Khi Người Đàn Ông Yêu

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Lam Le

Phương Tình còn chưa khôi phục lại tinh thần thì Khang Tư Cảnh đã đẩy cửa đi ra ngoài. Nhìn cánh cửa đóng lại mà Phương Tình thở phào một hơi nhẹ nhõm. Điều cô không thể ngờ được chính là anh luôn luôn xa cách khó tiếp cận mà lại đáp ứng một cách dễ dàng như vậy. Hơn nữa, anh tỏ vẻ giống như đàn ông vâng lời vợ kiểu này khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.

Phương Tình đang định leo lên giường nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa quay người lại thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Cô cho rằng chị Vu tới hỏi thăm, không hề suy nghĩ nhiều liền đi tới mở cửa, rồi lại sửng người vì người đứng bên ngoài lại là Khang Tư Cảnh.

Cô ngơ ngác, “Anh quên mang theo gì hả?”

Hai tay anh cắm trong túi quần đứng trước mặt cô, bộ dáng cao ngất của anh trong vô hình mang lại cho cô cảm giác bị áp bức nồng nặc. Theo bản năng, Phương Tình lui về phía sau một bước, ánh mắt không khỏi mang theo vài phần khiếp sợ.

Nhưng anh chỉ nghiêm trang nói với cô: “Tôi không bỏ quên đồ. Tôi trở lại chỉ là muốn nói cho em biết một điều, tôi không phải là loại người la cà bậy bạ gì đó bên ngoài.”

“……”

“Em nghỉ ngơi thật tốt vào.”

Nói xong, anh lại xoay người bỏ đi.

Phương Tình đứng ở trước cửa nhìn theo bóng lưng của anh biến mất, một lúc lâu sau đó mới định thần trở lại. Tính theo thời gian thì anh phải đi cả một đoạn đường dài rồi mới quay trở lại. Chẳng lẽ cố ý trở về là chỉ vì nói những lời này với cô thôi sao?

Tôi không phải là loại người la cà bậy bạ gì đó bên ngoài.

Mới vừa rồi nghĩ tới người vợ kiếp trước của anh, cho nên quỷ thần xui khiến cô mới nói ra vài câu, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy, còn cố ý trở về nói cho cô biết, anh không phải là loại người bậy bạ gì đó.

Anh cố ý trở về giải thích với cô là vì sợ cô hiểu lầm? Hay là vì không muốn danh tiếng Khang tiên sinh của anh bị người ta hiểu lầm?

Phương Tình nghĩ không ra, rồi lại cảm thấy bộ dáng nghiêm túc vừa rồi của anh thật sự rất buồn cười.

Sau khi Khang Tư Cảnh đi rồi, Phương Tình đi dạo một vòng từng nơi từng chỗ của ngôi biệt thự này, để rồi xác nhận một lần nữa, cô thật sự trở lại mười lăm năm về trước.

Lúc này cô không ốm không đau, tuổi trẻ có sức sống. Quan trọng hơn hết chính là, bi kịch kiếp trước còn chưa bắt đầu, cô còn có cơ hội đi thay đổi.

Trời cao chiếu cố cô như thế này, khiến cô vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ. Nhưng cho dù là đang nằm mơ, cô cũng hi vọng giấc mộng này có thể kết thúc tốt đẹp hơn một chút.

Đi dạo một vòng từ trước ra sau, từ sau ra trước, trên người cô đã bắt đầu đổ mồ hôi, sự choáng váng bởi vì sốt cao cũng đã khá hơn rất nhiều. Không có chuyện gì làm, cho nên cô đã ra ngoài mua hai chậu hoa trở lại, một chậu hoa Cúc, một chậu Quân Tử Lan*

*Quân Tử Lan

Hoa Cúc là để cho mình, còn Quân Tử Lan là để cho anh vì cô không biết Khang Tư Cảnh thích loại nào.

Khang Tư Cảnh vẫn chưa về, cô tính toán đưa hoa Lan lên thẳng phòng làm việc của anh. Nói ra thì không ai tin, kiếp trước kết hôn với Khang Tư Cảnh bốn năm, đây là lần đầu tiên cô vào phòng làm việc của anh.

Cách trang trí trong phòng anh tương đối đơn giản, gọn gàng giống như con người của anh. Gần cửa sổ có một bàn vuông rất lớn dùng để làm việc, trên bàn có bày những mô hình phi cơ chính anh làm ra, bên cạnh tường để vài chiếc ghế dựa bằng gỗ. Phía sau bàn lớn là một kệ sách thật cao, trên kệ sách đều là những bộ sách khoa học kỹ thuật khó hiểu.

Ánh mắt của Phương Tình rơi trên bàn vuông lớn, nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy Tuyên Thành*, phía trên viết hai chữ rồng bay phượng múa.

Kiềm chế.

*Giấy Tuyên Thành là loại giấy chủ yếu được dùng cho bút lông thi họa, bản dập, in nước (con dấu cửa hàng v.v)

Chữ được viết bằng bút máy, nét bút nét vẽ cứng cáp.

Phương Tình cầm giấy Tuyên Thành lên suy nghĩ, không ngờ bên dưới còn có thêm một tờ nữa, vẫn là chữ viết rồng bay phượng múa. Nhưng lúc viết mấy chữ này, hình như người viết dùng sức rất mạnh, có vài nét bút đâm xuyên trang giấy.

Phương Tình nhìn thấy mấy chữ này thì lại ngẩn người ra.

Không muốn trở thành kẻ điên một lần nữa.

Phải công nhận, ngữ cảnh của hai từ ‘Kiềm chế’ thường gặp rất nhiều, nhưng tại sao tờ giấy Tuyên Thành phía dưới lại viết ‘Không muốn trở thành kẻ điên một lần nữa.

Nhìn nét bút có thể đoán ra được là đây là chữ viết của Khang Tư Cảnh. Lúc ký đơn ly hôn, cô đã từng nhìn thấy chữ viết của anh, quả thật là nó. Cô ngẫm nghĩ một lát, theo như sự nhận biết của cô về Khang Tư Cảnh, tuy rằng tính tình anh có điểm khiến người ta không đoán bắt được, lúc tức giận có thể hù chết người, nhưng so sánh với người điên thì hoàn toàn không có chút liên quan.

Hơn nữa anh lại dùng cụm từ ‘một lần nữa’.

Phương Tình càng cảm thấy khó hiểu hơn, nhưng cô lại cho rằng điều tra bí mật của người khác hình như rất vô liêm sỉ, cho nên không suy nghĩ thêm, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Lúc Khang Tư Cảnh trở lại thì Phương Tình đang dùng chổi lông gà dài quét bụi trên trần nhà với chị Vu.

Đời trước cô vẫn cảm thấy mình giống như một khách qua đường, ở trong nhà mình mà giống như một người khách. Nhưng bây giờ tư tưởng và hoàn cảnh đã không giống nhau, nếu đã quyết định duy trì cuộc hôn nhân này với Khang Tư Cảnh, đương nhiên cô muốn bỏ ra tâm tư nhiều hơn một chút vào ngôi nhà nhỏ của hai người bọn họ.

Chị Vu vừa nhìn thấy anh, vội vàng chào hỏi: “Tiên sinh đã trở lại, tôi vào làm cơm đây.”

Phương Tình quay đầu nhìn, thấy Khang Tư Cảnh đang nhìn cô. Mắt anh híp lại mang theo vài tia nghi ngờ, mãi đến khi bắt gặp cặp mắt của cô đang nhìn anh thì anh mới khôi phục lại tinh thần, trả lời chị Vu: “Chị đi đi.”

Chị Vu đi vào phòng bếp, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Vì ánh mắt của anh mà Phương Tình cảm thấy bất an mất tự nhiên. Chưa bao giờ làm việc nhà, chưa bao giờ quan tâm tới cách bố cục và trang trí của căn phòng này, đột nhiên cô bắt đầu quét dọn, bản thân cô còn cảm thấy kỳ lạ nữa mà.

Nhưng anh lại không hỏi thêm, chỉ nói với cô: “Em không cần làm những chuyện này.”

“Em muốn mà, dù sao cũng rảnh rỗi, phụ giúp chị Vu một tay cũng tốt.”

Anh không nói tiếp, cởi áo khoác xuống, ném sang một bên, đi tới rót một ly nước uống. Hôm nay anh mặc áo sơ mi xanh ca rô vuông, quần dài màu xám đen, y phục thiết kế đơn giản, khuynh hướng cảm xúc nhẹ nhàng khiến mỗi chi tiết đều tôn lên phong cách rất đặc biệt của anh. Tay áo sơ mi vén lên cánh tay, lộ ra đồng hồ tinh xảo trên cổ tay. Đồng hồ được chế tạo hoàn mỹ, vừa nhìn cũng biết giá trị không nhỏ. Một bộ đồ trang sức kiểu này lại càng khiến phong cách đàn ông tinh anh của anh bộc phát.

Chỉ có điều, Phong Tình lại chú ý tới chiếc áo sơ mi kia ôm sát anh cỡ nào. Không chỉ có cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo, đường cong cường tráng của vòng mông cũng rất bắt mắt, được ôm trọn trong chiếc quần Tây, lúc đi tới đi lui nhìn rất rắn chắc lại vô cùng sexy.

Phương Tình vội vàng dời ánh mắt đi, cảm giác mình vô cùng thô tục, khi không lại đi nhìn mông của Khang Tư Cảnh.

Bởi vì tối qua cô nóng sốt, cho nên cơm tối hôm nay tương đối nhẹ nhàng. Chị Vu là người phương Bắc, nhưng lúc ban đầu Khang Tư Cảnh tìm người giúp việc, đã cố ý tìm được chị Vu biết nấu món ăn miền Nam cho cô.

Món ăn chính là gà hầm củ từ, gà mái tươi cộng thêm củ từ, củ khởi, bạch quả hầm chín. Nước canh nấu rất nồng, bạch quả chín mọng óng ánh trong nước canh nồng đậm, nhìn muốn chảy cả nước miếng.

Các món khác còn có thịt bò bít tết và rau salad. Chị Vu còn làm riêng cho cô một chén cháo bí đỏ hầm nhừ. Bí đỏ hầm nát hoàn toàn trộn lẫn trong cháo, bỏ vào miệng vừa ngọt lại vừa mềm, chép miệng một cái liền tan ra.

Bởi vì Khang Tư Cảnh là đàn ông phương Bắc, thích ăn những món ăn làm bằng bột mì, cho nên chị Vu đã làm thêm vài ổ bánh ngô.

“Em tìm công việc ra sao rồi?” Đang cắt thịt bò bít tết, Khang Tư Cảnh giống như thuận miệng hỏi một câu.

Phương Tình nói thật cho anh biết, “Còn chưa tìm được việc làm.”

Trung học cấp ba phân chia khoa, cô chọn khoa học tự nhiên, toán học và vật lý là hai ngọn núi mà cô không thể nào chinh phục được. Lúc thi tốt nghiệp, cô học mãi vẫn không theo kịp, cuối cùng cũng chỉ lên được đại học loại hai. Sinh viên tốt nghiệp đại học loại hai muốn tranh tài với nhân tài đông đúc ở thành phố Bắc Kinh để chọn một công việc tốt một chút quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

“Em có cần tôi giúp một tay không?” Khang Tư Cảnh lại hỏi thêm một câu nữa.

Trên thực tế, lúc cô vừa tốt nghiệp đại học ở đời trước, Khang Tư Cảnh đã an bài một công việc cho cô. Chỉ là vì quan hệ giữa bọn họ lúc đó, cô đã không tiếp nhận sự hỗ trợ của anh, từ đầu tới cuối giữ vững sự kiêu ngạo cũng như bướng bỉnh của mình.

Nhưng đời nay nếu đã quyết định muốn an phận thủ thường làm vợ của anh, anh muốn chia sẻ nguồn tài nguyên của anh cho cô, cô sẽ vui lòng tiếp nhận.

Cho nên, cô đã gật đầu vô cùng sảng khoái, “Vâng ạ.”

Cô trả lời dứt khoát như vậy thật khiến anh ngẩn người ra, nhưng lúc nào cũng thâm trầm kín đáo chững chạc khiến anh không hỏi lại cô tại sao đột nhiên lại tiếp nhận sự giúp đỡ của anh. Sau một giây kinh ngạc, anh lên tiếng: “Em chuyên môn khoa tiếng Nhật ở đại học, vậy thì an bài em vào làm ở công ty Nhật Bản đi, em thấy VK như thế nào?”

Nghe được câu nói này của anh thiếu điều Phương Tình bị sặc chết bỏ. VK chính là thương hiệu quần áo lớn nhất của Nhật Bản. Một người tốt nghiệp đại học loại hai như cô mà muốn vào làm ở một công ty Nhật Bản tầm cỡ loại này thì đừng hòng mơ tưởng.

Kiếp trước cô tìm việc gặp phải trắc trở khắp nơi, cuối cùng cũng chỉ có thể vào làm ở một đơn vị đào tạo tiếng Nhật nho nhỏ. Mãi đến về sau, cô được Bạch Húc Nghiêu khai thác, trở thành người viết lời nhạc cho anh ta, cô mới được xem có chút thành tựu.

Cô sửng sốt một hồi lâu, trên mặt vẫn còn mang vẻ kinh ngạc, “VK? Đây chính là công ty Nhật Bản có tầm cỡ, làm sao em có thể vào được? Em…” Nói đến đây, cô có chút xấu hổ, cúi đầu, “Em chỉ tốt nghiệp đại học loại hai, không có nước cờ đầu vững chắc, chưa chắc gì người ta muốn em.” Cô luôn luôn biết mình biết ta.

Dường như Khang Tư Cảnh chưa từng nghĩ tới chuyện này, hời hợt nói: “Thân phận Khang phu nhân của em chính là nước cờ đầu tốt nhất. Hơn nữa, so với trình độ học vấn, những thứ này có hiệu nghiệm gấp trăm lần.”

“…..”

Anh dùng khăn lau miệng, nói tiếp: “Tôi và tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa của VK  có quen biết. Ông ta đã từng thiếu tôi một cái ân tình, tôi sẽ mở lời hỏi thăm, em là vợ của tôi, ông ta không thể nào không giúp. Cho nên, chỉ cần em đồng ý, muốn vào VK chỉ là vấn đề của một cú điện thoại.”

“…..”

Mấy chữ hời hợt ‘Em là vợ của tôi’ của anh khiến cô có chút đỏ mặt. Nhưng sau khi đỏ mặt xong thì cô không khỏi không cảm khái, không hổ là đại gia của thành phố Bắc Kinh. Người bình thường chưa chắc gì cả đời có thể làm được, còn anh chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết xong chuyện.

Kiếp trước Phương Tình đã đọc qua không ít tiểu thuyết Trọng sinh. Chỉ là cô không ngờ có một ngày, loại chuyện Trọng sinh không thể tưởng tượng nổi kiểu này lại phát sinh trên người của cô. Khác với những nữ chính khác trong truyện Trọng sinh, cô không có Bàn Tay Vàng gì gì đó, cô chỉ là một nữ sinh bình thường với cuộc sống khó khăn, tốt nghiệp đại học loại hai.

Ưu điểm duy nhất chính là cô có chút xinh đẹp hơn người bình thường.

Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, ông Trời để cô sống lại, hơn nữa cũng để cho cô nắm lấy một Bàn Tay Vàng, bàn tay mà kiếp trước cô đã bỏ quên, chưa từng để vào trong mắt, bàn tay thuộc về ông xã có quyền thế, một đại gia nổi tiếng ở thành phố Bắc Kinh.

Không thể nghi ngờ, anh chính là Bàn Tay Vàng lớn nhất của cô.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở ra một luồng hơi lạnh. Cô hít sâu vào mấy hơi điều hòa tâm tình xong, lúc này mới cố gắng duy trì nụ cười hàm súc nhìn anh gật đầu, “Được, em đi.”

Một cái bắp đùi to lớn như vậy, đời này cô mà không ôm cho thật chặt thì chính là quá ngu ngốc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.