Kế Phụ

Chương 47




“Ký Hạo, cậu đừng gấp! Không nên đi tới đi lui trước mặt tôi như vậy, thật khiến cho tôi cũng không còn tâm tình ngắm mỹ nữ! Chẳng qua là sinh con thôi mà, không có việc gì…” Long Cửu ngồi trên ghế sa lon, nhàn nhã uống cà phê, ôm laptop ngồi xem show thời trang hắn vừa mới làm gần đây. Nhưng là nhã hứng của hắn lại bị người trước mặt đi tới đi lui quấy rầy.

“Hiện tại Tiểu Mặc đang ở trên lầu sanh con, tôi có thể không vội sao. Cậu nói thật dễ nghe! Cái gì mà chẳng qua là sinh con không có việc gì! Cậu có biết sinh con nguy hiểm đến thế nào không? Có không ít người khó sinh…. Tiểu Mặc cũng đã sinh hơn hai tiếng rồi, còn chưa sinh ra. Tôi thật lo lắng….” Nghiêm Ký Hạo lập tức liếc mắt, không ngừng mắng xối xả Long Cửu.

Tiểu Mặc hiện đang sinh con ở trên lầu. Vì thân thể đặc thù nên Tiểu Mặc không tiện đi bệnh viện cho nên đầu tháng nay y đặc biệt nhờ Tiểu Đường sang Anh quốc chuẩn bị đỡ đẻ giúp Tiểu Mặc. Nghe nói con so rất khó sinh, tiểu huyệt của Tiểu Mặc nhỏ như vậy….Mặc dù mấy tháng trước sau khi phá cấm, bọn họ vẫn thường xuyện làm. Y vô cùng tận tình giúp Tiểu Mặc không ngừng “khếch trương” lỗ nhỏ nhưng nghĩ đến cục cưng lớn như vậy mà muốn chui từ tiểu mật huyệt của Tiểu Mặc ra ngoài. Y vẫn cảm thấy rất lo lắng….

Vốn muốn ở bên cạnh Tiểu Mặc, tận mắt nhìn thấy hắn sinh con. Nhưng Tiểu Đường nói y ở đây không tiện nên đuổi y ra ngoài. Y không thể làm gì khác hơn là ở dưới lầu chờ. . . .

“Cậu đừng vội! Sinh con là chuyện vô cùng cực khổ và vĩ đại, có người còn phải sinh mười mấy tiếng mới sinh ra được. Chị dâu nhỏ chỉ mới sinh có hơn hai tiếng, cậu gấp cái gì? Sinh con không thể nhanh được, cậu cứ ngồi xuống uống cà phê với tôi đi. Xem thời trang, từ từ chờ…” Long Cửu nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười an ủi.

Ký Hạo thật quá khẩn trương! Bất quá chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao đây là lần đầu Ký Hạo làm ba. Nếu như Tiểu Đường có thể sinh, hắn khẳng định cũng sẽ khẩn trương giống như Ký Hạo. Không….nói không chừng còn khẩn trương gấp trăm lần Ký Hạo bây giờ!

Nghĩ đến tình nhân, trong mắt Long Cửu hiện lên một tia ôn nhu và nồng đậm yêu thương…

Nghiêm Ký Hạo biết Long Cửu nói rất đúng, sinh con cần rất nhiều thời gian. Mình dù có gấp tới cỡ nào cũng vô ích! Y khẽ thở dài, ngồi xuống ghế sa lon, hi vọng Tiểu Mặc có thể sinh con thuận lợi, nhanh một chút sinh cục cưng ra….Ai, y quả thật không cách nào khống chế được tâm tình của mình, vẫn rất lo lắng….

“Có muốn một tách cà phê hay không?” Long Cửu giơ giơ tách cà phê lên, “cà phê nhà cậu quả thật hàng xin, so với thứ tôi mua bên Pháp còn ngon hơn!”

“Lúc này tôi làm sao nuốt vô!” Nghiêm Ký Hạo phất tay cự tuyệt. Bây giờ có cho y uống rượu tiên, y cũng không có tâm tình để uống!

Nghiêm Ký Hạo ở dưới lầu chờ đợi mấy tiếng, cũng sắp gấp đến phát điên rồi. Rốt cuộc nghe được tiếng trẻ sơ sinh khóc từ trên lầu vọng xuống, Điền Vũ Mặc sinh…

“Tiểu Mặc sinh!” Nghiêm Ký Hạo mừng như điên, cười nói, lập tức xông lên lầu.

“Ký Hạo, chờ tôi một chút…” Long Cửu cũng vội vàng đặt tách cà phê và laptop xuống, đi theo phía sau Nghiêm Ký Hạo.

Nghiêm Ký Hạo vọt vào phòng ngủ, Tiểu Đường đứng bên giường, trong tay ôm một đứa trẻ sơ sinh. Mà người yêu của y mặt đầm đìa mồ hôi, nằm ở trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy, rõ ràng là bởi vì lần sinh này quả thực không dễ dàng.

“Tiểu Mặc, khổ thân em!” Nghiêm Ký Hạo lập tức chạy đến bên giường, yêu thương giúp hắn lau mồ hôi trên mặt.

“Tôi không sao! Mau nhìn xem cục cưng của chúng ta. Vừa mới sinh xong, tôi còn chưa xem! Không biết là con trai hay con gái?” Tiểu Mặc lắc đầu, mỉm cười yếu ớt, nhìn đứa trẻ trong tay Tiểu Đường cao hứng nói.

“Đúng a! Ký Hạo, mau xem xem là tiểu tử hay là nha đầu!” Long Cửu hưng phấn nói.

“Mọi người. . . . . Đứa nhỏ này. . . . .” Tiểu Đường vẻ mặt quái dị nhìn bọn họ, dường như có điều gì khó nói.

Thấy vẻ mặt khó xử của hắn, Nghiêm Ký Hạo lập tức lo lắng hỏi: “Tiểu Đường, cục cưng có vấn đề gì không?”

“Bác sĩ Đường, anh nói mau, có phải cục cưng…..có phải bị khiếm khuyết chỗ nào hay không?” Điền Vũ Mặc cũng gấp tới nỗi từ trên giường bò dậy, bắt lấy tay Tiểu Đường, kinh hoảng hỏi.

“Nghiêm tổng tài, Tiểu Mặc, hai người đừng lo lắng! Tiểu bảo bảo cũng không có gì khiếm khuyết, chẳng qua là…. Chẳng qua là nó và Tiểu Mặc giống nhau, đều là người song tính!” Tiểu Đường lắc đầu, có chút tiếc nuối trả lời, nhưng ngay sau đó vội vàng an ủi: “Bất quá cục cưng mặc dù là người song tính nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh!”

Tiểu Mặc chính là người song tính, kết quả hiện tại lại sinh ra một đứa trẻ song tính. Tiểu Mặc và Nghiêm tổng thật khổ! Ai, trời cao cũng thật quá đáng, cho bọn họ vận mệnh như vậy….

“Cục cưng cũng là người song tính?” Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc đồng thời kinh hoảng kêu lên.

“Tại sao lại có thể như vậy? Anh mau bế cục cưng lại cho tôi nhìn một chút!” Điền Vũ Mặc lo lắng nói với cha kế.

Nghiêm Ký Hạo gật đầu, đỡ lấy cục cưng trong tay Tiểu Đường, bế đến trước mặt con riêng. Điền Vũ Mặc run rẩy vươn tay kéo miếng vải che hạ thể cục cưng xuống. Nơi đó quả nhiên giống hắn, có đầy đủ cơ quan sinh dục của cả nam lẫn nữ. Nơi đó ngoại trừ tiểu kê kê ra thì phía dưới còn có khe hở nho nhỏ mà chỉ bé gái mới có. Cục cưng thế nhưng lại là người song tính….

Tại sao? Tại sao cục cưng lại giống hắn, là người song tính? Tại sao vận mệnh lại quá tàn nhẫn với hắn như vậy?

Tiểu Mặc cắn chặc môi, hai mắt thất thần. Trong nhất thời khó có thể chấp nhận được sự thật này!

Y nhìn cục cưng nằm trong lòng mình, sắc mặt cũng rất khó coi nhưng y rất nhanh liền đè nỗi khiếp sợ và đau khổ trong lòng mình xuống, nhìn Tiểu Mặc mỉm cười nói: “Tiểu Mặc, không có việc gì! Cho dù cục cưng là giới tính gì đi chăng nữa, có khiếm khuyết gì đi nữa thì hắn cũng là cục cưng của hai chúng ta. Là kết tinh tình yêu của chúng ta! Là lễ vật thượng đế ban cho chúng ta, chúng ta sẽ thương hắn, yêu hắn, có phải không?”

Lời nói của y như thức tỉnh Tiểu Mặc, khiến cho hắn nhất thời thanh tỉnh lại. Cha kế nói rất đúng, cho dù cục cưng có là giới tính gì đi nữa, thân thể có khiếm khuyết thì hắn cũng là con của bọn họ. Là bảo bối quan trọng nhất của bọn họ! Mặc dù cục cưng di truyền từ hắn, là một thân thể song tính dị dạng đáng thương, nhưng bọn họ sẽ hảo hảo chăm sóc đứa bé này. Nhất định sẽ làm cho nó có cuộc sống hạnh phúc hơn mình….

“Ừ!” Tiểu Mặc ngước mắt lên nhìn cha kế, ra sức gật đầu.

“Đúng đó! Tôi và Tiểu Đường muốn làm cha nuôi của cục cưng. Chúng ta sẽ cùng nhau yêu thương cục cưng, khiến cho hắn là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này…” Long Cửu chạy đến bên giường, nhìn cục cưng cười nói, còn làm mặt quỷ chọc cục cưng. Khiến cho cục cưng đang khóc cũng mở miệng cười khanh khách.

“Tôi là lần đầu tiên làm cha nuôi, thật vui a! Chúng ta phải nhanh đưa quà cho cục cưng làm lễ ra mắt mới được…” Tiểu Đường gật đầu phụ họa.

“Cảm ơn hai người…” Tiểu Mặc cảm động nói. Thật tốt quá, có nhiều người yêu thương cục cưng như vậy. Tất cả mọi người đều nguyện ý thương yêu cục cưng!

“Tiểu Mặc, em đặt tên cho cục cưng của chúng ta đi!” Nghiêm Ký Hạo ôn nhu sờ đầu hắn, cười nói.

“Để tôi đặt tên sao?” Tiểu Mặc có chút kinh ngạc nhìn cha kế. Hắn cho là tên của tiểu bảo bảo sẽ do cha kế đặt.

Nghiêm Ký Hạo gật đầu, vốn là y đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho cục cưng khi mới sinh ra, ngay cả tên cũng đã nghĩ kỹ. Nhưng là y muốn khiến cho con riêng vui một chút! Y biết giới tính đặc biệt của cục cưng khiến cho Tiểu Mặc vô cùng đau khổ cho nên y quyết định tên của cục cưng để cho Tiểu Mặc đặt….

Tiểu Mặc cúi đầu nhìn đứa trẻ mới vừa rồi còn đang khóc trong ngực mình, nhưng bây giờ đã nhìn mình cười khanh khách. Hắn cúi đầu hôn lên trán nó: “Vậy kêu nó là Tiểu Tiểu đi!” Sinh mệnh nho nhỏ, như vậy thật khả ái! Hắn sẽ dùng toàn lực để bảo vệ tiểu sinh mạng này. Khiến cho nó lớn lên giống như bao đứa trẻ bình thường khác, làm cho cuộc sống của nó hạnh phúc hơn bọn họ….

“Nghiêm Tiểu Tiểu, cái tên này không tệ!” Nghiêm Ký Hạo lập tức mỉm cười, đồng ý.

“Đúng a! Tên Nghiêm Tiểu Tiểu này thật sự không tệ, rất đáng yêu! Tiểu Mặc đặt tên thật hay!” Long Cửu và Tiểu Đường cũng vỗ tay khen ngợi.

Tiểu Mặc lộ ra nụ cười thản nhiên. Thật tốt quá, tất cả mọi người đều thích cái tên này!

Ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt ấm áp, Tiểu Mặc mỉm cười. Cả nhà ba người bọn họ nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, bởi vì hắn tin tưởng ba ba nhất định sẽ bảo vệ hắn và cục cưng. Hắn cái gì cũng không cần lo lắng. . . . .

Hi vọng trời cao linh thiêng có thể phù hộ cục cưng, khiến cho nó sau này có thể tìm được một người không ngần ngại thân thể dị dạng của nó. Nguyện ý một đời một thế yêu thương nó, bảo vệ nó giống như cha kế đối với hắn…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.