Khế Ước Hào Môn

Chương 40: Muốn ra tay sao?




“Tần Mộc Ngữ... Cô có thật là em gái của tôi?” Ngón tay Tần Cẩn Lan vuốt ve cô gái trên màn ảnh, buồn bã hỏi, nụ cười hung ác có chút âm lãnh “Sao cô lại đê tiện như thế... muốn cám dỗ người đàn ông của tôi?”

Video này rất rõ nét và sống động, nên dĩ nhiên không nghe được tiếng cô đang nói.

Tần Cẩn Lan chậm rãi đứng dậy, nhìn vào màn hình nhỏ đang chiếu, cười lạnh một tiếng tao nhã đem ly rượu uống cạn, nâng tay lên, đột ngột hung hăng ném cái ly vào màn hình vang một tiếng “Bốp”, vỡ tan tành!!

Cái ly bị ném vỡ thê thảm, một chút rượu còn sót lại bên trong chảy ra, âm thanh tanh tách của nguồn điện đột ngột bị cắt đứt.

Trong phòng càng trở nên tối đen, chỉ có ngọn đèn nhỏ vẫn còn sáng.

“Tôi đã nói rồi mọi thứ đều có thể cho, nhưng Thượng Quan Hạo thì không được! Anh ấy là của tôi!!! “ Tần Cẩn Lan quay đầu về phía cái màn hình bị phá hỏng, hai tròng mắt đỏ au, tiếng gào thét the thé “Cô là con đàn bà không biết xấu hổ, cô đoạt tất cả mọi thứ của tôi! Cái gì cũng muốn đoạt mất!! Tôi sẽ khiến cô phải trả giá!!”

Tiếng la hét đáng sợ xé rách toàn bộ gian phòng.

************************************

Bên trong phòng làm việc lạnh lẽo, một thân ảnh cao ngất chậm rãi đi vào.

Trong phòng có vài người đang đứng, thấp giọng thảo luận điều gì đó, vừa thấy hắn đi đến lại cẩn trọng không lên tiếng, nhìn hắn chậm rãi đứng lại điềm tĩnh, một người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt mừng rỡ, mở miệng nói: “Thượng Quan Hạo tiên sinh, hiện tại chúng ta đã nắm giữ ít nhất 40% cổ phần Tần Thị, chẳng qua là trên danh nghĩa cổ đông, nếu ngài bằng lòng, chúng ta có thể công bố với giới truyền thông tin tức này, Tần Chiêu Vân hiện tại đang ở trong bệnh viện, quyền lực Tần Thị lại nằm trên tay một con nhỏ vừa mới lớn, đây là cơ hội tốt cho chúng ta!”

Những người chung quanh đều sôi nổi gật đầu: “Đúng vậy!”

“Chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều năm, cuối cùng thời cơ cũng đã tới, Thượng Quan Hạo tiên sinh...”

Một tiếng ồn nhẹ, con ngươi đầy thâm ý của Thượng Quan Hạo đưa lên, sắc bén đảo qua nhóm người trong phòng làm việc đang còn rất sôi nổi, ý chí chiến đấu sục sôi, bọn họ nói quả thật không sai, mười năm chỉ cần một nhát kiếm, hiện tại là thời cơ tốt nhất.

Như vậy là hiện tại muốn ra tay sao?

“Không cần phải nói những điều này tôi biết rõ.” Tiếng nói của người đàn ông trầm thấp mang theo từ tính, khiến tiếng ồn trở lại tĩnh mịch.

Thần sắc không lộ ra, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngón tay thon dài chạm vào cánh hoa bách hợp, nhìn ra phía bên ngoài.

Thân ảnh mảnh nhỏ yếu ớt của Tần Mộc Ngữ đi qua đi lại giữa các vách ngăn, cầm tập văn kiện, hướng về phía từng nhân viên hỏi ý kiến, thần sắc cẩn thận chăm chú. Tần Cẩn Lan không hiểu rõ công việc của công ty nên không trợ giúp, chính nàng phải tự lực học tập, rất vất vả, rất khó khăn. Như chú chim non tự học cách bay, dù cho toàn thân bị ngã đến thâm tím, cũng phải kiên trì.

Nàng nhất định phải học những điều này.

“Cảm ơn bạn, tôi biết rồi!” Tần Mộc Ngữ ghi lại vào sổ ghi chép, hướng về phía nhân viên lộ ra nụ cười ấm áp rực rỡ.

“Đừng có khách khí như vậy, Tần tiểu thư, cô như vậy chúng tôi lại cảm thấy vừa mừng vừa lo mất!” Các nhân viên tán thưởng nghị lực cùng vẻ cứng cỏi của nàng, cũng cười trêu ghẹo nàng “Cô cứ học từ từ, công ty có chúng ta, sẽ không sụp đổ đâu!”

Nàng gãi đầu xấu hổ, con ngươi trong vắt có một chút ngượng ngùng cảm kích: “Vậy là tốt rồi, tôi chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian để tìm hiểu mọi thứ, nên cần sự giúp đỡ của mọi người nhiều hơn!”

“Tần tiểu thư, không thành vấn đề!”

Bầu không khí bên ngoài hài hòa ấm áp khiến cho Thượng Quan Hạo có chút xúc động, con ngươi thâm thúy nhìn cô gái nhỏ thuần khiết như bông hoa dành dành, hương vị trên người nàng đã dần dần thay đổi, môi nàng, cổ nàng, còn có một vài sợi tóc vương trên khuôn mặt nàng... Đều có thể khiến người khác mờ mắt.

“Về việc tuyên bố trên các phương tiện truyền thông hãy hoãn lại, tạm thời chưa cần.” Giọng nói của Thượng Quan Hạo chậm rãi trong trẻo nhưng lạnh lùng, buông tay ra khỏi cánh hoa bách hợp “Cứ như vậy đi, trước tiên giải tán...”

“Tôi không để cho các người chờ lâu lắm đâu.” Hắn nói câu cuối cùng một cách thật thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.