Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 5: Thông suốt




Hình ảnh không liên quan đến câu chuyện.

“Hức, Diệp, anh đừng giận....Hức....Thiên Bảo nó...chỉ hơi tức giận thôi...hức...anh đừng...hức...la nó..nha...hức...”

Hoàng Diệp nghe vậy thì càng tức giận hơn, hôm nay hắn đến đây để xem bệnh cho cô ta (Thiên Bảo), vì bác Lộc (ông bác sĩ già á) có việc bận. Không ngờ lại thấy cảnh này làm hắn thật tức giận, Mị nhi đã có lòng tốt đến xem cô ta, vậy mà cô ta còn không biết điều, dám đánh cô ấy. Hừ, hắn không nói hai lời đỡ ả ta dậy để ngồi vô ghế rồi đến chỗ cô, thấy mặt cô tái nhợt, tay ôm đầu thì nghĩ là cô sợ hắn, cười lạnh một tiếng.

“Chát chát!”

Hai cái tát giòn tan vang lên trong không gian yên tĩnh làm lòng người khẽ run lên. Ngọc Anh thấy thế muốn chạy lại gần giúp cô nhưng không hiểu sao hai chân như bị người định lại vậy, không còn cách nào khác ngoài việc đứng nhìn cô bị người ta đánh mắng, giọt nước mắt bất lực lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh của cô. Hai tay siết chặt, Vũ Mị Nhi, Hoàng Diệp, hai người chờ.

Đang chìm đắm trong hồi ức, cô bị người tát hai phát vào mặt, giơ lên khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, cô ngơ ngác nhìn hắn.

“Hừ, dám đánh Mị nhi, cô cũng xứng? Đừng để bàn tay dơ bẩn của cô làm bẩn cô ấy. Đáng lý ra hôm nay tôi đến đây để khám bệnh cho cô nhưng xem ra không cần rồi. Loại người như cô, chết đi cho dỡ ô nhiễm không khí, tốn gạo tốn cơm, làm bẩn thêm thế giới này. Hừ.”

Khuôn mặt tuấn tú, đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế đã tỉ mỉ tạo ra, nay tràn ngập sát ý, dữ tợn, vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai mà hằng ngày cô ngưỡng mộ, bé gái thanh thuần mà cô từng yêu mến, thì ra lại thối nát đến vậy. Bảo Bảo, rốt cuộc em đã sống sao trong căn nhà đó, nhìn thấy em như vậy, lòng chị đau lắm, em biết không?

Ngọc Anh nước mắt tuôn rơi nhìn khung cảnh trước mắt.

“Chát chát chát chát”

Bốn cái tát vang dội lại vang lên làm tâm cô như ngừng đập, cô vội vã ngước mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt làm cô ngẩn người nhưng càng nhiều hơn là hả dạ. Bởi vì người bị tát lần này là Hoàng Diệp, mà người tát là Bảo Bảo.

Thiên Bảo lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, đã từng, đây là một đàn anh cô hâm mộ, tấm gương tốt để cô noi theo, nhưng giờ đây, anh ta đã thay đổi, không còn là đàn anh tài giỏi mà cô từng biết, giờ đây, anh ta dần bị bóng tối xâm lấn, tính cách ôn hòa chỉ là mặt nạ giả dối, tài năng của anh ta giờ chỉ dùng để tranh thủ tình cảm với những người khác.

Đức tính mẫu mực của một lương y đã bị anh ta quên mất, anh ta dần bị tha hóa bởi những dục vọng bản năng của con người mà quên mất con người thật của mình.

Cô sẽ không bao giờ quên, vị bác sĩ đáng kính trước mắt mình lúc này đây_người đã tạo ra biết bao công trình, những dự án để đời luôn được người người ca tụng, chỉ vì dục vọng của bản thân mình mà đã cưỡng hiếp một cô gái 16 tuổi, dù cô ta thực sự mong muốn (nữ chủ đại nhân đóa), để thỏa mãn dục vọng của bản thân đã không tiếc bơm vào cơ thể của Vũ Mị nhi bao nhiêu thứ thuốc và dùng những thứ đồ chơi kinh khủng.(*)Phải nói là thành công của anh ta cũng có một phần công lao của ả ta và cô nữa.

Trước khi cô chết, hắn ta từng dùng cô làm chuột bạch, thí nghiệm vô vàn loại thuốc và khi bất mãn với nữ chủ, hắn ta từng phát tiết rất nhiều lần trên cơ thể cô, hắn ta và cả vị hôn phu của cô (Lê Tuấn Phong) nữa. Một lũ biến chất, khi đó cô chỉ mới 14 tuổi thôi, đến khi cô có thai, sợ nữ chủ biết, hắn ta (Hoàng Diệp) đã kêu Lê Tấn Phong dùng súng bắn chết cô, sau khi cô chết đem thi thể uy cho lũ cá piranha trong hồ.

Dù chết cô cũng không toàn thây, cả cô và đứa nhỏ chưa chào đời. Vậy nên cô hận, cực kỳ hận, nếu nói với Vũ Mị nhi là mối thù mẹ thì bọn hắn là mối thù bản thân.

Kiếp trước chỉ vì yêu một người đàn ông mà cô phải chết trong bao tủi nhục, bạn bè và người thân cũng vì cô mà phải ăn không biết bao nhiêu khổ. Kiếp này, cô quyết sẽ không để chuyện cũ tái diễn.

Thiên Bảo, nếu tôi và cô là một, tôi sẽ thay cô làm những gì cô còn tiếc nuối. Thế nên, đừng vì những kẻ không đáng này làm bẩn bản thân mình.

Suy nghĩ thông suốt, cô thấy cả người mình nhẹ nhõm hẳn, oán hận cuối cùng của Vũ Thiên Bảo đã không còn, trái tim cô lại trong sáng như lúc ban đầu, khí tức xung quanh cũng trong lành hơn.

Mặc dù nãy giờ bên trong cô xảy ra muôn vàn thay đổi nhưng ngoài mặt, cô vẫn giữ nét lạnh lùng nhìn Hoàng Diệp. Dù sao, cô cũng là một sát thủ, mà sát thủ là sẽ không để lộ cảm xúc của bản thân, huống chi là sát thủ hạng S như cô, được đào tạo hẳn hoi những kiến thức của nhiều ngành nghề khác nhau, trong đó có nghề diễn viên. Đừng tưởng chỉ có nữ chủ mới biết diễn, cô cũng biết.

Cô là một diễn viên đầy tài năng nhưng rất lười. Trừ phi là do nhiệm vụ, còn không thì đừng hòng, tuy đối phó với hai kẻ này cũng là một nhiệm vụ nhưng họ không đáng để được xem cô diễn. [(-_-) chảnh dữ]

“Nhân không đáng ta, ta không đáng nhân. Nhân nếu phạm ta, gấp trăm lần đòi lại. Nãy giờ tôi chỉ ngồi xem hai người diễn kịch không có nghĩa là tôi cũng sẽ tham gia diễn cùng hai người. Ok!

Này chú, chú nghĩ mình là ai mà dám đánh tôi? Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ “người cha đáng kính” kia ra thì chưa có ai dám đánh tôi cả, vậy mà chú dám. Tôi chỉ tát chú là vinh hạnh cho chú rồi đấy, không phải ai cũng có vinh hạnh ấy đâu.”

Ngọc Anh trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy Bảo Bảo nói nhiều như vậy mà không liên quan gì đến ăn uống đấy. Mà còn nói đúng tình hợp lý như vậy. Hóa ra ngoài bộ mặt lạnh lùng kia, cô bé còn có bộ mặt vô lại như vậy. Không khỏi giơ lên một ngón cái cho cô, một like cho Bảo Bảo.

Hai người kia thì tập thể hóa đá rồi, chú, vinh hạnh, diễn kịch, cô xem họ là gì chứ? Con hát à?(ừ, thì đúng mà)

“Cô...Cô nói gì? “ Hoàng Diệp run rẩy hỏi, lúc trước chẳng phải cô vẫn hay chạy phía sau hắn gọi học trưởng, nhờ hắn chỉ bài giùm sao, mới có 6 năm, cô vậy mà gọi hắn là chú. Làm sao hắn chịu nổi.

“Chú a, không lẽ, a, đây...đây chính là bệnh mất trí nhớ của mấy người già. Nhưng mà chú so với các vị gia gia ở đây trẻ hơn nhiều lắm mà, ít nhất cũng phải trẻ hơn khoảng 40 chục tuổi chứ không chơi. Vậy mà, ai, chú đừng buồn, bác Lộc là một bác sĩ tốt bụng và giỏi giang, bác ấy nhất định sẽ giúp chú cho coi.”

Cô chân thành nói, hoàn toàn không để ý đến nét mặt tắc kè hoa của họ.

“Vũ Thiên Bảo, cô giỏi lắm, hừ, lúc trước còn lẽo đẽo theo đít tôi gọi học trưởng, nhớ ngày đó cô cỡ nào nhu thuận, ngoan hiền, vậy mà giờ đây, đúng là có cha nuôi không có mẹ dưỡng...”

“Chát chát”

“....”

“Anh nghĩ mình là ai mà dám nói mẹ tôi như thế chứ. Hừ, thứ như anh cũng xứng tôi gọi là học trưởng? Chắc hồi đó tôi còn nhỏ nên ngu dại thôi.

CÒn có, là có mẹ sanh không có cha dạy, tôi như thế này là ông ta dạy đấy, vậy nên người phía sau anh cũng vậy thôi, là thứ vô học, vô liêm sỉ, vô nhân tính, vô (lược bỏ 10 câu chửi bậy),...đi cùng thứ như vậy, anh tốt được đến đâu chứ. Hừ.

Yên tâm đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ biến mất khỏi cuộc đời của mấy người thôi, không cần phải khích bác nhau như thế, nha.

Vị học trưởng mà tôi kính trọng đã chết rồi, trước mặt tôi lúc này là một kẻ khác. Giữa hai chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì cả, vậy nên, tôi không cần mấy người ở đây giả nhân giả nghĩa, cút đi cho khuất mắt tôi.”

Cô nói một lèo không ngừng nghỉ, đến lúc ngừng lại thấy hơi khát nước bèn lấy cốc nước bên cạnh, uống cạn. Xong quay qua thấy hai người kia vẫn đứng đực ra đó thì cau mày lại.

“Thiên Bảo à...em...” Vũ Mị nhi thấy thế mở miệng thì bị cô quát một tiếng câm luôn.

“Cút!”

“Hừ, chúng ta đi.” Hoàng Diệp kéo tay ả ra ngoài, đến cửa còn không quên nói:

“Hy vọng cô sẽ không hối hận về những gì đã làm hôm nay.”

“Không bao giờ!”

“Hừ.”

(*)

Lúc còn ở cùng Red, cô đã nghe rất nhiều chuyện của bà, bao gồm quá khứ đầy tủi nhục. Năm Red 13 tuổi từng bị cưỡng hiếp, làm bà cô suy nghĩ sai lệch về chuyện tình cảm và nhân phẩm con người. Cô là học trò của bà, dĩ nhiên cũng bị ảnh hưởng. Đây cũng là lý do tại sao cô lại hận Hoàng Diệp và Lê Tuấn Phong đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.