Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 50: 50: Anh Dâm Dê Thật Sự!





《 những năm tháng tươi đẹp ấy》 dự định công chiếu trong kì nghỉ hè, trước chính thức phát sóng web drama, diễn viên vẫn phải dựa theo yêu cầu của hợp đồng, tích cực phối hợp với đoàn làm phim tuyên truyền.

Chủ yếu là dựa vào phỏng vấn của tập chí, báo mạng, livestream luân phiên với tuyên truyền qua show truyền hình và việc kí kết quảng bá tại chỗ.

Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc Cù Tranh Viễn phải thường xuyên ra ngoài hoạt động, để tiện cho công việc thì đành ở khách sạn, công ty còn sắp xếp cho hắn một trợ lí mới tên Vương Bất Phàm, năm nay hai mươi tám tuổi.

Tên giống đàn ông, nhìn cũng giống đàn ông, thậm chí cả giọng cũng đàn ông nốt, nhưng thực tế là một cô gái.

Cô nàng cao 1m75, từng luyện Tán Đả và làm vệ sĩ nên cả người đâu đâu cũng cơ bắp, làm việc cực kì nhanh nhẹn, hành lí mấy chục cân nói xách là xách nói đỡ là đỡ, leo cầu thang cũng không thở gấp một giây.

Vương Bất Phàm từ nhỏ khó nhìn ra nam hay nữ, đẹp trai xuất sắc, rất ghiền cà kê với mấy chị đẹp, nhưng công ty cảm thấy sắp xếp cho cô nàng công việc bên cạnh mấy diễn viên nữ rất nguy hiềm, bèn giao cho cô phụ trách Cù Tranh Viễn.

Vương Bất Phàm vẫn luôn cho rằng tính hướng của Cù Tranh Viễn là con gái, mà Cù Tranh Viễn cũng cảm thấy tính hướng của cô nàng này là con gái thế nên hai người vẫn duy trì một sự ăn ý không nhìn bằng mắt thường được.

Bỗng nhiên có một ngày, Vương Bất Phàm đưa áo khoác cho Cù Tranh Viễn, không may thấy cảnh hai người đàn ông đang hôn hít mãnh liệt trong xe, mới biết được thì ra Cù Tranh Viễn thích con trai.

"Chao ôi gan cậu lớn thế, lại đi dụ dỗ trẻ vị thành niên."
Cù Tranh Viễn vỗ đùi: "Nói bậy bạ gì thế, dụ dỗ là cái đách giề! Tụi em đây là tình trong như đã mặt ngoài còn e, cầm lòng không đậu."
Vương Bất Phàm hỏi: "Thế đã ấy ấy chưa?"
Tạ Diễn ngượng đến trán bốc khói: "Không, cũng chỉ hôn một cái thôi ạ."
Vương Bất Phàm lườm cậu: "Còn ngại chưa đủ hả?"
Tạ Diễn điên cuồng lắc đầu.

Cù Tranh Viễn thò tay dùng sức đẩy lưng Vương Bất Phàm, thúc giục: "Đi đi đi."
"Chị mày không đi," Vương Bất Phàm lại chen vào ghế sau, ôm cánh tay, "Chị muốn xem diễn."
"Mua vé đi." Cù Tranh Viễn nói.

Vương Bất Phàm móc ra tờ một trăm đưa hắn, Cù Tranh Viễn nhét tiền vào túi Tạ Diễn, mở cửa xuống xe.

"Mau cục cưng ơi, đi mua kẹo với tôi nhá."
Vương Bất Phàm giơ tay Nhĩ Khang "Cù Tranh Viễn cậu là đồ không biết xấu hổ! -- nhớ mua cho chị với đó."
Vương Bất Phàm tuy thoạt nhìn hơi tưng tửng, nhưng nội tâm vẫn có sự mềm mại của phụ nữ, luôn che chở cho bọn họ cả công khai lẫn âm thầm, trở thành anh em kết nghĩa với Cù Tranh Viễn.

Tháng 5, gió mùa Đông Nam mang hơi nước ẩm ướt, theo cái ấm đến, và cả danh sách đề cử đi học của những ngôi tường nổi tiếng cũng được gửi đến.

Giờ giải lao, Tạ Diễn bị chủ nhiệm lớp kêu vào văn phòng.

Chủ nhiệm lớp bọn cậu là giáo viên dạy Toán, cô họ Mạnh, hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn ra tuổi thật của cô, chăm sóc da dẻ rất kĩ lưỡng, giống như con người cô, vẫn luôn nhẹ nhàng từ tốn.


Từ trước đến nay Tạ Diễn vẫn rất kính trọng cô.

Cô Mạnh cười tủm tỉm đẩy ghế dựa cho cậu, nói về chuyện danh sách đề cử: "Biểu hiện của em ở cuộc thi toán rất ưu tú, sau khi cách thầy cô bàn bạc, quyết định chuẩn bị đưa em vào danh sách đề cử."
Tạ Diễn gãi gãi cổ: "Vậy thì em không thể thi lên đại học công an phải không ạ?"
"Đương nhiên rồi." Cô Mạnh nhìn cậu, có vẻ rất bất ngờ, "Em muốn thi đại học công an sao?"
Tạ Diễn gật gật đầu, tuy rằng bây giờ bệnh sợ máu của cậu vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng đã đỡ hơn lúc trước rất nhiều.

Có lẽ là bởi vì chuyện của bố, trong tâm trí cậu, cảnh sát có một sự tồn tại rất đặc biệt, rất cụ thể hóa.

Mỗi lần cậu nhìn những chú cảnh sát mặc đồng phục đều cảm thấy thân thiện đáng tin cậy, đây cũng là viễn cảnh tương lai duy nhất mà cậu tưởng tượng ra và rất mong chờ.

Nước trà trên bàn tỏa hơi nóng, cô Mạnh nói bằng giọng ẩn ý sâu xa: "Tạ Diễn, em phải suy xét cận thận, rõ ràng, mỗi lựa chọn ngay hôm nay của em sẽ liên quan đến vận mệnh nửa đời sau của em.

Không phải nói thi trường cảnh sát không tốt, chỉ là với thành tích của em, hoàn toàn có thể lựa chọn một cuộc sống dễ dàng hơn."
"Lúc trước đã có người nói với em rằng, mọi công việc đều không dễ dàng chút nào, nhưng nếu bản thân thật sự yêu quý một thứ thì khả năng chịu đựng những áp lực và thống khổ lại càng nhiều hơn."
Tiếng nói chuyện của Tạ Diễn nhỏ nhẹ, tuy rằng là câu phản bác, nhưng nghe lại giống như tiếng thở dài khi bị đẩy vào đường cùng.

Cô Mạnh cười cười: "Thôi được, em có thể về bàn bạc kĩ lưỡng với người nhà."
"Cảm ơn cô."
Được giáo viên tín nhiệm là chuyện tốt, Tạ Diễn rất muốn chia sẻ tin vui này cho Cù Tranh Viễn, có điều mấy ngày nay Cù Tranh Viễn bay đến Trùng Khánh quay show, chắc tuần sau mới có thể về nhà.

Tạ Diễn sợ quấy rầy công việc của hắn, bình thường đều chờ hắn hết bận mới liên lạc.

Trên đường về nhà, cậu gọi điện thoại cho Tạ Mạn.

"Chị ơi, em có chuyện này muốn nói với chị."
Tạ Mạn cướp lời: "Em đang yêu à?"
Trong đầu Tạ Diễn nháy mắt hiện lên một khuôn mặt, thuận miệng phủ nhận: "Không phải chuyện này......"
Nói xong, hai người rơi vào im lặng.

Trong lòng Tạ Diễn khẽ rung động, cậu cho rằng Tạ Mạn không phản ứng kịp, vội vàng nói: "Là chuyện trường cử đi học."
"Em thật sự đang yêu đúng không."
Cô còn chẳng dùng giọng điệu tra hỏi, Tạ Diễn nhắm mắt, vẻ mặt đau thương tột độ, không ngờ cả đời cậu quang minh lỗi lạc, lại té ngang giữa đường vì chuyện này.

Lộ chuyện hơi nhanh đó!
Cậu không nói lời nào, Tạ Mạn càng thêm tin tưởng suy nghĩ của mình, vui tươi hớn hở nói: "Cổ bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi......" Tạ Diễn cảm thấy không thể nói một con số chính xác quá được, "Bốn năm sáu gì đó......"

"Bé vậy, chắc mới vừa tốt nghiệp không bao lâu phải không, lớp em hả?" Tạ Mạn hỏi.

"Không phải giáo viên đâu chị ơi."
Tạ Mạn nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: "Chị của bạn trong lớp sao?"
Là con trai của bạn trai chị đấy ạ.

Bây giờ Tạ Diễn vẫn chưa đủ dũng khí nói ra những lời này, bĩu môi: "Sao chị chả quan tâm chính sự của em gì hết vậy?"
Tạ Mạn cười ha hả: "Được rồi, em nói đi."
Tạ Diễn nói ra chuyện được cử đi học, nét mặt Tạ Mạn lập tức sáng bừng: "Cuối tuần cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng cho em đi."
Tạ Diễn gãi gãi cằm, ngượng ngùng ngắt ngang niềm vui của cô.

"Khoan hẵng chúc mừng đã."
"Vì sao? Đây là chuyện tốt mà, học kỳ sau có phải không cần đi học đúng không? Có điều em không nên lơ là, phải đến trường học nhá."
Tạ Diễn cố lấy dũng khí nói: "Chị, em có thể từ bỏ danh sách này được không ạ, em muốn thi vào đại học công an."
Đầu bên kia im lặng mấy giây, lòng Tạ Diễn như nổi trống.

Tạ Mạn âm thầm thở dài, nhưng Tạ Diễn vẫn nghe thấy, trong lòng run sợ hỏi: "Không được sao?"
"Cũng không phải là không được, chỉ là làm cảnh sát vất vả như vậy, tiền lương lại......"
Tạ Mạn rất muốn nói chị nỗ lực kiếm tiền như vậy để em được đi học là muốn cuộc sống tương lai của em sung sướng hơn một tí, nhưng cô cảm thấy nói như vậy sẽ gây ra áp lực tâm lý rất lớn cho Tạ Diễn.

Mấy năm nay, cô vừa làm chị vừa làm mẹ, chuẩn bị hết mọi mặt cho Tạ Diễn, nhưng dẫu sao cô vẫn trẻ người non dạ, lại không độc đoán ngang ngược như những người mẹ khác, phần lớn ở bên cạnh như một người bạn, luôn biết tự hỏi dưới góc nhìn của Tạ Diễn.

"Em thật sự xin lỗi......" chóp mũi Tạ Diễn chua xót, nhỏ giọng xin lỗi, "Có phải em làm chị thất vọng lắm đúng không."
"Sao lại vậy được." Tạ Mạn cười cười, "Mặc kệ như thế nào, nên chúc mừng thì phải chúc mừng, cuối tuần chị qua nấu cơm cho em ăn, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau tâm sự về chuyên ngành em muốn học được không?"
Gió ấm thổi mùi hoa nhè nhẹ đến, lá cây kêu xào xạc, Tạ Diễn cuối cùng cũng như trút được gánh nặng cười nói: "Dạ vâng, em sẽ làm cơm cà ri cho chị ăn nhé."
Sau khi về đến nhà, Tạ Diễn quen tay quen chân đổ nước cho Hổ Tử, hốt phân, nấu cơm chiều, hôm nay là ức gà thêm một chút hạt tươi, Hổ Tử bây giờ được dạy bảo đàng hoàng nên rất nghe lời, đã không còn là mèo ngu ngốc trước kia nói gì cũng không biết, lại còn biết làm nũng.

So với Cù Tranh Viễn, nó càng bu bám Tạ Diễn hơn, có lẽ bởi vì được đút ăn tương đối nhiều.

Không bao lâu sau khi xác nhận quan hệ với Cù Tranh Viễn, Tạ Diễn xin cô chủ nghiệm trả ký túc xá, cô cũng đồng ý.

Chủ yếu Cù Tranh Viễn luôn lải nhải thời gian ở bên nhau ít quá, muốn ôm cậu ngủ, kết quả vừa xin được Cù Tranh Viễn đã đi công tác mất.

Cho tới nay được ôm ngủ đúng ba lần, lần đầu là xem《 lưỡi cưa 》, một lần xem《 lưỡi cưa 2》, còn lần cuối là 《 lưỡi cưa 3》.

Chả có tí thú vị gì hết.


Có điều bọn họ còn hôn nữa.

Không kể địa điểm, thời gian, có đôi khi Cù Tranh Viễn bế cậu lên bàn bếp hôn không dứt được.

Cổ, xương quai xanh, thậm chí là bả vai và cánh tay cũng in đầy dâu tây, đây cũng nguyên nhân quan trọng vì sao cậu nhất quyết xin trả ký túc xá.

Lúc hôn, cậu cũng có thể cảm giác được Cù Tranh có phản ứng ấy ấy, nhưng sau khi hôn đã đời xong, Cù Tranh Viễn vẫn chỉ ôm cậu ngủ.

Tâm hồn thanh tịnh, an ổn lạ thường, thậm chí áo ngủ cũng không thèm cởi.

Sau này rốt cuộc cậu cũng đã rõ, Cù Tranh Viễn nhìn thì dâm dê đê tiện, thật ra lại vô cùng cấm dục, dịu dàng, có vẻ khao khát tình yêu Plato.

Ôi thật là một tinh thần yêu đương tự do, thuần khiết và vô cùng kzảm đzộng lòng người biết bao.

Cậu không khỏi bội phục độ cao thượng của ông người iu và cực kì ngại ngùng vì mình có những ý nghĩ rất đỗi xấu xa, nhất định là bị ba cái gà vàng Âu Mỹ đầu độc rồi.

Có lẽ......!Tình yêu giữa hai thằng đờn ông thật sự trong sáng biết bao!
Mà nay Cù Tranh Viễn ở xa hàng mấy vạn trùng dương đang đỏ quạch con mắt đếm ngược đến ngày cậu thành niên.

Trên app hiển thị còn hơn 60 ngày, hơn 1500 giờ.

Nhẫn nhịn rồi cũng sẽ vượt qua tất cả.

***!
Cù Tranh Viễn nằm trên giường lớn ở khách sạn duỗi thẳng chân.

Cảm giác giống như một mâm vịt nướng thơm ngào ngạt đặt trước mặt kẻ xấu, nhưng gã lại chỉ có thể nuốt nước miếng thèm thuồng.

Đêm khuya thanh vắng, hắn chỉ có thể xem video trên điện thoại đỡ vã.

May mà trường học còn tổ chức cái gì mà lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, trong điện thoại hắn vẫn còn giữ cái video Tạ Diễn vặn eo lắc hông để lâu lâu lấy ra xem, nhất là những lúc chui vào chăn xem lại càng có công hiệu an thần, hỗ trợ giấc ngủ ngon.

Có cái là hơi tốn khăn giấy.

Tại sao hả? Tại sao Tạ Diễn không sinh ra sớm hơn mấy tháng nữa đi!
Nói không chừng con cũng có luôn rồi đó!
Hắn bị cái suy nghĩ sặc mùi thần kinh rung rinh này của mình chọc cho vui vẻ, cười khúc khích, gọi video cho bé bạn trai của mình.

"Sao hôm nay kết thúc công việc muộn vậy?" Tạ Diễn nhìn xem thời gian, "Sắp 11 giờ rồi."
"Phải mời tổ tiết mục ăn bữa khuya cho nên có hơi muôn tí." Cù Tranh Viễn trở mình, đặt cằm lên gối, "Em nhớ tôi sao?"
"Đương nhiên, vốn dĩ ban ngày em cũng muốn gửi tin nhắn cho anh lắm, nhưng lại sợ quấy rầy đến anh nên thôi." Tạ Diễn nói.

Cù Tranh Viễn: "Vậy sao sau đó em chả bao giờ nhắn câu nào hết vậy? Toàn tôi tự chủ động."

Tạ Diễn nói năng hùng hồn và đầy lý lẽ: "Thì sau đó em làm bài tập xong rồi quên mất tiêu chứ bộ!"
"Đù." Cù Tranh Viễn cười nói, "Vậy suy ra tôi còn chẳng quan trọng bằng dăm ba cái bài tập về nhà ấy của em phải không?"
Tạ Diễn ôm điện thoại cười hihi, nói về chuyện được cử đi học.

"Thật ra em chuẩn bị để thi lên đại học công an, học ngành tội phạm, nhưng học bên điều tra cũng rất quan trọng, lúc trước em từng hỏi bạn của bố em, ngành cảnh sát có rất nhiều loại, em cảm thấy bắt tội phạm cũng ổn, dù sao cũng đều là trừ gian diệt bạo, nếu bệnh sợ máu của em mãi không đỡ thì thi thạc sĩ rồi làm giảng viên, ngăn chặn hành vi phạm tội của thanh thiếu niên cũng okela......"
Tạ Diễn kể về sở thích và những dự định trong tương lai của mình, nói mãi không hết.

Cù Tranh Viễn nhớ tới bốn năm đại học chẳng ra gì của mình, không khỏi có hơi tiếc nuối, có điều bây giờ bắt đầu một cuộc sống mới cũng không tính là muộn, nói không chừng nếu lúc trước vào ngành sớm bây giờ chắc sẽ bận lắm, nhà cũng không về được chứ đừng nói đến việc yêu đương với Tạ Diễn.

Nghĩ vậy lại cảm thấy tất cả mọi thứ rất ổn thỏa.

"Em cứ suy xét kĩ càng đi, dù sao thì tôi cũng nuôi em, em học cho vui cũng được."
Tạ Diễn nhíu mày: "Vậy sau này em làm cảnh sát bảo vệ anh nhé."
Cù Tranh Viễn cười ha ha: "Nếu tôi cần em bảo vệ thì chắc lúc đó có người muốn hại tôi rồi, bộ em không trông mong tôi sống yên ổn hay gì?"
"Haizz, anh đúng là cái đồ thiếu lãng mạn! Em đang nói lời âu yếm đó!"
"Thật sự tôi chả hiểu nổi cái thứ lãng mạn của tụi trai tự nhiên bọn em."
"Vậy trai chuyên văn các anh nói lời âu yếm kiểu sao?"
Cù Tranh Viễn cong cong khóe miệng: "Tôi sắp đi tắm rùi nè, cho em nhìn đó em có chịu không."
"Đíu." Tạ Diễn quyết đoán cự tuyệt, "Anh dâm dê thật sự!"
"Cái gì mà dâm dê hả, tôi đây là đang hy sinh, đang-hy-sinh hiểu chưa?" Cù Tranh Viễn đem điện thoại vào phòng tắm, đặt trên bồn rửa.

Cởi sạch quần áo ngoài xong, hắn phát hiện Tạ Diễn quả nhiên đang mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm màn hình.

Khóe miệng Cù Tranh Viễn vẫn nhếch lên, ngón tay đặt trên mép quần xì, nửa cởi nửa không: "Ủa chứ em có nói em không muốn nhìn đâu?"
Tạ Diễn vừa thẹn vừa mắc cỡ "Hừ" một tiếng rồi tắt máy luôn.

Nửa tiếng sau.

WeChat của Tạ Diễn nhận được một đoạn ngắn.

Cù Tranh Viễn mới vừa tắm rửa xong, nửa người trần trụi nằm trong ổ chăn, nửa thân dưới có mặc gì không thì chẳng ai biết được.

Tóc chưa sấy, sợi tóc ướt át dưới ánh đèn, gương mặt và tai bị hơi nóng hun đỏ hồng, từng giọt từng giọt nước theo cổ trượt xuống.

Môi cũng lóng lánh ánh nước.

"Cục cưng ngủ ngon nhé." Cù Tranh Viễn thơm cái chụt lên màn hình.

.

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Aaaaaa --
Tạ Diễn nằm trên giường vặn vẹo như con sâu, có chịu để người ta ngủ ngon không vậy hả!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.