Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 1: Giang hồ nhiều thị phi!




Edit: Spum-chan

Beta: Dạ Thảo, Kaze

Kiếp trước, Thẩm Thiên Lăng là ảnh đế nổi tiếng.

Vốn dĩ tương lai sáng lạn, fan nhiều vô số, đáng tiếc số kiếp hẩm hiu, trong một buổi lễ trao giải lại xui xẻo bị trần nhà sập đè lên, trọng sinh thành tiểu công tử của nhất đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ —— Nhật Nguyệt Sơn Trang.

Chuyện này thật vô cùng đau khổ a.

Còn khổ ải hơn nữa chính là, y còn được an bài một vị hôn phu không bình thường.

Chuyện được sắp đặt một ông chồng quả thật rất kỳ lạ a!!! Vừa nghe thấy tin này, Thẩm Thiên Lăng giống như bị sét đánh trúng đầu! Vì sao không phải là vị hôn thê chứ, cho dù không là em gái đáng yêu e thẹn dáng người mảnh mai, thì bà chị già tóc quăn bưởi to đều được a!

“Lăng nhi.” Truy Ảnh cung chủ Tần Thiếu Vũ rất thâm tình chân thành, “Lúc nào chúng ta sẽ thành thân?”

“Thành cái đầu ngươi!” Thẩm Thiên Lăng hung hăng siết tay thành nắm đấm, hạ quyết tâm phải tìm cơ hội xuyên trở về.

Nhưng cái gọi là chuyện đời khó lường, hai người giằng co qua lại suốt một đường từ Giang Nam đến Nam Hải, không những không tìm được phương pháp xuyên trở về, ngược lại còn thật sự… thành thân.

Cho nên mới nói sớm chiều gần gũi bên nhau gì đó, dễ dàng sinh ra tình yêu đích thực biết không!

“Phu nhân còn muốn trở về không?” Đêm động phòng, Tần Thiếu Vũ cười nhẹ bên tai y.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thẩm tiểu thụ giận, ngươi không cần ở ngay thời điểm này đi hỏi mấy cái vấn đề kia a!

Cái tay ngươi đang sờ chỗ nào hả?!

Quả thực là kẻ siêu phiền toái.

Đặc biệt còn không biết xấu hổ!

Mà trong mắt các môn phái giang hồ, Truy Ảnh cung chính là sự tồn tại vừa chính nghĩa lại vừa vô sỉ.

Tiêu diệt Ma Giáo, trừng phạt cái ác bảo vệ cái yếu, việc đó xác thực được coi là hành vi chính nghĩa, nhưng sau khi diệt trừ Ma Giáo xong lại lập tức phái thủ hạ đến các môn phái thu tiền thì là cái thể loại gì đây hả?!

“Phí an ủi.” Ám vệ Truy Ảnh cung khóc lóc kể lể, “Là do các vị không biết, cung chủ nhà ta hắn rất đáng thương a~ Vì để gìn giữ an ổn võ lâm, hắn đã cùng Ma Giáo giáo chủ kịch chiến ba ngày ba đêm, bị không ít kinh hách, đến nay vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nổi, chúng ta đến gom chút tiền mua cho hắn mua một con gà mái nấu canh uống bồi bổ.”

Chưởng môn các phái đành phải bên móc bạc bên rơi lệ, nhân tiện oán thầm trong bụng rằng khắp giang hồ này Tần cung chủ nhà ngươi chính là tên cường hào ác bá đê tiện nhất a, đừng tưởng rằng một bên khóc một bên nói chúng ta sẽ tin nha.

Chuyện như thế còn có rất nhiều, cho nên cứ tiếp tục được vài lần, mọi người đều đã có kinh nghiệm. Một khi trên giang hồ xảy ra chuyện, lập tức hội tụ cùng nhau để thương lượng: “Giờ cần giải quyết như thế nào, phải lừa Tần cung chủ không để hắn biết, đỡ phải lại phái người đến thu tiền.”, chứ không còn giống trước kia cứ luôn đùn đẩy cho nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, các bang nhóm phe phái đều đồng tâm hiệp lực, giang hồ thật sự xuất hiện hòa bình phồn vinh chưa từng có.

Tần Thiếu Vũ sau khi nghe ám vệ báo lại, sờ sờ cằm nói, “Cho nên sau này rốt cục có thể yên tĩnh rồi?”

“Vâng.” Ám vệ cũng thở phào nhẹ nhõm, “Nếu không cứ giống như trước đây, có chuyện liền đá đến Truy Ảnh cung, ai mà chịu được.”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười cười, xoay người đến phía sau viện tìm Thẩm Thiên Lăng.

Từ khi xuyên việt đến thế giới này, Thẩm Thiên Lăng phát hiện bản thân một không có võ công, hai không có văn chương, vì thế liền chủ động yêu cầu học quản lí sổ sách, mặc kệ việc lớn nhỏ nhưng có thể làm chút chuyện, so với làm sâu gạo vẫn tốt hơn a.

“Quản lí sổ sách?” Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, “Cũng được, ta kiếm tiền tất nhiên phải đưa phu nhân quản, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.”

Thẩm Thiên Lăng mặc kệ hắn, cứ có thời gian liền đi theo lão tiên sinh ở phòng thu chi học ghi chép sổ sách, có thể nói là làm ra được việc.

“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đứng trong phòng nhíu mày, “Leo cao như vậy làm gì, không sợ ngã xuống sao?”

“Tìm sổ sách.” Thẩm Thiên Lăng ôm một chồng sổ sách, cẩn thận từng chút từ trên thang leo xuống, “Còn sớm như vậy mà ngươi đã làm xong hết việc rồi sao?”

“Trời đẹp, ta dẫn ngươi xuống núi ăn điểm tâm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tiện thể tối nay đi xem lễ hội đèn lồng.”

“Không được.” Thẩm Thiên Lăng phủi phủi bụi trên người, ngồi bên bàn mài mực, “Lúc trước ta đã hứa sẽ giúp tiên sinh chỉnh lý lại cho tốt.”

Tần Thiếu Vũ thở dài, đứng một bên yên lặng nhìn y, ánh mắt vô cùng buồn bã mất mát.

Nửa nén hương sau.

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi còn muốn dùng cái loại ánh mắt “Ngay cả muốn xuống núi ăn điểm tâm xem lễ hội đèn lồng cũng không được thỏa mãn thật là vô cùng vô cùng thất vọng hơn nữa còn rất cô đơn lạnh lẽo” kia nhìn chằm chằm ta bao lâu?

“Thật sự không thể đi sao?” Tần Thiếu Vũ thâm tình nắm tay y.

Thẩm tiểu thụ im lặng hỏi trời xanh, loại nam chính truyện Quỳnh Dao này thực khiến người ta phải bó tay. Vì tránh cho mình hao tổn sức lực, y đành phải gật đầu nói, “Vậy phải trở về sớm một chút.”

“Được.” Đạt được mục đích, Tần Thiếu Vũ hào hứng dạt dào kéo y đi ra ngoài.

“Mao Cầu đâu?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Vừa hỏi xong, một cục tròn tròn đầy lông liền từ trên nóc nhà nhảy xuống, đôi mắt như hai hạt đậu đen nhỏ sáng long lanh, cái đuôi tuy rằng vẫn còn ngắn ngủn, nhưng cũng có thể phát ra ánh sáng bảy màu, lóng lánh dưới ánh mặt trời —— là Tiểu Phượng Hoàng mà lúc trước hai người có cơ duyên mà nhặt được, coi nó giống như nhi tử mà nuôi dưỡng.

Mao Cầu thân thiết bổ nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng cọ cọ, sau đó liền hoạt bát nhảy nhót ra tiểu viện, nhìn qua vô cùng hồn nhiên vui vẻ!

Đây cũng là một trong những lý do khiến giang hồ nhận định Tần Thiếu Vũ là tên nhà giàu. Nuôi chó dưỡng mèo là chuyện bình thường, chăm mãnh hổ cưng chồn tuyết cũng không phải không có, nhưng loại chuyện nuôi dưỡng Phượng Hoàng thế này, trăm ngàn năm qua sợ cũng chỉ có một mình hắn.

Quả thực là vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Truy Ảnh cung tọa lạc trên một ngọn núi cao, sơn đạo uốn lượn hiểm trở, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, cái này hiển nhiên không là vấn đề lớn gì. Thẩm Thiên Lăng được hắn ôm vào lòng, chỉ nghe thấy từng trận tiếng gió bên tai, một lát sau đã xuống đến chân núi. Một con bạch mã cao lớn nhanh chóng phi tới, tốc độ tựa như sấm vang chớp giật, chính là tọa kỵ (vật cưỡi)của Tần Thiếu Vũ – Đạp Tuyết Bạch, là ngựa tốt trăm năm khó tìm.

“Tiểu Bạch.” Thẩm Thiên Lăng cố ý mang cà rốt từ trên núi xuống cho nó, Đạp Tuyết Bạch thân thiết cọ cọ đầu vai của y, rất là ngoan ngoãn.

Hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi vào trong thành, dân chúng ven đường sau khi thấy họ thì phấn khích nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa còn xúc động không ngớt, Thẩm công tử cười rộ lên thật là đẹp mắt, tính cách lại tốt, bàn tay nhỏ nhắn nhất định cũng vô cùng mềm mại. Tần cung chủ thật sự là quá may mắn, bọn ta một chút cũng không ghen tị đâu!

Ông chủ trà lâu vừa nghe hai người sẽ tới đây, tất nhiên đã sớm chuẩn bị một gian phòng trang nhã, lại bày biện liên tiếp hơn mười đĩa trà bánh. Thẩm Thiên Lăng mới bước vào cửa liền bị dọa sợ, “Sao lại nhiều như vậy?”

“Phải thế, phải thế.” Ông chủ chà xát hai tay, rất thật thà chất phác nói, “Lần trước Thẩm công tử vì dân chúng làm phép cầu mưa, nhất định đã tổn thương nguyên khí, cần được bồi bổ thật tốt.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ vô sỉ nói, “Ông chủ Hoàng khách khí, đây là việc Lăng nhi phải làm.”

“Đúng đúng, Thẩm công tử là người tốt bụng nhất, pháp lực lại cao.” Ông chủ cười lớn, “Vậy xin nhị vị cứ chậm rãi thưởng thức, ta đi xuống trước.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Đa tạ.”

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì.

Trước đây không lâu trời liên tục hạn hán, nhiều hoa màu đều bị héo chết. Y vốn đang cùng Tần Thiếu Vũ thương lượng chuyện mở kho phát lương, ai ngờ dân chúng lại sớm tìm tới tận nơi —— nhưng không phải vì xin lương thực, mà là vì cầu y làm phép cầu mưa.

Đã nói là sạp bán sách đầu đường lừa bịp kia hại chết người a! Trong lòng Thẩm Thiên Lăng buồn bực phát sầu, các ngươi muốn viết muốn bán thì thôi đi, nhưng vì sao lại đem ta biến thành yêu tinh chứ, việc này sao mà giải quyết được hả?

Tần Thiếu Vũ nhịn cười, tìm cớ đuổi các hương thân phụ lão đi, sau đó liền đặc biệt không biết xấu hổ mà ôm y ân ái cả một đêm, lý do là vì dân cầu mưa.

“Ngươi cái tên cầm thú này!” Thẩm tiểu thụ bi phẫn kháng nghị, “Thần linh không phạt ngươi coi như đã tốt lắm rồi, còn muốn ông ta phải đổ mưa nữa sao!”

Ngay sau đó, trên trời cao liền vang lên một tiếng sấm rền.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đây rốt cục là thế giới rách nát gì a.

Cư nhiên ngay cả thần linh cũng kỳ lạ như thế!

Từ đó về sau, chuyện “Thẩm công tử có pháp lực” càng thêm thâm nhập sâu sắc vào lòng người, dân chúng đồng lòng tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thẩm Thiên Lăng ban đầu còn muốn giải thích, sau này cũng quen dần, tóm lại bản thân y đại đa số thời gian đều ở Truy Ảnh cung, cũng rất ít khi xuống núi. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, fan kiếp trước so với dân chúng ở đây thật sự là không cuồng nhiệt bằng. Dù sao fan lúc trước tối đa cũng chỉ lan truyền một số chuyện mập mờ ái muội, tuyệt đối sẽ không sống động như thật mà bà tám những chuyện như mình có khả năng làm mưa, còn nói mình là yêu tinh, lại nói mình… mang thai.

Rốt cuộc là cái gì đã khiến bọn họ tin chắc rằng một nam nhân như y có thể mang thai chứ?

Cho dù là yêu tinh cũng không có được khả năng này biết không!

Huống chi ta thực chất là người a.

Quả thực là cẩu huyết.

“Đang nghĩ gì thế?” Tần Thiếu Vũ quơ quơ tay trước mặt y.

“Hả?” Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn, “Không có gì.”

“Ta đang nói chuyện với ngươi a.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm qua nhận được thiệp mời của Võ lâm đại hội.”

“Võ lâm đại hội?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, “Cũng chính là ngày đại ca kế nhiệm chức vị Minh chủ?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Cho nên ta mới muốn dẫn ngươi xuống núi ăn nhiều điểm tâm một chút, nửa tháng sau chúng ta sẽ xuất phát, muốn ăn cũng không thể ăn.”

Đại ca của Thẩm Thiên Lăng tên là Thẩm Thiên Phong, thân là trưởng tử của Nhật Nguyệt Sơn Trang, làm người quang minh lỗi lạc, trầm ổn chính nghĩa, võ công xuất thần nhập hóa, là Minh chủ kế nhiệm mà mọi người trên giang hồ đều công nhận.

“Cũng tốt.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai tay, “Đã một năm không gặp đại ca, nhân tiện còn có thể giải sầu.”

Tần Thiếu Vũ đưa tay gắp một khối điểm tâm để ở trước mặt y, ánh mắt rất ôn nhu.

Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, cầm khối điểm tâm định đút cho hắn, phía cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng chửi bậy.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, cuộc sống của dân chúng trong thành đều rất sung túc an ổn, bởi vậy tính tình của đa số người dân cũng ôn hòa nhã nhặn, rất hiếm có người lỗ mãng như thế.

“Vị đại gia này, ngài đừng tìm nữa a, trong quán của ta không có đâu.” Ông chủ trà lâu với mấy người phía sau không ngừng kêu khổ, “Ai nha, ngài từ từ đã, đừng chém mấy cái bàn này a.”

“Họ Hoàng kia, ngươi ra đây cho lão tử!” Tráng hán kia tìm một vòng không thấy, vì thế ở trong đại sảnh lầu hai hò hét ầm ĩ.

Ông chủ trà lâu lại càng hoảng sợ, “Vị anh-anh-anh hùng này, ngươi là tới tìm ta?”

“Hả?” Tráng hán trừng mắt liếc nhìn hắn, “Ngươi cũng họ Hoàng?”

Ông chủ trà lâu nơm nớp lo sợ gật đầu.

“Mấy kẻ họ Hoàng không có kẻ nào tốt!” Tráng hán nhấc chân muốn đạp qua, cẳng chân bỗng nhiên tê rần không thể cử động, vì thế kêu đau một tiếng rồi ngã xuống đất.

Ông chủ trà lâu và thực khách chung quanh vốn định chạy trốn giữ mạng, hiện tại thấy thế cũng không chạy nữa —— rõ ràng là Tần cung chủ nhìn không vừa mắt, cho nên ra tay giáo huấn, vậy còn có gì phải sợ, nhất định phải ở lại xem kịch vui a!

“Là tên khốn kiếp nào ám toán lão tử?” Tráng hán sau khi đứng lên liền giận dữ, “Có gan thì ra đây một mình đấu với ta!”

Trong mắt thực khách đều tràn ngập đồng tình, dám nói Tần cung chủ là tên khốn kiếp, còn dám một mình thách đấu.

Vị anh hùng này chúc ngươi lên đường bình an a, ngày này năm sau, chúng ta nhất định sẽ đốt vàng mã cho ngươi.

“Có phải là ngươi không?” Tráng hán không tìm ra người, vì thế đưa tay chỉ vào ông chủ trà lâu.

Trong lòng biết là Tần Thiếu Vũ đang nhìn, vì thế Ông chủ Hoàng lúc trước còn khúm núm, lúc này ánh mắt đã tràn đầy chính nghĩa nhìn thẳng hắn, thậm chí còn ưỡn ngực lên!

“Tốt!” Thực khách vây xem lập tức vỗ tay nhiệt liệt, biểu hiện tán dương.

Ông chủ Hoàng tiêu sái phất phất khăn lau, vô cùng tự mãn.

Tráng hán: …

“Mặc kệ ngươi đang tìm ai, mau đi đi.” Sau khi hưởng thụ tiếng vỗ tay, Ông chủ Hoàng nói, “Chỗ ta không có người ngươi tìm, bàn cũng không cần ngươi bồi thường. Nếu còn cố tình gây sự, chắn chắn sẽ gặp thiệt thòi lớn.”

“Thiệt thòi?” Tráng hán cười lạnh, “Gia gia ta còn chưa từng chịu thiệt thòi, đi, chúng ta đi tìm nơi hẻo lánh không có người!”

“Oa.” Thực khách nhao nhao che miệng lại, khẩu vị có cần nặng như vậy không.

Ông chủ Hoàng cực kì hoảng sợ, “Tại sao ngươi lại muốn tìm nơi không có người, ta đã thành thân, còn có con trai rồi.”

“Phi, lão tử quản ngươi có con hay không!” Tráng hán giận dữ, “Chúng ta đi đọ sức một phen!”

“Vậy không thể a.” Ông chủ Hoàng từ chối, “Ta không biết võ công.”

“Không biết võ công?” Tráng hán nheo mắt đánh giá hắn một phen, đột nhiên lấy tay làm trảo, muốn chọc vào hai mắt ông ta.

Ngay lúc nguy cấp, một cái ghế đẩu cấp tốc bay đến, tráng hán nghiêng người tránh sang, suýt nữa bị nện trúng cánh tay.

Ông chủ Hoàng trong lòng sợ hãi, nhanh chóng trốn sang một bên.

Quả nhiên loại cảm giác làm anh hùng này hưởng qua một lần thì được, nhiều quá sẽ sợ đến tè trong quần mất thôi.

“Ra đây!” Tráng hán lần này nhìn thấy rõ, người đánh lén ngồi ở phòng bên phải.

“Đi xem không?” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi.

“Không đi.” Tần Thiếu Vũ uống xong một ly trà liền ngẩng đầu, tiện tay ném cái ly ra ngoài, “Chờ hắn tự vào.”

“A!” Tráng hán tuy sớm có phòng bị, nhưng vẫn bị chén trà đánh trúng ngực, đau đến mặt mày cũng phải nhăn nhúm lại, ngay lập tức đã biết động phải người không nên động, tiếp tục dây dưa cũng không chẳng hay ho gì, vì thế xoay người muốn chuồn đi, nhưng vừa mới ra tới cửa trà lâu thì đã bị vài hắc y nhân chặn lại.

“Các ngươi là ai?” Tráng hán cảnh giác.

“Làm ồn đến cung chủ cùng phu nhân uống trà, nói đi là đi sao?” Một hắc y nhân trong đó cười như không cười, đem roi nhọn khoác lên đầu vai hắn “Đi lên, cung chủ nhà ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.