Edit: nusoco
Beta: shaiyao
Một ngày sau, Mộc Vị Ương gọi điện thoại tới nói Eva đã vào bệnh viện chờ sanh, khẩn trương chờ đợi hai ngày, nửa đêm lại nghe Mộc Vị Ương gọi điện thoại tới.
Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên khi đó đang ngủ, đêm hôm khuya khoắt, vì chờ tin tức mà suốt hai mươi bốn giờ đều mở điện thoại.
Liễu Hạ Niên tỉnh lại, dụi mắt, quơ lấy di động trên tủ đầu giường.
"Uy?"
"Em ấy bây giờ ở trong." Mộc Vị Ương nghẹn ngào nói.
Âm thanh ầm ỹ đánh thức Trần Mặc Nhiễm dậy, nàng hỏi Liễu Hạ Niên: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Eva sinh rồi." Liễu Hạ Niên đáp.
"Thật chứ?!" Tinh thần Trần Mặc Nhiễm đại chấn, nàng đứng thẳng dậy, đoạt lấy di động trong tay Liễu Hạ Niên, hỏi: "Là trai hay gái?"
Mộc Vị Ương đáp: "Còn chưa sinh tôi làm sao biết!"
Trần Mặc Nhiễm nén giận liếc Liễu Hạ Niên một cái, nói: "Cô nói cô ta sinh rồi mà."
"Em ấy mới vừa bị đẩy vào phòng sinh." Giọng Mộc Vị Ương tràn ngập bất an. Nàng đi đến cuối hành lang, mở cửa sổ ra, gió đêm thổi vào xóa đi không khí nặng nề trong phòng điều hòa. Nàng ngắm những ngôi sao đằng xa nơi thành thị.
"Muốn chị đi cùng em không?" Liễu Hạ Niên hỏi.
Mộc Vị Ương cự tuyệt: "Không cần, việc này là của mình em."
Cúp điện thoại, Trần Mặc Nhiễm liền ngủ không được, ánh mắt nàng trong bóng tối nháy lên, giống như ngôi sao chợt lóe trên bầu trời.
"Còn không ngủ?" Liễu Hạ Niên thấy nàng ngủ không được, cũng không muốn ngủ nữa, nàng duỗi tay ra, để Trần Mặc Nhiễm gối lên cánh tay của mình.
Trần Mặc Nhiễm ôm hông Liễu Hạ Niên, nói: "Em thực hạnh phúc."
Đột nhiên nghe thấy câu thổ lộ đó, đáy lòng Liễu Hạ Niên rung động, nàng mỉm cười, thở dài.
Trần Mặc Nhiễm nói tiếp: "Nếu không gặp chị, những ngày hạnh phúc như vậy sẽ bị người ta đoạt đi, em sẽ khóc đến chết mất."
Nghĩ đến nếu khi đó không gặp nhau, xa hơn nữa là yêu nhau, hoặc khi không cẩn thận nửa đường nàng đánh mất Liễu Hạ Niên, hoặc Liễu Hạ Niên buông tay nàng ra, thì bây giờ người nằm cạnh Liễu Hạ Niên và cùng nàng vượt qua từng đêm dài là ai?
Trần Mặc Nhiễm vì con người không tồn tại đó mà tức giận.
Lỗ tai nàng dán lên ngực Liễu Hạ Niên, tiếng tim đập chấn động màng nhĩ nàng, khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
"Tôi đây có phải cũng nên hỏi nếu tôi không gặp em, người nằm cạnh em là người khác, thì tôi có nên giận hay không?" Liễu Hạ Niên mỉm cười.
"Vậy cũng được" Trần Mặc Nhiễm bật cười.
Liễu Hạ Niên nói: "Trần Mặc Nhiễm nhất định phải thuộc về Liễu Hạ Niên."
"Vì sao?" Trần Mặc Nhiễm ngẩng đầu, khó hiểu hỏi lại.
Câu này từ đâu bay ra vậy?
Liễu Hạ Niên cười đáp: "Vì nếu không phải như vậy, tôi sẽ không xuất hiện trên thế giới này, em cũng không."
Vì yêu mà sinh.
Các nàng cũng thế, tôi nghĩ lý tưởng của một cuốn tiểu thuyết tình cảm cũng thế.
Nếu không yêu, các nàng sẽ không có lý do để sống.
Ngày hôm sau Mộc Vị Ương gửi tấm ảnh được chụp bằng di động, ảnh chụp Eva và một đứa trẻ mới sinh, tiểu hài tử da mặt nhăn lại, mắt vẫn chưa mở ra, miệng ngậm nhũ cổn của mẹ mà bú sữa.
Phía dưới lại là một đứa bé khác, giống y chang tiểu hài tử kia, cơ hồ không thể tìm thấy điểm khác nhau.
Eva có vẻ rất mệt, cứ như vừa trải qua kiếp nạn, sắc mặt tái nhợt, mặt hơi sưng lên, đơn giản vì nàng bây giờ đã là mẹ.
Nàng thật cẩn thận ôm đứa nhỏ, để lộ vùng xinh đẹp thần thánh cho đứa nhỏ bú.
"Là hai thằng nhóc sinh đôi." Mộc Vị Ương nhắn tin.
Liễu Hạ Niên nhíu mày, hỏi: "Sao em ấy lại có thể gọi trẻ sơ sinh khó nghe như thế?"
Gối đầu lên đầu gối Liễu Hạ Niên đọc sách, Trần Mặc Nhiễm mở mắt đáp: "Chắc cũng là một cách xưng hô thể hiện tình yêu."
Liễu Hạ Niên cười khẽ, cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi Trần Mặc Nhiễm, nói: "Coi chừng sau này tên chúng là tiểu thằng nhóc, đại thằng nhóc mất."
"Chúa ơi, Mộc Vị Ương nếu dám lấy tên như thế, em sẽ cáo cô ta bạo lực gia đình."
Thực ra đó không phải là cách gọi yêu, chỉ vì Mộc Vị Ương nghe Eva ở bên trong kêu đau lâu như thế, nên không có hảo cảm với hai thằng nhóc này, vừa nhìn đã cảm thấy đáng ghét, mặc dù là con nàng, nhưng vẫn không thích.
Eva cho con ăn no liền ngủ, nàng đã mệt tới cực điểm.
Mộc Vị Ương nắm lấy tay Eva, hôn lên mu bàn tay và ngón tay nàng.
Có rất nhiều lời Mộc Vị Ương muốn nói, chờ nàng tỉnh lại sẽ nói hết cho nàng nghe.
Cuộc sống sau đó, hai thằng nhóc trên cơ bản toàn ở nhà Liễu Hạ Niên. Trần Mặc Nhiễm vì thế không thể không học cách chăm sóc tiểu hài tử, nàng ngay cả mình còn chăm không nổi, bây giờ phải học cách thay tã, luống cuống cả tay chân.
Liễu Hạ Niên thì làm chuyện gì cũng rất dễ dàng.
Tiểu hài tử được Liễu Hạ Niên ôm cũng bắt đầu thích nàng, nhưng thật ra vẫn không quên mùi hương của mẹ được.
Trần Mặc Nhiễm nhìn Liễu Hạ Niên ôn nhu với tiểu hài tử như thế, hận không thể thu nhỏ mình lại, cuộn tròn người, để Liễu Hạ Niên dỗ dành, ôm hôn nàng...
Nhưng chẳng phải đó là điều Liễu Hạ Niên luôn làm với nàng sao?
Trần Mặc Nhiễm cũng không biết mình sao có thể ghen với một đứa nhỏ được.
Khi chăm sóc đứa nhỏ mới phát hiện làm mẹ là một chuyện không hề dễ dàng, vì thế nàng đợi cho đứa nhỏ ngủ rồi mới gọi điện thoại về nhà.
Trần mẫu có một khoảng thời gian thường xuyên nhận được điện thoại của con gái, bình thường chỉ gọi báo mình vẫn bình an. Trần mẫu không chỉ một lần giận nàng vì chuyện đó.
Bây giờ gọi điện thoại về thường xuyên cũng có nhiều chuyện hơn để nói.
Hỏi nàng ở Bắc Kinh có phải chịu ủy khuất không?
Trần Mặc Nhiễm trả lời không có.
Vậy có phải cãi nhau với người yêu không?
Trần mẫu cũng không nói rõ người nọ là ai, bà và Trần Mặc Nhiễm cứ như được ngăn cách bởi một lớp cửa giấy, hiểu rõ lẫn nhau, nhưng không ai muốn đâm thủng lớp giấy mỏng kia cả.
Trần Mặc Nhiễm vẫn trả lời không có.
Trần mẫu nghĩ nếu Tiểu Nhiễm nói có, cho dù có là vấn đề bà không thể chấp nhận đi nữa, thì ít nhất nói ra có thể còn có đề tài để tiếp tục. Bây giờ cái gì cũng không có lại càng thêm phiền.
Trần mẫu vội vã hỏi: "Con gọi đến để làm gì?"
Trần Mặc Nhiễm cuốn cuốn dây điện thoại, nhớ lại lý do mình gọi điện thoại cho mẹ.
Vừa rồi khi phải thay tã cho hai đứa nhỏ lại nhớ đến mẹ.
"Mẹ, con nhớ mẹ." Giọng Trần Mặc Nhiễm nhão nhẹt.
Trần mẫu không biết vì sao lại run run, con gái của mình không phải là người hay làm nũng, bây giờ chẳng những làm nũng, còn làm nũng đến nhão nhẹt, dọa bà sợ không ít.
"Mẹ ..." Qua thật lâu không nghe trả lời, Trần Mặc Nhiễm cẩn thận gọi một tiếng.
"Con phải chú ý thân thể." Trần mẫu dặn dò.
"Ân."
"Trong trường phải học tập đàng hoàng, năm ba là năm quan trọng nhất..." Trần mẫu không có thói quen bày tỏ nội tâm ra ngoài, vì bị ảnh hưởng bởi bệnh nghề nghiệp.
Cúp điện thoại, Trần Mặc Nhiễm sờ sờ lỗ tai nóng bừng của mình.
Nàng bắt đầu bắt tay vào ôn thi cao học, Liễu Hạ Niên từ cưng chìu biến thành nghiêm túc quản thúc nàng.
Liễu Hạ Niên là một lão sư tuyệt đối nghiêm khắc, cho dù Trần Mặc Nhiễm có chán đến đâu, tỏ ý muốn nghỉ ngơi, thì Liễu Hạ Niên vừa nghiêm mặt một cái, Trần Mặc Nhiễm liền ngoan ngoãn trở lại bàn học.
Hết thảy đều là vì tương lai. Trần Mặc Nhiễm bĩu môi, tự an ủi.
"Há mồm." Liễu Hạ Niên thì thầm bên tai.
Trần Mặc Nhiễm theo phản xạ há miệng ra, một muỗng mía đường trong trà Bát Bảo len vào trong miệng nàng.
Một muỗng mía đường thật lớn nhét vào miệng, đầu lưỡi Trần Mặc Nhiễm đảo qua đảo lại nó trong miệng.
Hai bên má phồng lên như một chú ếch.
"Không vui vì tôi bức em học sao?" Liễu Hạ Niên xoay người lại hỏi.
Trần Mặc Nhiễm trả lời: "Em biết chị vì muốn tốt cho em thôi."
"Nhưng vẻ mặt của em lại không giống như biết ơn."
"Tha lỗi cho em còn trẻ người non dạ nên không biết, hỡi dì lòng lang dạ sói." Trần Mặc Nhiễm nhai nhai, hai bên má phồng lên thành một khối, trông thật đáng yêu.
Đầu ngón tay Liễu Hạ Niên nâng cằm nàng lên, cúi người xuống hôn nàng. Đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng Trần Mặc Nhiễm, đầu lưỡi cứ như đang nhảy múa, truy đuổi khối mía đường trong miệng.
Khối mía đường rất nhanh đã bị tan đi hơn phân nửa. Khi Liễu Hạ Niên dứt khỏi nụ hôn thì trong miệng Trần Mặc Nhiễm chỉ còn lại vị ngọt hậu.
"Khụ khụ... Không ngờ hôn môi cũng có thể bị sặc nước miếng mém chút chết." Trần Mặc Nhiễm vỗ ngực, ho đến mức mặt đỏ lên.
Liễu Hạ Niên ăn mía đường trong miệng, nói: "Chúng ta đi tản bộ đi."
Trần Mặc Nhiễm than thở: "Không phải là dắt chó đi dạo sao?"
"Hỏi gì ngốc vậy?" Liễu Hạ Niên gõ đầu nàng một chút.
"Biết rồi. Đánh nữa là bị chị đánh ngốc thật đấy, tin không?"
"Không ngốc hơn nổi nữa đâu." Liễu Hạ Niên cười.
Trần Mặc Nhiễm trừng mắt, hai mắt cứ như đèn lồng, nắm chặt cổ áo Liễu Hạ Niên, hỏi: "Liễu Hạ Niên, nói em ngốc nữa có tin em thu dọn hành lý về nhà mẹ ruột không?"
Ánh mắt hai người đối diện nhau hồi lâu, không khí rất tĩnh lặng, Liễu Hạ Niên cúi đầu xuống, sét đánh không kịp bưng tai hôn Trần Mặc Nhiễm, đẩy khối mía đường teo lại còn một chút qua miệng người đối diện.
Trần Mặc Nhiễm ngửa đầu đón nhận nụ hôn, nhiệt tình đáp lại, chuyện này thú vị hơn học hành nhiều.
Nếu có thể vĩnh viễn hôn nhau đến quên trời quên đất như thế thì hay biết mấy.
Dù có biến thành hai pho tượng đang hôn nhau, vĩnh viễn tồn tại trên thế giới cũng không hối tiếc.
-----------HOÀN CHÍNH VĂN-----------