I Do (Tình Yêu Đích Thực)

Chương 8




Vào giờ ăn trưa ngày thứ 5, tôi đang lướt qua một chồng các chủ đề mà đáng lẽ tôi phải đọc trước khi vào giờ học tiếp theo. “Đáng lẽ tao không bao giờ nên đăng ký vào lớp lịch sử danh nhân.”

Marnie cắn trộm một miếng sandwich, mắt liếc dè chừng cô Wong, vị thủ thư dị thường của chúng tôi, người có thể ở phía sau chồng tạp chí nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi thịt hun trộn với lúa mạch. “Đó là những gì mày đạt được,” Marnie đáp lại, “vì đã cố xếp mày ra khỏi lớp Các vấn đề về sức khỏe với y tá Hatchet.”

“À, cũng có tác dụng, đúng không?” Tôi nhe răng cười với nó, “Cuối cùng cũng đến rồi! Angela kìa.” Tôi nói khi nhác thấy Angela bước vào thư viện. “Đáng lẽ báo đã phải đến đây từ một giờ trước.”

Angela lách qua những chiếc bàn gỗ. “Tin nóng hổi!” Nó thông báo rồi thả hai tờ xuống cho tôi và Marnie. Tôi túm lấy một tờ. “Cảm ơn Ang...” Tôi á khẩu, choáng váng trước những gì nhìn thấy trên trang nhất. “Cái gì thế này?”

Marnie phá lên cười ngặt nghẽo.

“Hardy và Logan đối mặt” là tiêu đề. Một tấm hình bự chảng ở trang nhất chụp Adam và tôi trong một pha làm bàn cổ điển của lacrosse, cả hai đều mang vẻ mặt vô cùng dữ dội.

Tôi trố mắt nhìn tờ báo. Một tấm ảnh hài hước trong đó tôi lấm lem bùn đất và trông có vẻ điên cuồng, treo trên tường của văn phòng tờ The Pipeline là một chuyện; chuyện này thì hoàn toàn khác. Marnie vẫn cười ngặt nghẽo.

“Nhiều ảnh hơn ở trang trong.” Lời chú thích hứa hẹn.

Tôi vội giở các trang. Một bài viết tóm tắt lại trận đấu mở đầu cho trang thể thao:

Gậy kêu răng rắc và bùn bay tứ tung khi hai đối thủ truyền kiếp Hardy và Logan ra sân vào chiều thứ 2, người nào cũng quyết tâm triệt hạ đối thủ - hay ít nhất thì cũng phải làm cho đối thủ câm mồm lại.

“Cái này không phải Vinny viết.” Tôi nói. “Cũng không phải Kelly.”

“Là Ellen.” Angela bảo tôi.

Là cái đứa lớp 11 đã thay đôi bao thầu môn tennis - đồ phản bội.

“Và Sam nữa.”

“Sam!” Tôi kêu lên. Cậu ta là phóng viên môn bóng chày mà tôi đã huấn luyện vào năm ngoái.

Nhưng tôi phải phản ứng trước chuyện này như là chuyện đùa vậy. Mà nó cũng chỉ là thế thôi, mọi người bên tòa báo đã có chút thời gian vui vẻ. Marnie không thể ngừng cười, và tôi biết mọi người trong trường theo dõi môn thể thao cũng sẽ thấy khoái chí với chuyện này. Tôi đã từng vô cùng khó chịu khi trở thành mục tiêu trong sự kiện ngày Cá tháng 4, vậy tại sao giờ chuyện này lại có cảm giác quá riêng tư thế nhỉ?

Tôi quay trở lại với trang nhất. Tôi thực sự đã mang vẻ mặt điên cuồng, quyết tâm đến thế sao? Đó có phải là những gì Adam nhìn thấy không?

“Báo hôm nay bị chộp giật điên cuồng ở căng tin đấy.” Angela bảo bọn tôi.

“Thật tuyệt.” Tôi cố nặn ra một nụ cười.

“Thôi, còn tờ cuối cùng.” Angela nói rồi hướng về phía cô Wong. Tôi liếc lên nhìn chiếc đồng hồ trong thư viện, rồi lặng lẽ đứng dậy cất trả lại chồng sách.

Marnie nhìn tôi. Cuối cùng nó cũng đã ngừng cười. “Jane?” Nó gọi khi tôi quay trở lại và nhặt ba lô lên. Tiếng chuông vang lên. “Tao đưa mày đến lớp.”

“Không cần đâu.”

Thật may mắn là Marnie quá hiểu tôi và biết khi nào thì cần phớt lờ những gì tôi nói. Tôi thấy mừng là nó đi cùng với tôi khi chúng tôi quay trở xuống hành lang giữa các tủ để đồ.

“Ảnh tuyệt lắm, Jane!” Ai đó kêu lên.

“Cảm ơn.”

“Trận tiếp theo là khi nào thế Jane?”

“Tôi sẽ cho mọi người biết.”

Chúng tôi rẽ ở cuối đường và bước xuống cầu thang. Tôi nhìn về phía trước và suýt nữa thì bước hụt bước tiếp theo. Adam và Josh đang đi về phía chúng tôi. Chúng tôi gặp nhau ở chiếu nghỉ giữa hai đợt cầu thang.

“Chào hai người.” Marnie nói.

“Chào Marnie, chào Jane.” Josh đáp lại. m điệu thân thiện thái quá trong giọng nói của hắn cảnh báo cho tôi biết là có chuyện không ổn chút nào.

Đôi mắt của Adam cũng vậy - chúng mang màu sắc của một khu vịnh trong cơn bão. Nhưng giọng nói của hắn thì lạnh lùng. “Bạn đem đến điều ngạc nhiên hiếm có đấy, Jane.”

“Ý Adam là bài báo về trận đấu giữa tôi và Adam ấy à?”

“Liệu có còn sự ngạc nhiên nào khác mà tôi nên biết không nhỉ?” Hắn hỏi với vẻ căng thẳng.

“Tôi không thể nghĩ ra điều gì.”

“Tốt,” Hắn đáp lại, “bởi vì tôi đã gặp đủ rắc rối với Huấn luyện viên rồi.”

“Rắc rối á - vì chuyện gì?” Mọi người đang chen lấn xô đẩy từ phía sau, cố gắng để vượt qua chúng tôi. “Adam đang nói về chuyện gì thế?” Tôi hỏi.

“Khi Huấn luyện viên rời sân tập sớm thì lẽ ra chúng tôi phải tập trung bóng lại và rời khỏi đó. Các bạn không thể chơi trên sân trường mà không có Huấn luyện viên hay giáo viên nào có mặt. Ai cũng biết điều đó. Khi bọn tôi phá luật, bọn tôi không hê nó lên cho cả trường biết.”

Tôi quay sang Marnie, nó gật đầu. “Đó là quy định - vì lý do an toàn.”

“Thầy hiệu phó cũng không hài lòng.” Adam nói tiếp.

“À, không có nhiều thứ có thể làm thầy hài lòng.” Tôi nhận xét.

“Thầy có mặt ở văn phòng vận động viên khi tôi bị gọi đến. Nói rất nhiều về khả năng lãnh đạo, xây dựng một tấm gương.”

Tôi bị xô mạnh từ phía sau. Bốn đứa bọn tôi bị ép chặt vào nhau.

“Hãy nhìn vào mặt sáng của vấn đề,” tôi nói, “ít nhất thì chúng ta cũng biết được rằng thầy Yelton có đọc báo trường và quan tâm đến thể thao.”

Mắt Adam long lên. “Đó là tất cả những gì bạn quan tâm đến - được người khác đọc!”

“Xin lỗi?”

“Được chú ý, tạo ra được tiếng vang.” Hắn nói tiếp. Lúc này hắn đứng quá gần, tôi có cảm tưởng như thể tôi phải ngửa đầu ra mới nhìn thấy hắn.

“Tôi nghĩ mọi chuyện giữa chúng ta đã khá hơn,” hắn tiếp tục, “nhưng cuối cùng hóa ra bạn làm bất cứ điều gì để người khác chú ý đến bạn. Bạn không quan tâm đến những hậu quả có thể gây ra cho người khác.”

“Bình tĩnh lại đi,” tôi trả lời, rồi lùi lại một bước lên bậc thang phía trên để tôi có thể cao hơn hắn. “Adam đang phản ứng hơi thái quá rồi đấy. Và hãy thực lòng về chuyện người nào thích được chú ý đi. Ai cũng vậy thôi, nhưng khi ta đạt được điều đó thì ta phải chịu cả mặt xấu và mặt tốt của nó. Tôi kỳ vọng và chấp nhận bị chỉ trích, dù là từ thầy hiệu phó hay ai khác đi chăng nữa. Đó đã là nhiều hơn những gì tôi có thể nói rồi.”

“Ừ, đúng thế, chí ít thì tôi cũng không gài bẫy người khác.” Adam đáp lại với vẻ giận dữ.

“Adam nói thế với ý là gì?” Tôi thách thức hắn.

“Tôi nghĩ ý của nó là...” Josh lên tiếng, cố gắng xen vào.

“Ý tôi là tôi không khiêu khích người khác để nhận được cái phản ứng mà tôi có thể in thành báo.” Adam nói tiếp.

“Adam nghĩ tôi đã làm thế à?”

“Có lẽ hai người nên nói về chuyện này sau,” Josh gợi ý, “khi cả hai đã bình tĩnh hơn.”

“Tôi không lấy người khác ra làm trò đùa,” Adam tiếp tục, “Tôi không đùa giỡn với cảm giác của họ và sử dụng điều đó để tạo nên một câu chuyện hay ho.”

“Và Adam nghĩ rằng tôi đã làm điều đó?” Tôi lặp lại, cảm thấy bị tổn thương và hoang mang.

“Hai người có thể tranh cãi sau được không?” Josh nói. “Chúng ta sẽ vào lớp muộn mất.”

“Không sao,” Tôi trả lời, “Tôi đã nói tất cả những gì phải nói rồi.”

“Quên chuyện đó đi.” Adam nói.

Chúng tôi đi vượt qua nhau. Xuống hết cầu thang tôi hùng hổ rẽ trái.

Marnie thì rẽ phải. “Mày đi đâu đấy?” Nó hỏi.

“Đến văn phòng Hiệu phó để nhận lỗi và xuống nước tử tế với Ông già La hét. Tốt hơn hết mày hãy chạy đi không là sẽ phải nhận giấy phạt đến muộn đấy.” Tôi bảo nó rồi vội vàng đi về hướng văn phòng của Ban giám hiệu.

“Jane, chờ đã,” Nó kêu lên phía sau tôi. “Chờ đã!”

Tôi dừng lại và xoay người.

“Tại sao mày không nói với Adam là mày không biết gì về bài báo?”

Tôi không trả lời. Tôi không chắc nữa.

“Tại sao không cho cậu ta biết rằng mày cũng ngạc nhiên chẳng kém gì cậu ta và cũng chẳng vui vẻ gì với chuyện đó?”

Tôi nghịch ngợm ống tay áo, đẩy nó lên rồi lại kéo xuống cánh tay bầm tím của mình. Hắn có thể nổi điên với tôi dễ dàng đến như thế. “Liệu có tạo ra điều gì khác biệt không?”

“Có lẽ là rất nhiều.” Marnie trả lời. “Chuyện lùm xùm về Huấn luyện viên và thầy hiệu phó chỉ là chuyện lùm xùm, chỉ là một lý do để nổi nóng thôi. Tao nghĩ vấn đề là Adam coi sự kiện lần này quá riêng tư.”

“Hắn coi tất cả mọi thứ đều riêng tư cả.” Tôi bảo nó.

“Tất cả mọi thứ liên quan đến mày.” Marnie chỉ ra, rồi vội vàng chạy đến lớp tiếp theo.

Thầy Yelton vẫn như cũ. Thầy thuyết giảng tôi vài phút, rồi bảo tôi tiếp tục duy trì công việc xuất sắc với tờ báo và rồi viết cho tôi một mẩu thông báo đến lớp muộn mà không bị cấm túc.

Phần còn lại trong ngày tôi bị trêu chọc rất nhiều, và tôi tự hỏi không biết Adam phải đón nhận những gì. Tôi cũng tự hỏi không biết ông Clarke sẽ nói gì nếu như ông nhìn thấy báo tuần này.

Thật may mắn hôm nay là ngày đội lacrosse nữ thi đấu, và cả đội bóng chày nam nữa. Có cả một trận tennis, vì thế tôi bận tối mắt tối mũi sau giờ học, chạy từ nơi này sang nơi kia, nói chuyện với các phóng viên của mình và tránh mặt đội lacrosse nam. Khi tôi về nhà chiều muộn hôm ấy, ông ngoại đang nấu ăn còn mẹ thì đang học như thường lệ.

“Stacy gọi đấy,” ông ngoại bảo tôi, “chuyện gì đó về việc thử váy cho phù dâu vào ngày mai. Con nên gọi lại cho nó. Báo của ông đâu?” Ông hỏi.

“Đang đến đây.” Tôi nói, rồi mở khóa ba lô ra.

“Con có email đấy, con yêu.” Mẹ gọi với ra từ phòng ăn.

Tôi đưa báo cho ông ngoại, rồi ngồi xuống cạnh mẹ để nhận email. Tôi nghe thấy ông ngoại cười phá ra ngặt nghẽo.

“Ông nhỏ tiếng một chút được không?” Tôi càu nhàu.

“Ảnh đẹp đấy, Daisy Jane! Ông muốn một tấm có chữ ký đề tặng của con và Adam. Ông sẽ treo nó bên cạnh hình của Cal Ripken và Johnny Unitas.”

“Ông chờ xem đám ảnh bên trong đi.” Tôi lầm bầm, rồi click mở hộp thư.

Một tràng cười ầm ĩ nữa nổ ra đã kéo mẹ tôi ra khỏi ghế. Mẹ đến đứng cạnh ông ngoại và đọc. Thế rồi mẹ cũng bắt đầu phá ra cười. “Đó là cô con gái bé nhỏ của con đấy,” mẹ nói, “vô cùng ngọt ngào và đầy gia vị.”

“Vâng, vâng.” Tôi đáp lại, click con chuột liên tục. Thư của Daniel hiện ra trên màn hình.

‘Jane thân mến,

Viết nhanh cho em - đang chờ đám thạch cao khô. Đống 3-D của anh dạo này tuyệt cú mèo; ước gì em có thể thấy chúng. Em gửi ngày cưới và ngày diễn ra vũ hội mùa xuân quá sớm, thế nên anh quên ghi lại mất. Xin lỗi vì anh không thể đến. Đồng ý với những điều còn lại. Anh hi vọng chuyện này sẽ không làm em rối loạn gì nhiều.

Daniel.’

“Đàn ông là đồ cặn bã.” Tôi nói to lên.

Ông ngoại và mẹ ngẩng lên từ tờ báo.

“Có bao gồm cả ông già không đấy?” Ông ngoại hỏi.

“Tin xấu à?” Mẹ hỏi rồi đến đứng sau lưng tôi, đặt tay lên vai tôi. “Mẹ đọc được chứ?”

“Chắc chắn rồi.”

Mẹ đọc lướt qua cái thư trên màn hình, rồi nhẹ nhàng nhận xét. “Cậu ta không chuẩn bị tâm lý cho con nhiều nhỉ.”

“Con không cần phải có bạn hẹn đến buổi vũ hội,” tôi nói với mẹ, “và con cũng không cần người hộ tống đến lễ cưới. Dù sao thì con cũng sẽ đi và vui chơi thoải mái. Nhưng thái độ của Daniel bắt đầu làm con cảm thấy bực mình. Hắn thật thiếu suy nghĩ. Hắn... không quan tâm đến những người khác.”

“Cậu ta còn trẻ,” Mẹ nói, nhẹ nhàng chạm vào má tôi. “Mặc dù mẹ biết rằng nói thế cũng không làm con cảm thấy khá hơn.”

“Thế này sẽ làm con cảm thấy khá hơn.” Tôi nói, rồi click Daniel quăng vào thùng rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.