Kết Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Trong Văn Cẩu Huyết

Chương 53: Không, tôi không ở đây (ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑




Editor: LunaYang97

Cảm thấy ăn dưa ở cầu thang đã thành thạo rồi, Tạ Nghiên đứng dựa vào tường không nhúc nhích.

Trước đây đều là người mà anh biết, người này anh lại không biết, cũng không nên nghe quá nhiều, Tạ Nghiên chạm vào chóp mũi, dứt khoát đi xuống một tầng.

Thời gian hẹn là 9:30, còn 10 phút nữa, nói chung là cũng không quá bận, khi Tạ Nghiên đến,  đã ngồi giữa Đầu to và tiểu Lệ.

"Tôi thấy nhiều người trên mạng tung tin ông chủ Văn Hóa Ngôi Sao không ổn lắm? Nhưng họ không nói chi tiết chuyện gì đang xảy ra?"

Tiểu Lệ và Đầu to đang giao tiếp với họa sĩ dưới tay, vừa đánh máy và đưa cho Tạ Nghiên xem thêm tin tức.

"Gia đình bọn họ tài nguyên tốt, hợp đồng bị chia cắt quá nhiều, nghe nói ông chủ không tốt, quấy rối họa sĩ v.v... lại có lai lịch. Trên mạng có rất nhiều người tẩy trắng cho bọn họ." Những người trong giới thực sự không có nhiều tài liệu đen. Tạ Nghiên đã tìm kiếm lão tổng của Văn Hóa Ngôi Sao Tôn Năng. Ông ta là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vừa lùn vừa gầy. Đeo một đôi kính gọng vàng, không làm cho mọi người nghĩ rằng ông ta có văn hóa còn trông rất đáng khinh.

Tạ Nghiên tìm tiểu Lý hỏi anh ta có biết Tôn năng của Văn Hóa Ngôi Sao không, ngay sau đó tiểu Lý đã gửi một tập tài liệu.

Hóa ra Tôn Năng này có liên quan đến nhà họ Tôn, theo bối phận thì coi là chú ba của Tôn Phi Tường, tuy là họ hàng xa nhưng Tôn Năng được Tôn gia che chở vì chịu ơn của thế hệ trước.

Tạ Nghiên xem qua hồ sơ, hai đầu trái phải xem cùng anh.

“Tiểu Tạ, chồng của cậu thật tuyệt vời.”

“Haizz, tôi cũng muốn có một ông chồng tuyệt vời như vậy.” Sau khi một con chó tiểu Lệ ăn cơm chó của mình, cô ấy cảm thấy rằng mình cũng cần tình yêu ngọt ngào bù đắp.

Tài liệu cũng không nhiều, chỉ là giới thiệu cá nhân của Tôn Năng, nhưng cũng có thể thấy được người này không có năng lực gì, toàn bộ hoạt động của công ty phần lớn đều do Tôn gia hỗ trợ, Tôn Năng vì tình nhân nhỏ mà đạp nhưng  người làm nên chuyện đi. Bây giờ để anh họ của tình nhân nhỏ làm phó chủ tịch, công ty ngày càng có càng nhiều tài liệu bất chính.

Sau khi đọc tài liệu độc quyền, có tiếng gõ cửa.

“Chắc là đại nhân đến!” tiểu Lệ đứng dậy mở cửa.

Tạ Nghiên cũng rất tò mò vị họa sĩ lớn này, quay đầu nhìn sang, bộ đồ đen này sao lại giống như người gặp ở cầu thang vậy?

Người bên kia tháo kính râm ra, mũ và khẩu trang vẫn còn nguyên, chỉ có khóe mắt lộ ra hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa cười mà như không cười, không khó để nhận ra người này khuôn mặt không tệ.

“Tôi xin lỗi, tôi không muốn lộ ra bộ mặt thật của mình trước khi cuộc đàm phán được giải quyết.” Đôi mắt họa sĩ hiện lên vẻ xin lỗi.

Ông chủ chưa bao giờ xuất hiện, anh ta có thể hiểu điều đó mà không cần lộ mặt khi họ chưa xác nhận hợp đồng.

Bởi vì nó liên quan đến công việc riêng tư, chỉ có những người lâu năm trong studio của họ cùng họa sĩ lớn nói chuyện.

"Vì lý do cá nhân, tôi phải làm việc trong studio bình thường. Những dụng cụ vẽ tranh tôi cần đã liệt kê cho anh. Ngoài những việc bình thường nên làm, mong anh giúp tôi ngăn chặn văn hóa ngôi sao quấy rối tôi.. "

Đầu to giải quyết các chuyện chuyên môn. Tạ Nghiên chỉ có nhiệm vụ ký tên, đưa tiền. Lén lút nhìn người mặc đồ đen, có thể thấy được áo khoác của hắn kiểu dáng rất cũ, còn có một cái lỗ to bằng ngón tay trong túi. Bởi vì nó có màu đen nên dễ dàng nhìn thấy.

"Anh cũng biết quy mô studio của chúng ta không lớn. Để giúp ngươi đối mặt với Văn Hóa Ngôi Sao, chúng tôi cần phải biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, không có sự đồng ý của anh, chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật cho anh."

Đôi mắt của hắn hiện lên một tia đau lòng. Sau khi sự việc xảy ra, chỉ có studio này chân thành mời hắn. Nghĩ đến tình huống hiện tại, người áo đen quyết định nói ra."

"Tôn Năng thích phụ nữ xinh đẹp. Ông ta quấy rối biên tập viên của tôi. Tôi không thể không đánh ông ta nên bị trả thù."

Tạ Nghiên cảm thấy những gì anh nghe được trong cầu thang cũng liên quan đến vấn đề này. Quả nhiên liền nói đến.

"Bạn trai cũ của tôi là phó chủ tịch của Văn Hóa Ngôi Sao. Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ giúp tôi, nhưng không ngờ anh ấy đã tiết lộ các bức vẽ của tôi và bán chúng để kiếm tiền và chèn ép tôi. Ban đầu, tôi muốn cùng biên tập viên báo cảnh sát, nhưng của biên tập viên tôi đã nhận tiền của họ. Họ thuê thủy quân tung tin đồn về tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấm dứt hợp đồng. "

" Tôi có một video mà bạn trai cũ cố tình trêu chọc. Tôi đe dọa hắn đừng chọc giận tôi, nhưng Tôn Năng tôi không khống chế được, hắn sẽ dùng tài lực chặn tài nguyên của tôi. "Người đàn ông áo đen nói rồi bất giác siết chặt ngón tay. Trên bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp có nhiều vết xước nhỏ. vết thương cũ chưa tốt vết thương mới được thêm vào.

Tạ Nghiên tìm tiểu Lý để kiểm tra, anh chàng mặc đồ đen nói đều là sự thật.

Hắn vẽ tranh tốt, có thể ra tay vì biên tập, nhưng kinh tế không tốt lắm, Tạ Nghiên cảm thấy có thể ký với đối phương.

Tạ Nghiên đồng ý, bọn đầu to cũng không phản đối, sau khi thương lượng chính thức, Tạ Nghiên cuối cùng cũng biết được tên thật của đối phương là Tô Nhật An, năm nay 20 tuổi.

Sau khi ký hợp đồng, Tô Nhật An tháo khẩu trang ra, đối phương có đôi mắt đào hoa thật diễm lệ, ngoại hình thì chỉ xinh thôi, nhưng tốt nhất là nhờ đôi mắt và khuôn mặt ưa nhìn.

“Hôm nay tôi có thể làm việc được không?” Tô Nhật An nghĩ mình sắp trả tiền, không muốn lãng phí một phút nào.

"À? Có thể, nhưng chúng tôi chưa bố trí thiết bị mà cậu muốn. Chỉ có thiết bị thông thường..." đầu to hôm qua đã nói trước với Tạ Nghiên. Thiết bị chưa được đặt, anh lúng túng túm tóc.

“Khi nào thì thu xếp được?” Tô Nhật An vội hỏi, nhìn liền biết anh đang rất vội.

“Hôm nay cố gắng thu xếp.” Tạ Nghiên cảm thấy mình thiếu tiền, thiết bị online có thể mua, chỉ cần nhiều tiền hơn, không khó để giao hàng và lắp đặt ngay.

“Làm phiền anh.” Tô Nhật An cảm thấy nhẹ nhõm và rất biết ơn.

Tương lai sẽ làm việc ở đây lâu dài, Tô Nhật An muốn làm quen với môi trường và đồng nghiệp không dễ dàng rời khỏi, nên Tạ Nghiên định để tài xế đến đón trước.

Nghĩ đến hiệu quả của Tiểu Lý, Tạ Nghiên gửi cho Hoắc Duyên Niên.

[Tạ ngọt ngào: Thư ký tiểu Lý của anh có thể làm giúp em việc này không? 】

【Hoắc tâm cơ: Hãy để anh ta làm, anh sẽ cho thêm tiền thưởng. 】

【Tạ ngọt ngào: Moah moah, buổi tối cho phép anh ngủ cùng em. ]

Tạ Nghiên đem yêu câu cầu nói với tiểu Lý, tiểu Lý đảm bảo ngày hôm nay sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó kéo Tạ Nghiên vào một nhóm.

Tên nhóm là lắc chân của Hoắc phu nhân, tiểu Lý cho biết, để có được quyền ngủ trong phòng hàng ngày, Hoắc tổng đã đặc biệt cử một vài người xuất sắc đến giúp Hoắc phu nhân giải quyết rắc rối trong công việc.

Tạ Nghiên cảm thấy rằng anh đang bán thân để có được chổ dựa.

Dưới sự làm việc thoải mái và hiệu quả, đã nhanh đến bữa trưa. Họ ăn sớm hơn Hoắc thị nửa tiếng, Tạ Nghiên có thời gian đến Hoắc thị để tìm Niên Niên nhà mình.

“Cơm niêu dưới lầu ăn rất ngon, cùng nhau đi thôi!” Mọi người không mù quáng vẫn nhìn kinh tế của Tô Nhật An có vấn đề, vì vậy họ chọn một quán nhỏ, muốn anh hòa nhập với mọi người.

Mặc dù mọi người đều tốt bụng, Tô Nhật An vẫn lộ ra vẻ khó xử, Tạ Nghiên nói: “Hoan nghênh người mới đến, buổi trưa tôi sẽ mời mọi người!”

“Cảm ơn ông chủ, chúng ta có lộc ăn.” Vương Thư Hoành tự nhiên ôm lấy Tô Nhật An trông như anh em tốt.

Tạ Nghiên đã nói hết lời, không thể chạy trốn được, đành phải nhắn cho Hoắc Duyên Niên không thể qua ăn cơm. Qua màn hình, anh có thể cảm nhận được sự hụt hẫng trước câu trả lời của Hoắc Duyên Niên.

Vì vậy sau khi ăn trưa, Tạ Nghiên mua cà vạt để dỗ Hoắc ba tuổi.

Ai có thể ngờ rằng cà vạt mới mua lại giúp Hoắc tâm cơ nghĩ ra trò mới buộc lên mắt cho anh.

Tạ Nghiên ngủ thiếp đi trong phòng khách của Hoắc Duyên Niên, khi anh đi ra ngoài, Hoắc tâm cơ đã thắt cà vạt mới dính nước mắt sinh lý của anh quanh cổ.

"Hoắc tổng, cà vạt mới của anh rất hợp với anh.” Một nhân viên tiến vào báo cáo công việc nịnh nọt, Hoắc tổng vốn định răn dạy người ta lập tức thay đổi vẻ mặt.

Sau khi các nhân viên còn lại đi ra ngoài, Tạ Nghiên ngồi vào ghế sô pha.

“Em thông báo sau này anh sẽ không nhận được quà nữa.” Hoắc Duyên Niên sao lại biết nhiều như vậy! Không phải vừa mới ăn thịt sau, làm sao có thể điêu luyện như vậy.

“Lần sau chúng ta ở trên giường được không?” Tạ Nghiên che mặt.

"Lần này cũng ở trên giường..." Hoắc Duyên Niên thấp giọng phản bác.

“Đây là phòng làm việc của anh?”

“Vậy tối nay chúng ta ở trên giường?” Hoắc không biết xấu hổ mời.

"Không, anh không có ở đây."

"..."

Hoắc Duyên Niên thực sự rất bận, buổi tối Tạ Nghiên cùng Hoắc Duyên Niên ăn tối trong văn phòng cho đến khi 9 giờ tan sở.

Còn nửa tháng nữa mới đến đông chí, trời đã tối sầm lại, khi xe chạy tới cổng tiểu khu, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên xuống xe đi bộ vào.

Mười ngón tay đan vào nhau. Bàn tay của Tạ Nghiên nhỏ hơn Hoắc Duyên Niên, nhưng tay dùng vẽ tranh vẫn rất đẹp, móng tay mảnh khảnh được cắt thành hình vòng cung có màu hồng nhạt. Lúc xế chiều, đôi tay này vẫn đang giúp đỡ thân thể của Hoắc Duyên Niên, nghĩ đến đây Hoắc Duyên Niên thở dốc, liền cúi xuống đánh lén Tạ Nghiên.

"Hoắc Duyên Niên! Em sẽ tịch thu thỏi son bạc hà của anh!" Tạ Nghiên lau sạch vết son bạc hà trên môi, trừng mắt nhìn Hoắc Duyên Niên.

“Vậy thì anh sẽ không dùng nữa, Nghiên Nghiên đừng tịch thu, được không?” Hoắc Duyên Niên nói nhỏ, chớp mắt với Tạ Nghiên khẩn cầu.

Anh chàng này làm nũng thật đáng yêu, Tạ Nghiên không chịu nổi nhìn đôi môi nứt nẻ của Hoắc Niên Niên.

“Quên đi, anh dùng đi, trước khi hôn em nhớ liếm sạch sẽ.” Tạ Nghiên thở dài, chồng mình vẫn luôn hư hỏng.

“Đã liếm sạch rồi, lại hôn nữa không?” Hoắc Duyên Niên giữ chặt Tạ Nghiên hôn lên lớp son môi có mùi kẹo bơ cứng, rồi buông Tạ Nghiên ra bằng một nụ hôn nhẹ.

Thời điểm này không có nhiều người trong tiểu khu, Tạ Nghiên thấy không có ai nên muốn giúp Hoắc Duyên Niên, ai biết được khi hai người bọn họ định tiếp tục đi dạo thì bốn đứa trẻ bảy tám tuổi đang ở trong công viên nhỏ gần đó đang ngồi xổm trước bồn hoa nhìn chăm chú, Tạ Nghiên đã không nhìn thấy vì quá thấp.

“Chú và anh đang chơi trò hôn nhau à?” Cô bé mặc áo gilê đỏ, tóc xoăn như búp bê hỏi cậu bé cao hơn nửa cái đầu bên cạnh.

Cậu bé nghiêm túc gật đầu.

“Ừ, đó là cách bố và cha thường chơi trò hôn nhau.”

“Vui quá, về nhà em sẽ cho bố và mẹ chơi cho vui nhé!” Một cô bé tóc ngắn tay cầm gậy khác vui vẻ vỗ tay.

“Chị ơi, anh kia thật đẹp, em để anh ấy ôm được không?” Đứa nhỏ bên cạnh cô gái nhỏ rụt rè hỏi, nhìn Tạ Nghiên thật lâu.

Nghe được lời nói của bốn đứa nhỏ, Tạ Nghiên nóng lòng muốn quay ngược thời gian, nhất định sẽ không để cho Hoắc Duyên Niên hôn.

Bị kêu chú còn bị đứa nhỏ thèm muốn vợ, Hoắc ba tuổi đột nhiên ôm Tạ Nghiên và cười đắc thắng với cậu bé.

"Không được, đây là vợ của anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.