Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 38: Có một nhóm quan binh đến đây!




“Trà trộn vào?” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng, “Có thể bị phát hiện hay không.”

“Cũng chỉ là mấy gia đinh bình thường mà thôi, đừng nói là mang một mình ngươi, cho dù có thêm con cùng Đạp Tuyết Bạch, ta cũng có thể cam đoan sẽ không ai phát hiện.” Tần Thiếu Vũ nhu nhu đầu y, “Có đi hay không?”

“Cũng được.” Sự tình nếu có liên quan đến Sở Uyên, vậy xác thực là nên điều tra rõ ràng, Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Nửa đêm chúng ta trà trộn vào đi.”

Phát sinh việc này, hai người tự nhiên không còn tâm tình đi xem Hội hoa đăng, sau khi đến cửa hàng mua vài món ăn, liền xoay người trở về khách sạn.

“Chíp!” Mao Cầu phi thường mất hứng, ngồi xổm trên bàn nhìn hai người.

“Ngươi xem.” Thẩm tiểu thụ nói, “Ta đã nói con sẽ sinh khí.”

Tần Thiếu Vũ nhìn trời, “Làm bộ không phát hiện.”

“Hống là được rồi.” Thẩm Thiên Lăng ôm lấy Mao Cầu, mạnh mẽ nhét vào trong lòng hắn.

Mao Cầu ngẩng đầu, tiểu biểu tình rất phẫn nộ.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Thêm vào mấy cây bát giác (*) rồi đem chưng đi.”

(*) Bát giác là một vị thuốc, ai muốn biết them thì vào đây tìm hiểu a.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nói thật đi, phụ ái đâu mất rồi.

“Di, các ngươi trở lại.” Diệp Cẩn nghe được động tĩnh, từ cửa đi vào, “Thơm quá.”

“Mua món kho.” Thẩm Thiên Lăng mở giấy bọc ra, “Gọi đại ca đến cùng ăn đi.”

“Mặc kệ hắn.” Diệp Cẩn đặc biệt bạc tình quả nghĩa.

“Chíp.” Sau khi nhìn thấy món kho, đôi mắt như tiểu hắc đậu của Mao Cầu sáng long lanh, vung cánh chụp Tần Thiếu Vũ —— Mau thả ra.

Tần cung chủ bình tĩnh nắm lấy móng vuốt của nó.

Mao Cầu bi phẫn vô cùng, quả thực phiền phức a!

“Còn tưởng các ngươi trễ một chút mới trở về chứ.” Diệp Cẩn tùy tay ăn khối đậu hủ, “Thời gian còn sớm như vậy, theo lý thì Hội hoa đăng chỉ vừa mới bắt đầu không lâu.”

“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Thẩm Thiên Lăng đem chuyện Lưu viên ngoại nói qua một lần.

“Đã biết trên đường đi sẽ không được yên ổn mà.” Diệp Cẩn uy Mao Cầu ăn thịt vụn, “Tại thời không bàn đến nhân gian ân oán gì đó, nếu lời hắc y nhân kia là thật, thì chỉ tội cho hài tử kia.”

“Đêm nay ta sẽ dẫn Lăng nhi đến Lưu phủ xem thử.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nói không chừng sẽ tìm ra manh mối.”

“Ngươi muốn nhúng tay vào việc này?” Diệp Cẩn có chút ngoài ý muốn.

“Ta gặp người trong cung.” Tần Thiếu Vũ nói.

“Ân?” Diệp Cẩn nhíu mày.

“Là Hướng Liệt, thị vệ bên người Sở Uyên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc ấy hắn hẳn cũng đã thấy ta cùng Lăng nhi.”

“Cho nên ngươi muốn nửa đêm đi tìm hắn.” Diệp Cẩn hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Không gặp thì thôi, nhưng nếu đã bị ta cùng Lăng nhi thấy rồi, ít nhiều cũng phải tìm hiểu một chút.”

“Ta cũng đi.” Diệp Cẩn nói, chuyện có quan hệ đến Sở Uyên, y ít nhiều cũng có chút hiếu kì.

“Đại ca của ta đi đâu ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Đi mua mứt táo.” Diệp Cẩn bình tĩnh nói, “Hắn muốn ăn, không liên quan tới ta.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Còn có thể giấu đầu lòi đuôi hơn một chút không.

“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong đẩy cửa đi vào, “Không mua được mứt táo, chỉ có táo chua với quả hạnh chua thôi.”

“Ngươi có rồi?” Tần Thiếu Vũ ngữ xuất kinh nhân.

Thẩm Thiên Phong: …

“Có cái rắm!” Diệp Cẩn giận tím mặt, đưa tay chỉ Thẩm tiểu thụ, “Hắn mới có.”

Thẩm Thiên Lăng vừa cắn được nửa khối đậu hủ nghẹn họng không nói gì, việc này có liên quan gì tới ta, ta rõ ràng ngay cả một chữ cũng chưa có nói a, chỉ chú tâm ăn uống thôi mà.

Quả thực là vua trúng đạn thường niên.

“Hừ!” Diệp Cẩn ngạo kiều đoạt lấy bao giấy dấu, lãnh diễm ra khỏi phòng, thuận tiện lấy ra ba khỏi đậu hủ.

Tần Thiếu Vũ đồng tình nhìn Thẩm Thiên Phong, loại tính tình này giống như thần minh vậy (khó chiều).

“A!” Cách vách truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Thẩm Thiên Phong biến sắc, nháy mắt chạy qua.

“Ngươi ăn no rãnh rỗi quá sao!” Diệp Cẩn sắc mặt trắng bệch rống giận, không nói một tiếng đột nhiên bay tới phía sau người khác, hù chết cha ta a.

“Thuộc hạ biết sai.” Hắc y nam tử khom chân quỳ trên mặt đất, “Tiểu vương gia thứ tội.”

“Hướng Liệt?” Sau khi thấy rõ người nọ là ai, Thẩm Thiên Phong có chút ngoài ý muốn, “Ngươi sao lại ở Lưu Sa Thành.”

“Xem ra hôm nay chúng ta không cần đến Lưu phủ .” Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa, đối Thẩm Thiên Lăng cười, “Cũng coi như bớt việc, chính chủ tự mình tìm tới cửa.”

“Trước đứng lên đi.” Thẩm Thiên Phong đóng chặt cửa phòng, để phòng ngừa bị người khác nhìn thấy.

Tần Thiếu Vũ đem chuyện ở Hội hoa đăng đại khái kể lại một lần, sau đó nói, “Nguyên bản ta còn định cùng Lăng nhi đến Lưu phủ xem thử.”

“Ta sớm đã nghe nói tiểu vương gia cùng các vị đến Lưu Sa Thành, vừa rồi ở Hội hoa đăng nhìn thấy Tần cung chủ, liền suy đoán tiểu vương gia cũng ở đây, cho nên mới đi tới khách sạn.” Hướng Liệt nói.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì, “Đang êm đẹp ở Hoàng cung làm thị vệ, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn làm gia đinh của Lưu viên ngooại.” Tốc độ chuyển hoán cảnh tượng quả thật không thể nhanh hơn được nữa.

“Là xuất cung chấp hành nhiệm vụ.” Hướng Liệt nói, “Ta đã mai dnah ẩn tích trà trộn trong Lưu phủ ba tháng, là vì thay Hoàng Thượng đến lấy Huyền Hải Ngọc .”

“Đó là cái gì?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Nghe cũng chưa từng nghe qua.”

“Chỉ biết đó là một khối ngọc thạch màu lam lục, Hoàng Thượng luôn truy tìm tung tích của nó, cho đến nửa năm trước mới nhận được tin tức, nói là ở trong tay Lưu Phú.” Hướng Liệt nói, “Bất quá ta tuy rằng thuận lợi trà trộn vào Lưu phủ, nhưng vẫn không tìm được bất cứ tung tích hữu dụng nào.”

“Ngươi trước đây có nghe nói qua Huyền Hải Ngọc không?” Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong.

“Không có.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Hẳn là không phải vật giang hồ.”

“Vậy thì chính là vật của vương thất.” Diệp Cẩn nói, “Cũng không biết có ích lợi gì, lại có thể khiến hắn để bụng như vậy.”

“Vậy hỗn loạn đêm nay thì sao?” Thẩm Thiên Lăng lại nói, “Hài tử kia là như thế nào?”

“Lưu viên ngoại vẫn không có tử tự (con thừa tự), thật vất vả mới có tiểu thiếp mang thai sinh ra con trai, hôm nay chính là tiệc đầy tháng.” Hướng Liệt nói, “Chỉ là không biết vì sao lại bị ngoại nhân trà trộn vào, đem hài tử trộm đi mất.”

“Ngày thường kết oán?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Hẳn là cùng Huyền Hải Ngọc có liên quan.” Hướng Liệt nói, “Ta vốn cũng tưởng rằng chỉ là kết thù kết oán bình thường, nhưng khi áp giải hắn trở về, trong lúc vô tình lại nghe hắn nói mấy câu linh tinh như ‘Giết người phóng hỏa đoạt ngọc của người khác, sớm hay muộn cũng sẽ bị báo ứng’, nhưng sau đó hắn lại bị chặn miệng.”

“Bước tiếp theo có tính toán gì không?” Diệp Cẩn hỏi Hướng Liệt.

“Nếu có liên quan đến Huyền Hải Ngọc , ta định tìm cơ hội cứu người nọ ra.” Hướng Liệt nói, “Ở Lưu phủ hao phí ba tháng, đây là manh mối duy nhất.”

“Không thì ngươi đi giúp đỡ một chút?” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, “Sở Uyên hình như rất muốn khối ngọc kia.”

“Hảo.” Thẩm Thiên Phong tất nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của y, một ngụm đáp ứng.

“Nếu phải nhúng tay, vậy liền việc này không nên chậm trễ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm nay xem ra tên Lưu viên ngoại kia cũng không phải thiện lương gì, vừa mất đi con trai độc nhất, tất nhiên đã là lửa giận công tâm. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ hắc y nhân của sẽ bị quả sống.”

“Vậy đêm nay liền hành động.” Diệp Cẩn đánh nhịp, “Cũng không cần rắc rối, trực tiếp che mặt vọt vào, đem người đoạt xong rồi thì chạy, giảm bớt được mấy con thiêu thân tự chui đầu vô lửa”

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng yên lặng sùng bái tẩu tử của mình, thật sự là hảo bạo lực.

Loại chuyện cướp người này, tự nhiên sẽ không cần Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong tự mình làm. Lúc nửa đêm, Hướng Liệt mang theo một đám ám vệ đột nhập Lưu phủ, sau khi chỉ cho mọi người vị trí giam người, liền lặng lẽ trở về chỗ ở.

Ám vệ phân phân lệ nóng doanh tròng, đã lâu không làm qua loại chuyện này a, thật sự là phi thường kích động.

Lưu phủ không thể so với quan phủ, tất nhiên sẽ không có địa lao chuyên dụng, chỉ đem người nhốt trong phòng củi ở hậu viện, mười mấy thủ vệ tay cầm đại đao chói lọi đi tới đi lui, nhìn qua rất dọa người, nhưng ở trong mắt ám vệ, đơn giản chỉ là một đám hoa giá tử(*)mà thôi.

(*) Hoa giá tử: Chỉ được động tác đẹp chứ không mạnh.

“Ai lao ra đầu tiên?” Ám vệ thương nghị.

“Ta!” Mọi người đều nhấc tay, bởi vì như vậy là khí phách nhất.

“Không thì mọi người cùng ra đi?” Vì tránh cho phân phối không đồng đều gợi ra mâu thuẫn nội bộ, có người đưa ra đề nghị.

“Ta cảm thấy vẫn là vung quyền quyết định hợp lý nhất.” Người còn lại thổi một hơi vào lòng bàn tay. (vung quyền là oẳn tù tì đó a~~~)

“Cần gì nhiều chuyện như vậy.” Bên cạnh có một người không kiên nhẫn, mang theo đao liền xông ra ngoài, “Sát a! ! ! ! ! ! ! !”

Sao có thể như vậy a!

Dư âm lượn lờ bên tai, ám vệ còn lại đều sợ ngây người!

Cư nhiên cứ như vậy đi ra ngoài!

Còn có huynh đệ tình nghĩa hay không!

Tuy rằng vốn dĩ không có!

Nhưng cũng không cần biểu hiện rõ ràng như thế a!

“Nhanh đi thông tri lão gia!” Người canh gác trong viện đại kinh thất sắc, “Có người đến cướp phạm nhân!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy từ trên cây lao tới bảy tám hắc y hán tử che mặt, hiển nhiên đều có chuẩn bị mà đến. Nhất thời càng thêm hồn phi phách tán, xoay người vừa định chạy, đã thấy bảy tám hán tử kia nhất tề đánh về phía hắc y nhân đi đầu, đem hắn ấn trên mặt đất đánh một trận.



Người canh gác trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên đối với một màn này cực kỳ khó lý giải.

Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, đám người kia đã đình chỉ bác sát lẫn nhau, lại tập thể ngao ngao gào thét nhằm về phía sài phòng, kéo phạm nhân chạy đi, giống như mèo rừng mà nhảy lên đầu tường, nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

“Sao lại thế này?” Lưu Phú Lưu viên ngoại nghe được tin tức, nhanh chóng dẫn người chạy tới.

Người canh gác dùng sức lắc lắc đầu, còn chưa kịp định thần. Sống hai mươi mấy năm, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu cướp ngục kỳ lạ như thế. (*vỗ tay* Làm được thế này chỉ có thể làm ám vệ của Truy Ảnh Cung =]]~)

Mấy người trong khách điếm đều không có ngủ, Thẩm Thiên Lăng nói, “Không có nhiễu loạn gì chứ?”

“Có thểnhiễu loạn cái gì.” Tần Thiếu Vũ không lưu tâm, “Đừng nói là cướp một người, cho dù là đem cả nhà Lưu viên ngoại cướp về, nhiều người như vậy cũng đủ rồi.”

“Bọn họ trở lại.” Có ám vệ ở ngoài cửa sổ bẩm báo, thanh âm thoáng hâm mộ lẫn ghen tị —— bởi vì rút thăm thất bại, cho nên hắn bị bắt lưu lại thủ ở khách sạn, phi thường không sảng khoái.

Tần Thiếu Vũ đứng dậy mở cửa phòng, sau một lát, nhóm ám vệ quả nhiên liền rinh một người vào, đặt hắn lên ghế.

“Là hắn.” Thẩm Thiên Lăng nhìn mặt mũi người nọ một lát, sau đó thở dài nói, “Sớm biết vậy thì nên ra tay nhanh một chút.” Mấy canh giờ tiền còn tốt đẹp, bây giờ thì đầy người là máu, hiển nhiên đã bị tra tấn một phen.

Diệp Cẩn đi vào phòng lấy hòm thuốc, thay hắn xử lý đại khái miệng vết thương.

“Cốc chủ.” Một ám vệ nhảy đến trước mặt y, “Có thuốc hoạt huyết tiêu viêm không?”

Nhìn cái cục u trên đầu hắn, Diệp Cẩn buồn bực nói, “Loại hành động này mà ngươi cũng có thể thụ thương?”

Ám vệ bi phẫn đưa tay chỉ, “Bọn họ đánh.”

“Bởi vì ngươi chạy ra trước!” Ám vệ còn lại kịch liệt phản bác, phân phân tỏ vẻ bọn ta một chút cũng sẽ không đồng tình với ngươi.

Đã biết sẽ không thể yên bình a. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Đừng nháo nữa, nói chính sự.”

Ám vệ thức thời câm miệng, Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói, “Hài tử đâu?”

Người cứu trở vè là một nam tử trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi, tuy nói mặt có thương tích, nhưng mày rậm mắt to, bộ dáng cũng không mấy hung hãn.

“Các ngươi là ai?” Nam tử hiển nhiên cũng không hiểu rõ tình hình, có chút kinh nghi chưa định.

“Có thể cứu ngươi ra, tất nhiên không phải người cùng bọn với Lưu Phú.” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn, “Hỏi lại một lần, hài tử ở đâu?”

“…” Nam tử lâm vào do dự, cũng không trả lời.

“Ta không có bao nhiêu kiên nhẫn.” Tần Thiếu Vũ thanh âm băng lãnh.

“Ngươi cứ nói đi.” Thẩm Thiên Lăng cũng nói, “Nghe lời nói của ngươi ở Hội hoa đăng hôm nay, mọi chuyện hẳn là không đơn giản, nếu không nói thật, chúng ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”

“Không muốn nói ra tung tích cũng được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ cần trả lời ta hài tử còn sống hya đã chết.”

Nam tử do dự một chút, lắc đầu nói, “Không chết, đều là cha nó khốn kiếp, oa nhi kia chỉ mấy mấy chục ngày tuổi, ta hại nó làm gì.”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, lúc trước Tần Thiếu Vũ mở miệng liền hỏi hắn chuyện hài tử, cũng là vì muốn phán đoán người này là thiện hay ác —— cho dù đại nhân có kết thù kết oán nhiều đến đâu, thì hài tử cũng là vô tội , nếu không phân tốt xấu liền giết, cũng xác thực không thể nào nói nổi.

“Nói đi, có nội tình gì.” Tần Thiếu Vũ ngồi đối diện hắn.

“Các ngươi rốt cục là ai.” Nam tử đau đến hít khí lạnh.

“Nhịn một chút.” Diệp Cẩn nói, “Quần áo dính vào da thịt, phải xử lý sạch sẽ.”

“Đi ngang qua nhìn thấy mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cảm thấy họ Lưu kia không phải người tốt, vì thế liền thuận tay cứu ngươi.”

Bởi vì bản thân xác thực không biết những người này, nam tử cũng chỉ có thể tin tưởng.

“Ngươi tên là gì?” Diệp Cẩn một bên giúp hắn băng bó miệng vết thương một bên hỏi.

“Phùng Phi.” Nam tử nói, “Đa tạ chư vị đại hiệp cứu giúp.”

“Không ngại đem chuyện của ngươi nói nói chứ?” Diệp Cẩn nói, “Xem thử có thể hỗ trợ hay không.”

Nam tử chần chờ một chút, Tần Thiếu Vũ nói, “Xem bộ dáng hôm nay của ngươi, cũng sẽ không còn ai chịu giúp ngươi nữa. Nếu hiện tại không chịu nói, tương lai chỉ sợ sẽ hối hận.”

“Lưu Phú đoạt đồ của ta.” Sau một lúc lâu, Phùng Phi rốt cục vẫn thỏa hiệp, ách cổ họng nói, “Còn hại tính mạng cha mẹ ta.”

Thẩm Thiên Lăng thở dài, đến bên bàn rót cho hắn ly trà nóng, “Từ từ nói, nếu có thể giúp, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Hai mươi năm trước, cha ta cùng Lưu Phú thường xuyên lui tới làm sinh ý, xem như bằng hữu.” Phùng Phi nói, “Sau này, vào một đêm mưa, khi cha ta cùng hắn xuất môn, trong lúc vô tình đã phát hiện một người đầy máu nằm ven đường, trong lúc hấp hối, người nọ giao cho cha ta một khối ngọc thạch, nói ông phải tìm cơ hội giao cho Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng?” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.

“Ân.” Phùng Phi gật đầu, “Sau một lát thì người nọ mất mạng, cha ta dựa theo lời lúc hắn lâm chung, cùng Lưu Phú đem xác hắn thả xuống sông, rồi ai nấy tự trở về nhà. Vốn dĩ cha ta định năm sau sẽ vào kinh, tìm biện pháp giao ngọc thạch cho vị quan nào đó trong kinh thành, việc này cũng xem như chấm dứt, ai ngờ Lưu Phú lại đem chuyện này để lộ ra bên ngoài, còn thổi phồng nói thứ đó đang ở trong tay hắn, kết quả bị người tìm tới môn, uy hiếp hắn giao ra ngọc thạch. Lưu Phú đành phải tới cửa đòi, cha ta là người hết lòng tuân thủ lời hứa, huống hồ lại được người lúc sắp lâm chung nhờ vả, tất nhiên không chịu đáp ứng, ai ngờ lại vì vậy mà đưa tới họa sát thân.”

“Ngươi sao biết được là Lưu Phú vì ngọc giết người?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Lúc ấy ta chỉ mới có bảy tuổi.” Phùng Phi nói, “Nửa đêm có một đám người xông vào nhà đồ sát, nhũ mẫu dưới tình thế cấp bách đã ôm ta trốn vào trong rương, từng chính tai nghe được Lưu Phú nói với cha ta rằng không nên trách hắn, có trách thì phải trách chính mình ương ngạnh.” Nói đến lúc sau, thanh âm đã phát run, hiển nhiên là giận dữ.

“Cho nên ngươi liền đoạt hài tử của hắn để báo thù?” Diệp Cẩn nói.

“Đêm đó trong nhà phát đại hỏa, sau khi kẻ giết người rời đi, nhũ mẫu mang ta trốn thoát, vì không dám ở trong thành, nên đành phải trở về nhà cũ của nàng, ở nơi đó ta có học chút công phu quyền cước.” Phùng Phi nói, “Sau khi nhũ mẫu qua đời, ta liền âm thầm trở về Lưu Sa Thành, muốn thay cha mẹ báo thù. Đáng tiếc hiện tại Lưu Phú đã là xưa đâu bằng nay, trạch viện vô số người thủ vệ, ta tự biết đánh bừa chắc chắn sẽ thất bại, liền tìm cơ hội trà trộn vào ôm hài tử đi, muốn để hắn nếm thử một chút tư vị mất đi thân nhân.”

“Hài tử hiện tại ở đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ở ngoài thành, ta tìm người trông nó, không có việc gì.” Phùng Phi nói, “Ta trở về thành đã nghĩ sẽ viết phong thư cho hắn, nói hài tử đã chết, đáng tiếc lại bị hắn phát hiện, ở tại Hôi hoa đăng ta bắt trở về.”

“Thời gian cũng không còn sớm, trước nghỉ ngơi đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi cũng bị thương, chuyện còn lại ngày mai nói.”

“Ta không thể ngủ ở khách sạn.” Phùng Phi lắc đầu, “Các ngươi là người ngoại hương nên không biết, Lưu Phú ở trong Lưu Sa Thành cực kỳ bá đạo, lại cùng quan phủ cấu kết, nay các ngươi công nhiên đến nhà hắn cướp người, sáng mai khẳng định sẽ có quan binh đến từng nhà điều tra, trốn không được.”

“Điều tra?” Tần Thiếu Vũ cười, “Vậy cứ để hắn đến tìm thử xem.”

“Việc này không cần lo lắng.” Diệp Cẩn đưa cho hắn một viên thuốc, “Trừ phi có người chán sống, bằng không cho dù ta nói ngươi ở trong này, cũng không ai dám tiến vào.”

Phùng Phi đáy mắt có chút mờ mịt, bất quá cũng mơ hồ cảm thấy bản thần đã gặp được người không bình thường.

Mấy người tự trở về chỗ ở của mình, Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Phong, “Ngươi đối với việc này cảm thấy thế nào?”

“Nếu lời Phùng Phi nói không phải giả, vậy đây chính là một kiện án tử bình thường.” Thẩm Thiên Phong nói, “Mưu tài sát hại tính mệnh, sau đó con báo thù cho cha, không tính là phức tạp.”

“Khối ngọc thạch kia, tám chín phần chính là Huyền Hải Ngọc .” Diệp Cẩn nói, “Hẳn là đã không còn ở trong tay Lưu Phú, mà là ở trong tay cái người đã đến uy hiếp hắn năm đó.”

“Cái thứ nghe cũng chưa từng nghe qua đó, sao lại có nhiều người cướp như vậy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không bằng ngươi viết thư hỏi Hoàng Thượng một chút xem, nơi này cách Vương Thành không xa, giơ roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng, hơn một tháng là có thể thu được hồi âm.”

“Cũng được.” Diệp Cẩn ngồi bên bàn mở giấy ra viết thư, ở trên đầu thư đoan đoan chính chính viết vài câu chữ to —— Huyền Hải Ngọc là thế nào?

Quả thực không thể càng trắng trợn hơn.

“Viết xong .” Diệp Cẩn buông bút lông.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ít nhiều cũng nói ra tiền căn hậu quả một chút, bằng không Hoàng Thượng tất sẽ không hiểu ra sao.”

“Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì.” Diệp Cẩn chu miệng thồi khô mực nước, cất vào phong thư dán thật chặt.

Thẩm Thiên Lăng đối với y hoàn toàn không có biện pháp, chỉ phải tự mình viết lại một phong thư, đem sự tình đại khói kể lại một lần.

Diệp Cẩn sau khi rửa mặt xong, ngồi xếp bằng trên giường khinh bỉ hắn, “Lề mề.”

Thẩm Thiên Phong đem hai phong thư dán xong, mới nghiêng qua hôn nhẹ hắn, “Sớm ngủ đi.”

Ta cũng không có cho phép ngươi hôn nha!

Diệp Cẩn chà chà miệng, sau đó lao vào đập hắn một trận.

Trước sau như một, không nói đạo lý.

Phòng ngủ cách vách, Thẩm Thiên Lăng đang ghé vào trong lòng Tần Thiếu Vũ, lười biếng đánh ngáp.

“Trời cũng sắp sáng.” Tần Thiếu Vũ thay y đắp chăn, “Nhắm mắt.”

“Trước nói ngươi đối với chuyện vừa rồi thấy thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Phùng Phi có thể tin không?”

“Xem ra là người thành thật.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sáng mai ta sẽ phái người ra ngoài điều tra, nếu hai mươi năm trước quả thật có nhà của Phùng gia bị cháy, vậy lời của Phùng Phi có một nửa là thật.”

“Thuận tiện hỏi thăm xem Lưu Phú làm người như thế nào.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu quan viên địa phương nơi này quả thật cùng một giuộc với hắn chèn ép dân chúng, vậy chúng ta cũng có thể thuận tiện giới Hoàng Thượng giải quyết luôn.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Hảo.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Thẩm Thiên Lăng duỗi người, “Ngủ!”

Tần Thiếu Vũ phất tay tắt ánh nến, đem y ôm vào trong lòng niết bụng nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng hô hô ngủ.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Hôm nay sao lại không né?”

Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Xem như nể mặt tình thi đi.”

“Hữu dụng như thế?” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y thì thầm, “Vậy sau này mỗi người ta đều viết cho ngươi tám mười bài.”

Thẩm Thiên Lăng nhấc chân đạp đạp hắn, “Ta muốn ngủ, không cho ngươi nói nữa.”

Tần Thiếu Vũ hôn hôn trán y, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.

Bởi vì đi vào giấc ngủ quá muộn, cho nên sáng ngày hôm sau, loạt phòng được Truy Ảnh Cung bao từ trên xuống dưới đều rất im lặng, tiểu nhị đi lên nhìn một vòng, liền bưng nước ấm khinh thủ khinh cước đi xuống, sợ sảo đến bọn họ.

Trong nhà ăn sớm đã tụ tập không ít người, nguyên bản đều là đến nhìn Thẩm Thiên Lăng, lúc này vừa nghe nói Thẩm công tử còn đang ngủ, lập tức bắt đầu cảm khái thật sự là khiến người yêu a… Ngủ nướng gì đó, nhất định là bởi vì tối hôm qua quá mệt mỏi ! Chuyện anh anh anh cả một đêm này quả thực nghĩ một chút thôi liền chịu không nổi, phi thường muốn xếp hàng an ủi.

Tuy rằng Thẩm Thiên Lăng ở trong phòng ngủ lầu hai, nhưng xuất phát từ tâm lý sùng bài mù quáng của fans não tàn, mọi người vẫn phóng thấp tiếng nói chuyện xuống, bởi vì Thẩm công tử phải là một tiểu nhân nhi tinh tế mẫn cảm yếu ớt, chỉ cần một chút thanh âm cũng sẽ bị đánh thức!

Trong khoảng thời gian ngắn nhà ăn biến thành dị thường im lặng, mọi người đều ở trong không gian ấm áp này nhỏ nhẹ thì thầm, tình hình rất là hài hòa, lại cố tình có người không cảm nhận được. Một nhóm quan binh mang theo đao kiếm hộc hộc vọt vào đại đường, một người cầm đầu quát to, “Lão bản của các ngươi ở đâu?”

“Mấy vị quân gia.” Chưởng quầy cuống quít từ sau trướng đài chạy đến, “Phần tiền tháng này chúng ta đã nộp rồi, không biết còn có chuyện gì?”

“Không liên quan tới tiền.” Quan binh kiêu ngạo nói, “Đem tất cả khách nhân của bọn ngươi đều tập trung đến đại sảnh, đại nhân có lệnh, phải điều tra nghi phạm trong thành.”

“Nghi phạm?” Chưởng quầy sợ tới mức không nhẹ, “Tiểu nhân buôn bán luôn giữ khuôn phép, sao có thể giấu nghi phạm, có phải có điều gì hiểu lầm hay không?”

“Cũng không có ai nói là ngươi giấu, từng thành trong nhà này đều phải soát.” Quan binh nói, “Bớt sàm ngôn đi, nhanh đi đem người gọi xuống.”

“Này sợ là không được a.” Chưởng quầy khó xử nói, “Lầu hai có khách quý trụ, tiểu nhân không dám quấy rầy.”

“Khách quý?” Quan binh nghe vậy trào phúng, “Là thân thích cũ hay là biểu cữu dì của ngươi đi? Có quý thế nào cũng không thể quý hơn vương pháp, mau gọi xuống dưới, đừng có trở ngại lão tử làm công sự!”

“Ai a!” Trong phòng lầu hai, Thẩm Thiên Lăng còn ghé vào trên người Tần Thiếu Vũ hô hô ngủ, Diệp Cẩn ngược lại là bị động tĩnh dưới lầu đánh thức trước, mang theo nồng đậm tức giận rời giường ngồi dậy, trong ánh mắt mông lung buồn ngủ đằng đằng sát khí!

Thẩm Thiên Phong nội lực cao cường, tự nhiên vừa lúc bắt đầu cũng đã tỉnh lại, vì thế nói, “Là tới điều tra .”

“Đi xem đi.” Diệp Cẩn phiền táo che đầu, “Ồn chết.”

“Ta đi xem, ngươi tiếp ngủ.” Thẩm Thiên Phong cách chăn vỗ vỗ y, đứng dậy xuống giường.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.