Khi Mùa Xuân Đến

Chương 2: Báo ứng luôn




Liêu Gia Thụy làm xong thủ tục hạ cánh mà người lại chẳng có xu nào, đành trốn trong góc phòng khó chịu.

Còn hai tiếng nữa là đến hôn lễ, không phải không thể xin giúp đỡ từ bên phục vụ hành khách, chẳng qua anh cũng xem như là người có máu mặt, Thái Lan là thắng địa du lịch của người Hoa, luôn luôn có phóng viên qua lại, ngộ nhỡ chụp được bộ dáng thảm hại của anh lúc này, lại thêm một cái típ giật gân, anh làm sao mà sống?

Đúng lúc này, trong đại sảnh yên tĩnh truyền tới tiếng chất vấn gấp gáp, anh nghe thấy tiếng bèn ngoảnh lại, chỉ thấy một phụ nữ châu Á đang hỏi cái vali du lịch chẳng biết đi đâu mất của cô bằng tiếng Anh lưu loát, còn không phải là cái vị đại gia tình cờ gặp trên máy bay sao?

Ha ha, ở ác gặp ác mà, Liêu Gia Thụy hả giận cong khóe môi.

Trần Thần liếc qua thấy Liêu Gia Thụy đang cười xấu xa, lẩm bẩm một câu: "Đồ xui xẻo."

Liêu Gia Thụy chẳng sao cả, rảo bước lại gần xem.

"Tránh xa tôi ra!" Trần Thần không nhịn được nói.

"Sân bay nhà cô xây chắc?" Dù sao anh tạm thời cũng không đi được, không bằng chọc tức cô.

Thấy anh như vậy, Trần Thần lại càng cuống, càng không muốn phí thời gian chờ đợi cái việc ngu ngốc mà người ta gọi là giám sát và điều tra, nên mở luôn vali ngay tại chỗ.

Chết tiệt! Cô đáng ra không nên bỏ bản kế hoạch quan trọng vào trong vali.

Mở nắp vali ra, trong đó có rất nhiều bikini cùng một tập chân dung.

Cô mở tập chân dung ra, thấy một hàng chữ nhỏ, tự lẩm bẩm, Viên Lệ Lệ chụp tháng X năm XX.

"Ồ, ra là vali của Viên Lệ Lệ." Liêu Gia Thụy hiểu ra, nói.

Gọi quen miệng như thế chắc chắn là người quen? Trần Thần chợt nhìn về phía anh: "Thật tốt quá, anh biết cô ấy?!"

Liêu Gia Thụy nhìn vẻ mặt vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc của cô, không khỏi nghĩ thầm, bà cô này mới về từ sao Hỏa à? Viên Lệ Lệ là minh tinh đang nổi mà, cô ta vậy mà lại không biết?

Không đợi anh giải thích, Trần Thần cứ như sợ anh chạy mất, nắm lấy chéo áo của anh nói: "Giúp tôi đổi lại vali ngay, bổn cô nương chắc chắn sẽ không bạc đãi anh. Mau, gọi điện thoại cho cô ấy đi."

Điện thoại di động đập vào lòng bàn tay của anh, Liêu Gia Thụy nuốt ngay sự thật xuống: "Gọi thì gọi được, nhưng nói trước. tôi không mang theo điện thoại, không có số liên lạc của ai cả, phải gọi về nước, rồi mới...."

"Không cần tiếc tiền điện thoại thay tôi, tôi chỉ cần hiệu suất."

"..." Liêu Gia Thụy đầu tiên gọi cho thư ký, tiếng nói hạ xuống tám độ, oai phong nói, "Ngay lập tức liên lạc với Lý Hiểu Vĩ, nói cho cậu ấy biết tôi sẽ tới kịp giờ hôn lễ, sau đó chuyển hơn mười vạn sang đây, số tài khoản là..." Anh nhìn Trần Thần, "Số tài khoản bao nhiêu?"

Trần Thần đang như ngồi trên đống lửa, anh lại còn đi giải quyết rắc rối của mình trước? Cô giành lại di động, đưa ra thêm lợi ích: "Chỉ cần anh giúp tôi đổi lại vali, chi phí anh ăn uống chơi đùa tôi bao hết!"

"Mạnh miệng quá nhỉ, tôi chi tiêu nhiều lắm đấy."

"Anh dám tiêu thì tôi dám trả."

Bản kế hoạch kia là buôn bán cơ mật, không phải chuyện đùa.

Liêu Gia Thụy nhớ tới bộ dáng kiêu ngạo của cô trên máy bay, vì vậy bắt chước giọng điệu của cô: "Bản thiếu gia dù có thể liên lạc với Viên Lệ Lệ, cũng không thèm giúp cô."

Anh thấy cô khóc không ra nước mắt, trong lòng thư thái hẳn, nhưng vấn đề bây giờ là... không có tiền thuê du thuyền, anh lên đảo kiểu gì đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.