Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 26: Đẹp




Buổi tranh tài đúng hạn mà tới, theo kịch bản thì sân khấu tranh tài ở ngay sát vách trại huấn luyện.

Hôm qua Dư Hàm đã phân tích kĩ năng hát của mấy người họ, chọn ai vào trận trước trận đều phải suy tính rất lâu.

Lần tranh tài này là hình thức đối chiến, hai người đấu với nhau, người có số phiếu cao hơn sẽ được trực tiếp vào vòng trong.

Trong hậu trường, Dư Hàm triệu tập năm người họ đến để đưa ra quyết định cuối cùng, “An Ninh, em là người có thực lực mạnh trong nhóm chúng ta, vốn định sắp xếp cho em lên trước mở ra vận thế tốt cho nhóm, nhưng mà cân nhắc đến Lý Hồng Vũ của đội cô Hoàng có thực lực tương đương với em, tôi nghĩ cũng không thể mạo hiểm như vậy được.”

La Hi nghiêng đầu hỏi, “Thầy Dư, sao thầy biết cô Hoàng sẽ sắp xếp Lý Hồng Vũ ra sân ở vị trí thứ mấy ạ? Lỡ như không phải vị trí thứ nhất thì sao ạ?”

“Dựa vào sự hiểu biết của tôi với bà ấy, bà ấy sẽ giữ vương bài đến cuối cùng.” Dư Hàm cười khẽ nói, “An Ninh, em sẽ ra sân cuối cùng, quyết đấu với Lý Hồng Vũ.”

“Những người khác nghe theo sự sắp xếp của tôi.”

Quyết định sau cùng là La Hi ra trận đầu tiên, Uông Dương thứ hai, Kỳ Khả thứ ba, Lục Hạo thứ tư, Tô An Ninh cuối cùng.

Theo thời gian từng giờ trôi qua, cuộc tranh tài chính thức mở màn.

La Hi ra sân đầu tiên, cũng cảm thấy khá căng thẳng, mấy đội viên đều cổ vũ lẫn nhau.

MC đang đọc lời mở đầu.

La Hi vẫy tay với mấy người họ, “Tôi lên đây.” Trên mặt mang một vẻ miễn cưỡng vui cười.

Dư Hàm cười, “Cố lên.”

Mấy đội viên còn lại cũng nói, “Cố lên!”

Trận đấu thứ nhất chính thức bắt đầu, đối thủ tranh tài được rút thăm quyết định ra ở đằng sau hậu trường.

Đối thủ của La Hi là một cậu con trai, thực lực như thế nào cô ấy cũng không biết.

Cũng may cô ấy là người hát trước.

Ở phía sau sân khấu nhìn mấy người họ, trong lòng cũng không nhẹ nhõm bao nhiêu.

Tô An Ninh âm thầm ghi nhớ nhịp phách ở trong lòng, bỗng điện thoại có tin nhắn đến, cô ấn mở thì thấy là của Cố Thời Cảnh nhắn tới.

“Đừng căng thẳng.”

Khóe miệng của cô cong cong, nhắn đáp lại một tin cho anh, “Vâng, không căng thẳng đâu ạ.”

Không biết vì sao cô lại có một chút cảm giác khác lạ với Cố Thời Cảnh, nhưng bây giờ cô vẫn không biết liệu cái cảm giác này có phải là thích hay không.

Phía trước vang lên một trận tiếng hoan hô, tranh tài đã kết thúc. La Hi chiến thắng, cô ấy đứng trên sân khấu, vui vẻ đến độ rơi cả nước mắt.

Không hiểu sao Tô An Ninh thở một ra hơi dài, mấy người khác cũng nhao nhao vỗ tay.

Rất nhanh đã đến Tô An Ninh, đối thủ của cô đúng là Lý Hồng Vũ.

Sau khi hai người gặp mặt, nhẹ gật đầu với nhau một cái.

Thực ra Tô An Ninh rất tán thưởng Lý Hồng Vũ, nếu như hai người trên danh nghĩa không phải là đối thủ thì có lẽ đã có thể làm bạn rồi.

Lý Hồng Vũ hát trước, cô ấy chọn một bài hát tiếng Anh, nhạc dạo rất ‘máu lửa’, hiện trường được cô ấy làm nóng lên, rất high.

Nhận được điểm số phê bình rất cao từ mọi người.

Bài Tô An Ninh chính là ca khúc do chính cô sáng tác, mang đến một cảm giác như năm tháng tĩnh lặng.

Điểm số do mọi người bầu chọn cao hơn Lý Hồng Vũ hai trăm điểm, thuận lợi đi tiếp.

Các thí sinh còn lại dựa theo điểm số cao thấp mà xếp hạng, năm người có điểm số thấp thì bị đào thải.

Đội của Tô An Ninh, Kỳ Khả thua đúng một điểm nhưng rồi cũng bị đào thải, khóc như mưa.

Những người khác thì thuận lợi đi tiếp, một tuần sau lại tiến hành vòng tranh tài thứ năm.

Vừa để đưa tiễn Kỳ Khả lại vừa chúc mừng những người khác được đi tiếp nên sau khi thương lượng, họ quyết định cùng đi ăn cơm.

Nơi ăn Dư Hàm đã định xong, là một nhà hàng tư nhân, tính bảo mật rất tốt, hương vị cũng không tệ.

Mấy người họ đi vào một gian phòng, gọi đồ ăn.

Tâm trạng của Kỳ Khả sa sút nặng, vẫn cứ miễn cưỡng vui cười, mấy người họ đều cố an ủi cô ấy.

Nửa tháng ở chung khiến cho mối quan hệ giữa họ cũng không tệ, thiếu mất ai thì đều sẽ thấy rất khó chịu.

Các món ăn được đưa lên, bắt đầu rót rượu.

Dư Hàm giơ ly rượu lên, “Khoảng thời gian này các em vất vả rồi, mặc kệ kết quả như thế nào thì con đường tương lai của em vẫn còn rất dài, không nên chỉ câu nệ trước mắt.”

“Kỳ Khả, em còn nhỏ, thất bại lần này không tính là gì cả, đừng đau buồn quá, trở về cố gắng thật nhiều, sau này em sẽ càng ngày càng giỏi hơn nữa.”

Những lời này thực sự cảm động vô cùng, đôi mắt Kỳ Khả ửng đỏ, hít mũi một cái, vội vàng gật đầu, “Cảm ơn thầy Dư cổ vũ, em sẽ cố gắng học tập.”

“Còn muốn cảm ơn các bạn nữa, khoảng thời gian các bạn này chăm sóc cho tôi rất nhiều rồi, thật sự rất cảm ơn. Mặc dù tôi phải rời sân rồi, nhưng các đội hữu của tôi vẫn còn đây, các bạn phải cố gắng lên đó nhé.”

“Cố lên!”

Tranh tài vốn là như vậy, có khóc có cười, có tan có họp, ai cũng trốn không thoát.

*

Kỳ Khả rời đi, tâm tình của mọi người đều trùng xuống không ít, Tô An Ninh cũng thế.

Luyện đàn cứ phạm phải lỗi, dứt khoát không luyện nữa.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, vẻ đẹp mông lung, có lẽ là vì ở vùng ngoại ô nên ánh sao lấp lánh trên bầu trời có thể trông thấy rất rõ ràng.

Cô tựa vào ban công, ngắm nhìn cảnh sắc ở phía xa.

Điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện lên tên của Cố Thời Cảnh.

Trái tim Tô An Ninh vốn đang bình tĩnh trong chớp mắt đã tăng tốc nhảy lên một cái, sau đó cô nhận điện thoại.

“Alo, thầy Cố ạ.”

“Đã ngủ chưa?”

“Chưa ạ. Tôi chưa ngủ được ạ.”

“Ừm, em xuống tầng đi.”

“Xuống tầng làm gì ạ?”

“Em xuống là biết.”

“Vâng, được ạ.”

Tô An Ninh cúp điện thoại, hướng mặt xuống nhìn một chút, dưới kia đèn đường mờ mờ màu vàng, không có gì cả.

Cô đã rửa mặt rồi, lại thay quần áo lần nữa, choàng thêm một cái áo choàng dài mới đi xuống tầng, trong phòng khách yên tĩnh, cô thuận lợi ra khỏi cửa.

Bên ngoài ánh đèn lờ mờ chiếu sáng trong đêm đen như mực, nơi xa xa trong vườn hoa vang lên tiếng động huyên náo.

Tô An Ninh vừa ra đã thấy bóng dáng của Cố Thời Cảnh ở ngay tại bên ngoài biệt thự, anh đứng đưa lưng về phía cô, dường như biết cô đã xuống tới nơi, anh chậm rãi xoay người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô An Ninh có cảm giác như bị điện giật vậy, sự tồn tại của Cố Thời Cảnh trong lòng cô rất khác, cô không biết cái này có tính là thích không nữa.

Lúc cô đang sững sờ thì Cố Thời Cảnh chạy tới trước mặt cô, khuôn mặt tuấn dật dưới bóng đêm được phủ một tầng sáng màu vàng nhàn nhạt.

“Chúc mừng em.”

Anh đưa cho cô một bó hoa, là hoa bách hợp, loài hoa cô thích.

Tô An Ninh hơi bất ngờ, chỉ là theo lễ phép thì cô vẫn nhận lấy, “Cảm ơn ạ.”

“Không phải khách sáo.” Đôi mắt sâu thẳm của Cố Thời Cảnh lóe sáng, “Cùng đi nhé.”

“Được, được ạ.” Tô An Ninh nhẹ gật đầu.

Đại khái chỉ có khi ở trước mặt Cố Thời Cảnh cô mới có thể xuất hiện cảm giác hoảng hốt be bé thế này.

Hai người đều không nói gì, sóng vai cùng đi trên con đường nhỏ.

Tô An Ninh ôm hoa, mùi hương của hoa nhàn nhạt lượn lờ bên mũi.

Cô không kìm được nghiêng đầu nhìn Cố Thời Cảnh một chút, dưới ánh trăng mờ ảo, dung nhan anh tuấn thoắt ẩn thoắt hiện, phác hoạ ra hình dáng cương nghị và đường cong đầy hoàn mỹ của anh.

Một Cố Thời Cảnh có giá trị nhan sắc và thực lực đã được người trong ngành giải trí bầu thành, quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Nhìn được không?” Cố Thời Cảnh đột nhiên lên tiếng.

“A.” Tô An Ninh hơi không có kịp phản ứng, “Cái gì ạ?”

Cố Thời Cảnh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt ẩn giấu ý cười, “Tôi ấy, nhìn được không?”

Trong mắt của anh lóe lên tia sáng, so với ánh trăng còn sáng hơn, thực sự rất đẹp.

Tô An Ninh thành thật gật đầu nhẹ, “Đẹp ạ.”

“Vậy sau này khi em nhìn tôi cũng không cần phải nhìn trộm như thế, có thể…” Cố Thời Cảnh đột nhiên nghiêng thân hướng về phía cô, thấp giọng nói, “…Quang minh chính đại mà nhìn.”

Tô An Ninh nhìn chằm chằm hắn đôi mắt lóe sáng của anh, trái tim nhỏ “thịch” cái nhảy dựng lên, có cảm giác như đang bị trêu ghẹo vậy.

*

Lúc Tô An Ninh về thì gặp được Dư Hàm trong phòng khách, vô thức giấu bó hoa trong tay đi.

“Chào thầy Dư ạ.”

Dư Hàm cười nhìn cô, “Ừm, muộn như vậy rồi, không ngủ lại còn đi đâu thế?”

Tô An Ninh hơi chột dạ, “Em ngủ không được nên đi ra ngoài lượn vòng vòng ạ.”

“Ồ.” Dư Hàm gật gật đầu, cười với cô, ánh mắt dừng lại một hồi trên bó hoa trong tay cô, “Còn có chỗ bán hoa nữa cơ à?”

Tô An Ninh thấy ông ấy phát hiện, dứt khoát không giấu nữa, “Cái này, thật ra là người khác tặng ạ.”

Nụ cười của Dư Hàm càng sâu hơn, dường như đã hiểu ra điều gì, “À, nghỉ ngơi sớm một chút nhé, ngày mai còn có huấn luyện đấy.”

Tô An Ninh vội vàng gật đầu, “Được ạ, thầy Dư cũng sớm nghỉ ngơi một chút ạ.”

Tô An Ninh cầm hoa, chạy thật nhanh lên tầng.

Dư Hàm cầm cốc nước ra ngoài, nhìn thấy Cố Thời Cảnh ở cửa thì đi về hướng anh.

“Không nghĩ tới người nào đó cũng sẽ tặng hoa, rất lãng mạn, không tồi không tồi.”

Cố Thời Cảnh không để ý đến sự trêu ghẹo của ông ấy, “Cảm ơn.”

“Cám ơn tôi làm cái gì, cũng không phải tôi để cho em ấy ra.” Ngón tay Dư Hàm gõ gõ lên cốc, thấy trên mặt anh ẩn giấu ý cười, không khỏi cười nói, “Cố thần thế này gọi là, động phàm tâm.”

*

Do Tưởng Hủ Hủ nên cả một đêm Tô An Ninh mãi không ngủ được, thẳng cho đến trời sắp sáng cô mới say giấc nồng, không bao lâu đã bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“An Ninh, phải huấn luyện rồi.”

Cô kéo chăn che kín đầu, đắp kín mình một hồi mới thôi. Lúc đi ra thì nhìn thấy Lục Hạo, cậu ta đang chuẩn bị gõ cửa.

“Lớp trưởng.”

Lục Hạo dường như là muốn thở dài một hơi, “An Ninh, cuối cùng cậu cũng ra, buổi huấn luyện sắp bắt đầu rồi đấy.”

Tô An Ninh gật gật đầu, “Ừm, xuống đi thôi.”

Lục Hạo gọi cô lại, “Cái này cho cậu này.”

Tô An Ninh cười từ chối, “Cảm ơn, buổi sáng tôi không ăn điểm tâm.”

“Ồ, được rồi.” Lục Hạo cất lại.

Hai người xuống dưới, những người khác đã đang chờ trong phòng khách rồi Tô An Ninh hơi xấu hổ, “Thật có lỗi quá, để mọi người đợi lâu rồi, hôm nay tôi nấu cơm nhé.”

Cảm thấy thức ăn bên ngoài không thể ăn được nên bọn họ đều tự mình nấu cơm ăn.

“Nấu cơm thì không cần, em vẫn nên rửa bát đi.” Dư Hàm lên tiếng.

Tô An Ninh cười, “Được ạ.”

Lần trước cô nấu cơm trong sự ngóng trông của mọi người, kết quả lúc ăn cơm tất cả bọn họ đều mang dáng vẻ không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa, vậy nên từ đó về sau cũng không ai tranh cho cô nấu cơm nữa cả.

Tô An Ninh tìm một vị trí ngồi xuống, La Hi đi tới, nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của cô, “Chị Ninh, quầng thâm mắt của chị thật ghê quá, đêm qua có phải chị ngủ không ngon không?”

“Hơi mất ngủ một chút thôi.” Tô An Ninh gật đầu.

“A, nhất định là do chị chịu áp lực quá lớn rồi.” La Hi kinh ngạc.

Tô An Ninh cười cười, không đáp lời.

Áp lực là một chuyện, còn chuyện khác là vì Cố Thời Cảnh.

Hôm qua nói chuyện phiếm Tưởng Hủ Hủ, cô đã nói cái cảm giác của cô cho cô ấy nghe, chỉ là cô nói đấy là bạn của cô, chứ không nói thẳng ra là mình.

Tưởng Hủ Hủ nói, “Người bạn kia của cậu nhất định là thích anh ta rồi, bằng không sao lại chỉ mặt đỏ tim run với mình anh ta chứ? Cảm giác này chính là thích đấy, không sai đâu.”

Hai chữ* “thích” hôm qua lượn lờ trong đầu cô cả một đêm. Gương mặt của Cố Thời Cảnh thỉnh thoảng còn hiện lên nữa, cô không muốn nghĩ thì mặt mũi của anh lại càng xuất hiện rõ ràng trong đầu cô. Cái cảm giác xé tâm xé phổi này thực sự không hề dễ chịu tẹo nào.

Chữ “thích” trong tiếng Trung có hai chữ, là “喜欢”.

Dư Hàm lên tiếng nói, “Hôm nay tôi mời một vị nhân sĩ chuyên nghiệp đến để chỉ đạo cho mọi người, vỗ tay hoan nghênh nào.”

Trước đó nói gì thì Tô An Ninh không biết, chỉ có câu này là nghe rõ, cô nghiêng đầu theo đám người nhìn về phía cổng.

Sau đó, cô không cẩn thận ngã.

“A.”

Hết chương 26.

Tác giả có lời muốn nói:  Cũng đẹp đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.