Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 37




Trong vạn dặm hồng trần này, khắp nơi đều là yêu mà không thể hoặc thân bất do kỷ, khó khăn lắm mới có thể có một người muốn cùng ngươi một đời một kiếp, chỉ mong ngươi được như ý.

_______________________

Cửu hoàng tử Mộ Dung Thác năm nay mới mười bốn tuổi, sao có thể đánh thắng được Mộ Dung Tống đã cao lớn trưởng thành. Hai tên tiểu thái giám mà hắn ta mang theo bên mình tiến lên khóc lóc cầu xin tha thứ, lại bị người thị vệ bên người Mộ Dung Tống nhẹ nhàng ném vào hồ nước nhỏ, thiếu chút nữa đã chết chìm.

Nhóm cung nhân khác, đương nhiên biết phải che chở cho Lục hoàng tử, con ruột của Hoàng hậu nương nương, nên cố tình ngăn bên này để bên kia dễ dàng đánh: Bốn năm gã thái giám tiến lên giữ chặt tay chân Cửu hoàng tử, mặc kệ Mộ Dung Tống bạt tai hắn ta.

Mắt thấy Cửu hoàng tử bị đánh chảy đầy máu mũi máu mồm, đại ma ma đi theo dạy dỗ Cửu hoàng tử vội vàng sai người đi tìm viện binh.

Trong cung này, nếu nói người có thể phạt Lục hoàng tử thì dĩ nhiên là đế hậu và hai vị Thái hậu nương nương đều có thể, nhưng nếu nói đến khuyên thì trên trời dưới đất chỉ có một người mới có thể khuyên nổi.

Khi Mộ Dung Nham và Kỷ Nam tới, lửa giận của A Tống vẫn ngút trời, đang dùng chiêu thức học được từ Kỷ Nam, liên hoàn đá vào ngực và bụng Cửu hoàng tử. Hắn xuống chân vừa hung ác vừa mạnh mẽ. Bọn thái giám đi theo Cửu hoàng tử cũng sợ hắn ta gặp chuyện không may nên ra sức che chắn cho, nhưng đều bị đá ngã lăn trên đất.

Kỷ Nam hít một ngụm khí lạnh, đi lên giữ lấy hắn. A Tống mắt đỏ như hạt châu, hung hăng hất tay nàng ra, khiến nàng bị lùi mạnh về phía sau.

Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Nham lên tiếng quát ngừng lại: "A Tống! Đệ định đánh chết Tiểu Cửu đấy à?!"

Mộ Dung Tống nghe vậy thu tay, quay lại, trên gương mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh lúc này tràn đầy sát khí thô bạo, "Cái miệng hắn ta chỉ toàn phun phân, lưu lại làm gì, không bằng đánh chết đi!"

Mộ Dung Nham tiến lên một bước, cứu Cửu hoàng tử ra khỏi tay A Tống.

Lau khô vết máu còn đọng lại trên mặt Mộ Dung Thác xong, hắn lại ấm giọng hỏi: "Cửu đệ, đệ nói gì mà khiến cho Lục ca của đệ tức giận đến nỗi phải đánh đệ như vậy?"

Mộ Dung Thác vốn là đứa trẻ ngang ngược như một tảng đá, mới vừa rồi bị A Tống hành hung như vậy cũng không khóc một tiếng. Nhưng lúc này, khi nhị ca dịu dàng nhìn hắn ta, hỏi hắn ta, ngược lại vẻ mặt hắn ta lại lộ ra sự sợ hãi, miệng ngập ngừng, không biết phải trả lời thế nào.

Mộ Dung Nham nhẹ nhàng vỗ hắn ta trấn an, "Hả?"

Ánh mắt Cửu hoàng tử dao động giữa Kỷ Nam và Nhị ca, sau một lúc lâu ấp úng, mới lẩm bẩm nói: "Bây giờ... Bây giờ mấy đám người kia đều đang nói, nói Nhị ca vốn dĩ không thích nữ tử, chỉ thích, chỉ thích nằm dưới thân Kỷ tiểu tướng quân..."

"Ngươi còn dám nói!" Mộ Dung Tống nhất thời lại nổi trận lôi đình, phi lên vô cùng độc ác đá liên tiếp vào giữa mặt Cửu hoàng tử.

Mộ Dung Nham chau mày, nhẹ nhàng dùng tay áo, khiến Lục hoàng tử đang có khí thế như sấm dậy bị bắn ra bên ngoài. Nếu không phải Kỷ Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ được, có lẽ hắn cũng sẽ bị rơi vào trong hồ rồi.

A Tống tập tễnh bám lấy Kỷ Nam đứng lên, vô cùng uất ức nói: "Nhị ca... Hắn ta nói bậy!"

Mộ Dung Nham lạnh nhạt: "Đương nhiên là ta biết."

Biểu cảm của A Tống thoáng dịu lại đôi chút, nhóm cung nhân xung quanh nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng không thôi... Nhị hoàng tử Điện hạ anh minh thần võ của bọn họ, rốt cuộc cũng muốn làm sáng tỏ lời đồn rồi sao?!

"Ta làm sao có thể nằm dưới được." Mộ Dung Nham vân đạm phong khinh.

Rầm rầm... Lục hoàng tử Điện hạ tôn quý của Đại Dạ hai chân mềm nhũn, lập tức ngã lăn ra đất không dậy nổi.

Mà nhóm cung nhân xung quanh, thoáng một cái đều đã hóa thành tượng đá...

Trở lại điện Triêu Dương, Mộ Dung Nham lập tức sai người thay quần áo, bôi thuốc cho hai vị Hoàng tử, quả nhiên vừa mới xử lý gọn gàng sạch sẽ cho hai người này xong, đã có cung nhân vội vã chạy tới truyền chỉ: Từ Hiếu Thái hậu triệu kiến Nhị điện hạ cùng hai vị Lục, Cửu hoàng tử.

Mộ Dung Nham thở dài, lệnh cho người này đưa A Tống qua, còn hắn để Cửu hoàng tử lưu lại trong điện, sau đó tự mình đưa Kỷ Nam ra ngoài điện.

"Thái hậu đau lòng tôn nhi, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ trút giận lên đầu nàng, nàng về nhà đi thôi. Mấy ngày nay, Diễm Dương trưởng công chúa cũng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, sẽ không náo loạn với nàng như mấy hôm trước nữa đâu." di*end@nl3quuyd()n

Kỷ Nam hỏi: "Vậy còn chàng? Thái hậu sẽ chỉ trích chàng sao?"

"Nói cho bà tình hình thực tế, có lẽ sẽ không."

Kỷ Nam vốn đang ngửa mặt, khi hắn nói lời này cũng nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên trợn trừng lên. Trong nháy mắt đó, thậm chí vẻ mặt của nàng cũng có chút căm hận.

Mộ Dung Nham không khỏi cười khổ.

"Một nữ hài tử tốt như vậy, hà tất gì chứ..." Hắn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp không thôi, giọng nói như thể đang thở dài.

Lát sau, hắn dời ánh mắt khỏi gương mặt nàng, nhìn cây hoa đào trong viện, giọng nói càng thêm mơ hồ, lầm bầm như đang tự giễu: "Ta cũng hà tất gì chứ?"

"Là tại ta." Kỷ Nam bỗng nhiên lên tiếng, thái độ khác thường, không im lặng như trước nữa, "Là tại ta... Ỷ sủng mà kiêu."

Nàng nở nụ cười, giống như vừa trút được gánh nặng nên xúc động thừa nhận.

Trong nụ cười xin lỗi của mình, nàng cũng nỗ lực muốn biểu đạt cho hắn biết mình cảm thấy chút đắc ý, khiến trái tim Mộ Dung Nham như vừa được ướp mật, nhịn không được đưa tay ra nhéo nhéo mặt nàng.

"Được, là vì nàng có thể ỷ sủng mà kiêu."

Trong cơn gió xuân mát lành dễ chịu, hoa đào bên ngoài hành lang rơi xuống làm mặt đất phủ đầy cánh hoa màu hồng. Trên hành lang dài rộng lớn không có một bóng người. Bạch y công tử dịu dàng cúi đầu, trên bờ vai hắn còn đọng lại một cánh hoa đào. Thiếu nữ phẫn nam trang ngửa mặt nhìn, người so với hoa còn xinh đẹp hơn bội lần.

Bên cạnh cửa điện cách đó không xa, có một cái đầu nho nhỏ ló ra, tò mò nhìn sang bên này, cung nhân phía sau nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cửu hoàng tử Điện hạ! Cửu hoàng tử Điện hạ!"

Kỷ Nam quay đầu nhìn thoáng qua rồi lại quay về cười tủm tỉm nhỏ giọng cáo biệt với hắn: "Ta đi đây!"

Mộ Dung NHam gật đầu, trước khi đi lại giữ nàng lại. Hắn nghĩ ngợi một lúc, khi dặn dò những lời này, giọng nói trầm xuống có ý cảnh giác: "Tiểu Tứ, ngàn vạn lần đừng để ý đến Kiêu Dương cô cô!"

Kỷ Nam tránh ánh mắt của đứa nhỏ nào đó, khẽ kéo ống tay áo hắn, "Ta biết, chàng cũng phải chú ý mọi thứ nhé."

Kỷ Nam về nhà, do dự một lát, vẫn không đi vào từ cửa chính mà bay qua tường ngoài, tránh thị vệ gia đinh bên đường, nàng đi thẳng vào hậu viện.

Vương phi và Thiến a di đang ngồi đối bên bàn so sánh hai mẫu hoa văn thêu, chợt nghe thấy tiếng bước chân vào phòng, ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Nam đang đứng trước mặt, vẻ mặt vừa mừng lại vừa lo.

Hiển nhiên là Vương phi có chuyện muốn nói với Kỷ Nam, nên đã lệnh cho Thiến a di ra ngoài canh chừng cửa, còn bà kéo Kỷ Nam vào trong phòng.

Bốn bề vắng lặng, bà nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tứ, con thành thật nói cho ta biết: Con và Nhị hoàng tử Điện hạ... Thật sự như vậy sao...?"

"Mẫu thân!" Kỷ Nam hơi nhíu mi, "Người khác nói hươu nói vượn cũng thôi, nhưng người rõ ràng là biết con..."

"Ai da!" Vương phi vội vàng ngắt lời nữ nhi, "Ta đương nhiên biết hai người các con không phải đoạn tụ đồng bóng gì đó. Ta hỏi con: Con và hắn... Là tình đầu ý hợp sao?"

"..."

Kỷ Nam đỏ mặt.

Vương phi cẩn thận quan sát nét mặt nữ nhi, nhất thời trong lòng đã có đáp án. Bà vội vàng kéo tay nữ nhi, vội vàng truy hỏi: "Hắn có biết con là nữ hài tử không?"

Kỷ Nam biết không lay chuyển được mẫu thân, chỉ có thể gật gật đầu.

Thoáng chốc, vẻ sầu muộn ở khóe mắt đuôi mày Vương phi đã tan biến hết, như thể trời quang mây tạnh sau trận mưa kéo dài, vẻ mặt trong nháy mắt đã sáng lên vài phần. d;iend'an'l^3qu`yd=0n

Bà kéo tay nữ nhi, vui mừng không biết nên nói gì cho phải.

Sau một lúc lâu Vương phi đứng dậy, lấy một cái chìa khóa từ trong hộp bí mật trên bàn trang điểm, mở rương của hồi môn trong góc phòng, lục ra một bọc vải đỏ, trịnh trọng giao cho nữ nhi.

"Lại đây, Tiểu Tứ, cái này cho con!"

Kỷ Nam nhận lấy, mở tầng tầng lớp lớp vải đỏ ra, thứ trong đó, quả thực đã khiến nàng chấn động: Chính là lệnh bài môn chủ Nam Điệp Ám Dạ Cốc!

Nàng ngẩng đầu lên, vừa sợ vừa kinh nhìn về phía Vương phi.

Vương phi cười.

"Đây là đồ cưới của ta, bây giờ truyền lại cho con." Trên mặt Trấn Nam Vương phi hiếm khi nở nụ cười vui vẻ tự đáy lòng như thế này, "Ba tấm lệnh bài môn chủ Ám Dạ cốc có thể đổi lấy một đạo thánh chỉ. Kỷ Nam, con cầm cái này, cùng với hai tấm Thanh Long Bạch Hổ của con và hắn, tới chỗ Hoàng thượng báo cáo thân phận thật của con đi."

"Mẫu thân!" Kỷ Nam hoàn toàn kinh sợ rồi, sau một lúc lâu mới không thể tin nói: "Con làm sao có thể làm như vậy?!"

TRấn Nam Vương phi đưa tay vén tóc mai của nàng, hơi nở nụ cười, "Trước đây ta và phụ thân con không dám, đợi con tìm được nam nhân trong lòng, ta và ông ấy sẽ chẳng sợ liều mạng phạm tội khi quân, tịch biên chặt đầu mà trả lại cho con thân phận tự do. Hiện giờ, người trong lòng con là Nhị hoàng tử Điện hạ nắm trong tay lệnh bài Thanh Long, ba lệnh bài đổi lấy một kim bài miễn tử. Đây quả thực là trời xanh đã rủ lòng thương xót, ông trời cố ý an bài nhân duyên! Tiểu Tứ à, con hãy nghe nương, tước vị cùng với vị trí gia chủ hãy giao lại cho Kỷ Tây và Kỷ Bắc, mấy năm nay con đã chịu khổ đủ rồi, hãy đi cùng hắn thôi!"

Kỷ Nam đứng lên, trả lại tấm lệnh bài vào tay Vương phi.

"Khi còn ở Tây Lý, Điện hạ đã từng hỏi con, cứ như vậy lưu lạc thiên nhai với hắn được không? Con biết, khi đó nếu như con đi cùng hắn, phụ thân và người cũng sẽ không trách con, thậm chí nếu đứng ở vị trí người làm cha làm mẹ, hai người sẽ vì con mà cảm thấy cao hứng. Khi đó con còn chưa biết được tin tức đại ca đã bỏ mình, nhưng con vẫn không thể chắc chắn rằng liệu mình có thể nhẫn tâm vứt bỏ Đại Dạ và gia đình được không, nên con vẫn không trả lời hắn."

"Mẫu thân, có lẽ người cảm thấy mấy năm ta con phải chịu uất ức, nhưng mà mỗi khi con đoạt lại được một tòa thành trì, nghe dân chúng Đại Dạ trong thành reo hò vui sướng, con lại vô cùng cảm tạ những "uất ức" mà con đã chịu suốt mấy năm qua. Mỗi người đều có cách sống riêng, bởi vậy mỗi người đều có niềm vui và sự tiếc nuối riêng. So với những nữ tử tầm thường, con có thêm trách nhiệm bảo vệ quốc gia, niềm vui rong ruổi chiến trường. Vì vậy, cũng không thể nào có cuộc sống yên bình giúp chồng dạy con như các nàng ấy được. Đã nhất định là không thể lưỡng toàn, vậy thì con cũng không có lòng tham, con lựa chọn bảo vệ Đại Dạ, bảo vệ gia tộc, bảo vệ cuộc sống bình an của hàng ngàn hàng vạn con dân Đại Dạ."

Nói tới đây, nàng cắn răng một cái, rồi lập tức quỳ gối xuống: "Con bất hiếu! Nhưng mà đã đi đến bước đường này, ngay cả Đại ca cũng phải bỏ mạng ở Tây Lý mới có được Thần Võ đại tướng quân của ngày hôm nay. Mẫu thân, con đã sớm không còn là Tiểu Tứ, con tuyệt đối không đi.

"Tiểu Tứ!" Vương phi nhất thời từ hỉ chuyển thành bi, "... Nhị hoàng tử Điện hạ thì sao? Hắn cũng mặc kệ con sao?"

Nói đến người nọ, tâm trạng kích động của Kỷ Nam rốt cuộc cũng dịu lại đôi chút.

Nàng cười cười, ngửa mặt nhìn mẫu thân, nhẹ giọng nói: "Hắn chỉ mong con cả đời có thể được như ý.”

Vương phi ngẩn ra.

"Cả đời được như ý..." Sau một lúc lâu, bà mới nhỏ giọng lặp lại, thì thào vài lần, rốt cuộc cười ôn nhu, "Tốt... Thật tốt."

Trong vạn dặm hồng trần này, khắp nơi đều là yêu mà không thể hoặc thân bất do kỷ, khó khăn lắm mới có thể có một người muốn cùng ngươi một đời một kiếp, chỉ mong ngươi được như ý.

Trên đường đi tới Từ Vân cung, Mộ Dung Nham dắt theo Mộ Dung Thác chậm rãi bước đi.

Nhị hoàng tử Điện hạ luôn luôn không thích có người đi gần, bởi vậy cung nữ thái giám hầu hạ đều đi cách một khoảng khá xa sau hai người. Ngay cả tiểu thái giam vừa bị rơi vào trong hồ cũng quy củ đi phía sau, không giống bình thường đi đi cùng Cửu hoàng tử luôn là đi song song, vui đùa ầm ĩ. djjend4nl.eq,uyd()n

Mộ Dung Thác vừa cảm thấy mới lạ lại vừa cảm thấy thoải mái, bởi vì đại ma ma, người vẫn luôn ép hắn ta học bài, học lễ nghi đang im lặng không nói lời nào.

"Nhị ca, mẫu phi đệ nói, huynh đánh giặc lập được công lớn. Phụ hoàng ban cho huynh rất nhiều bảo bối, còn phong cho huynh làm vương, huynh thật oai phong!" Mộ Dung Thác hâm mộ nói, hơn nữa còn định chạm nhẹ vào ống tay áo của Nhị ca.

Mộ Dung Nham cúi đầu cười với hắn ta, đưa tay ra dắt hắn ta, "Ừ, đúng là có chút đồ thú vị từ phương Tây, sau này kiểm kê xong sẽ chia cho bọn đệ chút để chơi đùa. A Thác muốn cái gì? À, có một con ngựa con rất khỏe, là huyết mã chính thống chỉ là tính tình có chút ác liệt, đợi Nhị ca thuần hóa nó xong, sẽ tặng cho đệ cưỡi nhé."

Mộ Dung Thác kinh ngạc mở to hai mắt, "Huyết mã? Tặng huyết mã cho đệ thật sao?"

Mộ Dung Nham gật gật đầu, "Nghe nói đệ cưỡi ngựa rất cừ, con ngựa này dùng để cưỡi ngựa bắn cung hay chiến đấu đều tốt nhất."

Mộ Dung Thác cao hứng đến nỗi thớ thịt trên mặt cũng căng lên, cả người cũng có tinh thần, vừa đi vừa nhảy.

Một lát sau, hắn ta dừng lại, lắc lắc cánh tay Nhị ca, vẫn cảm thấy không dám tin, hỏi: "Tặng cho đệ thật sao? Không tặng cho Lục ca ư?"

"Ừ, không cho hắn, hắn không chăm chỉ học tập rèn luyện như đệ, nếu không phải là tuổi tác lớn hơn đệ, sức lực cũng khỏe hơn thì nhất định cưỡi ngựa bắn cung không thể bằng đệ được."

Mộ Dung Thác hít sâu một hơi, mạnh mẽ cúi đầu xuống, đến mức mặt đỏ lê, ngay cả lỗ mũi cũng phập phồng, bộ dáng buồn cười cực kỳ.

Hắn ta đang cảm thấy hối hận.

Kỳ thực, hôm nay hắn ta đã cố ý.

Bình thường, nhiều huynh đệ như vậy, nhưng Nhị ca lại chỉ quan tâm mỗi mình Lục ca, rất nhiều lần, Nhị ca tự mình giương cung dạy Lục ca cưỡi ngựa bắn cung. Nhóm hoàng tử nhỏ bọn họ đứng một bên nhìn đều cảm thấy vô cùng hâm mộ và tha thiết mong chờ.

Bây giờ, tự nhiên có một thiếu niên tướng quân cao ráo thanh tú từ trên trời rơi xuống, mắt thấy Lục ca giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ đang cáu giận trong ngự hoa viên, Mộ Dung Thác cảm thấy đắc ý và sảng khoái không nói nên lời, nhịn không được tiến lên, mang theo tâm tình khoái trá "Ngươi cũng có ngày hôm nay", lớn tiếng lời ra tiếng vào với đám cung nhân gần đó.

Lúc này hắn ta hối hận vô cùng, nhưng hoàn toàn không phải vì bị Lục ca đánh.

"Nhị ca, thực xin lỗi, đệ không nên nói hươu nói vượn." Hắn ta đỏ mặt thấp giọng xin lỗi.

Mộ Dung Nham sờ sờ đầu hắn ta, ôn hòa mà cưng chiều: "Là huynh đệ, cần gì phải nói mấy lời này."

Mộ Dung Thác cọ cọ ống tay áo hắn, mắc cỡ ngại ngùng cười ngây ngô.

Sau đó không lâu, quả nhiên Mộ Dung Nham đã tặng huyết mã trân quý cho Cửu hoàng tử.

Chẳng qua, thời điểm đó, hắn hoàn toàn không ngờ được rằng, thiếu niên bướng bỉnh lại có chút ngốc nghếch này, mười lăm năm sau đã trở thành một chiến tướng, giúp hắn một đại ân... còn tiếp nhận vị trí Thần võ tướng quân "anh dũng nhưng chết trẻ", trở thành vị thần thủ hộ của Đại Dạ.

Khi Mộ Dung Nham và Cửu hoàng tử sóng vai bước vào Từ Vân cung, cũng là lúc Kỷ Nam "phịch" một tiếng, quỳ gối trước mặt Kỷ Đình.

"Phụ thân, " Im lặng một lúc lâu, nàng mới khó khăn mở miệng, "Nhất định phải làm như vậy hay sao?"

Kỷ Đình cúi đầu nhìn nàng, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Nếu như con đã lựa chọn bảo vệ Đại Dạ, thì nhất định phải như thế." djjendaanl.êquuy.do)n

"Đó là lựa chọn của con, con nguyện ý dâng hiến cả cuộc đời này cho Đại Dạ, nhưng vì sao lại phải liên lụy đến Tiểu Ly?" Nàng thì thào, "Thành thân với con... Cả đời này, cuộc đời của nàng ấy sẽ bị phá hủy."

Kỷ Đình im lặng, sau một lúc lâu mới cất tiếng thở dài rất hiếm thấy, "Ta và mẫu thân con đã chọn cho nó vài mối hôn sự. Nhưng bất luận thế nào nó cũng không đồng ý. Mẫu thân con thậm chí còn nói cho nó biết thân phận thật sự của con là nữ nhi. Nhưng nó... Vẫn một mực muốn gả cho con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.