Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 32: 32: Cái Giá Phải Trả





Thiệu Chính và Chu Tường bọn họ cuối cùng không có phụ lòng sự hy sinh của Mã Chấn Hổ, thành công đột kích phòng tuyến hậu phương của địch, hoàn thành nhiệm vụ trảm đầu tư lệnh quân địch.
Diễn tập quân sự thắng lợi, cũng không có làm cho bộ đội Hoa Nam Lợi Nhận vui mừng, Thiệu Chính và Chu Tường thậm chí còn không tham gia vào buổi khen thưởng theo thông lệ sau đó, vội vã chạy vào doanh trại.
Đại đội trưởng Trần đứng một mình trên bục cạnh sân huấn luyện, cả người toát ra vẻ buồn bã nồng đậm trong ánh chiều tà.
Thiệu Chính bọn họ trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng, vội vàng dừng bước nhưng không có một người nào dám tiến lên hỏi.
Trần đội yên lặng đứng hồi lâu, quay đầu nhìn bọn họ, trong mắt mang theo vô tận bi thương, thở dài nói: “Các cậu trở về trước nghỉ ngơi đi…”
Thiệu Chính lắc đầu, nhìn ông với vẻ mong chờ: “Trần đội, chúng tôi không mệt… Chúng tôi muốn đi xem Mã Chấn Hổ!”
Chu Tường vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đại đội trưởng, chúng tôi không mệt, chúng tôi muốn đi gặp đồng đội!”
Đại đội trưởng Trần nặng nề thở dài: “Hiện tại đi cũng không gặp được cậu ta… Các cậu vẫn là trở về đi!”
Vài người còn muốn nói gì nữa, Trần đội khoát tay, mệt mỏi nói: “Đây là mệnh lệnh!”
Thiệu Chính và Chu Tường bất đắc dĩ liếc nhau, chỉ có thể về trước nghĩ ngơi hồi phục.

Nhưng ai có thể yên tâm?
Đó là chiến hữu của bọn họ, ngày đêm bên nhau, cùng ăn, cùng khổ luyện… Đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn!
Nhưng bây giờ, đồng đội của họ đã bị đưa lên trực thăng cấp cứu, bọn họ vì nhiệm vụ mà không thể ở bên cậu ấy, ngay cả giờ muốn gặp cũng không được.
Phùng Duệ nhìn mọi người ủ rũ, trầm giọng nói: “Giống bộ dáng gì nữa! Mã Chấn Hổ là anh em của chúng ta! Là Hoa Nam Lợi Nhận! Cậu ta nhất định có thể vượt qua! Các cậu như vậy thật sự là làm cho cậu ta mất mặt!”
Chu Tường nâng cao tinh thần, gật đầu nói: “Đúng vậy, Mã Chấn Hổ không có việc gì! Cậu ta thường nói mình có vận khí tốt, có thể gặp dữ hóa lành!”
Lời tuy nói như vậy, nhưng chẳng ai thấy được an ủi, ban đêm chẳng ai ngủ yên sau một ngày diễn tập vất vả căng thẳng như vậy.
Một chiếc giường trong ký túc xá bị bỏ trống.

Mã Chấn Hổ có một thói quen xấu khi ngủ, đó là ngáy to đến mức cả ký túc xá không thể ngủ được.


Ban đầu thực sự rất khó chịu, nhưng sau đó bọn họ đã quen với điều này, vì vậy bây giờ khi xung quanh đột nhiên im lặng, tất cả đều cảm thấy rằng thiếu một cái gì đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mặt khác, ngay khi diễn tập kết thúc, Nguyên Soái và Niếp Duy An vội vã đến bệnh viện, Mã Chấn Hổ đang được cấp cứu, nhưng người thân của cậu ấy không có ở đó, vì vậy bác sĩ phải yêu cầu Nguyên Soái ký vào giấy phẫu thuật.
Nguyên Soái bóp nát tờ giấy mỏng, ngón tay dùng sức đến tái nhợt, khuôn mặt khó coi dọa người, toàn thân toát ra sát khí lạnh lùng.
Đôi mắt sắc bén của anh phảng phất phủ một tầng băng, nhìn chằm chằm bác sĩ trước mặt, gằn từng chữ hỏi: “Anh có biết cậu ta là một quân nhân không? Anh muốn cắt bỏ chân? Anh là đang hủy diệt sự nghiệp và lý tưởng của một quân nhân chuyên nghiệp!”
Niếp Duy An giữ chặt Nguyên Soái: “Bình tĩnh một chút!”
Bác sĩ làm việc ở bệnh viện quân y nhiều năm, loại chuyện này gặp qua cũng nhiều, mặc dù có chút khiếp sợ trước Nguyên Soái, nhưng cũng cố hết sức trấn tĩnh giải thích: “Tôi có thể hiểu được tâm tình của anh, tôi cũng là một quân nhân… Nhưng nếu cậu ta không cắt cụt chi, mạng sống cũng khó đảm bảo được!”
Niếp Duy An đã có chuẩn bị tâm lý, lúc này nghe vậy cũng không khó tiếp nhận như Nguyên Soái, ôm chặt cánh tay anh khuyên nhủ: “Nghe bác sĩ! Đừng trì hoãn vết thương…”
“Nghe như thế nào?” Nguyên Soái chợt quay đầu, dùng sức lắc lắc giấy phẫu thuật, “Các người muốn tôi như thế nào ký lên tờ giấy này? Các người muốn tôi đối mặt với cậu ta như thế nào? Sao tôi còn dám đối mặt với lính của tôi.”
“Nguyên Soái!” Niếp Duy An giận tái mặt, “Này không phải lỗi của anh! Đây là chuyện phát sinh ngoài ý muốn.”
Khuôn mặt của Nguyên Soái đầy tức giận, đôi mắt tràn đầy sự bất lực.
Niếp Duy An dịu giọng lại và vỗ nhẹ vào lưng anh: “Họ sẽ không trách anh, bởi vì họ là những người lính.

Mã Chấn Hổ cũng sẽ không hận anh vì đã ký giấy phẫu thuật này, bởi vì cậu ấy cũng là một người lính! Nhưng nếu làm chậm trễ việc chữa trị… Đại Soái, sau này anh mới không thể đối mặt với mọi người!”
Nguyên Soái mím chặt môi một lúc lâu, vẻ mặt ủ rũ không nói gì cầm bút lên, hung tợn ký tên, từng nét, từng nét, như khắc sâu vào tim, nét chữ cứng cáp như dao cắt vào thịt máu tươi đầm đìa…
Vị bác sĩ chờ đã lâu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy bản thỏa thuận rồi vội vàng đi vào phòng mổ.
Nguyên Soái im lặng dựa vào tường, hành lang chật ních nhân viên y tế bận rộn, còn có rất nhiều người nhà bệnh nhân giống bọn họ đang thấp thỏm chờ đợi.
Vài giờ này còn dày vò hơn là ẩn mình trong giá lạnh.

Sau ca phẫu thuật, họ không được gặp Mã Chấn Hổ, cậu được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt qua lối đi nội bộ.

Lúc đó đã rất khuya, họ là những người duy nhất bên ngoài phòng bệnh vẫn đang theo dõi.

Niếp Duy An từ bên ngoài mua vài chai nước, đưa cho Nguyên Soái và nói: “Đã muộn rồi, anh về đi… Tôi sẽ chờ ở đây.”
Mặc dù phát sinh sự việc ngoài ý muốn thương tâm như vậy, Nguyên Soái cũng không thể ở lại đây lâu.
Bọn họ là đội biệt kích số một, 24/24 giờ đợi lệnh, huống chi Nguyên Soái là trung đội trưởng, gánh vác nhiệm vụ của huấn luyện viên.
Ở bên ngoài lâu như vậy cũng rất khó, sáng mai phải trở lại quân doanh.
Niếp Duy An thở dài: “Anh ở đây cũng không được gặp cậu ấy đâu, trở về đi…”
Nguyên Soái khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Từ nơi này lái xe đến doanh trại mất ba giờ, ở lại thêm chút cũng không sao.”
Niếp Duy An không cố gắng thuyết phục anh nữa, cô biết rằng ở lại đây sẽ khiến anh cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút.
Sau tai nạn như vậy, sự nghiệp quân nhân của Mã Chấn Hổ đã kết thúc.
Niếp Duy An nghĩ về hồ sơ cô đã đọc, Mã Chấn Hổ là con trai duy nhất trong một gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu không thể tiếp tục việc học vì vấn đề tài chính của gia đình mà theo cha đi làm ăn khắp nơi, sau được tuyển dụng vào quân đội.
Niếp Duy An yên lặng thở dài, chỉ hy vọng quận đội có thể chiếu cố cậu ta một chút, bằng không cuộc sống của gia đình Mã Chấn Hổ sau này sẽ rất khó khăn.
Khi Nguyên Soái rời đi, Niếp Duy An đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cô thậm chí còn không biết anh rời đi lúc nào, khi tỉnh dậy thì phát hiện anh đã không còn ở đây, trên người chỉ còn chiếc áo của anh ấy.
Niếp Duy An nhìn sắc trời, đã tờ mờ sáng, liền đứng dậy đi đến buồng vệ sinh rửa mặt, sau đó đi ăn chút gì đó bên ngoài bệnh viện.
Sau khi hết thuốc mê, Mã Chấn Hổ rốt cục tỉnh lại.
Niếp Duy An thay quần áo bảo hộ, mang giày vô khuẩn, đeo khẩu trang và bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy người yếu ớt nằm trên chiếc giường trắng, cô đột nhiên cảm thấy chua xót và suýt rơi nước mắt.
Mã Chấn Hổ tính cách thẳng thắn, khá thông minh, ngày thường luôn vui vẻ ồn ào, Niếp Duy An chưa bao giờ thấy cậu ta gầy yếu như vậy, trên người có rất nhiều dụng cụ và băng gạc quấn quanh đầu, trong lòng nhất thời cảm thấy khó có thể chấp nhận được.

Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa hẹn hò đã mất đi một chân, mất đi cuộc sống bình thường và cả sự nghiệp quân nhân mà cậu luôn yêu quý.
Mã Chấn Hổ gian nan quay đầu, vừa nhìn thấy cô liền hé miệng cười, nhưng vì vết thương đau nên dù cười chân mày cũng không giãn ra được.
Niếp Duy An cắn đầu lưỡi, cố nén nước mắt sắp trào ra, đi tới ngồi ở bên giường, điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt, nhẹ giọng nói: “Diễn tập thành công, chúng ta thắng rồi.”
Mã Chấn Hổ nở một nụ cười vui mừng, mở đôi môi khô khốc và nói một cách yếu ớt: “Em chỉ biết… Chúng ta giỏi nhất!”
“Ừm!” Niếp Duy An nắm lấy bàn tay vì truyền nước biển mà lạnh lẽo, nhiều năm khổ luyện đã khiến cho hai bàn tay này khô ráp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
“Cậu cũng giỏi nhất!”
Mã Chấn Hổ cười cười.
Niếp Duy An nhúng một miếng bông gòn vào nước, nhẹ nhàng làm ẩm môi và đỡ cậu uống nước qua ống hút.

Vừa chăm sóc, cô vừa kể chi tiết sự việc sau diễn tập.
Mã Chấn Hổ nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng bật cười thành tiếng, động tác chạm vào vết thương khiến cậu rít lên đau đớn.
Mỉm cười, Mã Chấn Hổ đột nhiên thở dài: “Trước đây em không có lối thoát, vác gạch trên công trường quá mệt mỏi… Cho nên em mới lựa chọn nhập ngũ.

Em không ngờ rằng việc đi lính sẽ mệt mỏi hơn nữa…”
Vào thì khó, nhưng ra quân lại rất dễ dàng, chỉ cần đánh một bản báo cáo là có thể rời đi.
“Nhưng đồ ăn rất ngon a…” Mã Chấn Hổ thở dài nói, “Em ở lại một năm, rồi hai năm… Từ liên đội đến đại đội trinh sát bộ binh… Sau đó em nghe nói đại đội đặc chủng rất lợi hại, vì vậy em muốn đến xem thử.

Liên đội trưởng nói với em rằng em có thể làm được, em là quân nhân xuất sắc của liên đội… Em được đề cử tham gia tập huấn trinh sát, sau đó giành thứ hạng và được vào Lữ đoàn bộ đội đặc chủng…”
Mã Chấn Hổ nhìn trần nhà, trong ánh mắt mang theo hoài niệm vô tận: “Vừa mới vào đại đội đặc chủng, ngày nào cũng bị huấn luyện viên mắng mỏ, bị cho ăn hành đủ kiểu huấn luyện… Chúng em cũng thầm mắng huấn luyện viên, ở sau lưng anh ấy nói đủ lời khó nghe… Mỗi ngày đều là huấn luyện cường độ cao, hết lần này đến lần khác chạm tới cực hạn thể lực, thật làm người ta sống không bằng chết…”
Niếp Duy An nước mắt lưng tròng, nghe đến đó không khỏi cười rộ lên: “Đúng vậy, huấn luyện viên của các cậu mỗi ngày đều trưng ra bộ mặt táo bón, tôi cũng muốn mắng anh ta!”
“Nhưng khi đó thật sự rất vui vẻ a… Nhiều anh em như vậy, chẳng phân biệt được ngày đêm huấn luyện cùng nhau, mỗi ngày kiên trì lại nhiều thêm một phần tự hào…” Mã Chấn Hổ sâu kín thở dài, “Rất nhiều người kiên trì không được chủ động chạy lấy người, chỉ còn lại vài người chúng ta trụ lại, em vẫn muốn có thể cùng các anh em kề vai chiến đấu… Nhưng bây giờ, chỉ còn cách giải ngũ thôi…”
Niếp Duy An rốt cục nhịn không được rơi nước mắt.
Mã Chấn Hổ mỉm cười, nhìn cô nói: “Nhưng em cũng rất vui mừng… Em đã không khuất phục trước khó khăn! Em rời đi với tư cách là bộ đội đặc chủng Hoa Nam Lợi Nhận, em rất tự hào!”

Niếp Duy An che mặt khóc thành tiếng.
Kể từ ngày đầu tiên chính thức trở thành quân nhân, cô đã không ít lần nếm trải nỗi đau thấu tim này, nhưng cho đến tận bây giờ, khi những sinh mệnh tươi trẻ ấy hy sinh vì quá trình huấn luyện và chiến đấu gian khổ, cô vẫn không khỏi xót xa.
Khi nào thế giới này không còn chiến tranh trên, và sự cống hiến của những người lính sẽ không còn cần thiết nữa…
Quân đội biến mất, thế giới hòa bình, đây là mong muốn sâu sắc nhất của mọi người.
Những người đó, từ ngày lên đường nhập ngũ phải xa người thân, ngày ngày tham gia huấn luyện, là vì cái gì?
Họ đi xa đã nhiều năm không thể về nhà, nhớ nhà cũng chỉ có thể trốn trong chăn chịu đựng, người nhà ngày đêm mong ngóng con cái, cuối cùng là vì cái gì?
Vô số chiến sĩ hi sinh hàng năm, rất nhiều gia đình vĩnh viễn mang theo nỗi đau mất đi người thân, nhưng dù vậy, họ vẫn kiên trì, đến tột cùng là cái gì?
Vì cái gì phải có chiến tranh…?
Không có lý do nào khác ngoài hòa bình!
Niếp Duy An gắt gao nắm tay cậu, nức nở nói: “Cậu là quân nhân giỏi nhất! Mã Chấn Hổ, cậu mãi mãi là…”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Mã Chấn Hổ rơi xuống, ngữ khí vô cùng cô đơn cùng tuyệt vọng, chậm rãi nói: “Tiếc nuối duy nhất của em… là còn chưa được tham chiến ở chiến trường thực sự.”
Niếp Duy An không biết cô đã ra khỏi phòng bệnh như thế nào, trước khi đi, cô hỏi Mã Chấn Hổ rằng cậu có muốn thông báo cho gia đình mình không, nhưng cậu từ chối, cậu sẽ nói với gia đình khi khỏe hơn và đợi cho đến khi mình có thể ra khỏi giường đi lại để tránh không làm cha mẹ buồn…
Mặt trời mùa xuân rất sáng sủa, hơi ấm khiến người ta thoải mái thở dài.

Trong mùa hồi sinh và sức sống này, một người lính trẻ đã kết thúc sự nghiệp của mình…
Có thể làm được gì?
Cô cũng là một quân nhân, khi cô vẫn có thể cầm súng chiến đấu bằng cách này hay cách khác, cô không gục ngã dù thế nào đi chăng nữa…
Niếp Duy An lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt dần dần khôi phục lại vẻ kiên định.
— Hết chương 32 —
 
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.