JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 26: Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển




Bát.

Đêm lạnh như nước. .

Thanh niên lẳng lặng nằm ở trên giường, toàn thân đã cứng nhắc, lạnh như băng.

Vương gia ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai mắt vô thần.

Thế giới bên ngoài, phong ba nổi lên. .

Thừa tướng cùng trung thần, độc chắn hết thảy. .

Dương Đình tướng quân bị tra ra là tay trong của Trường Chiêu, đã công nhiên làm phản. .

Càng khiến người khó có thể chấp nhận chính là An Vương – Thất ca hiền lành của hắn đã cùng địch quốc cấu kết nhiều năm, ngủ đông nhiều năm, không ngờ là vì ngôi vị kia… .

Hắn nhớ đến, những huynh đệ mơ ước đến ngôi vị kia đã sớm bị hoàng huynh giết chết .

Không nghĩ tới vẫn có người giấu trong lòng nỗi oán hận nan giải.

Đại quân còn tại địa vực Kỳ Tây, An Vương chưa công nhiên tạo phản. .

Thanh niên… lại nằm ở nơi này, lạnh như băng.

Cảm giác đầy trời tuyệt vọng bao phủ đến thiên toàn địa chuyển đã biến mất.

Tâm Vương gia cũng đau đớn đến chết lặng.

Quá mức thương tâm, đại não ngược lại trống rỗng, không biết phản ứng như thế nào .

Chỉ cảm thấy tất cả là giả, đây không phải là thật sự.

Thanh niên vẫn như trước kia ở bên cạnh hắn, sảo hắn, nháo hắn, gây phiền cho hắn.

Nói nói cười cười, mặt mày rạng rỡ. .

Tràn đầy sức sống. .

Tuyệt sẽ không như bây giờ, sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh băng nằm ở đây.

Bộ dáng xa lạ kia khiến Vương gia cảm thấy hình như chưa từng biết người này, chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này.

Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve tay thanh niên, băng lãnh, cứng ngắc. .

Chỉ phải tự mình cúi đầu, dùng hai má vuốt ve bàn tay kia .

Thật lạnh.

Nước mắt ấm áp từ khóe mắt chảy xuống nhưng cũng không đủ làm ấm lại bàn tay kia.

Bỗng nhớ tới hài tử này lúc nhỏ.

Tiểu hoàng đế mở to đôi mắt trong veo như nước: “Tiểu thúc, người sau khi chết sẽ như thế nào?”

Vương gia đang đọc sách, không kiên nhẫn: “Chết chính là chết, cái gì cũng không biết” .

Tiểu hoàng đế nhíu mày: “Chính là, Phùng Chính nói người ta sau khi chết sẽ tới âm phủ, sau đó chuyển thế.”

Vương gia liếc tiểu hài tử một cái: “Tùy ngươi, ngươi muốn tin người nào thì theo người đó.”

Tiểu hoàng đế ánh mắt đầy mong chờ: “Ta đây vẫn cảm thấy là Phùng Chính nói đúng hơn, nếu có thể chuyển thế, ta vẫn được ở bên cạnh tiểu thúc rồi.”

Vương gia cười nhạo: “Quái lực loạn thần.”

Tiểu hoàng đế đô miệng: “Mới không phải, ta chỉ là muốn cùng tiểu thúc ở bên nhau thực lâu.”

Vương gia đưa tay nhéo hai má thịt thịt của tiểu hài tử, nhướn mi: “Nga? Ở cùng ta tốt lắm sao? Ngươi không phải luôn nói ta hung hăng với ngươi sao?”

Tiểu hoàng đế đô miệng: “Ta biết tiểu thúc là tốt với ta nhất.” .

Vương gia vừa lòng gật đầu: “Ân, coi như ngươi còn biết nói chuyện, như vậy kiếp sau ta sẽ miễn cưỡng tiếp tục nhận ngươi làm cháu ta.”

Tiểu hoàng đế đô miệng: “Ta mới không cần.” .

Vương gia chọn mi, ánh mắt uy hiếp: “Ân?” .

Tiểu hoàng đế rụt cổ, thật cẩn thận nói: “Kiếp sau ta mới không cần làm cháu của ngươi nữa.”

Vương gia cảm thấy thực buồn cười: “Vậy ngươi muốn làm cái gì của ta?” .

Tiểu hoàng đế cúi đầu trầm ngâm: “Ta cũng không biết… Dù sao không thể lại làm cháu của ngươi… Ngươi mỗi ngày đều hung hăng với ta…”

Vương gia cười nhạo: “Ôi! Hiện tại lại oán giận ta hung hăng với ngươi !” .

Cuộc đối thoại sau đó liền mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.