Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 18: Thanh sắc dâm mĩ




Bộ phim ‘Tình yêu thiên sứ’ đang trong thời gian tuyên truyền quảng bá, đã được sắp xếp chiếu vào chín giờ tối, cũng tức là giờ vàng.

Kỳ thực, suất chiếu chín giờ được đài truyền hình vô cùng xem trọng, vốn dĩ căn bản không đến phiên bọn họ. Bộ phim được chuẩn bị phát lúc chín giờ là do đạo diễn lừng danh thực hiện, đội ngũ chế tác hạng nhất, diễn viên ngôi sao đầy rẫy, tiếc thay lúc quảng bá, đột nhiên bởi vì tranh giành quyền tác giả mà thưa kiện ra tòa án, nhất thời không thể ra mắt đúng hẹn.

Kết quả, suất chín giờ đến mười giờ bị thiếu hụt.

Tin tức đài truyền hình cần gấp bộ phim mới để lấp vào chỗ trống lập tức lan xa, gây xôn xao ồn ào, không biết có bao nhiêu người tham gia tranh giành, vài phim trong số đó còn hiện diện đủ ngôi sao. Đoàn phim ‘Tình yêu thiên sứ’ cũng không phải không muốn đoạt được giờ vàng, nhưng cả đoàn phim lẫn nhà chế tác tạm thời còn chưa tìm ra phương pháp.

Luận quan hệ, trong giới nghệ thuật có rất nhiều đơn vị thân thiết hơn, chỗ dựa vững chắc hơn; Luận chế tác, người ta ai nấy tài chính hùng hậu vượt bậc, tùy tiện chọn ra một diễn viên phụ cũng là ngôi sao nổi tiếng. Còn ‘Tình yêu thiên sứ’ muốn so với người ta, chỉ sợ chưa bằng cái móng tay.

Trải qua nhiều hành động không có kết quả, nhà đầu tư lẫn đoàn phim đều muốn bỏ cuộc, chán ngán thất vọng chuẩn bị tiếp nhận thất bại.

Vệ Hồng sau khi trở về liền ỉu ỉu xìu xìu, bộ dáng không lên nổi tinh thần. Vừa vặn Đoàn Hàn Chi ra lệnh cho hắn đến nhà y nấu cơm, nhìn thấy hắn như vậy thì lười biếng hỏi: “Sao hả, bảo cậu nấu cơm cho tôi, cậu có ý kiến?”

Vệ Hồng vội vàng lắc đầu vẫy đuôi tỏ lòng trung thành, mãnh liệt chứng minh hắn rất thích nấu cơm cho Đoàn Hàn Chi, cảm thấy vô cùng vinh hạnh, vô cùng hạnh phúc, vô cùng có mặt mũi.

“Vậy cậu bày ra vẻ mặt oán phụ cho ai xem?”

Thế là, Vệ Hồng đành phải đem chuyện đoàn phim không giành được giờ vàng nói ra. Hắn chỉ là thuần túy oán giận mà thôi, cũng chẳng có ý gì, không ngờ Đoàn Hàn Chi nghe xong liền nở nụ cười, nói: “Chuyện này có gì khó? Giờ vàng hay không, chẳng qua chỉ cần một câu nói với cấp trên đài truyền hình.”

Vệ Hồng nghi hoặc hỏi: “Anh có biện pháp?”

Đoàn Hàn Chi thong thả đi gọi điện thoại, Vệ Hồng ghé vào cửa phòng bếp nghe lén, chỉ nghe y cùng người trong điện thoại nói cười vui vẻ với nhau một lát, sau đó hẹn ngày gặp mặt uống rượu, kế tiếp mặt mày tươi tỉnh cúp máy.

Vừa cúp điện thoại, y lập tức trở về nét mặt bình thản: “Quyết định xong. Trước tiên để mấy người chiếu thử vài tập lúc chín giờ, nếu không ổn mới chuyển qua buổi chiều.”

Vệ Hồng khiếp sợ, ngón tay hết run run chỉ vào Đoàn Hàn Chi lại chỉ sang điện thoại: “Anh anh anh… này này này… tôi tôi tôi…”

“Tôi làm sao hả? Loại chuyện này phải xem ai có nhiều mối quan hệ, ai có nhiều mặt mũi. Thật ra tôi muốn nhanh chóng nên mới dùng điện thoại, chứ không một tin nhắn cũng đủ rồi. Chỉ trách các người đạo diễn vô danh, chế tác nhỏ nhoi, chuyện gì cũng không hiểu, chỉ biết đưa người ta tiền – dung tục!”

Vệ Hồng yên lặng cúi đầu nghe giáo huấn, lỗ tai cụp xuống, cái đuôi phe phẩy, ánh mắt thoáng liếc qua người Đoàn Hàn Chi, từ đầu gối lên trên, khi bắt gặp năm ngón tay thon dài trắng nõn, hắn có chút nhịn không được muốn vươn móng vuốt ra lôi kéo, nhưng lại do dự mâu thuẫn, lá gan không đủ lớn.

Trong lúc hắn còn đang đấu tranh tư tưởng, đột nhiên mùi khét từ phòng bếp truyền đến.

“Không xong rồi, món hải sản sốt chua ngọt của tôi!” Vệ Hồng nhảy dựng lên, nhanh chóng bay về phòng bếp.

……

Tin tức bộ phim ‘Tình yêu thiên sứ’ được chiếu lúc chín giờ trên đài truyền hình nhanh chóng gây ra kinh ngạc. Rất nhiều người đều cảm thấy không tin nổi, đồng loạt dò hỏi xem bộ phim hạng hai này có ai chống lưng nên mới đánh bại rất nhiều đối thủ thực lực hùng hậu.

Ngay chính bản thân nhà chế tác lẫn đạo diễn ‘Tình yêu thiên sứ’ cũng lấy làm kỳ quái. Rõ ràng hành động nhiều ngày như vậy, nhưng phương pháp nào cũng đều vô ích, tại sao đột nhiên có miếng bánh lớn từ trên trời rơi thẳng xuống miệng?

Đối mặt với những lời chúc mừng không che giấu nổi vị chua của rất nhiều đồng nghiệp, mức độ nghi ngờ của nhà chế tác đã tăng lên mức cao nhất. Cuối cùng, bọn họ liên tưởng đến một khả năng, chính là bộ phim của bọn họ thật sự có chiều sâu lẫn nội hàm mà người thường khó có thể tưởng tượng được, thế cho nên một lãnh đạo cấp cao ở đài truyền hình có tầm nhìn sâu rộng đã nhìn trúng, cho bọn họ cơ hội nở mày nở mặt.

Kết quả, một nhân viên cấp cao ở đài truyền hình tương đối thân thiết với đạo diễn đã hỏi ông: “Bên chế tác các người có quan hệ gì với Đoàn Hàn Chi?”

Đạo diễn mười phần kinh ngạc: “Đoàn Hàn Chi?” Thân phận Đoàn Hàn Chi trong giới nghệ thuật không thể đơn giản dùng từ ‘đạo diễn danh tiếng’ mà hình dung. Đối với những đạo diễn mới nổi, y hoàn toàn xứng đáng là biểu tượng, là minh chứng lịch sự, lời nói ra có trọng lượng vô cùng.

“Ai da, anh còn làm bộ không biết cái gì? Đoàn Hàn Chi đích thân gọi điện cho quản lý cấp cao, nói muốn cho các người cơ hội chiếu phim trong giờ vàng, đúng là hết sức tình nghĩa! Nếu không có quan hệ mật thiết, như thế nào khiến Đoàn đại đạo diễn động lòng, nói giúp các người chứ?”

“…” Đạo diễn càng nghe càng mơ hồ, cảm thấy bản thân hình như đang nằm mơ.

Người người chúc mừng, người người hâm mộ, đương nhiên cũng có người người ghen ghét. Một bộ phim tầm thường thế nhưng có thể công khai chiếu suất chín giờ, quả thật khiến mấy đối thủ cạnh tranh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Có một bộ phim hoành tráng đã được đài truyền hình hứa chắc sẽ giành phần cho, ai ngờ phút cuối mới bị ‘Tình yêu thiên sứ’ phỗng tay trên, căm thù đến mức thốt nên lời thề: “Ta nhất định chống mắt lên xem, bộ phim có thể khiến Đoàn Hàn Chi đích thân nhờ vả rốt cuộc hay cỡ nào, lần đầu phát sóng có thể đột phá mốc ba điểm hay không.”

……

Ngày đầu tiên phát sóng, Vệ Hồng đã sớm ngồi trước tivi, trái tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi ***g ngực.

‘Tử đấu’ không được chiếu công khai, cho nên ‘Tình yêu thiên sứ’ chính là bộ phim chính thức đầu tiên của Vệ Hồng. So với mấy vai diễn quần chúng khi xưa thì khác xa một trời một vực, ánh đèn lần đầu tiên chiếu thẳng vào hắn, camera lần đầu tiên đuổi theo thân ảnh hắn, tên của hắn cũng lần đầu tiên được đoàn phim trưng bày khắp nơi, mọi thứ đều là lần đầu tiên.

Vệ Hồng chưa từng có trải nghiệm như vậy.

Được người ta coi trọng, được hàng vạn ánh mắt dõi theo, được ánh sáng bao phủ, được camera truy đuổi…

Giữa bao cảm xúc mơ hồ, hắn thế nhưng hiện lên cảm giác kỳ lạ khó nói, trong hỗn loạn là mừng như điên, trong mừng như điên lại là hỗn loạn chua xót. Hắn thậm chí nghĩ rằng, cho dù tỷ suất người xem là bao nhiêu cũng không quan trọng, cho dù không được chiếu vào giờ vàng nữa cũng không quan trọng. Niềm hạnh phúc ở thời khắc này đối với hắn đã là quá đủ, khiến hắn thỏa mãn vô cùng.

Bất quá, lời tiên đoán bi quan của Vệ Hồng đã không trở thành sự thật. Đạo diễn nhanh chóng gọi cho hắn, ở đầu dây bên kia có thể nghe rõ ràng thanh âm không giấu nổi hưng phấn: “Đoán xem đoán xem, tỉ suất người xem ở tập đầu tiên là bao nhiêu nào? Là 5,8 điểm đó! Hơn 5.8% a!”

Bộ phim thương mại thần tượng tầm thường vớ vẩn, tập đầu tiên phát sóng thu được tỉ suất người xem là 5.8%, quả thật làm bao kẻ đỏ mắt!

Phải biết rằng dưới quy mô lớn của đài truyền hình, xu thế phát triển của mấy bộ phim thần tượng hiện đại đang dần xuống dốc, thậm chí đôi khi có đầy đủ ngôi sao tham gia vẫn ế khách như thường. Trước khi ‘Tình yêu thiên sứ’ phát sóng, bộ phim thần tượng có tỉ suất người xem cao nhất trong năm ở Đài Loan cũng chỉ được 7.8% mà thôi.

Sau ngày phát sóng, khắp các diễn đàn mạng lớn nhỏ đều tập trung bàn luận về ‘Tình yêu thiên sứ’.

“Lần đầu tiên tôi xem thể loại này, cha con tranh giành tình nhân, rất lôi cuốn!”

“Hình ảnh rực rỡ sống động, Bạch Nhất Phàm đẹp trai quá~~~”

“Nam diễn viên chính thật mạnh mẽ, thật ra dáng đàn ông!”

“Tôi cảm thấy tôi không hề thua kém nữ diễn viên chính, tại sao tôi không gặp được người đàn ông tốt như vậy?”

“Lão cha Bạch Tùng tuyệt vời, khi lập gia đình nhất định phải gả cho Bạch Nhất Phàm!”

……

Công tử nhà giàu có quyền có thế, lại chung thủy tuyệt đối, thâm tình mà nghiêm túc, ôn nhu mà cứng rắn, đem cô bé lọ lem mảnh mai đơn thuần tôn sùng như công chúa cao quý nhất thế giới.

Bao nhiêu thiếu nữ ngồi trước màn hình tivi, dùng ánh mắt sắc bén như dao giết chết nữ nhân vật chính; Bao nhiêu bà chị vỗ bàn cảm thán, nếu thật sự có một nam nhân vừa tốt vừa chung thủy như Bạch Nhất Phàm, dù không tiền không thế vẫn bằng lòng gả cho hắn a.

Tỉ suất người xem của ‘Tình yêu thiên sứ’ tăng trưởng khá ổn định, từ 5.8% chậm rãi đột phá mốc 6%, kế đó từng bước từng bước nhích tới gần mốc 7%.

Đây là bước tiến mới của đài truyền hình, đề tài mới lạ, khai thác chiều sâu, biểu đạt tư tưởng hiện đại rõ nét. ‘Tình yêu thiên sứ’ cứ như vậy tiêu sái tạo nên kỳ tích!

Vệ Hồng gọi điện cho Đoàn Hàn Chi, tâm tình kích động, đôi tay run rẩy, trong đầu lẩm nhẩm bài hát vui tươi của dân gian.

Đáng tiếc cuộc gọi được thực hiện nhưng không ai bắt máy.

Di động của Đoàn Hàn Chi lại bận…

*****

“Nghe nói cậu muốn bán nhà?”

Câu đầu tiên Quan Tĩnh Trác thốt lên khi gọi tới chính là câu này, khiến Đoàn Hàn Chi sửng sốt: “Làm sao anh biết?”

Ngữ khí Quan Tĩnh Trác nghe có vẻ nôn nóng: “Đừng để ý làm sao tôi biết, tóm lại vì sao cậu muốn bán nhà? Không phải đó là căn nhà do tổ tiên cậu truyền lại, được cậu xem như bảo bối ư?”

“Lạ nhỉ, quản trời quản đất còn quản luôn chuyện tôi có bán nhà hay không, anh là ai hả?” Đoàn Hàn Chi bước vào xe, thuận tay ném áo khoác cho Hoa Cường đứng bên cạnh, “Nè Quan tổng, bộ anh đang sợ khi anh đính hôn tôi không tặng lễ vật? Ai da, anh đừng quá đáng như thế, ngày đó chẳng phải tôi đã đưa anh chiếc nhẫn bạch kim rồi?”

Quan Tĩnh Trác ‘Cạch’ một tiếng, hình như đã cúp máy.

Đoàn Hàn Chi hừ lạnh: “Thần kinh.” Sau đó ném thẳng di động xuống ghế xe.

Không ngờ điện thoại vẫn chưa cúp máy, giọng nói của Quan Tĩnh Trác ở đầu dây bên kia lại anh dũng vang lên: “Cậu thật sự muốn bán nhà? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu cần dùng tiền gấp à?”

Đoàn Hàn Chi bị anh làm phiền, rít gào với cái điện thoại: “Anh con mẹ nó xéo đi! Không liên quan tới anh!”

Quan Tĩnh Trác dường như bị tiếng hét lớn của Đoàn Hàn Chi làm cho hoảng sợ, nhất thời không lên tiếng.

Đoàn Hàn Chi hầm hừ muốn cúp máy, đột nhiên lại nghe Quan Tĩnh Trác chậm rãi nói tiếp: “Tôi biết cậu không muốn bán nhà. Nếu cậu thật sự cần tiền gấp, chúng ta có thể thương lượng. Gần đây nghe Ngụy Lâm nói không thấy cậu, cậu rốt cuộc đang làm cái…”

“Anh @$^#% cút ngay! Lão tử chính là chê căn nhà đó cũ, dù đập nát cũng chẳng đáng để anh quan tâm!” Đoàn Hàn Chi thô bạo cúp điện thoại, lớn tiếng phân phó Hoa Cường: “Lái đi!”

Từ nhà Đoàn Hàn Chi chạy đến quán bar Gongti gần đó mất chừng hai mươi phút. Sắc trời đã dần dần u ám, đứng trước gian phòng riêng không nghe được chút tiếng động nào, nhưng vừa đẩy cửa ra, thanh âm lập tức ập đến như thủy triều cuồn cuộn, cuốn trôi hết thảy mọi người.

Thạch ca tự mình đứng lên, vỗ tay chào mừng Đoàn Hàn Chi: “Đoàn ca của chúng ta đến rồi! Nè, để mọi người chờ lâu quá, sốt hết cả ruột!”

Cả đám người bên trong đồng loạt chào hỏi. Vài nam nữ diễn viên mỉm cười đứng dậy, có người nhường chỗ trên sô pha cho y ngồi, có người rót rượu, đưa thùng đá đến trước mặt y.

“Anh không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, cái gì gọi là sốt hết cả ruột? Tôi thấy anh ngày nào chả sốt!” Đoàn Hàn Chi ngồi xuống chính giữa ghế sô pha, tiện tay nhận lấy điếu thuốc người bên cạnh mời, “Sao đây, lão Thạch? Muốn tôi nhận lỗi với anh? Chúng ta là anh em mà, chắc không cần chứ?”

Thạch ca cười híp mắt: “Nói là nói vậy, nhưng rượu thì hôm nay cậu không thể không uống… Thạch mỗ tốn biết bao nhiêu tiền đầu tư phim, thế mà bị một cú điện thoại của cậu cướp mất giờ vàng, xem ra mặt mũi người làm ăn như tôi vẫn không sánh bằng Đoàn đại đạo diễn cậu a.”

Nhân viên cao cấp của đài truyền hình cười rộ lên, đẩy Thạch ca một cái: “Lão Thạch, anh đừng nói thẳng thế chứ!”

Thạch ca cười ha hả: “Người làm ăn chúng tôi nói chuyện thô lỗ lắm! Bất quá lão Đoàn à, tôi rất thắc mắc, nếu phim do cậu quay muốn chiếu vào giờ vàng, Thạch mỗ nhất định không cần chính cậu mở miệng, lập tức không nói hai lời đem suất chín giờ tặng cho cậu. Nhưng bộ phim ‘Tình yêu thiên sứ’ gì gì ấy không phải cậu quay, cũng không phải cậu đầu tư, làm sao mà khiến cậu phải gọi điện nói giúp bọn họ?”

Nhân vật bên đài truyền hình cũng có chút nghi hoặc, tràn đầy hứng thú nhìn Đoàn Hàn Chi.

Đoàn Hàn Chi ngắm nghía điếu thuốc dài mảnh trong tay, sau một lúc lâu mới mỉm cười, nhìn ra xung quanh: “Thuốc này là Esse, dành cho phụ nữ hút, ai mời tôi thế?”

*thuốc lá Esse: rất rất nhẹ, nghe đồn hút cũng như không hút.

Xem thêm thông tin ở đây: http://tman75hd.blogspot.com/2010/03/esse-viet-nam.html

Thạch ca nhảy dựng lên, một phát đoạt lấy điếu thuốc: “Thật #@%$ nó! Ai dám để Đoàn ca của chúng ta hút thuốc dành cho phụ nữ, xem tôi có đập chết không! Lão Đoàn, đừng thừa dịp nói lãng sang chuyện khác, cậu khiến trong lòng Thạch ca ngứa ngáy khó chịu quá đi.”

“Ừm…” Đoàn Hàn Chi lười biếng đáp: “Nam diễn viên chính trong phim, chính là người lần trước tôi dẫn đến đây… Chẳng có gì ghê gớm cả.”

Thạch ca sửng sốt. Đoàn Hàn Chi mỗi lần đều dẫn theo một người khác nhau, khiến hắn nhất thời không để ý chàng trai trẻ tuổi cao lớn, trầm mặc ít lời.

Nhân viên cao cấp bên đài truyền hình mỉm cười: “Thì ra là hắn! Đoàn ca, anh thật là càng sống càng đi lui, loại khẩu vị này anh cũng thích. Tôi thấy không bằng anh chọn Hoa Cường đi, tốt xấu gì người ta cũng theo hầu hạ anh nhiều năm!”

Mọi người trong phòng bật cười to, ngay đến Đoàn Hàn Chi cũng cười, duy nhất chỉ có Hoa Cường vẫn nghiêm túc đứng sau Đoàn Hàn Chi, nét mặt không hề thay đổi.

Đám nam nữ ngôi sao tâm tình bắt đầu rung động. Đoàn Hàn Chi ăn chơi có tiếng, nhưng không giống một số nhà sản xuất chỉ biết lên giường rồi lên giường, nghe nói y lúc làm chuyện đó không có ham muốn đặc thù gì, bình thường cũng xem như dễ tính, tuy tính cách hơi nóng nảy một chút, nhưng người được y lăng-xê cho đến bây giờ không hề ít.

Tên Vệ Hồng kia là ai chứ? Vô danh tiểu tốt chưa từng nghe qua, một chút danh tiếng còn không có, ngoại hình cũng không đặc biệt nổi trội, so sánh với đám tuấn nam mỹ nữ trong giới nghệ thuật chỉ là hạng tép riu thường thường bậc trung. Nhưng một kẻ như vậy mà cũng được Đoàn Hàn Chi lăng-xê, vừa ra tay đã dành cho hắn vai nam chính, sau đó tặng phần lễ vật hậu hỉ giờ vàng, quả thật hào phóng tới mức khiến người ta ghen tỵ.

Ngay cả người như hắn mà Đoàn Hàn Chi còn có thể lăng-xê, vậy những người khác thì sao? Những người so với Vệ Hồng điều kiện bên ngoài cao hơn, càng xứng đáng có cơ hội hầu hạ Đoàn Hàn Chi hơn thì sao?

…Thế nhưng, đám nam nữ nghệ sĩ này đại khái có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được Vệ Hồng và Đoàn Hàn Chi làm cách nào thành một đôi. Đoàn Hàn Chi không phải tên ngốc, ai cùng y vui chơi qua đường, ai cùng y thật lòng say mê, y hiểu rất rõ.

Tuy An Tuấn Thụy dây dưa khiến y thấy phiền, nhưng khi hắn chuẩn bị ký hợp đồng với công ty giải trí Quan thị, y khuyên hắn là khuyên hết lòng hết dạ. Bởi vì y biết, nam nhân ấy thật tâm thích y, so với đám diễn viên chỉ nghĩ cách làm sao leo lên giường đạo diễn và nhà sản xuất khác biệt rất xa.

Đáng tiếc đám tuấn nam mỹ nữ nổi tiếng chỉ lo đầu tư cho công phu dùng thể xác giao dịch, lại không nghĩ rằng đã đánh mất thứ quan trọng nhất trong giới nghệ thuật, chính là sự chân thật trong tình yêu.

Đoàn Hàn Chi vốn dĩ chỉ ngồi nhìn mọi người hút thuốc, nhưng nhìn một lúc thì cơn nghiện thuốc liền tái phát. Y thật sự khó nhịn nổi, vội vàng hỏi Thạch ca: “Đưa tôi lại điếu Esse đi, tôi muốn loại nhẹ một chút.”

Thạch ca cười cười, đặt điếu thuốc vào tay y: “Cậu không nói tôi cũng quên mất. Đây kỳ thực không phải thuốc cho phụ nữ, mà là loại khác. Cậu hút thử sẽ biết.”

Đoàn Hàn Chi liếc hắn một cái, không nói tiếng nào, ngậm điếu thuốc lên miệng. Thạch ca lập tức đứng dậy, ân cần giúp y châm lửa. Một cảm giác tê dại khó có thể hình dung ngay tức khắc lan rộng khắp khoang miệng.

Đoàn Hàn Chi rít sâu một ngụm, lại chậm rãi phun ra.

“Thế nào?” Thạch ca đắc ý hỏi.

“…Chậc, ma túy à?”

“Con mẹ nó ai chơi thứ ấy? Đây không phải ma túy đơn thuần, mà là tân dược công nghệ mới nhất, so với ma túy ngon hơn nhiều.”

Đoàn Hàn Chi rít thêm mấy ngụm, thấp giọng cười: “Không bằng anh trực tiếp dùng ma túy, vậy mới sảng khoái.”

“Hừ, thứ này có vàng cũng mua không được đâu, người bình thường nằm mơ còn không thấy. Tôi cũng mới thử lần đầu tiên, nghe nói là công nghệ mới nhất ở Mỹ. Hôm trước Trương thiếu gia mới du học ở Mỹ mang về, nếu như cậu thích tôi bảo hắn nhường cho cậu mấy hộp.”

Đoàn Hàn Chi không lên tiếng, sau một lúc mới trả lời: “Tôi đang cai thuốc, gần đây thân thể không khỏe.”

“À, cậu nhắc tôi mới nhớ. Sao gần đây tôi lại nghe đồn cậu muốn bán nhà? Cậu định làm gì?”

“Anh mua sao?” Đoàn Hàn Chi liếc xéo hắn, đưa tay ra dấu: “Vậy để tôi tiết lộ nhé, tin mật báo đấy, sang năm khu đó sẽ xây đường tàu điện ngầm, cho nên nhà nước muốn thu hồi đất, tiền bồi thường khủng khiếp, có thể giúp anh phát tài.”

Thạch ca ngạc nhiên: “Tôi mua nhà làm gì? Tôi chính là thấy ngạc nhiên thôi, cậu không phải thường nói cái gì tổ tiên truyền lại, nhất quyết không thể bán, muốn lưu lại cho đời sau ư? Tại sao bây giờ muốn bán?”

“Tôi chữa bệnh a.”

Nghe Đoàn Hàn Chi nói nửa thật nửa đùa, Thạch ca liền nở nụ cười: “Chữa bệnh gì, không phải xuất tinh sớm chứ? Rồi, xem như cậu già sắp chết, số người chờ để hiếu kính với cậu có thể xếp thành ba vòng tròn quanh thành Bắc Kinh, cậu đâu có cần đích thân bỏ tiền?”

Đoàn Hàn Chi hơi sửng sốt. Gương mặt Vệ Hồng, ánh mắt Vệ Hồng, bàn tay mang theo độ ấm,… trong phút chốc xẹt ngang qua óc. Thế nhưng cũng hết sức nhanh chóng, y lập tức mỉm cười nhàn nhạt: “Đâu cần nhiều đến thế. Tôi chơi đùa với nhiều thanh niên trẻ, nhưng bản thân chưa từng nghĩ sẽ kết hôn… Nói tới nói lui, tôi tốt xấu gì cũng lăn lộn nhiều năm, còn không khó khăn đến mức ấy.”

Thạch ca kinh ngạc. Giữa sương khói lượn lờ, sắc mặt Đoàn Hàn Chi quả thật có điểm mệt mỏi. Vừa định hỏi y có phải bệnh thật không, đã thấy Đoàn Hàn Chi quay đầu đi, cùng người khác nói chuyện..

Rất nhiều người bắt đầu hút ma túy, hoặc hút điếu thuốc thon dài tinh tế. Mùi nicotine và thuốc gây tê lan tỏa trong không gian, cùng với độ nóng của rượu, không khí kỳ quái mà kiều diễm dần dần mở rộng.

Đám mỹ nữ vốn ăn mặc thiếu vải cũng đang cởi dần từng món y phục trên người, hành vi phóng đãng tiếng cười không ngớt.

Giữa màn đêm xa hoa trụy lạc, dục vọng nguyên thủy cũng tựa như bàn tiệc, rốt cuộc dọn lên món chính. Được thuốc kích dục và ma túy thôi thúc, mọi người đều vứt bỏ sĩ diện bản thân, bắt đầu truy đuổi theo những cơ thể và khoái cảm xa lạ.

Hương vị mồ hôi cơ thể tràn ngập trong không khí, giống như quả đào mọng nước, khiến người ta muốn tự mình nhấm nháp từng giọt một. Thạch ca cùng một nữ nhân không biết tên gì triền miên dây dưa, những kẻ khác tụm năm tụm ba trên ghế sô pha, tùy tiện nhìn cũng có thể thấy mấy cặp nam nữ trần trụi quấn lấy nhau, phát ra tiếng rên rỉ *** đãng mê đắm.

Sự mê hoặc của ma túy dần dần công phá thần kinh, Đoàn Hàn Chi chìm trong ghế sô pha, tất cả nỗi đau thể xác đều bị cảm giác mơ hồ che giấu.

Thật là thoải mái, cơ thể tựa như lơ lửng trên mây, bao nhiêu đau đớn thống khổ đều biến mất không thấy tăm hơi, thật giống như y chưa bao giờ bị tổn thương đến mức khắc cốt ghi tâm.

“Đạo diễn Đoàn…” Một nữ ngôi sao chỉ còn đeo dây thắt lưng, mị nhãn như tơ dựa sát vào người Đoàn Hàn Chi, cánh tay tuyết trắng nõn nà gắt gao quấn lấy cổ y, “Anh muốn em không?”

Mùi son phấn hòa lẫn với mồ hôi, hương vị hỗn loạn xa lạ khiến Đoàn Hàn Chi theo trực giác muốn đẩy nàng ra. Thế nhưng khi tiếp xúc với thân thể mát lạnh của nàng, y liền thay đổi chủ ý.

Loại thuốc lá này khi chế tạo còn cho thêm thành phần kích dục, làm người ta toàn thân khô nóng, cho nên trong phòng chỉ có phân nửa số người hút, phân nửa còn lại đều hút ma túy thông thường. Nữ nhân trước mắt rõ ràng không hút thuốc giống Đoàn Hàn Chi, hay nói cách khác, ngay từ đầu bọn họ đã chủ động sắp xếp cho nàng đi hầu hạ nhân vật tai to mặt lớn.

Mà nhiệt độ cơ thể Đoàn Hàn Chi rất cao, dục vọng bí ẩn cùng phiền muộn theo dây thần kinh bốc lên. Y thở dốc, không tiếp tục cự tuyệt nữa.

Nữ nhân cúi đầu hôn y. Bờ môi căng mọng, hình như vẫn còn mang theo nước bọt của người khác, dưới ánh đèn mờ ảo phát sáng lấp lánh.

Ngay sau đó, đột nhiên chỉ nghe ‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng đã bị kẻ nào đó thô bạo một cước đá văng.

Vài người còn chưa hoàn toàn đánh mất lý trí, hoảng hốt nhảy dựng cả lên. Thạch ca kinh ngạc: “Quan… Quan Tĩnh Trác?”

Quan Tĩnh Trác mang theo vài người, mặt trầm như nước nhìn một lượt khắp phòng, sau đó bước thẳng vào, một phen đem nữ nhân đang ở trước mặt Đoàn Hàn Chi ném sang chỗ khác.

Nữ nhân phát ra tiếng thét kinh hãi, lập tức khiến toàn bộ căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Quan Tĩnh Trác một tay xách Đoàn Hàn Chi dậy, một tay cởi áo khoác của mình, thô lỗ trùm lên người y. Kế tiếp, vác ngang y trên vai, anh cũng không quay đầu lại bước ra ngoài.

Thạch ca ngồi thẳng lên, lạnh lùng nói: “Quan tam thiếu gia, cậu làm vậy là có ý gì?”

Quan Tĩnh Trác quay đầu lại, âm lãnh liếc hắn một cái, trên môi hiện ra nụ cười nhạt: “…Các người cứ tiếp tục đi.”

Nói xong, một tiếng đóng cửa chát chúa vang lên, xa xa khuất dần tiếng bước chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.