Kẻ Trộm Mộ

Chương 11: Thoát hiểm




Tôi vừa mắng xong thì chợt nhìn thấy Tôn Kim Nguyên đứng bật dậy, đi tới bên cạnh con rắn, rút con dao quân đội Thụy Sĩ đang cắm trên đầu nó ra, cứ thế chém thẳng xuống dưới. Tôi vội vàng chạy tới ngăn cậu ta lại, đồng thời nói: “Tớ chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà, cậu đâu cần phải coi là thật. Hơn nữa làm thế này hơi tàn nhẫn thì phải”.

Tôn Kim Nguyên cười, nói: “Chờ sau khi tớ đưa được các cậu ra ngoài thì cậu sẽ không nói tớ tàn nhẫn nữa đâu. Mau qua đây giúp tớ một tay đi nào.”

Tôi đi tới đè đầu con rắn, Tôn Kim Nguyên bắt đầu dùng con dao của cậu ta để cưa bỏ phần đầu rắn đi. Mãi tới lúc này tôi mới để ý quan sát con rắn này, thấy cơ thể nó có đường kính khoảng ba mươi, bốn mươi centimét, dài khoảng sáu đến bảy mét, lung xanh bụng trắng, cứ cách một đoạn lại có một đường hoa văn màu đỏ tươi, giống như các dải tơ hồng được buộc vào đó vậy. Ngoài ra, trên người nó có đầy vảy, mỗi chiếc vảy đều to cỡ móng tay cái của con người, toàn thân tiết ra một thứ dịch nhầy trơn tuột, thật khó mà tưởng tượng được vừa rồi Tôn Kim Nguyên làm thế nào mà có thể ôm chặt nó như thế. Con rắn này da dày thịt chắc, phải cưa một lúc lâu mới xong một khúc. Tôn Kim Nguyên mỏi rồi thì đổi sang tôi, tôi mỏi thì lại đổi sang cậu ta. Sau mấy lần đổi qua đổi lại, chúng tôi rốt cục đã cắt bỏ được đầu đuôi của con rắn và chia nó ra làm bốn khúc, mỗi khúc dài hơn bốn mét.

Tôn Kim Nguyên bảo tôi mang bốn khúc rắn tới bên cạnh quan tài đặt hai khúc, tới lúc này tôi mới hiểu ra rốt cuộc cậu ta muốn làm gì. Chúng tôi cùng nhau khiêng một đầu quan tài lên, kêu Vương Tiên Dao đẩy hai khúc rắn xuống dưới đó, sau đó lại làm tương tự với đầu bên kia, thế là cỗ quan tài này coi như đã có bốn chiếc bánh. Ban đầu tôi còn lo thân thể con rắn không chịu nổi sức nặng của quan tài, nhưng không ngờ lại bị đè như vậy mà chúng chỉ hơi biến dạng một chút mà thôi, chỉ cần tôi đứng sau khẽ đẩy là “bánh xe” đã bắt đầu chuyển động. Sau khi chiếc quan tài lăn đi được một đoạn Tôn Kim Nguyên liền chuyển mấy khúc rắn đã bị lăn về phía sau lên phía trước, tôi thì tiếp tục đẩy quan tài, cứ liên tục như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng đưa được cỗ quan tài tới bên cạnh bức tường.

Sau đó, tôi đứng lên quan tài, lại làm như lúc ở trong gian phòng cẩm thạch trắng hổi nãy, ba người chúng tôi lần lượt bò vào địa đạo. Bò được một lúc chúng tôi đã bình an tới được chỗ ngã ba lúc nãy, đột nhiên một cơn gió chợt thổi tới, ngọn lửa trên chiếc bật lửa trong tay Tôn Kim Nguyên nẩy lên mấy cái, sau đó tắt lịm. Tôi nghe thấy cậu ta đánh lửa “loẹt xoẹt” mấy lần liên tiếp nhưng chỉ có mấy tia lửa từ đá lửa bắn ra chứ chẳng hề có ảnh lửa bùng lên.

Đang ở trong địa đạo tối tăm, lại mất đi nguồn sáng duy nhất, Vương Tiên Dao không khỏi có chút căng thẳng, bèn hỏi: “Kim Nguyên, bật lửa của cậu bị hỏng hay sao vậy? Có còn cái nào nữa không?”

“Cậu nên biết thế nào là đủ đi, bật lửa có thể dùng tới bây giờ đã nằm ngoài dự đoán của tớ rồi. May mà chúng ta đã xem được bản đồ, nếu không xảy ra vấn đề gì thì chắc sẽ ra ngoài được thôi.” Tôn Kim Nguyên vừa nói vừa bò vào trong nhánh địa đạo mà vừa rồi chúng tôi vừa bỏ qua.

Tôi và Vương Tiên Dao vội vàng bám theo cậu ta, Vương Tiên Dao đề nghị chúng tôi nói chuyện cho bớt sợ, thế là tôi bèn nói: “Để tớ kể cho các cậu nghe một câu chuyện nhé! Ngày xửa ngày xưa, có hai anh em, người anh rất tinh ranh, người em thì lại thật thà.Sau khi cha mẹ qua đời, người anh liền đuổi người em đến ở trong gian nhà gỗ ở đầu thôn.Kể từ đó, người em mưu sinh bằng nghề chặt củi.Bởi vì cậu ta rất chăm chỉ nên chỉ mấy năm sau, khu rừng trên núi đã bị cậu ta chặt mất gần một nửa. Một hôm, từ sáng sớm, người em đã vào trong núi sâu chặt củi, trên đường về thì ngồi nghỉ ngơi dưới một cái cây lớn, chợt nghe từ trên ngọn cậy vọng xuống một tiếng…” Còn chưa nói xong, tôi đã nghe thấy một tiếng “quác” vang lên sau lung mình, liền vội vàng ngậm miệng.

Vương Tiên Dao cười, nói: “Hì hì, cậu giả giọng giống thật đấy, đó là tiếng kêu của con chim trên ngọn cây ư? Cậu hãy kêu tiếng nữa cho tớ nghe xem nào!”

Tôi còn chưa kịp phủ nhận thì từ phía sau đã lại vong tới một tiếng “quác” nữa. Vương Tiên Dao lập tức bật cười khúc khích mãi không thôi.

Tôi vội vàng thanh minh: “Đừng cười nữa, đó không phải tiếng kêu của tớ đâu, con chim kia đuổi tới nơi rồi đấy!”

Nhưng sau khi chúng tôi tập trung lắng nghe thì lại chẳng có âm thanh nào vang lên nữa, lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi?

Vương Tiên Dao nói bằng giọng xem thường: “Cậu tệ quá đấy, chỉ biết gạt người thôi!”

Tôn Kim Nguyên biện bạch giúp tôi: “Vân Sơn nói không sai đâu, tớ cũng nghe thấy rồi, tiếng kêu đó dương như vọng tới từ một hang động khá sâu nào đó chứ không phải ở quanh đây. Chúng ta mau đi tiếp thôi, chẳng rõ đối phương là thứ gì nữa, cứ lên được mặt đất sớm chút nào thì chúng ta sẽ được an toàn sớm chút đó”.

Chúng tôi liền đẩy nhanh tốc độ, sau khi bò thêm một khoảng thời gian chẳng rõ là bao lâu, trên tay chúng tôi đều mọc rất nhiều mụn nước nhưng vẫn không dám dừng lại. Bò đi giữa một nơi tối tăm và u ám thế này thực sự là một chuyện vô cùng khô khan và tẻ nhạt, tôi lại nghĩ tới câu chuyện vừa rồi bèn nói: “Tớ kể tiếp câu chuyện vữa nãy nhé! Lại nói người em thật thà kia sau khi chặt củi trở về thì ngồi nghỉ ngơi dưới một cái cây lớn, chợt nghe từ trên ngọn cây vọng xuống một tiếng…” Thật quá dị, tôi vừa mới kể đến đây thì tiếng kêu của con chim chết tiệt kia lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này, âm thanh không vọng tới từ sau lung chúng tôi mà là tới từ trước mặt.

Ba chúng tôi không hẹn mà cùng dừng lại, sau đó dỏng tai mà lắng nghe động tĩnh ở phía trước. Chỉ thấy tiếng cào chân xuống đất “loạt xoạt”, tiếng vỗ cánh “phành phạch” cùng tiếng kêu “quác quác” trộn lẫn vào nhau không ngừng vọng lại từ một nơi cách chỗ chúng tôi không xa, may mà âm thanh càng lúc càng xa dần nên chúng tôi cũng không quá lo lắng nữa. Đột nhiên phía trước có ánh sáng xuất hiện, tuy rất yếu nhưng đối với những người ở trong bóng tối quá lâu như chúng tôi thì đã là sáng lắm rồi, cho nên chúng tôi nhìn thấy ngay. Tôi vô cùng mừng rỡ, không để tâm tới cơn đau truyền tới từ những chiếc mụn nước trên bàn tay, nhanh chóng bò về phía có ánh sáng.

Cuối cùng, chúng tôi cũng tới được cửa ra của địa đạo, bèn dừng cả lại. Tôn Kim Nguyên đang đi đầu chợt ngoảnh lại hỏi chúng tôi: “Đây là điểm cuối của địa đạo rồi, bây giờ tớ có một tin tốt và một tin xấu, các cậu muốn nghe tin nào trước đây?”

“Từ xấu đến tốt đi, chỉ cần có thể ra ngoài là tớ đã thấy thõa mãn lắm rồi.”Vương Tiên Dao tỏ vẻ thản nhiên nói.

Tôn Kim Nguyên nói: “Tin xấu là chúng ta đã lại trở về cái hang động thẳng đứng lúc ban đầu rồi, nó ở ngay bên ngoài địa đạo này thôi.”

Cái gì, lẽ nào sau một quãng đường dài, chúng tôi lại trở về điểm xuất phát, bao nhiêu hi vọng của chúng tôi chẵng lẽ cứ thế mà tan vỡ ư? Tôi không kìm được buồn bực nói: “Ôi, sao lại như vậy chứ? Cậu đừng có up up mở mở nữa, mau nói cho bọn tớ biết tin tốt là gì đi!”

Tôn Kim Nguyên cười, nói: “Tin tốt là vị trí bây giờ của chúng ta khác với lúc trước, chúng ta đã lên tới chỗ cao hơn rồi, mà sợi dây mây kia thì vẫn còn, ha ha, chỗ đứt nằm ở bên dưới. Các cậu chờ đó, tớ trèo lên trên trước rồi sẽ kéo các cậu lên.”

“Ha ha ha, hay quá!” Vương Tiên Dao hung phấn như một đứa trẻ, cứ thế không ngừng vung chân đá về phía sau, khiến rất nhiều đất bị đá bay vào mặt tôi.

Tôn Kim Nguyên giống hệt như một con khỉ, bắt đầu leo lên trên, không đầy ba phút sau, giọng nói của cậu ta đã vọng xuống: “Tiên Dao, mau buộc dây vào người đi, tớ chuẩn bị kéo lên đây!”

Nhìn Vương Tiên Dao từ từ được kéo lên, tôi nói đùa: “Các cậu nhất định không được học theo gã Trịnh Duy Tín đó đâu nhé!”

Chúng tôi cùng nằm trong một dòng suối nông, nước trong veo có thể nhìn thấy đáy, ánh chiều tà dịu nhẹ từ trên cao rọi xuống cơ thể uể oải, mỏi mệt của chúng tôi, khiến chúng tôi đều cảm thấy vô cùng thư thái. Nếu không vì bên cạnh có Vương Tiên Dao liên tục ríu ra ríu rít một cách hưng phấn, chắc lúc này tôi đã chìm vào giấc ngủ say rồi.

Vương Tiên Dao nói: “Lạ thật, sao vừa rồi con chim đó lúc thì kêu ở phía sau chúng ta, lúc thì kêu ở phía trước chúng ta thế nhỉ? Rốt cuộc nó đã dùng cách gì vậy chứ?”

Tôn Kim Nguyên nói: “Chuyện này thì dễ giải thích thôi. Chúng ta nhìn thấy con chim đó chui vào địa đạo nên mới nghĩ ra biện pháp thoát ra ngoài. Khi chúng ta chui vào trong đó thì nó sợ hãi, nên ra sức bỏ chạy, tới chỗ ngã rẽ kia thì nó chạy vào nhánh bên trái, còn chúng ta thì lại lựa chọn nhánh bên phải. Nó ở trong nhánh địa đạo bên trái đợi suốt hồi lâu mà không thấy chúng ta đuổi theo, bèn quay trở về theo hướng cũ, ai ngờ sau đó chúng ta lại từ nhánh địa đạo bên phải chui qua bên trái, nó nghĩ rằng chúng ta lại đuổi theo, nên mới sợ hãi kêu lên mấy tiếng rồi bỏ chạy. Sau đó nó bám vào vách hang động thẳng đứng kia mà leo lên phía trên, nhưng mới được nữa đường thì lại nghe thấy tiếng Vân Sơn kể chuyện, liền nghĩ ngày rằng chúng ta lại tiếp tục đuổi theo, do đó mới kêu mấy tiếng nữa, sau khi ra khỏi cửa hang thì bay đi luôn, chính vào lúc ấy chúng ta đã nhìn thấy ánh sáng vốn bị nó chắn mất.”

Vương Tiên Dao nói: “Thì ra là vậy, cậu đúng là giỏi quá đi mất! Phải rồi Vân Sơn, câu chuyện vừa nãy cậu còn chưa kể hết, tớ muốn nghe tiếp!”

Tôi vươn vai một cái, nói: “Được thôi! Khi đó, từ trên ngọn cây vọng xuống một tiếng chim kêu, người em ngẩng đầu nhìn lên nhưng chẳng thấy gì cả. Khi cậu ta đang buồn bực, đột nhiên có một tia sáng rực rỡ lóe lên, trên cây xuất hiện một con chim lớn có bộ lông cực kì lộng lẫy. Con chim đó nói với cậu ta: “Ngươi đừng chặt củi nữa, hãy về nhà may một chiếc túi vải nhỏ, ngày mai khi trời chưa sáng thì lại đây, ta sẽ mang ngươi đi kiếm đồ tốt về.“. Người em làm theo lời chim dặn. Hôm sau khi đến nơi, chim liền bảo người em ngồi lên lưng mình, nhắm mắt lại. Người em nghe thấy bên tai vang lên tiếng gió vù vù, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trên một ngọn núi vàng. Chim nói với người em: “Ngươi hãy nhặt vàng bỏ vàng trong túi, nhưng trước khi mặt trời mọc, chúng ta nhất định phải rời đi đấy.” Người em lại một lần nữa vâng lời làm theo, sau khi nhặt đầy một túi vàng thì trèo lên lưng chim rời đi. Về đến nhà, cậu ta không cần chặt củi nữa, chỉ dựa vào túi vàng ấy là đã đủ để sống một cuộc sống sung túc.

Người anh thấy thế thì rất ghen tị, bèn tới nhà người em hỏi cách làm giàu. Người em vốn thành thực, không biết nói dối, liền kể hết mọi chuyện cho người anh nghe. Ngay trong đêm ấy, người anh đã sai người lên núi chặt củi, chỉ trong vòng một đêm đã chặt trụi gần hết cây cối trên núi. Lúc này, con chim kia lại xuất hiện và nói với người anh những lời giống hệt như hôm trước đã nói với người em, nhưng người anh lại nói: “Túi ta đã chuẩn bị sẵn đây rồi, chúng ta hãy xuất phát luôn bây giờ đi.” Con chim liền bay xuống, bảo người anh ngồi lên lưng mình, rồi cũng mang anh ta bay tới núi vàng. Người anh vừa xuống khỏi lưng chim đã vội vã mở túi ra. Cái túi đó thực sự rất lớn, ngay cả con chim kia nhìn thấy cũng không kìm được phải mở to hai mắt. Người anh không ngừng nhặt vàng bỏ vào trong túi, cái túi đó dần dần căng lên, con chim đứng bên cạnh thúc giục, nói là đừng nhặt vàng thêm nữa, nó không chở nổi đâu. Sau đó lại nói, mau đi thôi, mặt trời sắp mọc rồi, không đi sẽ bị chết cháy đấy.Song người anh vẫn làm thinh xem ra không nhặt vàng đầy túi thì quyết không chịu thôi.Lúc này bầu trời phía đông đã dành biến thành màu trắng, chim liền thúc giục thêm mấy lần nhưng người anh vẫn không có phản ứng gì cả. Chim vô cùng giận dữ, bèn vỗ cánh bay đi luôn. Mặt trời đã mọc, bầu không khí sau nháy mắt trở nên nóng rực, thân thể người anh lập tức cháy lên, cuối cùng, đến một khúc xương cũng chẳng còn sót lại.Về sau người em cưới được một cô vợ xinh đẹp như hoa. Cô vợ ấy mỗi ngày đều mặc những món đồ xa hoa lộng lẫy, giọng nói thì uyển chuyển vui tai, nghe nói chính là do con chim kia biến thành. Con chim đó kì thực là một tiên tử, đương nhiên rất xinh đẹp, cũng giống như Tiên Dao vậy.”

Những tưởng Tiên Dao được tôi khen như thế thì sẽ mặt mày rạng rỡ, vui vẻ vô cùng, nhưng cô nàng lúc này ngẩn ngơ nhìn trời, đột nhiên chỉ tay lên cao, hỏi: “Vân Sơn, kia có phải là con chim cậu muốn nói tới không vậy?”

Tôi nhìn theo hướng Vương Tiên Dao chỉ, thấy một con chim to cỡ chim ưng đang bay lượn giữa bầu trời, màu sắc vô cùng sặc sỡ khiến tôi vừa nhìn đã nghĩ ngay tới phượng hoàng. Theo như tôi được biết, phương hoàng cũng giống như rồng, là một loài động vật chỉ có trong truyền thuyết, con chim kia có lẽ là một loài chim mà tôi chưa từng gặp mà thôi. Vân Nam vốn là một tỉnh có nhiều chim choc, các loài như vẹt, họa mi, công đều không chỉ có bộ lông đẹp như gấm mà còn có giọng ca du dương động long người, trong đó điệu múa Khổng tước vũ nổi danh còn là do nhân dân Vân Nam học được từ chim công. Do đó, nhìn thấy một con chim màu sắc sặc sỡ như thế này ở đây cũng không phải là điều quá khó hiểu.

Con chim kia chợt hót vang một tiếng, sau đó liền giống như một mũi tênvừa rời khỏi dây cung, cứ thế lao thẳng xuống phía dưới, chui vào trong hang động mà chúng tôi vừa mới chui ra, nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.