Khế Ước Hào Môn

Chương 19: Tôi không có cách nào cảm kích cô được




Tần Mộc Ngữ hít một chút khí lạnh, nhịn trong chốc lát, thành thật nói: “Đau.”

Tiểu Tình lắc đầu: “Không có cách khác, vết thương quá sâu, cần băng vải nữa, tiểu thư đợi một chút nhé!”

Tiểu Tình chạy ra, ở cửa mà kêu lên: “Thượng Quan Hạo! Anh còn chưa đi sao?”

Tần Mộc Ngữ nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, ngẩn ra trong nháy mắt khi thấy thân ảnh cao lớn, nàng tay chân luống cuống, vội vàng kéo lại dây kéo phía sau váy, một mảng da trắng nõn lộ ra, còn thấy rõ cả áo ngực màu trắng sữa.

Thượng Quan Hạo ở cửa cùng Tiểu Tình nói vài câu, chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Trong phòng trầm mặc đến nghẹt thở, Tần Mộc Ngữ một trận hỗn loạn, tự mình dọn dẹp đồ đạc lộn xộn trên bàn, không để ý đến vết thương có đau hay không, nói chung đây là lần đầu tiên Thượng Quan Hạo đến phòng nàng, nàng không muốn để lại ấn tượng không tốt!

“Anh chờ một chút, tôi dọn xong ngay thôi!” Tần Mộc Ngữ đỏ mặt, khẩn trương gom dọn đồ ngủ, tiếp tục đem sách rơi vãi trên mặt đất cùng giấy viết ở trên bàn sắp xếp lại.

“Bây giờ ổn rồi!” Nàng đứng trước mặt hắn, nở nụ cười nhạt.

Một lát sau, Thượng Quan Hạo đi tới phía nàng.

Tần Mộc Ngữ tự thừa nhận với bản thân mỗi lần hắn tới gần đều khiến lòng hết sức khẩn trương, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi, nàng có chút xấu hổ mà chống tay vào bàn, không ngờ Thượng Quan Hạo lại đến gần nàng hơn, cúi gần đến mức có thể hôn vào hàng lông mi của nàng.

“Anh... có chuyện muốn nói với tôi phải không?” Nàng khó khăn thốt lên.

Mắt Thượng Quan Hạo buông xuống, ngón tay thon dài nắm lấy bờ vai nàng, cúi đầu nói: “Đang chảy máu.”

Tần Mộc Ngữ cả kinh, quay đầu lại.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn thản nhiên ra lệnh.

Nàng ngoan ngoãn bất động, cảm nhận được dòng máu nóng đang chảy, nhưng không cảm thấy đau nhức, chỉ có cảm giác ngón tay hắn đang chạm vào nàng, nhịp tim kịch liệt phóng đại.

Thượng Quan Hạo nhíu mày, chậm rãi dùng sức nắm bả vai nàng, như muốn đem nàng bóp nát.

Tần Mộc Ngữ có ngốc cũng cảm giác được cơn đau, thở mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, định mở miệng nói: “Đừng làm tôi đau!”, thì giọng nói nhỏ khàn khàn của Thượng Quan Hạo vang bên tai, khiến nàng không thể quên được.

“Sau này đừng làm những chuyện như thế này cho tôi nữa, nếu có gặp tốt nhất nên tránh xa. Tôi không cách nào cảm kích cô được. Tần Mộc Ngữ. Những thứ cô muốn tôi không thể cho cô.” Trong giọng nói của hắn lộ vẻ thờ ơ lạnh lùng.

“Lòng yêu thích của cô, nỗ lực của cô, tôi không thể báo đáp.”

Tần Mộc Ngữ giờ khắc này cuối cùng đã hiểu. Hiểu trong ánh mắt hắn vì sao có nhiều phức tạp đến vậy.

Nàng cười yếu ớt, trong nụ cười có một tia bi thương, khẽ hít một hơi rồi thoát khỏi cánh tay hắn, rút khăn tay tự lau vết máu chảy, nhẹ giọng nói: “Tôi không phải muốn anh báo đáp, trên đời này không phải ai cũng đều muốn được trả ơn đến vậy, tôi thích anh và món nợ của tôi, không liên quan tới anh.”

“Anh có biết mẹ của tôi không? Cả đời bà không được kết hôn với ba tôi, chỉ dẫn tôi ra nước ngoài sinh sống mấy mươi năm, thậm chí một chút tiền sinh hoạt cũng chưa từng yêu cầu ba lấy một lần, đến khi bà ra đi cũng chưa từng cầu xin tình yêu.”

“Cho nên Thượng Quan Hạo, anh không cần cảm thấy áp lực, tôi... chẳng qua tự mình muốn làm thế thôi.”

Thanh âm nàng càng ngày càng thấp, dáng ngồi ngay ngắn thanh tao, giống như một bức tranh.

Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng cảm thấy bực bội cùng chút rung động.

“Tiểu thư, em đã tìm được băng vải! Tiểu Tình mở cửa tung tăng đi vào, lại có chút ngờ vực nhìn hai người.

Ánh mắt Thượng Quan Hạo buông xuống, mang theo chút tức giận cùng vẻ lạnh lùng, xoay người đi ra cửa.

- -----------------------------------------------------

“Ngự, mình nghe nói gần đây cậu đang theo đuổi mỹ nhân băng giá nhà Tần gia? Như thế nào rồi?” Một nam sinh đẹp trai có chút tà khí hỏi một câu.

Tiếng chuông báo tan học vang lên, một đống người trong lớp học tiếng anh tràn ra.

“Khốn nạn, cậu có thể hay không hỏi hả!” Một nam sinh khác đẩy hắn, móc vào bả vai Ngự Phong Trì “Cô ta có đúng là người chưa có kinh nghiệm?”

Về vấn đề này, khiến cho Ngự Phong Trì bị kích động có chút cáu kỉnh.

“Cút đi và hỏi ít thôi!” Hắn lạnh lùng phủi vai.

“Ha ha, không thể nào, Ngự nhà cậu còn cảm thấy không phải với một cô gái non nớt? Cậu để ý cô ta hả!” Những người xung quanh cười rộ lên.

Dưới lầu trong đại sảnh, Tần Mộc Ngữ cùng vài cô gái cầm sách đi tới.

“Nhìn kìa! Đã xuất hiện rồi! Chà... cô ta càng lớn càng xinh đẹp, cậu lại chưa hề đụng đến? Chơi đùa cũng cho chúng mình nếm thử chứ!” Có kẻ đụng nhẹ vào bả vai của Ngự Phong Trì.

Thân ảnh Ngự Phong Trì có chút lay động, con ngươi mắt chăm chú dừng lại ở hình bóng nữ nhân kia.

“Không có sự cho phép của tôi, không được chạm vào cô ấy, biết không?” Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu “Cút ra xa, tôi xuống dưới!”

“Cậu đùa sao? Đây là tầng hai.”

“Im miệng!” Ngự Phong Trì bỏ lại một câu, sau khi lùi lại mấy bước bắt đầu chạy, bay qua thanh cầm cầu thang, xoay người nhảy xuống.

Tiếng thét chói tai của đám nữ sinh phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.