Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 57: Cái nơi gặp quỷ gì đây!




Trong tiểu viện cách vách, Diệp Cẩn qua loa rửa mặt một lần, vừa định ra ngoài đi dạo chung quanh, kết quả vừa bước ra khỏi cửa liền gặp phải ca ca của y.

“Tiểu Cẩn.” Lâu ngày không gặp, Sở Uyên rất tưởng niệm y.

“Làm cái gì a.” Diệp Cẩn nghiêm mặt nói, “Ta bề bộn nhiều việc.” Phải đi dạo chung quanh, còn phải đi tìm Mao Cầu, quả thực chính là nhật lý vạn ky. Cho nên không cần nghĩ đến việc kéo ta đi uống trà nói chuyện phiếm a.

“Ta đã giúp ngươi tìm được một ít dược liệu.” Sở Uyên rất hiểu sở thích của tên cứng đầu này.

Diệp Cẩn quả nhiên bị hấp dẫn, lãnh diễm hừ hừ, “Là cái gì?”

Sở Uyên nói, “Ngươi đi thì sẽ biết.”

Diệp Cẩn: …

Ti bỉ.

Không cự tuyệt thì chính là cam chịu, tâm tình Sở Uyên rất tốt, lôi kéo y đến chỗ mình.

Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trên nóc nhà xem náo nhiệt, vô vàn cảm khái nói, “Diệp đại ca thật sự rất uy phong.” Mặc kệ là đương triều thiên tử hay là võ lâm Minh chủ, đều có thể gọi thì đến vẫy thì đi, quả thực chính là doanh gia nhân sinh! (Doanh gia: người thắng=kẻ mạnh nhất, câu này có thể hiểu là kẻ mạnh nhất trong nhân sinh)

“Có cái gì uy phong chứ.” Tần cung chủ tỏ vẻ bản thân đang ghen tuông rất đúng lúc, “Có muốn ra ngoài một chút không?”

“Trời sắp tối rồi.” Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, “Không đi.”

“Hôm nay ở trên xe ngựa đã ngủ một ngày, cho dù có trở về phòng cũng không ngủ được nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Coi như là ra ngoài giải sầu, còn có thể dùng cơm.”

“Ăn cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Điểm tâm và mấy món xiên nướng.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cổ y, “Ăn không?”

“Hôm nay sao lại tốt như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nheo mắt nhìn hắn, “Bình thường ngươi đều không cho ta ăn mấy thứ đó.”

“Ngẫu nhiên ăn một chút cũng không sao.” Tần Thiếu Vũ ôm y nhảy xuống nóc nhà, “Chúng ta ra ngoài từ cửa sau.”

“Vì sao a?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Tần Thiếu Vũ ra vẻ đương nhiên nói, “Bởi vì con ở cửa trước, chúng ta sẽ không mang theo nó.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đã biết không phải thân sinh mà.

Mao Cầu ở tiền viện chơi một hồi, cảm thấy bụng có chút đói, vì thế liền vặn vặn vẹo vẹo chạy đi tìm cha mẹ, kết quả tất nhiên là tìm không thấy ai cả! Loại chuyện bị vứt bỏ này quả thực xót xa mà, Tiểu Phượng Hoàng nháy mắt liền mất hứng, tức giận đá đá trảo trảo.

Ám vệ nhanh chóng dâng ra bò khô cùng hạt dưa.

Mao Cầu gắt gao ngậm miệng, đôi mắt như hạt đậu đen rất kiên nghị!

Ám vệ: …

Mao Cầu chạy đến góc tường giận dữ ngồi xổm xuống, thân hình tròn vo không hề nhúc nhích! Tuy rằng không có lãnh khốc thu thu, nhưng ám vệ vẫn thành công bị chấn động! Thiếu cung chủ khi tức giận có thể so ngang với cung chủ a, đều khiến chúng ta vô cùng sợ hãi

Mao Cầu tiếp tục bảo trì tư thái cuộn thân thành khối cầu, thật giống như một tòa điêu khắc!

Vì hống thiếu cung chủ nhà mình vui vẻ, ám vệ lúc đầu là dùng thực vật để tiến hành dụ hoặc, sau đó lại đi tìm mấy hạt châu ngọc sáng long lanh, thậm chí còn đóng cửa diễn lại một đoạn ương ca (*)! Nhưng tất cả đều không có tác dụng! Tiểu Phượng Hoàng vẫn đang uy phong lẫm lẫm nhìn về phương xa, hoàn toàn không có chút dấu hiệu dao động nào.

(*) Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.

Ám vệ quyết đoán ôm nó chạy ra ngoài —— cho dù có bị cung chủ trách phạt, chúng ta cũng nhất định phải mang theo thiếu cung chủ đi tìm hắn a! Thế này mới gọi là trung thành và tận tâm đó, thập phần đáng tán dương.

Tuy nói Độ Kiếp tự nằm trong thâm sơn, bất quá bởi vì luôn đầy ắp hương khói, cho nên xung quanh cũng không quá hoang vắng, tuy rằng đã gần chạng vạng, nhưng vẫn có rất nhiều quán nhỏ chưa đóng cửa. Thẩm Thiên Lăng tay trái cầm một chuỗi đậu hủ nướng, tay phải niết nửa khối bánh đậu xanh, há miệng uống trà Phổ Nhị bí truyền trong tay Tần Thiếu Vũ.

“Ăn no?” Tần Thiếu Vũ giúp y lau miệng.

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy rất mỹ mãn.

“Chúng ta đi bộ tiêu thực một chút.” Tần Thiếu Vũ cùng y tay trong tay, chậm rãi đi dọc theo sơn đạo.

Từng trận gió nhẹ thổi qua, ven đường không ngừng truyền đến hương vị cỏ cây và bùn đất, tâm tình Thẩm Thiên Lăng rất tốt, lười biếng đánh ngáp.

“Mệt mỏi?” Tần Thiếu Vũ quan tâm.

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng vừa mới chuẩn bị nói “Chúng ta trở về đi”, Tần Thiếu Vũ đã giành nói trước, “Vừa lúc đi ngâm ôn tuyền thả lỏng một chút.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Ở phía trước.” Tần Thiếu Vũ chỉ cho y.

Thẩm Thiên Lăng khập khiễng nhìn qua, quả nhiên thấy được thấp thoáng trong thanh sơn, một tòa trạch viện cao lớn như ẩn như hiện, tường hồng ngói đen rất khí phái.

“Ta ôm ngươi qua?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ngươi cố ý.” Thẩm Thiên Lăng nhéo hai má hắn, ăn đồ nướng hoàn toàn không phải trọng điểm, trọng điểm chính là muốn lừa mình đến ngâm ôn tuyền! Quả nhiên là sở thích kỳ quái mà.

“Ai nói.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc, “Ta hoàn toàn không có.”

Dối trá! Thẩm Thiên Lăng sắc bén nói, “Vậy chúng ta trở về đi.”

“Cũng đã đến đây rồi, tất nhiên phải đến xem thử chứ.” Tần cung chủ mặt dày mày dạn, ôm người nhảy tới phía trước.

Thẩm Thiên Lăng rầm rì, ở trong lòng dựng thẳng ngón giữa.

Ta nhất định sẽ không nằm phơi bụng trên mặt nước, thiếu hiệp ngươi vẫn là sớm chết tâm đi!

“Đến.” Tần Thiếu Vũ thả y xuống đất.

Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy bảng hiệu treo trên cao có viết bốn chữ như rồng bay phượng múa, kim sắc lấp lánh —— Ôn Tuyền Hỉ Lai.



Vì sao không phải Sheraton.

(*) Sheraton là một tập đoàn khách sạn và resorts nổi tiếng Thế Giới.

Tần Thiếu Vũ gõ cửa hai cái, lập tức có một lão giả bước ra mở cửa, “Xin lỗi nhị vị, hôm nay đã đóng cửa rồi.”

“Cũng không tính muộn.” Tần Thiếu Vũ đưa cho ông một thỏi bạc, “Chúng ta cố ý từ ngoại hương chạy tới đây, còn thỉnh lão nhân gia đây châm chước.”

Lão giả nhận bạc cười ha ha, quả nhiên lập tức mang hai người đi vào trong.

Trong ngọn núi này có rất nhiều ôn tuyền, mà sơn trang này còn được tu kiến tại nơi các con suối tập trung nhiều nhất, lại cam kết có công năng xảo tượng (người giỏi tay nghề) nhập gia tuỳ tục, cho mỗi một con suối chảy qua một sân viện độc lập, khéo léo tinh xảo còn rất u nhã, đây quả thật là nơi để tránh quấy rầy rất tốt.

“Nhị vị hảo hảo nghỉ ngơi, có chuyện cứ việc tới tìm ta.” Cầm bạc, lão giả nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều, lại phân phó hạ nhân đi chuẩn bị trái cây, sau đó mới tất cung tất kính rời đi.

“Ôn tuyền đâu?” Thẩm Thiên Lăng rất ngạc nhiên.

Tần Thiếu Vũ vui vẻ nói, “Nguyên lai Lăng nhi cũng gấp gáp như thế.”

Thẩm Thiên Lăng mặc kệ hắn, bản thân tùy tay đẩy ra cửa sườn phòng, quả nhiên liền thấy giữa phòng có một con suối rộng chảy róc ránh, đang toát ra từng trận sương trắng, mà ở bên sườn phòng đều có thiết kế cửa thông gió, cho nên không hề bị ngộp.

“Nhìn qua cũng không tệ lắm.” Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm bên dòng nước, lấy tay thử độ ấm, “Có chút nóng.”

“Nóng một chút mới xua được hàn khí.” Tần Thiếu Vũ khóa lại cửa phòng, “Cởi y phục.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi có cần nói thẳng trọng điểm như vậy hay không.

Tần Thiếu Vũ ôm chầm lấy y hôn hôn, sau đó tự mình động thủ phong y tức thụ (cứ hiểu là lột đồ đi =]]~), lột đến khi chỉ còn một tiểu khố đầu, mới cảm thấy mỹ mãn ôm nhau đi vào trong nước —— xóc nảy lâu như vậy, hiện tại cũng nên hưởng thụ một chút a.

“Thật sự có thể nổi lên nè.” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy lơ lơ lửng lửng như vầy chơi rất vui, sau đó ngay trước khi Tần Thiếu Vũ mở miệng liền bổ sung một câu, “Nhưng ta sẽ không phơi bụng .” Nhất định phải có nguyên tắc.

Tần Thiếu Vũ: …

“Thoải mái.” Thẩm Thiên Lăng ghé vào vai hắn, “Không muốn động.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Ta muốn động.” Loại chuyện uyên ương cùng tắm này, có thể nhẫn mới là không bình thường!

“Ngươi cũng không cho động.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Ta nghĩ yên lặng như thế này một hồi.”

Tần Thiếu Vũ ôn nhu xoa xoa vành tai y “Ân.”

Mấy ngày nay luôn phải đi đường mệt nhọc, Thẩm Thiên Lăng lười biếng ở trong lòng hắn cọ a cọ, có chút buồn ngủ. Bốn phía im lặng vô thanh, chỉ có tiếng nước chảy tí tách không biết truyền đến từ nơi nào, có vẻ càng thêm yên tĩnh, cũng càng có tác dụng gây ngủ.

“Tiểu trư?” Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng gọi.

Thẩm Thiên Lăng hô hô ngủ, thậm chí còn ngáy o o.

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm y từ trong nước ra ngoài.

“Lạnh.” Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng, cọ cọ vào lòng hắn.

“Đợi lát nữa sẽ không lạnh.” Tần Thiếu Vũ giúp y lau khi bọt nước trên người, sau đó ôm y đến phòng ngủ cách vách, nhẹ nhàng nhét vào ổ chăn.

“Sao lại ấm vậy?” Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, cảm thấy ấm áp dị thường.

“Giường làm bằng noãn ngọc.” Tần Thiếu Vũ hôn hôn mi tâm y, “Hảo hảo nghỉ ngơi.” (noãn ngọc là loại ngọc có tác dụng làm ấm)

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.

Tần Thiếu Vũ bồi bên cạnh y một hồi, sau đó mới đứng dậy ra khỏi phòng.

“Cung chủ.” Ám vệ đang chờ ở ngoại viện.

“Sao các ngươi lại đến đây?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“…” Ám vệ giơ Mao Cầu lên, “Tìm không thấy cung chủ cùng Thẩm công tử, thiếu cung chủ luôn tức giận.”

Mao Cầu giận dỗi “Thu thu” một tiếng —— mất hứng!

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, đưa tay ôm nó vào trong lòng.

Mao Cào triển khai hai cánh ngắn, tỏ vẻ bản thân rất cần cào cào an ủi. (lấy ngón tay cào cào lên bộ lông ấy)

“Để nó lưu lại đây đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Các ngươi cứ trở về Độ Kiếp tự trước, sáng mai ta và Lăng nhi sẽ trở về.”

“Vâng.” Ám vệ gật đầu lĩnh mệnh, sau đó lại nói, “Ven đường thuộc hạ tìm đến đây, có nhìn thấy một thôn ốc hình như có chút dị thường.”

“Có dị thường gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Bởi vì trước khi cung chủ rời đi không nói muốn đi đâu, cho nên thuộc hạ chỉ có thể một đường hỏi một đường tìm, bảy tám hương dân chỉ đường đều rất nhiệt tình, chỉ có một nam tử áo xám ngay lúc vừa thấy chúng ta, vẻ mặt có chút khẩn trương.”

“Việc này có gì dị thường?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Hắn lúc ấy ngồi ở trước cửa nhà mình bóc hạt bắp.” Ám vệ mói, “Thủ pháp rất không thuần thục, thậm chí còn có chút phát run, rõ ràng trong lòng có quỷ. Vì thế nên thuộc hạ có chút phân tâm, sau khi cáo từ thì âm thầm vòng trở lại, đến nhà hắn tìm hiểu ngọn ngành, kết quả lại phát hiện trong căn phòng nhỏ ở hậu viện, cất giấu đến bảy tám nữ tử.”

“Buôn người?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Cũng không giống.” Ám vệ lắc đầu, “Những nữ tử này đều là y phục hở hang, miêu mi họa mục thơm ngào ngạt , tay chân cũng không bị trói, còn trò chuyện rất cao hứng.”

“Đang nói những gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ nói, “Tiến cung làm nương nương.”

“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ bỗng bật cười, “Sở Uyên thật là có diễm phúc.”

“Đáng tiếc thuộc hạ vừa nghe được một nửa, liền có người vào sân, đành phải rút khỏi đó trước.” Ám vệ níu, “Kế tiếp phải làm thế nào?”

“Trở về đem việc này nói cho Thiên Phong, hắn tự sẽ có quyết định.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta không cần sốt ruột nhúng tay.”

Ám vệ gật đầu rời đi, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

“Thu!” Thấy cha nó rốt cục có rảnh rỗi, nhanh chóng điều chỉnh từ trạng thái buồn ngủ trở về trạng thái tức giận, ngẩng đầu dùng đôi mắt tiểu hắc đậu căm tức nhìn hắn!

Tần Thiếu Vũ ôm nó ném lên cao.

Mao Cầu nhanh chóng triển khai hai cánh, sau khi hưởng thụ một hồi chơi đùa lạc thú xong, lại tiếp tục tức giận!

Không sai, làm thiếu cung chủ Truy Ảnh Cung, cần phải vừa biết hưởng thụ, không chịu thiệt, hơn nữa còn thù dai như thế, hoàn toàn giống hệt như cung chủ đương nhiệm.

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm nó đi ngâm ôn tuyền.

Mao Cầu lập tức cao hứng, nổi trên mặt nước dùng tiểu trảo trảo nghịch nước, giả như mình là một con vịt chết, thập phần không có mục tiêu.

Tần Thiếu Vũ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng uy cho nó một ít hoa quả.

Vẫn rất có phụ ái a…

Mà ở trong Độ Kiếp tự, không khí hiển nhiên không ấm áp như vậy. Tuy rằng Sở Uyên rất muốn cùng Diệp Cẩn trường đàm suốt đêm, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi! Sắc trời vừa trở tối, Diệp cốc chủ đã ngáp liên tục, trưng ra biểu tình “Ngươi không để lão tử ngủ lão tử liền cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ”.

Sở Uyên đành phải nói, “Vậy ngươi sớm đi nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta cùng ăn điểm tâm.”

Ai muốn cùng ngươi ăn điểm tâm. Diệp Cẩn từ trong cái đĩa cầm theo một trái táo đi ra ngoài, vừa đi tới cửa liền vòng lại, đưa tay lấy thêm một trái.

Sở Uyên vô cùng thức thời, “Ta bảo người đem tất cả thứ trên bàn đến phòng ngươi.”

“Không cần.” Diệp Cẩn đi ra ngoài, ghét bỏ nói, “Mấy trái khác không có màu hồng.”

Sở Uyên: …

“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong đang ở trong phòng đọc sách, “Bồi Hoàng Thượng trò chuyện xong?”

“Cũng không có gì để nói.” Diệp Cẩn đưa cho hắn một quả táo, “Ăn cái này, ngọt.”

Thẩm Thiên Phong bật cười, đưa tay nhu nhu đầu y.

“Thẩm đại thiếu gia.” Ám vệ ở cửa gọi.

“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Phong mở cửa.

Ám vệ lắc mình tiến vào, đem chuyện phát hiện ở sơn đạo đại khái nói qua một lần.

“Tiến cung làm nương nương?” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói chuyện, Diệp Cẩn đã thành công chấn kinh trước.

“Các nàng quả thật nói như vậy.” Ám vệ nói, “Hơn nữa nhìn qua không giống là tình thế bắt buộc.”

Diệp Cẩn đứng lên, “Ta đi xem.”

“Hiện tại sắc trời đã muộn, chỉ sợ những người đó đều đã ngủ.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Lưu lại sáng mai rồi nói.”

Diệp Cẩn nói, “Ta muốn đi.”

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn tiếp tục nói, “Ta muốn đi.”

Thẩm Thiên Phong đành phải đáp ứng.

Ám vệ ở trong lòng yên lặng thở dài, Diệp cốc chủ thật là một chút tình thú cũng không có! Loại chuyện mặt không chút thay đổi liên tục nói hai lần “Ta muốn đi” này căn bản là không chút đáng yêu, so với phu nhân nhà ta kém xa, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc!

Thôn ốc kia cách Độ Kiếp tự không gần, bất quá khinh công của Thẩm Thiên Phong rất cao, cước lực của ám vệ cũng không tính chậm, bởi vậy rất nhanh đã đã đến nơi.

Nhiều người khó tránh khỏi tỷ lệ bị phát hiện sẽ tăng cao, vì thế Thẩm Thiên Phong sau khi hỏi rõ là phòng nào, liền bảo ám vệ chờ ở bên ngoài, bản thân mang theo Diệp Cẩn lẻn vào tiểu viện, vô thanh vô tức dừng trên nóc nhà.

Nhưng rất nhanh hai người liền phát hiện, kỳ thật căn bản không cần phải vô thanh vô tức —— bởi vì trong phòng thật sự quá náo nhiệt.

Diệp Cẩn hung hăng nhéo Thẩm Thiên Phong —— Nơi bẩn thỉu nào đây!

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay.

“Đều học một chút đi.” Một phụ nhân bộ dạng như ma ma thanh lâu ngồi cạnh bàn, đang bắt chéo chân uống trà. Mà trên giường lớn trong phòng, một tráng hán đang cùng hai nữ tử dây dưa dâm mỹ, các nữ tử còn lại đang đứng ở bên giường, một chút ngượng ngùng cũng không có, đang nhìn đến say sưa, chỉ còn kém nước cầm một đống hạt dưa đến cắn.

Từng trận rên rĩ dâm mỹ truyền ra, Diệp Cẩn liên tục nhéo nhéo Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Phong đành phải ôm ngang lấy y, dừng ở một nơi yên lặng.

“Nơi quỷ quái gì vậy!” Diệp Cẩn kinh hồn chưa định, trong thanh alu6 cũng không nhất định có thể thấy loại cảnh tượng này.

“Khẳng định không phải là chuyện tốt gì.” Thẩm Thiên Phong giúp y chỉnh chỉnh y phục, “Có mệt hay không? Không thì về trước đi, đêm mai ta sẽ một mình đến đây.”

“Ngươi còn dám đến một mình? !” Diệp Cẩn giận tím mặt.

Thẩm Thiên Phong: …

“Đi thôi, trở lại tiếp tục nghe, xem có thể tìm ra cái gì hữu dụng không.” Diệp Cẩn hoành tâm quyết định. (hoành: vắt, tâm: tim, hiểu là sự hồi hộp khi làm chuyện quan trọng gì đó)

“Còn muốn nghe?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Ta không muốn để ngươi nghe thấy thứ kia.”

“Ngươi nghĩ ta muốn chắc!” Diệp Cẩn nghiến răng nghiến lợi.

Vì sao mỗi lần ra ngoài đều đụng phải loại chuyện này!

Lần ở Bái Kiếm Sơn Trang miễn cưỡng còn có thể nghĩ thông, lần này thì sao, một lần đến một đám!

Cũng không biết sáng mai có bị mù mắt hay không.

Quả thực không có gì hay ho.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.