Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 65: 65: Anh Đẹp





“Ừm?” Lâm Tư Hàm cố ý kéo dài âm điệu, duỗi tay xoa xoa mặt Thẩm Diệc Bạch, vừa xoa vừa cười, “Anh muốn nghe loại nào?”
“Loại thứ nhất hay là loại thứ hai?”
Thẩm Diệc Bạch bị xoa mặt cười như không cười nhìn Lâm Tư Hàm, “Hai loại đều muốn nghe.”
“Hai loại.” Lâm Tư Hàm dùng hai tay ép mặt Thẩm Diệc Bạch lại, dùng lực ép về phía mũi, “Em bé Tiểu Bạch nhà chúng ta biết mấy chữ đại ngôn bất tàm (nói dối không biết ngượng miệng) viết như thế nào không?”
“Không biết.” Thẩm Diệc Bạch trả lời dứt khoát, cầm tay đang lộn xộn của Lâm Tư Hàm, híp mắt nói: “Cả hai.”
Lâm Tư Hàm bị Thẩm Diệc Bạch gỡ tay xuống, muốn rút về, vấn đề là sức lực của cô và Thẩm Diệc Bạch không cùng một cấp bậc, thử rút nhiều lần cũng không thành công.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
“Vẫn chưa, anh buông tay em ra rồi nói.”
Thẩm Diệc Bạch cười cười, độ cong trên khóe miệng thật không rõ ràng, lại thêm chút ý vị nguy hiểm, hai chữ dập tắt suy nghĩ của Lâm Tư Hàm, “Không bỏ.”
Thời gian dài ở chung, Thẩm Diệc Bạch hiểu Lâm Tư Hàm còn hơn chính cô, từ thân thể đến tính tình, con thỏ tuyệt đối không lương thiện vô hại như vẻ bề ngoài.

Bây giờ chỉ cần anh buông tay, Lâm Tư Hàm có thể chạy trốn nhanh như con thỏ, một mạch lưu loát chạy đến phòng ngủ khóa cửa lại, sau đó nói anh rẽ phải vào thư phòng, cửa ở bên kia.
“Loại thứ nhất, Diệp Trạch đẹp trai.”
Ý cười trong mắt Thẩm Diệc Bạch càng sâu hơn, “Tiếp tục, còn loại thứ hai.”
“Loại thứ hai, mệnh đề loại thứ nhất là mệnh đề giả, Thẩm Diệc Bạch đẹp trai là mệnh đề thật.” Nói xong, Lâm Tư Hàm kéo ghế dựa bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, “Có thể buông tay chưa? Vui không?”
“Muốn thưởng không?” Thẩm Diệc Bạch cúi đầu xoa xoa tay Lâm Tư Hàm.
“Khen thưởng cái gì?” Lâm Tư Hàm ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Diệc Bạch, im lặng một lát, “Em có thể từ chối không?”
“Không thể.”
………….
Đoàn làm phim vì không làm chậm trễ thời gian nghỉ tết của mọi người mà ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, khẩn trương tăng tốc cuối cùng cũng kịp đóng máy vào cuối năm.

Quay xong “Chờ anh đến”, Đường Như cũng không vội cho Lâm Tư Hàm nhận phim truyền hình mới, ngay cả quảng cáo cũng đẩy lại.

Cho nên, Lâm Tư Hàm bình thường vội đến nỗi không ở nhà bây giờ hoàn toàn thả lỏng, làm việc và nghỉ ngơi như lấy Tiểu Thập Tam làm chuẩn, một người một mèo ở nhà ăn ngủ phơi nắng.

Ngược lại Thẩm Diệc Bạch càng ngày càng bận, một ngày Lâm Tư Hàm nhìn thấy anh tính ra cũng chỉ có mấy tiếng.
Cách đêm ba mươi tết một tuần, Thẩm Diệc Bạch còn đang bận kết toán công việc cuối năm, hơn 6h sáng Lâm Tư Hàm ngủ dậy bên cạnh đã không có ai, mép giường chỉ lưu lại chút ấm áp nhàn nhạt.

Mặc đồ rửa mặt xong, Lâm Tư Hàm bỏ Tiểu Thập Tam vào balo dành cho mèo, mang theo Tiểu Thập Tam về nhà bố mẹ.
Đáy lòng tràn đầy mong chờ mà mở cửa, Lâm Tư Hàm nhìn xung quanh một vòng phát hiện phòng khách không có người, TV vẫn đang bật kịch hoàng mai, tủ giày bên cạnh để hai đôi dép của Lâm Học Sâm và Triệu Nguyệt.
Thay dép, Lâm Tư Hàm thả Tiểu Thập Tam nghẹn thành một cục ra ngoài, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của nó.
“Con gái?” Triệu Nguyệt mua đồ ăn về ngồi ở tủ dép màu đen thay dép thử thăm dò mà gọi một tiếng.
“Mẹ.” Lâm Tư Hàm hoảng sợ, một tay ôm Tiểu Thập Tam đứng dậy, một tay nhận giỏ đồ ăn của Triệu Nguyệt.
“Mẹ còn tưởng trong nhà có trộm chứ.” Triệu Nguyệt nói thuận tay đóng cửa, “Vào nhà cũng không đóng cửa lại, từ xa mẹ đã nghe thấy tiếng mở cửa nhà.”
“Sao mẹ lại không nhận ra con gái của mẹ chứ.” Lâm Tư Hàm xách theo giỏ rau vào bếp cùng Triệu Nguyệt.
“Con…” Triệu Nguyệt chỉ nói một chữ, như là nghĩ đến cái gì đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm vào con cưng nhà mình đánh giá từ trên xuống dưới, “Con có phải mang thai hay không?”
“…” Lâm Tư Hàm lập tức ngây ngẩn cả người.
“Đi bệnh viện? Mẹ xem cho con?” Triệu Nguyệt thu hết biểu cảm nho nhỏ của Lâm Tư Hàm vào trong mắt, càng thêm xác định.
Vòi nước chậm rãi chảy xuống, tiếng nước rơi xuống, phát ra âm thanh nặng nề, mực nước trong bồn tăng thêm mấy phần.
“Không có.” Lâm Tư Hàm đột nhiên lắc đầu, cô có thể khẳng định cô tuyệt đối không mang thai.
“Con là bác sĩ hay mẹ là bác sĩ?” Triệu Nguyệt nói lật con dao qua, “Bộp” một tiếng, dùng sống dao đập tỏi.

“Thật sự không có.

Cái kia vừa đi mới mấy ngày.”
Triệu Nguyệt ngừng động tác đập tỏi, cầm dao quay mặt nhìn Lâm Tư Hàm, “Vậy sao con lại béo? Lần trước trở về cũng không thấy con béo như bây giờ.” Lắc đầu, nghĩ đến lần đầu tiên Thẩm Diệc Bạch đến nhà, Triệu Nguyệt bình thường trở lại, nhét dao vào tay của Lâm Tư Hàm vẫn còn đang đứng ngốc ở đó nói: “Cầm.”
“Cắt hết mấy cái này đi.”
“Vâng, vâng.” Lâm Tư Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cột chặt tóc dài, cầm dao bắt đầu chậm rì rì thái rau.

Ngón tay cái ấn trên củ cải trắng đã được rửa sạch, tay phải cầm dao so khoảng cách giữa hai miếng, chậm rãi thái xuống.
Triệu Nguyệt nhìn một lát, một lần nữa mở vòi nước rửa cà chua mới mua, vừa rửa vừa lải nhải: “Năm trước bây giờ con vẫn đang ở đoàn phim, chỉ trở về cùng chúng ta một đêm 30.”
“Vâng.” Lâm Tư Hàm hất tóc mái qua một bên, không đến sau tai, “Năm nay không bận, Đường Như chưa cho con nhận kịch bản khác.

Để cho con nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh tâm trạng một thời gian.”
“Là ý của Tiểu Thẩm?”
“Không phải.

Chị Đường Như muốn mở rộng con đường diễn xuất của con, cũng không thể nhận mãi một loại phim, diễn cũng không thú vị.” Lâm Tư Hàm bỏ củ cải trắng đã cắt xong qua một bên, nghĩ sang năm sẽ khai máy bộ phim điện ảnh “Đường Trang”.

Khi cô ra mắt, Đường Như vì nhanh chóng giúp cô mở rộng thị trường, nhận cho cô không ít bộ phim thanh xuân thần tượng ngọt ngọt ngấy ngấy, trải qua hơn một năm cũng đã tích lũy được không ít độ phổ biến, người tìm cô diễn mấy bộ phim thần tượng thì nhiều, nhưng lấy được một bộ thích hợp để đánh vào giải thưởng thì lại không có.


Lại thêm sự kiện Đỗ Yên lần trước càng làm cho cô hiểu rõ hơn lấy một tác phẩm có giải thưởng hoặc là một bộ điện ảnh quan trọng như thế nào, một mặt nhận những bộ phim đó sẽ bị hạn chế con đường diễn xuất, trong mắt người qua đường cũng vẫn chỉ là bình hoa, trong giới diễn viên người nỗ lực đâu đâu cũng có, cô nỗ lực thì vẫn luôn có người nỗ lực hơn cô.
Triệu Nguyệt gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, chỉ huy nói: “Đợi lát nữa thái xong cà chua thì xào thịt bò đi, mẹ đi gọi điện cho Tiểu Thẩm bảo thằng bé buổi trưa qua đây ăn cơm.”
“Con xào?” Lâm Tư Hàm chỉ chỉ vào thịt bò còn đang ướp vị, “Con không biết bỏ bao nhiêu gia vị.”
“Con xào.

Không biết đợi lát nữa mẹ dạy cho con, đã kết hôn rồi mà còn ngày ngày ăn cơm hộp.” Triệu Nguyệt kéo cửa phòng bếp lên, trước khi cửa hoàn toàn đóng lại còn nhắc nhở: “Nghĩ lại ngạn ngữ.”
“…” Lâm Tư Hàm nghĩ tới câu ngạn ngữ mà Triệu Nguyệt thường nói với Lâm Học Sâm kia, lưỡi dao đặt trên quả cà chua ấn một cái, một miếng cà chua mỏng được cắt ra.

Khi Triệu Nguyệt gọi điện xong đi vào, Lâm Tư Hàm mới thái xong cà chua, mỗi miếng độ dày không đồng nhất.
“Từ từ làm.” Triệu Nguyệt đứng ở phía sau Lâm Tư Hàm, thở dài một hơi, “Đưa dao về phía trước một chút, sẽ không cắt vào tay, cắt quá dày lát nữa không dễ bỏ đường.”
“Đã quá dày.” Lâm Tư Hàm thẳng lưng xoa xoa, xé miếng cà chua vào miệng.
“Sao lại giống y như hồi nhỏ vậy.” Triệu Nguyệt lấy đĩa qua bỏ một chút đường vào, nói: “Nếu như gần đây con không vội, phải học tập cẩn thận, đừng để cho Tiểu Thẩm cả ngày theo con ăn cơm hộp.”
“Vâng.” Lâm Tư Hàm vâng một tiếng.

Thẩm Diệc Bạch không thích trong nhà có những người khác, chỉ thỉnh thoảng có dì dọn vệ sinh, ngày thường ăn cơm nếu không phải ăn bên ngoài thì chính là gọi cơm hộp.
“Đừng sợ, con gái, bây giờ cho nước.” Triệu Nguyệt bị ớt cay làm cho sặc, ho khan vài tiếng rồi mới nói: “Thêm non nửa chén nước.”
“Khụ khụ..” Lâm Tư Hàm che mũi lại, không rảnh lo bị sặc chảy nước mắt, đứng ở xa xa mà rót non nửa chén nước vào.
“Ào” một tiếng, ớt hoa khô đỏ rực nổi trên mặt nước, khói nhỏ đi không ít, trong không khí vị ớt cay nồng còn mang theo một tầng hơi ẩm.
“Nắp nồi!”
Lâm Tư Hàm dùng cổ tay áo che xuống, che lại mũi và miệng, cầm theo nắp nồi trực tiếp ném lên.
“…” Triệu Nguyệt trầm mặc, lúc nãy khi cho dầu, dầu trong nồi vừa nóng đã đảo thịt bò làm cho dầu ăn bắn ra ngoài, con gái nhà bà cầm vá xào bị dầu bắn rồi không chịu đứng gần nữa.
Khi Thẩm Diệc Bạch tiến vào thì nghe sau cửa kính phòng bếp có một tiếng “Oang”, đi vào mới phát hiện bà xã và mẹ vợ của anh đồng thời im lặng.
“Lát nữa con lại vào.” Lâm Tư Hàm hít hít cái mũi, ném cái vá đi muốn ra ngoài tìm khăn giấy.


Lực sát thương loại ớt khô chỉ thiên này của lão Lâm quá lớn….
Lâm Tư Hàm quay người liền thấy Thẩm Diệc Bạch đang đứng phía sau cửa, kéo cửa đi ra ngoài đứng bên cạnh anh, thuận tay sửa sửa cổ áo anh, “Anh đến khi nào vậy?”
“Mới tới.” Độ ấm ở cổ áo Thẩm Diệc Bạch và nhiệt độ trong nhà không giống nhau, mang theo khí lạnh bên ngoài, ngón tay vén lên còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo nhè nhẹ.
“Mẹ dạy dỗ em?” Lòng bàn tay Thẩm Diệc Bạch lau qua khóe mắt Lâm Tư Hàm, ngón trỏ và ngón cái vuốt ve khóe mắt.
Lâm Tư Hàm thuận theo hoa văn vuốt lại cổ áo, “Không có.

Bị ớt cay làm sặc.” Bĩu môi, “Anh chính là con ruột của mẹ em.”
“Hửm?”
Lâm Tư Hàm ra khỏi lồng ngực của Thẩm Diệc Bạch, lê dép đi đến bàn trà rút mấy tờ giấy rồi lại đi về phòng bếp, chuẩn bị phấn đấu giai đoạn tiếp theo.

Thẩm Diệc Bạch nhướng mày, cũng đi theo vào.
Phòng bếp không lớn không nhỏ chứa ba người, trong không khí tràn đầy vị cay của ớt chỉ thiên làm người ta sặc.
Thẩm Diệc Bạch hiển nhiên cũng không thực sự có thể tiếp thu hương vị sặc người này, tay nắm lại để bên môi mà phát ra tiếng ho rất nhỏ.
Triệu Nguyệt cho nhỏ lửa, lại chỉ huy Lâm Tư Hàm, “Bây giờ cho cải trắng, cho thêm một chút muối.”
“Tiểu Thẩm đừng đứng ngốc ở đây, đi ra ngồi một lát.”
“Không sao đâu ạ, con giúp cô ấy.” Thẩm Diệc Bạch cởi khuynh áo tây trang, nhận muỗng gia vị trong tay Lâm Tư Hàm, cho non nửa muỗng vào, đậy nắp nồi lên.
“Quá ít, lại cho thêm chút nữa.” Lâm Tư Hàm túm lấy cổ tay áo Thẩm Diệc Bạch lắc lắc.
Thẩm Diệc Bạch đặt lọ gia vị vào chỗ cũ, ngược lại hỏi Triệu Nguyệt: “Còn phải cho thêm ạ?”
“Đừng nghe con bé nói bừa.” Triệu Nguyệt vừa trộn cà chua vừa nói: “Đã làm vợ người ta rồi, ngoại trừ nấu canh nấu cháo còn cái khác đều không biết, cho muối cũng không biết ước lượng cho chuẩn.”
Lâm Tư Hàm nghe, ngẩng đầu trừng mắt với Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch không thèm để ý mà cười cười, ở góc độ mà Triệu Nguyệt không nhìn thấy, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt con thỏ, lặng lẽ nói: “Về sau sẽ mời giúp việc, không biết làm thì đừng làm.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.