Tôi mang túi xách Tiền
Đường mua cho tôi về trường học. Phạm phong tình mẫn cảm với mấy loại đồ vật
này còn hơn cả chó với xương, tôi vừa vào cửa phòng ngủ, liền bị cô
nàng theo dõi.
Phạm phong tình kéo cái
túi xách của tôi nhìn một chút, phát biểu ngay: “Không tệ lắm.”
“Đó là chuyện đương
nhiên, ” tôi hỉnh mũi, “Tiền Đường mua cho tui đấy, hì hì.”
“Được nha, bình thường
còn tưởng rằng thằng nhóc này là anh trai đẹp lạnh lùng, chỉ có hai bản lĩnh là
bề ngoài với trí thông minh, xem ra cậu ấy còn rất biết cách săn sóc!”
Tôi cười hắc hắc, “Cái
này chủ yếu là do tui giỏi dạy dỗ.”
Phạm phong tình lắc đầu
cảm thán, “Một người con trai tốt như vậy, tại sao lại để cho bà chà đạp, aii!”
Lúc này, Từ thiên tài từ
bên ngoài đi vào, khi thấy tôi cầm túi khoe khoang với Phạm phong tình. Vị
tuyệt thế tiêu tiền này cầm cái túi lên nhìn nhìn, dĩ nhiên vì nể tình Tiền
Đường mua cho tôi, cô nàng cũng không viết chữ khi dễ lên trên mặt. Nhưng cô
nàng vẫn hỏi một vấn đề rất nghiêm túc: “Thứ này phải tốn không ít tiền nha?
Tiền Đường đáng thương. . . . . .”
Tôi khoát khoát tay
, “Không phải đâu, nó là hàng nhái cao cấp thôi, tôi làm sao chịu để Tiền
Đường nhà tôi tiêu nhiều tiền như vậy chứ,hì hì. . . . . .” Được rồi, thật
ra thì hàng nhái cao cấp cũng không rẻ, Tiền Đường sau khi bị tôi vơ vét lại có
thể để dành tiền mua thứ này, thật là làm khó cho cậu ấy. Nhưng quay đầu lại
tôi cũng phải thương lượng với cậu ấy một chút, mấy món này về sau không cần
mua, giá trị không quan trọng, một cái túi hàng chợ ba mươi đồng chị đây xách
lên vẫn có thể tỏa ra khí chất hào sảng, e hèm.
Phạm phong tình vừa nghe
nói đó là hàng nhái, lập tức lại quét cái túi kia từ trong ra ngoài, cuối cùng
lắc đầu, “Cốc ca, đồ ngốc, túi này rõ ràng là hàng thật mà!”
“Không thể nào, Tiền
Đường nhà tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, đi ăn cướp à?”
“Vấn đề này chỉ có Tiền
Đường biết, nhưng mà, ” cô nàng giơ túi lên quơ quơ ở trước mắt tôi, “Chị đây
hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, nhìn mấy thứ này đến mòn cả mắt. Bà có thể
vũ nhục trí thông minh của tui, nhưng không thể coi thường ánh mắt của tui.”
Dĩ nhiên tôi không tin
lời cô nàng. Mặc dù ánh mắt của Phạm phong tình quả thật rất độc, nhưng trong
túi Tiền Đường có bao nhiêu tiền tôi còn rõ ràng hơn cả cậu ấy, túi thật giá
đến mấy vạn, thằng nhãi kia biết đào đâu ra. Cậu ấy càng không thể chìa tay đòi
tiền cha mẹ mua cho tôi món đồ xa xỉ như vậy. Từ đó tổng hợp lại, cái túi này
không thể nào là đồ thật, dĩ nhiên điều này cũng không khiến tôi bớt yêu thích
nó.
Phạm phong tình thấy tôi
không tin, quyết tâm muốn chứng minh, “Cốc ca! Nếu cái túi này là hàng nhái,
tui sẽ ăn nó luôn!”
Tôi sợ hết hồn, “Đến mức
đó sao. . . . . .”
Phạm phong tình tiêu sái
hất tóc một cái, trên mặt đầy vẻ ưu thương, “Bà không hiểu đâu.”
Tôi rùng mình, “Được rồi,
vì để cho bà hoàn toàn chết tâm, bây giờ chị đây sẽ gọi điện thoại ngay cho
Tiền Đường, nói là được rồi a, nhầm thì nhầm thôi, người nào không có lúc nhìn
nhầm chứ, nhưng mà, ” tôi nghiêm túc khoát tay , “Tuyệt đối không thể
gặm cái túi xách của tui!” Tôi vừa nói, bấm số điện thoại của Tiền Đường,
vô cùng trực tiếp hỏi cậu ấy, anh mua túi cho em tốn bao nhiêu tiền.
Tiền Đường nói lên một
con số. Sau đó, trong tiếng cười đắc thắng của Phạm phong tình, tôi xù lông,
hướng về phía điện thoại di động rống giận: “Bây giờ anh đang ở đâu, em muốn
gặp anh ngay lập tức!”
. . . . . .
Tôi bắt Tiền Đường từ
trong phòng thí nghiệm ra ngoài, thằng nhãi này rất phối hợp, không phản kháng.
Đợi đến khi ra khỏi phòng thí nghiệm, cậu ấy còn vô sỉ ôm tôi cười, “Tiểu Vũ,
nhớ anh à?”
“Em muốn bóp chết
anh, ” tôi giãy giụa, “Mẹ nó, một cái túi bằng hai năm học phí của bà! Tên
nhóc ngạo mạn này, không học tính tốt, lại học được cái thói xa xỉ lãng phí
tiêu tiền như nước này rồi.”
Tiền Đường ôm tôi không
chịu buông tay , “Không phải em thích nó sao.”
“Thích thì thích chứ, em
thích cái gì anh liền mua cái đấy à? Em còn thích trăng sáng trên trời, anh đi
hái cho em nha!”
Tiền Đường không trả lời,
cằm dựa lên cổ tôi, ôm tôi không động đậy, tỏ rõ hiện tại cậu ấy không muốn
tranh luận với tôi, nhưng cũng không muốn thay đổi ý nghĩ của mình.
Tôi thấy được bộ dạng
không bạo lực không hợp tác này của cậu ấy thì càng giận hơn, “Tiền Đường!”
“Tiểu Vũ, ” Tiền
Đường nhẹ giọng gọi tôi, trong giọng nói mang theo một chút oan ức, cậu ấy còn
chưa nói hết , lòng của tôi đã mềm nhũn ra, đúng là hết cách với cậu ấy.
“Tiểu Vũ, anh chỉ không
muốn bạn gái mình phải tủi thân.”
Tôi: “. . . . . .”
Cơn giận của tôi xẹp
xuống như quả bóng xì hơi. Đã sớm biết đột nhiên cậu ấy tiêu tiền như nước tất
là phải có nguyên nhân, ai ngờ vòng tới vòng lui lại tới cái lý do này. Vẫn còn
nhớ ban đầu là do tôi nói với cậu ấy một câu nhảm như vậy, nói cái gì đàn ông
không có tiền cho bạn gái mình mua sắm là bất tài gì gì đó, nếu cậu ấy không đề
cập tới khẳng định tôi sẽ không nhớ gì cả, không nghĩ tới người nói vô tâm
người nghe có ý, ai biết thằng nhãi này lại nghiêm túc đến như vậy.
Phải, ngàn không nên vạn
không nên, tôi không nên nói lung tung. Hiện tại tôi vừa cảm động vừa xấu hổ,
cảm động chính là thật không ngờ Tiền Đường có tấm lòng rộng lương như vậy, nếu
là tôi, có người bạn gái hám giàu nói với tôi lời này, bà đây đã sớm tung một
cước đạp cô nàng đến tận mặt trăng, còn muốn GUCCI? Xấu hổ chính là lời nói
không biết điều như vậy lại do tôi nói ra, hơn nữa còn trút tất cả tội lỗi lên
người Tiền Đường, tôi thật sự TM cặn bã nha, cặn bã đến mức tự tôi cũng phải
xấu hổ đỏ mặt!
Tôi vùi đầu ở trong ngực
Tiền Đường, buồn bực nói: “Tiền Đường, em sai rồi.” Đổ mồ hôi, những lời
này cũng không biết đã bị tôi nói bao nhiêu lần rồi, xấu hổ, xấu hổ quá. o(╯□╰)o
Tiền Đường xoa tóc tôi,
“Tiểu Vũ, có thể em cho là anh giận lẫy với em, thật ra thì không phải. Anh rất
nghiêm túc, thật sự muốn em được hạnh phúc vui vẻ, em muốn cái gì anh sẽ mua
cho em cái đó. Mặc dù bây giờ có lẽ vẫn còn chưa thể, nhưng mà. . . . . . Về
sau sẽ có thể, tin tưởng anh nhé.” Cậu ấy nói vô cùng son sắt, chỉ thiếu
điều giơ tay lên thề.
“Không phải, Tiền Đường,
ý em là. . . . . . Ừ, mặc dù em thích cái túi kia, nhưng không biết là nó trị
giá nhiều tiền như vậy, nếu em có tiền thì vẫn muốn quyên cho Cô Nhi viện hơn
là mua nó. Em nói những lời kia chỉ là chọc anh chơi thôi, em thích nói lung
tung cũng không phải anh không biết. Chứ em không có hám giàu, thích vật chất
như vậy đâu, có ăn có uống có người thích, như vậy còn chưa đủ hạnh phúc vui vẻ
sao?”
Biểu tình của Tiền Đường
đầy vẻ không tin, “Thật sao?”
“Nói nhảm!”
“Nhưng không phải con gái
luôn thích những thứ kỳ kỳ quái quái đó sao?”
“Thích là thích, mua là
mua, ví dụ như anh thích một ngôi sao, chẳng lẽ anh nhất định phải lấy cô ấy về
nhà?”
Tiền Đường dán lên mặt
của tôi, nhẹ nhàng cọ, “Anh không lấy cô ấy, anh chỉ lấy em thôi.”
Tôi cười đẩy cậu ấy, “Đi
đi đi, cấm giở trò lưu manh!”
Thật ra thì tôi còn một
vấn đề chưa hiểu, tiền mua túi của Tiền Đường là từ đâu mà ra? Sẽ không thật sự
là hỏi xin mẹ cậu ấy chứ? Như vậy tội của tôi càng nặng hơn. Tiền Đường giải đáp
vấn đề như sau: làm thêm, cô bé ngốc.
Tôi không tin, làm thêm
cái gì có thể kiếm chừng này tiền? Tiền Đường khinh thường, tính cho tôi nghe,
cậu ấy làm việc vặt cho giáo sư có thể nhận được một ít tiền, cộng thêm hai
suất dạy kèm tại nhà, lại cùng sư huynh viết cái phần mềm cho một công ty nhỏ,
làm cộng tác viên cho một tạp chí. . . . . . Tổng cộng lại, không chỉ dư tiền
mua túi, vẫn còn một khoản, đang định mua cho tôi một bộ mỹ phẩm dưỡng da.
Tôi đếm trên đầu ngón
tay, đếm nửa ngày cũng đếm không hết, cuối cùng chỉ có thể than thở: “Anh nha,
tinh lực thật tràn đầy!”
Kết quả người này cắn lỗ
tai của tôi cười nhẹ, “Tinh lực của anh tràn đầy cỡ nào, về sau em sẽ
biết.”