Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện

Chương 16: 16: Mỹ Nhân Say Ngủ Nói Là Làm 15





Câu nói này khiến hai mắt Việt Độc hơi mở lớn.
Lẽ ra cô đã nói rõ thiệt hơn đến vậy, như bình thường, Kỳ Tửu phải không còn lý do gì để khăng khăng tặng cho cô nữa mới đúng.

Một lúc lâu sau, cô nhíu mày hỏi: "Tại sao vậy, bạn hi vọng mình sớm có được thân xác à?"
Kỳ Tửu phát ra tiếng cười nhẹ, nói như điều hiển nhiên: "Tất nhiên rồi.

Ta muốn quản gia toàn năng của mình, đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta."
Việt Độc có muốn có thân xác không?
Có, nhưng không nhất định.
Thứ cô thực sự cần là điểm thưởng, so với một cái "túi da", cô càng mong sớm tích đủ điểm để hồi sinh Việt Hảo hơn.

Kể cả như vậy...
"Mình không khuyên bạn chọn tặng điểm." Việt Độc bình tĩnh nói.

"Bất luận là vì nhiệm vụ lần này mình không đóng góp được gì nhiều, do đó không nên chiếm phần hơn, hay là vì tính toán cho nhiệm vụ tiếp theo, mình đều có đầy đủ lý do để từ chối."
Kỳ Tửu lười biếng đáp: "Ồ, thái độ thật kiên quyết.

Nhưng ngươi có thể từ chối ư?"
Việt Độc: "...!Không thể."
Cô quả thực không thể từ chối.
Theo quy định, giữa hệ thống và kí chủ, kí chủ chính là người thống trị.

Kỳ Tửu muốn tặng gì cũng được, mà Việt Độc thì không thể từ chối — hoặc là nói, không có quyền.
Song, thành thật thì, có hệ thống nào sẽ từ chối điểm thưởng sao?
Kỳ Tửu tiếp tục nghịch nước, thản nhiên chế giễu cô: "Vậy là xong, ta yêu cầu tăng 400 điểm cho..."
"Khoan! Bạn nghe mình nói cái đã!" Việt Độc vội vàng ngăn cản.
Kỳ Tửu ngoan ngoãn dừng lại: "Ừ, nói đi."
Việt Độc thở phào nhẹ nhõm, khuyên nhủ: "Trước hết là mình cảm ơn ý tốt của bạn.

Mình quả thực đang cần điểm thưởng, nhưng một lần mà tặng nhiều điểm thế này, với cả hai chúng ta đều không phải chuyện tốt."
Việt Độc không quan sát được biểu cảm của Kỳ Tửu, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở rất nhẹ và tiếng nước nhỏ nhoi.

Điều này khiến một người đã quen thông qua biểu cảm để suy đoán thái độ đối phương khi đàm phán như Việt Độc hơi bối rối.

Vì vậy, cô đã âm thầm bật chức năng khảm (1), mở ra góc nhìn mặt đối mặt với kí chủ.


(1) Khảm (Mosaic): Thuật ngữ xuất phát từ những bức tranh/ảnh được tạo nên từ vô số các mảnh khác nhau ghép nên (xem ảnh cuối chương để dễ hình dung hơn).

Nhưng mình đoán ý tác giả ở đây là để chỉ một công cụ mã hóa hình ảnh thật thành các ô pixel để máy tính (tức hệ thống) có thể đọc hiểu và nhận biết được hình ảnh.

Đối diện với gương mặt xinh đẹp đó của mỹ nhân khiến Việt Độc phải hít một hơi sâu, thấy cô ta đang nghiêm túc cân nhắc, tiếp tục nói: "Bạn vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên đã tặng mình 80% số điểm nhận được, chỉ khiến hệ thống chủ cho rằng mình dụ dỗ bạn giao điểm thưởng ra, sau đó trục xuất mình về không gian Chủ Thần để thẩm tra."
Kỳ Tửu nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó: "Aizzz...!Nghiêm trọng vậy."
"Đúng, quá nghiêm trọng, chắc chắn mất nhiều hơn được!" Việt Độc kiên định nhấn mạnh.
Lừa đấy, hệ thống chủ nào có nhàn rỗi vậy, chuyện nhỏ như hạt vừng này ai mà thèm quan tâm.

Cứ cho là kí chủ thực sự bị hệ thống lừa đi thì làm sao? Bọn họ cũng chẳng kiện được.

Thật lâu sau, Kỳ Tửu không nói gì nữa.
Mãi đến khi cô ta đứng dậy khỏi bồn tắm, áo choàng tắm trắng tuyết che đi hình ảnh mã hóa, mới có kiên nhẫn trả lời: "Tức ý ngươi là, nếu chỉ cho một phần nhỏ điểm thì sẽ không thu hút sự chú ý của hệ thống chủ các ngươi?"
Xem ra là quyết tâm cho bằng được rồi.
Việt Độc nhanh chóng ước tính số điểm cần thiết cho nhiệm vụ tiếp theo, rồi đưa ra một con số thấp hơn thực tế: "125 điểm, coi như chia đôi, mỗi người 375 điểm."
"Ngươi chắc chứ?"
"Thực ra có thể ít hơn.

Mình không làm được gì nhiều cho nhiệm vụ nên cảm thấy rất hổ thẹn khi nhận món quà này."
"Vậy mà lại có người đẩy chuyện tốt đi? À, phải ha, ngươi có phải người đâu."
Dường như bị lời nói của mình chọc cười, Kỳ Tửu cười khẩy lắc đầu, chọn tặng 125 điểm cho Việt Độc.
"..." Việt Độc nghe tiếng thông báo điểm thưởng tăng lên, cảm xúc lẫn lộn.

Kí chủ tìm đủ mọi cách để cho điểm đi thế này phỏng chừng chỉ có Kỳ Tửu, mà hệ thống trăm phương ngàn kế đẩy điểm thưởng ra chắc cũng chỉ có mình cô.

Cộng số điểm ban đầu với điểm thưởng hằng ngày trong một tháng qua, Việt Độc trước mắt đang có 470 điểm.

Một cái "túi da" nhân loại bình thường có thể chọn trong cửa hàng hệ thống giá là 2500 điểm.

Tóm lại, vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
Kỳ Tửu mặc áo choàng tắm, chậm rãi ngồi bên giường, lau khô tóc.
Vừa lau vừa thở dài: "Nếu ngươi ra ngoài được thì tốt rồi, có thể giúp ta lau tóc."
Việt Độc đã biết độ lười của cô ta, hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Cho nên ngươi khỏi phải nghĩ nhiều, cứ cho là ta dùng điểm mua thân xác của ngươi đi, nghĩ sao cũng thấy đáng." Kỳ Tửu cười cong mắt, nói thêm.
"...!Có lẽ vậy."
Việt Độc nhíu mày, suy nghĩ kĩ, đột nhiên cảm thấy lời nói của kí chủ còn có nghĩa khác.


Cái gì mà "mua thân xác của ngươi" chứ?
Dù nhìn từ kết quả thì đúng như vậy, nhưng cách diễn đạt này nghe cứ thấy sai sai.

Kỳ Tửu uể oải lau tóc được một lúc, bắt đầu thiếu kiên nhẫn, lại ngại cầm máy sấy, dứt khoát quấn khăn nằm xuống ngủ luôn, để cho mái tóc xoăn dài ấy tự khô.

Việt Độc bất lực nói: "Chờ tóc khô đã hẵng nằm, nếu không sẽ bị ốm đấy."
Mắt thấy Kỳ Tửu lại định giả điếc, Việt Độc vội vã bổ sung: "Kể cả không bị ốm thì sáng mai dậy cũng sẽ không thoải mái."
Kỳ Tửu bị mắng, không cam tâm trở mình, dùng hành động thực tế để thể hiện sự chống đối.

Việt Độc:...Aizzz.
Những lúc thế này, cô thấy mình cứ như người mẹ già đang giám sát thói quen hằng ngày của một đứa nhỏ vậy, tràn đầy yêu thương, tận tình khuyên bảo.

Mà Kỳ Tửu đích thị là một đứa trẻ to xác không vâng lời, lười biếng, không thể không có ai chăm sóc.

Ngay lúc Việt Độc đang suy nghĩ làm sao để dỗ kí chủ ngồi dậy, chuông điện thoại của Kỳ Tửu bất ngờ reo lên.

"Ai gọi?" Kỳ Tửu không nhúc nhích, nhắm mắt hỏi.
Việt Độc nhìn qua, thấy một dãy số chưa được lưu tên, nhưng trong cơ sở dữ liệu của cô có thông tin về chủ nhân của dãy số này.

Cuộc gọi này đến từ Kỳ Thiên Hòa.

Kỳ Thiên Hòa là cha của Kỳ Tửu, người nắm quyền hiện tại của nhà họ Kỳ.

Tuy chưa từng nghe Kỳ Tửu nhắc đến ông ta, nhưng chỉ từ tư liệu Việt Độc thu thập được trong mấy tháng qua, cô gần như có thể kết luận rằng ông ta chính là một gã cha cặn bã.

Ân oán, vướng mắc giữa Kỳ Thiên Hòa và mẹ ruột Kỳ Tửu – An Nhược Tố là chuyện từ xưa rất xưa, cực kỳ cẩu huyết (2), nhưng cũng khiến người ta thổn thức.

(2) Cẩu huyết: Dùng để chỉ những sự việc/tình tiết quá ngớ ngẩn hoặc quá nhàm chán, khiến người xem ức chế.

Kỳ Thiên Hòa xuất thân từ một gia đình giàu có – tức gia tộc họ Kỳ, là một phú nhị đại (3).

Nhưng khi đó, nhà họ Kỳ cùng lắm chỉ là một gia tộc nhỏ bình thường, không đáng nhắc đến trong giới thượng lưu.


(3) Phú nhị đại: Là thế hệ thứ hai (con cái) của giới nhà giàu mới nổi.
Cho đến khi Kỳ Thiên Hòa nhờ vào khuôn mặt tuấn tú cùng những lời ngon tiếng ngọt của mình, chiếm được trái tim thiếu nữ của đại tiểu thư gia tộc họ An – An Nhược Tố, thành công cưới được vị tiểu thư quý tộc này, tạo mối liên kết với nhà họ An.

Nếu chuyện chỉ có vậy thì ông ta bất quá có thể coi là một tên đầu cơ, chứ không phải một kẻ cặn bã.

Vấn đề là sau khi nhà họ Kỳ dần trở nên phát đạt thì nhà họ An vì những quyết sách sai lầm của gia chủ mà xuống dốc, cha mẹ An Nhược Tố trong lúc vội vàng tìm kiếm người giúp đỡ đã gặp tai nạn xe cộ, khiến hai vị lão nhân đều qua đời.

Dưới tình huống đó, hai vợ chồng lẽ ra nên đồng lòng hỗ trợ nhau, cùng vượt qua những ngày tháng này.

Nhưng Kỳ Thiên Hòa thì không.

Ông ta không chỉ không chút do dự quyết định li hôn, mà còn vừa quay đầu liền cưới bạch nguyệt quang (4) thời trẻ về nhà, kết hôn xong phát kiểm tra ra luôn mang thai đứa thứ hai, suýt chút nữa là thành con ngoài giá thú.
(4) Bạch nguyệt quang: Người từng yêu nhưng không đến được với nhau.

Tất nhiên, người trong giới đều đồn rằng đứa thứ hai của ông ta đã có từ lúc đang trong thời kì hôn nhân với An Nhược Tố...!Song không một ai biết chân tướng sự việc là gì.

An Nhược Tố là một vị tiểu thư khuê các, đoan trang dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, mảnh mai yếu ớt, tựa như một cơn gió cũng có thể đẩy ngã bà.

Vậy mà khi li hôn lại không hề chịu thua chút nào: Li thì li, nhưng cái gì là của bà thì vẫn là của bà, con gái và gia tài đều đừng hòng mơ tưởng!
Kỳ Thiên Hòa quả thực không chiếm được, để mọi chuyện không trở nên quá khó coi, cuối cùng chỉ đành cắn răng từ bỏ.
Năm đó Kỳ Tửu mới tám tuổi, sau khi cha mẹ li hôn, cô ta sống với mẹ, cho đến ba năm sau.

An Nhược Tố gặp tai nạn xe cộ trên đường về nhà, ban đầu vẫn còn ý thức, nhưng đến bệnh viện rồi lại do cấp cứu không thành mà qua đời.

Nó như một lời nguyền, khiến người nhà họ An đều rời khỏi thế giới theo cách giống nhau, để lại Kỳ Tửu gần mười một tuổi.

Lúc cô ta đã không còn người thân nào khác thì Kỳ Thiên Hòa biến mất ba năm bỗng xuất hiện, nhận nuôi đứa con gái này.

Hiển nhiên, nhận hay không nhận cũng chả khác gì nhau, chỉ là thay tên người giám hộ thôi.

Thực ra, nếu không có cuộc điện thoại ngày hôm nay thì Việt Độc còn tưởng Kỳ Thiên Hòa hoàn toàn không phải người giám hộ của Kỳ Tửu, mà là một người xa lạ có quan hệ huyết thống nào đó.

Không có gì khác ngoài mấy tháng ngơ ngẩn trong không gian tinh thần của kí chủ, đây là lần đầu tiên cô thấy ông ta liên lạc với Kỳ Tửu.

— Còn là dưới tình huống, Kỳ Tửu một mình ra ngoại tỉnh suốt một tháng!
Việt Độc nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình, như có thể nhìn thấy bản mặt đạo đức giả của gã cha cặn bã cách đây hàng nghìn dặm, sau đó cho ông ta một cái bạt tai.

Đúng rồi, phải trả lời câu hỏi của kí chủ nữa.
"Là Kỳ Thiên Hòa gọi đến." Cô ủ rũ đáp.
"Vậy thì kệ ông ta..." Kỳ Tửu trở mình, bất ngờ đổi ý, thở dài nói: "Bỏ đi, nối máy giúp ta."
Việt Độc làm theo lời cô ta, tiện tay mở loa ngoài, vì cô biết Kỳ Tửu sẽ không ngồi dậy, dán mặt vào điện thoại.


Ngay sau đó, từ đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trung niên trầm thấp.

"Tiểu Tửu, thời gian gần đây thế nào?"
Kỳ Tửu xưa nay chẳng thèm để ý tới ông ta, cười cho có lệ: "Ha ha."
Kỳ Thiên Hòa dường như tập mãi đã thành quen, không hề nổi giận, tiếp tục nói: "Thế thì coi như con vẫn ổn."
"Không nói nhiều nữa, lần này cha có việc nghiệm túc cần tìm con, mai con về nhà một chuyến, cả nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm."
Kỳ Tửu nhướng mày.

Chỉ nhìn biểu cảm này thôi, Việt Độc đã biết thái độ của cô ta đối với câu nói của Kỳ Thiên Hòa – không đồng tình lấy một chữ.

"Tôi đang ở thành phố S, không đi được, mà cũng không muốn đi."
"Đứa nhỏ này, không phải còn đang đi học sao, thế nào lại chạy xa vậy?" Kỳ Thiên Hòa đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
"Đúng là phải đi học thật, cho nên tôi xin nghỉ."
Đầu bên kia điện thoại tạm thời yên tĩnh giây lát, Kỳ Thiên Hòa dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Quên đi, con thích làm gì thì làm, cảm thấy vui là được.

Vậy thì, tuần sau con về được không?"
Kỳ Tửu dửng dưng trả lời: "Tôi không nghĩ thế."
"Vậy khi nào con muốn về?"
"Xem tâm trạng đã."
"Kỳ Tửu!"
"Chỉ cần trước tháng sau về là được rồi, không phải sao?" Kỳ Tửu cười nhạo.

"Tháng sau là tôi đủ mười tám, đây chẳng lẽ còn không phải chuyện ông muốn tìm tôi thương lượng à?"
Kỳ Thiên Hòa nghẹn họng, im lặng một lát, rồi thở dài: "Aizzz, thôi khi nào con có thời gian thì về, đừng có quên, dì Dương của con sẽ làm món gà kho hạt dẻ (2) con thích—"
Kỳ Tửu trực tiếp nói với Việt Độc: "Cúp máy đi."
Việt Độc nhanh chóng ngắt liên lạc, giọng nói đáng ghét bên kia điện thoại cuối cùng cũng biến mất.

Kỳ Tửu khoanh tay gối sau đầu, cười lạnh: "Có cái khỉ mà ta thích gà kho hạt dẻ."
Việt Độc biết Kỳ Tửu không có cảm giác gì với hạt dẻ, coi như trẻ con mà dỗ: "Mặc kệ ông ta, bạn muốn ăn gì giờ mình mua.

Món ngon hàng đầu dị giới, đảm bảo bọn họ chưa từng nghe qua."
Cơn buồn ngủ của Kỳ Tửu dường như đều đã bị cuộc điện thoại vừa rồi cuốn bay, uể oải ngồi dậy, gọi món: "Ta muốn ăn tiệc cá hôm kia."
Việt Độc dung túng đáp: "Được, đổi rồi nha."
"Có nước dừa không?"
"Có, sau bữa còn món ngọt tráng miệng đấy."
Tâm trạng của Kỳ Tửu tốt lên rõ rệt.
Chậm rãi xử lí xong cơm tối thì tóc Kỳ Tửu cũng đã gần khô hẳn.

Cô ta xõa mái tóc dài ra, chui lại vào chăn, chỉnh tư thế cho thoải mái, mơ màng nói: "Đặt vé máy bay ngày mai, chờ ta dậy rồi về."
"Ừ, ngủ ngon."
Việt Độc nhẹ nhàng trả lời..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.