I'm Falling In Love

Chương 2: Hồi ức tuổi thơ






#8

Bố mẹ chúng tôi là bạn thân với nhau, nhà lại ở gần nên chúng tôi chơi chung từ khi còn rất nhỏ.

Đọc những mẩu truyện trên, chắc rằng ai cũng nghĩ lão là con người vui vẻ, hoạt bát nhưng đó chỉ là khi lão ở gần tôi, còn đối với bố mẹ, bạn bè lão là một người ít nói, khó gần.

Lão lúc nhỏ không bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai, không chơi chung với ai. Có lần tôi hỏi mẹ tại sao lão lại như thế, mẹ bảo lão bị trầm cảm. Lúc ấy tôi còn quá nhỏ, không hiểu trầm cảm là gì, tôi chỉ biết tôi muốn lão mở miệng nói chuyện với tôi.

Hôm ấy, tôi đem nguyên hộp đồ chơi gia đình đến trước mặt lão

Tôi: “ Cậu chơi chung với mình nha.”

Lão: …

Tôi: “ Cậu có nghe mình nói không vậy? ”

Lão đứng dậy quay lưng bỏ đi, tôi tức lắm, sẵn có hộp đồ chơi trong tay, tôi phang thẳng vào đầu lão.

Kết quả: Đầu lão sưng một cục, còn tôi bị mẹ cho lên thớt.

Năm ấy, tôi và lão 5 tuổi.

#9

Sau sự kiện ấy, quyết tâm làm cho lão mở miệng của tôi càng thêm cao. Suốt ngày tôi cứ lẽo đẽo theo lão, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Lão thì vẫn giữ bộ mặt lạnh ấy, xem tôi như không khí.

Chúng tôi học chung lớp mẫu giáo. Có lần tôi sốt cao không đi học mấy ngày liền, nằm trên giường mà cảm thấy buồn buồn. Ngày nào cũng theo lão dần rồi trở thành thói quen

Khỏi bệnh, tôi đi học lại. Giờ chơi lão đến ngồi cạnh tôi, dúi vào tay tôi mấy viên kẹo rồi nhanh chóng sang góc khác ngồi.

Tôi và lão bắt đầu như vậy đó.

#10

Những ngày sau đó, tôi làm gì cũng kéo lão theo

Thưở nhỏ, mọi người thường nói tôi là đứa trẻ hồn nhiên, vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với lão. Vì thế việc tôi và lão chơi cùng với nhau khiến ai cũng ngạc nhiên, cũng do đó mà tôi có rất ít bạn bè.

Khi tôi kéo lão chơi xây nhà, khu vực ấy tuyệt đối không ai ở gần.

Khi tôi kéo lão chơi tô màu, chắc chắn không có ai giành bút màu với chúng tôi.

Gần như các bạn trong lớp đều rất sợ lão dù lão chưa bao giờ đánh, mắng ai cả. Lúc ấy tôi thật sự rất muốn cào nát khuôn mặt ‘một cảm xúc’ của lão.

#11

Lão mắc bệnh trầm cảm bẩm sinh, bác sĩ nói rằng cách tốt nhất trị hết bệnh là sự tác động của môi trường và mọi người xung quanh.

Gia đình lão khi thấy tôi và lão chơi chung với nhau thì mừng vô cùng, tạo mọi điều kiện cho chúng tôi ở gần nhau.

Một lần tôi sang nhà lão, tay mang theo hộp đồ chơi búp bê bố vừa mua cho. Lão vừa nhìn thấy búp bê thì liền chau mày rồi chui vào một góc ngồi tô màu. Đương nhiên là tôi đâu để yên như thế, tôi kéo bằng được lão ra chơi cùng tôi. Như tôi làm sao kéo nổi lão, thế là tôi nảy ra một suy nghĩ mà khi ấy tôi cho đó là sáng kiến…

Tôi cầm chiếc vương miệng búp bê từ phía sau cài lên tóc lão. Lão giật mình rồi lấy nó ra khỏi tóc còn tôi thì cố gắng giữ lại

Tôi: “ Nhìn cậu giống công chúa quá”

Lão vẫn tiếp tục cố gắng tháo ra, tôi thì vẫn trêu lão. Một lúc sau, lão thét lên: “ Thôi đi!”

Đó là câu nói đầu tiên của lão.

#12

Hơn một năm sau đó, bệnh của lão cũng gần như khỏi hẳn, tuy nhiên lão rất ít nói và số lần lão cười đếm trên đầu ngón tay.Vì thế mỗi khi lão nói muốn một thứ gì đó mọi người đều đồng ý.

Trẻ con ai chẳng thích vui chơi, tôi cũng vậy, nhưng bố mẹ rất ít khi cho tôi ra khỏi nhà, vì thế mỗi khi đi chơi tôi đều phải kéo lão theo.

(Người nào đó đi ngang qua khi tôi vừa viết xong đoạn này, ôm gối vờ khóc: “ Thì ra anh bị em lợi dụng, vậy mà cứ nghĩ …hu hu...”

Tôi: …)

#13

Lên lớp 1 vì trường gần nhà nên tôi quyết định đi patin còn lão thì đi xe đạp.

Ngày đầu đi học, tôi dậy rất sớm, vừa mở cổng đã thấy lão đứng đợi tôi từ lúc nào.

Tôi: “ Sao cậu không đi trước đi?”

Lão không nhìn tôi: “Lên xe!”

Tôi đành chạy vào nhà cất patin, rồi đi xe cùng lão. Từ đó mỗi ngày lão đều sang đón tôi đi học, tan học đưa tôi về nhà.

Hôm nọ ăn cơm cùng bố mẹ lão, mẹ lão kể lại với tôi rằng hôm ấy lão dậy rất sớm, cứ đứng trong vườn nhìn sang nhà tôi, lâu lâu lại cười. Lúc đầu bà không hiểu nhưng khi thấy lão đưa tôi đi học thì bà hiểu tại sao lão lại như vậy.

Trên đường về nhà tôi hỏi lão: “ Là anh sắp đặt trước mọi chuyện?”

Lão gật đầu: “ Em vinh hạnh lắm mới được người đẹp trai lại tài giỏi như anh chở đi đấy!”

Tôi: …

#14

Tôi là con lai (Pháp-Việt), điều đó rất bình thường nếu như tôi không có hai màu mắt xanh – đen.Cũng vì tôi khác với những bạn khác trong lớp nên tôi thường xuyên bị các bạn trêu chọc, có nhiều bạn còn gọi tôi là quái vật, yêu tinh ( khi ấy mới học lớp 1).

Một lần nọ, trong giờ giải lao, tôi đang đọc sách ngoài sân trường thì có mấy bạn nam khác lớp đi qua

Bạn A: “ Hình như là nhỏ quái vật nè tụi bây.”

Bạn B: “ Đúng nó rồi.”

Bạn A: “ Mà sao nó ở đây vậy? Không phải nó phải ở chỗ mấy con quái vật sao?” Rồi cả đám phá lên cười

Tôi lúc ấy thật sự không biết làm gì nên đành im lặng bỏ đi. Nhưng vừa quay lưng đi thì nghe đằng sau có tiếng hét: “ Chúng mày vừa nói gì?” Tôi quay sang thì nhìn thấy lão đang đứng trước mấy bạn nam đó.

Bạn C: “ Tao nói con nhỏ đó là quái vật? Sao? Mày bênh nó à, đừng nói mày cũng giống nó nh..”

Chưa nói hết câu bạn nam đó bị lão cho ăn một cú đấm thật mạnh, một cuộc ẩu đả xảy ra. Sau đó có bạn báo với thầy giám thị, lão và mấy bạn nam đó bị phạt trực nhật cả trường.

Chiều hôm ấy tôi ở lại trực cùng lão mặc cho lão luôn miệng bảo tôi về.

Tôi: “ Cái này coi như trả công cho sự anh hùng của cậu!”

Mặc dù rất mệt nhưng tôi thấy lão cứ cười mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.