Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Chương 19: Đáng yêu




Tô An Ninh nghe xong cũng không còn cách nào, để cho lái xe đi đường khác.

Xe đi được một chút về phía trước, lúc đi đến đầu ngã ba thì quẹo vào trong.

Một con đường nhỏ, con đường này quả thực giống như người lái xe nói vậy, không được dễ đi cho lắm, mặt đường gồ ghề, cực kì xóc, trên đường không có lấy một chiếc xe đi qua.

Tô An Ninh người lung la lung lay chuẩn bị ngủ thiếp đi thì ở phía trước, lái xe đột nhiên phanh lại. Người cô không kịp khống chế mà nghiêng về phía trước, đầu đập phải lưng ghế phía trên.

Đầu óc mê man cũng đột nhiên tỉnh táo lại, cô che đầu nhìn về phía lái xe, cau mày hỏi, “Bác tài, sao thế ạ?”

“Hình như đụng phải người rồi.” Lái xe nói như vậy rồi tháo dây an toàn xuống xe.

Tô An Ninh cũng nhìn ra phía ngoài, nhưng là thấy không rõ lắm, thấy chung quanh không có người nào, cô đẩy cửa xe ra xuống theo.

Xe tông phải một chiếc xe đạp, mà người đạp xe đạp này là một cậu thiếu niên, đang nằm trên mặt đất, đầu chảy máu.

Bác tài lập tức luống cuống tay chân, ở nơi như thế này mà gọi 120* thì cũng không thể đến kịp được. Bác ta đỡ cậu thiếu niên đưa vào trong xe của mình.

*120: số điện thoại gọi cứu thương bên TQ.

Quay người nói xin lỗi với Tô An Ninh, “Thật ngại quá, cô bé. Tôi phải đưa cậu này đi bệnh viện rồi, cô tự tìm xe về nội thành đi nhé.”

Nói xong cũng lên xe, vứt Tô An Ninh sang một bên.

Tô An Ninh lại gần đập cửa sổ, “Bác tài, bác không thể để tôi ở đây một mình được đâu.”

Nơi này vị trí xấu, không có một chiếc xe nào đi qua. Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô dừng ở trên đường cao tốc còn hơn.

Mặc kệ cô nói gì, lái xe vẫn là chuyển bánh rời đi.

Nước mắt của Tô An Ninh cũng sắp trào ra đến nơi, đây là chuyện gì thế này.

Bốn phía đều là cây cối hoang vu, vừa nhìn đã thấy lạnh lẽo rồi.

Trên đường cũng không có chiếc xe nào đi qua, khó khăn lắm mới có một chiếc xe, nhưng mà là xe chở hàng, không chở người.

Thực sự không còn cách nào khác, Tô An Ninh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tưởng Hủ Hủ cầu cứu.

“Hủ Hủ, cậu mau đến cứu tớ với.”

Nói xong vị trí cụ thể của mình, điện thoại cũng vì hết pin mà sập nguồn.

Cuối cùng mặt trời lúc chiều tà cũng lặn xuống, dần dần bầu trời cũng tối đi, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống.

Tô An Ninh tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, thỉnh thoảng xoa hai bên cánh tay của mình.

Hôm nay cô chỉ mặc một bộ áo len, bên dưới là váy len, giờ lại bị gió lạnh thổi qua, nổi cả da gà.

Cô chờ ở đây được một tiếng rồi, con bé Hủ Hủ kia không biết lúc nào mới đến.

Phía trước có xe lái đến, một chùm ánh đèn chiếu lên trên người cô, dừng lại phía trước cô.

Tô An Ninh đưa tay ngăn luồng ánh sáng chói mắt kia lại, nghe thấy tiếng nói chuyện, bỏ tay xuống thì nhìn thấy có ba gã đàn ông từ trong xe bước xuống, lại gần cô.

“Em gái nhỏ, sao em lại ở một mình thế này? Có muốn anh đây đưa em đi không?”

“Đi đi, ngồi ở chỗ này làm gì chứ, cùng anh trai đi chơi nào.”

“Sao lại không nói chuyện? Em gái xấu hổ à?”

Lúc bọn họ lại gần, Tô An Ninh đã cảnh giác đứng lên, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

Ngoài mặt cô giả vờ như mình đang rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy sợ. Ba người này vừa nhìn là biết không phải người tốt đẹp gì cho cam.

Cô túm lấy túi xách trong tay, lùi về sau một bước, nhịp tim đập nhanh hơn.

Ba người bọn họ trao đổi ánh mắt, có hai người tiến lên kéo cánh tay Tô An Ninh về phía chiếc xe ở ven đường.

Còn người kia thì đi mở xe.

Sức của Tô An Ninh dĩ nhiên là không ngăn nổi hai gã đàn ông trưởng thành, chỉ có nước bị kéo đi từng chút.

Mắt thấy mình sắp vào xe, bỗng đằng sau có một chiếc xe dừng lại ở ngay cạnh chiếc xe này. Một người đàn ông bước xuống xe, vẻ mặt u ám, đôi mắt sâu kia cũng không nén nổi cơn giận dữ.

“Tiểu tử mày đừng…” Mấy chữ “xen vào việc của người khác” còn chưa nói ra miệng, đã bị anh đánh vào mặt một cái. Một gã khác thấy thế thì bước lên phía trước, cũng bị anh đá một cái bay ra ngoài.

Mấy gã kia thấy anh không phải người dễ chọc vào nên túm nhau chạy đi.

Tô An Ninh không bị bắt nữa nên quay đầu lại nhìn Cố Thời Cảnh, mở to hai mắt nhìn anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc nơ màu đỏ sậm bị kéo tới một bên, hơi lỏng lẻo, lộ ra một phần da thịt trắng nõn. Xương quai xanh đẹp đẽ của anh cũng bởi vì nhịp thở thật sâu mà một càng lộ ra vẻ có lồi có lõm.

Sau lưng anh là một luồng ánh sáng, giống như thiên thần từ trên trời rơi xuống vậy.

Giờ phút này, trong nháy mắt này, anh đối với cô mà nói, cũng không phải chỉ là thiên thần.

Ánh mắt của anh cũng vừa đúng lúc đụng phải đôi mắt cô. Trong đôi mắt ấy vẫn còn chứa đựng vẻ nổi giận chưa được tiêu tan. Trong nháy mắt nhìn vào cô, anh lại khôi phục thành sắc thái bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Anh lại gần, hỏi, “Không sao chứ?”

Tô An Ninh cũng không hiểu vì sao mà nước mắt mình đột nhiên chảy ra, mà cũng đã chảy ra rồi nên không thể ngăn lại nổi nữa.

Gặp được Cố Thời Cảnh ở nơi này dường như khiến cho cô tháo lớp phòng bị của mình xuống, cả người cũng hơi mềm nhũn ra.

Tuy nói cô xông xáo trong ngành giải trí từ nhỏ, nhưng đến cùng thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ tuổi hai mươi mà thôi. Ở một nơi không người qua lại thế này, lại gặp phải chuyện thế này, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy sợ hãi.

Thấy nước mắt của cô chảy ra, lòng Cố Thời Cảnh cũng căng ra.

Anh đưa tay lau nước mắt của cô, sau đó lại đưa tay ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, không sao cả.”

Tô An Ninh cũng không muốn khóc, chỉ là nước mắt không kìm được cứ chảy xuống. Cô hít hít cái mũi, khóc huhu, không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng người thì run lên một cái.

Không biết chờ đến tận lúc nào, thời gian trôi đi Tô An Ninh mới thôi khóc nổi. Cô đưa tay che nửa gương mặt của mình lại, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, “Thầy Cố, sao thầy lại đến đây ạ?”

Chẳng lẽ anh đi công tác ở đây nên trên đường đi ngang qua sao?

Anh nói, “Em gọi điện thoại cho tôi.”

Lúc ấy Cố Thời Cảnh đang họp, nhận được điện thoại của cô, nghe cô nói rằng mình gặp chuyện rồi, ngay cả áo khoác cũng không cầm theo, chỉ cầm lấy điện thoại di động, ném hết đống người ở trong phòng họp sang một bên, lái xe đi tới đây.

“Tôi gọi điện thoại cho anh sao?” Tô An Ninh hít mũi một cái, hốc mắt ửng hồng, trong đôi mắt mang theo nước mắt.

Không phải cô gọi cho Hủ Hủ sao? Cũng có khả năng tay run nên ấn nhầm.

“Lên xe đi.” Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cô.

Bây giờ trời đã hoàn toàn tối rồi, nhiệt độ cũng hạ xuống rất thấp, trong không khí mang theo chút lạnh lẽo.

Tô An Ninh gật gật đầu, đi theo sau lưng anh, lên xe.

Cố Thời Cảnh bật điều hoà trong xe lên, luồng gió ấm áp chậm rãi chảy xuôi, bay tới mọi ngõ ngách trong xe.

Bàn tay đang lạnh buốt của Tô An Ninh cũng dần dần có nhiệt độ.

Cơ thể cũng dần dần ấm áp hơn.

Tô An Ninh đã trở về trạng thái bình thường, nghĩ lại vừa rồi dáng vẻ khóc trước mặt Cố Thời Cảnh nhất định xấu muốn chết, bây giờ lại hơi xấu hổ, không dám nhìn anh.

“Có đói bụng không?” Cố Thời Cảnh thấy cúi đầu, vẻ mặt ảo não, hơi buồn cười.

“A.” Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, thấy mặt mày anh mang theo ý cười, lập tức đưa tay che mặt, “Không ạ, vẫn còn no ạ.”

Anh hỏi, “Còn sợ không?”

Tô An Ninh lắc đầu, “Ổn rồi ạ, cảm ơn thầy Cố nhiều.”

“Ừm.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, “Vậy chúng ta quay về.”

Tô An Ninh gật đầu.

Xe chậm rãi chạy đi, Cố Thời Cảnh mở “Phật giới’ lên, giai điệu du dương chậm rãi phiêu tán đến bốn phía, giọng ca trầm thấp vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Trong tâm Tô An Ninh không hiểu sao bỗng thấy yên ổn. Cô dựa vào thành ghế, thả lỏng xương cốt.

Cố Thời Cảnh thấy cảm xúc cô đã ổn định lại, mở miệng hỏi, “Sao em lại ở một mình?”

Tô An Ninh nghe bài hát đến độ như bước vào cõi thần tiên, bỗng nghe thấy Cố Thời Cảnh hỏi thì “dạ” một tiếng, “Cái gì ạ?”

Cố Thời Cảnh nhẫn nại lặp lại một lần nữa

Lúc này Tô An Ninh mới hắng giọng một cái rồi trả lời, “Tôi tham gia hội kí sách của một cô bạn, trên đường cao tốc thì bị kẹt xe, mà tôi lại muốn đi đường khác cho nhanh. Trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên bác tài bỏ tôi lại đi mất ạ.”

Cố Thời Cảnh trầm mặc một lúc, sau đó nói, “Sau này có việc gì có thể nói với tôi.”

Tô An Ninh cười đáp lại một câu, nhìn nửa bên mặt đẹp trai của Cố Thời Cảnh, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, len lỏi khắp mọi ngóc ngách.

Đến nội thành thì đã chuẩn bị đến rạng sáng, cả thành phố chìm trong màn đêm đen.

Xa xa ánh đèn chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Đường đi khá xóc khiến cho Tô An Ninh hơi buồn ngủ, cô nhắm mắt lại nhưng đầu lại cứ rất tỉnh táo, làm thế nào cũng không ngủ được.

Đến nội thành, nhìn thấy từng chút ánh đèn, trong nội tâm cô hoàn toàn thanh tĩnh trở lại.

Cố Thời Cảnh thấp giọng hỏi, “Muốn đi đâu?”

Muộn như vậy rồi, khẳng định là không thể quay về trường được. Chìa khóa trong nhà cô cũng không lấy, mà cái dáng vẻ này thì cũng không muốn vào khách sạn, bị người ta chụp được rồi lại rước thêm một đống chuyện,

Dường như cô không có chỗ để đi.

“Tôi có thể qua đêm trong xe không ạ?” Cô mở to mắt nhìn anh, ngoại trừ cách này ra thì hẳn là chẳng còn cách nào khác tốt hơn

Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi có một nơi khá được.”

“Dạ?”

*

Tô An Ninh đặt đũa xuống, sờ cái bụng tròn vo của mình. Xong đời, ăn nhiều quá rồi.

Ngẩng đầu nhìn Cố Thời Cảnh ở đối diện, anh ăn cơm chậm rãi, trong bát còn một nửa.

Anh đưa mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi, “Ăn xong rồi à?”

“Vâng, ngon lắm ạ.” Tô An Ninh gật gật đầu, vẫn không quên khen một câu, “Tay nghề của thầy Cố siêu cao minh, sau này ai gả cho thầy ấy à, nhất định ngủ rồi cũng tỉnh vì cười.”

“Thật à?” Khóe miệng Cố Thời Cảnh hơi cong lên, đôi mắt sắc sáng sáng, tâm tình dường như rất tốt.

“Đúng vậy đúng thế.” Tô An Ninh gật đầu.

Thấy anh đặt đũa xuống, Tô An Ninh chủ động thu dọn bát đũa. Ăn cơm của người ta, đương nhiên phải làm chút chuyện để đáp lại rồi.

“Để cho tôi, em đi nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải tranh tài.” Cố Thời Cảnh đưa tay ngăn cô lại, “Căn phòng thứ hai ở giữa ở tầng trên, có thể tắm giặt quần áo được, đêm nay em chấp nhận một chút nhé.”

“Vậy phiền thầy Cố rồi ạ.” Tô An Ninh cười, đôi mắt đen sáng ngời.

Cố Thời Cảnh quay người đi vào phòng bếp.

Tô An Ninh không lên tầng, đi dạo một vòng trong phòng khách. Cách bày trí ở phòng khách vô cùng đơn giản, ngoại trừ những vật cần thiết thường ngày thì không còn gì khác nữa.

Lấy hai màu trắng đen làm chủ, trang trí phong cách thiên về vẻ hiện đại.

Cũng phù hợp với tác phong trước sau như một của Cố Thời Cảnh.

Cố Thời Cảnh đi ra, thấy cô đang dừng ở trước bể cá đùa con cá nhỏ, liền đi tới.

“Có mệt không?”

“Thầy Cố đến rồi ạ.” Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn anh, chỉ vào con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng trong hồ cá, nghiêng đầu cười nói, “Cá thầy nuôi xinh xắn quá ạ.”

Cố Thời Cảnh nghe vậy thì cười cười, cầm mồi câu cá trong ngăn tủ ra, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi, “Muốn cho nó ăn không?”

“Được ạ.” Tô An Ninh đưa tay trái ra trước mặt anh, Cố Thời Cảnh cho cô một chút mồi câu.

Tô An Ninh nắm mồi câu thả vào trong hồ cá, mấy con cá nhỏ nhìn thấy đồ ăn thì nhao nhao bơi tới, tranh cướp lẫn nhau để lấy đồ ăn.

Ngón tay Tô An Ninh đặt lên tấm kính, chỉ vào cá con, cười với Cố Thời Cảnh, nói, ” Thầy Cố này, thật đáng yêu quá đi mất.”

Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cô, thấy đôi mắt cô cong cong, khẽ cười một tiếng, “Ừm, em cũng rất đáng yêu.”

Tô An Ninh, “…”

Cô đang nói mấy con cá nhỏ cơ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.