Kế Hoạch Quyến Rũ Không Hoàn Mỹ

Chương 1: Chương 1




Miêu Tam lại tiến đến bên cạnh tôi, thanh âm có chút mông lung nói: “Nếu mọi người đều là nam nữ trưởng thành, không bằng chúng ta…”
Tôi từ trên sô pha nhảy dựng lên lập tức lui hai bước, chân đụng vào bàn trà, nhất thời cơn đau buốt quất thẳng tới. Tuy rằng khẩn trương vạn phần, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: “Thực xin lỗi, tôi không phải người quan hệ bừa bãi, quan trọng nhất là, anh không phải loại tôi thích.”
Miêu Tam đi bước một tới gần đến bên người tôi, “Vậy xin hỏi em thích dạng người nào?”
“Chính trực hàm súc, hành vi xét nét, không ép buộc, không bắt nạt kẻ yếu, tôn trọng phái nữ, tuyệt không dùng thủ đoạn cứng rắn bức bách người khác thỏa mãn tư dục của mình…” Tôi vừa nói như niệm kinh vừa không ngừng lui về phía sau.
Miêu Tam cười đến vẻ mặt đáng đánh đòn vẫn từng bước tiến tới gần tôi, “Nghe em nói như vậy, tôi dường như thực sự không phải loại người em thích rồi?”
Rốt cục tôi dựa vào trên cửa kính thông ra ban công, vả lại đã hết đường lui. Miêu Tam bước một bước dài về phía trước trực tiếp khống chế tôi ở trong phạm vi của mình, “Vậy phải làm sao bây giờ đây? Những khuyết điểm em vừa nói hình như tôi đều có, cho dù điều cuối cùng…”
Nhìn cái mặt vô liêm sỉ gần ngay trước mắt, tôi ép mình bình tĩnh bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tỉnh táo lại tôi đột nhiên nghĩ tới một chiêu thuật phòng sói cay độc nhất: đoạn tử tuyệt tôn cước. Vì thế, tôi không hề nghĩ ngợi liền nâng đầu gối giáng một đòn lên mệnh căn của hắn…Tôi ở quán trà nghệ Hoa Hạ đau khổ đợi hai tiếng 25 phút, trong lúc đó gọi cho Tần Hương Liên năm cuộc điện thoại, chạy ba lần toilet, thay đổi vô số tư thế ngồi, vẫn không thấy bóng dáng Trần tiên sinh trong lời của Tần Hương Liên.
Từng gặp nhiều vụ mai mối, chưa từng thấy không đáng tin cậy như vậy. Vì thế, tôi quyết định gọi Tần Hương Liên một lần cuối cùng sau đó rút lui.
“Lão Tần, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây …”
“Nam Nam, Nam Nam, tôi vừa hỏi xong, anh ta lập tức đến ngay, chờ thêm một lát thôi, một chút nữa, ngoan ha.”
Tôi đang muốn phát hỏa, đột nhiên một người đàn ông ngồi xuống đối diện. Tôi mặt lạnh dùng sức nhấn điện thoại, lửa giận làm cho tôi đem lời Tần Hương Liên trước đó nói cho tôi biết đối phương thích loại con gái tính cách thế nào quên sạch sẽ, trong đầu chỉ còn lại có người đàn ông này lãng phí tôi ước chừng hai tiếng 28 phút sinh mệnh và thời gian quý giá.
Nhưng người đàn ông đối diện tựa hồ không có một chút áy náy, tiện tay bỏ kính râm xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, mày nhíu lại bắt đầu soi kỹ tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng anh ta, trong lúc bất chợt cảm thấy thế giới này đầy huyễn hoặc! Lớn lên như vậy cư nhiên cũng đến xem mắt?
Mẹ nó, không phải cũng giống tôi, là bị kéo đi chứ?
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, người đàn ông đối diện rốt cục cau mày mở miệng nói: “Cổ áo thấp một ít, váy ngắn một ít…”
Tôi: “…”
“Trang điểm phải đậm một chút…” Người đàn ông lại bổ sung.
Cái thế giới này điên cuồng quá đi ?!
Tôi cười nói: “Tiên sinh, tôi cảm thấy đề nghị mới rồi của ngài rất không sai, bất quá, ngài muốn tìm cái loại phụ nữ này, phải đi ra ngoài quẹo phải lại quẹo phải, nơi đó có Thiên Thượng Nhân Gian, cam đoan đều phù hợp yêu cầu của ngài thưởng thức.”

Người đàn ông có chút nghi hoặc nhìn tôi một hồi lâu, bỗng dưng cười, “Tiền đặt cọc năm vạn, sau khi chuyện thành công thêm năm vạn, trả tiền mặt.”
“Mười… Vạn?” Lúc này đổi thành tôi nghi hoặc .
Sau khi nghi hoặc, bắt đầu nghiêm túc suy tư sức nặng cùng độ dày của khối tiền 10 vạn, còn có người phát ngôn Mao gia gia[1] mỉm cười hòa ái…
Người đàn ông nâng tay lên nhìn đồng hồ, “Cho cô thời gian mười giây cân nhắc, một, hai…”
“Thành giao!” Nhìn cái đồng hồ trên cổ tay vừa mới nâng lên của anh ta giá trị ước chừng cũng đủ cho tôi ăn uống no đủ vài chục năm, tôi chỉ dùng thời gian một giây liền quyết định.
Sau khi đáp ứng, lại cảm thấy có chút nghĩ mà sợ, thằng nhãi này… Sẽ không khiến tôi tự đi bán mình chứ?
Chẳng lẽ chỗ mai mối của Tần Hương Liên đổi nghề làm mẹ mìn rồi?
Đương lúc do dự, đối phương đã mở miệng trước, “Còn muốn bổ sung là, ba tôi bắt đầu ghét cô, thêm một vạn, nếu cả ba và mẹ cùng ghét cô, thêm vào hai vạn, nếu lại thêm ông nội bà nội của tôi, tôi sẽ trả thêm năm vạn, cho nên, cố gắng lên.”
Ha, thế giới này đột nhiên… Thú vị.
Người đàn ông cầm lấy kính râm, đứng dậy nói: “Quần áo là tôi giúp cô chọn, hay là cô tự mình chọn?”
Tôi nhịn không được nhìn một lượt ba trăm sáu mươi độ chung quanh mình, sau khi xác định không phải bị người đùa giỡn, nhiêm túc mở miệng: “Càng là cách ăn mặc như thế nào để trưởng bối càng không thích, tôi biết…”
Anh ta ngắt lời, “Tốt lắm, hy vọng cô đừng khiến cho tôi thất vọng.” Nói xong lấy ra một vật ánh vàng rực rỡ đặt ở trên mặt bàn, còn nói, “Buổi tối tám giờ ra mắt mẹ tôi, Trầm Hương Các 311.” Nói xong liền đứng dậy nhẹ nhàng rời đi, chỉ còn lưu lại tấm thẻ tín dụng lóe nhấp nháy kim quang nhìn như thân thiết đáng yêu kia.
Xem tình hình trước mắt, anh ta nếu không phải kẻ lừa đảo, cũng khẳng định là người bệnh tinh thần phân liệt. Chỉ một thoáng, tấm thẻ kia giống như quả bom bắt đầu phỏng tay. Nghĩ đến đây, tôi cầm tấm thẻ vội vàng rời khỏi quán trà.
Kỳ thật tôi đối với Trầm Hương Các 311 thật là có chút tò mò, rất muốn biết rõ ràng người đàn ông kia rốt cuộc muốn làm cái gì. Bất quá, cuối cùng, tôi kết luận, đồ ngu mới đi!
Còn nữa, bảy rưỡi Lương Sâm xuống máy bay, trời có sập xuống, bà đây cũng phải bò đến sân bay cho Lương Sâm một niềm vui bất ngờ.
Nghĩ đến Lương Sâm, trái tim tang thương của tôi nhất thời như được thay máu mới thần thái trở nên sáng láng…
Bởi vì toàn bộ thời con gái tôi đều làm một việc, thích Lương Sâm;
Ngoài thích Lương Sâm, còn rất sớm thành thục một chuyện khác, đó chính là: quyến rũ Lương Sâm.
Nhưng tôi không hề có hành động khiêu khích gì làm cho Lương Sâm thấy tôi là bỏ chạy. Mấy năm trôi qua, Lương Sâm và tôi vẫn như trước là hai đường thẳng song song thuần khiết. Làm người ta thương cảm là, tôi đến nay ngay cả tay của Lương Sâm còn chưa có sờ vào một chút xíu.

Nghĩ lại năm đó, tôi còn là một thiếu nữ xanh mượt, Lương Sâm là một vị thầy giáo trẻ tuổi phong nhã hào hoa.
Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy tướng mạo tinh khiết, khẽ tươi cười của Lương Sâm là lúc, trái tim bình tĩnh non nớt nháy mắt loạn nhịp, cảm giác mãnh liệt ấy vẫn tiếp diễn cho đến nhiều năm sau.
Tôi ôm ấp sự ngưỡng mộ này với Lương Sâm rất lâu sau đó, mỗi thời điểm đêm dài tĩnh lặng tất cả tình cảm ùa về, nhung nhớ, tích tụ thành một loại tình yêu say đắm khó có thể nói rõ.
Từ đó trở đi, cái tên Lương Sâm càng khắc sâu trong lòng tôi.
Lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi thường đặt đôi tay lên bộ ngực bằng phẳng của mình lẩm bẩm: mày mau lớn lên, mau lớn lên…
Thật vất vả bộ ngực nghe lời bắt đầu nhú lên, tôi lại thay đổi khẩu quyết lẩm bẩm: Lương Sâm, anh nhất định phải chờ em nhất định phải chờ em…
Tôi thường xuyên xế chiều tan học cắp túi sách theo đuôi Lương Sâm, chỉ vì giám sát chặt chẽ anh chớ dính dáng đến người con gái khác ngoài tôi. Thậm chí còn thường xuyên bồi hồi đứng dưới lầu nhà anh, chỉ vì đợi lúc anh thỉnh thoảng xuống lầu vứt rác, làm bộ như tình cờ gặp mặt, sau đó nói một câu: thầy, thật khéo, thầy ở nơi này à?
Kỳ thật tôi cũng từng thành công.
Có một lần tôi thật sự dưới lầu nhà Lương Sâm gặp anh, hơn nữa dũng cảm tiến lên dùng lời kịch đã lẩm nhẩm quá trăm ngàn lần tới bắt chuyện: thầy, thật khéo…
Lương Sâm nhìn tôi thản nhiên cười, hỏi một câu làm cho tôi nháy mắt lệ tuôn rơi:
Bạn học này là?
Trận ấy tôi từng bàng hoàng, từng đê mê, cũng cố gắng hung hăng dập tắt ngọn lửa yêu trong lòng đối với Lương Sâm, nhưng mấy ngày sau, một ngày nào đó, Lương Sâm đứng trước mắt tôi, đưa tay đặt l ên đỉnh đầu tôi, vuốt vuốt tóc trên trán tôi như sờ con chó con, mỉm cười nói: ” Tôi nhận ra em, Dư Thắng Nam?”
Một câu nói êm ái như thế của Lương Sâm, làm cho lửa tình trong lồng ngực kia còn chưa kịp tắt, chỉ một thoáng lại bắt đầu hừng hực thiêu đốt…
“Thầy ơi…” Tôi mơ màng gọi ra tiếng.
Ánh nắng tươi sáng sau giữa trưa thật hoàn mỹ, bóng cây dưới ánh mặt trời thật hoàn mỹ, khuôn mặt đẹp của Lương Sâm bên cạnh thật hoàn mỹ, tôi mặc đồng phục sạch sẽ thật hoàn mỹ, giày thể thao mới màu trắng xanh cũng thật hoàn mỹ…
Tóm lại, tất cả tất cả đều hoàn mỹ như vậy, bao gồm chị của tôi mặc váy hoa từ xa đi tới cũng hoàn mỹ thế kia…
Chỉ là,
Chị ấy đưa tay nhỏ bé vào lòng bàn tay Lương Sâm, không hoàn mỹ;

Bàn tay Lương Sâm đặt bên hông chị tôi, không hoàn mỹ;
Ánh mắt bọn họ yêu nhau, không hoàn mỹ;
Chị cười nói: “Tiểu Nam, gọi anh rể…”
Những lời này… Càng thêm không hoàn mỹ!
Sau đó, hai chữ “Anh rể” biến thành ác mộng ám ảnh tôi đến mấy năm dài.
Thế cho nên, mỗi lần thấy 《 Thiên Long bát bộ 》 phát sóng, lúc nghe thấy trong phim A Tử thâm tình kêu gọi “Anh rể”, ta đều không nhịn được rơi lệ đầy mặt…
Mà Lương Sâm quả thật cũng như Kiều Phong có tình người, mấy năm sau khi chị ra đi, anh vẫn như cũ lẻ loi một mình, cũng không để cho người con gái nào đến gần trái tim của anh, đương nhiên, cũng bao gồm tôi.
Thế này thật đúng là làm cho người ta vừa vui vừa lo, vừa lo vừa vui.
Tôi nhớ rõ chị tôi ra đi năm ấy, Lương Sâm sau một lần say rượu đưa bàn tay vỗ đầu vai non nớt của tôi, còn vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Nam em đừng sợ, anh vĩnh viễn là anh rể của em.”
Vĩnh viễn là anh rể của tôi! Anh rể vĩnh viễn! Anh rể rể rể rể! ! !
Sau khi Lương Sâm say rượu nhổ ra lời thực lòng, làm cho ta kích động đến nước mắt quanh tròng.
Có quỷ muốn anh là anh rể tôi! Có quỷ mới muốn làm cô em vợ của anh!
Lương Sâm kinh ngạc nhìn nước mắt chảy xuống từ khóe mắt tôi, cho là tôi cảm động đến biểu lộ chân tình, kết quả lại tự cho là đúng thêm vào một câu: “Đừng khóc, anh rể vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
Nhất thời, tôi rơi lệ đầy mặt…
Thật ra tôi rất muốn nói là: “Lương Sâm, anh có thể cắt bỏ hai chữ anh rể, sau đó nhắc lại câu vừa mới nói cùng em kia một lần nữa?” Mà tôi cũng quả thật đưa ra thỉnh cầu không an phận của mình như vậy.
Lương Sâm không nói một tiếng lại tựa đầu vào trên vai tôi. Tôi cúi đầu vừa nhìn, anh lại là ngã vì say.
Vì thế, cuộc đời của tôi từ đẩy ngã[2] Lương Sâm biến thành đẩy ngã anh rể.
Cái danh thay đổi, tuy rằng nghe có chút hương vị tươi đẹp tiểu thuyết lãng mạn phong trần, nhưng thao tác khó khăn cũng là trước sau như một cao không lường được.
Kỳ thật, Lương Sâm là một người tốt.
Mẹ ruột tôi lúc tôi còn rất nhỏ đã bỏ chạy cùng một gã trai trẻ nghe nói có chút tuấn tú, nhân tiện đem đồ đạc trong nhà đáng giá hay không đáng giá tiền đều mang đi hết. Tóm lại là cái gì cũng không còn, chỉ để lại cho ba ruột tôi hai đứa con gái.
Nhớ không lầm thì, một năm kia, chị tôi mười hai, tôi sáu tuổi.
Ba tôi đã bị kích thích không nhỏ, từ một người có vợ quản nghiêm chuyển biến thành người bạo lực say rượu trong thời gian không đến một năm. Hơn nữa công phu quyền cước của ông tiến bộ tương đối vững vàng, ngày càng thành thạo, đương nhiên, tôi và chị tôi chính là hai cái bao cát bằng da thật lớn có công lao không thể mai một.

Mới đầu ông ấy chỉ là say rượu hành hung, đến cuối cùng, một năm 365 ngày, tôi chưa từng thấy ông có thời điểm thanh tỉnh. Chị tôi thấy tôi còn nhỏ, dùng bờ vai gầy yếu của mình che chắn cho tôi dưới thân, một mình nhận hết nắm đấm từ cánh tay sắt của ba. Lớn hơn chút nữa, tôi chủ động đưa thân ra cùng chị một chọi một hàng ngày luân phiên, chỉ là không nghĩ tới, trị giá vũ lực của ba tôi càng ngày càng cao, dám đem tôi và chị tôi điều chỉnh thành một năm 365 ngày cả năm không ngừng.
Cuộc sống như thế kéo dài đến khi tôi mười bảy tuổi năm ấy, cho đến khi chị rời xa tôi, rời xa Lương Sâm.
Tôi phát điên tưởng niệm chị tôi, nếu chị có thể trở lại bên cạnh tôi, tôi nghĩ, tôi có thể ở thời điểm ba tôi bắt đầu nóng người tôi sẽ dùng bờ vai nhỏ bé chắn cho chị sau thân mình, thậm chí còn nguyện ý thật tình gọi Lương Sâm một tiếng “Anh rể” .
Nhưng là, tôi biết rõ điều ấy không thể xảy ra, mà tôi, cũng không thể nào gặp lại chị được nữa.
Chỉ là, Lương Sâm cũng không bởi vì chị ra đi mà rời bỏ chúng tôi.
Mấy năm nay, nếu không có anh, tôi nghĩ, tôi sẽ bỏ học, còn có thể sẽ vì trả tiền cờ bạc cho ba tôi mà đứng ở chốt đèn đỏ bên đường giữ chặt mỗi một người đàn ông một mình đi qua, hỏi bọn họ cần phục vụ không?
Bởi vì có anh, tôi rất may mắn mình có thể miễn cưỡng học xong đại học, hơn nữa ở đại học còn có thể được ăn một ngày ba bữa cơm no.
Tôi biết, tôi nợ anh rất nhiều.
Kỳ thật, tôi muốn nhất chính là thịt thường[3], chẳng qua là anh không muốn.
Tôi từng trong lúc mình nửa tỉnh nửa say, cũng mượn rượu giả điên liều mạng ôm lấy cổ anh nói: “Anh coi em trở thành chị của em đi, em muốn báo đáp anh.”
Nhưng anh lại bắt cánh tay của tôi, dịu dàng cười nói: “Chờ em lớn lên rồi nói sau.”
Tôi cố gắng nhớ kỹ những lời này, mà hiện tại, mặc dù bộ ngực không phải thật vĩ đại, nhưng tôi xác định mình đã coi như là một người con gái trưởng thành. Khi tôi lại đề nghị với anh một lần nữa, lúc đó, anh lại chỉ cười xoa xoa tóc trên trán tôi nói: “Em… đừng nháo anh nữa.”
Tôi rất muốn khóc lóc om sòm lăn lộn sau đó kiên định nói: em không nháo, hơn nữa còn rất nghiêm túc.
Nhưng là, tôi không dám.
Vì thế, trong cuộc đời của tôi ngoại trừ kiếm tiền thì chỉ còn lại có làm thế nào cho Lương Sâm biết kỳ thật chuyện này tôi cũng không phải hồ nháo.
Bởi vì Lương Sâm, tôi ngày đêm mơ mộng kế hoạch tác chiến của mình, nhưng là một năm lại một năm, ngày qua ngày, sự nghiệp đẩy ngã Lương Sâm của tôi vẫn mãi không tìm được đường ra. Quan hệ của tôi với Lương Sâm cũng thủy chung dừng lại ở anh rể cùng cô em vợ, quan hệ nam nữ thuần khiết, nghĩ đến, thật đúng là khiến người thương cảm.
Suy nghĩ của tôi đang mãnh liệt sôi trào đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, vừa thấy là Tần Hương Liên, tôi vội vàng nhấc máy. Đang muốn chất vấn hắn có phải cũng điên rồi hay không ngay cả người bệnh thần kinh cũng bị hắn kéo đi làm hội viên, hắn lại đi trước tôi một bước rít gào ập xuống: “Dư Thắng Nam, cậu không phải đáp ứng người ta chờ thêm một lát sao? Tại sao cậu vẫn đi trước, cậu làm hại tôi bị người ta mắng, thật sự là tức chết tôi …”
“Oái…” Đây là tình huống gì? Nguyên lai mới nãy người nọ căn bản không phải là người Tần Hương Liên bảo tôi chờ.
[1] Mao Trạch Đông trên tờ tiền TQ, mình thì có Bác Hồ mỉm cười
[2], [3] đều là chỉ chuyện xxx, ko nên biết dùng từ thế nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.