Kế Hoạch Nuôi Thả Nhãi Con

Chương 19: Chương 19





Bị người ta bắt tại trận ở sau lưng nói bậy, đúng là một chuyện rất xấu hổ.

Thiệu Hiểu Khiếu duỗi tay che trán, nhưng lời đã nói ra cũng không thể nuốt vào bụng được, vậy dứt khoát mất mặt nói thêm vài lần nữa đi, vì thế hắn trực tiếp quay đầu, còn chưa thấy rõ người phía sau liền kêu: “Tôi cũng không nói sai nha, vốn dĩ anh không đẹp bằng……tôi, hả, chú hai sao chú lại đến đây?”
Trước mặt đứng hai người.

Một người mặt đen Lâu Dụ, một người nhịn cười Lâu Khải.

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh, ba lớn một nhỏ đối mặt với nhau, trên mặt mỗi người đều kỳ dị.

Thẳng cho đến khi ý cười không nhịn được nữa: “Phì......”
Lâu Khải thật sự nhịn không được, cậu ta duỗi tay ôm bụng cười đến khom lưng, còn không quên cười phụ họa nói: “Không sai ha ha ha, khuôn mặt đen của anh cả nơi nào đẹp bằng anh.”
Lâu Dụ liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Hợp đồng ở thư phòng, tự lăn lên mà lấy.”
Cầm xong rồi nhanh cút.

Đương nhiên câu cuối cùng tuy rằng chưa nói ra, nhưng ở đây ngoại trừ Tông Tông ai cũng có thể hiểu.

Lâu Khải không vui, khó có dịp nhìn anh cả náo nhiệt thế, cậu ta sao có thể bỏ lỡ chứ.

Không thể không bước tới, đem Tông Tông bế lên, “Vậy không được đâu, lâu lắm rồi mới gặp lại cháu của em, như thế nào cũng phải bồi dưỡng tình cảm chú cháu không phải sao.”
Tông Tông ngoan ngoãn ngồi trên cổ tay của chú, bé nhăn lông mày nhỏ lại tỏ ra có chút không hiểu: “Nhưng chú, không phải chú nói với con tình cảm của chúng ta tựa như vô số ngân hà sao, là không bao giờ có thể chơi hết một cái mà.”
Lâu Dụ nhướng mày, trừng mắt nhìn Lâu Khải, sau đó đi lên đem Tông Tông bế ra ôm vào lòng, liền đi lên lầu.

Lâu Khải hít một hơi, cảm thấy hơi quái lạ.

Nếu như cậu ta nhớ không lầm, anh cả tuy rằng vẫn luôn nhớ đến Tông Tông nhưng lại chưa bao giờ lộ ra hết, càng rất hiếm khi thấy y ôm Tông Tông, sao mới qua không lâu, lại có thay đổi lớn đến vậy chứ?
Mà còn……
Lâu Khải đem tầm mắt dừng lên chàng trai đang đứng một bên, nói thật cậu ta cũng chán ghét chàng trai này, chẳng qua so sánh với những người có lời nói cay độc khác, phương pháp cậu ta xử lý Thiệu Hiểu Khiếu, chính là làm lơ.

Chỉ có điều hôm nay thật sự rất kỳ quái, Thiệu Hiểu Khiếu lại có thể nói xấu sau lưng anh cả, còn đúng tình hợp lý như vậy, luôn cảm thấy có chút không ổn.


Ở lúc Lâu Khải đánh giá Thiệu Hiểu Khiếu, Thiệu Hiểu Khiếu cũng đang nhìn cậu ta.

Lâu Khải và Lâu Dụ tuy là hai anh em, nhưng lại cho người khác cảm giác không giống nhau, giống như Thiệu Hiểu Khiếu nói lúc trước, toàn thân Lâu Dụ như một cục đá, nhưng Lâu Khải lại ấm áp hơn nhiều, theo như cách nói thịnh hành mà nói, đó chính là thuộc tính chó con.

“Đẹp không? Anh cảm thấy em với anh cả so lên, ai đẹp hơn?” Lâu Khải hỏi đùa, chẳng qua trong ánh mắt chẳng có chú ý cười nào, có vẻ cực kỳ mới lạ.

Cậu ta thậm chí đã nghĩ đến, chàng trai trước mặt này đơn giản sẽ có hai loại trả lời.

Một là cậu ta một là anh cả, không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán, mới nãy cậu ta mụ mị đầu óc mới có thể mở miệng đi hỏi.

“Các người?” Thiệu Hiểu Khiếu cười cực kỳ thoải mái, cười đến lông mi khẽ run, “Các người ai có thể đẹp qua được tôi?”
“……” Lâu Khải ngu luôn.

“Này nhóc, nhân cách mị lực là đặc ân sinh ra đã có sẵn, không phải mọi người cứ muốn là sẽ có.” Thiệu Hiểu Khiếu nói, một tay vỗ vỗ vai Lâu Khải, sau đó đi ngang qua cậu ta, đi lên lầu.

Chỉ là, Lâu Khải không phát hiện, Thiệu Hiểu Khiếu vừa nói xong câu nói, là toàn thân cậu ta đều bị sốc, lời nói vừa rồi thiếu chút nữa làm cậu ta ghê tởm chết luôn.

Chẳng qua, ghê tởm thì ghê tởm, có thể làm Lâu Khải ghê tởm, Thiệu Hiểu Khiếu cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Quay lại phòng ngủ, Thiệu Hiểu Khiếu trực tiếp trước tiên tắm rửa một cái, nằm ở trên giường lại lướt điện thoại, nội dung trên Weibo hoàn toàn không thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn, trái lại thường thường ngó qua thời gian.

Hắn nhìn ngoài cửa, quái lạ tại sao hôm nay nhóc con không ồn ào tới ngủ cùng.

Tuy rằng ngoài miệng không vui, nhưng có lò sưởi nhỏ ôm vào lòng thật sự ngủ ngon hơn một chút đó.

Theo thời gian trôi, đã qua 10 giờ đêm rồi.

Thiệu Hiểu Khiếu nghiêng người tắt đèn ở đầu giường, sau đó nằm xuống ngủ.


Kệ đi, tuy rằng không có lò sưởi nhỏ ở đây, nhưng hắn còn có thể an ủi chính mình, buổi sáng cũng không sợ lũ dâng nữa.

Một đêm không mộng mị đến bình minh.

Trong lúc Thiệu Hiểu Khiếu mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy có người kéo chăn của hắn.

Hắn hơi mở mắt, đập vào mắt chính là một khuôn mặt vừa gầy vừa vàng, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự vui vẻ sáng lạn, cười đến nỗi mấy cái răng nhỏ như hạt gạo đều lộ ra.

“Cha, chào buổi sáng.”
Thiệu Hiểu Khiếu không phản ứng, híp đôi mắt lại.

Mà lá gan Tông Tông rõ ràng so với lúc trước lớn hơn một tý, trực tiếp động thủ, đem đôi mắt đang híp lại của Thiệu Hiểu Khiếu banh ra, bé nói: “Cha mau dậy đi, chúng ta còn phải đi nhà trẻ nữa đó.”
Thiệu Hiểu Khiếu như cũ vẫn chưa mở mắt ra, hắn giận dỗi nói: “Kêu ba con chở đi.”
Hừ hừ, không ngủ cùng hắn mà ngủ cùng Lâu Dụ, còn muốn hắn đưa đi nhà trẻ, nghĩ đẹp quá.

“Ba cũng đi mà, cha mau dậy đi, chúng ta sắp không kịp thời gian ăn cơm sáng rồi.” Tông Tông đẩy người còn đang vờ ngủ trên giường, có chút nóng nảy, sau khi xác định đẩy không được, bé dứt khoát xốc chăn của cha lên.

Kết quả Thiệu Hiểu Khiếu đã biết trước được kế hoạch của Tông Tông, trực tiếp giơ chân đem cái chăn kẹp giữa hai đùi, nhất quyết không cho nhóc xốc.

Tông Tông vốn còn đang nóng nảy, nhưng xốc xốc một hồi liền theo Thiệu Hiểu Khiếu ở trên giường chơi đùa luôn.

Mà ở dưới lầu, Lâu Dụ nghe mùi thơm của bữa sáng, nghe trên lầu phát ra tiếng cười, sắc mặt lại dần dần trở nên đen thêm một chút.

.

Ngôn Tình Hay
“Có cần thím lên gọi bọn họ không?” Thím Trương đợi ở kế bên, thấp giọng hỏi.


Lâu Dụ lắc đầu.

Thím Trương yên lặng một lát, lại mở miệng: “Nếu không cậu ăn trước đi, công ty cậu rất bận, đừng để bị trễ.”
Lâu Dụ lại lần nữa lắc lắc đầu, sau đó chần chừ hỏi: “Thím Trương, thím nói xem Tông Tông ở tuổi này thường xuyên……có cần đi bệnh viện xem thử không?”
“Trẻ con mà, đều là cái dạng này hết.” Thím Trương nháy mắt hiểu được Lâu Dụ đang nói đến chuyện nào, bà ở Lâu gia làm mười mấy năm rồi, gần như là nhìn Lâu Dụ lớn lên, liền bỏ thêm một cậu: “Đừng nói Tông Tông, thời điểm cậu bảy, tám tuổi cùng tè dầm đó.”
‘Lạch cạch’, văn kiện trên tay Lâu Dụ rớt xuống mặt bàn, mặt y lộ ra vẻ cực kỳ không được tự nhiên, khuôn mặt đen thui cũng dần dần đỏ lên.

Thím Trương có lẽ cũng biết mình nói sai rồi, nén cười sau đó liền đi vào nhà bếp.

Lâu Dụ ho nhẹ một tiếng, cố gắng quên đi sự ngượng ngùng trước đó
Lại không nghĩ tới một bóng dáng vọt lại đây, có lẽ do giao tình ngủ cùng nhau một bữa tối, Tông Tông đối với Lâu Dụ không còn sợ hãi như lúc trước nữa, bé lao đến bên cạnh Lâu Dụ, mở đôi mắt to mang theo sự tò mò hỏi: “Ba, ba cũng tè dầm sao?”
Đôi mắt lấp lánh, làm Lâu Dụ có loại ảo giác Tông Tông đang mong đợi.

Mà thật ra không phải Lâu Dụ ảo giác, Tông Tông hiện tại đang cực kỳ vui, ngay cả dâng lũ ở trên giường cha và ba, chuyện này đã làm cho bé cực kỳ buồn bực, hiện tại nghe đến ba cũng tè dầm, làm cho bé có cảm giác thân thuộc.

Nhìn đi, tè dầm cũng không phải chỉ riêng mình bé.

Lâu Dụ căng mặt, sượng người trả về một chữ: “Không.”
Tông Tông nóng nảy rồi, thật vất vả mới tìm được một đồng minh cùng tè dầm, làm sao nói không là sẽ không cơ chứ, bé túm lấy góc áo của Lâu Dụ, ngẩng đầu sốt ruột hỏi: “Nhưng mới vừa nãy……”
Lâu Dụ duỗi tay xoa xoa đầu Tông Tông, “Vừa nãy cái gì cũng chưa có.”
Tông Tông bĩu môi, cuối cùng cũng không nói cái gì.

Đang lúc vào thời điểm Lâu Dụ hơi có chút yên tâm, y nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn đến Thiệu Hiểu Khiếu đã cười đến tê liệt ngồi ở cuối cầu thang, hoàn toàn không có một chút hình tượng gì, một tay bắt lấy lan can một tay chống lên mặt đất, cười đến mức ngã ngửa ra sau, thậm chí bởi vì cười to đến độ không có âm thanh, nước mắt còn tràn ra khóe mắt.

Lâu Dụ lập tức ngồi không yên, y đứng dậy với khuôn mặt đen đỏ lẫn lộn, bay thẳng ra bên ngoài, ngay cả bữa sáng cũng không tính toán ăn.

Tông Tông đuổi theo hai bước, cuối cũng vẫn là dừng lại, bé xoay người chạy qua cầu thang, lập tức vồ lên trên người người đang cười to, bé tò mò hỏi: “Cha, cha cười cái gì thế?”
Thiệu Hiểu Khiếu ôm bụng, vẫn còn đang cười.

Cmn đại vai ác bá đạo tổng tài!! Vẫn là cái loại bá lên đến tận đỉnh trời này!! Lại có thể bảy, tám tuổi vẫn còn tè dầm!! Thiệu Hiểu Khiếu hắn đây vào lúc năm tuổi sớm đã không còn tè dầm nữa rồi đó!!
Hai người một đôi như vậy mà so sánh lên, Thiệu Hiểu Khiếu đột nhiên cảm thấy hình tượng Lâu Dụ trong lòng hắn bỗng lùn đi vài thước.

Mang theo tâm tình thỏa mãn, Thiệu Hiểu Khiếu hầu hạ nhóc con ăn cơm sáng xong, lại tự mình đưa nhóc đi nhà trẻ.


Ngay cả vào lúc nhìn thấy hai cha con Tô Tễ, tâm tình đều cực kỳ cực kỳ tốt.

“Chú chú chú chú chú, sao chú vui như vậy, buổi sáng ăn bánh ngọt hở?” Nhóc béo cắn cắn ngón tay hỏi, nhóc cũng muốn vui vẻ nha.

Tông Tông lắc đầu, giải thích với tiểu đồng bọn của mình, “Không phải đâu, cha vui vẻ bởi vì ba tè dầm đó.”
Thiệu Hiểu Khiếu run run vai, lại bắt đầu không nhịn được nữa bật cười.

Nhóc béo duỗi tay xấu hổ: “Tớ nhỏ như vậy vẫn chưa tè dầm đâu, ba cậu còn tè dầm, thiệt xấu hổ.”
Tông Tông phồng má lên có chút oan ức, buổi sáng hôm nay bé còn tè dầm đó.

Nhóc béo lại hỏi: “Là ba cậu ở trên giường cha cậu……ưm ưm ưm.”
Tô Tễ thật sự vỡ đến không thể vỡ thêm được nữa rồi, bịt miệng con mình lại nhỏ giọng dặn đi dặn lại nhóc không được nói bậy, không dễ gì mới khuyên bảo được hai nhóc con vào nhà trẻ, cậu cáu giận nhìn chằm chằm Thiệu Hiểu Khiếu.

Thiệu Hiểu Khiếu vô tội giơ tay, “Tôi chưa có nói cái gì hết nha.”
Tô Tễ trực tiếp cho hắn một ánh mắt xem thường.

Thiệu Hiểu Khiếu nhe răng, hắn thật sự chưa nói cái gì mà.

“Cậu hiện tại có thời gian phải không.” Tô Tễ đẩy đẩy mắt kính, hôm qua sau khi về nhà nghĩ nghĩ lại, hiện tại trên tay có một chút tiền dư, cùng với tiền lãi trong ngân hàng, không bằng lấy đó đi đầu tư.

Thiệu Hiểu Khiếu này làm cậu có chút không hiểu, hiện tại trước mắt mà nói, trái lại không giống người trong lời đồn, hơn nữa chuyện quan trọng nhất là, từ sau khi trở về cậu phát hiện cậu và Tô Tuấn Ngạn trăm phần trăm là người cuồng đồ ngọt.

Nếu Thiệu Hiểu Khiếu đã có tay nghề tốt như thế, vậy dứt khoát cùng nhau hợp tác, Tô Tễ liền nói: “Hôm qua tôi thấy vài cửa hàng cho thuê, vị trí cũng không tệ lắm, nếu cậu hiện tại có thời gian, thì chúng ta cùng đi xem thử.”
“Đi đi đi.” Thiệu Hiểu Khiếu liên tục đồng ý, trước tiên mở cửa hàng bánh ngọt thử nghiệm đã, đợi kiếm lợi lại mở cửa hàng bán thịt kế bên, hoàn toàn là cuộc sống trong mơ.

Thiệu Hiểu Khiếu lại mở miệng giải thích, “Trước nói luôn, tôi bên bộ kỹ thuật không đầu tư tài chính.

Nếu muốn tài chính, nhiều nhất là 8000 tệ.”
Hắn nói mà lệ tuôn rơi, toàn bộ giá trị con người chỉ có 8000 tệ.

Chẳng qua lập tức nghĩ nghĩ, lại cực kỳ có tính khiêu chiến, hắn cũng không tin hắn một thân bản lĩnh, không thể kiếm 8 vạn!! 80 vạn trở về!!
_________.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.