Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 55: Thiện ác có báo!




“Hà tất phải khổ như vậy.” Lục Yêu nhìn hắn, “Đúc lại Diêm La Hồn, đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao?”

“Từ xưa đến nhiều năm nay, người của Bái Kiếm Sơn Trang không một ai không muốn đúc lại Diêm La Hồn, bao gồm cả cha ta.” Phong Vân Liệt thản nhiên nói, “Ngươi không muốn, cho nên mệnh lý chú định ngươi không thể nữ chủ nhân làm nơi này.”

“Lúc trước khi phát hiện dị thường, ta nên tiếp tục tra xét, mà không phải chỉ rời đi.” Lục Yêu ngồi đối diện với hắn, “Nói không chừng ngươi sẽ không rơi xuống kết cục hôm nay.”

“Nếu ngươi tiếp tục tra, sợ là không sống đến bây giờ.” Phong Vân Liệt cười khổ thở dài, “Mà thôi, một hồi phu thê, tốt xấu gì thì cuối cũng còn có người nguyện ý đến gặp ta.”

“Vốn dĩ khi ta ở Vân Lam Thanh nghe được tin tức Bái Kiếm Sơn Trang gặp chuyện không may, đã từng nghĩ tới sẽ đến mang ngươi đi.” Thanh âm Lục Yêu rất nhạt.

“Ngươi muốn cướp ngục?” Phong Vân Liệt bật cười, “Bất quá là thiếu nữ tay trói gà không chặt, sao lại nghĩ đến điều này?”

“Ta không muốn cướp ngục, thầm nghĩ cầu Tần cung chủ bỏ qua cho ngươi.” Lục Yêu nhìn hắn, “Đáng tiếc đến lúc trở lại Bái Kiếm Sơn Trang mới phát hiện, lại có nhiều dân chúng vô tội uổng mạng trong tay ngươi như vậy.”

“Cho nên ngươi không còn muốn cứu ta ?” Phong Vân Liệt hỏi.

“Không phải không muốn cứu, là ta cứu không được.” Lục Yêu vì hắn rót một chén rượu, “Chỉ có thể ở bên cạnh ngươi trong thời gian còn lại.”

Phong Vân Liệt tiếp nhận chén rượu, tự giễu lắc đầu, vừa định uống một hơi cạn sạch, cổ họng lại đột nhiên dâng lên một trận tinh ngọt.

“Ngươi làm sao vậy?” Lục Yêu nhíu mày.

Phong Vân Liệt khoát tay, há miệng còn chưa kịp nói chuyện, khóe miệng đã tràn ra một tia máu tươi.

Lục Yêu đưa tay giúp hắn xem mạch, phát hiện mạch đập cực kỳ hỗn loạn, trong lòng có chút chấn kinh, vì thế nhanh chóng gọi thủ vệ đi thông truyền.

Khi mấy ám vệ nghe được tin tức, vốn tưởng rằng là odo Phong Vân Liệt diễn trò, kết quả đi vào trong lao kiểm tra một hồi, mới phát hiện quả nhiên có chút không thích hợp, vì thế một bên đỡ hắn đến khách phòng, một bên chạy đi tìm Diệp Cẩn.

“Phong Vân Liệt hộc máu?” Diệp Cẩn vốn đang ăn cơm, sau khi nghe được sửng sốt một lát.

“Vâng.” Ám vệ đạo, “Thuộc hạ kiểm tra qua, không giống như giả vờ.”

Thẩm Thiên Phong nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, vì thế cùng Diệp Cẩn đi đến khách phòng tìm hiểu nguyên do.

Phong Vân Liệt nằm trên giường, sắc mặt bất thường vàng như nến.

“Sao lại thế này?” Diệp Cẩn hỏi Lục Yêu ngồi ở bên giường.

“Ta cũng không biết.” Lục Yêu lắc đầu, “Lúc đầu còn rất tốt, nói không được mấy câu liền thành như vậy.”

Diệp Cẩn thay hắn xem mạch, sau đó mày hơi nhăn lại.

“Ta còn bao nhiêu thời gian?” Thanh âmPhong Vân Liệt rất thấp trầm.

“Ngươi biết rõ bản thân trúng độc ?” Diệp Cẩn hỏi.

Trúng độc? Người trong phòng nghe vậy đều có chút giật mình, trong địa lao phòng thủ nghiêm mật, đầu bếp cũng là từ Truy Ảnh Cung mang đến , ai lại có cơ hội hạ độc hắn.

“Xem tình trạng này, độc vật ít nhất cũng đã ở trong cơ thể ba năm.” Diệp Cẩn nói, “Lúc trước ngươi chưa bao giờ phát hiện?”

“Phát hiện, không muốn thừa nhận mà thôi.” Phong Vân Liệt cười cười, suy sụp nhắm mắt lại, “Sinh tử tại thiên, nhân các hữu mệnh.” (Sống chết do trời, người tự có số)

“Rốt cuộc là tại sao?” Lục Yêu truy vấn.

“Tâm mạch bị kiếm khí cùng thi độc đồng thời gây thương tích. Vốn dĩ có nội lực hộ thể, hẳn còn có thể kiên trì hai ba năm, lần này võ công bị phế, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.” Diệp Cẩn nhìn Phong Vân Liệt, “Xem ra ngươi đối với tình trạng thân thể của mình đã sớm biết trước, ta cũng không quanh co lòng vòng.”

“Kiếm khí cùng thi độc?” Lục Yêu cau mày.

“Hẳn là vì Diêm La Hồn.” Diệp Cẩn nói, “Mọi việc đều phải có chừng mực, một lòng si mê tất sẽ hại thân, huống chi Diêm La Hồn vốn là vật âm hàn, hơn nữa Phong lão trang chủ vốn mang thi độc, có hôm nay cũng chẳng có gì lạ.”

Phong Vân Liệt hai mắt vô thần, tựa hồ cũng không nghe được mọi người đang nói gì, chỉ si ngốc nhìn chằm chằm mộc điêu bảo kiếm ở đỉnh giường. (mộc điêu bảo kiếm = bảo kiếm khắc bằng gỗ)

Diệp Cẩn ở trong lòng thở dài, kéo Thẩm Thiên Phong ra khách phòng.

“Còn bao lâu?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Nhanh thì mười ngày, chậm thì hai ba tháng.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Vốn là thế gia công tử, rơi vào kết cục hôm nay, cũng chỉ có thể trách chính hắn quá mức cố chấp.”

Trong phòng, Lục Yêu ngồi bên giường, giúp hắn lau mồ hôi trên trán.

“Ngươi thật sự từng động tâm với ta?” Phong Vân Liệt nhìn nàng, “Bắt đầu từ ngày đầu tiên thành thân, ta ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn ngươi.”

“Không thể nói rõ là động tâm hay không, cô nương gia mới hơn mười tuổi, đối với tân hôn trượng phu của mình sẽ luôn ôm ấp ảo tưởng, huống hồ ngươi đối với ta cũng không tệ.” Lục Yêu thay hắn đắp chăn, “Có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?”

Phong Vân Liệt gật đầu, “Hỏi đi.”

“Dựa theo tính tình của ngươi, hẳn sẽ không biết rõ sẽ mất mạng, lại còn muốn kiên trì đúc Diêm La Hồn, vì sao?” Lục Yêu hỏi.

“Cũng chỉ có thể trách bản thân ta quá tham lam.” Phong Vân Liệt nhắm mắt lại, “Tổ tiên Phong gia lưu lại tổ huấn, sau khi chết phải hóa thân thành kiếm khôi, chìn ngày sau cần đầu nhập kiếm diêu tán hồn. Ta ban đầu tưởng rằng kỳ hạn chín ngày chỉ đơn giản là tổ tiên ăn nói bừa bãi, cho nên vẫn không hề lưu tâm. Thẳng đến lần đầu độc phát vào ba tháng trước, ta mới mơ hồ cảm thấy sở dĩ có kỳ hạn, có lẽ là vì tại chín ngày sau, sẽ có thi độc từ trên người kiếm khôi không ngừng lan ra.” Trên đời này tất cả vu độc chi thuật, luôn sẽ có khả năng bị phản phệ, rơi vào kết cục hôm nay cũng chẳng trách được người khác.

Lục Yêu trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết mình nên nói cái gì.

“Cũng không biết vì sao, lúc trước ta chỉ muốn ngươi nhanh chóng rời đi, không thể nói là nhất kiến chung tình, nhưng cũng không đành lòng kéo ngươi xuống nước.” Phong Vân Liệt nhìn nàng, “Không sảo không nháo không tranh không đoạt, ngươi khác hẳn với những nữ tử ta gặp qua trước đó.”

Lục Yêu thấp giọng thở dài, ngồi ở một bên chăm sóc hắn.

Sau khi Phong lão trang chủ được hạ táng, các môn phái cũng lục tục cáo từ rời đi, không ai hỏi nhiều đến kết cục của Phong Vân Liệt —— dù sao Thẩm Thiên Phong là Võ lâm Minh chủ, lại có Tần Thiếu Vũ ở đây, chuyện này xác thực không tới phiên người khác nhúng tay vào.

“Cuối cùng cũng an tĩnh lại .” Thẩm Thiên Lăng nhu nhu huyệt thái dương, ghé vào nhuyễn tháp đánh ngáp.

“Chúng ta cũng có thể khởi hành đến Vương Thành .” Tần Thiếu Vũ xoa xoa lưng y.

“Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc thì sao?” Thẩm Thiên Lăng phiên thân nhìn hắn, “Thất Tuyệt Vương có muốn lấy lại Bích Tuyền Tỳ hay không?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chúng ta cùng nhau mang cho Sở Uyên.”

“Thật vậy?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy bất ngờ, ngồi bật dậy.

“Tất nhiên là thật, ta chưa bao giờ lừa Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, “Ngoại trừ khi ở trên giường.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Không cần tùy tiện lạc mất trọng điểm a!

“Mộ Hàn Dạ là người hiểu lý lẽ, Bích Tuyền Tỳ cùng Huyền Hải Ngọc hiện tại xác thực đều ở trong tay chúng ta, nhưng có tác dụng gì? Nếu vẫn không tìm được huyền cơ che giấu trong đó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chi bằng cùng mang cho Sở Uyên, một là có thể mượn đó giao hảo quan hệ hai quốc, thứ hai cũng có thể sớm ngày cởi bỏ khúc mắc.”

“Đây cũng là một biện pháp.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi xem, đã nói Mộ Hàn Dạ cũng giống ngươi mà, nhất định sẽ không chịu thiệt.”

“Ai nói.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta thường xuyên chịu thiệt.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?” Thẩm Thiên Lăng sắc bén đáp lại.

“Vì sao không tin?” Tần Thiếu Vũ cầm tay y, “Mỗi câu ta nói với Lăng nhi đều là thật tâm.”

“Tỷ như?” Thẩm Thiên Lăng ngồi xếp bằng, “Ví dụ xem, ngươi chịu thiệt ở đâu?”

“Tỷ như nói buổi tối hôm trước, ta lòng đầy hoan hỉ tưởng rằng có thể lên nóc nhà ân ân.” Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói, “Nhưng lúc sau ngươi lại không đáp ứng, đành phải sửa thành thư phòng.”

Thư phòng cũng đã rất biến thái rồi đó! Trên bàn còn mở ra tranh ảnh 18+, vừa học vừa làm thật không biết xấu hổ. Bản thân đường đường là đại hiệp cư nhiên tùy thân mang theo thứ này, quả thực nên bị sỉ nhục một hồi. Thẩm tiểu thụ hung hăng nắm chặt quyền đầu.

“Còn có tháng trước.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Lăng nhi tại thời điểm ân ân còn đá ta.”

Thẩm Thiên Lăng hộc máu, “Đây cũng có thể tính là chịu thiệt?”

“Tất nhiên tính.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta bị đá, chẳng lẽ còn có thể cho là chiếm tiện nghi.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Còn có —— ”

“Được rồi, chúng ta đổi đề tài.” Thẩm tiểu thụ sắc bén lại lãnh khốc! Tuy rằng không biết kế tiếp hắn muốn nói gì, nhưng phỏng chừng có đến tám chín phần vẫn là mấy cái chuyện liên quan đến ân ân, cho nên vẫn nên mau chóng ngăn lại thì tốt hơn.

“Muốn đổi đề tài gì?” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn y một cái, “Điểm tâm nngày mai?”

“Đừng có nói như chúng ta trừ bỏ ngủ chính là ăn a!” Thẩm Thiên Lăng 囧囧, đưa tay kéo hai má hắn, “Ngươi định xử trí Phong Vân Liệt như thế nào?”

“Hắn đã không còn bao nhiêu ngày.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mấy ngày trước Lục Yêu có tới tìm ta, nói không muốn để hắn chết dưới đao kiếm, ta đáp ứng.”

“Dù sao cũng là một hồi phu thê, Lục Yêu như thế coi như đã là hết lòng quan tâm.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Ngươi nói xem, lúc trước Phong Vân Liệt hà tất làm như thế.”

“Người sống một đời, luôn sẽ có những suy nghĩ sai lầm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất đồng ở chỗ, sai lầm là nhỏ hay lớn mà thôi.”

“Khi nào chúng ta khởi hành đến Vương Thành?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Năm ngày sau.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ít nhất cũng phải chờ chân Diệp Cẩn tốt lên đã.” Mấy ngày trước vì hái thảo dược, Diệp Cẩn vô ý lăn xuống bờ ruộng bị thương ở chân, đã phải nằm trên giường ba ngày.

“Nhẹ một chút!” Trong phòng ngủ, Diệp Cẩn đang một bên cắn lê một bê phê bình Thẩm minh chỉ.

“Thủ pháp nhẹ thì không có hiệu quả.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngoan, nhịn một chút.”

“Vậy ngươi đem ta đánh ngất đi.” Diệp Cẩn đưa ra yêu cầu.

Thẩm Thiên Phong càng bất đắc dĩ, “Sao ngươi lại luôn muốn ta đánh ngất ngươi vậy.” Khi hai người ôn tồn cũng thế, hiện tại chân bị thương cũng thế.

“Bởi vì chịu đau đều là ta!” Diệp Cẩn giận, “Đứng nói chuyện thắt lưng không đau (*)!”

Thẩm Thiên Phong tự biết đuối lý, tiếp tục giúp y nhu ấn cổ chân.

“Người như ngươi mà làm đại phu, ba ngày sau chắc chắn bị người ta đạp nát y quán!” Diệp Cẩn lải nhải. (Vậy nên mới đi làm Minh chủ đó~)

Thẩm Thiên Phong cúi đầu, hôn nhẹ cổ chân trắng nõn kia.

“Đăng đồ tử, hôn cái gì mà hôn!” Diệp Cẩn đạp đạp hai má hắn, “Nếu là đổi thành người bình thường bị như thế, nhất định sẽ đi quan phủ tố cáo ngươi.”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ta cũng không phải đầu có bệnh, người thường sinh bệnh có liên quan gì tới ta.”

“Không ăn.” Diệp Cẩn vô cùng ngạo kiều, đem trái lê mình cắn được một nửa đưa qua, “Không cần lãng phí.”

Thẩm Thiên Phong thức thời há miệng.

Vì thế chờ khi Thẩm Thiên Lăng ôm Mao Cầu đến đây, đẩy cửa chỉ thấy được hình ảnh tẩu tử y đang uy cho đại ca y ăn!

“Thu.” Mao Cầu ánh mắt cơ khát, rất muốn ăn a.

“Ta đi nhầm cửa.” Thẩm Thiên Lăng quyết đoán xoay người rời đi —— khó được ấm áp như vậy a, nhất định không thể làm phiền.

Chỉ có Mao Cầu vô cùng sốt ruột, sao lại ôm đi a, lê còn chưa có ăn mà.

Quả thực buồn bực.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.