Kẻ Chi Phối Tâm Lý III

Chương 16: Bản năng (6)




Edit: Cải Trắng

[ Q2 ] Chương 16: Bản năng (6) – Tra hỏi

Chỉ một câu nói đã khiến Lý Xuân Phương sụp đổ.

Nếu bà không còn nữa thì sẽ không có ai chăm sóc hắn cả, không có ai chịu đựng tính tình của hắn mỗi khi chân hắn đau đớn...Con trai của bà phải làm sao bây giờ?

Mộc Cửu không tiếp tục nói nữa, cô để cho bà thời gian suy nghĩ, làm cho bà có thể tưởng tượng tới những cái sắp xảy ra. Bởi vì, so với việc nghe được, nhìn được thì thường thường tưởng tượng sẽ đáng sợ hơn rất nhiều.

Nhưng mà vài phút sau, Lý Xuân Phương đã ổn định lại tinh thần, bà cười cười, nếp nhăn bên khóe mắt càng sâu hơn: " Tôi hiểu rồi, đây không phải là chiêu mấy người dùng để dồn tôi tới đường cùng, buộc tôi phải khai con trai tôi ra sao? Tôi sẽ không mắc mưu đâu. "

Đột nhiên bà phản ứng lại, trong nháy mắt cảm thấy tự tin hẳn lên, cảm xúc của bà càng lúc càng kích động: " Còn nữa, có phải Cố An cũng chết rồi không? Mấy người căn bản không có chứng cứ! Mấy người đang lừa tôi. "

" Không lừa bà. " Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Tần Uyên đứng ở cửa, trả lời bà: " Cố An đã tỉnh rồi, hơn nữa cô ấy còn xác nhận và chỉ rõ là con trai của bà, Tưởng Thiên Trạch đã xúi giục bà sát hại cô ấy. "

" Không. " Đối với điều này, Lý Xuân Phương không thể tiếp thu được: " Cô ta đang nói dối, không phải lúc đó mấy người đều thấy hết rồi sao? Là tôi bóp cổ cô ta!! Là tôi muốn giết cô ta!! "

Đối với sự kích động của Lý Xuân Phương, ngược lại, Tần Uyên lại vô cùng ung dung bình tĩnh: " Hai người đều là hung thủ, điểm này không còn nghi ngờ gì cả. Bà bị nghi ngờ có liên quan tới vụ sát hại nên không thể thoát khỏi sự khống chế của pháp luật đâu, ngay cả con của bà cũng vậy thôi. "

" Còn nữa, vừa mới nãy thôi, con của bà đã nhận tội rồi. "

Trong nháy mắt, khi Tần Uyên nói ra câu đó, cả mặt của Lý Xuân Phương xám xịt lại, bà như tê liệt ngồi ở trên ghế, bà từ bỏ tia hy vọng cuối cùng đang giãy dụa, nhưng mà trong miệng bà vẫn nhỏ giọng nỉ non: " Không, không... "

Tần Uyên nhìn thoáng qua Mộc Cửu, sau đó rời khỏi phòng thẩm vấn.

Mộc Cửu cũng không có ý định ở lại đây nữa, cô không nhìn Lý Xuân Phương, đứng lên đi thẳng ra cửa.

" Vì con trai, tôi đã sai rồi sao? "

Thanh âm nghẹn ngào của Lý Xuân Phương từ phía sau truyền đến, Mộc Cửu nghe thấy, nhưng cô không trả lời.

" Nếu như con cô làm sai chuyện, cô sẽ làm như thế nào? "

Bước chân Mộc Cửu dừng lại ở cửa, cô quay đầu lại, tầm mắt cô dừng lại trên gương mặt toàn là nước mắt kia, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, cô nói: " Tôi sẽ không để cho sự việc như thế này xảy ra. "

Nói xong, cô quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, ngăn cản tiếng khóc từ bên trong truyền ra, Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa phòng thẩm vấn chờ mình, Tần Uyên.

" Anh làm thế nào để cho hắn nhận tội thế? "

" Chứng cứ. " Đầu tiên, Tần Uyên chỉ nói ra hai chữ, sau đó anh nói tiếp: " Ở trên máy móc dùng để tra tấn các nạn nhân đã thu thập được dấu vân tay của Tưởng Thiên Trạch, nhưng trước đó hắn lại nói là trước đó hắn chưa bao giờ tới cái phòng đó, càng không đụng tới những máy móc ở đó. Nhưng về sau thì có lời khai của Cố An, hắn không thể biện giải được nữa. "

Mộc Cửu căn bản không hề biết là có chuyện này: " Gian lận. "

Tần Uyên khoanh tay trước ngực, nhìn cô: " Anh đã để cho em chọn trước. "

Mộc Cửu im lặng vài giây, sau đó cô mới mở miệng nói: " Được, vậy em sẽ rửa bát đĩa một tuần, rồi nấu đồ ăn nữa, sau đó giặt quần áo một tuần, rồi...."

"... " Đội trưởng Tần đã bị uy hiếp: " Dừng, Mộc Cửu, em vẫn nên đi ăn bánh kem đi. "

" Thế hai tuần. "

" Một thôi. "

**

Khi còn nhỏ, Mộc Cửu từng được nghe qua về một câu chuyện xưa vô cùng chân thật về "tình thương của mẹ".

Một người tù nhân chuẩn bị chấp hành án tử hình, người đó đưa ra một thỉnh cầu cuối cùng, hắn muốn gặp lại mẹ hắn.

Ở trong ngục giam, hai mẹ con gặp lại nhau, mẹ nhìn đứa con trai của mình, khóc liên tục không ngừng.

Sau đó, người con trai nhìn mẹ, rồi đưa ra một lời thỉnh cầu, hắn muốn được uống sữa mẹ một lần nữa.

Là một lời thỉnh cầu cuối cùng, đương nhiên mẹ hắn sẽ đồng ý rồi. Bà cởi bỏ áo mình và áo ngực ra, bà nửa quỳ nửa ngồi ôm con vào trong lòng, đầu của hắn dán ở trên ngực bà, thật giống như một đứa trẻ con vậy.

Một cảnh tượng vừa dịu dàng vừa quỷ dị cuối cùng lại biến thành một hiện trường đẫm máu.

Bởi vì người con đã cắn vào đầu ngực của mẹ mình.

Sau khi bị người coi ngục kéo ra, trong miệng hắn đã đầy máu rồi, hắn đau đớn gào thét không ngừng với mẹ mình: " Đều tại bà, tất cả đều tại bà làm hại. "

" Tôi hận bà!! "

Mẹ hắn vừa đau lòng lại vừa khó hiểu, vì sao đứa con bà yêu thương từ bà tới lớn giờ lại bảo là hận bà? Thậm chí còn hận bà tới nỗi làm ra chuyện như này...

Vì sao chứ?

Là bởi vì "tình thương của mẹ."

Đứa con trai này từ khi còn nhỏ đã rất bướng bỉnh, lúc đi học tiểu học hắn đã biết trộm đồ ăn vặt từ các tiệm bán hàng nhỏ. Sau khi hắn trộm đồ hắn còn khoe đồ mình ăn trộm được với mẹ, khi đó mẹ hắn không hề quát mắng hắn, ngược lại còn khen hắn là một đứa trẻ thông minh. Đứa con trai "thông minh" này bắt đầu trộm cả tiền, đánh nhau, không chuyện ác nào là không làm, mãi cho tới khi,...hắn giết người rồi để bị bắt.

" Vậy kết thúc câu chuyện như thế nào? "

" Đứa con đó chết, người mẹ hóa điên. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.