Kế Phụ

Chương 26




Cái gì? Nó là con riêng của vợ anh?” Thiệu viện trưởng nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Vâng!” Nghiêm Ký Hạo chờ đợi ăn một bạt tai. Việc làm của y thực làm cho trời đất căm giận, bị đánh cũng đáng đời!

“Anh….anh cường bạo con riêng của vợ mình, anh có còn là con người không?” Thiệu viện trưởng toàn thân phát run, hoàn toàn không thể tin được đứa cháu vô cùng ưu tú, luôn làm ông kiêu ngạo thế nhưng lại đi cường bạo con riêng của vợ mình, làm ra chuyện không bằng cầm thú này.

Trước kia từng nghe qua vợ Ký Hạo còn có một đứa con riêng nữa nhưng chưa tận mắt nhìn thấy đứa bé kia. Thật không ngờ đứa bé kia lại là đứa bé song tính đáng thương hôm nay mình cứu chữa!

Ai! Ký Hạo đúng là điên rồi, thậm chí ngay cả con riêng của vợ mình mà cũng không buông tha….

“Thật xin lỗi, con biết sai rồi!” Nghiêm Kư Hạo cũng biết mình không phải là người, mình là một súc sinh. Y thật hi vọng bây giờ có người có thể đánh chết mình.

“Anh…anh thật là….tôi hết biết phải làm sao với anh nữa rồi!” Thiệu viện trưởng day day huyệt thái dương, thật lâu sau mới tiêu hóa được sự thật khủng khiếp này, lo lắng hỏi: “vợ anh có biết chuyện này chưa?”

Nghiêm Ký Hạo lắc đầu. Tiểu Mặc bị thương nặng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể xuất viện được. Y phải làm thế nào dấu diếm Điền Nhược Vân đây?

“Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho vợ anh biết. Nhất định phải dấu nhẹm chuyện này đi! Nếu để lộ chuyện này ra ngoài ánh sáng cho dù với thế lực của Nghiêm gia có thể cứu anh thoát khỏi ngồi tù nhưng cũng là chuyện quá chấn động. Anh và đứa nhỏ này sẽ bị phá hủy! Chuyện ở bệnh viện tôi sẽ xử lý tốt, anh không cần lo lắng!” Thiệu viện trưởng nói.

Mặc dù vô cùng hổ thẹn trước hành vi man rợ của Ký Hạo nhưng dù sao nó cũng là con trai duy nhất của bạn thân chí cốt của mình, đứa cháu thân yêu của mình. Đứa cháu mình tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, vô luận thế nào thì mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nó bị thân bại danh liệt, cả đời bị thế nhân phỉ nhổ…

“Cảm ơn Thiệu thúc thúc!” Nghiêm Ký Hạo cảm kích nhìn bằng hữu tốt nhất của phụ thân lúc sinh tiền (* chú thích: Thiệu thúc này là bạn thân của ba Nghiêm Ký Hạo, chú o phải thúc ruột. Ba NKH đã die)

“Ký Hạo, lần này tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt, không nói chuyện này cho bất kì ai. Nhưng tôi cảnh cáo anh, anh không được phép tổn thương tới hài tử đáng thương kia nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Thiệu viện trưởng uy hiếp nói.

Giúp Ký Hạo nói láo, không vì hài tử đáng thuơng kia chủ trì công đạo, trong lòng hắn cũng vô cùng áy náy. Nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn thấy cháu mình bị thân bại danh liệt, thậm chí phải ngồi tù.

“Con biết, con thề từ nay về sau nhất định sẽ không làm thế với Tiểu Mặc nữa. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó!” Nghiêm Ký Hạo giơ tay lên trời thề thốt, trong lòng tự nhủ, đời này kiếp này sẽ không bao giờ thương tổn Tiểu Mặc nếu không thì sẽ chết không tử tế….

“Hi vọng anh có thể nhớ kỹ lời anh nói hôm nay!” Thiệu viện trưởng thở dài.

Mặc dù Điền Vũ Mặc không nguy hiểm tới tánh mạng, Nghiêm Ký Hạo có thể thở phào nhẹ nhỏm nhưng y cũng chưa thể toàn bộ yên tâm, còn rất nhiều chuyện chờ y giải quyết! Trong đó, vấn đề quan trọng nhất chính là phải làm thế nào để giải thích với Điền Nhược Vân chuyện con riêng nằm bệnh viện. Lần này con riêng bị thương nghiêm trọng như thế, rất khó giấu diếm thê tử.

Đang lúc Nghiêm Ký Hạo trăn trở không biết phải làm thế nào để lừa gạt Điền Nhược Vân, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán thì Điền Nhược Vân đột nhiên gọi điện thoại tới. Nói rằng chị họ của nàng bị tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, nàng phải lập tức chạy tới chăm sóc chị mình, ít nhất cũng phải mất một tháng. Nhờ y chăm sóc con trai giúp….

Nghiêm Ký Hạo nghe điện thoại xong như trút được gánh nặng, cảm ơn ông trời đã phù hộ. Điền Nhược Vân phải bay sang tỉnh khác chăm sóc chị họ bị tai nạn giao thông nên không thể nào biết chuyện con riêng bị thương được. Chờ nàng quay về thì con riêng hẳn cũng đã xuất viện. Cho nên nàng tuyệt đối sẽ không biết chuyện con mình từng bị trọng thương suýt chết nằm ở bệnh viện. Về phần con riêng thì không cần phải lo. Với bản tính hiếu thuận của Tiểu Mặc, nhất định sẽ không nói cho Điền Nhược Vân biết chuyện này.

Giải quyết xong vấn đề Điền Nhược Vân, tâm tình Nghiêm Ký Hạo tốt hơn nhiều. Hiện tại chỉ cần chờ con riêng tỉnh lại là có thể hoàn toàn yên tâm. . . . .

Suốt một ngày một đêm, cơn sốt của Điền Vũ Mặc mới có dấu hiệu giảm xuống. Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Ký Hạo vẫn chờ đợi trong phòng bệnh, không ăn không uống, canh giữ trước giường con riêng, nửa bước cũng không rời khỏi phòng bệnh. Bộ dáng lo lắng đau lòng của Nghiêm Ký Hạo làm cho người trong bệnh viện nhìn thấy không khỏi tán dương y là cha kế hiếm thấy nhất. So với cha ruột còn tốt hơn trăm ngàn lần! Có cha kế như vậy, Điền Vũ Mặc thật là hạnh phúc. . . . .

Nghe mọi người khen ngợi, Nghiêm Ký Hạo không biết nên vui hay buồn, càng thêm xấu hổ không chịu nổi. Nếu để mọi biết biết y chính là kẻ hại con riêng thành ra như vậy, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Khẳng định không chỉ không còn khen y là cha kế tốt nữa mà còn có thể mắng y là đồ cầm thú, heo chó không bằng….

Điền Vũ Mặc đã hạ sốt nhưng qua tới ngày hôm sau mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy cha kế đứng trước giường, vẻ mặt mừng như điên….

“Tiểu Mặc. Thật tốt quá. Con rốt cuộc đã tỉnh!” Thấy con riêng rốt cục đã tỉnh lại, vẫn canh giữ trước giường, không ngừng cần khấn thần linh phù hộ, Nghiêm Ký Hạo kích động hét lớn, vô cùng cao hứng.

Da thịt tái nhợt, không huyết sắc, ánh mắt đờ đẫn khẽ lóe lên một cái, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, một chút vui sướng cũng không có.

Cặp mắt trong suốt như lưu ly khẽ mở, nhìn lên trần nhà quét vôi trắng. Đứa bé khẽ mấp máy làn môi tái nhợt, khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ: “Ông….không….phải…ba….tôi…”

Sắc mặt Nghiêm Ký Hạo sầm xuống, xấu hổ không chịu nổi, không nghĩ tới câu đầu tiên con riêng mở miệng ra nói lại là câu này…

Y cho là sau khi tỉnh lại con riêng sẽ vô cùng kích động, la khóc làm loạn. Nhưng không nghĩ tới con riêng cái gì cũng không làm, thậm chỉ ngay cả một câu trách cứ cũng không thèm nói, chỉ nói mỗi câu: “Ông không phải ba tôi!”

Câu nói đó của con riêng có sức nặng nghìn cân, so với việc mắng y ngàn câu, đánh y vạn cái càng làm cho y đau lòng thống khổ hơn!

Vẻ mặt áy náy nhìn thân hình gầy yếu, thương tích đầy người của con riêng, y chân thành nói xin lỗi: “Tiểu Mặc, thật xin lỗi! Là ba ba sai. Ba ba thề, sau này sẽ không bao giờ…đối với con như vậy nữa….”

Điền Vũ Mặc trầm mặt không nói, ánh mắt nhìn chăm chú trần nhà, khuôn mặt tái nhợt không có chút sự sống nào, lặng yên như người đã chết….làm cho người ta sợ hãi không nói nên lời!

Tiểu Mặc, ba ba là cầm thú, ba ba không phải là người! Nhưng ba ba không phải cố ý, van con tha thứ cho ba! Ba ba đảm bảo sau này sẽ không bao giờ đánh con nữa. Vô luận là phát sinh chuyện gì, ba ba cũng sẽ không bao giờ đánh con!” Nghiêm Ký Hạo nắm bàn tay gầy gò cắm đầy ống dẫn dọa người, khẩn trương nói xin lỗi, thề thốt, hận không thể móc tim mình ra cho Tiểu Mặc thấy. Cho dù y có nói gì, con riêng cũng ngoảnh mặt làm ngơ, giống như chưa hề nghe thấy….

Nghiêm Ký Hạo nói một tràng xin lỗi…nhưng phát hiện con riêng vẫn không để ý tới mình nên vẻ mặt như đưa dám, nặng nề thở dài một tiếng. Nhưng nghĩ tới những chuyện đã làm với Tiểu Mặc, bây giờ hắn đối với mình như vậy cũng phải, hoàn toàn không dám trách cứ gì con riêng….

Tâm tình con riêng bây giờ khẳng định là rất tệ, chờ cho tâm tình hắn khá hơn một chút mình sẽ nói xin lỗi với hắn, có thể sẽ khá hơn!

“Tiểu Mặc, con nghỉ ngơi cho tốt. Ba ba không làm phiền con nữa! Ba ba sẽ luôn ngồi bên cạnh con, con cài gì thì cứ kêu ba ba một tiếng là được!” Nghiêm Ký Hạo cố gắng nặn ra một nụ cười, nói với Tiểu Mặc.

Điền Vũ Mặc vẫn tiếp tục giữ im lặng, hoàn toàn không liếc mắt nhìn người thiếu chút nữa đã hại chết mình- cha kế. Hai mắt như mặt hồ tĩnh lặng không gợn một tia sóng, lướt nhìn khắp toàn bộ căn phòng trắng….

Điền Vũ Mặc tỉnh lại chỉ nói một câu, sau đó thì không nói gì nữa. Thế thì y làm cách nào xin lỗi được, cho dù có xin lỗi hay cầu khẩn thì hắn cũng không chịu mở miệng ra nói chuyện, cũng không thèm nhìn Nghiêm Ký Hạo lấy một cái. Ngay cả khi thuốc tê trên người mất hết hiệu lực, cảm giác đau ập tới. Hạ thể đau làm cho người ta phát điên nhưng trên mặt hắn lại không có nửa điểm dao động, càng không khóc thét lấy một tiếng.

Điền Vũ Mặc giống như một con búp bê mất linh hồn, không nói chuyện, không lộ ra xúc cảm gì cả. Hắn hoàn toàn phong bế bản thân lại…

Nghiêm Ký Hạo khẩn trương muốn chết, phản ứng của con riêng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y, làm y không biết phải làm thế nào bây giờ. Luôn là người đàn ông thành thục, nhưng lần đầu tiên Nghiêm Ký Hạo cảm thấy bản thân vô dụng, ngơ ngác, lúng túng như một đứa trẻ.

Nghiêm Ký Hạo đi tìm Thiệu viện trưởng hỏi, nhưng Thiệu viện trưởng cũng không có cách gì. Nói Điền Vũ Mặc bởi vì chịu phải kích thích quá độ, quá thương tâm nên mới thế. Chỉ có từ từ tháo mở nút thắt trong tâm hồn hắn thì mới có thể làm cho hắn khôi phục lại bình thường….

Điều làm Nghiêm Ký Hạo nhức đầu nhất chính là Điền Vũ Mặc cự tuyệt ăn cơm. Mặc cho y như thế dụ dỗ, ép buộc nhưng Điền Vũ Mặc vẫn không chịu ăn bất cứ thứ gì. Y vốn định dùng Điền Nhược Vân để buộc hắn nhưng lại sợ kích thích hắn, buộc hắn vào tuyệt lộ nên lại thôi.

Nghiêm Ký Hạo hoàn toàn không có cách nào với Điền Vũ Mặc, không biết phải làm sao cho phải. Đồng thời hành vi của Điền Vũ Mặc một lần nữa lại khơi dậy mối nghi ngờ trong lòng y tá trưởng với Nghiêm Ký Hạo. Bà bắt đầu hoài nghi lời nói của Thiệu viện trưởng nên thường xuyên tới phòng bệnh thăm Điền Vũ Mặc, ánh mắt kỳ quái đánh giá Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc. Dường như muốn tìm kiếm chút dấu vết gì đó trên người của bọn họ….

Y tá trưởng là nguyên lão công thần, nhân viên lâu năm của bệnh viện nên Thiệu viện trưởng cugn4 không thể cấm bà đến thăm Điền Vũ Mặc, chỉ có thể kêu Nghiêm Ký Hạo tận lực cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để bà tìm ra sơ hở. Y tá trưởng là người nhiệt huyết, luôn hành động vì chính nghĩa. Nếu để bà biết chuyện của Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc, bà nhất định sẽ nhúng tay vào, chạy đến cục cảnh sát báo án để Nghiêm Ký hạo phải ngồi tù.

Nghiêm Ký Hạo vốn định kêu Thiệu viện trưởng tùy tiện tìm đại một cớ làm y tá trưởng tạm thời nghỉ việc. Nhưng Thiệu viện trưởng nói y tá trưởng đã hoài nghi Nghiêm Ký Hạo, nếu làm như vậy sẽ càng khiến bà thêm nghi ngờ.

Nghiêm Ký Hạo ngày nào cũng nhìn con riêng hành hạ bản thân như để trừng phạt mình, vừa phải đối phó với y tá trưởng, ngăn cản bà phát hiện ra chuyện của bọn họ….y sắp chịu không nổi nữa rồi!

“Tiểu Mặc, đói không? Có muốn ăn chút gì không? Con muốn ăn gì cũng được!” Nghiêm Ký Hạo ngồi trước giường bệnh, nhìn con riêng càng ngày càng gầy yếu, suy nhược, đau lòng hỏi.

Điền Vũ Mặc hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, giống như chết rồi vậy, không có một chút phản ứng. Dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Nghiêm Ký Hạo.

“Tiểu Mặc, ba ba van xin con, van con đừng trừng phạt ba ba nữa! Van con mở miệng ra nói chuyện với ba ba đi, nói gì cũng được. Con có biết nếu con không ăn gì hết, con sẽ chết….” Thấy con riêng vẫn im lặng không nói, Nghiêm Ký Hạo cũng không chịu nổi nữa, kích động kêu lên, giọng nói có chút nức nở.

Thật vất vả lắm mới có thể kéo con riêng từ quỷ môn quan trở về, nhưng con riêng hoàn toàn không muốn sống. Không chỉ không hảo hảo dưỡng thương, còn tuyệt thực. Như vậy làm sao hắn có thể chịu nổi, sớm muộn gì cũng vì tuyệt thực mà chết….

Điền Vũ Mặc mắt điếc tai ngơ, vẫn ngơ ngác nhìn lên trần nhà, không biết đang nhìn cái gì.

“Tiểu Mặc, chẳng lẽ con muốn ba ba quỳ xuống van xin con hay sao? Ba ba biết sai rồi, van xin con hãy mở miệng nói gì đi, ăn một chút đi….” Nghiêm Ký Hạo sụp đổ, thống khổ nhìn con riêng. “Phịch” một tiếng, quỳ gối trước giường con riêng, vì Tiểu Mặc y chấp nhận từ bỏ cả tôn nghiêm quan trọng nhất của người đàn ông.

Đây là lần đầu tiên y quỳ xuống. Ngay cả khi còn bé y cũng chẳng bao giờ quỳ xuống trước mặt cha mẹ, nhưng chỉ cần con riêng tha thứ, cho dù phải thương tổn tới bản thân, tôn nghiêm, ngay cả chết y cũng nguyện ý!

Điền Vũ Mặc vẫn không thèm liếc nhìn y một cái, vẫn ngẩn người nhìn trần nhà. Cho dù y có quỳ xuống hắn cũng hoàn toàn không thèm để ý.

Nghiêm Ký Hạo muốn điên rồi. Y không nghĩ ngay cả việc mình quỳ xuống xin lỗi con riêng, con riêng cũng không thèm để ý tới mình. Y phải làm thế nào bây giờ? Còn cách nào có thể làm con riêng tha thứ cho mình?

“Cộc cộc cộc…” Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Nghiêm Ký Hạo vội vàng đứng lên, xoay người hướng ra cửa. Thật tốt, cửa vẫn đang đóng! Nếu không để người ta thấy bộ dạng y như vậy, đường đường là Nghiêm tổng tài thế nhưng lại quỳ gối trước mặt con riêng của vợ mình, nhất định sẽ bị cười chết, hơn nữa còn khiến người ta hoài nghi….

Nghiêm Ký Hạo đi ra mở cửa, nhìn người trước cửa, gương mặt tuấn tú lập tức khẽ biến. Lại là lão thái bà chuyên chỏ mõm vào chuyện của người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.