Kẻ Mạo Danh

Chương 46




O anny nằm thao thức, suy nghĩ về tình thế chông chênh hiện tại của mình. Không những chưa đánh gục được những kẻ thù cũ, dường như anh chỉ tạo ra cho mình thêm những kẻ thù mới đang tìm mọi cách đánh gục anh.

Anh dậy sớm, tắm dưới vòi hoa sen rồi mặc quần áo, sau đó xuống phòng ăn sáng và tìm thấy Munro đã ngồi sẵn ở đó tại một chiếc bàn kê trong góc, bên cạnh ông là một chồng hồ sơ. Họ dành bốn mươi phút sau đó để lược qua những câu hỏi Munro nghĩ de Coubertin có thể sẽ đưa ra. Danny ngừng lắng nghe người luật sư của mình khi một vị khách bước vào phòng, bước thẳng tới một chiếc bàn bên cửa sổ nhìn ra nhà thờ chính. Lại thêm một chỗ ngôi nữa mà rõ ràng ông ta coi như đã dành sẵn cho mình.

“Nếu de Coubertin hỏi ông câu hỏi đó, Sir Nicholas, ông sẽ trả lời ra sao?” Munro hỏi.

“Tôi nghĩ nhà sưu tập tem hàng đầu thế giới đã quyết định tới dùng bữa sáng với chúng ta,” Danny thì thầm.

“Ý ông muốn nói ông bạn của ông, ông Gene Hunsacker, đang có mặt ở đây?”

“Đúng thế. Tôi không tin đây là trùng hợp ngẫu nhiên khi ông ta có mặt ở Geneva cùng thời điểm với chúng ta.”

“Tất nhiên là không rồi,” Munro nói. “Và ông ta hẳn cũng biết chú ông hiện đang ở Geneva.”

“Tôi có thể làm gì bây giờ?” Danny hỏi.

“Không nhiều lắm, ít nhất vào lúc này,” Munro nói. “Hunsacker sẽ lượn lờ quanh đây như một con kền kền cho tới khi ông ta tìm ra ai trong số hai người được chọn làm kẻ thừa kế chính thức bộ sưu tập, và chỉ khi đó ông ta mới bổ nhào xuống vồ mồi.”

“Với một con kền kền thì ông ta có vẻ hơi quá khổ,” Danny nhận xét, “nhưng tôi đồng ý với ông. Tôi phải nói gì với ông ta nếu ông ta bắt đầu dò hỏi tôi?”

“Ông không nói gì hết cho tới khi chúng ta đã gặp de Coubertin.”

“Nhưng Hunsacker đã rất có ích và thân thiện trong dịp cuối cùng chúng tôi gặp nhau, và rõ ràng ông ta không quan tâm tới Hugo, và có sẽ thích đàm phán với tôi hơn.”

“Đừng tự huyễn hoặc mình. Hunsacker sẽ vui vẻ làm ăn với bất cứ ai được de Coubertin quyết định coi là người thừa kế hợp pháp bộ sưu tập của ông nội ông. Ông ta chắc chắn cũng đã ra giá với chú ông rồi,” Munro đứng dậy, rời khỏi phòng ăn mà không hề nhìn về phía Hunsacker. Danny đi theo ông ra tiền sảnh.

“Chúng tôi sẽ mất bao lâu để tới Ngân hàng de Coubertin bằng taxi?” Munro hỏi người gác cửa.

“Ba, hay bốn phút gì đó, tùy thuộc vào mật độ giao thông,” là câu trả lời.

“Thế nếu chúng tôi đi bộ?”

“Ba phút.”

***

Một người phục vụ khẽ gõ cửa. “Phục vụ phòng,” anh ta thông báo trước khi bước vào. Người phục vụ kê bàn ăn sáng ra giữa phòng và đặt một tờ Telegraph lên một chiếc khay bên cạnh; đó là tờ báo duy nhất Margaret Moncrieff muốn đọc trong trường hợp không có được tờ Scotsman. Hugo ký nhận bữa sáng trong khi Margaret ngồi vào chỗ, rót cà phê cho cả hai người.

“Em có nghĩ chúng ta thành công không, cô gái già, khi không có chiếc chìa khóa?”

“Nếu họ bị thuyết phục rằng bản di chúc là xác thực,” Margaret nói, “họ sẽ không có lựa chọn nào khác, trừ khi họ đã sẵn sàng dấn thân vào một cuộc chiến pháp lý. Và vì kín đáo luôn là tôn chỉ của giới ngân hàng Thụy Sĩ, họ sẽ tránh điều đó bằng mọi giá.”

“Họ sẽ chẳng thể tìm thấy gì không ổn với bản di chúc cả,” Hugo nói.

“Thế thì em cá rằng chúng ta sẽ có trong tay bộ sưu tập của bố anh vào tối nay, trong trường hợp đó tất cả những gì anh phải làm là thống nhất được một cái giá với Hunsacker. Vì ông ta đã đề nghị trả cho anh bốn mươi triệu đô la khi tới Scotland dự tang lễ của bố anh, em chắc ông ta sẽ sẵn sàng trả tới năm mươi,” Margaret nói. “Thực ra, em đã chỉ thị cho Galbraith soạn thảo một bản hợp đồng cho việc đó.”

“Với bất cứ ai trong chúng ta nắm giữ bộ sưu tập,” Hugo nói, “vì đến lúc này hẳn Nick đã hiểu ra vì sao chúng ta có mặt ở đây.”

“Nhưng nó chẳng thể làm gì được,” Margaret nói. “Không thể chừng nào nó vẫn còn bị giam chân ở Anh.”

“Chẳng có gì ngăn cản nó leo lên chuyến bay tiếp theo cả. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu giờ này nó đã có mặt ở đây rồi,” Hugo nói thêm, không muốn thừa nhận mình đã biết Nick đang có mặt tại Geneva.

“Hugo, rõ ràng anh đã quên là nó không được phép ra nước ngoài trong khi còn đang chịu giám hộ.”

“Nếu là anh, anh sẽ sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm,” Hugo nói, “vì năm mươi triệu đô la.”

“Anh có thể,” Margaret nói, “nhưng Nick sẽ không bao giờ làm trái luật. Mà thậm chí nếu nó có làm thế, sẽ chỉ cần một cuộc gọi điện thoại để giúp de Coubertin quyết định xem ông ta muốn giao dịch với ai trong gia đình Moncrieff - người có thể đe dọa đưa ông ta ra tòa, hay người sẽ phải trải qua bốn năm tiếp theo sau song sắt.”

***

Mặc dù Danny và Fraser Munro tới ngân hàng sớm vài phút, thư ký của vị chủ tịch đã đợi sẵn ở quầy tiếp tân để đưa họ vào phòng họp lớn. Khi hai người đã ngồi xuống, cô mang đến mời mỗi người một tách trà kiểu Anh.

“Tôi không bao giờ dùng món trà Anh này của cô, cảm ơn cô,” Munro nói, dành cho cô thư ký một nụ cười thật ấm áp. Danny chỉ dám tự hỏi liệu cô gái có hiểu dù chỉ một từ những gì vị luật sư người Scotland vừa nói, chứ đừng nói đến chuyện hiểu được kiểu hài hước của ông.

“Cô làm ơn cho hai cà phê,” Danny nói. Cô thư ký mỉm cười rời khỏi phòng.

Danny đang ngắm nhìn một bức chân dung của người sáng lập ra phong trào Olympic hiện đại thì cánh cửa hé mở, và người hiện đang thừa kế tước vị bước vào.

“Chúc buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas,” ông nói, đồng thời bước tới chỗ Munro, đưa bàn tay ra.

“Ồ không, tên tôi là Fraser Munro. Tôi là luật sư của Sir Nicholas.”

“Tôi xin lỗi,” ông lão nói, cố gắng che giấu sự bối rối của mình. Ông dè dặt mỉm cười khi bắt tay Danny. “Tôi xin lỗi,” ông lặp lại.

“Không có gì, thưa ngài nam tước,” Danny nói. “Một sự lầm lẫn có thể hiểu được.”

De Coubertin khẽ cúi người. “Giống như tôi, anh là cháu của một con người vĩ đại.” Ông mời Sir Nicholas và ông Munro tới ngồi cạnh mình tại bàn họp. “Tôi có thể làm gì cho các vị?” ông hỏi.

“Tôi từng có vinh dự được làm đại diện cho Sir Alexander Moncrieff đã quá cố,” Munro bắt đầu nói, “và giờ đây lại hân hạnh được làm người tư vấn cho Sir Nicholas.” De Coubertin gật đầu. “Chúng tôi đến đây để thu hồi tài sản thừa kế hợp pháp của thân chủ tôi,” Munro nói, đồng thời mở chiếc cặp của ông, lấy ra đặt lên bản một cuốn hộ chiếu, một giấy chứng tử và bản di chúc của Sir Alexander.

“Cảm ơn ông,” de Coubertin nói, không hề nhìn qua những giấy tờ vừa được đưa ra. “Sir Nicholas, xin hỏi không rõ anh có giữ chiếc chìa khóa mà ông nội để lại cho mình không?”

“Có, tôi có đây,” Danny trả lời. Anh tháo sợi dây chuyền đeo trên cổ ra, đưa chiếc chìa khóa cho de Coubertin, ông xem xét nó một lát rồi trả lại anh. Sau đó vị chủ tịch đứng dậy nói, “Xin mời hai vị làm ơn đi theo tôi.”

“Đừng nói gì hết,” Munro thì thầm trong khi họ đi theo vị chủ tịch rời khỏi phòng họp. “Rõ ràng ông ấy đang làm theo các chỉ dẫn của ông nội ông.” Họ đi theo một lối đi dài, đi qua trước vô số bức chân dung sơn dầu các đối tác của ngân hàng, cho tới khi đến trước một thang máy nhỏ. Khi cửa thang máy mở ra, de Coubertin tránh sang bên để hai vị khách có thể bước vào trong, sau đó vào theo họ và bấm vào nút có số -2. Ông không nói gì cho tới khi cửa thang máy lại mở ra lần nữa, lúc này ông bước ra và lặp lại, “Xin mời hai vị làm ơn đi theo tôi.”

Nước sơn màu xanh Wedgwood nhẹ nhàng của những bức tường căn phòng họp đã bị thế chỗ bởi màu nâu vàng nặng nề khi họ bước xuống một lối đi xây bằng gạch, trên tường cũng không còn bức chân dung nào của các vị lãnh đạo tiền bối của ngân hàng. Ở cuối lối đi là một cánh cửa thép lớn với bộ dạng khiến Danny nhớ lại những hồi ức chẳng vui vẻ gì. Một nhân viên bảo vệ mở cánh cửa ra khi thấy vị chủ tịch. Sau đó, anh ta đi cùng ba người cho tới khi họ dừng lại bên ngoài một cánh cửa thép dày với hai khóa. De Coubertin lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào ổ khóa phía trên, chậm rãi xoay đi. Ông quay sang nhìn Danny gật đầu, anh liền cắm chiếc chìa khóa của mình vào ổ khóa bên dưới, rồi cùng xoay chìa. Người bảo vệ kéo tấm cửa thép nặng nề mở ra.

Một vạch kẻ màu vàng rộng chừng năm centimet đã được kẻ trên sàn nhà ngay đằng sau cánh cửa. Danny bước qua vạch sơn, đi vào một căn phòng nhỏ hình vuông, dọc các bức tường kê những giá cao chạm trần, trên các tầng giá ken đầy những cuốn sách dày bìa da. Trên mỗi tầng giá có gắn các nhãn in, chỉ rõ các năm từ 1840 đến 1992.

“Xin các vị cùng vào đây với tôi,” Danny lên tiếng trong lúc lấy một trong những cuốn sách bìa da dày cộp đó từ trên tầng giá trên cùng xuống và bắt đầu lật giở các trang. Munro bước vào căn phòng, nhưng de Coubertin không đi cùng.

“Tôi xin lỗi,” ông nói, “nhưng tôi không được phép bước qua vạch vàng - một trong rất nhiều quy định của ngân hàng. Hai người làm ơn báo nhân viên bảo vệ biết khi quý vị muốn rời khỏi đây, sau đó xin mời hai vị quay lại gặp tôi ở phòng họp.”

Danny và Munro dành ra nửa giờ sau đó lần giở các trang, từ cuốn album này tới cuốn album khác, và bắt đầu hiểu ra tại sao Gene Hunsacker lại cất công bay từ tận Texas tới Geneva.

“Tôi cũng chẳng thể khôn ngoan hơn,” Munro nói trong khi ngắm nhìn cả một tờ nguyên những con tem cổ màu đen mệnh giá bốn mươi tám penny từ thời còn chưa được xoi lỗ(1).

“Ông sẽ là vậy sau khi đã xem qua thứ này,” Danny nói, đưa cho ông cuốn sách bìa da duy nhất trong toàn bộ sưu tập không ghi thời gian.

Munro chậm rãi lật các trang giấy, nhìn lại nét chữ viết tay nắn nót, rõ ràng mà ông vẫn nhớ như in: hết cột này tới cột khác liệt kê rõ thời điểm, địa điểm và từ ai Sir Alexander đã mua mỗi hiện vật mới cũng như cái giá ông đã trả. Ông đưa lại bản thống kê tỉ mỉ cả cuộc đời của nhà sưu tập cho Danny và đề xuất, “Ông sẽ phải xem xét thật kỹ lưỡng từng ghi chú ở đây trước khi gặp lại ông Hunsacker.”

***

Ông bà Moncrieff được dẫn vào phòng họp lúc 3 giờ chiều đúng. Nam tước de Coubertin đang ngồi ở đầu đối diện của chiếc bàn, hai bên bàn mỗi bên có ba người đồng nghiệp của ông. Cả bảy người cùng đứng dậy khi vợ chồng Moncrieff bước vào phòng, và chỉ ngồi trở lại khi bà Moncrieff đã ngồi xuống.

“Xin cảm ơn hai vị đã cho phép chúng tôi kiểm tra bản di chúc của người bố đã quá cố của hai vị,” de Coubertin nói, “cũng như bức thư kèm theo.” Hugo mỉm cười. “Tuy nhiên, tôi cần thông báo cho hai vị biết theo quan điểm của một trong số các chuyên gia của chúng tôi, bản di chúc này không hợp lệ.”

“Ông không định nói bản di chúc là giả mạo chứ?” Hugo nói, giận dữ đứng bật dậy.

“Ông Moncrieff, vào lúc này chúng tôi không cho rằng chính ông cũng đã biết điều đó. Tuy nhiên, chúng tôi đã quyết định những tài liệu ông đưa ra không đáp ứng được các yêu cầu kiểm soát của ngân hàng này.” Ông đưa trả lại bản di chúc và bức thư qua bàn.

“Nhưng...” Hugo định nói.

“Liệu ông có thể cho chúng tôi biết chính xác điều gì đã khiến ông từ chối yêu cầu của chồng tôi không?” Margaret khẽ hỏi.

“Không, thưa bà, chúng tôi không thể.”

“Vậy thì ông có thể chờ gặp các luật sư của chúng tôi ngay trong hôm nay,” Margaret nói trong khi lấy lại các giấy tờ cất vào chiếc cặp của chồng và đứng lên ra về.

Cả bảy thành viên hội đồng quản trị cùng đứng lên khi ông bà Moncrieff được cô thư ký của vị chủ tịch dẫn ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.