Kẻ Mạo Danh

Chương 52




"Xin lỗi ông chủ, nhưng tôi nghĩ anh đã nói không trước nửa đêm,” Al Mập nói, nhanh chóng hoàn tất chiếc hamburger của mình.

“Tôi đã đổi ý.”

“Tôi nghĩ đó là đặc quyền của một quý bà chứ?”

“Và cô ấy đã dùng đến nó,” Danny nói.

Mười lăm phút sau, khi họ ra tới xa lộ M11, Danny đã chìm vào giấc ngủ. Anh chỉ choàng tỉnh dậy khi chiếc xe dừng lại trước đèn giao thông ở đường Mile End. Nếu Danny thức dậy sớm hơn một chút, có lẽ anh đã yêu cầu Al Mập đi theo đường khác.

Đèn giao thông chuyển màu, sau đó họ nhẹ nhàng vượt qua hết đèn xanh này tới đèn xanh khác, như thể có ai khác biết rằng Danny không nên tới đó. Anh ngả người ra sau, nhắm mắt lại, dù anh biết có một số nơi chốn quen thuộc mà mỗi khi ngang qua anh không thể kìm mình ít nhất liếc nhìn thật nhanh: trường dạy nghề Clement Attlee, nhà thờ St Mary, và tất nhiên, cả gara của gia đình Wilson.

Anh mở mắt, trong khi thầm ước gì đã nhắm mắt nguyên như cũ. “Không thể nào,” anh nói. “Tạt vào lề đi, Al.”

Al Mập dừng xe lại, quay người nhìn xuống phía sau xem ông chủ của mình có ổn không. Danny đang nhìn chằm chằm qua bên kia đường, vẻ không tin nổi. Al Mập cố gắng tìm xem anh đang nhìn vào đâu, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Đợi ở đây,” Danny nói, mở cửa sau xe ra. “Tôi chỉ cần vài phút thôi.”

Danny băng qua đường, đứng trên vỉa hè nhìn chăm chăm vào một tờ thông báo dán trên tường. Anh lấy một cây bút và một mảnh giấy từ trong túi áo trong ra, ghi lại số điện thoại được ghi dưới dòng RAO BÁN. Khi nhìn thấy một số người địa phương đi từ trong một quán rượu gần đó ra, anh vội vã chạy trở lại bên kia đường, ngồi vào trong xe cạnh Al Mập trên hàng ghế trước.

“Chuồn khỏi đây thôi,” anh nói, không giải thích gì thêm.

***

Danny nghĩ đến việc yêu cầu Al Mập lái xe đưa anh trở lại khu East End vào sáng thứ bảy để anh có thể xem lại lần thứ hai, nhưng anh biết rõ mình không thể mạo hiểm để cho ai đó thậm chí chỉ nghĩ rằng họ đã nhận ra anh.

Một kế hoạch bắt đầu định hình trong đầu anh, và đến tối chủ nhật nó đã gần hoàn tất. Mọi chi tiết cần được tuân thủ đúng đến từng chữ cái. Chỉ một sai sót thôi là cả ba bọn họ sẽ biết ngay anh đang định làm gì. Nhưng các vai phụ và các diễn viên dự phòng cần phải có mặt sẵn sàng ở vị trí của họ từ lâu trước khi ba diễn viên chính được phép bước ra sân khấu.

Khi Danny thức dậy vào sáng thứ hai và xuống nhà ăn sáng, anh không hề động đến tờ The Times được để sẵn trên bàn ăn. Anh diễn lại trong đầu những gì cần làm, bởi vì anh không thể mạo hiểm viết bất cứ điều gì ra giấy. Nếu luật sư cố vấn Arnold Pearson có hỏi anh khi anh rời phòng bếp xem Molly đã dọn ra cho anh món gì cho bữa sáng, chắc hẳn anh sẽ chịu không cung cấp được câu trả lời. Anh quay trở lại phòng làm việc, khóa trái cửa lại và ngồi vào bàn. Anh nhấc điện thoại lên bấm số trên tấm thiếp.

“Tôi cần chuyển một khoản tiền nhỏ trong ngày hôm nay, và thật nhanh,” anh nói.

“Đồng ý.”

“Và tôi sẽ cần đến ai đó tư vấn cho mình về một vụ chuyển nhượng bất động sản.”

“Họ sẽ liên hệ với ông ngay hôm nay.”

Danny gác máy, nhìn đồng hồ. Không ai có mặt ở bàn làm việc trước chín giờ. Anh sải bước đi quanh phòng, tận dụng thời gian để nhẩm lại các câu sẽ hỏi, những câu hỏi phải không được có vẻ đã chuẩn bị trước. Đợi một phút trôi qua sau chín giờ, anh lấy mảnh giấy trong túi áo ra và bấm số.

“Douglas Allen Spiro xin nghe,” một giọng nói vẫn còn ngái ngủ vang lên.

“Ông có một thông báo rao bán một bất động sản ở đường Mile End,” Danny nói.

“Tôi sẽ chuyển máy cho ông tới ông Parker, ông ấy là người phụ trách các bất động sản ở khu vực đó.”

Danny nghe tiếng chuyển máy. “Roger Parker xin nghe.”

“Ông có một bất động sản rao bán ở đường Mile End?” Danny hỏi lại.

“Chúng tôi có một vài bất động sản ở khu vực đó, thưa ông. Ông có thể cụ thể hơn không?”

“Gara Wilson.”

“Ồ phải rồi, một bất động sản hạng nhất, quyền sở hữu đầy đủ. Nó đã thuộc về một gia định suốt hơn một trăm năm qua.”

“Nó được rao bán lâu chưa?”

“Mới đây thôi, và cũng đã nhiều người quan tâm đến.”

“Bao lâu rồi?”

“Năm, hay sáu tháng gì đó,” Parker thừa nhận.

Danny rủa thầm khi anh nghĩ tới những khó khăn gia đình Beth chắc chắn đã phải trải qua, mà anh chẳng làm được gì để giúp. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi, những câu hỏi anh biết ông Parker không thể trả lời được. “Giá chào bán là bao nhiêu?”

“Hai trăm nghìn,” Parker nói, “hoặc gần như vậy, tất nhiên là bao gồm cả đồ đạc và trang thiết bị. Ông có thể cho biết tên được không, thưa ông?”

Danny gác máy. Anh đứng dậy bước tới một chiếc giá, trên để ba cặp tài liệu có ghi nhãn Craig, Davenport và Payne. Anh lấy cặp tài liệu về Gerald Payne xuống và tìm số điện thoại của thành viên trẻ nhất trong lịch sử của Baker, Tremlett và Smythe, như ông luật sư cố vấn Arnold Pearson đã chu đáo nhắc đi nhắc lại với bồi thẩm đoàn. Nhưng Danny không dự định nói chuyện với Payne hôm nay. Payne sẽ buộc phải tìm đến anh, cố sống cố chết để được tham gia vào cuộc chơi. Hôm nay sẽ là ngày dành riêng cho các tin nhắn. Anh bấm số.

“Baker, Tremlett và Smythe xin nghe.”

“Tôi có ý định mua một bất động sản ở đường

Mile End.”

“Tôi sẽ chuyển máy cho ông tới bộ phận phụ trách khu đông London.”

Có tiếng tách vang lên ở đầu dây bên kia. Liệu người nhấc máy, cho dù là ai đi nữa, có lúc nào đó nhận ra họ đã được lựa chọn một cách ngẫu nhiên để làm kẻ đưa tin, và sau này không đáng bị trách cứ khi cơn địa chấn xảy ra hay không? “Gary Hall xin nghe. Tôi có thể giúp gì được ông?”

“Ông Hall, tôi là Sir Nicholas Moncrieff, và tôi không rõ...”anh nói tiếp chậm rãi, thật chậm, “tôi có tìm đúng người hay không.”

“Xin hãy cho tôi biết ngài cần gì, thưa ngài, và tôi sẽ xem xem có thể giúp được không.”

“Có một bất động sản được rao bán ở đường Mile End mà tôi muốn mua, nhưng tôi không muốn giao dịch trực tiếp với đại lý nhà đất phụ trách bán.”

“Tôi hiểu, thưa ngài. Ngài có thể yên tâm về sự kín đáo của tôi,” Tôi hy vọng là không, Danny nghĩ thầm. “Nó ở số bao nhiêu đường Mile End thưa ngài?”

“Một bốn ba,” Danny đáp. “Đó là một gara - gara Wilson.”

“Ai là đại lý phụ trách bán, thưa ngài?”

“Douglas Allen Spiro.”

“Tôi sẽ trao đổi một chút với người đồng nghiệp của mình tại đó và tìm hiểu các chi tiết,” Hall nói, “sau đó tôi sẽ gọi lại cho ngài.”

“Trong ngày hôm nay tôi sẽ có việc đi qua gần chỗ ông,” Danny nói. “Không biết ông có thể uống một tách cà phê với tôi không?”

“Tất nhiên rồi, Sir Nicholas. Ngài muốn chúng ta gặp ở đâu?”

Danny chỉ có thể nghĩ tới nơi duy nhất anh từng đến nằm gần chỗ tọa lạc của văn phòng Baker, Tremlett và Smythe. “Dorchester,” anh nói. “Chúng ta có thể hẹn lúc mười hai giờ được chứ?”

“Tôi sẽ tới gặp ngài lúc mười hai giờ, Sir Nicholas.”

Danny vẫn ngồi nguyên trước bàn làm việc. Anh đánh dấu vào ba chỗ trên bản danh sách dài trước mặt mình, nhưng anh vẫn cần thêm vài vai phụ nữa có mặt trước trưa hôm đó nếu muốn chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt quý ông Hall. Chiếc điện thoại trên bàn làm việc của anh bắt đầu nổi chuông. Danny nhấc máy.

“Chúc buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas,” một giọng nói vang lên. “Tôi là người điều hành bộ phận bất động sản của ngân hàng tại London.”

***

Al Mập lái xe đưa Danny tới Park Lane, tạt vào lề trước mặt lối vào Dorchester ngay sau lúc mười một giờ ba mươi. Một người gác cổng bước xuống bậc cấp tới mở cửa sau xe. Danny bước ra ngoài.

“Tên tôi là Sir Nicholas Moncrieff,” anh nói trong khi bước lên bậc cấp. “Tôi đang chờ một người khách đến gặp mình vào khoảng mười hai giờ - ông Hall. Anh có thể nói giúp với ông ta tôi đang chờ trong quán cà phê chứ?” anh lấy ví ra đưa cho người gác cửa một tờ mười bảng.

“Chắc chắn rồi, thưa ngài,” anh ta nói, nhấc chiếc mũ chóp cao của mình lên.

“Tên anh là gì?” Danny hỏi.

“George.”

“Cảm ơn anh, George,” Danny nói, và bước qua cánh cửa quay vào trong khách sạn.

Anh dừng lại ngoài tiền sảnh, giới thiệu mình với người phụ trách lễ tân. Sau vài câu trò chuyện với anh chàng Walter này, anh lại chia tay một tờ mười bảng nữa.

Theo lời khuyên của Walter, Danny đi tới quán cà phê và đợi người phụ trách nhân viên phục vụ đi qua chỗ anh. Lần này Danny lấy một tờ mười bảng ra khỏi ví trước khi đề xuất yêu cầu của mình.

“Chắc ngài sẽ cho phép tôi thu xếp cho ngài một góc riêng tư hơn chứ, Sir Nicholas? Tôi sẽ cho đưa ông Hall tới gặp ngài ngay khi ông ấy tới. Ngài có muốn dùng gì trong khi chờ đợi không?”

“Một tờ The Times và một sô cô la nóng,” Danny nói.

“Tất nhiên rồi, Sir Nicholas.”

“Tên anh là gì nhỉ?” Danny hỏi.

“Mario, thưa ngài.”

Vậy là George, Walter và Mario đã vô tình trở thành những thành viên trong nhóm của anh, với giá ba mươi bảng. Danny giở đến phần kinh doanh của tờ The Times để kiểm tra các khoản đầu tư của mình trong khi chờ đợi ông bạn Hall ngây thơ kia xuất hiện. Hai phút trước lúc mười hai giờ đúng, Mario đến đứng bên cạnh anh. “Sir Nicholas, khách của ngài đã tới.”

“Cảm ơn, Mario,” Danny nói như thể anh là khách quen.

“Rất hân hạnh được gặp ngài, Sir Nicholas,” Hall vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Danny.

“Ông muốn dùng gì, ông Hall?” Danny hỏi.

“Chỉ một tách cà phê thôi, cảm ơn ngài.”

“Mario, làm ơn cho một cà phê và của tôi như thường lệ.”

“Tất nhiên rồi, Sir Nicholas.”

Anh chàng trẻ tuổi vừa đến gặp Danny mặc một bộ đồ màu be cùng một chiếc áo sơmi xanh lục và một chiếc cà vạt màu vàng. Gary Hall chắc hẳn sẽ không bao giờ có được một chỗ làm ở Ngân hàng de Coubertin. Anh ta mở cặp lấy ra một tập tài liệu. “Tôi nghĩ tôi đã có được đầy đủ thông tin ngài yêu cầu, Sir Nicholas, “Hall nói, đồng thời mở tập tài liệu ra. “Số 143 đường Mile End - từng là một gara, thuộc sở hữu của một ông George Wilson, mới qua đời gần đây.” Khuôn mặt của Danny tái nhợt đi khi anh nhận ra cái chết của Bernie đã để lại hậu quả đến đâu: chỉ một biến cố duy nhất đã làm thay đổi biết bao nhiêu cuộc đời.

“Ngài không sao chứ, Sir Nicholas?” Hall nói, với vẻ thực sự quan tâm.

“À tôi vẫn khỏe, không sao đâu,” Danny nói, nhanh chóng trấn tĩnh lại. “Anh đang nói gì nhỉ?” anh hỏi thêm khi người phục vụ bàn đặt một tách sô cô la nóng trước mặt anh.

“Sau khi ông Wilson nghỉ hưu, công việc làm ăn được tiếp tục thêm vài năm dưới sự phụ trách của một người có tên là...” Hall xem lại tập tài liệu, mặc dù Danny có thể nhắc cho anh ta phần còn lại. “Trevor Sutton. Nhưng trong thời gian đó gara của họ đã mang nợ đáng kể, vậy là người chủ sở hữu đã quyết định cắt bớt thua lỗ của cô ta và mang cơ sở đó rao bán.”

“Thua lỗ của cô ta?”

“Phải, chỗ đó hiện giờ thuộc quyền sở hữu của...” anh ta ngừng lại một lần nữa để xem tài liệu, “một cô Elizabeth Wilson, con gái của người chủ cũ.”

“Giá chào bán là bao nhiêu?” Danny hỏi.

“Diện tích của cơ sở này vào khoảng bốn trăm năm mươi mét vuông, nhưng nếu ngài định ra giá, tôi có thể thăm dò và tìm hiểu con số chính xác.” Bốn trăm ba mươi mốt mét vuông, Danny có thể cho anh ta biết lập tức. “Ở kế bên gara đó, một phía là hiệu cầm đồ, phía kia là một cửa hàng chuyên bán thảm Thổ Nhĩ Kỳ.”

“Giá chào bán là bao nhiêu?” Danny lặp lại câu hỏi.

“À vâng, xin lỗi ngài. Hai trăm nghìn, bao gồm cả đồ đạc và trang thiết bị, nhưng tôi tin rằng ngài có thể mua được với giá một trăm năm mươi nghìn. Vẫn chưa có nhiều người quan tâm đến bất động sản này, và bên kia con đường đó đang có một gara khác làm ăn phát đạt hơn nhiều.”

“Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí,” Danny nói, “vì vậy hãy nghe thật kỹ đây. Tôi sẵn sàng trả theo giá chào bán, và tôi cũng muốn anh tiếp cận các chủ sở hữu của hiệu cầm đồ cũng như cửa hàng bán thảm, vì tôi cũng muốn mua lại bất động sản của họ.”

“Vâng, tất nhiên rồi, Sir Nicholas,” Hall nói, hối hả viết lại từng từ anh nói. Anh ta ngần ngừ một lát. “Tôi cần một khoản đặt cọc hai mươi nghìn bảng trước khi chúng tôi có thể xúc tiến giao dịch.”

“Khi anh quay về tới văn phòng, anh Hall thân mến, hai trăm nghìn bảng sẽ được chuyển vào tài khoản khách hàng của anh.” Hall có vẻ chưa cảm thấy thuyết phục, nhưng vẫn cố mỉm cười. “Chừng nào anh có được thông tin từ hai bất động sản kia, hãy gọi ngay cho tôi.”

“Vâng, Sir Nicholas.”

“Và tôi muốn làm rõ luôn một điều,” Danny nói. “Người chủ sở hữu gara không bao giờ được biết cô ta đang giao dịch với ai.”

“Ngài có thể tin tưởng vào sự kín đáo của tôi,

Sir Nicholas.”

“Tôi hy vọng là vậy,” Danny nói, “bởi vì tôi phát hiện ra mình đã không thể trông cậy vào sự kín tiếng của công ty trước tôi liên hệ, và đó là lý do họ mất mối làm ăn với tôi.”

“Tôi hiểu,” Hall nói. “Tôi có thể liên lạc với ngài bằng cách nào?” Danny lấy ví ra đưa cho anh ta một tấm danh thiếp còn mới cứng. “Và, một câu hỏi cuối cùng nữa, Sir Nicholas, ngài có thể cho biết văn phòng luật sư nào sẽ đại diện cho ngài trong vụ giao dịch này không?”

Đây là câu hỏi đầu tiên Danny đã không lường trước đến. Anh mỉm cười. “Munro, Munro và Carmichael. Anh chỉ được liên hệ với ông Fraser Munro, thành viên cao cấp của văn phòng, người đảm nhiệm mọi công việc của tôi.”

“Tất nhiên rồi, Sir Nicholas,” Hall nói, đứng dậy ra về sau khi đã ghi lại tên của vị luật sư. “Tốt nhất tôi nên quay về văn phòng ngay để liên hệ với văn phòng phụ trách bán.”

Danny nhìn theo Hall trong khi anh chàng hối hả đi ra, tách cà phê vẫn còn nguyên chưa kịp động đến. Anh tin chắc chỉ trong vòng một giờ nữa cả văn phòng kia sẽ biết về quý ông Sir Nicholas Moncrieff lập dị, một gã rõ ràng có nhiều tiền hơn trí khôn. Bọn họ hẳn sẽ giễu cợt anh chàng Hall về buổi sáng lãng phí vào việc không đâu, cho tới khi phát hiện ra hai trăm nghìn bảng được chuyển vào tài khoản khách hàng.

Danny lấy điện thoại di động ra bấm số.

“Vâng,” một giọng nói ở đầu bên kia vang lên.

“Tôi muốn chuyển hai trăm nghìn bảng vào tài khoản khách hàng của văn phòng Baker, Tremlett và Smythe ở London.”

“Vâng, thưa ngài.”

Danny ngắt máy và nghĩ đến anh chàng Gary Hall. Liệu anh ta sẽ phát hiện ra nhanh đến mức nào rằng bà Isaacs đã muốn ông chồng bán cửa hiệu cầm đồ từ nhiều năm nay, còn cửa hàng bán thảm cũng đã cận kề phá sản, trong khi ông bà Kamal cũng muốn quay về Ankara để có được nhiều thời gian bên con gái và các cháu ngoại hơn?

Mario tế nhị đặt tờ biên lai thanh toán lên bàn, ngay bên cạnh anh. Danny để lại một khoản hoa hồng hậu hĩnh. Anh cần được nhớ đến. Khi đi qua quầy lễ tân, anh dừng lại một lát để cảm ơn người phụ trách lễ tân.

“Rất hân hạnh được phục vụ ngài, Sir Nicholas. Sau này xin ngài cứ cho biết ngay nếu tôi có thể giúp gì được ngài.”

“Cảm ơn anh, Walter. Tôi sẽ trông cậy vào anh.”

Danny đi ra phía cánh cửa quay và bước ra ngoài thềm. George vội vã bước tới chiếc xe đang đợi sẵn và mở cửa sau ra. Danny rút ra thêm một tờ mười bảng nữa.

“Cảm ơn, George.”

George, Walter và Mario giờ đây đã trở thành những diễn viên được trả lương chính thức trong đoàn kịch của anh, mặc dù mới có cảnh đầu tiên được hạ màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.