Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 73: Bữa tiệc và diễn trò




“A hoàng~~~” Mộ Hàn Dạ chợt đề cao âm điệu.

Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng, bị giật mình một cái, còn cho là có thích khách đánh lén.

Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, bất mãn trừng mắt nhìn Mộ Hàn Dạ một cái.

Hoàng Đại Tiên cũng vô cùng sợ hãi, “Ngươi gọi cái gì, ” chính mình bất quá chỉ đánh cái hắt xì thôi mà.

“Đời này kiếp này, trong lòng ta đều chỉ có một mình A Hoàng,” Mộ Hàn Dạ nghiêm túc nắm tay hắn, “Nhất quyết sẽ không đem oanh oanh yến yến gì đó để ở bên người, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn một cái, A Hoàng đừng vì thế mà thương tâm.”

Hoàng Đại Tiên im lặng rút tay về, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thương tâm.

“Chỉ bảo ngươi diễn trò mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

“Diễn trò là chuyện nhỏ, nhưng vừa rồi A Hoàng chẳng qua chỉ nghe ngươi nói, thì suýt nữa đã tức giận ho ra máu, sao ta nỡ chứ.” Ngữ điệu Mộ Hàn Dạ rất nghiêm nghị, bá khí vương giả một phương.

Thẩm Thiên Lăng cơ hồ muốn cúng bái công lực tưởng tượng của hắn —— nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy Hoàng Đại Tiên đánh hắt xì, hắn đại khái cũng sẽ bị ngữ điệu của Mộ Hàn Dạ hù dọa, quả thực không thể chân thật hơn nữa, đáng xứng làm một diễn viên xuất sắc của giang hồ.

Hoàng Đại Tiên tuy đã sớm quen với bộ dạng này của hắn, nhưng trước đó đều chỉ có hai người bọn họ ở chung, nay lại ở trước mặt Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng, nên vẫn cảm thấy thập phần dọa người. Bất quá nếu là nắm lấy áo hắn rít gào răn dạy, hiển nhiên chỉ càng thêm dọa người, vì thế liền tận lực tâm bình khí hòa nói, “Thương lượng chính sự với Tần cung chủ đàng hoàng đi.”

“Vậy A Hoàng phải cam đoan không ăn giấm.” Mộ Hàn Dạ nhấn mạnh, đáy mắt tràn ngập ý tứ “Ta thật sự thật sự rất không muốn”.

“Ta cam đoan.” Hoàng Đại Tiên gật đầu.

“Cũng không thể không cho ta lên giường.” Thanh âm Mộ Hàn Dạ rất nhỏ, nhưng hiển nhiên không có tác dụng giữ bí mật, Thẩm tiểu thụ 囧 một chút, bắt đầu suy xét xem mình có cần đi về tránh mặt trước không.

Trong lòng Hoàng Đại Tiên khó chịu, mình khi nào đáp ứng để hắn lên giường a?

Ánh mắt Mộ Hàn Dạ vừa cố chấp lại vừa khẩn thiết, rõ ràng nhất định phải đợi được một đáp án.

Hoàng Đại Tiên thở dài, tuy không trả lời, bất quá rõ ràng cũng không hề phản bác.

Ngầm đồng ý.

Mộ Hàn Dạ rất vừa lòng, vì thế nói với Tần Thiếu Vũ, “Ta phải làm thế nào?”

“Loại chuyện như diễn trò này, theo lý Mộ huynh nên có kinh nghiệm hơn ta mới đúng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta không dám múa rìu qua mắt thợ.” (Nguyên văn là múa búa trước cửa Lỗ Ban, nhưng ta đổi thành thế này cho dễ hiểu^^~)

Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng nói, kỳ thật các ngươi cũng kém cạnh bao nhiêu a, tám lạng nửa cân, đúng là hồ bằng cẩu hữu.

Bốn người thương nghị kế hoạch đại khái một chút, rồi ai nấy tự trở về chuẩn bị. Mộ Hàn Dạ sau khi vào nhà còn nhấn mạnh, “A hoàng nhất định không được ghen.”

Hoàng Đại Tiên ngồi ở bên bàn uống trà.

“A hoàng giúp ta thay y phục?” Mộ Hàn Dạ giống nhu keo dính ôm lấy hắn.

“Vì sao phải thay y phục?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.

“Muốn đi diễn trò, tất nhiên phải thay một thân y phục chỉnh tề.” Mộ Hàn Dạ kéo hắn qua, “A hoàng thích ta mặc cái gì?”

Hoàng Đại Tiên vốn muốn nói “Ngươi mặc cái gì ta cũng không thích”, nhưng trời có mưa gió khó lường, ai biết đầu hắn nghĩ một nơi mà miệng lại nói một nẻo, “Ta thích ngươi cái gì cũng không mặc.”

Sau đó toàn bộ thế giới liền im lặng .

Sắc mặt Mộ Hàn Dạ đầy khiếp sợ, hiển nhiên nhất thời bán khác còn chưa cách nào tiếp nhận loại vui sướng cực đại này!

Mà Hoàng Đại Tiên sau khi ý thức được mình nói sai, nháy mắt cũng có chút ngũ lôi oanh đỉnh, há miệng muốn giải thích nhưng hết nửa ngày cũng không sắp xếp được ngôn ngữ để nói, mà trong khoảng thời gian hắn trầm mặc, sắc mặt Mộ Hàn Dạ ở đối diện đã từ trắng biến thành hồng, từ hồng biến thành tím, đủ loại màu sắc.

“Ta ——” Hoàng Đại Tiên vất vả lắm mới nói ra một chữ, sau đó liền thấy Mộ Hàn Dạ mười ngón tung bay, trong nháy mắt đem chính mình lột trần trụi, ngay cả cái khố cũng không giữ lại! Hơn nữa bởi vì kiểu dáng đai lưng quá mực phiền phức, hắn thậm chí còn không kịp cởi, mà đưa tay xé thẳng, dây trân châu gắn trên đó “lạch cạch” rơi xuống đó.

Hoàng Đại Tiên: …

Hoàng Đại Tiên: …

Hoàng Đại Tiên: …

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ mặt đầy hồng quang, hùng hổ ôm lấy hắn.

Lần này Hoàng Đại Tiên bị sét đánh không nhẹ, chỉ cảm thấy đầu óc như bị nước rửa qua, trong nhất thời cũng không biết chính mình có thể nói cái gì —— trên thực tế bị một nam nhân cao lớn xích lõa như thế ôm vào trong ngực xoa đến xoa đi, chuyện này đã vượt xa phạm vi tiếp nhận của hắn, thế nên trong lúc bất tri bất giác, đã bị người kia kéo lăn lên giường.

Đầu tiên, Mộ Hàn Dạ hung hăng hôn lên mặt hắn một cái, sau đó là trực tiếp hôn trụ môi hắn, bắt đầu chiếm đoạt như cuồng phong bạo vũ.

Sống hai mươi năm, Hoàng Đại Tiên không hề biết, thì ra hôn môi cũng có thể khiến người hít thở không thông —— là hít thở không thông thật sự đó. Động tác của Mộ Hàn Dạ rất mãnh liệt, khiến hắn hoảng hốt sinh ra ảo giác môi mình đã bị ăn luôn rồi, mặc dù cách một lớp y phục mùa đông rất dày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dị vật nóng như lửa đang đặt trên đùi mình.

Vì thế càng thêm ngũ lôi oanh đỉnh, ngay cả tay cũng có chút phát run.

“Tiểu Viễn.” Mộ Hàn Dạ ngậm lấy vành tai hắn, thanh âm trầm thấp, gợi cảm.

“… Ngươi đủ.” Hoàng Đại Tiên muốn đẩy hắn ra, lại bị chế trụ cổ tay, một chút cũng không thể động đậy.

Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hôn mắt hắn, sau đó liền đem cả người hắn ôm vào trong lòng.

Hoàng Đại Tiên chỉ cảm thấy nửa người tê cứng, không nói nên lời cũng không thể động đậy, mặt bị bắt chôn trước ngực hắn, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể cảm giác tay mình đang bị hắn kéo xuống, sau đó cầm lấy một vật thể nóng bỏng.

Hoàng Đại Tiên ở trong lòng cắn răng.

Mộ Hàn Dạ kéo tay hắn lên xuống, ngay cả hô hấp cũng mang theo thỏa mãn.

Giường hơi đung đưa, qua hồi lâu mới dừng lại.

Lòng bàn tay của Hoàng Đại Tiên chết lặng, biểu tình cũng có chút chết lặng.

Mộ Hàn Dạ tùy tay lấy qua khan tay, giúp hắn lau sạch thứ trong tay, sau đó liền dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn.

Huyệt đạo được giải khai, Hoàng Đại Tiên mất một lúc lâu mới khôi phục tri giác.

Trong lúc đó, Mộ Hàn Dạ vẫn bảo trì một loại biểu tình nhìn hắn, giống như hài tử làm sai chuyện, hoặc như lúc trước Đông Bắc thường có ngân điêu, mỗi lần bị người bắt lấy, đều có biểu tình cầu xin tha thứ này.

Hoàng Đại Tiên: …

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ thử lên tiếng.

Hoàng Đại Tiên há miệng thở dốc, hồi lâu mới nói, “Ngươi mặc lại y phục trước đi.”

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng mặc xong tiết y, sau đó cọ cọ trước mặt hắn.

Hoàng Đại Tiên không biết mình nên dùng loại biểu tình gì đối mặt với hắn.

Mộ Hàn Dạ ôm hắn vào trong lòng, cũng không nói chuyện.

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, hắn vốn dĩ cảm thấy mình sẽ giận dữ, nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh rồi, lại chỉ cảm thấy mệt mỏi. Trên đường đi, Mộ Hàn Dạ đều là như thế, đầu tiên là thử chạm vào điểm mấu chốt của mình, sau đó lần này so với lần sau càng được một tấc rồi muốn tiến một thước. Đợi đến khi mình đã quen nắm tay, thì sẽ chồm qua ôm lấy, đợi đến mình đã quen ôm rồi, lại thường hôn hôn một hồi, nói vậy chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng là không tính là ngoài ý muốn.

“Thất tình lục dục, là chuyện thường tình của con ngươi, đúng không?” Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi cần gì như vậy.” Hoàng Đại Tiên thở dài.

“Hả?” Mộ Hàn Dạ khó hiểu.

“Trên đời này có rất nhiều người tốt hơn ta đang đợi ngươi.” Hoàng Đại Tiên nói, “Chỉ cần một câu của ngươi, hoặc là một ánh mắt, tự nhiên sẽ có mỹ nhân nhìn không hết.”

“Thì sao?” Mộ Hàn Dạ khinh thường, “Ta chỉ cần A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên không lại nói.

Mộ Hàn Dạ nâng cằm hắn, muốn xác định xem hắn rốt cuộc có tức giận hay không —— trước khi làm chuyện hài, hắn đã chuẩn bị tinh thần bị hành hung và đi ngủ sài phòng(phòng chứa củi), nhưng vạn vạn không đoán được, người kia sẽ bình tĩnh như thế.

Hoàng Đại Tiên nói, “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Mộ Hàn Dạ nói, “Rất đẹp.”

“Nhìn đủ thì đi thay y phục.” Hoàng Đại Tiên nói, “Tần cung chủ bọn họ còn đang chờ.”

“Thật sự không tức giận?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi một lần.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu.

“Không cho gạt ta.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tức giận thì nói ra.”

Hoàng Đại Tiên trầm mặc không nói, đại khái là nước ấm nấu ếch (*) của Mộ Hàn Dạ rất hữu dụng, khiến mình đã mơ hồ chuẩn bị tâm lý với chuyên này, hoặc là sớm đối với tương lai tâm như tro tàn. Nhưng mặc kệ là nguyên nhân nào, lần này hắn thật sự không có tức giận.

(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

“Vậy còn có lần sau hay không?” Trái tim nhỏ bé của Mộ Hàn Dạ nhảy tung tăng.

Hoàng Đại Tiên nói, “Ta đây liền chết cho ngươi xem.”

Mộ Hàn Dạ lập tức bày ra bộ mặt khóc tang, “A Hoàng…”

Hoàng Đại Tiên xuống giường, theo trong ngăn tủ tìm bộ y phục rồi ném cho hắn, rồi sau đó liền đi ra ngoài rửa tay.

Mộ Hàn Dạ một bên mặc y phục một bên tiếc nuối nghĩ, vì sao phải rửa tay chứ.

Nếu đổi thành mình sờ hắn, đại khái là đến kiếp sau cũng không muốn rửa tay. (ặc~)

Bởi vì hai người dây dưa trên giường rất lâu, cho nên đợi đến khi Mộ Hàn Dạ thay xong y phục ra khỏi phòng, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đã chờ ở ngoài viện, còn mang theo vài ám vệ.

“Xin lỗi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Thay mấy bộ y phục.”

Hoàng Đại Tiên: …

Ám vệ kịch liệt tán dương, “Thất Tuyệt Vương quả nhiên oai hùng bất phàm!”

Tâm tình Mộ Hàn Dạ rất tốt, tùy tay ném qua một thỏi vàng, “Mời mọi người uống rượu.”

Ám vệ vui vẻ ra mặt, chúng ta lại tay làm hàm nhai kiếm tiền a, quả thực đáng kiêu ngạo.

Áo bị lệch một chút, Hoàng Đại Tiên đưa tay giúp hắn chỉnh lại, sau đó trước lúc Mộ Hàn Dạ mừng như điên nói, “Đi thôi.”

Thẩm Thiên Lăng rất nhiều chuyện, vụng trộm nhéo nhéo tay nam nhân của y —— có hi vọng nga!

Tần Thiếu Vũ bật cười, cùng hắn tay trong tay đi ra ngoài.

Phủ đệ của Triệu Càn ở trời nam Vương Thành, gần đó đúng lúc có một phiên chợ lớn, vì cuối năm nên có rất nhiều người, trước khi đến gần, Thẩm Thiên Lăng nhíu mày nhìn Tần Thiếu Vũ, “Có thể quấy rầy đến dân chúng hay không?” Dù sao nơi này không thể so với Vân Lam Thành, nhiều người nhìn không quen, cũng không phải địa bàn của Truy Ảnh Cung, nếu bị quá nhiều người vây xem náo nhiệt, nhất định sẽ loạn thành một đoàn.

“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc trước Sở Uyên từng hạ chỉ, làm dân chúng không được quấy nhiễu ngươi quá mức, cho nên nhiều nhất là nhìn một cái mà thôi.”

Thẩm Thiên Lăng 囧, “Cái này cũng cần hạ chỉ?”

“Đây là chuyện đáng hạ chỉ nhất thiên hạ.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Di, Thẩm công tử đến đây.” Có dân chúng mắt sắc, kêu lên trước, khiến ai nấy chung quanh cũng chạy đến xem, một truyền mười mười truyền trăm, không quá một lát, toàn bộ người trong chợ đều biết tin tức này. Bất quá bởi vì thành chỉ trước đó của Sở Uyên, vì vậy không ai dám vây quanh, chỉ là mắt ai nấy cũng sáng ngời đầy nhiệt tình, mong rằng Thẩm công tử có thể coi trọng hàng hóa của mình.

“Đúng là Vương Thành a.” Thẩm Thiên Lăng tùy tay cầm lấy một món đồ chơi hình con thỏ con, “Người ở đây so với nơi khác tốt hơn nhiều.”

“Công tử thích thứ này?” Tiểu quán chủ mi phi sắc vũ, tựa như thiên thượng điệu bạc.

Bộ dáng thỏ con thơ ngay tươi cười khả cúc, nhìn qua rất đáng yêu. Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa cho tiểu chủ quán một thỏi bạc, “Không cần thối lại.”

“Đa tạ Tần cung chủ, đa tạ Thẩm công tử.” Tiểu chủ quán thật cao hứng, thật đúng là tiền từ trên trời rơi xuống!

“Thật dễ nhìn.” Mộ Hàn Dạ ngồi xổm trước quán, cầm lấy một con tiểu hồ ly, khóe mắt hơi nhếch, giống người nọ như đúc.

“Thất Tuyệt Vương cũng thích?” Tiểu chủ quán đã đoán ra thân phận của hắn, nhiệt tình nói, “Còn có mấy động vật khác, đều ở trong rương.”

“Không cần, ta lấy con này.” Mộ Hàn Dạ cầm tiểu hồ ly đứng lên, ném qua một thỏi vàng.

Tiểu chủ quán hít ngụm khí lạnh, mình đã đụng phải cái vận khí lớn gì a?

“Đi thôi.” Tâm tình Mộ Hàn Dạ rất tốt, “Đi xem thử có cái gì khác nữa không.”

Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Tần Thiếu Vũ, “Ngươi bị so không bằng nga.” Người ta là cho vàng đó!

“Hả?” Tần Thiếu Vũ bật cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón tay y.

Bốn người dần đi xa, người chung quanh lập tức vây thành một vòng, đối với chủ quán trước đó tỏ vẻ vừa ghen tị vừa hâm mộ, hơn nữa hạ lệnh cưỡng chế hắn phải nhanh chóng nói ra chi tiết —— vừa rồi bởi vì mọi người không dám đi qua, cho nên rất nhiều đối thoại đáng yêu đều không nghe được, quả thực khó chịu.

Lông mi của tiểu chủ quán cũng sắp bay mất, đem chuyện vừa rồi thêm mắm dặm muối kể lại một hồi, còn khoe ra bạc và vàng thỏi! Vì thế người xung quanh nháy mắt liền tán đi bốn phía, ai nấy chạy như điên đến trước sạp hàng hóa của mình, liều mạng phô bày trang sức khiến người chú mục, mong rằng được Thẩm cung tử và Thất Tuyệt Vương nhìn trúng —— vậy thôi cũng đã kiếm đủ tiền của một năm rồi a!

Cứ như vậy, chợ càng lúc càng náo nhiệt, thậm chí dân chúng gần đó vốn không hành nghề buôn bán sau khi nghe được tin tức, ai ai cũng mang theo lồng trứng gà, thịt xông khói chạy tới chợ, một là để nhìn Thẩm công tử, hai là thử xem có thể gặp được vận may phát tài hay không. Tin tức càng truyền càng xa, không bao lâu liền truyền đến trong tay quản gia Triệu phủ.

“Thất Tuyệt Vương đang dạo chợ?” Triệu Càn nghe vậy có chút giật mình.

“Đúng vậy, còn có Thẩm công tử và Tần cung chủ.” Quản gia nói, “Hẳn là đi xem náo nhiệt , dù sao đây cũng là họp phiên chợ của Vương Thành, thậm chí có thể lớn nhất toàn quốc, nơi khác không thể thấy được.”

“Vậy còn thất thần làm gì.” Phu nhân ở một bên nghe được, nhanh chóng đẩy đẩy hắn, “Khó được có cơ hội, mau mời về nhà uống chén trà.”

“Ta đi đây.” Triệu Càn vội vàng trở về phòng thay quan phục, ngồi kiệu chạy vào chợ —— chính như Tần Thiếu Vũ dự đoán, Chu Giác xác thực từng đến mượn sức hắn, tuy nói điều kiện quy thuận rất tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có băn khoăn, dù sao loại chuyện này, truyền ra ngoài sẽ liên lụy cửu tộc, mình đang hảo hảo làm một quan to trong triều, thật không có lý do gì phải đi mạo hiểm.

Thời cơ mưu phản chưa chin muồi, Chu Giác cũng không muốn làm lớn chuyện, bởi vậy sau khi bị Triệu Càn cự tuyệt vài lần, cũng thức thời không dây dưa nữa. Mà Triệu Càn lại vì vậy mà đứng ngồi không yên hết vài ngày, hắn cũng từng nghĩ phải đem việc nào báo cho Sở Uyên, nhưng cuối cùng vẫy che giấu đi, một là dính phải chuyện mưu phản thì rất khó nói rõ ràng, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hai là hắn vẫn có tâm tư muốn lưu lại đường lui —— tuy nói hiện tại Sở Uyên đang là thiên tử, nhưng dù sao vẫn là tuổi trẻ ít kinh nghiệm, Chu Giác nếu có thể tìm đến mình, nhất định cũng có thể tìm đến các vị đại thần khác, không chừng ai đó đã bị mượn sức rồi. Chuyện hoàng quyền không ai có thể đoán trước được, nếu tương lai thật sự phát sinh biến đổi kinh thiên, mình cũng sẽ không đắc tội Chu Giác, cho nên liền đem việc này nuốt vào trong bụng. Nhưng vạn vạn lại không đoán được, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, Sở Uyên đã bắt đầu triệt để dứt khoát chỉnh đốn thanh phản (kẻ phản nghịch), trong triều liên tiếp có người xuống ngựa, tuy nói các loại tội danh đều có khác biệt, nhưng xem ra, những kẻ kia đều là vì từng có quan hệ với Chu Giác. Cho nên mới cả ngày đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy trong lòng bất an.

May là sau đó, Mộ Hàn Dạ mang người tới Vương Thành, thái độ Hoàng Thượng đối với hắn ai cũng thấy được, nếu có thể kết than với hắn, đối với mình sẽ cực kỳ có lợi, huống hồ Thất Tuyệt Vương thân phận cao quý lại anh tuấn tiêu sái, nữ nhi nhà mình cũng sẽ không chịu thiệt. Vì thế mới để phu nhân giả bộ như vô tình gặp được, mong có thể sớm tác thành việc này.

Sau khi giao bức họa ra ngoài, người trong nhà đều lo lắng bất an, không biết kế tiếp sẽ như thế nào. Lần này nghe nói Mộ Hàn Dạ ở trước cửa nhà, tất nhiên không thể không đi gặp hắn.

Trong chợ, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trong quán nhỏ ăn bánh trôi, lão bản khéo tay, bánh trôi đều làm thành hình dạng con thỏ, múc lên thìa tròn tròn mềm mại, cắn xuống một ngụm đều là hương vị của hạt mè, Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, thấp giọng trò chuyện, lúc có lúc không dùng ngón cái lau miệng giúp y, ôn nhu đến sắp hóa thành mật.

Dân chúng chung quanh lệ nóng doanh tròng, cảm thấy có thể tận mắt thấy được một màn này, đã đủ thỏa mãn tới kiếp sau.

Mộ Hàn Dạ đang đi dạo bên đường, còn có hưng trí lật sách xem tranh, xem không hiểu còn đi hỏi Hoàng Đại Tiên.

“Triệu đại nhân tới.” Lại có dân chúng hô lên.

Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau, quả nhiên sẽ mắc câu a.

Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng nói, “A Hoàng, ta có chút khẩn trương.”

Nếu không phải là xung quanh có nhiều người, nếu không phải mình đang giả trang thị vệ, Hoàng Đại Tiên cảm thấy bản thân rất có thể đã đập hắn một trận rồi —— Việc này cũng đáng khẩn trương? Buổi sáng làm loại chuyện vô sỉ kia cũng không thấy ngươi khẩn trương!

“Thất Tuyệt Vương, Tần cung chủ Thẩm công tử.” Trong chợ nhiều ngươi, cho nên Triệu Càn đã xuống kiệu từ bên ngoài, một đường được người nâng đỡ chạy bước nhỏ tới. Tuy nói hắn xuất thân võ tướng, nhưng năm đó ở trên chiến trường đã bị thương không ít, nay tuổi tác đã cao lại quen hưởng phúc, xương cốt thân thể tất nhiên không bằng năm đó.

“Triệu đại nhân sao lại đến đây?” Mộ Hàn Dạ buông mặt nạ cầu phúc trong tay xuống.

“Tại hạ nghe nói chư vị ở nơi này, liền đến xem thử, không nghĩ tới thật sự gặp được.” Triệu Càn cười ha hả nói, “Một khi đã có duyên như vậy, không biết Thất Tuyệt Vương có bằng lòng đến hàn xá làm khách hay không?”

Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ —— chỉ mời Mộ Hàn Dạ.

“Tất nhiên còn có Thẩm công tử và Tần cung chủ.” Triệu Càn rất hiểu cách ra hiệu bằng ánh mắt, vội vàng bỏ thêm một câu.

“Ý Tần huynh thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi Tần Thiếu Vũ.

“Lăng nhi?” Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Vì sao lại là ta, Thẩm tiểu thụ 囧囧, sau đó nhu thuận nói, “Ừ, đi xem cũng được, tóm lại cũng dạo chợ xong rồi, hồi cung cũng không có chuyện gì làm.” Lời kịch này quả thật không thể càng tiêu chuẩn hơn.

Triệu Càn nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nhìn Mộ Hàn Dạ.

“Cũng được.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Chúng ta đành phải làm phiền rồi.”

Triệu Càn vui đến sắp không kìm được, nhanh chóng đưa mọi người đến nhà.

Dân chúng trong chợ rất thất vọng, bởi vì mọi người còn chưa nhìn Thẩm công tử đủ đâu nha.

Triệu đại nhân thật là đáng ghét a…

Đại phận của Triệu phủ rất lớn, bất quá bởi vì Sở Uyên vẫn thi hành chính sách tiết kiệm, cho nên bên trong cũng không bày biện quá nhiều trang sức phức tạp, vào đông vạn vật hiu quạnh, nhìn qua có chút thanh lãnh.

“Thơm quá.” Thẩm Thiên Lăng khịt khịt mũi.

“Là hậu viện đang nướng thịt dê.” Triệu Càn nói, “Thất Tuyệt Vương rời đại mạc đã lâu, cũng không biết cơm canh Trung Nguyên có hợp khẩu vị hay không, vừa lúc trong nhà có một đầu dê con, nướng đem đãi khách.”

Thẩm Thiên Lăng âm thầm nhéo nhéo Tần Thiếu Vũ —— Triệu đại nhân này thật biết tự giác, ngay cả cơm cũng đã chuẩn bị tốt !

“Nga?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Không nghĩ tới Triệu đại nhân cư nhiên lại có lòng như thế, ta đây thật không biết xấu hổ.”

“Việc nhỏ thôi, Thất Tuyệt Vương khách khí rồi.” Triệu Càn đưa mọi người đến đại sảnh, hạ nhân vội vàng dâng lên điểm tâm và trà thơm, vừa thấy liền biết là đã được trải qua chuẩn bị tỉ mỉ.

Lần này nhân vật chính là Mộ Hàn Dạ, Thẩm Thiên Lăng vui vẻ tự tại, ăn ăn hạt dưa uống uống nước trà, đợi một lát còn có trò hay để xem, cảm giác quả thật không thể thích ý hơn được nữa!

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc tất nhiên không có quang minh chính đại vào cửa, bất quá vào lúc Mộ Hàn Dạ đang nói chuyện phiếm, bọn họ đã đem tất cả ngóc ngách trong nhà tra xét một lần, sau khi xác định không có bất cứ mai phục nào mới rời đi, kết quả mới vừa ra khỏi cửa liền đụng phải ám vệ Truy Ảnh Cung.

Da đầu ảnh vệ Thất Tuyệt quốc lập tức bắt đầu run lên.

“Vừa rồi chúng ta vẫn luôn đi theo các ngươi.” Ám vệ Truy Ảnh Cung cao hứng phấn chấn.

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc vốn định không nhìn tới, bất quá nghĩ tới Mộ Hàn Dạ từng dặn dò phải tận lực khách khí, vì thế thản nhiên nói, “Ừ.” Kỳ thật đã sớm cảm thấy bị theo dõi, bất quá bởi vì Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng cũng ở trong phòng, cho nên mới không so đo nhiều.

“Có nhìn thấy vị cô nương mặc hồng y ở hậu viện không?” Ám vệ Truy Ảnh Cung nói, “Nàng chính là nữ nhi thứ tư của Triệu Càn, cũng là người được chuẩn bị để tặng cho Thất Tuyệt Vương.”

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc gật đầu, “Ừ.”

Tuy rằng tiểu đồng bọn ngoại trừ “ừ” ra thì không còn nói gì khác, nhưng điều này một chút cũng không ảnh hưởng tới nhiệt tình của ám vệ Truy Ảnh Cung! Cho nên bọn hắn tiếp tục nói, “Mỗi một chỗ Thất Tuyệt Vương đến, các ngươi đều phải kiểm tra trước một lần?”

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ Tần cung chủ không cần?”

Tất nhiên không cần a! Ai cần quản Cung chủ chứ, võ công cao như vậy! Ám vệ Truy Ảnh Cung kịch liệt gật đầu, sau đó tiếp tục nói, “Chúng ta chỉ phụ trách phu nhân và thiếu cung chủ.”

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc có chút mờ mịt, vốn muốn hỏi xem vậy thủ hạ của Tần cung chủ ở đâu, bất quá tỉ mỉ nghĩ lại một hồi thì quyết định từ bỏ —— bọn họ quả thật không muốn để cho đối phương bất cứ cơ hội ba hoa nào nữa. Trên thực tế, lần đến Trung Nguyên này, bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, trên đời lại có người có thể nói nhiều đến như vậy. Mỗi lần ám vệ Truy Ảnh Cung lải nhải, sẽ cho người ta một loại ảo giác, đó là nếu ngươi không lên tiếng ngăn cản, bọn họ có thể sẽ tiếp tục nói mãi, vĩnh viễn cũng không dứt.

Quả thực là suy nghĩ một chút thôi thì sau lưng đã phát lạnh.

Đầu bếp Triệu phủ chiên xào nấu hấp, hơn nữa còn mua đến món ăn ngon nhất từ tửu lâu bên ngoài, không bao lâu đã bày đầy một bàn lớn. Thẩm Thiên Lăng vừa vào nhà ăn lập tức bắt đầu hối hận, sớm biết như vậy thì đã ăn ít điểm tâm một chút rồi, ăn bên này rõ ràng có lời hơn a!

“Triệu đại nhân nhọc lòng rồi.” Mộ Hàn Dạ rất có lễ tiết, cử chỉ lộ ra phong cách quý tộc của hậu dệ Hoàng gia một phương.

Hoàng Đại Tiên đi phía sau hắn đã làm tôt chuẩn bị phải đứng gác hồi lâu, dù sao mình cũng giả trang thị vệ, không thể cùng ngồi xuống ăn, chỉ mong rằng hắn đừng đưa ra chủ ý kỳ quái gì nữa là được.

Thế nhưng Mộ Hàn Dạ đã mở miệng nói, “Triệu đại nhân có thể chuẩn bị thêm một bộ bát đũa hay không?”

“Tất nhiên tất nhiên.” Triệu Càn gật đầu, lại khó hiểu nói, “Thất Tuyệt Vương còn muốn chờ người?”

“Cũng không cần chờ.” Mộ Hàn Dạ cười cười, đưa tay chỉ Hoàng Đại Tiên, “Chuẩn bị cho A Hậu.”

Hoàng Đại Tiên sửng sốt, đây lại là cái xưng hô kỳ lạ gì nữa a?

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.