Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1 - Chương 29




Thúy Thiên Thành nhìn sắc mặt Thượng Khai một chút, rất thông minh không nói lời nào. Thượng Khai đau lòng con trai mình chết thảm, tạm thời không để ý tới vấn đề mặt mũi, chỉ đỏ mắt cười lạnh: “Phong Chưởng môn cảm thấy nên xử trí thế nào? Chẳng lẽ mặc cho Nhan nhi chết thảm hay sao?”

Phong Thúc Minh lạnh nhạt nói: “Thượng huynh hiểu lầm, đương nhiên ý ta không phải vậy. Không bằng đổi lại, để thiếu niên này nhận roi hình, mười ngày sau, nếu hắn vẫn còn sống liền coi như hắn có phúc, Thượng huynh cảm thấy thế nào?”

Nếu nói đến roi hình, dĩ nhiên không chỉ đơn giản như bề ngoài, mà là dùng da ma thú cấp ba chế luyện thành roi, mỗi ngày quất đệ tử phạm sai lầm mười cái, trong vòng mười ngày phơi dưới ánh nắng chói chang không cho ăn uống.

Nói như vậy, có hơn phân nửa người chịu đựng không được, không đến ba ngày liền mất hết sức mà chết.

Phong Thúc Minh nói vậy, một mặt là vì mặt mũi Thành Vân Tiêu, mặt khác cũng cho thiếu niên này một phần cơ hội sống. Nói như vậy, chỉ cần ý chí đủ mạnh là có thể sống sót.

Thượng Khai nhìn thân thể yếu đuối của thiếu niên đang quỳ một chút, hắn cũng biết không thể không cho Phong Thúc Minh mấy phần mặt mũi, dù sao nhi tử mình cũng có lỗi trước, vì vậy hừ lạnh nói: “Được rồi! vậy liền phiền Phong Chưởng môn sớm thi hành hình phạt!”

Dù thiếu niên này chịu qua roi hình, sớm muộn gì hắn cũng có thủ đoạn khác báo thù cho Nhan nhi!

Thủy Nguyệt cau mày, hắn không ngờ vẫn là kết quả này, trong lòng bất mãn hết sức. Nhưng dù sao hắn là khách, không thể nói quá nhiều.

Lăng Hạ mặc dù nói không biết nội dung cụ thể, nhưng nghe hai từ “Mười ngày, roi hình”, trong lòng cũng đoán được đại khái, ngay cả khi mặt mũi bình tĩnh, trong lòng cũng đã bắt đầu rơi lệ rồi.

Sá! Không cần như vậy! Chi bằng một đao chém sảng khoái ! Ông đây muốn về nhà!

Rất nhanh, có hai đệ tử áo đen đi vào đè Lăng Hạ xuống, dẫn hắn tới Chấp Pháp đường.

Thượng Khai không chút do dự ôm Thượng Nhan đi trước, muốn tận mắt thấy Lăng Hạ chịu hình.

Thủy Nguyệt nhàn nhạt hành lễ với hai đại Chưởng môn nói: “Không còn chuyện gì đệ tử liền cáo từ. Gia muội còn bé, không thể xem cảnh máu tươi dầm dề.” Lúc này hắn chẳng còn sót lại chút hảo cảm nào với hai người danh môn chính phái, mơ hồ có chút hối hận khi dùng Cấm Thuật trợ giúp bọn họ.

Thúy Thiên Thành gật đầu nói: “Đa tạ hiền chất tương trợ lần này, xin thay ta trí tạ Thủy huynh.”

Ở trong sân hình pháp đường, hai tay của Lăng Hạ đã bị cột chặt hai bên, sợ hãi trong lòng so với lần bị đánh phạt trước kia càng mãnh liệt gấp mấy lần. Hắn cắn răng cúi đầu, không muốn để người khác phát hiện ánh mắt sợ hãi, chỉ là, lồng ngực phập phồng kịch liệt đã tiết lộ hắn khẩn trương.

Thượng Khai ôm thi cốt nhi tử ngồi bên cạnh quan sát, trong lòng thật hả hê, nếu không phải ngại Thượng gia danh vọng, hắn nhất định phải tự mình hành hình!

Đệ tử chấp pháp đường nhúng roi qua nước trong, sau đó đột nhiên giũ lên không trung, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Lăng Hạ chỉ cảm thấy phần lưng đột nhiên nóng lên, sau đó liền có một trận đau đớn khó có thể miêu tả đánh tới, mắt hắn tối sầm lại, không nhịn được hét thảm một tiếng, mồ hôi cùng không cách nào ức chế, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi.

Đệ tử hành hình hiển nhiên không đợi hắn thích ứng, đã quy luật có tiết tấu tiếp tục quật lên.

Trong đầu Lăng Hạ, tất cả suy nghĩ nhất thời biến mất, chỉ lưu lại một chữ —— đau!

Hắn cũng không bảo trì được bình tĩnh, thân thể không tự chủ được muốn tránh né, nhưng dù chuyển tới chỗ nào roi cũng giống như hình với bóng với da thịt.

Kịch liệt đau đớn, bờ môi của hắn bị cắn máu rỉ ra, mỗi vết thương trên người đều đau đớn tê dại từng trận sau tiếp trước xông lên đầu.

Hơn nữa roi này nhúng nước năng lượng đủ mạnh để bức người giữ vững tỉnh táo, khi hắn không chịu nổi cầu xin có thể ngất đi, trong đầu lại rõ ràng cảm nhận được nỗi đau đớn do mỗi một roi mang tới.

“Cầu. . . . . .” Lăng Hạ không nhịn được kêu cứu yếu ớt, giọng nói bị chôn vùi trong tiếng roi quật xuống.

Hắn không ngăn được thân thể mình run rẩy, chết lặng cầu nguyện roi hình có thể kết thúc nhanh một chút.

Thời gian giống như bị kéo dài, trong lúc hành hình hình như hắn nhìn thấy Thượng Khai vừa lòng cười gằn.

Chờ lúc kết thúc, Lăng Hạ vô lực cúi đầu, miệng mở to thở hổn hển, chờ hắn hoàn toàn tỉnh hồn lại mới phát hiện đệ tử hành hình và Thượng Khai đã biến mất.

Dưới hai mặt trời thay nhau chiếu, Lăng Hạ rất nhanh biết được cái gì kinh khủng hơn cả roi kinh.

Lượng mồ hơi lớn vì đau đớn kích động dưới ánh mặt trời chói chang ngưng kết thành muối làm miệng vết thương đau đớn khó nhịn càng thêm khó chịu, cổ họng khô khát dường như muốn nổ tung.

Hắn cắn răng dùng lực tinh thần che giấu ngũ giác, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại. Với những con ruồi côn trùng nghe thấy được mùi máu tươi bay đến, hắn đã vô lực xua đuổi.

Một đôi giầy thêu tinh xảo đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn, còn có áo hồng đào quen thuộc. Lăng Hạ nỗ lực ngẩng đầu, tầm mắt tan rã một hồi lâu mới nhìn rõ người tới trước mặt, môi hắn vô lực mấp máy: “Thủy Vũ?”

Thủy Vũ hiển nhiên bị vết thương của hắn hù sợ, vẻ mặt chán ghét lui về sau một bước, đỏ bừng mắt hỏi: “Có phải là ngươi giết Thượng sư huynh hay không? Người ác nhân này tại sao lại ác độc như vậy?”

Ngay cả khi nàng luôn ghét Thượng Nhan lấy lòng mình, nhưng nghe tin tức vẫn khơi dậy tình đồng môn.

Lăng Hạ cười khổ, má, ông đây oan uổng chết!

Thủy Vũ dò xét cẩn thận mặt mũi hắn, khẽ ngạc nhiên: “Là ngươi! Ngươi là ca ca Chi Tuyệt đúng không?”

Thấy hắn vô lực gật đầu một cái, Thủy Vũ ngẩn ngơ, ý niệm đầu tiên đúng là, nếu Ngự Chi Tuyệt biết có thể càng không để ý mình hay không?

Lăng Hạ dùng hết toàn lực, cuối cùng phun ra một chữ: “Nước. . . . . .”

Thủy Vũ thấy hắn máu mồ hôi đan xen vào nhau bộ dạng thật đáng thương, nhìn trái phải một cái không có người nào, liền đem trái cây trong túi nhét vào miệng Lăng Hạ.

Quả này trong veo ngon miệng, vào mồm liền tan, Lăng Hạ cảm thấy cổ họng sưng đau rất nhanh đã thoải mái hơn. Ha ha, đồ trên người thiên kim Chưởng môn quả nhiên đều là đồ tốt.

Hắn cười khổ nhìn Thủy Vũ, sá, mệnh vật hy sinh của mình nhất định phải hy sinh rồi ! Không dự liệu được, người cuối cùng gặp không phải là Tống Tiểu Hổ, cũng không phải là Ngự Chi Tuyệt, mà là Thủy Vũ. . . . . .

Tổng cộng mười ngày, hắn cũng không thấy hắn có thể tiếp tục chịu đựng. Mẹ nó, nếu không phải nghĩ dù thế nào cũng phải lưu lại ít lời cho Ngự Chi Tuyệt, hắn chắc chắn sẽ chọc giận Thượng Khai để ông ta một chưởng đánh chết mình.

Sá! Những vết thương này không phải ai cũng có thể nhận! Ông đây không dám chơi với kẻ điên!

Bây giờ không bỏ được nhất, chính là hai đứa bé. . . . . .

Nguồn :

Hắn khàn khàn cổ họng hỏi: “A Tuyệt ở đâu muội biết không?”

Thủy Vũ nhìn bàn tay quấn băng gạc của mình, quệt mồm nói: “Lúc trước huynh ấy phạm sai lầm, bị Phong bá bá nhốt ở sau núi suy nghĩ một tháng. Người ác nhân này, vấn đề ta hỏi ngươi ngươi vẫn chưa trả lời đấy.”

Lăng Hạ nghe vậy ngược lại quyết tâm, như vậy đứa bé sẽ bớt gây rối. Hắn nhìn kỹ Thủy Vũ, đôi môi khô nứt đầy máu khô thoáng nhướng lên: “Muội thích A Tuyệt sao?”

Thủy Vũ liền đỏ mặt, thiếu niên trước mắt cười hết sức ôn hòa, kỳ tích là nàng không ghét, chỉ nhăn nhó một hồi nói: “Thích cái gì? Chỉ có người khác thích bổn tiểu thư, Hừ! Chỉ là. . . . . . Chỉ là A Tuyệt huynh ấy luôn không để ý tới ta.”

Lăng Hạ gật đầu một cái, nhắm mắt lại định thần một lần, lại mở ra nói: “Như vậy, ta nói muội phải nghe rõ, muội giúp ta chuyển lời cho A Tuyệt, như vậy nó sẽ không trách muội nữa.”

Giọng nói hắn hết sức bình tĩnh, giống như không có một chút khổ sở.

Thủy Vũ cũng ngẩn ngơ, âm điệu không khỏi chậm lại: “Ngươi nói.”

“Muội nói cho nó biết, chuyện thứ nhất, ta sẽ không chết.” Ta chỉ trở về một thế giới khác.

“Chuyện thứ hai, nói nó nhất định phải ở chung thật tốt với tiểu Hổ, vĩnh viễn là huynh đệ.” Nếu không ông đây chết không nhắm mắt!

“Còn nữa, ta không đau chút nào, không chịu khổ.” Mẹ nó, lời nói thánh mẫu như vậy ngươi cũng tin sao? Ông đây đau muốn gào khóc!

Lăng Hạ dùng hết toàn lực khó khăn nói xong, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa.

Thủy Vũ cảm thấy mũi cay cay, trong lòng nàng mơ hồ có ý niệm kỳ lạ, thiếu niên thân thiện như vậy sao có thể giết người? Nàng lấy hết linh quả trong túi ra, đút cho Lăng Hạ.

Lăng Hạ lắc đầu một cái né tránh, hắn còn phải chịu hình chín ngày, nếu ăn những thứ này khỏe lên, ngày mai còn phải lặp lại một lần khổ sở hôm nay, khổ sao chịu nổi?

Hắn nhắm mắt lại, cổ họng khàn khàn đứt quãng nói: “Còn nữa, A Tuyệt từ nhỏ không cha không mẹ, nếu muội thích nó phải đối tốt với nó, đừng dùng phương thức gây gổ để hấp dẫn lực chú ý của nó, ta không còn gì muốn nói nữa.”

Thủy Vũ ngạc nhiên trợn to hai mắt, trong lòng đăm chiêu, lần đầu tiên bắt đầu suy tư cái gì gọi là “Thích”. Nàng chậm rãi trở về, lại không nhịn được nhìn lại. Thiếu niên bị trói cúi thấp đầu, ướt mồ hôi, gương mặt bị tóc che kín, giống như chỉ ngủ say mà thôi.

Đợi đến ngày hành hình thứ hai, Thượng Khai như cũ ôm Thượng Nhan tới. Lăng Hạ nhìn thấy hắn liền thở nhẹ một hơi, còn sợ không tới chứ.

Đệ tử hành hình giơ roi lên đang muốn đánh xuống, Lăng Hạ đột nhiên nhìn chằm chằm Thượng Khai suy yếu nở nụ cười: “Thượng tiền bối, ta nhất định sẽ chịu qua mười ngày này.”

Sá, có thiên tài mới chịu được mười ngày, xin ngươi qua đây cho ông đây một kết quả đi!

Thượng Khai nghe vậy sững sờ, nhất thời giận tím mặt, nắm chặt cái ghế trong tay. Ngày hôm qua dáng vẻ thiếu niên này nhẫn nhục chịu đựng tiếp nhận roi hình, hắn thấy cũng chưa hả hết giận.

Hắn cười lạnh nói: “Thật sao? Ngươi muốn nói gì?” Hắn phất tay, ngăn đệ tử thi hành đang muốn hạ roi xuống lại.

“Ta chỉ muốn nói xin lỗi mà thôi.” Lăng Hạ yếu ớt nói, “Ngày đó nếu không phải lỡ tay đâm xuống, có lẽ ta và Thượng sư huynh còn có thể trở thành bạn tốt.”

Hắn nói mỗi một câu, dường như đâm vào lòng Thượng Khai một đao. Thượng Khai cẩn thận an trí Thượng Nhan trên mặt đất, từng bước một đi tới.

Lăng Hạ giống như không phát hiện, như cũ nhẹ giọng nói: “Thượng tiền bối, lúc ngươi an táng Thượng sư huynh ta nhất định sẽ tới trước mộ phần hắn. . . . . .”

Hắn còn chưa nói hết những lời này, con mắt Thượng Khai run lên, năng lượng nguyên tố trên tay ngưng tụ thành vô số lưỡi đao chém ra!

Một ngọn lửa năng lượng kịch liệt đột nhiên toát ra từ một bên, triệt tiêu hơn phân nửa lưỡi đao Thượng Khai phóng ra, nhưng có gần nửa rơi vào người Lăng Hạ. Đôi môi Lăng Hạ hít hít khạc ra hai chữ: “A Ly. . . . . .”

Ma thú tuyết trắng khổng lồ nhe răng nhọn, dùng tròng mắt huyết sắc gần như phun lửa nhìn chằm chằm Thượng Khai.

Thượng Khai ngạc nhiên: “Tuyết Viêm Ma thú?” Ma thú cấp sáu trở lên đã hiếm thấy, con tuyết viêm này, vậy mà gần cấp tám rồi !

Khi hắn ngây người một lúc, tuyết viêm đã cắn đứt dây thừng trói thiếu niên kia, dùng miệng cắn hắn nhảy ra ngoài, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Mặc dù Thượng Khai không hiểu, nhưng hắn có thể xác định, có một lưỡi đao cắm vào tim thiếu niên kia, hắn không sống nổi. Hắn đưa ánh mắt nhìn xuống thi thể con trai mình, lẩm bẩm nói: “Nhan nhi, coi như cha đã báo thù cho con!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.