Khải Hoàn Ca

Quyển 2 - Chương 7




Công chúa tới không lâu thì người người đều bắt đầu ngoài sáng trong tối đi lên lấy lòng, nịnh bợ, lôi kéo quan hệ. Người hoàng gia lắm lễ nghi, nàng cũng không muốn đi lên tham gia làm gì cho mất mặt, an vị ngồi một chỗ nghe ngóng mọi người xung quanh nói chuyện. Không biết khi nào thì cung nhân theo lệnh đưa văn phòng tứ bảo tới trước mặt từng vị tiểu thư tham gia hoa yến. Nàng nghe ngóng mới biết, ra đây là quy củ từ trước đến nay, mỗi người tham gia phải làm một ít thi từ, sau cùng công chúa sẽ chọn ra 10 tác phẩm khá nhất ban thưởng lễ vật. Trước khi nộp lên ở góc giấy vẽ một đóa hoa tương đương với việc đăng ký tham gia cuộc thi bầu chọn ra đệ nhất tài nữ kinh kỳ.

Tất nhiên nàng sẽ không vẽ hoa, chỉ theo lệ dựa vào ra đề viết một chút câu thơ không hay không dở đủ qua cửa. Dù sao nàng cũng mới chính thức được tiếp xúc với thi từ ca phú cách đây hơn ba năm, dù phải nói ông nuôi là một phu tử rất giỏi cũng không thể uốn nắn nàng vốn từ đất đá núi rừng thành kim khí ngọc thạch ngay được. Nàng cũng không hứng thú quá nhiều với thi từ, chỉ thích theo tổ phụ học cầm kỹ cùng họa kỹ. Vì có hứng thú nên cũng luyện được ra khuôn ra dạng, không đến nỗi đánh bay mặt mũi tổ phụ đi.

Nàng nhanh chóng đưa bài của mình cho cung nữ dâng lên, lại nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ cố giữ dáng điệu nhàn thục, nhưng khóe mắt nhân lúc khẽ cúi đầu nghiêng người cũng nhân đó mà đánh giá vài người, lỗ tai cũng chăm chú hóng hớt xung quanh. Khóe mắt nàng thấy được Ngữ Vân ở phía trên len lén quay sang nhìn nàng, làm mặt quỷ trêu chọc nàng. Qua không bao lâu xung quang đều nộp bài lên, những người họa đóa hoa trên bài thi tất nhiên được lập danh sách đưa đến tay trưởng công chúa, theo đó sắp xếp các phần thi sau đó.

Trưởng công chúa đứng dậy, mang theo toàn bộ mọi người theo nàng đi thưởng hoa, Khải Ca đi trong đám người lén đi chậm lại, nhanh chóng gặp được Khả Nhu và Linh Lung, 3 người đi lên trước một đoạn cũng gặp được Ngữ Vân, hóa ra nàng cũng có ý định giống mình. Bốn người chầm chậm đi về phía trước, vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp, ngắm đủ các loài hoa rực rỡ trong nắng. Bốn người dừng lại bên cạnh những bụi thu hải đường mềm mại, sắc vàng tinh khiết càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nàng nhìn về phía trước cũng thấy công chúa đã cho phép mọi người được tách ra tự do thưởng hoa, chỉ còn một đám người vẫn trung thành đi theo bên cạnh công chúa như chúng tinh phủng nguyệt.

Bốn người họ trò chuyện rất vui vẻ, không lâu sau đã thấy mọi người lần lượt quay trở lại chỗ cũ, đã thấy chỗ ngồi được sắp xếp lại thành hai khu vực riêng để trống một khoảng sân lớn, có lẽ là để bắt đầu cuộc thi. Các vị tiểu thư tham gia tranh tài tất nhiên là được dẫn dắt đến khu vực riêng theo địa vị ngồi xuống, còn lại nhóm bọn họ thành phần khán giả này đều tùy tiện từng nhóm người chọn các vị trí gần nhau ngồi xuống, khe khẽ bàn luận trò chuyện. Cuộc thi đã bắt đầu rồi, ba người bằng hữu biết nàng xa lạ với những người này, khi từng người đi lên trổ tài đều ở bên nói qua thân phận cho nàng biết, hoặc có tài năng, danh tiếng gì nổi danh trong kinh thành. Không mấy khi vừa được ngắm mỹ nhân, vừa được thưởng thức nghệ thuật, nàng cũng vui vẻ ở một bên vừa nghe bằng hữu chuyện trò vừa uống trà thưởng thức từng tiết mục. Nàng cứ có cảm giác mình đang xem trực tiếp mấy cuộc thi sắc đẹp thường xuyên được tổ chức ở hiện đại.

Không biết sao dạo gần đây những ký ức về kiếp trước của nàng dần mơ hồ, lúc nhớ lúc không, nhất là về những người nàng quen biết từ kiếp trước, ngoại trừ người thân trong gia đình, hầu như đã quên gần hết hình dáng tên tuổi những người đó. Tiểu Ngao nói có thể do linh hồn nàng càng ngày càng đồng hóa chặt chẽ với pháp tắc của thế giới này, điều đó khiến nàng hơi hoảng hốt, liệu có thể đến một ngày nàng sẽ quên luôn cha mẹ, em trai ở kiếp trước không. Nàng không muốn điều đó xảy ra, nhân lúc còn nhớ rõ họ, nàng đều họa lại cất giữ bên trong không gian của Tiểu Bạch, lâu lâu sẽ lấy ra xem một chút, tưởng niệm một chút.

Nàng lại chìm vào trong hồi ức, không chú ý đến cuộc thi đã gần kết thúc, đến khi Ngữ Vân giật giật tay áo nàng, mới khiến cho nàng chú ý trở lại, ở sân khấu phía trên trưởng công chúa đã định ra tài nữ đệ nhất kinh thành. Nàng nhớ rõ ban nãy Khả Nhu có giới thiệu vị tiểu thư này tên Vương Lam Ngọc, nữ nhi của Thái sử đại nhân Vương Khôn, vốn nổi tiếng trong kinh thành cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là một trong những người chắc chắn có mặt trong danh sách tuyển tú lần tới. Khải Ca nhìn rõ ràng, người này cũng là mĩ nhân xinh đẹp, dáng người thon dài, vòng eo mảnh khảnh, bước đi nhẹ nhàng lay động, xiêm y mềm mại thanh thoát, búi tóc nghiêng nghiêng cắm trâm dương chi bạch ngọc sang quý, hoa lụa mẫu đơn cùng bộ diêu hồ điệp đung đưa.

Phần thưởng từ hoàng gia cũng đủ khiến đa số người ngồi ở đâu hâm mộ và ghen tỵ. Đó một bộ trang sức ngọc lục bảo có trâm cài tóc, hoa tai, hạng liên, vòng tay điêu khắc tinh xảo, quý phái. Sau khi Vương Lam Ngọc tạ ân điển, vài bằng hữu khuê mật của nàng đều nhỏ giọng chúc mừng, dù không biết lời có phải thật tâm hay không nhưng đều vui vẻ đón nhận. Đúng lúc này, một vị nha hoàn bước nhanh tới ghé vào tai công chúa nói nhỏ, không lâu sau công chúa khẽ tươi cười, gật gật đầu.

“Thất hoàng tử tổ chức tụ hội ở hoa viên phía đông, nghe nói đệ nhất tài nữ kinh thành đã đề danh, muốn qua đây chúc mừng, các vị tiểu thư sẽ không ngại chứ”.
“Chúng thần nữ không dám”.
Không lâu sau phía cổng vào có một tốp người đi tới, đi đầu là hai vị nam tử đi song song, đều tuấn lãng bất phàm, khí chất cao quý, một người mặc huyền y viền vàng lạnh lùng uy nghiêm, một người mặc bạch y phiêu dật tuấn tú tựa trích tiên, mỗi người một vẻ. Chúng nữ ổn ổn đứng dậy quy củ hành lễ, nhưng vẫn có những thiếu nữ hoài xuân len lén liếc mắt ngắm nhìn hai vị nam tử cao quý đi hàng đầu. Trưởng công chúa cho người dọn chỗ tại thượng vị, sắp xếp chỗ cho các vị nam tử đi theo đằng sau, không ai chú ý có một ánh mắt nóng bỏng lướt qua một tiểu cô nương xiêm y phấn hồng ngọt ngào, búi tóc cài châu hoa trân châu trông non nớt ngây ngô như một trái táo, khác xa bộ dáng thanh lãnh, trong trẻo, cao quý tinh thuần hắn đã gặp trước đó. Nhưng dung nhan này dù có khác biệt nhỏ nhưng đã in sâu vào tâm khảm của hắn, há chỉ một chút thay đổi bề ngoài có thể khiến hắn nhận lầm người.

Cũng không muốn làm cô gái nhỏ sợ hãi, hắn coi như không biết theo sau trưởng công chúa ngồi trên thượng tọa, cho miễn lễ. Hắn thích thú trong lòng khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của nàng nhìn hắn, trộm vui vẻ vì nàng chắc chắn còn nhớ đến hắn, nhưng ngay sau đó, lại hơi nhíu lại hàng mi vì nàng vẫn giữ nguyên sự kinh ngạc khi nhìn sang cửu đệ ngồi bên cạnh. Rốt cuộc là nàng có nhận ra hắn không, có nhớ tới hắn không?

Mặc Kì Túc thất điện hạ không hề biết rằng cô gái bé nhỏ bên dưới đang vô cùng kinh ngạc khi bắt gặp lại đôi mắt phượng đẹp mê hồn trong trí nhớ trên hai người nam tử ngồi trên cao kia – đôi mắt đặc trưng của hoàng tộc Mặc Kì Đại Chiêu quốc.

Đây...đây rốt cuộc là làm sao, vậy hắn có thể không phải là Mặc Kì Lam sao? Nàng thật sự bắt đầu thấy quẫn bách trong lòng, rốt cuộc hoàng gia còn có bao nhiêu người có đôi mắt như vậy nữa hả? Nàng hối hận ngày đó không ném một cái giám định thuật về phía nam tử đó, xem rốt cuộc hắn là ai. Nàng biết rõ trong tiềm thức nàng vẫn luôn có chút lưu luyến với nam tử đã ngẫu ngộ ngày đó, nhưng trí nhớ của nàng chỉ khóa chặt đôi mắt sâu thẳm trí tuệ khiến lòng nàng chìm trong men say, khiến trái tim nàng không ngừng lỗi nhịp. Lúc này lòng nàng rối loạn, nàng cứ nghĩ người đó là Mặc Kì Lam, bây giờ lại có thể không phải, có thể là một trong hai nam tử cao quý đang ngồi trên cao kia, cũng có thể còn là ai khác hiện tại nàng chưa được gặp lại.

Mặc Kì Túc vẫn chăm chú theo dõi từng biến hóa xuất hiện trên khuôn mặt nàng, đến khi khuôn mặt nàng rối rắm nhăn lại, hắn liền nổi bão. Nàng lại có thể không nhớ hắn, hắn ngày đêm không quên được nàng, vậy mà nàng đâu? Thông minh tuyệt đỉnh như thất điện hạ sao có thể không nhìn ra tiểu nữ nhân này là không nhận ra giữa hắn và cửu đệ ai mới là người nàng đã gặp. Đó là hắn còn chưa biết đến trước đó nàng đã nhận định một tên Mặc Kì Lam nữa, nếu không hắn chắc chắn có xúc động muốn đánh người.

Tình ý của hắn đối với nàng thâm sâu như vậy mà nàng lại không nhớ hắn là ai? Mặc Kì Túc thất điện hạ hắn đã có khi nào chịu có cảnh bị ghẻ lạnh như vậy? Hắn sẽ khiến nàng nhanh chóng biết được hắn, không quên được hắn, thậm chí chỉ biết tới một mình hắn, mê luyến hắn không có lối thoát.

Khải Ca vẫn đang ngơ ngác ngồi bên dưới, không hay biết nam tử phía trên trong lòng đang hừng hực lửa, thùng dấm chua đã đổ nghiêng ngả, hận không thể trói nàng lại lập tức đưa về cung, giữ nàng lại bên cạnh cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.