Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 45: Chịu đòn nhận tội




Editor: Ngạn Tịnh.

"Làm sao? Bị tôi vạch trần thẹn quá hóa giận?"

Nhìn ánh mắt của cô, anh một câu cũng không phản bác được.

Nói cái gì? Ngay cả chính anh cũng không biết có chỗ nào không đúng!

Trừ bỏ vì Tiểu Nhu ra thì còn có thể là vì gì...

Là không nghĩ tới, hay là chưa từng muốn nghĩ...

-

Thân thể Cung Tiểu Kiều nhỏ nhắn xinh xắn bị áo choàng màu đen bao phủ, cơ hồ không nhìn ra là đang di, mà giống như ma trơi bay qua lượn lại.

Trong biệt thự Kim Bích Huy Hoàng tề tụ một đống nhân vật nổi tiếng trong các giới, đủ loại kiểu trang phục, xa xỉ hoa lệ.

Cô đi lại trong đám người, giống như dị loại không phù hợp.

"Ôi mẹ ơi! Nguy hiểm thật, cây đao lớn như vậy, người anh em, xin biết kiềm chế một chút!" Một bên truyền tới giọng Thẩm Nhạc Thiên kêu lên.

Cung Tiểu Kiều xoay người một cái, Thẩm Nhạc Thiên vội vàng ôm lấy người đẹp trong ngực cùng ngồi chồm hổm xuống tránh cây đại đao kia.

"A? Là Tiểu hồ ly à... Sao em lại thay bộ này..." Lúc Thẩm Nhạc Thiên ngồi chồm hổm thấy được gương mặt cô thấp thoáng trong áo choàng, đôi tròng mắt thoạt nhìn có chút âm trầm.

Cung Tiểu Kiều nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người, tự ý đi ra ngoài.

Lần này Thẩm Nhạc Thiên không thể tránh thoát, trán gắng gượng bị mặt đại đao vỗ một cái, lỗ tai ong ong cả lên.

"Nhạc Thiên, Nhạc Thiên anh không sao chứ? Người này là ai chứ! Sao lại không lễ phép như vậy!" Người đẹp ở bên cạnh than phiền.

"Thẩm Nhạc Thiên, có thấy Tiểu Kiều đâu không?" Lãnh Tĩnh không ngừng nhìn quanh trong đám người.

"Trước mặt đấy, đội cái mũ áo choàng màu đen, khiêng cái lưỡi hái lớn đấy đấy... À đấy, lại nói, Tiểu Tĩnh, cây chổi đó hình như là đem ra cưỡi mà? Sao em lại cõng sau lưng chứ? Đây là hóa trang cái gì đây?"

"Chuyện không liên quan tới anh." Lãnh Tĩnh vội vàng đuổi theo, Đường Dự theo sát sau lưng.

-

Cung Tiểu Kiều chưa đi được mấy bước liền bị một nữ phù thủy cõng chiếc chổi sau lưng chặn lại.

Nữ phù thủy hồng hộc lấy cây chổi sau lưng ra, trịnh trọng nâng tới trước mặ cô, "Tiểu Kiều..."

Cung Tiểu Kiều: "..."

Đường Dự ở bên cạnh chuyên nghiệp giải thích, "Khụ khụ, đây là chịu đòn nhận tội!"

"Tiểu Kiều, thật xin lỗi, xin cậu tha lỗi cho tớ!" Lãnh Tĩnh khẩn trương nhìn Tiểu Kiều, trong lòng suy nghĩ, Đường Dự, nếu cách nàu không được anh nhất định phải chết!

Cung Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh vẻ mặt áy náy. Khác với Cố Tiểu Nhu cùng Tần Nghiêu đều là tình cảm do ngày ngày ở chung tích lũy, đối với Lãnh Tĩnh, cô hoàn toàn không rõ thế mà vừa gặp lại như đã quen từ lâu.

Sau khi xảy ra chuyện, trừ Cố Hành Thâm, người giúp cô nhiều nhất chính là Lãnh Tĩnh.

Bởi vì không yên tâm để cô một mình, Lãnh Tĩnh thậm chí buông bỏ yêu thích của bản thân, mặc kệ sự phản đối của người nhà, cùng cô đến nghành biểu diễn, lại phí nhiều tâm tư tìm người hỗ trợ, để cùng một phòng ngủ với cô.

Nếu như không phải có Tiểu Tĩnh, có lẽ sau khi trải qua sự kiện kia, cô sẽ không bao giờ tin tưởng cái gọi là bạn nữa.

"Tiểu Tĩnh, tớ làm cậu khó xử rồi..." Cung Tiểu Kiều mỉm cười nhìn cô, thần sắc lại rất lãnh đạm.

"Sao có thể! Là tớ không tốt, là tớ không đủ nghĩa khí! Tớ không cùng cậu chung mối thù, còn trợ Trụ làm nghiệt, tớ quả thật quá không phải là người!"

Đường Dự ở bên cạnh phụ họa, "Ừm ừm, thật không phải là người!"

Lãnh Tĩnh liếc mắt trừng qua.

Cung Tiểu Kiều nhìn lấy cô, "Tiểu Tĩnh..."

"Cậu cứ nói đi! Cậu mắng tớ cũng được, đánh tớ cũng được, cái gì cũng được cả!"

"Tớ rất tức giận, thật sự rất tức giận..."

"Tớ biết... Thật xin lỗi..."

"Cho nên..."

Lãnh Tĩnh khẩn trương nhìn cô.

"Bắt đầu từ hôm nay, cậu không còn là bạn của tớ nữa!"

"Tiểu Kiều..." Lãnh Tĩnh hoàn toàn ngây ngốc.

"Tiểu Kiều!" Đường Dự nhíu chặt chân mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.