Khi Dấu Yêu Về

Chương 15




Tiếng Ian vang lên từng chặp trong chiếc điện thoại ở văn phòng, Meg dúi nó ra sau bàn phím máy tính rồi dùng ngón tay cứng đờ bịt loa nhận đi. Cô phải để Ian biết đang có chuyện gì, nhưng cũng không được cho gã đang cầm súng kia thấy chiếc máy đang mở.

Cô cũng bật loa ngoài cho điện thoại di động, nên giờ giọng nói căng thẳng của Eloise vang lên, “Meg, có cần tôi gọi cảnh sát không?”

Gã đàn ông đưa tay ngang cổ làm dấu, thì thào, “Bảo con mụ già đó là thằng bé không sao đi”.

Meg gật đầu, “Eloise à? Tôi xin lỗi. Tôi vừa nhận được điện thoại của bố Travis. Anh ấy đón cháu rồi. Anh ấy chưa biết mà”.

Eloise thở dài vào máy, “Ôi trời ơi, Meg. Cô làm tôi thót tim. Nếu chồng cô còn ở đó, thì nhớ dặn dò anh ấy kỹ lưỡng nhé”.

Meg ngắt cuộc gọi rồi đặt chiếc di động ra giữa bàn, “Tôi đã bảo chị ấy rồi. Giờ anh muốn gì từ tôi?”

Cô không còn thấy Ian nói gì qua điện thoại nữa, nhưng hy vọng anh đã hiểu ý và nghe được tiếng cô.

Gã đàn ông tiến thêm một bước, “Đơn giản thôi, Meg ạ. Tao muốn mày leo núi một chút, để tao lấy lại thứ của mình và tiếp tục lên đường”.

“Anh bỏ khẩu súng đó ra khỏi mặt tôi được không?”

“Thế mày thích dao hơn chứ gì?”

Meg thốt lên, “Matt. Sao anh lại tấn công Matt?”

“Tao cũng đề nghị anh ta làm việc tương tự, nhưng anh ta từ chối. Mày không ngu ngốc đến nỗi dám từ chối tao chứ hả, Meg? Dù sao tao cũng có thêm Travis rồi. Còn bố của Matt không có nhà, nên tao không lợi dụng nó được”.

Cô cố không nhìn vào chiếc điện thoại đang để kênh cạnh chiếc máy tính, nhưng vẫn thầm cầu nguyện, “Hóa ra anh ở lại Crestville là vì thế? Anh đợi có người tìm thấy chiếc vali à?”

“Tao không phải dân leo núi”.

“Nó ở đâu? Có lẽ giờ không ai lấy được nó đâu”. Cô phải giả vờ như không biết vị trí của chiếc vali, nếu không hắn sẽ biết ngay Ian đã tìm ra nó.

“Lúc Matt còn nói được, hắn ta không nói như vậy với tao đâu. Hắn bảo mọi người dẫn đoàn tự leo lên vách núi đó suốt kia mà”.

“Hôm đầu tiên leo núi đó, Kayla đã thấy chiếc vali, đúng không?” Meg thì thào.

Gã đàn ông nhích lại gần chiếc bàn, vẫn chĩa súng về phía cô, “Chúng tao tình cờ bắt gặp cô ta trên chỗ mỏm đất đó, đang chĩa ống nhòm vào đúng chỗ chiếc vali. Chúng tao biết nơi nó rơi xuống chứ, vì trong đó có cài một thiết bị dò tìm. Chúng tao bảo sẽ chụp ảnh cho cô ta và nhân việc đó để đẩy cô ta xuống”.

“Thế còn du khách người Đức kia thì sao?”

Gã cười lớn như gầm lên làm Meg co rúm lại, “Hắn định tống tiền chúng tao. Mày có tin nổi không?” Hắn lầm bầm gì đó bằng thứ tiếng khác... tiếng Nga chăng?

“Anh là ai?”

“Cứ gọi tao là Mike. Nó gần giống với tên thật của tao hơn Russ”.

“Mike, con trai của tôi đâu?” Meg cố nói trực tiếp vào chiếc điện thoại, rồi nín thở, thầm cầu cho gã kia không để ý.

“Nó đang ở với cô vợ dễ thương của tao”. Mike cười khùng khục, “Tao sẽ ra hiệu cho cô ấy thả thằng bé sau khi mày trèo lên lấy món đồ kia xuống”.

“Không”. Trong đầu Meg đang dần hình thành một kế hoạch. Chừng nào Ian còn cầm máy bên kia và nghe được, có thể nó sẽ có tác dụng.

Lông mày của Mike nhướn lên, hắn cầm chắc súng, “Không à?”

“Bảo cô vợ dễ thương của anh đưa Travis tới chỗ chúng ta, hay ít nhất là ra chỗ nào đó an toàn để tôi có thể nhìn thấy nó. Cái vali ở gần thác trên, đúng không?”

“Làm sao mày biết?”

Cô nhún vai, “Dễ đoán ra thôi. Kayla đứng từ cho đó có thể nhìn thấy rõ, mà vách đá ở đây là khu vực duy nhất trong cả con đèo mà người ta hay leo trèo”.

“Tức là mày muốn vợ tao đưa thằng bé tới chỗ đèo đó à? Kể cả Katrina cũng không thể vừa bế một đứa bé vừa leo bộ xuống được.

“Tôi không dám bảo cô ấy làm thế đâu. Có một chặng dễ đi hơn ở trên thác nước. Đứng từ đèo có thể nhìn lên đó được. Bảo cô ta đem Travis lên đó sau khi đỗ xe ở ngã rẽ trên cột mốc cao tốc số Hai lăm”.

Mắt hắn sáng lên khi nghe thấy cái tên. Tất nhiên, hắn đã leo lên chính con đường đó, đã tự tay lấy cành và lá phủ lên chiếc vali mà.

“Tôi phải thấy được con tôi còn sống và an toàn rồi mới đưa vali cho anh được. Bằng không, đừng hòng tôi leo lên đó”.

Gã đàn ông nheo mắt, “Mày đang định chơi trò gì thế Meg?”

“Tôi phải biết con tôi còn sống. Thế anh định làm gì, hả Mike? Định tiếp tục giết người cho tới khi tìm được một vận động viên leo núi để lấy cái vali cho anh, hay gọi đồng bọn không thể tiên vào trong vòng một trăm mẫu xung quanh ngọn núi đó?”

“Thằng vệ sĩ CIA của mày đâu?” Hắn duỗi thẳng lưng, mở rộng tư thế đứng.

Meg cười mũi, “Anh ấy không phải vệ sĩ của tôi. Như anh vừa nói, anh ấy là CIA đang làm nhiệm vụ. Anh ta không cần con tôi, mà chỉ lăm lăm cái vali đó thôi”.

“Hắn đang ở đâu?”

“Đang đi đón một điệp viên khác, chuẩn bị lùng sục khắp vùng đó. Sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra vị trí của chiếc vali thôi”.

“Vậy thì đi mau”.

“Thế còn con tôi?” Meg khoanh tay trước ngực, trong khi tim đập thình thịch. Cô phải thật bình tĩnh.

“Nó sẽ được đưa tới đó, giờ ra khỏi cái bàn đấy mau, rồi cần lấy thứ gì thì lấy đi trước khi đồng nghiệp của cô quay về. Tao đã vứt quá nhiều xác lại cái thị trấn chết tiệt này rồi”.

Anh nghe thấy chưa Ian? Travis sẽ tới đó. Anh phải cứu lấy con.

*

* *

Ian siết chặt vô lăng trên chiếc xe thuê rồi thở ra. Ngay từ lúc nghe thấy Meg trả lời Eloise trên điện thoại, anh đã linh cảm Travis có chuyện chẳng lành. Anh đã nghe được gần hết cuộc trao đổi giữa cô và gã tự xưng là Mike kia - nghe giọng nói, có lẽ là Mikhail.

Theo Prospero biết, Farouk, người chịu trách nhiệm chuyển tiền cho vụ buôn bán này, đã bắt tay với nhiều tổ chức khủng bố ở Trung Đông. Nếu hắn có móc nối với nhóm người Nga, chứng tỏ đây là khủng bố liên quốc gia rồi, và như vậy rõ ràng là thảm họa cho rất cả mọi người.

Khi biết tin Travis bị bắt cóc, Ian thấy cảm giác thất bại trùm phủ lên mình như thủy triều trên biển. Đến cái điều cơ bản nhất của bậc làm cha mẹ, bảo đảm an toàn cho con cái, anh cũng không làm được. Nhưng đây là cơ hội gỡ gạc. Meg đã cho anh cơ hội đó, anh sẽ không làm cô cùng Travis thất vọng.

Sau khi giải cứu cho con, anh sẽ phải giải cứu cho cả Meg. Ian phải đưa Travis ra khỏi khu vực đó trong khi làm nốt công việc còn lại. Anh gọi tới trung tâm giữ trẻ Eloise và bảo với cô Felicia, lúc đó ngơ ngẩn vì không hiểu gì, đến gặp anh tại chân đèo dẫn lên thác nước phía trên.

Rồi anh gọi cho Buzz để sắp xếp một kế hoạch mới.

Ian cần viện trợ, mà ngoài các anh em ở Prospero, đặc biệt là tay phi công Buzz với khả năng lái trực thăng trong điều kiện nguy hiếm nhất như lần này, anh không còn biết nhờ đến ai.

*

* *

Một giờ sau, sau khi để Felicia lại văn phòng du lịch Núi Rocky, lúc đó vẫn chưa có ai, anh nấp sau một bụi cây mọc ven con đường chạy trên thác trên. Lúc đi quá cột mốc đường số Hai lăm, anh không thấy có chiếc xe nào cả, nghĩa là đồng bọn của Mike vẫn đến chậm hơn.

Giờ này Meg đã ở trên đèo cùng Mike, đợi Travis xuất hiện, còn Ian sắp có một điều bất ngờ dành cho cô vợ hắn ngay khi ả ta đến nơi.

Bỗng có tiếng uỳnh uỵch, cộng thêm tiếng cành gãy rắc làm Ian lên gân, ngồi nhổm dậy. Hạ một cô gái là việc rất dễ dàng, nhưng anh không muốn làm đau con mình.

Người phụ nữ hiện ra trên con đường, Ian siết chặt nắm đấm khi thấy Travis bị buộc bằng miếng vải vắt chéo trước ngực cô ta. Anh không thấy mặt thằng bé, nhưng hai cái chân nhỏ xíu đang quẫy đạp loạn xị. Đúng rồi, anh bạn, cho nó biết thế nào là lễ độ đi.

*

* *

Người phụ nữ dừng lại, chỉ cách chỗ Ian đang nấp vài bước chân. Anh lập tức nín thở.

“Không được đá nữa, rồi cô sẽ cho cháu nhìn mẹ qua ống nhòm. Cháu muốn gặp mẹ mà, đúng không?”

“Mẹ đâu?”

Tim Ian nhói lên khi nghe thấy tiếng con nức nở.

Cô ta móc chiếc điện thoại từ túi áo khoác ra, “Mikhail, bọn em đến rồi”. Nói xong, cô ta đưa một tay lên vẫy, “Có thấy không?”

Cô ta ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Được rồi, được rồi, em sẽ quay thằng ranh con này ra cho mẹ nó nhìn. Anh đồng ý làm gì? Đúng là điên, Farouk mà biết sẽ không bằng lòng đâu. Ta bắt thằng nhóc để dọa mẹ nó mà. Nếu cô ta không chịu trèo thì thằng bé sẽ chết”.

Ian suýt tưởng người đàn bà kia đã nghe thấy tiếng anh nghiến răng kèn kẹt.

Cô ta loay hoay với chùm dây dợ bùi nhùi, xốc nách thằng bé rồi giơ lên quá đầu, “Có nhìn thấy mẹ dưới kia không? Mẹ đang dẫn bạn cô đi leo núi thôi, khỏi lo nhé”.

Travis đạp chân, đá thẳng gót chân vào trán người phụ nữ, “Bố đâu?”

Tim Ian thắt lại. Bố con ở đây này, Travis. Bố sẽ bảo vệ con vĩnh viễn.

“Cô ta hài lòng chưa, Mikhail? Lúc nào lấy được cái vali, em chỉ muốn tống khứ thằng bé này đi thôi”.

Xem chừng nhìn thấy Travis, Meg đã yên tâm, vì người phụ nữ vừa bỏ chiếc điện thoại vào túi rồi bắt đầu vật lộn với Travis đang oằn người, cố nhét nó vào mớ dây buộc như cũ.

“Đi bộ. Đi bộ cơ”.

Ian khẽ khàng thở ra. Có lẽ Travis cũng cảm nhận được bố nó đang ở đây, vì xử lý cô ta dễ hơn rất nhiều nếu con anh không bị buộc vào người ả.

“Cô sẽ cho cháu đi bộ, nhưng phải nắm lấy tay cô, vì nếu cháu nhảy xuống kia thì chẳng có trao đổi gì nữa hết”.

Người phụ nữ cao lêu đêu hơi cúi xuống, nắm lấy tay Travis rồi dắt nó ra khỏi mép vực. Cả hai hì hục đi xuống trong khi đầu óc Ian căng ra vì hồi hộp.

Ian hít một hơi thật sâu, rồi từ chỗ nấp nhảy chồm ra. Người phụ nữ ngoái lại phía sau, mắt mở to, miệng há hốc vừa đúng lúc bị Ian tấn công từ phía sau. Cô ta thả Travis ra rồi trờ vào túi. Ian thúc gối vào cổ tay, làm cô ả hét lên một tiếng.

Lúc ngẩng lên, anh thấy Travis đang lấy hai tay đeo găng che miệng, “Ngồi xuống phiến đá đi Travis. Không sao đâu”.

Sau khi người phụ nữ bị đè cứng xuống đất, một bên mặt ấn vào nền cát, Ian sục tay vào túi rồi lôi ra một khẩu súng. Anh dùng một tay tháo hộp đạn rồi rải chúng ra ngoài.

Anh thò tay vào túi bên kia, lôi chiếc điện thoại ra rồi ném mạnh nó vào tảng đá cho vỡ làm đôi. Anh không mang dây thừng để trói cô ta, cũng không muốn bắn trước mặt Travis, nên chỉ xoay lưng lại để che không cho đứa bé thấy rồi lấy súng đập mạnh vào sau gáy cô ta.

Máu từ vết thương phụt ra. Ian kéo cô ta từ con đường vào bụi rậm, nhưng không phải vì sợ có du khách đi qua lối này, vì công ty du lịch Núi Rocky đã đóng cửa và trời đang có dấu hiệu đổ tuyết.

Anh chùi tay vào quần rồi quay sang phía Travis lúc này đang mở to mắt, không nói gì. Ruột gan Ian quặn lên. Anh không muốn Travis chứng kiến cảnh bố nó đánh người. Liệu giờ con anh có né tránh anh như Ian đã từng làm sau khi chứng kiến cơn thịnh nộ của bố đẻ không?

Ian quỳ xuống, dang rộng hai tay, “Mọi thứ ổn rồi, Travis”.

Tim Ian đập một cách đau đớn khi Travis lén nhìn anh qua hàng mi đang cụp xuống. Thế rồi thằng bé nhảy lên khỏi phiến đá, sà vào lòng anh.

Cổ họng Ian đắng nghẹn, mắt anh nhắm nghiền, còn bàn tay xoa lên mái tóc mềm xoăn tít của đứa con, “Travis, con không sao đâu”.

Còn giờ bố phải đi cứu mẹ con.

*

* *

Nhìn thấy Travis trên rìa đường, Meg như trút được gánh nặng. Liệu bọn chúng có giữ lời, thả thằng bé sau khi cô trèo lên vách đá này không? Cô không còn lựa chọn nào khác hơn là phải tin chúng.

Nhưng cô còn tin Ian nhiều hơn.

Mike chưa biết chiếc điện thoại đặt gần máy tính để kênh, hay việc cô nhấn loa ngoài ngay khi liếc thấy khẩu súng trên tay hắn. Cô không nghe thấy Ian nói gì, nên cầu cho anh nghe kịp và chỉ không lộ diện trong khi hai người đang trao đổi mà thôi. Cô phải đứng sau bàn để Mike tiến lại gần, mà thực ra cô cũng không nhấc nổi chân lên nữa.

Cô mong Eloise tin lời giải thích khập khiễng vừa rồi về chuyện Travis đột nhiên biến mất khỏi phòng ngủ. Cô cũng không cần Pete Cahill phải lục tung cả thị trấn để tìm thằng bé, vì như vậy có thể làm nguy hiểm tới tính mạng nó. Mike và Katrina, hắn gọi cô ta là Katrina, chắc đã tháo được chốt trên cánh cửa sau của phòng ngủ, thông ra bên ngoài hông nhà, rồi đợi thời cơ khác mò vào để bắt cóc Travis đi.

“Giờ mày đã thấy con mày rồi. Bắt tay vào việc đi”. Mike chỉ lên trên, “Có nhìn thấy gờ đá phủ cây kia không? Hàng của tao nằm trên đó. Vai có đau nhưng mày vẫn làm được chứ hả Meg?

Cô nheo mắt lại, “Nếu cần tôi giúp, sao còn định giết tôi làm gì? Hay ép Matt làm việc này cho anh?”

Hắn nhướn mày, nhún vai, “Meg, lúc đó tao không định giết mày mà là thằng điệp viên CIA kia cơ - giờ này có lẽ nó cũng bắt đầu tới đây rồi, nên làm nhanh đi”.

Meg nuốt nước miếng, “Anh bắn tồi quá đấy”. Cô đặt chân lên mỏm đá granít, tháo ủng rồi xỏ đôi dép leo núi vào.

Hắn ta đưa cho cô chiếc radio, “Cầm lấy cái này để liên lạc lúc mày leo lên trên đó. Tao muốn biết hiện trạng của cái vali như thế nào. Nó đang được giấu dưới cành cây và lá khô đấy”.

Cô bỏ chiếc đài vào túi trước trên áo, đóng dây đai cẩn thận, luồn một đầu dây thừng qua cái móc trên bộ đai.

Mike chăm chú theo dõi cô, “Thế mày định đem cái vali xuống bằng cách nào?”

Meg ấn ngón chân vào cuộn dây thừng, “Tôi buộc vào lưng. Có nặng không?”

“Không nặng chút nào”.

Meg ngạc nhiên. Cô không biết để kích hoạt một vũ khí hạt nhân thì cần có những gì, nhưng cô đoán nó cũng phải khá nặng, “Mike, trong vali có gì?”

Mike nhe nanh, “Meg, không phải việc của mày. Chi cần biết mình nó thì không gây nguy hiểm gì hết”.

“Được rồi, Mike. Tôi tin anh”. Cô cười khinh khỉnh để đáp lại vẻ mặt của hắn. Nếu hồi đôi vợ chồng hờ này tham gia đoàn, dù chỉ một lần Meg nhìn thấy vẻ mặt này, cô sẽ biết ngay hắn ta là người xấu.

Và sẽ đỡ cho mọi người biết bao rắc rối.

*

* *

Ian nằm bẹp trên đất, chỉ cách mép vực đâm xuống gờ đá mà Meg sẽ phải leo lên vài bước chân.

Từ vị trí thuận lợi này, Ian quan sát Meg từ từ trèo lên vách đá dựng đứng. Cô trèo rất nhanh và chắc chắn, dù tuyết đang rơi và vết thương ở vai vẫn chưa lành.

Từ bên dưới, Mike giương súng hướng vào Meg, lúc đó đang ngày càng leo cao, dù Ian biết chẳng có cách nào Meg trốn thoát được trên mặt đá trơn tuột như vậy.

Chỉ còn vài nấc cuối cùng là Meg sẽ đu người lên mép đá, tới chỗ chiếc vali. Ian bò ra sát mép vực hơn, núp sau những bụi cây lùm xùm mọc trên vách núi.

Lúc nhìn thấy mặt cô, anh gọi, “Meg. Anh ở trên này”.

Tay run rẩy một thoáng, rồi Meg nở một nụ cười rạng rỡ đến nỗi có thể làm tan cả tuyết. Nhưng trước tiên, nó đã làm tan chảy trái tim Ian.

Cô hơi ngoái lại phía sau, “Mike không nhìn thấy anh chứ hả? Chúng mang Travis ra đây rồi”.

“Ta cứu được Travis rồi, Meg. Anh cướp lại con từ tay đồng bọn của Mike lúc ả dẫn thằng bé tới cho em thấy. Anh cũng nghe hết em với Mike vừa nói gì với nhau”.

Meg càng cười tươi hơn trong khi tay với lên điểm tựa kế tiếp, “Nó đâu rồi?”

“Nó đang ở nhà với Felicia. Thằng bé không sao cả. Vai em thế nào rồi?”

“Ơn Trời... cám ơn anh nữa, Ian. Vai em vẫn ổn. Nhưng Mike đang đứng dưới kia đợi em lấy chiếc vali xuống. Dù hắn không còn Travis đế uy hiếp được em nhưng làm sao em leo xuống kia được? Mike đang cầm súng chực ngay dưới đó”.

“Em đừng lo, anh đã tính cả rồi. Cố lên, chỉ chút nữa là em thoát rồi. Nếu lúc anh cứu Travis rồi quay trở lại, em chưa leo thì đã đỡ vất vả thế này”.

Cô thở ra rồi cười, “Em thích leo mà, có vất vả gì đâu”.

“Meg, em hăng hái quá đấy”. Đáng lẽ anh phải biết cô sẽ nói đỡ cho anh, luôn luôn là vậy.

Lúc này, đầu Meg đã ngang với gờ đá. Cô đu người lên mặt đá phẳng, rồi như một người anh hùng, cô giơ tay vẫy vẫy để ra hiệu cho Mike nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành.

Nhưng không có nghĩa hắn sẽ được suôn sẻ.

Chiếc đài phát thanh trên tay cô kêu lẹt rẹt, giọng Mike vang lên, “Kiểm tra vali đi!”.

“Ý hay đấy”. Cô nhìn Ian rồi đảo mắt. Meg cúi xuống, gạt đống cành và đất phủ trên chiếc vali cứng ra, “Mike nói đúng, cái này nhẹ thật”, Ian nhướn mày, “Nhẹ à? Nó còn nguyên không, hay lúc rơi xuống đây đã bị vỡ và những thứ ở trong rơi ra hết rồi?”

Meg sờ tay lên mép chiếc vali, “Nó còn nguyên... khóa kỹ nữa”.

“Thế nào rồi? Thế nào rồi?” Giọng Mike lại vang lên.

Meg tảng lờ Mike, đặt chiếc vali xuống, hai tay hết mở ra rồi lại nắm vào, “Ian, bây giờ thì sao?”

Anh chỉ lên trời rồi bảo, “Ta đợi Buzz”.

“Buzz nhảy từ trên trời xuống hay thế nào?”

Đáp lại lời cô, tiếng quạt phạch phạch của chiếc trực thăng vang lên. Buzz đã tới tiếp viện kịp thời.

Meg há hốc miệng, “Anh không bảo anh ấy là lái trực thăng vào chỗ này rất nguy hiểm hay sao?”

“Anh có nói chứ, thế nên mới khiến cậu ta liều thế này được”.

Mike cuống cuồng rít lên, “Thế này là thế nào? Sao lại có cái trực thăng kia? Meg, tao đã bảo mày không được bày trò rồi kia mà. Nên nhớ con trai mày đang nằm trong tay chúng tao. Chỉ cần gọi điện cho Katrina là thằng bé sẽ chết”.

Meg quả quyết ấn nút chiếc đài, “Anh nhầm rồi Mike. Katrina không có con tôi, và tôi e sẽ còn nhiều trò hay nữa đấy”.

Cô thả chiếc đài xuống lớp đá bên dưới, rồi quay sang Ian, “Anh muốn em làm gì?”

“Em đeo cái vali lên được không?”

“Không hề gì. Em cũng định lúc xuống sẽ làm vậy”.

Từ hẻm núi phía dưới, tiếng súng bắt đầu rộ lên. Meg thụp người xuống, “Từ dưới kia có bắn lên trên này được không?”

Ian đứng thẳng người, “Không. Ta ở trên này là an toàn rồi, trừ phi hắn phóng tên lửa lên cái trực thăng”.

Trong khi Meg luồn dây qua tay cầm của chiếc vali, Ian đứng sát mép hòn đá nhô ra khỏi vách núi, đưa tay vẫy Buzz. Anh biết chỉ Buzz mới xử lý được tình huống này.

Người đi trên trực thăng cùng Buzz thả một chiếc thang xuống gờ đá mà Meg đang hiên ngang đứng, hai chân dạng ra, chiếc vali cột sau lưng. Ian ước anh có thể thế chỗ cho cô, nhưng anh cũng biết Meg hoàn toàn có thể làm được.

“Tóm lấy thang đi, Meg”.

Ian nghiến răng vì căng thẳng khi Meg trèo từng nấc lên cái thang đang lắc lư mạnh. Mãi tới khi đồng đội của Buzz kéo cô vào trực thăng, anh mới thở lại bình thường.

Rồi Buzz nghiêng chiếc trực thăng, áp sát nơi Ian đang đứng. Trong lúc với tay nắm lấy thang, Ian nghe sau lưng có tiếng động. Anh tóm lấy nấc đầu tiên, rồi xoay người lại. Katrina, một bên đầu đầm đìa máu, đang cầm dao lao tới chỗ anh.

Ian thả chiếc thang, rồi vớ lấy khẩu súng. Một tiếng nổ vang lên từ chiếc trực thăng, làm Katrina ngã gục, rồi lăn xuống vực, rơi đúng chỗ chiếc vali ả ta thèm muốn.

Ian nhìn lên, thấy Buzz đang kê khẩu súng trên cửa sổ trực thăng. Buzz gật đầu một cái.

Giống hệt ngày xưa.

*

* *

Lúc Buzz hạ chiếc trực thăng xuống thềm đất cạnh văn phòng công ty du lịch Núi Rocky, Meg mới buông Ian ra. Lúc thấy Katrina cầm dao chồm tới, tìm Meg như nhảy khỏi lồng ngực, cô không thốt lên được tiếng nào. May thay, Buzz cũng đã thấy Katrina, và kịp thời nổ súng.

Ian đã gửi thông báo tới phòng cảnh sát để họ xử lý Mike, nhưng chưa nhận được phản hồi nào. Cơn nguy hiểm vẫn chưa qua, sự căng thẳng của ngày hôm đó vẫn như đang siết cổ Meg.

Dylan, đồng đội của Buzz được anh lôi đi từ Doanh trại lực lượng không quân Schriver, nhảy ra khỏi trực thăng trước, rồi đến Ian đỡ Meg xuống.

Sau khi Buzz đã đỗ hẳn chiếc trực thăng xuống, tất cả mọi người đều cùng đi vào văn phòng công ty du lịch Núi Rocky, lúc đó không còn ai.

Buzz đặt chiếc vali, giờ đã tơi tả, lên bàn rồi mở hộc tủ trên cùng, “Có dao rọc giấy ở đây không?”

Bỗng điện thoại của Ian vang lên. Anh nhìn qua màn hình hiển thị, “Cahill này. Để tôi bật loa cho mọi người cùng nghe nhé”.

Meg đưa con dao rọc giấy cho Buzz trong khi Ian trả lời điện thoại, “Cảnh sát trưởng Cahill, anh tóm được hắn chưa?”

“Dempsey, bọn tôi tóm được hắn rồi, nhưng hắn uống thuốc gì để tự tử ấy. Chết ngay trước mắt bọn này”.

Ian chửi thề, “Trước khi chết hắn có nói gì không?”

“Chúng tôi không thấy có gì quan trọng lắm. Hắn lải nhải rằng còn nhiều cái nữa, nhưng lúc được báo về cái chết của đồng bọn, hắn bảo vậy thì hay”.

“Hay?”

“Ừ, hắn nói Katrina là bồ của gã nào đó, và Prospero sẽ phải trả giá cho cái chết của cô ta”.

Meg siết chặt hai tay. Liệu Ian còn nguy hiểm nữa không?

Ian liếc qua phía Buzz, “Tên gã đó là gì, Cahill? Anh có nhớ không?”

“Tôi không nghe rõ lắm”.

“Liệu có phải là Farouk không?”

“Ờ đúng. Có thể lắm. Thế đã xong việc chưa Dempsey? Các anh đã có thứ mình cần chưa?”

Ian nhướn lông mày với Buzz, “Chẳng bao giờ xong việc cả đâu cảnh sát trưởng, nhưng với Crestville thì chỉ tới đây thôi. Mọi người trong thị trấn có thể yên tâm tận hưởng mùa trượt tuyết được rồi”.

Ian ngắt máy rồi thở dài, “Katrina là bồ của Farouk à?”

Buzz lắc đầu trong khi loay hoay mở khóa, “Vụ này càng ngày càng có vẻ như Farouk đích thân nhúng tay vào. Hắn chẳng làm việc cho ai khác, mà lần này là trùm. Thế nào ông trùm cũng sẽ lên cơn điên khi nghe tin cô bồ của mình cho xem”.

Chiếc khóa kêu cạch một tiếng. Buzz thốt lên, “Xong rồi”.

Meg chen vào giữa hai người trong khi Buzz bật hai bên chốt của chiếc vali kiểu cổ, rồi nhấc nắp lên.

Ian sững người lại, còn Buzz giộng một nắm đấm xuống bàn, mạnh đến nỗi những ống nghiệm nhỏ trong lớp nhựa bịt kín rung lên.

“Cái... cái gì thế?” Cô nhăn mũi khi nhìn vào tấm nệm đặt bên dưới một cái hộp trong suốt xếp đầy các ống nghiệm... trống rỗng.

Ian gằn từng tiếng một, “Farouk đang đùa với lừa hay sao... vũ khí sinh học hủy diệt hàng loạt”.

Meg loạng choạng ngã về phía sau, “Những thứ trong mấy ống kia nguy hiểm đến thế sao?”

“Không phải trong cái hộp bít kín kia đâu. Nếu nó bị quẳng từ máy bay ra mà không bị vỡ, chúng ta đã an toàn rồi”.

Buzz gãi cằm, “Thế mà cứ tưởng nó là thiết bị kích nổ hay máy móc gì. Farouk định làm gì với mấy thứ này? Mà tóm lại mấy cái này là gì mới được?”

Ian gõ lên cái nhãn dán trên chiếc hộp nhựa, “Nhìn này, H1N9. Chắc là virus cúm biến thể nào đó. Ta phải giao nó cho Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh. Không hiểu chiến tranh sinh học có liên quan gì tới kế hoạch ám sát Okeke và sao Jack lại dính đến vụ này nhỉ?”

Buzz búng tay, “Công việc cuối cùng Jack làm trước khi biến mất có liên quan tới một tay bác sĩ nào đó, đúng không? Bác sĩ... vi-rút... có lẽ ta đoán gần trúng rồi”.

“Buzz, tôi thấy thế này không ổn. Cứ xem thằng điên kia tấn công Meg và Travis như thế nào. Giờ chuyện này thành tư thù rồi. Cậu giết Katrina, Farouk sẽ không bao giờ quên chuyện này đâu”.

“Đây là vấn đề của tôi”. Buzz vỗ lên vai Ian, “Tôi sẽ về D.C., rồi tuần tới đi New York”.

Ian chỉ về phía chiếc vali, “Cậu có nghĩ chỉ có bấy nhiêu đây không?”

“Còn lâu. Mike đã thừa nhận trước khi tự kết liễu rồi, chúng còn nhiều nữa mà”. Buzz sập nắp vali lại, “Như cậu vừa nói với tay cảnh sát trưởng ấy, chuyện này chằng bao giờ kết thúc được”.

Vài giờ sau, Ian cùng Meg bước vào nhà. Cô vội chạy tới chỗ Travis và bế phốc nó lên tay, sau đó bảo Felicia về nhà, kèm theo vô số lời cảm ơn, nhung hầu như chẳng giải thích gì mấy.

Ian không muốn rời Travis, và cứ đòi tắm cho con. Meg kiểm tra hộp thư thoại trong tiếng nước bắn tung tóe. Matt đã tỉnh lại và thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Meg cúp máy, rồi cắn môi. Liệu khi những kẻ như Farouk còn hoành hành, bọn họ có được sống yên ổn không?

“Này, xem chú bé sạch sẽ chưa”. Ian đi vào phòng khách, bế Travis trên tay. Thằng bé được quấn trong lớp khăn tắm, chỉ thòi mỗi cái đầu ướt nhoẹt ra ngoài.

“Sao thế em?” Ian chạm vào cằm của Meg.

Cô mỉm cười, “Matt khá hơn rồi”.

“Nhưng Meg thì không à?”

“Em đang lo chuyện...”. Đôi tay vung hai bên sườn Meg ám chỉ tất tật mọi chuyện.

Ian xốc Travis lên hông, kéo Meg lại, hơi thở ấm áp của anh thổi vào những lọn tóc rối bời trên đầu cô, “Meg Dempsey, em không cần lo sợ chuyện gì cả. Anh đang ở đây, và sẽ mãi ở đây”.

Anh hôn lên cái má mềm mại, hồng hào của Travis rồi kề lên môi cô, “Em cứ dựa vào anh, và anh cũng sẽ dựa vào em”.

Cô vòng tay ôm ngang người Ian, bao bọc lấy con của họ ở giữa. Anh đã trở lại bên cô, và có anh, cô chẳng còn phải sợ điều gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.