Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 70: Bí mật bích tuyền tỳ!




Ở khách điếm trong thành, sau khi Hoàng Đại Tiên rửa mặt xong thì ngủ sớm, còn Mộ Hàn Dạ thì đi đến phòng cách vách.

“Vương.” Ảnh vệ vốn đang ngồi bên bàn, sau khi nhìn thấy hắn đi vào lập tức đứng dậy, một tay nắm chặt thành quyền đặt ở trước ngực, đồng loạt khom mình hành lễ.

“Hai người kia cần phải giam giữ cho tốt.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sáng mai bổn vương tự mình thẩm vấn.”

Ảnh vệ gật đầu lĩnh mệnh, biểu tình có chút muốn nói lại thôi.

“Còn có chuyện gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn.” Một ảnh vệ trong đó nói, “Lúc trước khi thuộc hạ mang phạm nhân xuống lầu, thì đụng phải thủ hạ Truy Ảnh Cung chủ.”

“Gây xung đột? ” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.

“Cái này thì không có.” Biểu tình ảnh vệ hoang mang, “Nhưng không biết vì sao, sau khi nhìn thấy chúng ta, bọn họ hình như rất cao hứng, còn cực lực giữ lại nói phải cùng ăn một chén hoành thánh.”

Mộ Hàn Dạ bật cười.

Ảnh vệ tiếp tục nói, “Nhưng lúc trước thuộc hạ chưa bao giờ gặp qua những người đó.” Cho nên hoàn toàn không hiểu nổi bọn họ rốt cục xuất phát từ loại tâm tính gì, mới có thể bày ra loại biểu tình giống như cửu biệt trùng phùng này!

“Lần sau nếu lại gặp phải chuyện như vậy, trốn xa một chút là được.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tận lực không gây xung đột.”

Ảnh vệ gật đầu lĩnh mệnh, mang theo vô vàn khó hiếu đối với phong tục trung thổ mà lên giường nghỉ ngơi. Mộ Hàn Dạ thì trở về phòng cách vách, sau khi cởi áo thì nhẹ tay nhẹ chân xốc góc chăn lên giường.

Tuy nội lực của Hoàng Đại Tiên không tính là cao cường, nhưng tóm lại cũng là người tập võ, không thể không cảm nhận được chuyện “Có người nằm ở bên người mình” như thế này, càng không có khả năng không cảm thấy rằng, người nọ vẫn đang cố ý vô tình sờ lên mông mình.

Sau một lúc lâu, Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, “Thất Tuyệt Vương tự trọng!”

“Di? !” Thanh âm Mộ Hàn Dạ cực kì vui sướng, “A Hoàng còn chưa ngủ?”

Hắn có thể ngủ mới là gặp quỷ đó biết không! Hoàng Đại Tiên phẫn nộ ngồi dậy, “Ta qua cách vách ngủ.”

“Ta đây cũng qua cách vách.” Mộ Hàn Dạ vội vàng ôm lấy gối đầu.

Hoàng Đại Tiên bị hắn chọc tức đến muốn cười.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ cọ cọ lên mặt hắn.

Trong lòng Hoàng Đại Tiên không còn biết nói gì.

Đáy mắt Mộ Hàn Dạ nóng bỏng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Đại Tiên cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

“A Hoàng có biết Thất Tuyệt quốc ta có một phong tục không?” Mộ Hàn Dạ đột nhiên hỏi.

“Ta không biết, cũng không muốn biết.” Hoàng Đại Tiên không lưu cho hắn một con đường sống.

Nhưng Mộ Hàn Dạ hiển nhiên sẽ không cảm thấy cách trở gì, chỉ cao hứng phấn chấn nói, “Chúng ta luôn luôn lấy tả vi tôn (bên trái là cao nhất, được quý trọng nhất), cho nên một khi thành thân, sẽ đem tên của ái nhân xăm lên ngực trái.”

Hoàng Đại Tiên nói, “Nga.”

Ánh mắt Mộ Hàn Dạ bị tổn thương, “Chỉ một chữ ‘nga’ thôi sao?”

Hoàng Đại Tiên tự mình nằm lại trên giường.

Mộ Hàn Dạ tiếp tục nói, “Ta đã đem tên A Hoàng xăm lên người rồi.”

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng có muốn xem không?”

Hoàng Đại Tiên quyết đoán lắc đầu, trên thực tế nếu có cơ hội, cả đời hắn cũng không muốn xem.

Thanh âm Mộ Hàn Dạ đầy ủy khuất, “Nhưng ta muốn cho A Hoàng xem.”

Hoàng Đại Tiên quyết đoán nhắm mắt.

Ngay sau đó, trên môi liền truyền đến xúc cảm ấm nóng, ẩm ướt.

Hoàng Đại Tiên nhận ra, từ lúc bắt đầu gặp Mộ Hàn Dạ, chính mình sẽ thường xuyên sinh ra cảm giác thoát lực.

Dưới thế công bám dính người của Mộ Hàn Dạ, trên đường hai người đến đây cũng đã hôn ít nhất trên trăm lần, cho nên Hoàng Đại Tiên cũng không có phản ứng quá khích gì, chỉ là vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, mong rằng hắn mau hôn xong rồi yên tĩnh lại.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn nói, “Ngươi liếc mắt nhìn một cái đi, chỉ liếc mắt một cái thôi.”

Ánh mắt Hoàng Đại Tiên đầy bất đắc dĩ.

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng cởi bỏ tiết y, chỉ thấy trên ngực trái quả nhiên có xăm hai chữ “Hoàng Viễn”, còn có một vòng hoa văn dị tộc.

“Đây là tượng trưng cho Vương hậu.” Mộ Hàn Dạ chủ động giải thích.

Hoàng Đại Tiên nghẹn họng không biết nói gì, trời thương xót a, cuộc đời này hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị người gắn cho loại danh hiệu quỷ dị này, hơn nữa còn là dùng từng châm từng châm xăm lên trên người.

“Mới vừa làm xong, còn chưa khôi phục hoàn toàn.” Mộ Hàn Dạ đưa tay chọt chọt, “Bỏ thêm thuốc màu, bây giờ còn đau đó.”

Hoàng Đại Tiên liếc mắt một cái, xung quanh hình xăm kia quả nhiên có chút sưng đỏ, giống như là sờ một cái cũng sẽ đau.

“A Hoàng giúp ta liếm một chút?” Mộ Hàn Dạ đưa ra yêu cầu.

Hoàng Đại Tiên nhanh chóng lắc đầu, hơn nữa còn sinh ra loại xúc động muốn dùng một cước đá hắn xuống giường.

“Vậy thì cho ta ôm ngủ.” Mộ Hàn Dạ cũng không thèm mặc lại y phục, xích lõa chui vào chăn ôm lấy hắn, cho dù miệng vết thương bị đè đến đau nhức, cũng vô cùng vui vẻ chấp nhận, hơn nữa còn lấy tay đè đè trước ngực hắn, “Lúc nào A Hoàng mới đem ta xăm ở trong này?”

Hoàng Đại Tiên giả chết.

Mộ Hàn Dạ nghiêm túc dặn dò, “Đến khi đó nhất định phải xăm cho thật lớn, tốt nhất chiếm hết toàn thân.”

Hoàng Đại Tiên: …

Dựa vào cái gì chứ!

“Bởi vì như thế sẽ không còn xăm tên ai khác được nữa.” Mộ Hàn Dạ sử dụng cùng lúc tay và chân để cuốn lấy hắn, vui sướng nói, “Đời này chỉ có một mình ta.”

Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, nhận mệnh nhắm mắt lại.

Rốt cục kiếp trước bản thân đã làm ra chuyện gì, kiếp này mới gặp phải một người như hắn vậy a…

Hai người ôm nhau mà ngủ, một đêm này cũng có thể miễn cưỡng tính là yên tĩnh. Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Hàn Dạ liền đứng dậy rửa mặt, khi rời đi còn không quên dịch tốt góc chăn, để hắn tiếp tục ngủ thêm một hồi.

“Muốn đi thẩm vấn hai người đêm qua?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nói không chừng sẽ tìm được tung tích Chu Giác.”

“Hôi bào nam tử tên là Kên Kên (*), người còn lại tên là Hắc Ưng, đều là tâm phúc của Chu Giác.” Hoàng Đại Tiên nói, “Võ công không tính cao, bất quá quỷ kế đa đoan, cho nên rất được Chu Giác tin tưởng.”

(*) Chỗ này nếu để Hán Việt thì phải là Ngốc Thứ – 秃鹫, nhưng ta thấy để theo tiếng Việt là Kên Kên thì sẽ nghe hay hơn nha^^~

“Bây giờ lại nằm trong tay chúng ta, phỏng chừng khi Chu Giác biết được sẽ tức đến phát khóc.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Tiếp tục ngủ đi, loại chuyện này không cần suy nghĩ nhiều, toàn bộ giao cho ta là được.”

Hoàng Đại Tiên gật gật đầu, lười biếng nhắm mắt lại.

Tâm tư Mộ Hàn Dạ dao động, định tiến lên hôn môi một hồi.

Hoàng Đại Tiên nhanh chóng xoay người.

Thanh âm Mộ Hàn Dạ đầy ủy khuất, “A Hoàng thật lãnh đạm.”

Hoàng Đại Tiên tùy tay cầm lấy cái gối, vô tình đập hắn ra ngoài.

Trong phòng cách vách, hai người kia đã sớm bị ảnh vệ đánh thức, trong lòng đều là lo sợ bất an, không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Mộ Hàn Dạ đẩy cửa vào phòng, lạnh lùng quét mắt nhìn hai người một cái, “Có biết vì sao bổn vương không giao các ngươi cho Sở hoàng không?”

Hắc Ưng và Kên Kên liếc nhau, ai cũng không lên tiếng trước.

“Bị bắt một đêm còn chưa tự sát, đã cho thấy các ngươi không muốn chết.” Mộ Hàn Dạ cũng không tiếp tục truy vấn, ngồi ở bên bàn nói, “Nếu không muốn chết, vậy chỉ có thành thành thật thật trả lời mỗi một vấn đề của ta.”

“Cái gì chúng ta cũng không biết.” Hắc Ưng cắn răng nói.

Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Ta còn chưa nói là vấn đề gì.”

“Tất cả về Chu vương, chúng ta đều không biết.” So sánh với Kên Kên, Hắc Ưng hiển nhiên là kiên cường hơn một chút.

Mộ Hàn Dạ thản nhiên nói, “Ai nói ta hỏi chuyện Chu Giác ?”

Lời vừa nói ra, hai người đều sửng sốt một hồi —— không hỏi chuyện Chu Giác, vậy muốn hỏi cái gì?

“Trước đây Hoàng Viễn có bộ dạng như thế nào?” Mộ Hàn Dạ buông chén trà trong tay.

Hắc Ưng: …

Kên Kên: …

“Nếu ngay cả loại vấn đề này cũng không thể trả lời, thì các ngươi thật sự không còn lí do sống sót.” Mộ Hàn Dạ cười lạnh.

“Trước đây hắn là kẻ không thích nói chuyện, im lặng đến mức khiến người ta phát bực.” Kên Kên giành mở miệng trước, một là hắn thật sự không muốn toi mạng như thế này, hai là chuyện về Hoàng Viễn cũng không tính là bí mật, cho nên mới chủ động lên tiếng.

“Rất tốt, ngươi tạm thời không cần chết.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, lại nhìn Hắc Ưng một cái, “Nếu ngươi còn không nói, vậy thì có thể viết di ngôn .”

Hắc Ưng: …

“Trước đây hắn còn thích ăn trái cây ngào đường.” Thấy Hắc Ưng vẫn không chịu khuất phục, Kên Kên vội vàng ở một bên hoà giải.

“Nga?” Mộ Hàn Dạ quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, hưng trí sờ sờ cằm.

Công bằng mà nói, tuy rằng hai người này cùng Hoàng Đại Tiên lớn lên, nhưng trong sinh hoạt thì không gặp nhau quá nhiều. Bất quá dưới loại tình huống này, hiển nhiên không có kẻ nào ngu ngốc nói rằng mình cái gì cũng không biết, cho nên đành phải lục gan moi bụng hồi tưởng lại, chỉ hận không thể trực tiếp xuyên việt trở về hơn hai mươi năm trước, ôm Hoàng Đại Tiên khi đó ra ngoài, rồi cột nơ con bướm đưa cho đại sát thần trước mặt này.

Mà ở trong hoàng cung, Thẩm Thiên Lăng còn đang nằm trên giường, Mao Cầu kêu chíp chíp trong sân, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.

“Bên ngoài có tuyết rơi.” Tần Thiếu Vũ tựa vào bên người y, “Nghe nói là trận tuyết đầu năm của Vương Thành.”

“Trách không được lại lạnh như thế.” Thẩm Thiên Lăng rút vào ổ chăn, “Không muốn rời giường.”

“Không muốn dậy thì không dậy.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hôn y, “Tùy ngươi muốn ngủ bao lâu thì ngủ.”

Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, đưa tay xoa xoa hai má hắn.

Không khí rất tốt lại rãnh đến không có chuyện làm, hai người không khỏi lại ôn tồn một phen. Sau khi mây mưa xong, Thẩm Thiên Lăng nằm úp sấp trong trong ngực hắn, hai má có đôi chút phiếm hồng, nhìn qua rất là nhu thuận liêu nhân.

Bàn tay Tần Thiếu Vũ vuốt nhẹ trên lưng y, một đường trượt tới cánh mông đầy đặn, chỉ cảm nhận được xúc cảm mềm mại hoạt nộn, nhịn không được liền nhéo nhéo mấy cái.

“Phiền!” Thẩm Thiên Lăng vỗ lên bàn tay hắn.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, xoay người áp hắn lên giường, lại cúi đầu hôn hôn.

“Ngươi không cần đi gặp Hoàng Thượng sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn.

“Chuyện nên nói, Thiên Phong và Diệp Cẩn tự nhiên sẽ nói cho hắn nghe.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sáng nay nghe thị vệ nói, ngày mai Mộ Hàn Dạ sẽ tiến cung, đến khi đó càng không phải chuyện của chúng ta.”

“Tối hôm qua ta nằm mơ.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ đến một chuyện.

“Lại mơ thấy con trưởng thành?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không có.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Mơ thấy chúng ta đến Thất Tuyệt quốc, lại phát hiện chỗ đó không phải sa mạc, mà xung quanh có sông ngòi, cây cối xanh um tươi tốt, thật giống vùng sông nước ở Giang Nam.”

“Nghe qua đúng là một điềm báo tốt lành.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nói không chừng nhờ giấc mộng này của ngươi, chúng ta có thể thật sự tìm ra mối liên hệ giữa Bích Tuyền Tỳ và Huyền Hải Ngọc.”

Vừa dứt lời, ngoài phòng liền truyền đến thanh âm vui sướng của ám vệ, “Di, sao các ngươi lại đến đây!”

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc: …

Vì sao vẫn trốn không thoát a.

“Chẳng lẽ là tới tìm chúng ta ?” Trước khi ảnh vệ mở miệng nói chuyện, ám vệ Truy Ảnh Cung đã tự mình đưa ra kết luận trước, hơn nữa lệ nóng doanh tròng —— tiểu đồng bọn đến từ dị quốc quả thực tri kỷ.

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc: …

Sau khi ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang ăn xong điểm tâm, đi bộ tập thể ngang qua trạch viện này, chỉ thấy ám vệ đang cùng tám hắc y nhân khác mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, vì thế mới muốn đi vào tỉm hiểu nguyên do.

“Thật đúng lúc!” Ám vệ Truy Ảnh Cung lập tức tỉnh táo tinh thần, vui đến không kìm chế được, “Ta giới thiệu các ngươi với nhau.”

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang cùng ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đối diện lẫn nhau, trong lòng bỗng dưng có chút xúc cảm tri kỷ của kẻ lưu lạc thiên nhai.

Nhưng ám vệ Truy Ảnh Cung vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng không sao kể xiết vì có được tiểu đồng bọn đến từ dị quốc, cảm thấy nhân sinh quả nhiên muôn màu muôn vẻ, hơn nữa đã bắt đầu quy hoạch xem tương lai khi đến Thất Tuyệt quốc làm khách, phải mang theo những đặc sản gì —— góc độ suy xét vấn đề quả thực không thể xa xôi hơn được nữa.

“Từ nay về sau, mọi người chính là huynh đệ tốt!” Tâm tình ám vệ Truy Ảnh Cung rất tốt.

Biểu tình của ảnh vệ Thất Tuyệt quốc rất phức tập, hiển nhiên là vì lúc trước bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, người trung thổ cư nhiên lại dễ thân thiện đến vậy —— dưới tình huống một câu cũng chưa kịp đối đáp, thì đã biến thành huynh đệ tốt là sao? !

Còn xạo hơn nữa được không!

“Các ngươi đang làm cái gì?” Tần Thiếu Vũ đẩy cửa đi ra.

“Chíp!” Mao Cầu lướt qua cha nó, lắc lắc lư lư chạy vào nhà tìm nương chơi.

“Cung chủ.” Ám vệ Truy Ảnh Cung vui sướng, giống như đang ăn tết, “TThủ hạ Thất Tuyệt Vương tới tìm chúng ta ôn chuyện.”

Nếu không phải trước đó Mộ Hàn Dạ từng dặn dò không được gây xung đột, Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc cơ hồ muốn đập vào đầu đám người trước mặt này! Tối hôm qua chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, rốt cục có chuyện cũ gì để ôn chứ? !

“Ôn chuyện?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy cũng là cười như không cười.

“Chúng ta là tới thỉnh Tần cung chủ.” Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc tự động xem nhẹ “hảo bằng hữu” bên cạnh, ôm quyền nói, “Vương ta còn thỉnh cung chủ phải mang theo Huyền Hải Ngọc.”

“Nga?” Tần Thiếu Vũ lúc này trở nên có hứng thú.

“Đây là tên khách sạn.” Ảnh vệ đưa qua một tờ giấy, “Còn thỉnh cung chủ càng sớm càng tốt.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta sẽ đến ngay.”

Sau khi ảnh vệ Thất Tuyệt quốc hành lễ xong, tập thể xoay người rời đi. Ám vệ Truy Ảnh Cung gọi cũng không quay lại, vì thế biểu tình rất thất vọng, bởi vì còn chưa có lưu luyến không thôi cáo biệt với tiểu đồng bọn mà, sao lại nói đi liền đi mất chứ.

Quả thực vô tình.

Thấy tình thế không ổn, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang quyết đoán xoay người đi ra ngoài.

“Rãnh rỗi không có chuyện gì làm, không bằng cùng đi dạo Ngự Hoa viên đi.” Ám vệ Truy Ảnh Cung nhiệt tình mời mọc, rồi nhanh chóng đuổi theo.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang vắt chân chạy như điên.

Nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng, ám vệ Truy Ảnh Cung bắt đầu dùng khinh công đuổi tới.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang khóc không ra nước mắt, không thể nhịn được nữa, rốt cục hăng hái phản kích, vì thế thái giám cung nữ đi ngang qua đều có vinh hạnh thấy được loại tình huống đầy nhiệt huyết khi ám vệ hai phe đánh nhau um sùm này, ai nấy cũng tỏ vẻ bị kinh hách.

“Phỏng chừng trong cung lại phải gà bay chó sủa.” Mặc dù có cách một khoảng, bất quá Thẩm Thiên Lăng vẫn nghe được ám vệ nhà mình thê lương kháng nghị —— đánh người không đánh mặt a…

Tần Thiếu Vũ mặc áo choàng cho y, “Vừa lúc xuất cung tìm Mộ Hàn Dạ, không cần để ý tới bọn hắn.”

“Sớm như vậy, hắn tìm ngươi làm cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Còn phải mang theo Huyền Hải Ngọc.”

“Ngày hôm qua bắt được hai người kia, phỏng chừng đã hỏi ra được một vài thứ.” Tần Thiếu Vũ mang y cùng ra ngoài.

“Nhưng như vậy có được không?” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng nói, “Huyền Hài Ngọc là thứ Hoàng Thượng muốn, chúng ta cứ như vậy mà mang nó ra ngoài, nếu bị hắn biết được, nhất định sẽ có chuyện.”

“Cho dù Sở Uyên muốn Huyền Hải Ngọc, nhưng ngươi và ta đều không ở trong cung, chẳng lẽ hắn còn có thể cướp sao.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ tính ra chúng ta đã ở Độ Kiếp tự một đoạn thời gian, trong cung nhất định còn rất nhiều sự vụ đọng lại chờ hắn xử lí, nhất thời bán khắc cũng không trông nom được việc này.”

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tối hôm qua lúc chúng ta trở về, hắn đều còn đang ở Ngự Thư Phòng xem tấu chương. Xem ra, kỳ thật làm Hoàng đế cũng không có gì thú vị.”

“Trong thiên hạ, người nghĩ giống như ngươi không nhiều.” Tần Thiếu Vũ mang y xoay người lên ngựa, “Đi thôi, trước tiên chúng ta đi xem thử Mộ Hàn Dạ rốt cuộc tìm được bí mật gì.”

Trong khách điếm, Mộ Hàn Dạ đang thưởng thức một khối ngọc tỷ xanh thẫm. Hoàng Đại Tiên ngồi đối diện hắn, trong lúc nhất thời bỗng nhiên có trăm mối cảm xúc ngổn ngang —— năm đó nếu không phải bởi vì khối ngọc tỷ này, chính mình cũng sẽ không giả thành hồ tiên đến Thất Tuyệt quốc, càng không gặp được vị Thất Tuyệt Vương trước mặt này. Cái gọi là thế sự trêu người, đại khái chính là như thế.

“A Hoàng suy nghĩ cái gì?” Mộ Hàn Dạ đột nhiên hỏi.

“Nghĩ xem ngươi tìm Tần cung chủ tới làm gì.” Hoàng Đại Tiên hoàn hồn.

Mộ Hàn Dạ nói, “Đợi lát nữa ngươi tự nhiên sẽ biết.”

“Hiện tại không thể nói cho ta biết sao?” Hoàng Đại Tiên nhíu mày.

“Nếu A Hoàng nguyện ý —— “

“Vẫn là chờ Tần cung chủ đến đây đi.” Hoàng Đại Tiên quyết đoán không cho hắn nói tiếp nữa.

Mộ Hàn Dạ bật cười, cũng không tiếp tục chọc hắn.

Sau một lát, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng vào cửa, đặt hộp gỗ đang cầm trên tay lên bàn, “Ta đã mang Huyền Hải Ngọc đến, có phát hiện gì?”

“Sáng nay ta thẩm vấn hai người đêm qua, biết được không ít bí mật.” Mộ Hàn Dạ nói, “Một trong số đó là về Huyền Hải Ngọc.”

“Nói nghe một chút.” Tần Thiếu Vũ nổi lên hứng thú.

“Hai người kia nói Chu Giác từng vô tình đề cập tới, công tượng (thợ thở công) tạo ra Huyền Hải Ngọc đến từ Hải Loa đảo ở Đông Nam (hải loa là ốc biển nha).” Mộ Hàn Dạ nói, “Tần huynh có từng nghe qua nơi này?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hình như thật sự có nơi này, bất quá gần một trăm năm trước đã bị nhấn chìm trong một trận sóng thần, từ đó triệt để biến mất trên thế gian.”

“Trên Hải Loa đảo có hai thứ rất dư thừa, một là xác của ốc biển, hai là ngọc của ốc biển.” Mộ Hàn Dạ nói, “Mà dựa theo màu sắc của Huyền Hải Ngọc, hẳn là được chạm khắc từ ngọc ốc biển mà thành.”

“Nhìn không ra a, Mộ huynh còn có nghiên cứu với ngọc thạch.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Quả là bác học.”

“Thất Tuyệt quốc dư thừa ngọc thạch, tất nhiên cũng sẽ có nhiều loại sách nói về nó.” Mộ Hàn Dạ nói, “Lúc trước không nghĩ tới điểm này, chỉ cảm thấy màu sắc của Huyền Hải Ngọc rất độc đáo. Sáng nay nghe hai người kia nói xong, mới đột nhiên nghĩ đến ngọc thạch màu lam lục đã xuất hiện từ trăm năm trước, chẳng qua bởi vì hải đảo bị nhấn chìm, cho nên mới mai danh ẩn tích mà thôi.”

“Cho dù biết được chất liệu của Huyền Hải Ngọc, thì sao chứ?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ngọc ốc biển còn có một cái tên, gọi là Thất Nhật Hồn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Tần huynh có biết là ý gì không?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

“Tương truyền sau khi người ta chết, sẽ hồi hồn trở về nhà vào đêm thứ bảy, gặp lại thân nhân một lần.” Mộ Hàn Dạ nói, “Mà dân chúng trên Hải Loa đảo lúc ấy chính là dùng ngọc ốc biển đặt vào bên trong đèn lồng, làm vật dẫn hồn.”

“Ban đêm có thể sáng lên?” Tần Thiếu Vũ đoán.

“Đúng là như thế.” Mộ Hàn Dạ gật đầu.

“Nhưng ta chưa từng thấy qua Huyền Hải Ngọc sáng lên.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Đã bị phong hoá mấy trăm năm, không sáng lên cũng là bình thường.” Mộ Hàn Dạ cầm lấy Huyền Hải Ngọc, hơi dùng sức bẻ thành hai đoạn.

“Uy!” Thẩm Thiên Lăng giật mình, ngươi không cần vừa nói gió thì đã tạo mưa a, cư nhiên cứ như vậy mà bóp nát sao!

Tần Thiếu Vũ cũng có chút nhíu mày.

Mộ Hàn Dạ lấy tay che khuất một phần ánh sáng, quả nhiên liền thấy ở chỗ ngọc bội nứt ra, có một vòng ánh sang màu lam nhàn nhạt.”

“Cũng giống như dạ minh châu thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy nó có liên quan gì tới Bích Tuyền Tỳ?”

“Độ giòn của ngọc ốc biển rất cao, cho nên dù có màu sắc trong suốt, đẹp đẽ, nhưng cũng không được dân chúng hoan nghênh nhiều. Năm đó công tượng sở dĩ dùng nó, là vì nó có thể tự mình sáng lên.” Mộ Hàn Dạ nói, “Vừa vặn là một đôi với Bích Tuyền Tỳ.”

“Nga?” Tần Thiếu Vũ nổi hứng thú, “Nghe qua hình như có chút thú vị.”

“Ngọc thạch cũng chia ra âm dương.” Mộ Hàn Dạ chỉ chỉ lên cái lỗ trên Bích Tuyền Tỳ, “Lúc trước ta vẫn không luôn không hiểu chỗ này dùng để làm gì, bất quá liên hệ với chất liệu làm thành Huyền Hải Ngọc, thì trong chốc lát đã nghĩ ra.”

“Nghĩ ra cái gì?” Thẩm Thiên Lăng rất hiếu kì.

Mộ Hàn Dạ cười cười, “Vừa vặn trong khách sạn này có một gian ám thất nằm dưới lòng đất, vốn là dùng tồn trữ mấy khối băng để sử dụng, bây giờ vừa lúc ta mượn được, Thẩm công tử đến đó nhìn là biết.”

Ám thất dưới lòng đất có chút trơn ướt, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng đi xuống. Mộ Hàn Dạ vốn cũng muốn ôm Hoàng Đại Tiên, kết quả là bị cự tuyệt như trong dự kiến, đành phải tâm không cam lòng không nguyện đi theo ở cuối cùng.

Ngọn nến trên bàn leo lắt chớp động, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy sau lưng có chút run lên, bởi vì y cảm thấy loại cảnh tượng này rất khủng bố.

“Trên Bích Tuyền Tỳ có một lỗ hổng, ban đầu ta tưởng là bị ai đó không cẩn thận làm vỡ.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện không phải vô tình bị rơi vỡ, mà là được cố ý tạo ra, đây cũng là lí do vì sao công tượng lại đem ngọc thạch khắc thành hình dạng chiếc đũa.”

Khi nói chuyện, hắn cũng mài một khối nhỏ từ trên ngọc bội xuống, dùng nội lực tạo thành bột phấn, tỉ mỉ rải vào trong lỗ hổng của Bích Tuyền Tỳ, sau đó phất tay quét qua ngọn nến.

Tia sang trong suốt màu lam ở bên trong ngọc bội càng ngày càng sáng, Thẩm Thiên Lăng tựa vào trong ngực Tần Thiếu Vũ, nhìn đến không hề chớp mắt, trong lòng cũng càng lúc càng kinh ngạc.

Bởi vì màu sắc trước đó của Bích Tuyền Tỳ vốn rất giống màu đen, thế mà hiện tại lại từng chút từng chút trở nên trong suốt, hiển hiện ra những đường vân loang lổ, sau một lát, chùm tia sáng màu lam rốt cục xuyên thấu ngọc tỷ, chiếu ra một áng văn tự trên tường.

“Lạc Thác văn?” Mộ Hàn Dạ hỏi Hoàng Đại Tiên.

Hoàng Đại Tiên hiển nhiên cũng bị một màn trước mắt làm kinh ngạc, sau một lúc lâu mới gật gật đầu.

“Có ý gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Là về chuyện bản đồ Thủy long mạch, bất quá có vãi chữ rất lạ, ta muốn chép xuống trước.” Hoàng Đại Tiên lấy lại bình tĩnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào văn tự trên tường, như sợ giây tiếp theo sẽ biến mất.

Ảnh vệ nhanh chóng đưa tới giấy bút, Hoàng Đại Tiên đốt lên ngọn nến mờ nhạt trong góc, múa bút thành văn sao chép đoạn văn tự kia xuống. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng nói với Tần Thiếu Vũ, “Ngươi còn nhớ không, lần trước ta đã nói trên tường có chữ viết đó?”

Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, “Lần chúng ta ân ân trong mật thất?”

“Nhỏ tiếng một chút a!” Thẩm Thiên Lăng khẩn trương.

“Nếu lúc đó tiếp tục điều tra, nói không chừng đã sớm tìm ra bí mật.” Tần Thiếu Vũ bỗng bật cười, “Đáng tiếc tạo hóa trêu người.”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Rõ ràng là vì ngươi quá cầm thú!”

“Mật thất là dùng dạ minh châu để chiếu sáng, đại khái cũng có chút tác dụng với Bích Tuyền Tỳ, cho nên mới có chữ viết lướt qua vài giây.” Thừa dịp không có người chú ý, Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, “Lăng nhi thật lợi hại, đã sớm phát hiện ra bí mật lớn như vậy!”

Không cần tùy tiện hôn loạn a! Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhìn Mộ Hàn Dạ —— may mắn Thất Tuyệt Vương đang nhìn Hoàng Đại Tiên không chuyển mắt, cho nên vẫn chưa chú ý tới động tác nhỏ của hai người.

Đợi đến khi Hoàng Đại Tiên chép xong, mọi người liền ra khỏi ám thất. Vừa vặn đụng phải ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang vừa tới, nói Hoàng Thượng hỏi Tần cung chủ và Thẩm công tử khi nào hồi cung, buổi tối có yến hội tại Ngự Hoa viên.

“Cứ nói Lăng nhi nhà ta bực bội, buổi tối không nhất định sẽ trở về dự được.” Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm tiểu thụ: …

Không cần mỗi lần đều lấy ta làm tấm chắn a.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.