Vui vẻ thoải mái cùng Giáng Châu quay trở lại Ngưng Hương lâu thấy Phượng Vân cũng vừa đến đang định tiến vào.
- Đại ca…
Nàng hớn ha hớn hở chạy lại, mắt sáng bừng long lanh, gò mà phớt hồng làm
tất cả mọi người đứng trước Ngưng Hương lâu nhìn không chớp mắt nghĩ,
nam nhân sao lại có thể có bộ dáng đang yêu đến như vậy chứ?
- Đại ca, sao lâu rồi mới đến vậy làm đệ và tiểu muội nhớ muốn chết.
Mỗ nữ hoàn toàn quên mình đang là một thân nam trang níu lấy tay áo hắn
lắc lắc lại chu môi làm nũng, làm cho hắn tâm run lên không thể nào
không nở nụ cười yêu nghiệt yêu thương vỗ vỗ đầu nàng. Nếu là tuấn nam
mỹ nữ thì đây thực là cảnh đẹp ý vui nhưng lại là 2 kẻ nam nhân…khụ là
một nam nhân trăm phần và một nữ phẫn nam trang. Nên đổi lại là ánh mắt
kinh dị của tất cả mọi người trừ Giáng Châu, nàng nhẹ nhàng tiến đến hơi hơi gật đầu với Phượng Vân nghĩ nghĩ mình có thể làm nũng như vậy với
tam ca thì tốt quá nhưng là nàng…không dám a.
- Đại ca, mau vào bên trong chúng ta uống trà. Muội mới được tặng một ít bích loa xuân thượng hạng dùng rất được.
- Chỉ có muội muội là tốt nhất, tên tiểu quỷ này thấy ta chỉ làm nũng.
3 người lại một hàng vừa đi vừa nói chuyện đi vào, lên đến phòng của
Giáng Châu cũng đã nghe hết chuyện xảy ra lại Bách Hương trang. Phượng
Vân cười không dứt, lúc ngồi xuống nhận tách trà trong tay nha hoàn bê
lên vai vẫn run run.
- Tam đệ à, đệ là người bị hại hay là kẻ cướp vậy?
Mỗ nữ chớp chớp mắt đáng yêu tay không nhàn rỗi bốc vài miếng mứt quả nhấm nháp.
- Vậy mà là cướp sao? Họ Đoạt còn bị đệ bắt bồi thường nhiều hơn kìa, bạc thôi đã là gì đệ còn ẵm được rất nhiều thuốc quý của hắn nữa cơ. A,
muội muội ta chia cho muội muội ít “Thiên Sơn Tuyết Liên Trân Châu Cao”
nga~~~
- Là thánh cao ngàn lượng hoàng kim không cầu nổi của
Đoạt thần y sao? Nghe nói hơn 10 có vị quý phi từng tốn rất nhiều công
sức tâm huyết lẫn tiền bạc cầu Đoạt thần y một lọ nhỏ nhưng không được,
giang hồ đồn đại nó có thể cải loãn hoàn đồng tam ca đừng đùa cho muội
muội vui.
Giáng Châu cười cười nhưng khi nhìn thấy hũ ngọc to như cái đấu trong tay Tiêu Dao thì ngạc nhiên rớt cả tách trà.
- Này….
- “Thiên Sơn Tuyết Liên Trân Châu Cao” trăm phần do Đoạt thần y tự tay
sản xuất, hắn dùng để bồi thường ta khi ta vào dược phòng của hắn chôm
đồ bị rớt xuống hồ sen.
- Hahaha, ta không biết bội phục đệ đi
trộm đồ bất thành còn bắt người ta bồi thường, hay người bị trộm đồ còn
bồi thường kẻ trộm đây? Vậy mà cũng được nữa sao?
Mỗ nữ hếch cằm lên nói như đương nhiên.
- Dĩ nhiên, trái núi đệ dựa vào quá lớn mà!
Phượng Vân lắc đầu cười nghĩ Đoạt thần y cổ quái cuối cùng cũng gặp phải sát
thần rồi, Giang Châu thì che miệng khúc khích cười nghĩ tam ca của nàng
thật đáng yêu.
- Tam đệ, ta có chuyện muốn hỏi về muội muội song sinh của đệ.
Phượng Vân đột nhiên nhắc đến làm Tiêu Dao công tử chột dạ, mẹ nó bổn tiểu thư không phải lộ rồi đấy chứ? Mặt vẫn như cũ, nở nụ cười thiên chân vô tà
với Phượng Vân.
- Đại ca có chuyện gì sao?
- Cũng không có gì, ta chỉ thắc mắc muội muội của đệ và Diệp thành chủ là…quen biết thế nào thôi.
-Thế nào là thế nào?
Chớp chớp mắt giả ngu.
- Thì Diệp thành chủ băng sơn vạn năm không tan lại nhờ đệ chuyển cho muội muội của đệ dải lụa đó đó, không phải là….
- Phi phi phi, không có gì! Tuyệt đối không thể có gì nha.
Thấy nàng đột nhiên gấp gáp 2 người kia nhìn nhau nghĩ nhất định là có vấn đề.
- Tam đệ, đại ca chưa nói gì hết nha đệ gấp cái gì chứ? Chẳng nhẽ muội muội của đệ là ý chung nhân của Diệp thành chủ?
Phụt..
Mỗ nữ đang uống trà phun toàn bộ tách trà vào nha hoàn đứng bên cạnh, cười hắc hắc ngượng ngùng lắc đầu quây quẩy.
- Không thể có chuyện đó, muội muội băng thanh ngọc khiết, huệ chuất lan
tâm của ta không đời nào lại là…là người trong lòng của tên kia! Có
chăng…có chăng cũng chỉ là quan hệ giữa ân nhân và người chịu ân thôi.
Đúng vậy! Là muội muội của ta cứu hắn một mạng nên hắn mới…mới để ý muội muội ta một chút thôi, đến thân phận của hắn hắn cũng giấu muội muội
của ta thì nàng sao có thể là người trong lòng hắn đây?
Nhìn
biểu hiện từ đỏ bừng mặt kích động đến ảm đạm dần của ai đó Phượng Vân
bỗng cảm thấy bất nhẫn, muốn đưa tay xoá đi sự ảm đạm trên gương mặt
hắn. Vươn tay vỗ về gò má đang phụng phịu,xúc cảm non mịn làm hắn bất
ngờ! Đây là gương mặt, là làn da của nam nhân sao? Cũng quá…muốn vuốt ve thêm vài lần đi, giật mình với ý nghĩa kỳ quái của mình Phượng Vân
nhanh chóng thu tay lại khụ khụ mấy tiếng chữa ngượng, đột nhiên nghĩ
lại lời hắn nói.
- Từ từ, đệ nói muội muội của đệ cứu Diệp thành chủ một mạng không phải nàng ấy chính là nữ nhân rớt từ trên trời xuống đó chứ?
- Phải a!
- A, tam ca, mọi người nói nàng ấy là thiên nữ có phải không vậy?
Giáng Châu kích động túm lấy tay áo hắn, tiên nữ hạ phàm nha làm gì có ai không muốn biết.
- Bậy bạ, muội muội ta mà là thần tiên không phải ta là lão yêu quái? Tu tiên là phải mất ngàn năm nha!
- Không phải sao?
Thất vọng.
- Vậy sao nàng ấy lại từ trên trời rơi xuống?
Vẫn là Phượng Vân nắm vấn đề tốt hơn.
- Nói thì dài nhưng hiểu đơn giản là muội muội ta đắc tội với một vị lão
thần tiên nên bị túm đi, sau đó bị quẳng xuống nóc hoàng cung đại điện
mà vô tình chắn một kiếm cho tên băng sơn kia. Lại bị bồi thêm một đạo
lôi giáng nữa…thật là số khổ mà.
- Nói vậy muội muội của đệ thật sự không phải thiên nữ mà là bị thần tiên bắt đi sao? Đạo lôi kia là nhằm vào muội muội của đệ?
- Đúng vậy, muội muội băng thanh ngọc khiết của ta, muôin muội đáng yêu
thiên chân vô tà của ta huhuhu…từ nhỏ đã không được ta chiếu cố (toàn là lão ba, lão mẹ chiéu cố không à), lại bị lão râu dài kia bắt đi, không
hiểu ở trên ấy có phải chịu ấm ức gì không? Về với ca ca thì lại vì một
kẻ không quen biết mà suýt mất mạng, mới khỏi đã bị tên băng sơn kia khi dễ thân mang thương tích lại phải lặn lội bỏ đi. Ta đau đến thương tâm
liệt phế a, huhuuhu…
Phượng Vân và Giáng Châu bị một màn khóc
lóc thảm thiết trước mắt làm cho hồ đồ, cả 2 đều cảm thấy Tiêu Dao công
tử hẳn là một vị ca ca thương muội muội vô cùng. Hẳn là vậy nên mới có
màn coi nữ nhân là tinh hoa của trời đất nam nhân từ bùn mà thành kia,
lại vô cùng trân trọng đồ vật của muội muội không muốn ai chạm vào dải
lụa có gắn chuông vàng nhỏ, nên hắn mới đối sử với nữ nhân luôn dịu dàng tinh khiết không có một tia tạp niệm. Có lẽ hắn xem nữ nhân thành muội
muội của mình mà đối sử. Hắn là nam nhân không có được vẻ ngoài hùng
dũng nhưng khí phách hào sảng, tâm địa thiện lương trong sáng vô cùng.
Trong lòng những người trong phòng này hình tượng của Tiêu Dao công tử
toả ra ánh sáng thánh mẫu loè loè.
Hắn mà biết chắc nổ mũi vì tự kỷ, Đoạt thần y mà biết chắc phải chuẩn mạch lại hết cho những người này.
- Tam ca bớt đau lòng, muội muội của tam ca phúc lớn mạng lớn chắc chắn sẽ không sao đâu.
Giáng Châu dịu dàng thấm thấm nước mắt cho hắn, hắn cầm tay nàng cắn môi rưng rưng.
- Trên đời này đúng là chỉ có nữ nhân là tốt nhất a~~~
Phượng Vân nhìn hắn cắn cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt to trong sáng mang theo
tầng nước mắt lưu chuyển sóng sánh làm tâm hắn không tự chủ cũng phải
chao đảo theo. Lắc lắc đầu để thoát khỏi ý nghĩ kinh hãi mà không phải
một lần hắn có trong ngày, hắn có lẽ lâu không gần nữ nhân nên nhìn nam
nhân như thiếu niên mới lớn này mà nảy sinh cảm giác sao? Hắn từ trước
đến nay đều tự tin vào giới tính của mình nha, có lẽ phải tuyển thêm vài thị thiếp vào vương phủ rồi aizzzz.
- Đúng vậy tam đệ, đừng lo lắng quá. Có muốn đại ca phái người đi tìm?
- Không cần, muội muội của đệ hiện giờ tốt lắm.
Từ chối, mau từ chối. Tìm thấy mới có quỷ.
- Sao đệ biết? Đệ gặp lại muội muội rồi sao?
- Là cảm nhận a, nàng ấy thế nào đệ đều cảm nhận được ( nói đùa, ko phải ta đang rất tốt sao?)
- Là song sinh tương ứng sao? Thật tốt quá, chả trách đệ thương muội muội mình như vậy.
Hắn mỉm cười mị mắt nhìn tam đệ của mình làm ai đấy suýt rớt nước miếng,
thực là yêu nghiệt mà. Tiếp xúc với hắn nhiều nàng sợ rằng trái tim mình rụng mất, thực may mà nàng nhận hắn làm đại ca rồi nếu không sẽ có ngày không kìm chế được thú tính nổi lên mà khi dễ hắn mất. A di đà
phật…thiện tai thiện tai.
Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, nha
hoàn đến thông báo Lan mama mời Giáng Châu cô nương đến sương phòng có
đại công tử của phủ Thừa Tướng đến bái phỏng. Cười cười khẽ gật đầu với
Phượng Vân và Tiêu Dao nàng thướt tha bước ra cửa, nha nhoàn không được
phân phó cũng nhanh nhẹn bê cây cầm cổ đi theo sau.
Còn lại 2
người kia thì nổi hứng muốn đi xem công tử nhà Lại Bộ Thị Lang bị ngâm
nước sông thế nào rồi, bước lên xe ngựa của Phượng Vân đợi sẵn của bên
ngoài đi qua những con phố đông đúc náo nhiệt tiến qua cổng thành phía
nam về phía bờ sông. Đường đi cũng khá xa mà Tiêu Dao vốn sau khi trở về từ Bách Hương trang cũng mệt mỏi, ngồi cạnh Phượng Vân gật gù rồi dựa
hẳn vào vai hắn ngủ ngon lành.
Phượng Vân lắc đầu cười khổ nhìn
nam nhân đã trưởng thành nhưng hình dáng và tính tình cũng chỉ như một
nam hài mới lớn đang thoải mái dựa vào mình kia, xe ngựa dù được xa phu
điều khiển rất vững vàng cũng khong tránh khỏi xóc nảy lắc lư. Tiêu Dao
dần trượt từ vai xuống thành gối đầu lên lòng Phượng Vân ngủ, mi dài
cong vút khép xuống rợp bóng trên gò má hồng hồng, môi mọng đỏ hơi hé
mở. Ánh mặt trời chiếu qua lớp rèm phủ một tầng ánh sáng mờ mờ trên
người hắn, Phượng Vân đang nhìn chằm chằm người đang ngon giấc trong
lòng mình bỗng có một xúc động khẩn trương kỳ lạ. Ngón tay không tự chủ
được vuốt ve gương mặt non mịn như ôn ngọc, cảm giác mềm mại trơn nhẵn
lại ấm áp làm hắn thật sự lưu luyến, đầu tiên chỉ dùng lưng ngón tay trỏ vuốt ve, sau dùng 2 ngón tay rồi cuối cùng là dùng cả bàn tay ôm sát
gương mặt nhỏ nhắn ngón cái khẽ lướt qua mi mắt to rõ, qua lông mi cong
rậm, qua sống mũi thon thon , qua đôi môi hồng hồng. Hắn có ảo giác
người đang nằm trong lòng mình là nữ nhân vô cùng đáng yêu, một mùi
hương ngọt ngào như mật hoa phả và mặt hắn quyến rũ mời gọi, mời gọn hắn ghé môi nếm mật ngọt trên đôi môi dầy đặn hồng hồng. Hắn cúi xuống áp
môi mình lên định miết nhẹ một cái rồi thôi nhưng hơi thở ngọt lịm kia
lại như thôi miên khiến hắn vươn đầu lưỡi ra hưởng thụ, mút phiến môi
mềm mại vào hắn có cảm giác vẫn chưa đủ, người đang say ngủ bỗng “Ưm..”
một cái theo bản năng hé miệng ra, tay vòng lên cổ hắn như càng cổ động
hắn làm càn. Luồn qua khuôn miệng hé mở tiến vào quấn lấy chiếc lưỡi
đinh hương vuốt ve, chêu đùa, trằn trọc. Bao nhiêu với hắn cũng không đủ càng lúc hôn càng sâu, càng lúc người hắn càng nóng lên, khẽ dời bờ môi quyến rũ để lấy hơi nhưng một tiếng than nhẹ như dội nước lạnh vào toàn thân lửa nóng của hắn.
-”Diệp….”
Là hoàng thúc, người trong lòng hắn dĩ nhiên lại là hoàng thúc? Còn mình?
Oanh…
Hắn như nổ tung vì câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu, chưa nữ nhân nào
từng làm hắn mất tự chủ nhưng…cúi xuống nhìn một thân nam trang, tóc búi chỉnh tề trong kim quan của người trong lòng mình.
“Hắn là nam nhân! Hắn là nam nhân, ta bị đoạn tụ rồi sao? “
Ôm trán ngửa đầu tựa vào thành xe rên rỉ, nhưng tư vị ngọt ngào đê mê ấy
làm hắn rất muốn thử một lần nữa. Hôn một người cũng có thể làm người ta tham luyến như vậy sao? Cúi xuống nhìn người đang ngủ say, bỗng thấy
hàng mi hắn run rảy mày nhíu chặt lại, quát lớn một tiếng vùng đứng đậy.
- Chết tiêt! Lại dám khi dễ ta….
Cụp.
Tiêu Dao công tử của chúng ta có thói xấu là ngủ dậy thường bị mất trí nhớ
ngắn hạn, quên mất là mình đang trong xe ngựa. Khi ngủ lại mơ một giấc
mộng xuân bị ai đó vừa liếm vừa mút, tức giận nghĩ ngay đến Diệp thành
chủ nên vùng dậy phản kháng. Ai ngờ bị đụng một cái sao bay đầy trời, ôm đầu ngồi xổm xuống xuýt xoa lẩm bẩm.
- Thực con bà nó đen đủi mà, hắn là sao chổi sao mơ thấy hắn khi dễ cũng bị thương trên đầu…oa huhu ta thật là đáng thương.
Một bàn tay ấm áp chạm vào chỗ đau nhức trên trán nàng, giật mình ngẩng đầu lên là một đôi mắt hoa đào mị hoặc nóng rực nhìn mình. “Hoa mắt chăng?” Chớp chớp mắt lần nữa. “A, thật sự là hoa mắt. Đại ca sao lại có ánh
mắt như tên băng sơn kia nhìn ta được cơ chứ, ta hiện là một thân nam
trang a! Thực doạ người” để yên cho hắn giúp mình nhu nhu cái trán nàng
cười cười ngồi vào chỗ bên cạnh hắn.
- Đại ca, đệ mơ thấy ác mộng thôi.
Hắn lơ đãng thu lại tay, liếc mắt nhìn nàng một cái nở nụ cười quyến rũ.
- Vậy sao? Đệ mơ thấy gì vậy.
Soát một cái, mỗ nữ mặt đỏ bừng lắp bắp.
- A… Không, không có gì. Mơ thấy một kẻ đáng gét lại khi dễ ta thôi…
Trong đôi mắt hoa đào bỗng loé lên một tia phức tạp, rất nhanh lại trở về yên tĩnh như trước, dù nhìn thẳng vào mắt hắn lúc ấy cũng rất khó nhận biết nữa là mỗ nữ đang xấu hổ cúi đầu. Hắn quyết không buông tha dễ dàng như vậy, “lại khi dễ” sao? Chứng tỏ chuyện của hoàng thúc và hắn thật không đơn giản. Giọng hắn bỗng trở nên trầm thấp câu hồn vô cùng.
- Ai dám khi dễ tam đệ của ta? Nói ta nghe thử xem ta giết hắn.
Sao nàng có cảm giác đại ca đang giận nhỉ, lạnh hết cả nửa người.
- Không… Không có gì đâu, chuyện qua rồi mà.
Ngón tay hắn khẽ phất qua môi nàng, giọng lại càng sâu lắng hơn làm nàng
bỗng mềm nhũn người không tự giắc vươn lưỡi liếm liếm môi nuốt nước
miếng một chút. Toàn thân hắn tản mát một loại khí tức đặc sệt, vô cùng
nguy hiểm sắc bén nhưng cũng mị hoặc không thể cưỡng lại. Đây mới chân
chính là hắn sao? Là Ngọc Diện Diêm Vương hay là một con báo xinh đẹp
đang thôi miên con mồi của mình bằng những cử chỉ uyển chuyển mê người,
bằng đôi mắt trở nên đen thẫm sâu hun hút, ẩn sau hành mi cong cong khép hờ, bằng nụ cười tự tiếu phi tiếu như có như không. Mất đi hoàn toàn vẻ cợt nhả lười nhác mội khi, hắn như phủ lên mình một mầu đen ma mị,
quyến rũ con mồi không tự chủ được mà bước vào lãnh địa của riêng hắn.
Biết dấn thêm một bước vào phạm vi của hắn là phải trả giá đắt nhưng lại không muốn quay lại. Nàng ngây ngốc vươn về phía hắn mắt dần khép lại,
hắn đắc thắng nụ cười trở nên sâu hơn trên khoé môi, ánh mắt ghim chặt
lấy vẻ mặt mê mang của người trước mặt tay vươn lên định kéo sát nàng
vào người mình thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi đánh thức con mồi đã cắn câu của hắn.
- Chủ nhân đã đến nơi.
Tiêu Diêu công
tử chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn nam nhân yêu nghiệt đang nhìn mình mê hoặc, cười một cái thật sáng lạng giải trừ yêu thuật vừa mới trúng.
- Đại ca thật quyến rũ nga~~~ huynh mà là nữ nhân ta nhất định sẽ mang huynh về nhà ăn sạch sẽ ba ngày ba đêm.
Mỗ nam nhân yêu nghiệt suýt ghi danh là kẻ đầu tiên trong lịch sử chết vì
sặc nước miếng của chính mình. Hoàn toàn thất bại trong gang tấc, đã thế còn bị so sánh với nữ nhân.
- Khụ khụ… Khẩu vị của đệ thật lớn a, ba ngày ba đêm sao?
Hắn rùng mình một cái. Hãn =.=!!!
2 người đi đến bờ sông nơi đã có rất nhiều người tụ tập chỉ trỏ bàn tán,
trong sự che chở của Phượng Vân nàng tiến sát đến mép nước nhìn thành
quả của mình mà gập bụng lại ôm bụng cười. 8 tên gia nhân người hãy còn
cứng đờ đúng với biểu tình ôm chân ôm tay miệng há hốc mặt mày nhăn nhó, hiện tại đã trắng bệch vì ngâm đến ngực. Vị hoa phục công tử thì đã
tỉnh lại nhưng toàn thân yếu xìu cũng không khá hơn gia nhân của hắn là
mấy. Tất cả đều được buộc một sợi dây quanh eo để tránh bị trôi theo
dòng nước, bọn hắn có vẻ không được lòng mọi người quanh đây lắm nên chỉ thấy người ra xem và bình luận đùa cợt chứ không thấy có người vớt bọn
hắn lên hay thông báo cho người nhà bọn hắn đến cứu.
Phượng Vân
đúng là cười không nổi, đắc tội với ai chứ đắc tội với tiểu đệ của hắn
thì thật không tốt chút nào. Bỗng một trận xôn xao khác lại ồ lên, mọi
người tách ra cho một vị trung niên nam tử đầu đội mũ cánh chuồn, một
thân quan phục mầu tía thêu vân nhạn (nhạn bay trên mây. Chức quan văn
hàng tam phẩm theo quan phục thời Minh ) lưng thắt đai ngọc được hộ vệ
hộ tống đến, chẳng phải là Lại Bộ Thượng Thư Ninh Hoán đây sao? Nhìn
thấy vị công tử đã trắng bệch thì tái mặt vội sai người kéo hắn và những tên gia nhân dưới nước lên giọng run run không biết do tức giận hay do
xót nhi tử của lão.
- Thuần Nhi, sao lại ra nông nỗi này nói cho phu thân, phụ thân đòi lại công đạo cho con.
Gạt tay phụ thân đang lung tung lau nước trên mặt hắn ra, run run chỉ vào
Tiêu Dao đang đứng gần đấy. Nhìn theo ngón tay nhi tử bảo bối lão thấy
một thiếu niên nhỏ nhắn mặc tơ lụa thượng hạng mầu thanh thiên, tóc búi
gọn trong kim quan cài trâm vàng khuôn mặt đáng yêu tươi cười đến ngọt
ngào nhưng lọt vào mắt lão lại như gai đâm vào thịt như thiết chọc vào
xương. Nhẩy lên quát hộ vệ đeo đao bên cạnh.
- Còn không mau bắt tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này lại cho ta?
Bốn tên hộ vệ mặt không đổi sắc vươn móng vuốt chộp tới nhưng chưa kịp động vào một vạt áo của thiếu niên thì bị một luồng kình phong đánh bật ra
ngã hết xuống đất, Lại Bộ Thượng Thư vừa mới đỡ nhi tử của lão dậy cũng
lảo đảo 2 cha con ngã ngồi xuống đất. Đang định chửi ầm lên thì thấy
người đứng bên cạnh tên tiểu tử dám cả gan quăng con của lão xuống nước
thì chân nhũn ra bùm một cái quỳ luôn xuống, con trai lão ngơ ngác không hiểu gì còn cố thều thào.
- Phụ thân, người sao vậy? Sao lại sợ vậy chứ? Hắn chỉ là con của mao tặc thôi a, chính tai con nghe thấy hắn nói cha hắn là cái gì Kim cái gì Mao a, mẹ hắn lại là một cái sư thái
thì sợ cái gì?
Nghe thấy con mình chọc vào đại rồi mà vẫn cố nói những điều càn quấy trước mặt người kia hắn hận không bóp cổ tên nhi tử này luôn cho song.
- Nghịch tử im miệng, mau quỳ xuống.
- Nhưng…
- Quỳ xuống!
Phụ thân hắn chỉ có hắn là con trai độc nhất nên rất đau hắn, sủng hắn, cả
đời chưa nặng lời với hắn một câu, khi nãy còn hùng hùng hổ hổ muốn đòi
lại công đạo cho hắn sao giờ lại trừng mắt quát nạt hắn. Toàn thân run
rẩy còn dữ hơn hắn bị quăng xuống sông kìa, bất mãn nhưng cũng phải quỳ
xuống. Kinh ngạc không chỉ một mình hắn còn có vị Tiêu Dao công tử ưa
chọc hoạ nữa, biết là đại ca võ công cao cường nhưng không ngờ mới phất
tay áo một cái 4 tên hộ vệ cước bộ vững trãi cũng phải bay. Không những
thế Lại Bộ Thị Lang là hàng tam phẩm quan văn nga~~~cũng phải quỳ trước
đại ca? Hắn cũng biết đây là tên thị huyết ma đầu danh Ngọc Diện Diêm
Vương sao?
Lại Bộ Thị Lang run rảy đầu chạm xuống đất cung kính.
- Hạ quan Lại Bộ Thị Lang Ninh Hoán khấu kiến Phượng thân vương.
Tất cả mọi người xung quanh đều hút một ngụm khí lạnh, bao gồm cả mỗ nữ.
Thấy tất cả đồng loạt lục tục quỳ xuống, nàng lúng túng. Cả đời chưa
từng quỳ trước ai, chẳng nhẽ phải quỳ bây giờ sao? Một bàn tay liền đưa
ra nắm lấy khửu tay nàng, ngước nhìn lên trên, hắn khẽ nở nụ cười dịu
dàng lắc lắc đầu. Hắn không muốn nàng quỳ? Tốt quá đi, đại ca của nàng
là tốt nhất mà. Đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu cạnh Phượng thân vương
nàng lườm hắn một cái ý ” Lát hỏi tội huynh sau”.
Phượng Vân
cười khổ, tam đệ này của hắn quyết không tha cho hắn vụ này rồi, lát dỗ
hắn đi chơi cho hắn quên đi vậy! Nhìn đến tất cả mọi người đang quỳ
trước mặt, thu lại vẻ dịu dàng từ hắn lại toả ra một lại khí chất vương
giả trời sinh không giận tự uy, vẫn nụ cười nửa miệng cợt nhả, vẫn đôi
mắt hoa đào, vẫn khuôn mặt yêu nghiệt nhưng khí chất lại khác hoàn toàn. Không phải vẻ lười biếng nhàn nhã của Phượng đại ca, cũng không phải
con báo đen ẩn thân trong bóng đêm quyến rũ khi săn mồi Ngọc Diện Diêm
Vương, lúc này hắn là Phượng thân vương, kẻ đứng dưới một người trên
muôn vạn người. Cánh tay phải quản văn của hoàng thượng! Hắn nổi tiếng
là sát tinh của quan lại, gặp hắn trừ khi ngươi là thanh quan hay còn có lợi cho triều đình còn không chỉ có một chữ “Chết”!
- Mọi người đứng lên đi.
Giọng của hắn vẫn trầm thấp như vậy nhưng ko mang theo bất cứ tình cảm nào
cả, đều đều như máy hát phát ra. Nàng thật bội phục hắn, hắn rốt cục có
bao nhiêu khuôn mặt bao nhiêu tính cách đây?
Mọi người lục tục đứng lên nhưng hắn lại lạnh giọng.
- Phụ tử Ninh Hoán ta cho hai ngươi đứng lên chưa?
Hai cha con mặt trắng bệch, lão cha còn trắng doạ người hơn nhi tử của hắn bị ngâm gần 2 canh giờ dưới sông dập đầu bùm bùm.
- Thân vương tha tội, hạ quan quản giáo không nghiêm xin thân vương giơ cao đánh khẽ hạ quan sẽ chỉnh đốn lại nhi tử.
- Nhi tử của ngươi có tội gì? Ngươi có tội gì.
Hắn xoay người không nhìn hai kẻ đang dập đầu đến toác da chảy máu, tay bắt sau lưng mắt nhìn về phía ánh tà dương bên bờ sông Lạc Hà đẹp đến chó
lọi. Nhìn hắn như đang hưởng thụ ánh mặt trời và làn gió chiều mát lạnh
thổi từ mặt sông vào chứ không phải đang hạch tội một vị quan tam phẩm
đương triều.
- Hạ quan…hạ quan là quản giáo nhi tử không nghiêm khiến nó…khiến nó chuyên cậy quyền cậy thế áp bức người dân.
Mày kiếm khẽ nhướn, giọng điệu lại trào phúng lạnh nhạt.
- Chỉ như vậy?
- Dạ..?
- Nhi tử của nhà ngươi không cưỡng thưởng nữ nhi nhà người ta? Nhi tử của ngươi không vô cớ đánh người? Nhi tử của ngươi không mở sòng bạc cho
vay nặng lại? Nhi tử của ngươi không có chiếm đoạt điền sản?
Càng nghe mặt hai cha con càng tối sầm lại run kịch liệt không dám nói thêm
bất kỳ điều gì nữa, hắn đã tra rõ như vậy có nói nữa chọc hắn nổi giận
tội càng nặng hơn.
- Không còn gì để nói sao?
- Hạ quan quản giáo không nghiêm, hạ quan xin chịu tội. Chỉ xin thân vương…
- Hắn là nhi tử duy nhất của ngươi. Ta biết! Nhưng ngươi thân là Lại bộ
Thượng Thư chuyên việc quản lý hàng quan văn mà nhi tử của mình còn
không quản giáo được liệu ngươi có thể khiến cho các vị quan dưới quyền
ngươi hay những vị quan mà ngươi bổ nhiệm, thuyên chuyển tâm phục khẩu
phục ngươi không? Xét thấy 5 năm qua từ khi bổ nhiệm ngươi không hề phạp lỗi gì nghiêm trọng, lại không nhận thêm bất cứ thứ gì ngoài bổng lộc
của triều đình cũng là một vị thanh quan ta chỉ cảnh cáo giáng 2 cấp
xuống làm Lang Trung hàm chính ngũ phẩm, cắt bổng lộc một năm. Nhi tử
của ngươi tội không thể tha toàn bộ tài sản xung quốc khố và phân phát
cho những người bị hắn làm hại, hắn thì xung quân đầy đi Dương Quan
trong 3 năm, nếu trong 3 năm không thể lập được công trạng thì vĩnh viễn không được bước ra khỏi Dương Quan nửa bước.
Lại Bộ Thị Lang
giờ là Lang Trung Ninh Hoán dập đầu tạ ơn, run run không dứt. Thực may
mắn là lão đời này không bị chữ tham làm mờ mắt nếu không giờ phút này
đầu của lão đã chuyển nhà rồi, còn về phần nhi tử của lão vậy là quá
nương tay rồi chứ với từng đấy tội hắn xứng đáng bị đầy đi vùng biên
thuỳ xa xôi vĩnh viễn không được quay lại. Cho hắn thời gian 3 năm chính là mở một con đường sống cho để sửa chữa làm lại cuộc đời, nếu hắn
không cố gắng thì coi như lão không có đứa con nghịc tử này nữa.
- Người tới, thu hồi mũ ô sa chiết thượng ( mũ cánh chuồn có 2 cánh gập
ra sau hướng lên trời của quan văn triều Minh) của Lại Bộ Thị Lang, mang vị công tử đây đến quân doanh ngay ngày mai xuất phát đi.
4 hộ
vệ không biết từ đâu bay ra khuỵ 1 chân xuống hành lễ với hắn rồi nhanh
chóng lột mũ dẫn người đi như nước chảy mây trôi một chút ngắc ngứ cũng
không có, trong vòng chưa đến nửa nén nhan một vị quan tam phẩm bị hạ
xuống hàng ngũ phẩm, một vị công tử cẩm y ngọc thực bị đầu xuống làm
lính ở Dương Quan. Mọi người đều im lặng tán thưởng, xưa nay vẫn nghe
đồn Phượng thân vương “miệng mỉm cười lấy đầu người” nhưng bây giờ mới
thấy Phượng thân vương làm việc cứng rắn tác phong nhanh nhẹn dứt khoát
nhưng thấu tình đạt lý. Người dân hâm mộ không thôi, đặc biệt là nữ
nhân. Từ con nít 8 tuổi đến cô nương 18, lão nương 68 nhìn thấy hắn đều
gương mặt ửng hồng thần thái bay tất cả một bộ đều là thiếu nữ thẹn
thùng lần đầu nhìn thấy tình lang trong mộng. Hận mình không thể tiến
lên xé được một mẩu y bào của hắn về làm kỷ niệm nhìn vật nhớ người,
không thể tiến lên mà thưởng cho gương mặt liêu nhân kia một vết cắn.
Nàng lắc đầu nhìn hắn, đôi khi nàng nghĩ hắn thật thoải mái vô tư nhưng bây
giờ nghĩ lại đấy cũng chỉ là một phần mặt nạ của hắn thôi. Đây cũng vậy, khí chất vương giả kia, thái độ lạnh nhạt kia…nàng biết hắn bất nhẫn
khi giáng chức của Lại Bộ Thị Lang nhưng nếu không làm vậy thì sẽ không
răn dậy được những kẻ làm quan lại dung túng cho người nhà sách nhiễu.
Giết gà doạ khỉ…nhưng không hiểu có ai hiểu được điều này không? Địa vị
cành cao trách nhiệm cành nặng nề. Trách nhiệm của hắn…
Trong
ánh tà dương, một nam nhân cao lớn đứng ngửa đầu đón gió…gió quấn tóc
hắn, tà áo của hắn nhẹ bay bay, những cành liễu rủ xuống cũng lay động.
Tắm mình trong mặt trời đỏ ấm áp, từng tia nắng phản chiếu dưới nước lấp lánh trên mặt trên người hắn, mọi người tản mát dần đi. Hắn một thân
kiêu ngạo vẫn thẳng như tùng, cằm vẫn dương cao nhưng đôi vai căng cứng. Tay nắm lại sau lưng siết chặt chiết phiến khiến đốt ngón tay cũng
trắng bệch, chiết phiến không chịu nổi sức ép nan ngọc kêu lên lách
tách. Nàng tiến đến cạnh nhẹ chạm vào bàn tay nắm chặt, hắn nhìn xuống
nàng mới từ từ thả lỏng bản thân. Nhìn thấy nàng nở nụ cười tươi sáng
hắn lại một lầm nữa quay trở về bộ dạng lười biếng cà lơ phất phơ, mở
chiết phiến ra phe phẩy phe phẩy vài cái chiết phiễn bỗng nhiên tách một tiếng từng mảnh ngọc rơi xuống lả tả. Nàng ha ha cười nhìn hắn ngượng
ngùng sờ sờ mũi…