Kẻ Không Theo, Chết!

Chương 10




Hai người âm thầm để ý, hiện tại đang đi trên đường nhỏ âm u tĩnnh lặng ở trấn Thanh Lan, thì mới thấy được mọi nơi ở trấn nhỏ này đều rất quỷ dị.

Rõ ràng bây giờ là thứ bảy, nhưng ngay cả tiệm tạp hóa bên đường cũng rất ít người ghé vào, hai người đi thẳng một đường, lâu như vậy mà chỉ đụng có vài người trẻ tuổi, quần áo rất giản dị, khi nhìn thấy bọn họ cũng chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lại cuối đầu tiếp tục bước về phía trước.

Ngay cả khi nghe Tần Hoài lễ phép hỏi thăm đường, mấy người kia đều coi như không nghe thấy.

Ở trấn Thanh Lan có nhiều đường nhỏ, đường rẽ cũng nhiều, hai người đi theo con đường dự tính lúc trước cũng rất xa, vì thế, đến khi bọn họ đến được quán trà mà lão gia họ La thường hay đến trước khi mất tích thì cũng đã qua mười một giờ, vào lúc này, người trên phố cũng đã đông đúc hơn, trong quán trà cũng rất ồn ào.

Quán trà này có tên là ‘Quán trà Đinh Nhất’, ý nghĩa cũng giống tên gọi, người mở quán ăn này là một ông lão tên là Đinh Nhất, nghe được loáng thoáng giọng nói vùng đông bắc đang nói tiếng phổ thông ở bên trong quán, Mạc Doanh Doanh nghe được người ở bên trong được gọi ‘cô Đinh’, cô suy nghĩ, nếu lão Đinh bằng tuổi với lão gia nhà họ La, vậy thì cô Đinh kia nhất định là cháu gái của ông ta, cũng là người phục vụ trà nước, nếu không như vậy thì những người ở bên trong sẽ gọi là thím Đinh chứ không phải là cô Đinh rồi

Tần Hoài cũng không có suy nghĩ lung tung giống như Mạc Doanh Doanh, dù sao anh cũng là đàn ông, đơn giản anh chỉ đưa mắt nhìn bố cục của quán trà này, nhìn kiểu dáng là loại phổ biến bình thường, ngay cả những người khách ra vào quán cũng là những dân chúng bình thường, cũng không có gì khác lạ. Vì thế, anh theo quán tính mà đưa tay kéo Mạc Doanh Doanh còn đang nghĩ ngợi, ôm vào ngực mình.

Mạc Doanh Doanh cảm giác được có một sức lực ôm lấy bên hông cô, cảm giác nóng rực quen thuộc, cô biết ngay là người nào đó đã ôm cô đến nỗi xẹt ra phản ứng, vì thế cô không hề khách sáo đánh mạnh lên bàn tay anh: “Làm gì vậy!”

Tần Hoài với vẻ cợt nhả nhìn cô rất vui vẻ, không thể nhìn ra mới vừa rồi trên mặt anh còn mang vẻ ngưng trọng nghiêm túc: “Anh chỉ thấy đã đóng giả thì phải làm cho giống toàn bộ.”

“Có phải anh đang vô cùng tiếc nuối vì buổi sáng nay không có làm xong toàn bộ hả?” Mạc Doanh Doanh hỏi ngược lại anh.

“Anh đã sống nhiều năm như vậy, chỉ có tiếc nuối duy nhất chính là việc lúc sáng nay thôi.” Vẻ mặt Tần Hoài trầm trọng gật đầu, nghĩ lại đại thiếu gia Tần Hoài anh, trừ bỏ có một đoạn thời gian không muốn người ngoài biết, cũng không sợ bị thiệt thòi khi đối diện với bất cứ người phụ n nào, đa số đều là do các cô ấy muốn cùng anh trải qua một đêm phong lưu, vậy mà giờ đây người phụ nữ này cười nhạo anh, giống như đạp anh một đạp xuống đất. 

Mạc Doanh Doanh thẳng thắng rộng lượng tặng đại thiếu gia Tần đang âm thầm sầu não một cái nhìn trợn trắng mắt, cũng không thèm tránh né khỏi tay anh nữa, để tùy ý anh nắm tay mình đi vào.

Dù sao thì bọn họ cũng phải đi cùng nhau một lần, dù sao thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ đáng sợ này, sau đó thì bọn họ ‘trần quy trần, thổ quy thổ’, cô làm quan tòa của cô, anh giết thời gian với những người phụ nữ của anh. Mạc Doanh Doanh tự nhủ thầm trong lòng mình, rốt cuộc cô cũng đè nén được kích động mãnh liệt muốn ra đòn ném Tần Hoài qua vai.

Suốt hai mươi lăm năm nay, Mạc Doanh Doanh chỉ tôn thờ một nguyên tắc - - kẻ nào ăn đậu hủ của cô, chết chắc!

Khi hai người bước vào quán trà này thì mới biết được sự riêng biệt của nó, căn bản là không giống như những quán trà nhỏ khác, ở trong này có nhiều căn phòng nhỏ được ngăn cách với nhau, không gian lớn ở chính giữa đang có những ông lão thích cờ vây đang tụ tập lại rất tấp nập.

Từ nhỏ Mạc Doanh Doanh lớn lên ở nước Mỹ, cô cũng không hiểu những trò chơi mang hơi hướm hoài cổ này của Trung Quốc, Tần Hoài đối với những thứ này cũng không có hứng thú, hai người liền tìm một chỗ ngồi gần nhất để ngồi xuống. Tần Hoài là người biết thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt, ngồi xuống chiếc đệm mang phong cách cổ xưa, chặc lưỡi nói: “Không ngờ ở trấn Thanh Lan nho nhỏ này lại có một quán trà sang trọng như vậy?”

Người phụ nữ ngồi đối diện không để ý tới anh chút nào, đánh giá một vòng, hỏi: “Sang trọng như thế nào?” Tuy là cảm nhận được không khí cổ xưa, nhưng mức độ thưởng thức của Mạc Doanh Doanh đối với những thứ này cũng không bằng Tần Hoài, một người xuất thân từ gia đình danh giá.

“Lò hương nhỏ chín trái đào được tráng men vàng.” Tiện tay, anh lướt nhẹ qua cái bếp lò nhỏ được đặt trên chiếc bàn thấp, nhỏ ở trước mặt hai người: “Quả thật chúng ta đã tìm đến đúng chỗ rồi.”

Anh nói chưa dứt lời, thì nghe được giọng nói thanh thúy giỏi giang truyền tới từ bên ngoài màn che: “Tới đây!” Nói xong, một người phụ nữ mặc áo màu hồng nhạt ngắn tay, quần bảy phân màu vàng nhạt cũng nghiêng người bước vào.

“Cứ gọi tôi là Đinh - -.” Người phụ nữ kia mở ra một bản thực đơn các loại nước trà đã bị rách vài chỗ, định mở miệng giới thiệu, lại vô tình nhìn thấy Tần Hoài đang nhìn mình cười như không cười, đột nhiên giọng nói cũng mềm mại hơn: “Em tên là Đinh Mai, anh cũng có thể gọi em là Amme.”

Mạc Doanh Doanh cứng họng, trân trối nhìn người phụ nữ trước mặt mình thay đổi sắc mặt nhanh như chong chóng, mà Tần Hoài lại nhìn Mạc Doanh Doanh với ánh mắt khiêu khích: Còn không phải do đại thiếu gia Tần Hoài anh có thực lực sao? Mỗi ngày cứ ở cùng một chỗ với người phụ nữ ngốc này, anh cũng phải hoài nghi không biết có phải mình đã sống lại thành Phan Trường Giang rồi hay không nữa.

Người phụ nữ kia lại nhìn Mạc Doanh Doanh đang ngồi ở một bên đánh giá gương mặt của cô, cũng chỉ được coi như là thanh tú thôi, theo bản năng lại nhìn xuống ngực của Mạc Doanh Doanh, rồi sau đó ưỡn ưỡn ngực tràn đầy tự tin, đưa chén nước trà đến tận tay của Tần Hoài, nhẹ nhàng mỉm cười, Mạc Doanh Doanh ngồi ở phía bên kia cũng cảm nhận được ‘sóng to gió lớn’.

Đinh Mai nhìn chằm chằm một bên khuôn mặt đẹp trai của Tần Hoài, giọng nói quyến rũ: “Không biết xưng hô với anh như thế nào, đến trấn Thanh Lan để sinh sống à?”

Ngón tay thon dài của Tần Hoài lật xem thực đơn không chút để ý, giống như dụ dỗ sự ham muốn của người phụ nữ này. 

Ở phía bên kia, Mạc Doanh Doanh nhìn thấy bộ dáng tự nguyện bị mắc câu của Đinh Mai, hừ lạnh trong lòng, người này cũng quá táo bạo đi.

Rốt cuộc thì Tần Hoài cũng ngừng tay, giọng nói ôn nhuận như ngọc, không có bất cứ một chút xíu nào bộ dáng của cầm thú để người khác nhìn ra: “Cô Đinh...” Thấy vẻ mặt của người phụ nữ khẽ thay đổi, ngay lập tức biết mình sai liền sửa đổi, nhưng nhìn cũng chưa nhìn mà ánh mắt lại gợn sóng mãnh liệt: “Amme, anh họ Tần, lần này tới trấn Thanh Lan để hưởng tuần trăng mật, cho anh và vợ anh trà Bích Loa Xuân là được rồi.”

Trước tiên, Đinh mai có chút thất vọng, giống như bị mấy chữ ‘hưởng tuần trang mật’ kích thích vậy: “Hưởng tuần trăng mật?” Nhìn điệu bộ của cô ta giống như là đang nghe một câu chuyện cười: “Ai lại đến trấn Thanh Lan để hưởng tuần trăng mật chứ?”

Vốn cô ta chỉ nói một câu vô tình, nhưng nghe ra lại có ý khác, ngay lập tức Mạc Doanh Doanh liền hỏi: “Tại sao vậy? Chẳng lẽ trấn Thanh Lan không chào đón những người khác đến đây hưởng tuần trăng mật sao?”

Lúc này, cô Đinh Mai kia mới dịu lại sắc mặt, nhàn nhạt liếc Mạc Doanh Doanh: “Chị Tần muốn uống Bích Loa Xuân phải không? Quán nhỏ này vẫn có.” Nói xong, cô ta cũng quay người đi ra ngoài, chỉ là khi bước tới chỗ màn cửa, một tay vén màn, quay nửa người lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Doanh Doanh: “Chị Tần có gặp qua cặp tình nhân nào ở trấn Thanh Lan chưa?”

Lời này vừa nói xong, cô ta cũng quay người rời khỏi, để lại bên trong phòng một mảnh yên tĩnh

Rốt cuộc thì Mạc Doanh Doanh và Tần Hoài cũng hiểu ra chỗ không thích hợp ở đây là gì, bọn họ nhìn ra được làng xóm hoang vắng, đừng nói là Mạc Doanh Doanh, ngay cả thời điểm lúc Tần Hoài mới vào bộ đội, một người chấp hành nhiệm vụ tại nơi biên phòng heo hút, cũng đã từng nằm sấp trong thảo nguyên mênh mông với những con sói, ghìm súng trong tay, vậy mà chỉ một câu nói này của Đinh Mai khiến cho hai người chợt hiểu được - - đừng nói tối qua mới đến trấn Thanh Lan, ngay cả hôm nay, suốt dọc đường bọn họ đi tới đây, ngay cả một người đàn ông đi với một người phụ nữ trên đường cũng chưa từng thấy qua.

Theo bản năng, Mạc Doanh Doanh muốn gọi cho G1897 để cô ấy giúp cô điều tra một chút chuyện ở phía sau, nhưng lại nghĩ tới bên cạnh mình có một nguồn tài nguyên tốt như vậy để làm gì, có thể sử dụng một cách danh chánh ngôn thuận rồi, vì thế cô nháy nháy mắt nhìn Tần Hoài: “Cảnh sát Tần à,” cô hạ thấp giọng nói: “Bây giờ là lúc anh nên ra tay rồi đó.”

Bên này, ngón tay của Tần Hoài đã nhanh chóng nhấn nút gửi đi, anh đã nhắn tin cho Tề Đại Vĩ, nhờ anh ta tìm chuyên gia Mộ Diễn Sinh, hỏi về những truyền thuyết quỷ thần hay những tin đồn về trấn Thanh Lan, trước lúc anh và Mạc Doanh Doanh đến đây, cũng đã tìm hiểu qua, nhưng bên dữ liệu của cơ sở không có gì hết, khả năng duy nhất là tìm chuyên gia về phương diện này hỏi thăm một chút vậy.

Bên này hai người mới vừa nhắn tin xong, màn cửa cũng bị vén lên, Đinh Mai đã thay đổi quần áo sạch sẽ đi vào, cô ta coi như không nhìn thấy Mạc Doanh Doanh, chỉ đặt trà xuống trước mặt hai người, nói với giọng ôn nhu: “Anh Tần còn muốn gì thêm nữa không?”

Trái lại với sự lạnh nhạt lúc trước, giọng điệu của Tần Hoài đầy vẻ mê hoặc: “Không cần gì nữa, chỉ không biết Amme có nghe qua về nhà cũ của họ La ở trấn Bắc không?”

Đinh Mai sửng sốt, gật đầu: “Ông lão và cô bé họ Trương trông coi ngôi nhà kia hả? Tôi biết nha.”

Tần Hoài thừa dịp cô ta rút tay về, ngón tay của anh như có như không lướt nhẹ qua cổ tay của cô ta: “Tôi đang ở đó.”

Dù sao thì Đinh Mai cũng là một người con gái, chưa gặp qua những chuyện như vậy, mặt hơi ửng đỏ, nhìn anh với ánh mắt như có như không ẩn chứa sự tức giận, nếu không phải Mạc Doanh Doanh đang trợn mắt nhìn họ, thì cô ta chỉ thiếu điều đưa ngón tay chỉ nhẹ vào lòng ngực tinh tế của Tần Hoài, nhái theo giọng hát the thé như bóp chặt cổ họng trong ca kịch mà bật ra một tiếng: “Chết mất!”

Cho tới cùng thì cô ta vẫn còn có thể kiềm nén được, tằng hắng một tiếng, bởi vì những lời của Tần Hoài, mà ngồi vào cái ghế tròn ở bên cạnh: “Hai người lại ở lại ngôi nhà của họ La sao?”

“Sao vậy?” Lần này, Tần Hoài biết điều nên hỏi trước, hình như phụ nữ lúc nào cũng thích ghen tỵ, Đinh Mai cũng không thích đối mặt với Mạc Doanh Doanh có vẻ mặt không bao giờ thay đổi.

Có lẽ vẻ đẹp của người đàn ông trước mắt thật mê hoặc hiếm có, sau một lúc lâu có chút chần chờ, Đinh Mai mới châm chước nói: “Hai người ở lại ngôi nhà kia một đêm rồi hả?”

“Đúng vậy.”

“Có phát hiện ra cái gì kỳ lạ không?” Sắc mặt của cô ta cũng khó nhìn hơn.

Tần Hoài lắc đầu: “Ông lão cho chúng tôi vào ở trong ngôi nhà vẫn bình thường mà, cũng không có thấy gì kỳ lạ đâu.”

“Tôi và ông nội của tôi ở trong căn phòng cũ, còn có hai căn phòng sang trọng, nếu như hai người không chê...” Hình như Đinh Mai cũng không thèm để ý đến những việc kỳ quái trong nhà họ La, chỉ mang vẻ mặt phải làm sao thuyết phục được Tần Hoài dọn đến ở căn nhà phía sau quán trà này.

Mạc Doanh Doanh ngồi ở một bên nhìn qua thì hết sức bình tĩnh, nhưng lại yên lặng oán thầm, cô vẫn còn ngồi ở đây mà, mặc dù hai người chỉ giả bộ thôi, nhưng cô Đinh này cũng quá trắng trợn rồi, quả thật không cho Mạc Doanh Doanh cô một chút xíu mặt mũi nào hết trơn.

Tần Hoài nhấp một ngụm trà, thật lòng nói lời khen ngợi: “Trà ngon thật!” Anh cười híp mắt nhìn Đinh Mai: “Tôi đã uống qua nhiều….nhiều năm uống trà, trà do người đẹp pha vẫn ngon hơn hẳn.”

Ạch! Mạc Doanh Doanh đá Tần Hoài một cái thật mạnh ở dưới bàn, diễn như vậy hình như hơi quá lố rồi?

Thật trùng hợp, một đá của Mạc Doanh Doanh hơi mạnh, hình như Đinh Mai cũng liếc về phía dưới bàn, cô ta nhẹ nhàng che miệng, trong lòng tự nhiên xuất hiện một cảm giác ưu việt, Đinh Mai rụt rè đứng lên, gương mặt thanh tú của cô ta cũng không một chút gợn sóng, chỉ là nháy mắt vài cái với Tần Hoài: “Anh Tần thật biết thưởng thức trà, kỳ thật trấn Thanh Lan này cũng coi như có nhiều chuyện xảy ra, từ nhỏ ông nội của em đã kể cho em nghe, nếu anh Tần có thời gian - -.”

Mạc Doanh Doanh bình tĩnh quay mặt đi, tỏ vẻ cô không thèm nghe hai người này đang trắng trợn hẹn hò nơi chốn để yêu đương vụng trộm.

“Thời gian thì có đó, cũng chỉ là đi ra ngoài ngắm phong cảnh thôi.” Đôi mắt đào hoa của Tần Hoài tỏa ra ánh sáng: “Nếu như được nghe người đẹp kể chuyện xưa thì thật đúng là hưởng thụ đời người rồi.” 

“Nếu đã như vậy thì - -." Đinh Mai nở nụ cười tươi của người chiến thắng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ của ‘chị Tần’, nói rất vui vẻ: “Vậy thì, sáng mai vẫn là do em phụ trách tiếp đãi vậy.”

“Không gặp không về.” Nụ cười thân ái hài hòa của Tần Hoài vẫn duy trì không thay đổi, chỉ là ở dưới bàn gỗ, anh đưa tay ra như muốn trấn an người nào đó đang không được bình tĩnh.

Mạc Doanh Doanh cảm thấy hình như có ‘móng vuốt’ của sói đang mò mẫm trên đùi mình, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, hai tay đem cái bàn nhỏ dời đi nhanh chóng gọn gàng, nhân lúc Tần Hoài còn chưa kịp phản ứng, cố liền đạp một cái lên ‘móng vuốt sói’ của anh, Tần Hoài la lên một tiếng ‘A’, theo sức đạp của cô mà quỳ xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, hình như Đinh Mai cũng nghe được tiếng động, vén màn đi vào, chỉ nhìn thấy Tần Hoài đang quỳ hai chân xuống đất, tư thế rất thảm hại giống như bị Mạc Doanh Doanh dạy dỗ một trận biết nghe lời.

“Anh Tần!” Cô ta hét to lên, bày ra bộ dáng giống như trong nháy mắt vừa rồi Tần Hoài đã bị ám sát không bằng.

Mạc Doanh Doanh ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhếch... môi một chút: “Là chuyện gia đình, cô Đinh thông cảm cho.” 

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Gần đây không siêng năng cập nhật, bởi vì bận quá, hôm nay 10 giờ mới về đến nhà, hiện tại mới bắt đầu viết...

Tiểu Cửu rất là ngoan, đừng bỏ rơi Tiểu Cửu mà 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.