Khát Khao Khôn Cùng

Quyển 2 - Chương 7




Mấy ngày nay Gia Ngạn bắt đầu cảm thấy mắt mình có chút khó chịu. Đưa tay sờ, cậu có thể cảm nhận được một cục nhỏ cộm cộm dưới mí mắt, chắc là bên trong đã sưng tấy mưng mủ lên rồi.

Châu Mẫn nói ca phẫu thuật này rất đơn giản, chi phí phù hợp, chỉ cần rạch một đường trên mí mắt, lấy mủ ra thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Nhưng mà đã đi bệnh viện thì tốn tiền là chuyện đương nhiên. Dù chỉ một căn bệnh nhỏ thì chi phí cũng cao ngất ngưỡng rồi. Thế nên Gia Ngạn chần chừ mất vài ngày, đến khi chịu không nổi cảm giác cộm cộm sưng sưng này, thậm chí sợ cục nhỏ lớn hơn mới hạ quyết tâm, thừa dịp cuối tuần tranh thủ đến bệnh viện chịu một nhát dao cho rồi.

Giữa trưa, sau khi mặc xong chiếc áo khoác cồng kềnh, Gia Ngạn đi qua phòng khách thì thấy Châu Mẫn đang bận rộn bên laptop, trong tay còn cầm một mớ tài liệu lộn xộn.

Trong khoảng thời gian gần cuối năm này, rõ ràng Châu Mẫn bận rộn hơn rất nhiều, cuối tuần cũng chẳng có thời gian mà ngủ nướng. Hắn dậy rất sớm, ăn xong pha một cốc trà xanh rồi bận rộn đến tận bây giờ.

Gia Ngạn đi tới giúp hắn pha một cốc trà mới: “Tôi đi bệnh viện. Trên đường về sẽ tranh thủ mua đồ ăn luôn.”

Châu Mẫn ngẩng đầu lên khỏi laptop: “Cần tôi đi cùng không?”

“Không cần đâu, tôi sẽ về sớm thôi. Anh bận thì cứ làm việc đi”, Gia Ngạn không thích làm phiền người khác, mấy chuyện nhỏ nhặt này tự mình làm là được rồi. Châu Mẫn lại bận rộn như thế, chỉ vì một tiểu phẫu cỏn con mà mất công đưa cậu tới bệnh viện thì thật đúng là chuyện bé xé ra to.

Công ty Gia Ngạn làm thẻ bảo hiểm y tế cho nhân viên ở một bệnh viện bình thường, thủ tục cũng không quá rắc rối, vừa bước vào đã cảm thấy có chút lộn xộn.

Gia Ngạn đàng hoàng xếp hàng chờ đăng kí, đang buồn chán muốn chết, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cậu, quay đầu quan sát hồi lâu mới nhận ra người kia. Đó là một người bạn hồi đại học, giao tình cũng không tệ. Mặc dù biết học ngành Y thì tương lai sẽ làm bác sĩ, nhưng không ngờ bây giờ cậu ta lại đến bệnh viện này làm việc.

Chả mấy khi gặp lại bạn cũ, Gia Ngạn không xếp hàng nữa, hai người đứng một bên hàn huyên một hồi lâu. Vừa khéo người kia là bác sĩ khoa mắt, khám qua cho cậu rồi nói việc này rất đơn giản, nếu Gian Ngạn không ngại đau một chút thì hắn có thể len lén phẫu thuật giúp Gia Ngạn trong phòng làm việc của mình, có thể tiết kiệm toàn bộ chi phí đăng ký phẫu thuật.

Vì muốn tiết kiệm chút tiền, đương nhiên Gia Ngạn không tới phòng phẫu thuật, dứt khoát miễn luôn cả thuốc tê. Anh bạn bác sĩ giúp cậu lật mí mẳt, cầm một con dao nhỏ nhanh chóng lấy mủ ra. Mặ dù cảm thấy khá đau, nhưng chỉ trong vài giây đã xong, hơn nữa không cần băng gạc, quả thực tiện hơn không ít.

Đối phương nhiệt tình để cho cậu ngồi trong phòng nghỉ ngơi, mở cửa đi ra ngoài, lúc trở về thì thả một túi đồ vào tay cậu: “Thuốc mang về, có hướng dẫn sử dụng phía trên đó. Ây dà, không cần khách khí đâu, tớ được miễn phí mà. Cậu về nhà, sau đó. . . A, chờ một chút, cậu tới một mình à? Tớ tưởng có người đến cùng cậu chứ. Một lát nữa sợ là không mở mắt ra được đâu, gọi người tới đón thì hơn”.

“Không cần đâu, không sao, để tớ quen một chút là được rồi”.

Gia Ngạn nói thật nhẹ nhàng, nhưng thực sự cảm thấy đau hơn gấp mấy lần so với lúc nãy. Miệng vết thương không có vấn đề gì, nhưng bởi vì rạch hơi sâu bên trong, bị nước mắt kích thích mà xót như ngâm nước muối, thoáng cái không mở mắt nổi.

“Như vậy đi, tớ đưa cậu tới cổng, cậu gọi taxi về”.

Gia Ngạn đồng ý, nhưng đương nhiên sẽ không bỏ tiền ra để kêu taxi. Đứng lên dựa người vào anh bạn bác sĩ, mò mẫm đi ra ngoài.

Đoán chừng đã gần tới cổng, đang rầu rĩ, đột nhiên nghe thấy bác sĩ nói: “Này, đây là bạn cậu tới đón phải không?”

Gia Ngạn miễn cưỡng mở đôi mắt ầng ậng nước, mặc dù ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng một người đàn ông cao gầy đang dựa vào xe.

“Ngu ngốc, sao lại khóc như vậy”.

“Không phải khóc”, Gia Ngạn vội vã giải thích: “Tôi không đau…”

Châu Mẫn chẳng thèm nghe cậu giải thích, cảm ơn bác sĩ rồi nhét cậu vào trong xe, lấy khăn tay ra thô bạo lau nước mắt tèm lem trên mặt cậu.

“Xấu muốn chết, sao lại thế này, lượng thuốc tê không đủ sao?”

“Tôi không tiêm thuốc tê…”

“…”

Lúc về đến nhà ngay cả con mắt kia của Gia Ngạn cũng ngập tràn nước, hai mắt hoàn toàn không mở ra được, việc gì cũng không thể làm. Châu Mẫn giúp cậu cởi giày, dìu vào nhà, cởi áo khoác cùng quần dài, ôm cậu lên giường.

Động tác miễn cưỡng coi là dịu dàng, nhưng mắng chửi thì từ nãy tới giờ vẫn chưa ngừng.

“Sao lại có người ngu ngốc như cậu chứ, muốn tiết kiệm tiền thì cũng không được làm như vậy! Làm phẫu thuật chính quy mới an toàn, tại sao lại nghe tên lang băm kia xúi bậy?”

“Là tôi muốn tiết kiệm. Hơn nữa cũng không nghiêm trọng, bác sĩ nói ngủ một giấc là ổn…”

“Vậy thì mau ngủ cho tôi!”

Ném một tấm chăn bông tới phủ lên người cậu, hắn trùm thật kín. Gia Ngạn không mở mắt được đành ngoan ngoãn cuộn tròn trong chăn. Mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng cuối cũng vẫn đau đến lăn qua lộn lại.

Cảm giác được Châu Mẫn vẫn luôn ngồi một bên giúp cậu lau nước mắt nước mũi, mặc dù động tác không hề dịu dàng, nhưng lại thật ấm áp. Tiếng chửi bới thao thao bất tuyệt nho nhỏ cũng chẳng hề chói tai, ngược lại còn khiến cậu cảm thấy an tâm. Trong cơn đau đớn dày vò, cậu mơ màng say giấc.

Lúc tỉnh lại, mắt đã không còn đau như trước nữa. Có lẽ muối trong nước mắt có tác dụng với miệng vết thương. Cảm giác đau đớn giảm hơn phân nửa thật rất dễ chịu.

Sau khi thị giác khôi phục rõ ràng, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu, là gương mặt say giấc của người đàn ông bên cạnh.

Hình như giấc mộng của hắn không được vui vẻ cho lắm, cứ chốc chốc lại cau mày, đôi môi mỏng như chỉ chực phun ra lời lẽ ác ý như vạn mũi tên thấm độc.

Nhưng không hiểu sao Gia Ngạn cảm thấy gương mặt hắn rất dịu dàng.

Ngắm trong chốc lát, Gia Ngạn lặng lẽ nhích tới gần một chút, cẩn thận đặt tay lên eo hắn.

Lồng ngực chợt dấy lên cảm giác ấm áp kỳ lạ trước nay chưa từng có. Cậu thực không biết đó là gì, chỉ theo bản năng vùi mặt vào ngực Châu Mẫn.

Cậu thực sự chẳng hiểu, chỉ là có lẽ cảm thấy lòng rất ấm, muốn gần hắn thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi…

Cảm nhận mái tóc cọ vào ngực có chút ngứa, Châu Mẫn hơi nhích người rồi mở mắt nhìn người đàn ông đang vùi trong ngực mình, mơ hồ hỏi: “Sao thế?”

Gia Ngạn giật mình, lắp ba lắp bắp: “Ưm… A… Trên người anh có mùi gì đó…”

“Hử?”, Châu Mẫn nhắm mắt lại chau mày: “Ngày nào tôi cũng tắm.”

“A, là mùi hương rất dễ chịu”, Gia Ngạn vội vàng giải thích: “Ưm, loại hương này…”

“Cậu nói nước hoa?”, Châu Mẫn lơ đễnh, khẽ ngáp dài: “Cậu thích?”

“À… ừ.”

“Vậy à”, Châu Mẫn dường như hơi buồn ngủ, thuận thế ôm Gia Ngạn vào lòng, tùy tiện hôn cậu một chút, nửa đè lên người cậu, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ tiếp.

Gia Ngạn dán vào người hắn, ôm lấy eo hắn, vùi sâu vào lồng ngực lặng im nghe tiếng tim đập của hắn trong chốc lát, rồi từ từ khép đôi mắt lại.

Qua ngày hôm sau, mắt đã gần như hồi phục hoàn toàn. Gia Ngạn rất vui vì hôm qua không tốn tiền phẫu thuật. Cậu vui vẻ ở nhà dọn phòng, phơi chăn bông, tưới nước cho bồn cây nhỏ trên ban công, tinh thần thật sung mãn.

Còn Châu Mẫn hết sức chuyên tâm vùi đầu vào chồng công việc cao ngất bị gián đoạn vào hôm qua nên chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến cậu.

Gia Ngạn làm xong tất cả việc nhà bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Hôm nay Châu Mẫn không cho phép cậu xem TV, cũng chẳng trò chuyện với cậu. Gia Ngạn một mình hết nhìn đông tới ngó tây. Trong chốc lát đã chẳng còn gì làm, cậu bèn tự giác ngồi bên cạnh Châu Mẫn, ôm chân lên sofa, nửa dựa vào Châu Mẫn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Đang ngủ say, đột nhiên bị ai bóp mũi, cậu không thở được đành mở mắt ra, trông thấy Châu Mẫn xấu xa đang lấy ngón tay kẹp chặt mũi mình.

“Ra ngoài đi dạo một lát”.

“Hả?”

“Tôi xong việc rồi. Cùng đi mua ít đồ”.

“A, được!”, Gia Ngạn lăn một cái rồi bò dậy, nhảy nhót vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi dạo phố. Trước đây hai người có ra ngoài với nhau nhưng cũng chỉ để ăn cơm, còn những lần khác, quần áo giày dép Châu Mẫn mua cho cậu cũng là tự hắn ước chừng, chưa từng hỏi qua ý cậu.

Cảm giác có người cùng mình đi dạo khiến cho Gia Ngạn rất vui. Cậu hăng hái bừng bừng lôi kéo Châu Mẫn dạo qua mấy cửa hàng quấn áo bình dân, mua áo khoác giảm giá và tất, còn tới quán ven đường mời Châu Mẫn ăn hai xiên thịt nướng. Cậu cảm thấy rất hài lòng, thế mà người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ lại nhướng mày nhét cậu và mớ đồ vào trong xe, lái sang phố khác.

Châu Mẫn kiên quyết dẫn cậu đến những nơi mà trước đây cậu chỉ dám đứng ngoài nhìn. Nghe mấy đồng nghiệp lớn tuổi bảo mấy shop trên con đường này đều có giá cắt cổ, mua một cái cà vạt là đi tong một tháng tiền lương. Hắn điên rồi mới đến đây đốt tiền.

Có điều khi vào điệu bộ dửng dưng của Châu Mẫn, nghe được câu trả lời: “Ở đây không đắt”, thì cậu ngay lập tức an tâm. Cậu biết thu nhập của Châu Mẫn cao hơn so với cậu, cũng chẳng rõ là bao nhiêu, nhưng cậu cảm thấy cũng phải cao hơn gấp hai gấp ba. Cho nên nếu Châu Mẫn nói chẳng đắt chút nào, hẳn cái giá kia cũng chấp nhận được.

Đứng trước quầy nước hoa, ngắm nhìn những chai lọ kiểu dáng và màu sắc tinh tế, Gia Ngạn cảm thấy thật thú vị. Tuy rằng cậu không hiểu rõ lắm mấy cái mùi hương gì đó mà nhân viên bán hang đưa ra, chỉ biết rằng có chất gì đó cay cay, hương gỗ, hương cam tươi mát… nhưng đến cuối cùng cũng mù tịt… Tuy vậy cậu cảm thấy mỗi mùi đều rất thơm, kiểu dáng bề ngoài cũng rất tinh xảo, cho dù không xài nhưng đem về trưng bày cũng tốt.

Châu Mẫn cầm mấy chai nước hoa mà nhân viên cửa hàng giới thiệu đưa tới trước mặt cậu: “Cậu cảm thấy cái nào được?”

“Ưm”, Gia Ngạn gãi gãi đầu, do dự chỉ vào chiếc lọ tròn màu xanh biếc: “Nghe bảo cái này có thể giúp tinh thần thoải mái, anh có thể dùng trước khi đi làm…”

“Không phải tôi dùng”, Châu Mẫn nhìn cậu một cái: “Mua cho cậu, chẳng phải là cậu thích à”.

“Hả? Cho tôi?”, Gia Ngạn có chút giật mình, luống cuống: “A…Tôi không biết… Loại nào cũng được…”

Châu Mẫn quẳng cho cậu ánh mắt ẩn ý chửi “ngu ngốc”, rồi sau đó tự mình ngửi thử. Song hắn khẽ nhướng mày, suy nghĩ trong chốc lát thì bảo nhân viên đổi qua lọ khác.

Gia Ngạn đứng bên cạnh nhìn hắn. Châu Mẫn không thích cười, trên mặt luôn trưng ra vẻ không kiên nhẫn. Vẻ mặt khiêu khích kiêu ngạo này của hắn chẳng ảnh hưởng chút nào tới đường cong trên gương mặt nhìn nghiêng, ngược lại nhìn thật sự rất đẹp.

Gia Ngạn cảm thấy người đàn ông này rất hợp dùng nước hoa.

“Hay cái này”, Châu Mẫn đưa qua một lọ màu xanh da trời nắp nhôm và một lọ dài trong suốt nhạt màu: “Poloblue và Kenzo, cậu thử xem.”

Gia Ngạn xịt một chút lên tay, do dự, khứu giác của cậu do ngửi quá nhiều mùi hương nên có chút hỗn loạn.

“Cậu thấy thích loại nào nhất?”

“A…”

Châu Mẫn không kiên nhẫn: “Nhanh lên một chút, đừng lề mề nữa”.

“A, anh, loại giống anh”.

“Hử?”

“Tôi muốn dùng cùng loại với anh”.

Châu Mẫn như có chút đăm chiêu mà liếc cậu một cái, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng tò mò lén nhìn hai người. Gia Ngạn không biết mình đã nói sai cái gì, có chút lúng túng.

“Gucci Pour Homme?”

Một lọ màu hổ phách kiểu dáng cổ điển được đưa đến tay Gia Ngạn, thử xịt một chút, quả nhiên là mùi hương trên người Châu Mẫn, Gia Ngạn vội vàng gật đầu.

Nhân viên cửa hàng xoay người lấy ra một hộp, chuẩn bị gói lại, lúc này Gia Ngạn mới nhớ còn chưa rõ giá tiền, cậu ngó một chút, con số phía trên khiến cậu thiếu chút nữa ngã ngửa.

“Chờ, chờ một chút!”

Đùa à, chỉ vì một lọ nước hoa bốn năm mươi ml, cậu ngay cả cơm cũng khỏi phải ăn sao? Mặc dù cậu cũng biết nước hoa là thứ tương đối đắt tiền, nhưng người cùng phòng làm việc với cậu rõ ràng chỉ cần hơn trăm đồng là có thể mua một lọ to đùng rồi mà.

Trán Gia Ngạn đổ mồ hôi, vội lén kéo kéo áo người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng: “Này… Tôi không cần đâu…”

Châu Mẫn liếc cậu một cái: “Tôi trả tiền.”

“Không được”, Gia Ngạn vội lắc đầu: “Tôi muốn dùng thì sẽ tự mua….”, Cậu cũng là người có thu nhập, sao lại có thể vô duyên vô cớ xài tiền của Châu Mẫn.

Kết quả vẫn là Châu Mẫn trả tiền trước, trong ví Gia Ngạn không có nhiều tiền mặt đến vậy, thẻ cũng quên mang theo, chỉ có thể nghĩ rằng “lần sau, nhất định lần sau sẽ trả tiền cho Châu Mẫn”.

Kỳ thực, cậu cũng biết Châu Mẫn tiêu tiền như nước, nhưng chỉ biết đại khái thôi. Hôm nay tận mắt thấy hắn xa xỉ đến vậy làm cậu cảm thấy người này chẳng biết cách quản lý tiền bạc một chút nào. Nghĩ đến việc hơn nửa tháng lương mình cực khổ mới kiếm được cứ như vậy mà ném qua cửa sổ, cậu có chút tức giận.

Đang đau lòng, lại nghe Châu Mẫn nói: “Đi xem mấy bộ đồ dùng trên giường đi, tết ta tới tôi muốn đổi một bộ chăn đệm mới.”

Gia Ngạn sợ hết hồn: “Còn muốn mua thêm sao? Tôi không có tiền”.

“Tôi trả tiền, cậu lo cái gì.”

“Nước hoa là tôi dùng, đương nhiên tôi phải trả tiền. Giường đệm chúng ta dùng chung, tôi cũng phải trả tiền mới đúng chứ. Chi tiêu trong nhà đều do anh gánh vác, không phải quá kỳ quái sao?”

Châu Mẫn khẽ cau mày, quay đầu nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên chìa tay ra: “Đưa ví đây”

“Hả?”

“Cậu nghe này, về sau tất cả tiền lương lĩnh được đều giao cả cho tôi”.

“A?”

“Tiền của hai chúng ta cứ để chung một nơi đi, tôi sẽ quản lý, chi tiêu trong nhà không phải trở thành hai người cùng chi sao? Cậu muốn dùng thì bảo với tôi để nhận tiền tiêu vặt. Hiểu chưa?”

“Ừm…”, Gia Ngạn ngẫm nghĩ một chút, thật sự cũng không có ý kiến. Trước kia cậu từng nghĩ sau khi kết hôn với một cô gái nào đó, tiền lương sẽ giao hết cho vợ quản lý. Hiện tại giao cho Châu Mẫn thì cũng giống vậy thôi.

Tiền đã ở trong tay Châu Mẫn, đương nhiên mọi chuyện sẽ do Châu Mẫn quyết định. Hắn không màng đến việc cậu kháng cự mà kiên quyết kéo cậu vào những shop đồ nam có giá dọa người, bắt cậu mua áo lông quần mới giày mới, ngay cả mấy phụ kiện nhỏ như ví tiền và cà vạt cũng đều mua mới.

Gia Ngạn chảy mồ hôi lạnh khắp cả lưng. Nếu cậu học toán không tốt, chắc đã bị người ta cho là trình độ tệ tới mức đi mua sắm vượt qua số tiền lương còm cõi có thể trả mà cũng không biết.

Nhưng lúc dè dặt nói ra với Châu Mẫn, chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn.

“Đã nói tiền do tôi quản, cậu đừng dài dòng”.

Gia Ngạn bị mắng cũng chẳng thể tức giận, khẩu khí của Châu Mẫn mặc dù hung dữ, cậu vẫn cảm thấy hắn rất dịu dàng.

Ít nhất ngón tay búng lên trán cậu kỳ thực chẳng đau.

Cậu vốn rất ngốc nhưng cậu vẫn hiểu Châu Mẫn đang cố xoa dịu lòng tự ái đáng thương của cậu.

Tiền cậu kiếm được ít như vậy, Châu Mẫn vẫn muốn chung sống với cậu. Cậu thực sự, thực sự rất biết ơn hắn.

Xếp đống đồ đã mua vào hai chiếc túi lớn, mỗi người một tay xách về nhà. Về đến chung cư mới phát hiện thang máy hỏng, đêm khuya nên sẽ không có người đến sửa, đành phải leo cầu thang bộ.

May mà mấy thứ mua về cũng không nhiều lắm, lại rất nhẹ, hai người đàn ông leo hơn mười tầng lầu cũng không thành vấn đề. Hai người chậm rãi đi lên từng bậc từng bậc, thỉnh thoảng tay lại đụng vào người kia.

Không biết tại sao, cả hai lại cảm nhận hết sức rõ ràng những xúc cảm truyền đến từ mu bàn tay. Va chạm nhiều lần, Gia Ngạn cũng xấu hổ. Có lẽ đổi cái túi sang tay kia chắn giữa hai người thì sẽ thoải mái hơn, nhưng mới vừa nâng tay lên, cậu chợt nghe thấy tiếng Châu Mẫn đột nhiên “Khụ” một cái, rồi sau đó bàn tay của mình đã được bọc trọn trong một bàn tay to lớn ấm áp.

Gia Ngạn hoảng hốt. Mặt nhanh chóng đỏ bừng. Cậu bối rối trong chốc lát, sau đó ngó quanh quất không thấy ai mới lúng túng để hắn nắm.

Hai người cứ im lặng tay trong tay bước đi, lòng bàn tay dán chặt vào nhau, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi.

Hai như cứ như vậy, tay nắm tay cùng nhau từng tầng, từng tầng. Qua một thời gian, đôi tay lại chuyển thành mười ngón đan xen khiến cả hai đều hồi hộp. Hai người họ chẳng ai nói lời nào, chỉ biết kề vai song bước, rất giống một cặp yêu nhau.

Tôi đó khi lên giường tắt đèn, Châu Mẫn kéo cậu lại như thường lệ. Hắn để cậu nằm úp sấp trên người mình, mạnh mẽ hôn lên bờ môi cậu trong chừng một phút rồi buông ra, nhè nhẹ vuốt ve gáy cậu.

Gia Ngạn biết đây là có ý “Ngủ ngon”, tối nay không cần làm tình. Bình thường thì cậu sẽ thả lỏng toàn thân rời khỏi lồng ngực Châu Mẫn, trở mình sang một bên rồi thoải mái chìm vào giấc ngủ, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay lại cảm thấy không nỡ.

Dường như đôi môi Châu Mẫn đang hấp dẫn cậu, Gia Ngạn rất muốn hôn thêm lần nữa, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Đáng thương cho cậu ngu ngốc ngay cả hôn trả cũng không biết, đành phải tiếp tục duy trì tư thế môi kề môi, mở to hai mắt nhìn Châu Mẫn thật gần.

Lặng im nhìn nhau trong vài giây, Châu Mẫn chợt cắn bờ môi của cậu, nghiêng người đè cậu xuống dưới, thô lỗ lột quần ngủ của cậu. Dù Gia Ngạn căng thẳng nhưng không chống cự như thường lệ, rất nhanh đã bị lột sạch sẽ, hai chân bị tách ra cố định ở hai bên.

Châu Mẫn đè lên người cậu, mạnh mẽ xoa nắn cặp mông cong cong. Chỉ là hôn môi vuốt ve, thân thể va chạm mà đã khiến cho hạ thân của hai người cương cứng.

Đôi môi bị hôn đến phát đau, nơi bị vuốt ve nóng như lửa, Gia Ngạn nuốt một ngụm nước bọt, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác hồi hộp lẫn mong đợi. Nhìn gương mặt người đàn ông phía trên, rồi tới thắt lưng bóng loáng mà dẻo dai rắn chắc của hắn, cậu cảm thấy trái tim nhỏ bé đập loạn chẳng nghe lời, bất tri bất giác vòng tay ôm lấy Châu Mẫn.

Mỗi lần bị Châu Mẫn mạnh mẽ tiến vào, Gia Ngạn thật sự sợ run cả người, trong chốc lát mặt đã đỏ bừng. Chỉ mới rút ra cắm vào mấy lần, cậu đã kích động đến suýt “phát ra”. Cảm giác được cái đó to cứng của Châu Mẫn đang chuyển động trong cơ thể mình, thứ phía trước không cần chạm vào cũng đã cương đến mức khó có thể nhẫn nại được.

Hoảng hốt cảm thấy làn da của mình nóng cháy, sắp bùng phát đến nơi. Cậu biết thân thể của cậu không giống như trước kia, nhưng lại không biết khác chỗ nào. Gia Ngạn cứ thế, chỉ biết dùng sức ôm lấy bả vai người đàn ông đang tạo nên những va chạm kịch liệt mang tới sự đau đớn kỳ lạ.

Đợi đến khi đợt xâm nhập triền miên kết thúc, cuối cùng Châu Mẫn cũng rút ra. Cảm giác ngọt ngào như tan chảy vẫn còn đọng lại trong cơ thể.

Gia Ngạn vẫn duy trì tư thế như lúc nãy, vùi đầu vào trong lồng ngực Châu Mẫn, ôm chặt hắn không buông.

“Sao thế?”, Dường như Châu Mẫn rất thích cậu như vậy. Hắn kéo cậu vào lòng, tay chậm rãi vuốt ve lưng cậu.

Cậu không đáp được gì, chỉ thấy cảm giác hai người ôm nhau thật tuyệt.

Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Châu Mẫn, trái tim cậu như cảm thấy một làn nước ấm áp chảy qua. Có lẽ chính mùi hương ấy đã khiến cho cậu trở nên mơ hồ.

Loại nước hoa này, nói không chừng có chứa một loại ma pháp kỳ quái nào đó, đúng là tiền nào của nấy nha.

Trước kỳ nghỉ xuân công ty tổ chức một party cuối năm theo thường lệ, yêu cầu mỗi nhân viên mang một người bạn đi cùng. Châu Mẫn làm bộ lơ đãng nói chuyện này với Gia Ngạn, lại làm như chẳng thèm quan tâm nói thêm một câu: “Cậu có muốn đi cùng không?”

Gia Ngạn thật cao hứng, vội vàng gật đầu lia lịa, mừng rỡ giống như con cún nhỏ vẫy vẫy đuôi, lượn tới lượn lui trong phòng. Tâm tư cậu vốn đơn thuần như vậy, chẳng thể che giấu.

Mà người đàn ông tính cách hoàn toàn trái ngược kia lại vừa độc mồm vừa kín miệng. Gia Ngạn ở cùng hắn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua công ty của hắn lớn bé ra sao, chẳng biết đồng nghiệp hắn là người như thế nào, thậm chí còn chẳng rõ nhà Châu Mẫn ở đâu, trong nhà có bao nhiêu anh chị em.

Thật giống như chẳng thể bước vào cuộc sống của hắn.

Lần này bỗng dưng được hắn mời, Gia Ngạn ngốc đến mấy cũng hiểu đây là cơ hội ngàn năm có một. Mặc dù chỉ là party của công ty, nhưng trong mắt Gia Ngạn lại long trọng chẳng khác gì lễ trao giải Oscar. Đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với bạn bè của Châu Mẫn, cho dù thế nào cũng không thể để hắn mất mặt được.

Tan tầm hôm sau một mình Gia Ngạn chạy đi cắt tóc.

Tới salon lần trước Châu Mẫn dẫn cậu vào, thợ cắt tóc ở đây người quen của Châu Mẫn, vì vậy Gia Ngạn hoàn toàn không biết phải có thủ tục “hẹn trước”, cứ thế nghênh ngang xông vào trong, đối phương vẫn cười phá lệ tiếp đãi cậu.

Tóc Gia Ngạn vẫn chỉ cắt rất đơn giản. Thật ra rất lâu về trước, khi hai người mới ở cùng nhau, cậu bị Châu Mẫn bắt đi cắt một kiểu mới, về sau cuộc sống rối loạn, chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm tới chuyện đầu tóc, nên nó lại nhanh chóng biến thành kiểu lộn xộn, chính cậu soi gương cũng cảm thấy thật ngu ngốc.

May mắn tóc cậu trời sinh đã mềm mại đen mượt, rất dễ dàng tạo kiểu. Thợ cắt tóc sửa lại ngôi rẽ, cắt ngắn hơn một chút, lộ ra vầng trán thì gương mặt cậu trông thật thanh tú.

Gia Ngạn trắng trẻo sạch sẽ, cằm hơi nhọn, vốn không hề khó coi. Sau khi cắt tóc cậu soi gương cũng cảm thấy rất vui có điều vẫn chưa quen mắt, lúc trả tiền kiềm không được mà thẹn thùng vén tóc.

Thợ cắt tóc cười cười nhìn cậu: “Không cần lo lắng, chờ vài ngày nữa trông sẽ tự nhiên hơn. Còn nữa, tôi giảm giá cho cậu.”

“A, cám ơn…”, Một lần cắt tóc tốn không ít tiền, đương nhiên rất đau lòng. Nhưng Gia Ngạn cảm thấy tiền này rất đáng xài, dù gì bớt chút tiền ăn là được.

Khi về đến nhà có chút lo sợ, sờ tóc một chút rồi mới mở cửa đi vào.

Vừa lúc Châu Mẫn đang ở trong phòng khách, hắn quay đầu liếc cậu một cái. Nhìn xong hắn giật mình, rồi không nhịn được cười òa.

May mà nụ cười của hắn không có ý khinh miệt, Gia Ngạn cuối cùng không bị đả kích, ngượng ngùng gãi đầu: “Khó coi lắm sao?”

Châu Mẫn không trực tiếp trả lời, bật cười vươn tay ôm lấy khuôn mặt cậu: “Ái chà, cuối cùng cậu cũng biết làm đẹp rồi? Chậc? Sao lại đột nhiên thông suốt thế?”

Gia Ngạn ngượng ngùng, bị hai tay hắn nhéo má khi dễ hồi lâu, lúng ta lúng túng.

Sợ bị Châu Mẫn giễu cợt nên những thứ khác Gia Ngạn đành bí mật chuẩn bị. Ngoại trừ cắt tóc, cậu còn mang bộ tây trang tốt nhất ra, sớm là phẳng, đôi giầy thích nhất cũng tạm thời không đi nữa, lau sạch đánh xi bóng loáng, cất cẩn thận.

Cậu biết so với Châu Mẫn thì mình kém hơn rất nhiều, nhưng vẫn muốn cố gắng bắt kịp một chút, chỉ chút xíu thôi cũng được.

Châu Mẫn thường xuyên bắt bẻ, nhưng cũng nhận thấy đêm party đó Gia Ngạn trông không tệ, thậm chí còn rất đẹp, hại hắn mấy lần phải quay sang ngắm.

Hắn còn nhớ rõ buổi liên hoan tốt nghiệp trung học ngày trước, Gia Ngạn mặc rất kiểu dân ăn không đủ no, rất đáng thương, rất mất mặt. Mặc dù sau này được hắn nuôi béo lên một chút nhưng dáng vẻ thì vẫn thế. Lúc ở nhà, cậu rất hay ngồi xổm hoặc rụt cả người lại, trông tầm thường như dân chạy nạn.

Có điều giờ đây tây trang phẳng phiu, dáng vẻ chính trực, gương mặt dường như bừng sáng, trông rất thanh tú.

Hắn không hiểu tại sao đột nhiên Gia Ngạn lại đẹp lên như vậy. Cho tới bây giờ, hắn cảm thấy cậu chỉ cần sạch sẽ là ổn rồi, Gia Ngạn không thèm để ý đến vẻ bề ngoài, lúc nào cũng ngớ ngẩn, chưa bao giờ chủ động đến vẻ ngoài của mình thế này.

Trước khi ra cửa tên kia cẩn thận tắm rửa thật sạch sẽ, súc miệng mấy lần, sau khi thay đồ xong thì đi lại ngồi xuống đều thật cẩn thận, ngồi trong xe cũng chẳng dám lộn xộn, sợ nhàu nát, thậm chí còn xức nước hoa hắn tặng.

Chú trọng vẻ bề ngoài đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều không biết đó là điềm báo gì. Châu Mẫn nghi ngờ một chút, không yên lòng chào hỏi mấy người, vừa quay lại đã chẳng thấy Gia Ngạn đâu.

Cau mày nhìn ngó xung quanh, trong số những người đứng một mình không có Gia Ngạn, tìm thêm một lần nữa, cuối cùng hắn mới trông thấy người đàn ông gương mặt ửng hồng, rồi sau đó khóe mắt giật giật một chút.

Gia Ngạn đang bị một đám phụ nữ vây quanh, vẻ mặt ngây ngô cười, vừa nói chuyện vừa nhấp chút rượu còn dư lại trong ly, hồi hộp không ngừng lau mồ hôi. Dường như đám đàn bà đứng bên cạnh khiến Gia Ngạn hưng phấn thở không nổi.

Châu Mẫn nhìn trong chốc lát, khẽ mỉm cười hừ hai tiếng.

Giờ phút này, trong mắt hắn chỉ cảm thấy người đang ông thấp kém hết sức phấn khởi kia trông thật ngu xuẩn.

Trăm phương ngàn kế chăm chút quần áo đầu tóc, thì ra là để thế này đây. Hắn có chút nhịn không được mà cười lạnh.

Cho tới bây giờ tình cảnh trước mắt không giống những gì Gia Ngạn tưởng tượng. Chỉ đơn giản đứng một góc cầm ly rượu, cậu không ngờ lại bị một đám phụ nữ chủ động đến gần.

Phụ nữ nơi này hoàn toàn không giống với những người bình thường cậu gặp. Quần áo trang sức tinh xảo đắt tiền, dung mạo thì không chê vào đâu được, mở miệng nói chuyện là thoang thoảng mùi thơm, khí chất rất giống những người mẫu trong quảng cáo nào đấy. Gia Ngạn quả thực hoa cả mắt, cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người khác phái cao ngạo rực rỡ đến vậy, cho nên có chút ngây người.

“Cậu là bạn của Châu Mẫn à?”

Gia Ngạn vội vàng gật đầu, hình như có chút lắp bắp: “Đúng, đúng vậy”.

Lần đầu tiên đối diện với thân thể xinh đẹp đầy đặn thướt tha như thế này, ánh mắt cậu không biết nên để vào đâu.

“Cứ tưởng rằng anh ta dẫn một cô gái tới. Quan hệ của hai người nhất định rất tốt?”

“A, đúng vậy, chúng tôi quen từ hồi trung học”.

“Thật sao… Hồi trung học trông Châu Mẫn thế nào, thật khó tưởng tượng quá, nhất định cũng rất đẹp trai đúng không?”

“Ừ, rất đẹp trai. Hồi đó cậu ấy để tóc ngắn, tấm ảnh chỉ mặc đồng phục còn được đăng trên báo trường.”

“Thật sao? Muốn nhìn ghê ~”

Mọi người hiển nhiên cảm thấy hứng thú với đề tài này, còn cả người đàn ông thanh tú hướng nội hay xấu hổ này nữa. Huống chi so với Châu Mẫn lúc nào cũng kiệm lời, Gia Ngạn lại cực kỳ thành thật, hỏi gì đáp nấy.

“Thì ra khi còn bé anh ta thông minh đến vậy! Thật tài giỏi!”

“Từng đoạt quán quân tennis hồi đại học? Thể thao cũng giỏi vậy sao? Bình thường thật nhìn không ra đó!”

“Cái gì? Anh ta rất để ý da dẻ của đối tượng kết giao sao?”

“Anh ta ghét ăn cà rốt? Ây da, tôi cũng không biết…”

Vốn lo lắng mình nói chuyện vô vị, chắc chắn mấy câu vừa nói ra tẻ nhạt chán ngắt. Bỗng dung chuyện liên quan về Châu Mẫn được lôi ra tán gẫu, Gia Ngạn nói không biết trời trăng, thật cũng không ngờ mình có thể nói nhiều như thế.

Rắc rối của cậu chính là: bị một đám phụ nữ xinh đẹp ưu tú vây quanh. Thực sự trước giờ, cậu chẳng có mấy kinh nghiệm, cho dù thế nào cũng cảm thấy căng thẳng, mặt dần dần đỏ lên.

Qua hồi lâu cậu mới thoát ra được, chen chúc trở lại bên cạnh Châu Mẫn, mặt còn hơi ửng đỏ, thở dồn dập. Mà Châu Mẫn vẫn tiếp tục trò chuyện với người khác, không thèm nhìn cậu lấy một cái.

Cậu chẳng hề cảm thấy gì, vẫn hào hứng nói: “Châu Mẫn…”

Châu Mẫn căn bản không để ý tới cậu. Gia Ngạn gọi lần nữa hắn cũng chẳng đáp. Cậu không biết bản thân đã sai cái gì, đành phải lẳng lặng đứng một chỗ, có chút bất an.

Cho đến khi người đang nói chuyện với Châu Mẫn mỉm cười nói: “Xin lỗi”, rồi tránh đi, hắn mới quay đầu lại liếc cậu một cái.

“Thật không biết cậu cũng biết cách ăn nói”.

Gia Ngạn không nhận ra sự mỉa mai trong lời hắn, cậu có chút vui, rồi đỏ mặt cười: “Đây là lần đầu tiên thử…”

Châu Mẫn cười hừ một tiếng: “Rốt cuộc cậu có bị thần kinh không?

“A?”

“Nghĩ rằng ăn mặc chải chuốt một chút thì là có thể làm minh tinh à? Tỉnh lại đi. Cậu có biết bộ dạng của cậu bây giờ thật mất mặt không? Ngu xuẩn.”

Gia Ngạn ngơ ngác, Châu Mẫn đột nhiên hung ác khiến cậu phản ứng không kịp, mặc dù tim thoáng đau nhói, nhưng dù thế nào cậu cũng không muốn cho rằng những lời của hắn thật sự mang theo ác ý.

Cố gắng suy nghĩ một chút, nghĩ rằng chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất, nghĩ xong cậu liền trực tiếp hỏi hắn: “Anh đang ghen phải không?”

Ánh mắt của Châu Mẫn khiến cậu hoảng sợ kêu to một tiếng, trong nháy mắt cậu còn tưởng Châu Mẫn sẽ ra tay đánh mình.

Kết quả Châu Mẫn chẳng thèm nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mặt cậu, cười nhạo một tiếng.

Gia Ngạn lúng túng cười theo, chậm rãi cúi đầu.

“Tôi chỉ đùa thôi…”

Cậu đột nhiên cảm thấy xấu hổ thay chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.