Juliet Thành Bạch Vân

Chương 41: Thị huyết ma đầu nơi hoàng cung




Ngay lúc nàng còn đang lầm bầm chửi rủa trong lòng, chắc mẩm rằng lần này mình sẽ uống no nước hồ thì trước mắt bỗng hoa lên một chút. Dải sáng mầu vàng nhạt như nắng từ phía bên cạnh nàng vung lên quấn lấy chiếc nhẫn thu vào, sau đó thắt lưng căng thẳng cả thân người nàng rơi vào một vòng tay dịu dàng. Mùi hương ấm nồng nhưng cũng thanh thoát phả lại rồi người hẫng một lần nữa, nàng chưa kịp nghĩ gì thêm thì đã cảm thấy mặt đất bằng phẳng dưới chân. Cảm giác như lúc máy bay cất cánh khiến nàng choáng váng quay cuồng, hai tai lùng bùng loáng thoáng nghe có người nói gì đó nhưng toàn thân vô lực mềm nhũn ra phải tựa vào người đang ôm mình mới đứng vững.

- Hoàng thẩm?

Nam tuấn mỹ tựa hồ yêu nhíu mày nhìn bạch y nữ tử thân hình gầy nhỏ trong lòng mình. Hắn gần đây ưa thích yên tĩnh nên những hôm phải vào hoàng cung cả ngày thì sẽ tìm một góc khuất nào đấy mà nhắm mắt dưỡng thần mỗi khi được rảnh rang, hôm nay hắn chính là chọn một nhánh mộc lan nơi góc Tĩnh Tâm hồ của ngự hoa viên làm nơi ngủ trưa của mình. Âm khiến dương sai thế nào nữ nhân này lại cũng chọn bụi đỗ quyên gần đấy làm nơi nghỉ chân, hắn vốn cũng không để ý người phía dưới là ai cho đến khi nàng khe khẽ ngâm nga một bài hát kỳ lạ. Giọng ca tuy không thể sánh bằng những ca nương hắn vẫn nghe trước đây nhưng…..cũng vẫn khiến cho hắn cảm nhận được một sự day dứt nhẹ nhàng.

“…….Không thể nhìn thấy tâm hồn lạc lõng của chàng

Cũng không thể đoán được sắc màu trong mắt chàng

Một cơn gió thoảng qua, một giấc mộng dài

Ái tình cũng như là định mệnh, không thể đoán biết được……”

Giọng có chút quen tai nhưng hắn giờ không có hứng thú muốn biết, đang định lặng lẽ bỏ đi thì một tiếng quát vang lên khiến hắn cũng phải nhíu mày. Ra chỉ là những nữ nhân nhiều chuyện ưa thích mưu toan đấu đá nhau trong hậu cung của hoàng huynh, hắn lại càng chán nản quyết định làm ngơ đi. Nghe nàng kia ca thì hắn nghĩ rằng đây hẳn là một cái nữ tử nhu nhược nhưng si tình và dám yêu, sau đó thì mẩu đối thoại tức cười của nàng ta với mấy nữ nhân khác làm hắn vì tò mà phải hé mắt nhìn xuống. Không nhìn thì thôi, vừa thấy rõ nữ tử kia là ai hắn thiếu điều muốn ngã lộn cổ. Đó chẳng phải là nữ tử đã thành thân với Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp Cô Thành, Diệp hoàng thúc của hắn sao? Không ngờ trừ vẻ bề ngoài thì miệng lưỡi cũng….không thường đi. Rõ ràng chỉ cần nói rõ thân phận là được nhưng lại cố tình lấp lửng, nửa thật nửa giả mà chêu đùa nữ nhân ngu ngốc Huệ phi kia. Huệ trong “huệ chất lan tâm” sao? Tài nữ nổi danh kinh thành sao? Nếu không có phụ thân là tả thừa tướng có lẽ vị Huệ phi kia ngay cả cung nữ cũng không thể làm đi. Ánh mắt lại lướt về phía bạch y nữ tử, hắn…..không biết tên nàng. Cũng không biết gì về nàng hết, chỉ biết rằng trong khoảng thời gian bị xoá khỏi trí nhớ hắn đã quen biết và từng tặng cây trâm định thê của mình cho nàng nhưng….tiếc rằng nàng vốn không thuộc về hắn. Ngón tay không tự giác mân mê mảnh ngọc vẫn đeo nơi thắt lưng, phượng mâu dõi theo thân hình nhỏ nhắn linh động. Mâu quang tan ra một chút, trong đầu thoáng xuất hiện hình ảnh một đôi mắt to trong suốt thờ ơ với đuôi mắt dài và làn mi cong vút. Hình bóng nhỏ nhắn yêu kiều trong lớp sa mỏng manh như sương như khói đỏ tươi tiêm diễm quay người bước vào không gian trắng lạnh buốt giá nhưng vô cùng quen thuộc. Suối tóc tựa tơ huyền quấn theo vài bông tuyết trắng phiêu lãng, ngón tay hắn không tự giác vươn ra như muốn chạm vào những sợi tơ mềm mại ấy.

Ngay lúc ấy giữa mi tâm như có một thanh lợi kiếm xuyên suốt vào khiến những ngón tay như bạch ngọc khựng lại trong không trung. Phượng mâu nhắm chặt hiện ra nét đau đớn khốn khổ chỉ một thoáng rồi lại thanh tĩnh lại như cũ, hắn ngạc nhiên mở bừng mắt nhìn xung quanh. Vẫn là cây mộc lan bên Tĩnh Tâm trì trong ngự hoa viên, nữ nhân của hoàng thúc vẫn đang một bộ tinh quái nói gì đó chêu ghẹo đám phi tần nữ nhân của hoàng huynh khiến Huệ phi kia khó coi như con khỉ ăn phải ớt.

Bóng dáng vừa lướt qua là ai?

Thu bàn tay đang muốn vươn ra chạm vào thứ gì đó trong không trung của mình lại, hắn khẽ chạm đầu ngón tay vào mi tâm. Hoàn toàn không có gì bất thường cả, mới chỉ một chớp mắt vừa song hắn đã cảm thấy đầu như bị một thứ gì đó xuyên thẳng vào. Đau đớn chân thật đến mức hắn hoài nghi mình vì sao vẫn còn tựa người trên chạc cây này được, rồi hắn thấy bạch y nữ tử cảnh giác nhìn chằm chằm vào bàn tay vung lên của Huệ phi. Ngay khi Huệ phi ném vật nhỏ trong tay ra, bạch y nữ tử kia cũng biến sắc mà lao người theo. Nhìn cước bộ lung tung loạng choạng thì rõ ràng nàng không có một điểm nội lực hay võ công, hướng mà nàng ta lao ra lại chính là mặt nước Tĩnh Tâm hồ.

Trong đầu chỉ kịp nghĩ đến vậy, thân hình hắn liền vô thức hành động. Đến khi tỉnh thần thì đã rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này đây, ôn nhu cùng bảo hộ nữ tử vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này dường như chính là một loại bản năng. Mà bản năng thì thường đi trước khi cái đầu có thể suy nghĩ thấu triệt, ai thán trong lòng một chút hắn đưa mắt nhìn về phía những phi tần cùng thái giám cung nữ đã bắt đầu biến sắc. Sự chán gét khiến cho nụ cười thường trực trên môi cũng không thể xuất hiện, bạc thần ôn nhuận lầm đầu tiên lạnh lùng.

- Huệ phi, Diệp hoàng thúc cùng hoàng thượng sẽ cần một lời giải thích.

Trong sự kinh hoàng của Huệ phi cùng sự kinh ngạc đến quên cả hành lễ với hắn của mọi người, Phượng thân vương cúi xuống cách lớp tay áo ẵm bạch y nữ tử mà hắn gọi là hoàng thẩm lên định rời khỏi đấy thì một bàn tay thon nhỏ cầm chuỗi hạt đưa ra ngăn lại. Như phi nhíu mày nhìn chăm chú bạch ý nữ tử khuôn mặt đã chuyển sắc tái nhợt trong lòng hắn trầm giọng.

- Phượng thân vương xin dừng bước.

- Hoàng tẩu có điều gì chỉ giáo?

Như phi là nữ nhi duy nhất của Triệu tướng quân, người tự nguyện dành cả đời trấn thủ nơi Bắc Mạc quanh năm gió tuyết cũng như phải chống trọi với các bộ tộc người Hung Nô. Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì đáng nói nếu như Triệu tướng quân không phải là đường ca của mẫu hậu hắn, gia tộc mẫu hậu hắn ba đời đều là người trấn thủ biên cương cho Hạo Long quốc. Để ghi nhớ công lao, mỗi đời gia tộc sẽ có một nữ nhi tiến cung làm phi. May mắn thì có thể sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ như mẫu hậu, nên Như phi không chỉ là phi mà còn là biểu tỷ của hắn nữa. Hoàng huynh của hắn cùng Như phi cũng có thể tính là một đôi thanh mai trúc mã, từ đức hạnh khí chất đến dung mạo phong thái lẫn thế lực ngoại tộc nàng ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí hoàng hậu. Nhưng tiếc rằng cả hoàng huynh lẫn nàng chỉ có thể dùng hai chữ có phận nhưng vô duyên để nói, do một tai nạn ngoài ý muốn Như phi không những mất đi tiểu hoàng tử trong bụng mà còn mất luôn khả năng mang thai. Từ đó chỉ chuyên chú vào phật pháp, tình cảm hoàng huynh dành cho nàng cũng chỉ là kính chứ không phải yêu nên….bọn họ cứ như vậy.

Phượng thân vương nhướn mày nhìn vị hoàng tẩu cũng là biểu tỷ của mình, không phải nàng luôn thờ ơ việc hậu cung chỉ ra mặt giải quyết khi có việc quan trọng sao?

- Mau truyền thái y, thần sắc vị cô nương này không ổn.

Hắn biến sắc nhìn xuống nữ nhân trong lòng mình, quả nhiên nàng đã lâm vào hôn mê, hơi thở mỏng manh yếu ớt. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn vội nắm lấy mạch môn nơi cổ tay nàng. Tuấn nhan lập tức biến sắc, như không thể tin ngón tay dùng lực một chút mới có thể thoáng buông lỏng. Vẫn ôm nàng trong tay, thân ảnh nhoáng lên một cái đến trước Huệ phi. Kẻ vốn luôn được coi là thư sinh ôn hoà trói gà không chặt, một vị thân vương phong lưu tiêu sái trên môi luôn nở nụ cười điên đảo chúng sinh câu hồn lạc phách lúc này chỉ có thể dùng từ “thị huyết ma đầu” để chỉ. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến hương vị tanh nồng của máu. Hai ngón tay tao nhã xinh đẹp vươn ra nắm lấy cái cổ mỏng manh của Huệ phi, hành động vô cùng thành thục đẹp mắt như thể chỉ là vuốt ve nó mà thôi. Bạc thần nhếch sâu lên mê hoặc nhân tâm, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính nồng đậm đến từng hơi thở. Duy chỉ có đôi mắt là toát ra sát khí cùng ác ý đến mức Huệ phi hai chân mềm nhũn, toàn thân run rảy lợi hại.

- Giải dược!

Chỉ hai từ thốt ra thôi mọi người lập tức hiểu ý, vị cô nương này vừa nãy vô cùng hoạt bát thần thanh khí sảng. Vậy mà trong nháy mắt đã yếu ớt đến như vậy, chỉ có thể có một lý do duy nhất. Trúng độc! Người tiếp xúc với nàng gần nhất trừ Như phi chính là Huệ phi, có dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì sẽ biết ngay kẻ đáng nghi nhất là ai.

- Không….không…..không phải…..không phải ta, ta….ta….ta….không…..không….không biết hạ….hạ…hạ độc.

Huệ phi mắt trợn trừng trừng, đầu như trống lắc lưỡi xoắn thành cái nơ con bướm lắp bắp.

- Giải dược!

Ngón tay khẽ dùng lực, Huệ phi đã bắt đầu không thở được mặt tím bầm nước mắt nước mũi dàn dụa một tay nắm lấy cổ tay hắn cố gắng đẩy ra một tay liên tục xua xua. Các phi tần khác đã sớm bị doạ cho ngã ngồi hết cả, không ai dám phát ra một tiếng động dù có người đã bắt đầu thút thít khóc. Như phi thấy tình hình chuyển biến không tốt, vội chạy đến bên Phượng thân vương khuyên can.

- Giết cô ta thì vị cô nương này cũng không song, thân vương mau cho truyền ngự y.

Mâu quang chết chóc nhíu lại, vừa lúc muốn nghe lời Như phi mà buông Huệ phi ra thì một luồng khí tức lạnh thấu tâm can gào thét mà đến. Mọi người lại được một phen kinh hồn lạc phách nhìn về phía sau hắn, thân ảnh thon dài trắng lạnh như băng từ đằng xa chỉ trong chớp mắt đã phi thân đến gần. Càng gần bao nhiêu thì khí lạnh lại càng tăng lên bấy nhiêu, đến khi nam nhân như được tạc ra từ hàn băng vạn năm đứng cạnh Phượng thân vương thì cũng là lúc tràng hạt mà Như phi vô thức lần trong tay tách một tiếng đứt tung. Một trăm linh tám hạt châu bằng gỗ bắn ra tung toé một góc ngự hoa viên nhưng không ai có bất cứ hành động nào hết, ngay cả mắt cũng không động mà đều tập trung trên thân người nam nhân mới đến này.

Một thân thon dài thẳng tắp như tùng như bách, bạch y phi vũ tự phiêu. Ba ngàn sợi tóc như mực được búi gọn bằng bạch ngọc trâm, trường bào thêu mây bạc. Thắt lưng khảm tử ngọc, bên hông là một miếng ngọc bội tinh sảo hình vân. Một tay cầm bạc kiếm một tay chắp phía sau lưng mâu quang tối đen tựa hắc ngọc chưa một lần di động khỏi nữ nhân trong tay Phượng Vân. Ngũ quan tinh tế hoàn hảo tựa thần tiên nhưng nghiêm khắc không một tia gợn sóng chỉ có lãnh khí dầy đặc quanh thân là không ngừng lưu chuyển. Không khí căng thẳng áp người đến mức gió cũng phải ngừng thổi qua, nắng cũng không chiếu được tới. Ngay lúc tất cả tưởng như không bị đóng băng chết thì cũng vì nén thở mà chết thì một tiếng động khẽ khàng như tơ vang lên từ trong lòng Phượng thân vương.

- ….lãnh a~~~~

Bàn tay nhỏ vươn lên níu lấy y bào vàng nhạt, đầu nhỏ dụi dụi tìm kiếm vị trí thích hợp nơi hõm vai người đang ôm mình sau đó mới thở dài một hơi đầy thoả mãn. Làn mi khép chặt cũng không thèm lay động nhưng từ đầu mày, đuôi mắt đến khuôn miệng đầy đặn cong lên thoả mãn người nhìn vào đều có thấy nàng đang vô cùng thoải mái mà…..ngủ. Không những vậy còn….

-…..tướng công không tức giận, sẽ đóng băng người rất khó coi. Mau trở về phòng, đi ngủ…..

Tay cũng rất phối hợp đặt nơi vồng ngực vỗ về nhè nhẹ.

Yên tĩnh…..

Thực yên tĩnh.

Tuyệt đối yên tĩnh!

Răng rắc.

Âm thanh gãy nát như đâm thẳng vào ngực của những kẻ xui xẻo có mặt trong ngự hoa viên lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.