Kế Phụ

Chương 39




Y trìu mến thâm tình hôn lên môi con riêng. Lần này y nhất định sẽ làm cho con riêng hạnh phúc…

Điền Vũ Mặc đứng trên đám mây màu trắng, cảm thấy bản thân giống như một con chim nhỏ bay lượn trên bầu trời. Đột nhiên Điền Vũ Mặc thấy từ nơi xa xa xuất hiện thân ảnh quen thuộc, là cha kế Nghiêm Ký Hạo của hắn. Chẳng qua là khuôn mặt anh tuấn mê người giờ đây đã trắng bệch như tờ giấy trắng, vốn thân hình to lớn bây giờ gầy chỉ còn da bọc xương. Đáng sợ nhất là cả người y toàn là máu…..

Điền Vũ Mặc sợ hết hồn, lập tức lo lắng chạy tới nhưng còn chưa tới trước mặt Nghiêm Ký Hạo thì đã thấy y nhìn hắn, ôn nhu mỉm cười: “Tiểu Mặc, thật xin lỗi! Tôi yêu em…”

Điền Vũ Mặc còn không kịp phản ứng thì đã trơ mắt nhìn Nghiêm Ký Hạo từ trên cao té xuống, Điền Vũ Mặc kinh hoảng kêu to: “Ba ba…”

Mở choàng mắt, Điền Vũ Mặc phát hiện thì ra là hắn đang nằm mơ, thở phào nhẹ nhỏm. Điền Vũ Mặc lập tức nhớ tới ca phẫu thuật thất bại của cha kế, nhớ tới chuyện y sắp chết. Trái tim vừa mới thả lòng liền lập tức co lại.

Hắn lo lắng từ trên giường bò dậy bắt được tay Long Cửu, sợ hãi hỏi: “Ba ba tôi đâu? Ba ba tôi ở đâu….ông ấy…ông ấy có phải đã chết rồi hay không?”

Hắn nhớ lại mọi chuyện, nhớ tới di ngôn mà y nói với hắn trong phòng phẫu thuật. Hắn quá thương tâm không chịu được chuyện y phải chết nên bị kích thích hôn mê bất tỉnh. Còn chuyện sau đó thế nào hắn hoàn toàn không hay biết. Hắn sợ rằng ngay tại thời điểm hắn té xỉu cũng là lúc y đã rời khỏi thế gian này…

“Tiểu Mặc, tôi ở đây!” Ngay lúc Điền Vũ Mặc gấp đến độ sắp khóc, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến. Đó là giọng của…cha kế Nghiêm Ký Hạo?!

Điền Vũ Mặc lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc kia, nước mắt lập tức từ hốc mắt chảy ra. Y còn chưa chết, y vẫn còn sống… Thật tốt quá! Thật sự quá tốt rồi!

“Ba ba…” Điền Vũ Mặc mừng rỡ, kích động nhào vào ***g ngực cha kế. Phát hiện ra y vẫn còn chưa chết, hắn vui tới mức không quan tâm đến việc có người đứng xung quanh.

Ôn nhu xoa đầu con riêng, y vui sướng cười híp mắt. Đây là lần đầu tiên con riêng chủ động nhào vào ngực y, thâm tình gọi y một tiếng ba ba! Thấy con riêng phát hiện ra mình không chết mà vui vẻ, kích động như vậy….Y thật hạnh phúc muốn chết! Giây phút này tuyệt đối là thời khắc hạnh phục nhất trên đời của y….

“Ba ba, tôi tưởng ông đã chết…tôi…tôi không cho phép ông chết. Tuyệt đối không cho phép ông chết…” Tiểu Mặc ôm chặt lấy y, sợ y đột nhiên lại biến mất trước mặt mình, nức nở khóc.

Phát hiện ra y không chết mà còn sống, hắn lại một lần nữa biết mình thích y nhiều đến cỡ nào. Không…đã không còn là thích nữa rồi, hắn yêu y, hắn yêu đến không thể quay đầu lại được. Tánh mạng của hắn đã không thể không có y! Giờ phút này hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận được chuyện y biến mất khỏi thế gian này….

“Tiểu bảo bối đáng thương, đừng khóc! Ba ba không có chết… Em yên tâm, ba ba sẽ không chết. Ba ba sẽ không bao giờ rời bỏ em…” Y đau lòng nói.

“Có thật không? Ông thật sẽ không chết? Ông thật sẽ không rời bỏ tôi?” Tiểu Mặc nhướng mắt lên nhìn y, hỏi.

“Thật! Em đừng lo lắng, tôi sẽ không có chuyện gì đâu! Sau khi em té xỉu, Long Cửu xin em họ hắn giúp tôi làm lại một cuộc giải phẫu. Cuộc giải phẫu lần này vô cùng thành công cho nên tôi có thể sống….” Y đã sớm chuẩn bị kĩ lời giải thích để nói cho con riêng. Tuyệt không thể cho con riêng biết bọn họ lừa hắn, nếu không hắn nhất định sẽ không tha thứ cho mình!

“Thật tốt, thật tốt quá…” Tiểu Mặc rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm. Cả người vui sướng, đắm chìm trong tin tức y còn sống, hoàn toàn không phát hiện ra chuyện mình bị gạt.

Đang lúc Điền Vũ Mặc vui vẻ nằm trong ***g ngực cha kế, Long Cửu đứng bên cạnh bọn họ cũng không nhịn được cười ra tiếng: “Thật hâm mộ các ngươi, hai người các ngươi thật hạnh phúc nha!”

Điền Vũ Mặc lúc này mới nhớ tới trong phòng bệnh ngoại trừ hắn và cha kế ra thì còn người thứ ba, lập tức xấu hổ đẩy cha kế ra. Mắc cỡ chết đi được, hắn thế nhưng ở trước mặt người ngoài ôm cha kế khóc lóc sướt mướt, còn nói ra một tràng những lời buồn nôn nữa chứ! Hắn không còn mặt mũi gì gặp người nữa rồi a!

Nghiêm Ký Hạo ác độc trừng mắt nhìn Long Cửu, tiểu tử chết tiệt này lại dám phá hư chuyện tốt của mình. Y còn ôm Tiểu Mặc chưa đủ a!

Đối mặt với sự bất mãn của bạn thân, Long Cửu nhếch miệng cười xấu xa. Nhưng nếu sợ không đi mà tiếp tục làm bóng đèn thì thật sự sẽ bị bạn thân đánh. Hắn đứng dậy cười nói: “Nếu Tiểu Mặc đã tỉnh, tôi có thể yên tâm rồi. Hai người các ngươi cứ từ từ hàn huyên. Tôi đi trước!”

Nghiêm Ký Hạo vội vàng gật đầu, đã sớm ước gì hắn nhanh cút đi. Tránh quấy rầy y và Tiểu Mặc nói chuyện yêu đương!

“Biết rồi! Biết rồi! Đừng có trừng tôi như vậy nữa. Tôi đi là được chứ gì! Tránh quấy rầy các ngươi khanh khanh ta ta…” Long Cửu cười ha ha.

“Biết là tốt rồi!” Nghiêm Ký Hạo mắng.

Điền Vũ Mặc mắc cở mặt đỏ bừng, hận không thể nhanh chóng tìm một cái lỗ chui vào.

Long Cửu phất phất tay đi ra ngoài, nhưng mới vừa ra tới cửa thì bị Điền Vũ Mặc gọi lại.

“Xin… chờ một chút! Tôi…tôi có lời muốn nói với ông…” Điền Vũ Mặc e lệ nhỏ giọng nói: Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện hắn phải nói với Long Cửu…

Long cửu xoay người lại nghi ngờ nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Tiểu Mặc, có chuyện gì không?” Nghiêm Ký Hạo cũng tò mò nhìn con riêng hỏi.

“… Long tiên sinh, cám ơn ông đã cứu sống ba ba tôi…Còn có tôi cũng yêu ba ba….Phải…là tôi tự nguyện ở cùng một chỗ với ba ba. Xin ông ngàn vạn lần đừng nên báo cảnh sá bắt ba ba tôi…Cầu xin ông!” Tiểu Mặc cắn cắn môi, lấy hết dũng khí đỏ mặt nói. Hắn còn nhớ rất rõ những lời Long Cửu đã nói. Cho dù cha kế không chết, hắn cũng sẽ báo cảnh sát bắt cha kế, khiến cho cha kế ngồi tù cả đời!

Nghiêm Ký Hạo và Long Cửu sửng sốt, không nghĩ tới Điền Vũ Mặc sẽ nói những lời này. Nghiêm Ký Hạo cảm động, khóe mắt ươn ướt. Nắm bàn tay nhỏ bé của con riêng, thâm tình gọi: “Tiểu Mặc. . . . .”

Y sẽ vĩnh viễn không buông bàn tay nhỏ bé này ra. Cho dù sau này có một ngày bị toàn thế giới phỉ nhổ, bị tất cả mọi người khinh bỉ nguyền rủa, y cũng sẽ không rời xa đứa bé thiện lương, khả ái giống như thiên sứ này!

Nhưng tên khốn Long Cửu này lại nói muốn báo cảnh sát bắt y ngồi tù cả đời. Hắn không phải chán sống?

“Cậu yên tâm đi! Các ngươi là thật tâm yêu nhau, tôi tuyệt đối sẽ không dùng gậy đánh uyên ương, báo cảnh sát bắt Ký Hạo đâu!” Long Cửu cười gật đầu, lấy ánh mắt vô tội nhìn vẻ mặt đầy căm tức của bạn thân. Hắn nói như vậy chỉ vì để hù dọa Tiểu Mặc, ép hắn nhìn thẳng vào lòng mình!

“Cảm ơn ông!” Khuôn mặt đỏ ửng lập tức hé ra nụ cười thuần khiết, lộ ra hai lúm đồng tiền. Nghiêm Ký Hạo và Long Cửu nhìn thấy trong lòng liền động.Thật là đẹp quá!

“Tôi đi. Tạm biệt!” Long Cửu vội vàng rời khỏi phòng bệnh, đưa tay sờ tim đang đập thình thịch, lắc đầu. Hắn sao lại có thể động lòng với một đứa bé, còn là người yêu của bạn thân nữa chứ. Thật đáng sợ! Đứa bé song tính này tuổi còn nhỏ mà đã có loại mị lực này rồi, sau này trưởng thành tuyệt đối mê chết người không đền mạng!

Trong phòng bệnh, Nghiêm Ký Hạo nhíu mày nhìn Điền Vũ Mặc, tức giận ra lệnh: “Sau này không cho phép em cười với người đàn ông khác nữa!”

Y biết vừa rồi Tiểu Mặc đã mê hoặc người huynh đệ của mình, làm cho bạn mình động tâm! Mặc dù y biết Tiểu Mặc vô ý nhưng dấm chua vẫn bốc mùi nồng nặc!

Điền Vũ Mặc không hiểu nhìn cha kế hỏi: “Tại sao?”

“Không có tại sao cả. Chỉ là không cho phép em cười với người đàn ông khác. Sau này chỉ được cười với tôi thôi!” Nghiêm Ký Hạo xấu hổ không nói cho con riêng biết, thấy hắn cười với người khác làm cho mình ghen tị!

“Sao ông lại bá đạo vậy?” Tiểu Mặc khẽ nhíu mày, trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ “Không nghĩ tới y mới khá lên một chút là đã khôi phục lại bản tính bá đạo như cũ. Thật là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!”

“Bởi vì tôi yêu em!” Nghiêm Ký Hạo thâm tình nhìn hắn, cười gian một cái.

“Tôi….tôi cũng vậy…” Tiểu Mặc lớn mật đáp lại, nói xong thẹn thùng trốn vào ngực cha kế.

“Tiểu Mặc!” Nghiêm Ký Hạo sao có thể cho phép hắn núp. Nhìn hai má Tiểu Mặc đỏ như mông khỉ, y liền hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp.

Tiểu Mặc cũng không có đẩy y ra, ngượng ngùng đón nhận nụ hôn này. Chuyện lần này nói cho hắn biết sinh mệnh con người mong manh đến cỡ nào. Bất cứ lúc nào cũng có thể vì lí do ngoài ý muốn mà bị cướp mất. Hắn hẳn là nên quý trọng giây phút hai người ở bên nhau, không nên lại vì những thứ đạo đức, ràng buộc của thế tục mà trốn tránh tình cảm trong lòng mình!

Điền Vũ Mặc có thể bởi vì còn là một đứa trẻ nên tương đối dễ dàng dao động. Sau khi gặp phải biến động lớn này đã hiểu ra, một lần nữa thay đổi quan niệm tình cảm của mình. Không giống như một số người lớn, luôn bị thế tục, đạo đức ràng buộc quá chặt, vô luận phát sinh chuyện gì cũng khư khư cố chấp…

Không bị con riêng cự tuyệt, y cực kì vui vẻ nên hôn càng thêm ôn nhu triền miên. Cẩn thận từ từ thưởng thức hương vị đôi môi ngọt ngào, hôn cho đến khi đôi môi anh đào bị mút đến sưng đỏ thì mới lưu luyến buông tha.

“Tiểu Mặc, tôi thật hạnh phúc! Chúng ta rốt cục đã có thể vĩnh viễn ở bên nhau….” Ngón tay cái y vuốt ve làn môi kiều diễm bị mình gặm tới sưng đỏ, vui vẻ cười nói.

“Không…” Tiểu Mặc vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lắc đầu sau đó quay mặt sang chỗ khác.

“Tại sao lại không? Chẳng lẽ em đột nhiên muốn thay đổi chủ ý, không muốn ở chung một chỗ với tôi? Vậy có phải em đổi ý, không muốn cục cưng của chúng ta nữa?” Y lập tức xị mặt, không vui hỏi.

“Không phải vậy…tôi không thay đổi chủ ý, cũng không hối hận. Tôi…tôi chỉ là nghĩ đến mẹ, nếu như chúng ta ở chung một chỗ, còn sinh cục cưng vậy thì mẹ phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn làm mẹ bị tổn thương!” Tiểu Mặc vội vàng giải thích.

Mặc dù đã quyết định vô luận phát sinh chuyện gì, gặp phải bao nhiêu khó khăn cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh y, không rời xa y. Nhưng chỉ cần nghĩ tới mẹ, trong lòng hắn lại dấy lên nỗi áy náy và sợ hãi không nói nên lời. Chừng nào chưa giải quyết được chuyện của mẹ, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không an tâm ở cùng một chỗ với y….

“Thì ra là như vậy!” Y thở phào nhẹ nhỏm, suýt nữa bị hù chết. Y còn tưởng rằng con riêng hối hận, không muốn ở bên cạnh mình nữa!

Ai! Y cũng biết nếu không giải quyết tốt vấn đề của Điền Nhược Vân, con riêng sẽ không cách nào thực sự an tâm ở bên cạnh mình. Bọn họ sẽ không thể thực sự hạnh phúc! Điền Nhược Vân là chướng ngại lớn nhất của bọn họ. Chuyện Điền Nhược Vân phải giải quyết thế nào, thật là một vấn đề lớn!

Vốn nghĩ cách tốt nhất chính là trực tiếp nói cho Điền Nhược Vân biết quan hệ thực sự giữa bọn họ, chuyện Tiểu Mặc mang thai; hơn nữa uy hiếp, đe dọa, cưỡng bức nàng thối lui. Sau đó cho nàng một khoản tiền để cho nàng đi chỗ khác xây dưng cuộc sống mới! Nhưng y biết Tiểu Mặc tuyệt đối sẽ không đồng ý với biện pháp này, ai….

Muốn tìm lý do khác để ly hôn với Điền Nhược Vân nhưng lại không tìm được lý do nào tốt. Cho dù tìm được lý do để Điền Nhược Vân đồng ý ly hôn nhưng sau khi y và Điền Nhược Vân ly hôn thì y sẽ không còn có quan hệ gì với Tiểu Mặc nữa. Điền Nhược Vân nhất định sẽ mang Tiểu Mặc đi, dù sao y cũng không phải là cha ruột của Tiểu Mặc, không có lý do gì để giữ Tiểu Mặc lại. Thật là phiền muốn chết!

Mặc dù y cũng rất buồn rầu nhưng vẫn ôn nhu xoa đầu con riêng, cười ôn nhu an ủi hắn: “Tiểu Mặc, em đừng lo lắng. Chuyện mẹ em tôi sẽ nghĩ cách giải quyết! Em chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh tôi là được rồi, nhưng chuyện khác đừng nghĩ tới nữa!”

“Ông thật sự có cách giải quyết vấn đề của mẹ sao?” Tiểu Mặc lo lắng hỏi, không phải là hắn không tin y mà là vấn đề của mẹ thật khó giải quyết! Cho tới bây giờ hắn cũng chưa nghĩ ra cách gì có thể thuận lợi giải quyết chuyện của mẹ….

“Dĩ nhiên, em cứ yên tâm giao cho tôi! Mặc dù bây giờ tôi còn chưa nghĩ ra cách nhưng tôi đáp ứng em tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện của mẹ em!” Y gật đầu cam đoan.

“Ừ, ông có thể đồng ý với tôi một chuyện hay không?” Tiểu Mặc cũng không thể nghĩ ra cách gì, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng y. Hi vọng y có thể nghĩ ra cách tốt, thuận lợi giải quyết vấn đề hóc búa này.

Chuyện gì? Chỉ cần không phải chuyện muốn rời xa tôi và xóa bỏ cục cưng của chúng ta. Bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ đáp ứng em!” Y cười nói.

“Ông nhất định phải đáp ứng tôi, ngàn vạn lần đừng tổn thương đến mẹ, cũng đừng nói cho mẹ biết chuyện chúng ta yêu nhau. Tôi sợ mẹ chịu không nổi!” Tiểu Mặc nói ra yêu cầu.

“Được!” Y sảng khoái gật đầu.

“Cảm ơn ông!” Tiểu Mặc ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên má cha kế, sau đó ngượng ngùng quay mặt nhìn đi chỗ khác. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hôn y, mắc cỡ chết được!

Tiểu Mặc, em thật đáng yêu!” Y vui sướng cười ha ha, lại cúi đầu xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của hắn….

Tiểu Mặc ôn nhu đón nhận nụ hôn của y, còn thẹn thùng chủ động đáp lại y. Trong lòng khẽ cầu nguyện: Hi vọng ông trời có thể phù hộ bọn họ để cha kế thuận lợi giải quyết chuyện của mẹ; ai cũng không bị tổn thương. Hắn và cha kế có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau, mà mẹ cũng có thể tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về mình….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.