Kế Phụ

Chương 2




Nửa đêm đang ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ kỳ quái. Điền Vũ Mặc mở mắt cẩn thận lắng nghe. Thanh âm kỳ quái hình như từ phòng Nghiêm Ký Hạo truyền đến.

“A a a…chồng yêu, nhẹ một chút….hừ..ngô, anh muốn giết em….a.a…” Giọng phụ nữ quen thuộc, chói tai, càng lúc càng lớn, dường như gặp phải chuyện gì vui sướng, kích động lắm.

Nghe thấy tiếng rên *** tục kia, lúc đầu Điền Vũ Mặc hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn nhận ra thanh âm kia, đó là giọng của mẹ hắn, Điền Nhược Vân. Nàng rõ ràng đang làm chuyện gì đó hưng phấn lắm nên mới có thể phát ra thanh âm như vậy. Mẹ đang cùng tên ma quỷ kia….

“Ừ hừ… A ngô… chồng yêu, anh thật lợi hại. Muốn làm ta chết a….aaa…rất thoải mái….aaa. Chồng yêu, phân thân của anh ghê gớm thật, làm em….không cần….aaa, chồng yêu, nhanh nhanh một chút nữa….aaaa”

Thanh âm cách vách càng lúc càng *** đãng làm người ta đỏ mặt. Cho thấy đối phương là có bao nhiêu sảng khoái. Điền Vũ Mặc nghe được mà mặt đỏ bừng. Hắn không muốn nghe nữa, kéo chăn trùm kín đầu. Không muốn nghe thanh âm *** đãng giống như tiếng rên của diễn viên AV. Nếu không phải chính tai nghe được, đánh chết hắn cũng không tin tiếng rên đáng xấu hổ kia phát ra từ miệng người mẹ đoan trang hiền lành của hắn. Cũng tại tên ma quỷ kia biến mẹ hắn thành ra như vậy. Y quả thật là ma quỷ!

“A ừ… anh thật mạnh mẽ, thật lớn….aaa…em thích bị anh thao…aaa….em van xin anh dùng lực, ra sức thao….em ….aaaa..”

Mặc dù Điền Vũ Mặc không muốn nghe, nhưng âm thanh rên rỉ của mẹ yêu hoàn toàn lọt vào lỗ tai hắn, không sót một chữ. Cho dù hắn lấy tay bịt tai lại, nhưng vẫn không có biện pháp ngăn chặn tiếng rên rỉ *** đãng chạy vào óc hắn.

“YAA.A.A.. Nha nha… chồng yêu, tha cho em đi! Van xin anh đừng chơi em như thế….em không muốn…..aaaa….em bị anh thao sắp hôn mê….a….đừng…..”

Cuối cùng cũng xong, Điền Vũ Mặc sắp bị ép đến điên rồi. Cách vách đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh kêu rên thảm thiết, nhưng ngay sau đó tiếng rên phong tao liền im bặt.

Điền Vũ Mặc lập tức vén chăn lên ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng. Mẹ kêu thật là thảm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Điền Vũ Mặc vô cùng lo cho mẹ, muốn chạy qua phòng bên xem mẹ thế nào rồi nhưng lại sợ không dám đi. Bởi vì tên ma quỷ kia đang ở cách vách, nhưng hắn lại sợ mẹ gặp chuyện không may!

Điền Vũ Mặc cẩn thận lắng nghe trong chốc lát nhưng vẫn không thấy tiếng mẹ vang lên, cũng không nghe thấy tiếng của y. Trong lòng càng thêm lo lắng. Xem ra mẹ thật sự xảy ra chuyện, không biết đồ biến thái ma quỷ kia đã làm chuyện kinh khủng gì với mẹ!

Do dự trong chốc lát, lo cho sự an nguy của mẹ rốt cuộc cũng thắng thế. Điền Vũ Mặc quyết định đi qua phòng bên cạnh len lén nhìn xem. Hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ bò ra ngoài. Hai gian phòng ngủ có chung một sân thượng, nhẹ nhàng bước qua sân thượng trước phòng ngủ Nghiêm Ký Hạo. Thật là may mắn, cửa sổ mở!

Điền Vũ Mặc lặng lẽ đứng bên cửa sổ, hé đầu vào nhìn. Nụ cười nhất thời biến sắc, chỉ thấy Điền Nhược Vân *** mỹ ngã xuống giường, cả người trần truồng hai chân giang ra. Trên người đầy ô dịch màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, giữa hai chân chảy ra một lượng lớn *** thủy. Thì ra là bị thao đến hôn mê, bộ dáng *** đãng cực kỳ. Mà thủ phạm làm Điền Nhược Vân hôn mê đang ngồi bên cạnh nàng nhàn nhã hút thuốc, cả người cũng trần truồng. Vẻ mặt vui vẻ!

Phát hiện mẹ không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là tạm thời ngất xỉu mà thôi. Điền Vũ Mặc thở phào nhẹ nhỏm, yên tâm. Ngay sau đó liền chán ghét muốn xoay người rời đi, không khí *** tục, không sạch sẽ trong phòng làm hắn muốn ói.

“Tiểu Mặc, đến rồi sao không vào ngồi một chút?” Điền Vũ Mặc mới vừa nhấc chân, xoay người rời đi, trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp, dễ nghe.

Điền Vũ Mặc lập tức cứng người lại. Nguy rồi, bị y phát hiện!

“Tiểu Mặc, con nửa đêm không ngủ, núp ngoài cửa sổ làm gì đó?” Điền Vũ Mặc đang định chạy trốn. Mới vừa nãy rõ ràng y vẫn còn ngồi trên giường, không biết lúc nào đã tới phía trước cửa sổ, bắt lấy tay hắn cười nói.

“Buông! Ông muốn làm gì?” Điền Vũ Mặc lập tức kinh hoảng giằng ra, nhưng lần này không….may mắn như hồi nãy nữa. Hắn làm sao cũng không thoát khỏi tay y, tay y giống như gọng kìm sắt kẹp chặt lấy tay hắn. Làm cho hắn muốn trốn cũng trốn không thoát.

“Thúc thúc phải hỏi con muốn làm gì mới đúng chứ! Đứa trẻ hư này, ban đêm không ngủ lại trốn bên ngoài rình xem cha mẹ ân ái. Con nói thúc thúc phải làm sao trừng phạt con đây!” Y hé miệng lộ ra hàm rắng trắng bóng. Không có vẻ ôn nhu, nho nhã giống ban ngày, trên gương mặt anh tuấn lúc này là vẻ tà ác.

“Tôi không hiểu ông muốn nói gì. Nhanh buông tay ra!” Điền Vũ Mặc sợ đến phát khóc. Đây mới là bộ dạng chân chính của y. Vẻ ngoài là một người ôn hòa, khiêm tốn, nhưng trên thực tế, từ tận trong xương tủy là mười phần ma quỷ. Y là cầm thú hèn hạ, tà ác, biến thái, vô sỉ nhất thế giới!

“Tiểu phiến tử, còn giả bộ ngu. Muốn tôi ở trước mặt mẹ em trừng phạt em sao?” Y cười tà, không thèm để ý con riêng đang giãy dụa. Đem hắn kéo vào lòng, thấp giọng khẽ cười nói. Từng câu từng chữ đều tràn ngập hơi thở uy hiếp.

“Đừng, đừng, van cầu ông đừng làm vậy! Van cầu ông bỏ qua cho tôi đi!” Nghe vậy, Điền Vũ Mặc nhớ tới mẹ còn nằm trong phòng. Vội vàng nức nở nhỏ giọng cầu xin nói. Hắn tuyệt không thể để cho mẹ biết người đàn ông của nàng đang trần truồng vuốt ve hắn. Hành động hèn mọn, vô sỉ đùa giỡn hắn.

“Van xin tôi không làm gì, không nên ở trước mặt mẹ em cởi hết y phục của em hay là không nên ở trước mặt mẹ em vuốt ve thân thể *** đãng mê người của em. Hay là không nên ở trước mặt mẹ em ngắm nhìn hạ thể kỳ lạ của em, liếm hai lỗ nhỏ khả ái kia của em?” Thấy nét mặt sợ hãi của Điền Vũ Mặc, y cười càng tà ác hơn. Tiếp tục nói những lời hạ lưu, biến thái uy hiếp Điền Vũ Mặc. Tay phối hợp với những lời *** tục khó nghe vuốt ve đùa bỡn thân thể Điền Vũ Mặc. Mặc dù có áo ngủ ngăn lại nhưng thân thể dị thường nhạy cảm run lên.

“Đừng! Van xin ông ngàn vạn lần đừng làm thế! Van xin ông ngàn vạn lần đừng làm thế!” Điền Vũ Mặc kích động lắc đầu, mắt khóc sưng húp lên. Đôi mắt đẹp ngập nước đáng thương động lòng người không có ngôn từ nào có thể diễn tả. Lời của y gợi lên kí ức mà Điền Vũ Mặc liều mạng muốn quên đi, đoạn kí ức đen tối hãm sâu trong trí nhớ hắn. Đó là đoạn kí ức tội ác, làm cho hắn hận không thể xóa sạch nó.

“Vậy phải xem thái độ của em thế nào! Em biết không mấy ngày qua tôi cứ tưởng em đã chết xó đâu rồi. Tôi vô cùng tưởng nhớ đôi môi ngọt ngào, thân thể mê người của em, còn có hai mê động thần kỳ kia nữa….”

“Câm miệng! Không được phép nói nữa. Ông câm mồm cho tôi! Ông không phải là người, ông là ma quỷ!” Điền Vũ Mặc không muốn nghe nữa, cắt đứt lời nói tục tĩu của y. Hai nắm tay oán tay loạn đấm vào ***g ngực kiên cồ trần truồng của y.

“Không sai, tôi chính là ma quỷ! Nhưng em không phải thích chết tên ma quỷ biến thái, hạ lưu này đùa bỡn em sao!” Y xem thường, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đánh loạn của con riêng, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười *** nói. Ánh trăng chiếu xuống nhìn y tựa như ác ma không cánh ở dưới địa ngục.

“Không! Tôi không có! Ông nói nhảm!” Điền Vũ Mặc sắp điên rồi, tại sao ông trời lại cho hắn gặp phải tên ác ma này. Còn để cho tên ác ma này trở thành cha kế của hắn, chẳng lẽ sự hiện hữu của hắn trên đời là thiên lý bất dung hay sao? Cho nên ông trời mới phái tên ác ma này xuống trừng phạt hắn.

“Tôi nói nhảm? Xem ra em đã quên mất. Quên mất dáng vẻ hạ tiện *** đãng của em, như thế nào giống như một ả lẳng lơ nằm dưới thân tôi, cầu khẩn tôi đùa bỡn em. Van xin tôi dùng đầu lưỡi làm em bắn ra!” Y thật là muốn làm hắn phát điên, cười càng thêm tà ác hơn nữa, hoàn toàn không sợ thê tử trong phòng tỉnh lại nghe được.

“Ông nói nhỏ thôi! Đừng đánh thức mẹ tôi dậy!” Điền Vũ Mặc sợ hãi đưa tay che miệng y lại. Hận không thể nhanh chóng đập đầu vào tường chết đi.

“Em rất sợ bị mẹ biết chuyện của chúng ta sao? Sợ mẹ em biết đứa con ngoan của nàng câu dẫn chồng nàng, giống như tiểu kỷ nữ ăn trộm phân thân đáng nhẽ thuộc về nàng sao?” Y kéo tay của Điền Vũ Mặc ra, nói càng ngày càng khó nghe. Không nghĩ người trước mặt so với lưu manh còn lưu manh hơn, đây mà là thân sĩ nho nhã, được xã hội thượng lưu công nhận hay sao?

“Tôi không có! Tôi không có! Là ông ép buộc tôi!” Điền Vũ Mặc sớm đã khóc không thành tiếng, gương mặt thanh tú vì kích động mà nhăn nhó. Tâm tình của hắn đã bị y dồn đến cực điểm, nhanh chóng hỏng mất rồi.

“Đúng! Là tôi bắt ép em. Hiện tại tôi sẽ ở trước mặt mẹ em cưỡng bách em thêm một lần nữa!” Y phi thường hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của con riêng. Đột nhiên ôm ngang người hắn, đi vào trong phòng, ném hắn xuống chiếc giường tràn ngập dấu vết *** loạn, bên cạnh Điền Nhược Vân. Y chính là muốn nhìn thấy vật nhỏ không ngoan này phải thống khổ, sợ hãi. Xem sau này còn dám trốn mình nữa không!

“Ông muốn làm gì? Ông là ma quỷ, ông rốt cuộc muốn làm gì?” Điền Vũ Mặc từ trên giường bò dậy muốn chạy trốn nhưng y sao có thể để cho hắn chạy; lập tức kéo hắn lại ném trở về giường.

“Con ngoan của ba, trí nhớ của con quả thật là kém! Tôi không phải mới vừa nói hay sao? Tôi muốn ở trước mặt mẹ em, bắt ép em. Tôi là chính là cha kế ma quỷ muốn làm em trước mặt mẹ em, muốn em giống như *** phụ phát xuân, phát tao, van xin tôi chơi em!” Y nằm trên người Điền Vũ Mặc, lấy ra một sợi dây vải cột hai tay hắn vào trụ sắt khắc hoa văn hoa lệ phía trên đầu giường. Sau đó bắt đầu xé rách y phục của hắn.

“Không! Ông điên rồi! Ông buông tay ra mau! Ông là tên điên!” Điền Vũ Mặc thiếu chút nữa sợ ngất đi, dùng sức phản kháng muốn thoát ra khỏi dây vải nhưng y trói hắn vô cùng chặt. Tay điên cuồng vùng vẫy đến sắp chảy máu nhưng không cách nào thoát ra được. Điền Vũ Mặc quay sang bên cạnh nhìn mẹ đang ngủ mê man, nuốt tiếng khóc thúc thíc vào trong bụng sợ sẽ đánh thức mẹ dậy.

“Sao vậy, không khóc nữa à? Em cứ tiếp tục khóc a, la a, mắng a! Mẹ của em ở bên cạnh, em cứ đánh thức nàng dậy đi. Cầu xin nàng cứu em, làm cho nàng tận mắt nhìn thấy cảnh cha con loạn luân!” Khí lực của y rất lớn. Ba, hai, một, cởi sạch quần áo trên người hắn. Lộ ra da thịt còn trắng hơn tuyết, láng hơn ngọc. Nhìn hai nhụy hồng nở rộ trên ngực con riêng, dưới ánh đèn lập lòe, ánh lên vẻ kiều diễm. Đôi mắt âm trầm càng thêm tối tăm.

“Rốt cuộc ông muốn làm gì? Ông muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin ông đừng nên….ở trước mặt mẹ. Tôi van ông!” Đôi mắt hoa đào mọng nước đẹp mê người, cầu khẩn nhìn ma quỷ đang hưng phấn nhìn chằm chằm lấy mình. Nhỏ giọng đau khổ, cầu khẩn lại sợ đánh thức mẹ đang nằm kế bên. Không biết vẻ mặt đáng thương của mình chỉ càng làm ác ma tăng thêm dục vọng muốn giày xéo, hành hạ hắn.

“Em cầu xin tôi? Hừ! Sớm biết thế thì tốt rồi! Em biết không, dạo gần đây em rất không ngoan, làm cho ba ba như tôi đây vô cùng nhứt đầu! Mấy ngày qua em lúc nào cũng muốn trốn tránh tôi. Buổi tối còn cố ý về trễ, nhưng thật ra là không muốn về mà muốn chạy trốn có đúng không?” Y dùng sức bóp mạnh cằm Điền Vũ Mặc. Vẻ mặt cũng trở nên thô bạo hơn.

“Không, tôi không có! Là trong trường có việc, nên mới….” Trong đầu Điền Vũ Mặc trống rỗng, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Ba ──” không đợi Điền Vũ Mặc nói xong, trước mắt đã tối sầm. Một cái tát tai giống như trời giáng xuống mặt hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sưng lên như cái bánh bao. Khóe miệng cũng chảy máu.

“Tiểu tiện nhân, còn dám nói láo!” Y nắm tóc Điền Vũ Mặc, kéo mặt hắn lại gần, ánh mắt nguy hiểm trừng hắn: “Đừng cho là tôi không biết, trong phòng em khóa mấy ổ khóa còn đem bàn chặn cửa lại!”

“…” Bị phát hiện rồi! Điền Vũ Mặc cắn môi, tránh né ánh mắt phẫn nộ của y. Nhưng sao y biết được?

“Tiểu tiện nhân, em cho rằng đem mấy ổ khóa kia khóa lại, đem đồ chặn cửa thì lão tử không có cách nào vào chơi em sao? Nói cho em biết lão tử còn rất nhiều thủ đoạn, ngay lập tức có thể làm em cúi đầu, van xin tôi chơi em. Em tốt nhất là không nên chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ cho em biết thủ đoạn của tôi lợi hại thế nào. Ví dụ như bất cứ lúc nào cũng có thể cho mẹ em biết, con của nàng là một đứa *** đãng đến thế nào, có bao nhiêu thích bị cha kế của hắn chơi hắn!” Thấy con riêng dời tầm mắt, y càng thêm tức giận. Bên má kia không có bị đánh, láng mịn xinh đẹp bỗng nhiên bị một bạt tai giáng xuống. Làm cho trên mặt con riêng xuất hiện thêm một cái bánh bao lớn nữa.

“Van xin ông đừng làm như vậy….van xin ông đừng cho mẹ tôi biết chuyện của chúng ta, ta… Ô ô… tôi sai rồi, tôi… không dám nữa…” Gương mặt vốn láng mịn, giống như tiểu tiên nữ, giờ phút này lại sưng vù lên. Hoàn toàn biến dạng, làm người ta nhìn thấy mà đau lòng.

“Không dám làm gì?” Y cười lạnh. Vật nhỏ này lại dám đấu với mình. Mình tùy tiện bày ra mưu kế nho nhỏ là đã bị mắc câu. Hắn bị mình dụ tới cửa rồi mà còn muốn chạy! Thì ra y là cố tình ân ái với Điền Nhược Vân, còn cố tình làm Điền Nhược Vân bất tỉnh. Hết thảy cũng là để Điền Vũ Mặc mắc câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.