Khách Sạn Hoàng Tuyền

Quyển 3 - Chương 20: Nghiệt chướng




Ta tin có thể nghe thấy tất cả

Thậm chí biết trước li tan và gặp được một tôi nào khác.

Mà trong thoáng chốc không thể chắc chắn

Dù hớt hải chạy đi, điều đã mất cũng chẳng thể quay về.

Hãy xem ta cài trâm hoa, đường bước đi trăm hoa đua sắc.

Có một số việc nhiều lần bỏ lỡ, chỉ đành ngậm ngùi vùi vào gió tuyết mưa sa.



“Tôi chiều chuộng à?” – Đàm Quế Trung đột nhiên cười lớn, tiếng nói thê lương – “Đúng, nhưng tôi không chiều được sao? Thứ nhất, nó là đứa em gái duy nhất của tôi, tôi nâng niu nó như hòn ngọc quý trên tay. Thứ hai, cậu có nghĩ tới hay không, là tôi sợ hãi”.

Sợ ư?

Xuân Bán Vũ và Sách Mã đều đứng ngây ra.

“Các người không biết sao? Đúng, Đàm gia bịt miệng người ngoài làm sao biết được chứ? Ai cũng nói Đàm đại tiểu thư lạnh lùng kỳ lạ, chẳng ai biết nó đáng sợ đến cỡ nào. Lúc Tiểu Dung sinh ra, cá vàng và mèo con nuôi trong nhà đều vô duyên vô cớ chết đi. Lúc đầu không ai nghĩ đến khía cạnh này, chỉ cảm thấy là điềm chẳng lành. Nhưng dường như nó có một năng lực thần bí, nếu ghét cái gì thì cứ nhìn chằm chằm, không lâu sau người bị nó ghét sẽ chết, vật bị nó ghét sẽ bị hủy hoại. Càng lớn lên, chỉ cần bị nó liên tục nguyền rủa cũng sẽ khiến kẻ bị nguyền rủa chết rất thảm”. – Đàm Quế Trung rùng mình – “Cho nên khi chúng tôi phát hiện ra nó có sức mạnh khủng khiếp như vậy, không ai dám đắc tội với nó, đều phải theo ý nó hết. Cho dù là nguyện vọng cuối cùng trước khi nó chết là gả cho cậu, còn muốn làm vợ chồng thật sự, tôi cũng không dám vi phạm. Nếu không phải cậu không chịu… Linh hồn nó sao có thể bất an, liên tục leo ra khỏi mộ chứ?!”

“Thì ra là vậy, cô ta muốn thứ gì mà không thỏa mãn cho cô ta thì chính là lỗi của người khác à?” – Sách Mã châm chọc – “Cô ta cho rằng mình là ai chứ? Còn anh cho rằng cô ta là ai hả?”

“Tôi không có cho rằng gì hết, nhưng nếu cô có một đứa em gái quái gở lại đáng sợ như vậy mà cô còn dám chống đối nó thì hẵng chỉ trích tôi”. – Đàm Quế Trung ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ mệt mỏi, khiến Sách Mã không thể thốt ra lời chế giễu.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như người thân bên cạnh mình có sức mạnh là lùng cường đại đến vậy, giống như ma quỷ đến từ địa ngục, mà lại không nghĩ ra cách xử lý cô ta. Về lâu về dài đương nhiên sẽ ngày càng đáng sợ, sợ mãi thành quen, sợ mãi thành tích tụ, từ từ vì an toàn của mình mà khuất phục tất cả.

“Căn bệnh lạ của cô ta là sao?” – Sách Mã nhớ đến một việc khác. Cô cảm thấy có lẽ có phần liên quan đến chuyện hiện tại.

“Vì Xuân đại thiếu gia đó thôi. Thật ra thì sau khi nó bị bệnh nặng, tuy tôi mời thầy thuốc danh tiếng trị bệnh cho nó, nhưng trong lòng hi vọng nó chết đi cho rồi. Tôi cho rằng chết là hết, không ngờ nó chết rồi cũng không bỏ qua cho Đàm gia, khiến người nhà ngày ngày lo lắng hãi hùng”.

Đàm Quế Trung nói, còn liếc nhìn ra ngoài cửa, giống như sợ lời này sẽ bị nghe thấy. Hiển nhiên anh ta đã sợ đến mức độ nhất định rồi, dù ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa có thể hóa giải phần nào cảm giác âm u lạnh lẽo khó có thể diễn tả ấy.

“Tiểu Dung rất ít khi thích thứ gì, lại khăng khăng thích Xuân đại thiếu gia cậu”. – anh ta nói tiếp – “Nhưng nó biết cậu không thích nó, mà còn không bao giờ thích nó, cho nên nó gieo tình cổ cho mình”.

“Gieo lên chính người mình à?”

Không phải gieo trên người người khác sao? Sách Mã không giải thích được. Với lại, cô ta là một tiểu thư giàu có, cổ kia từ đâu có? Lẽ nào…

“Loại tình cổ này vô cùng kỳ quặc, chuyện quái dị gì cũng có. Mà loại tình cổ này phải gieo lên người mình, chỉ cần ngày đêm không ngừng nhớ nhung đối phương, dù ngăn biển cách núi, xa hàng vạn dặm, chàng trai kia cũng sẽ trúng độc, tâm trí u mê, toàn tâm toàn ý yêu nó. Nhưng sức mạnh lớn thì nguy hiểm càng lớn, nếu như gặp phải người có ý chí cực mạnh, tâm trí vô cùng kiên định thì cổ sẽ cắn trả. Trước khi Xuân đại thiếu gia đi du học nó đã làm những thứ quái gở này, nào ngờ Xuân đại thiếu gia chính là người trời sinh có thể kháng cự những thứ lực lượng ma quái này. Cho nên hai năm trước nó mắc chứng bệnh lạ, sau đó cái chết của nó là vì Xuân đại thiếu gia không chỉ không yêu nó mà còn yêu người khác sâu đậm”. – Đàm Quế Trung nhìn Sách Mã – “Sau khi nó biết bắt đầu hận hai người. Không biết tại sao, có lẽ là vì vu lực của cô Sách, nên hai người mới không bị nó làm hại. Tôi rất sợ nó quay sang hận tôi, cho nên thề thốt, đồng ý sau khi nó chết sẽ giúp nó hoàn thành tâm nguyện. Như hiện tại xem là thành công sao? Thôi đi… Tôi chỉ xin nó đừng hận tôi, đừng đến tìm tôi thôi”.

“Đại vu sư kia là sao?” – Sách Mã hỏi – “Ông ta nói ông ta đoán trước ngày đó Đàm đại tiểu thư sẽ chết, cho nên tới trông chừng từ sớm”.

“Đại vu sư kia và Tiểu Dung đã quen biết từ lâu”. – Đàm Quế Trung trả lời thành thật – “Thực ra, tình cổ kia chính là do ông ta cung cấp”.

Quả nhiên! Sách Mã và Xuân Bán Vũ liếc nhìn nhau. Mới vừa rồi bọn họ chỉ hoài nghi, không ngờ nhanh như vậy đã được chứng thực.

Đàm Quế Trung nói tiếp: “Nhưng tôi không thích ông ta, cảm thấy ông ta hơi âm u. Có đứa em gái như vậy đã sợ lắm rồi, tôi không muốn dính vào loại người này. Tôi vốn muốn mời vu nữ Sách đến chủ trì lễ cưới ma, tôi đoán Tiểu Dung sẽ rất vui mừng khi thấy tình địch trơ mắt nhìn người trong lòng mình cưới một người đã chết, nhưng cô Sách lại do dự. Nhưng lúc đó Tiểu Dung bắt đầu ầm ĩ, người đã chết nhưng có một âm thanh lục cục kỳ quái cứ vang lên suốt, giống như có thứ gì vô hình lăn qua lăn lại, khiến hoa trong vườn nó chết hết. Tôi sợ đêm dài lắm mộng, càng sợ nó sốt ruột tức giận, chỉ có thể đồng ý với đại vu sư tự tìm đến cửa thôi. Mà đại vu sư kia còn nói, ông ta có thể khiến Tiểu Dung tự tham gia hôn lễ, còn có thể động phòng hoa chúc, vu nữ cô lại không thể. Đừng trừng tôi, tôi cũng cảm thấy rất kinh tởm, nhưng tôi không dám làm trái nguyện vọng của Tiểu Dung. Đúng lúc sau khi Xuân đại thiếu gia nghe nói chuyện cưới ma thì phản ứng kịch liệt, cũng là đại vu sư kia ra tay lo liệu. Cho nên, tôi đồng ý với ông ta. Chắc hẳn ông ta là người rất yêu tiền, bởi vì ông ta đã moi tôi một số lớn”.

“Hiện tại có thể tìm ông ta ở đâu?” – Xuân Bán Vũ vội hỏi.

Đàm Quế Trung lắc đầu: “Tôi không biết lai lịch của ông ta, ngay cả tên ông ta tôi cũng không biết rõ, bây giờ đi đâu tìm chứ? Nếu như có thể tìm được, thì từ ngày đầu tiên Tiểu Dung leo ra khỏi mộ tôi đã đi cầu xin ông ta rồi”.

“Không cần cầu xin, chỉ cần đầy đủ tiền bạc, tôi sẽ làm mọi điều cho ngài”. – Đột nhiên tiếng nói già nua, không nam không nữ kia vang lên lần nữa.

Tiếp theo là áo đen giày đen, vóc dáng già cả nhỏ thó dị thường xuất hiện, trên mặt chằng chịt nếp nhăn và vết sẹo, hiện vẻ đắc ý vênh váo. Dường như sớm biết được kết cục này, sớm biết hai nhà Đàm – Xuân sẽ đến cầu xin ông ta vậy.

“Làm sao ông vào được?” – Đàm Quế Trung sợ hãi kêu lên.

“Căn bản là tôi chưa đi”. – đại vu sư cười – “Khuê phòng Đàm đại tiểu thư không ai dám lên, tôi ở đó rất thoải mái, không ai quấy rầy”.

“Ông muốn làm gì? – Đàm Quế Trung tái mặt. Vất vả lắm mới đưa được cô em gái như ôn thần đi, hiện tại phải nghênh đón vu sư như ác quỷ sao?

“Tôi tới làm giàu”. – đôi mắt nheo lại của đại vu sư hiện lên tia sáng nham hiểm – “Ngày đó cô bé vu nữ này phá bùa chú của tôi, bất kể cô ta làm thế nào, tôi liền biết Đàm đại tiểu thư không thỏa mãn được tâm ý thì sẽ không an bình. Trên người cô ta có một luồng khí đen, người phàm không nhìn ra. Điều đó khiến cô ta giống như chất độc hung mãnh nhất thiên hạ, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Nếu cô ta không đạt được mục đích, tuyệt đối không chịu bỏ qua”.

Sách Mã và Xuân Bán Vũ liếc nhìn nhau lần nữa.

Trong cục diện hung hiểm hiện tại, dưới tình trạng tâm sức quá mệt mỏi, vốn dĩ mục đích là phá lời nguyền, sau đó biến thành nụ hôn tình ý triền miên tái hiện trong đầu hai người, khiến tâm tư họ cũng bắt đầu cảm thấy dịu dàng.

“Ông giúp Đàm đại tiểu thư đúng không? Mỗi ngày ông đào cô ta lên, dẫn cô ta tìm được chúng tôi, để đạt đến mục đích cuối cùng của ông là vơ vét tiền bạc”. – Sách Mã hoàn hồn trước tiên, trừng đại vu sư nói – “Ông làm chuyện nghịch trời, không tôn trọng quy tắc vu sư, sớm muộn gì cũng sẽ gặp đại họa”.

“Tôi không có”. – đại vu sư phủ nhận.

“Ông không có à? Hừ, tôi không tin. Nếu như không có tác động bên ngoài Đàm đại tiểu thư gần như biến thành cương thi làm sao phá quan tài ra được? Làm sao đi trăm dặm trong đêm? Cô ta không có suy nghĩ như con người, làm sao có thể tùy ý tìm được chúng tôi chứ?”

“Tôi nói không có là không có. Tuy tôi thâm độc, tham tiền, nhưng không bao giờ nói dối”. – sắc mặt đại vu sư trở nên ác liệt – “Cô chỉ là vu nữ vô năng thôi. Trên đời này, cô gặp được bao nhiêu lực lượng cường đại và pháp thuật kỳ lạ chân chính? Cô thấy cương thi chưa? Biết sức mạnh của chúng lớn bao nhiêu không? Khứu giác nhạy bén đến đâu? Chạy nhanh đến cỡ nào?”

“Ông dám nói ông không giúp cô ta một chút nào không?”

Đại vu sư đột nhiên cười lên: “Tôi đã sớm nói với cô rồi cô bé. Dẫn xác hay điều khiển xác đều vậy, chỉ cần nghĩ cách khiến chúng tưởng rằng chúng còn sống là đủ rồi. Cô chia ra linh hồn và thể xác, thể xác chết, bắt được linh hồn là được rồi. Chỉ cần có thể nói chuyện với linh hồn, để linh hồn tin lời nói của cô, chuyện còn lại là để chính chúng làm”.

Ông ta nói dối, bởi vì điều này đã tiết lộ một thông tin: đúng là thân xác Đàm Dung có lực lượng tà ác khó hiểu, không ai có thể phá giải. Nhưng sau khi cô ta chết vẫn giữ được chấp niệm và năng lực, điều này ảnh hưởng rất lớn bởi tên đại vu sư chẳng hề có chút đạo đức vu sư này.

“Ông muốn gì? Nói đi”. – im lặng hồi lâu, Đàm Quế Trung nói ra những lời này, trong miệng không khỏi đắng chát.

“Tôi muốn toàn bộ tài sản của Đàm gia”. – đại vu sư nói thật nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Đàm Quế Trung xám như tro tàn.

“Ông quá tham lam rồi đó”.

“Cậu có thể không cho tôi, tôi không ép buộc, cũng sẽ không cướp bóc và trộm cướp. Nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ, là cần tiền hay cần mạng”. – đại vu sư gãi gãi mái tóc lủng lẳng xương – “Dòng tộc Đàm Thị nhiều người như vậy, tôi chỉ xin bố thí chút tiền của chi họ nhà cậu mà thôi, còn cho cậu giữ lại trợ phí, dẫn gia đình đi sống ở vùng khác mà”.

“Tại sao chỉ nhằm vào Đàm gia tôi mà bỏ qua cho Xuân gia?” – Đàm Quế Trung không phục.

“Bởi vì Xuân gia không sinh ra nghiệt chướng, vốn không có nghiệt chướng hậu thế”. – đại vu sư như thương hại vỗ vỗ vai Đàm Quế Trung – “Kể từ khi em gái cậu ra đời, Đàm gia cậu nhất định phải lụi bại, chẳng qua vấn đề là thời gian thôi. Tổ tiên cậu nhất định đã làm không ít chuyện ác, nếu không thiên đạo luân hồi cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Suy nghĩ thật kỹ đi”.

Đàm Quế Trung chỉ cảm thấy bàn tay vỗ lên bả vai mình như nặng ngàn cân, khiến tim gan anh đều vỡ ra. Anh ta do dự, anh ta đấu tranh, đã quen làm phú ông, thật sự không muốn rơi vào cảnh nghèo khổ nữa. Như vậy còn khó chịu hơn là giết anh ta đi. Anh ta lại còn muốn suy nghĩ cho đời sau của mình…

Nhưng mà nghĩ đến đứa em gái đáng sợ kia, nhớ đến những chuyện kinh hoàng này, anh ta cũng cảm thấy trên cổ như treo một thanh đao. Nói là không sợ chết, đó là cái chết chưa đến trước mắt thôi. Nếu không… hay là, từ bỏ đi. Đến chỗ khác sống, anh ta có thể chống đỡ một phần gia nghiệp, sau này chỉ cần cố gắng, nhất định vẫn có thể. Vả lại còn có trợ phí…

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Đàm Quế Trung cắn răng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ông, trả nợ cho sự thất đức của tổ tiên. Có điều là ông định đối phó với em gái tôi thế nào? Nếu như ông không thể làm cho nhà chúng tôi bình an thì phải trả tiền lại. Nếu không, ông sẽ chết không tử tế đâu”.

“Này hiếp tôi à?” – đại vu sư cười khẩy khinh thường – “Yên tâm, tôi nhất ngôn cửu định. Tình trạng Đàm đại tiểu thư như vậy phải chôn cô ta ở chỗ có lực trấn khổng lồ. Tôi biết ở núi Triều Phượng, ngoài mấy trăm dặm, bên vách núi phía sau sơn âm vô cớ nhú lên một cột núi rất cao. Cây cột kia rất kỳ lạ, ngay cả tôi cũng không thấy rõ nó có pháp lực gì, chỉ cảm thấy là thứ trấn tà hạng nhất. Vả lại, chỗ kia là đất hoa sen, chỉ cần chôn Đàm đại tiểu thư ở đó, cô ta sẽ không chui ra được nữa. Qua một thời gian, tôi lại niệm thần chú đặc biệt mấy trăm lần, thì cô ta sẽ thật sự yên tĩnh, ngay cả hồn phách cũng biến mất sạch sẽ.

“Đất hoa sen? Đây không phải huyệt phong thủy bảo địa sao?” – Xuân Bán Vũ học cao kiểu rộng, kinh ngạc hỏi.

“Cậu nói rất đúng”. – đại vu sư gật đầu – “Nhưng mảnh đất này không phải đất hoa sen bình thường, mà do khí thế sông núi tạo thành, là biến hóa lưu động. Có điều thầy địa lý bình thường có vài ba chiêu mèo quào chỉ nhìn ra được những thứ này, lại không thấy được trên mảnh đất hiện lên hoa sen màu máu. Cho nên đó không phải là đất phong thủy bảo địa mà là đất dị lực, con người không khống chế nổi, sẽ chết đến một mảnh vụn cũng không còn”.

“Ông có thể sao?” – Sách Mã nghi ngờ hỏi.

Lần đầu tiên đại vu sư hiện lên vẻ mặt không khiến người ta sợ hãi hoặc chán ghét mà là kiên định” “Tôi có thể”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.