Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 37




Tang Lê với Dụ Niệm Niệm ở bên ngoài phòng học xem họ học suốt cả tiếng đồng hồ, cho đến khi các học sinh bên trong tự do luyện tập hai người mới rời đi.

Ra khỏi câu lạc bộ, Dụ Niệm Niệm hỏi Tang Lê cảm thấy thế nào, Tang Lê rất chắc chắn gật gật đầu:

“Cảm thấy vị giáo viên đó dạy rất tốt, nếu có thể học ở đó nhất định thu hoạch được không ít đâu.”

Dụ Niệm Niệm thở dài, “Lê Lê, tiếc là mình bây giờ không còn học vũ đạo ở Thịnh An nữa rồi, nếu mà mình vẫn học ở đó có khi mình có thể đưa cậu vào đó tập luyện cùng rồi.”

“Không sao đâu, dù sao mình cũng không đăng kí học,” Tang Lê cong mắt cười nhẹ, “Có thể cảm nhận một chút không khí lớp học đó mình cũng thấy rất vui rồi.”

“Lê Lê, trước đây cậu cũng học múa nhỉ?”

“Ừm, mẹ mình rất ủng hộ mình học múa.”

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn làm gì, Tang Tĩnh luôn hết mực nghe theo, nếu mẹ cô vẫn còn, khẳng định bây giờ vẫn muốn cô tiếp tục học múa.

Dụ Niệm Niệm không hiểu rõ sự tình, “Vậy sao bây giờ dì lại không cho cậu học nữa?”

“Mẹ mình…mẹ mình không phải là không cho, là do mình cảm thấy phí học và thi nghệ thuật quá đắt, vẫn nên để múa thành sở thích thì hơn.”

Dụ Niệm Niệm khoác lấy tay Tang Lê: “Không sao đâu, dù sao thì Lê Lê nhà chúng ta học giỏi như vậy, sau này nhất định sẽ đậu được trường đại học danh tiếng, mà cũng chả nói trước được tương lai nhỉ, nói không chừng cậu lại có cơ hội trở thành vũ công thì sao.”

Tang Lê nghe xong chỉ biết mỉm cười, đây đương nhiên là mơ ước của cô mà.

Đi thẳng dọc theo ven đường phố, Dụ Niệm Niệm vừa đi vừa nhảy nhót: “Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Không dễ dàng gì mới qua kì thi giữa kì, phải xõa mới được!”

Tang Lê cười, “Cậu muốn đi đâu, mình đi với cậu.”

“Ok luôn! Thế chúng mình lên phía trước dạo phố nha…”



Cuối cùng Tang Lê với Dụ Niệm Niệm đến một trung tâm thương mại gần đó.

Đến trung tâm thương mại, Tang Lê quyết định mua cho bà ngoại Liên Vũ Châu một ít đồ dùng hàng ngày, sau đó lại chọn mua cho Từ Hiểu  một sợi dây chuyền bạc để chuẩn bị cho sinh nhật của cô ấy, vì tháng sau là đến sinh nhật Từ Hiểu.

Hai người lượn lờ đến buổi chiều, hơn ba giờ chiều, mẹ của Dụ Niệm Niệm gọi đến bảo cô nên về nhà làm bài tập về nhà thôi, Dụ Niệm Niệm rời đi, Tang lê cũng về nhà luôn.

Về đến nhà, Tang Lê không vội làm bài tập luôn mà dọn dẹp lại phòng, đẩy hết những đồ lỉnh kỉnh vào một góc đề tạo một khoảng trống nhỏ sau đó bắt đầu tự luyện múa.

Cô nhớ lại những động tác mà hôm nay đứng bên ngoài phòng học nhảy nhìn thầy dạy các bạn, cố gắng sao chép lại y nguyên.

Xoạc chân, cong eo, đá chân, xoay vòng…….

Không gian hoạt động trong phòng có phần chật hẹp, qua một lúc Tang Lê chuyển mình xoay người một cái, không cẩn thận đá đầu gối chân trái vào góc bàn, làm cô đau nhói.

“Ui da….”

Cô vội vàng bám lấy góc bàn, tầm mắt hướng lên nhìn về phía cửa phòng, không ngờ lại nhìn thấy Quảng Dã đang đứng đó nhìn cô.

Người này sao lại ở đây???!

Cô chấn động không kịp nói gì thì đã nhìn thấy nam sinh cau mày bước vào, “Chân không sao chứ?”

“Không sao…..”

Cậu cụp mặt nhìn xuống chân cô, không hiểu sao lúc này tai của Tang Lê lại đỏ lên một cách khó hiểu, cô vội rụt chân lại phía sau, âm thanh mềm nhẹ như bông lên tiếng: “Không sao thật mà, chỉ lỡ đụng trúng chút thôi.”

Cậu đảo mặt qua quét cả căn phòng một lượt, “Đừng múa trong phòng nữa, nếu muốn tập múa thì xuống phòng tập thể dục trước đây ở dưới tầng đi.”

“Không cần đâu, mình chỉ tuỳ tiện luyện chút thôi.”

Căn phòng đó mỗi lần muốn luyện tập sẽ phải chuyển đồ xuống rất bất tiện, mà đôi khi Tống Thịnh Lan cũng sẽ xuống đó luyện tập thể dục, cô đến đó tập múa cũng không tiện lắm.

Tang Lê ngẩng đầu nhìn Quảng Dã, “Cậu tìm mình có chuyện gì sao….”

“Mẹ tôi bảo cậu có rảnh thì lên phòng gặp bà ấy, bà ấy có chuyện tìm cậu.”

Vừa nãy khi Quảng Dã đến phòng tìm Tang Lê, lại nhìn thấy cô đang rất chăm chú luyện vũ đạo nhất thời không muốn lên tiếng làm phiền.

Tang Lê gật đầu đồng ý. 

Quảng Dã bật chợt nhìn sang Tang Lê, thuận miệng  hỏi: “Hôm nay đến lớp học vũ đạo chơi có vui không.”

Tang Lê gật gật đầu, không nhìn được mà rất hào hứng chia sẻ với cậu: “Hôm nay bọn mình đứng bên ngoài nhìn các bạn khác học, cậu biết gì không, giáo viên dạy vũ đạo đó cực kì lợi hại luôn, vừa nãy mình cũng thử luyện lại những động tác múa sáng nay mình đứng ngoài nhìn được.”

Cậu vốn nghĩ rằng Tang Lê là đến đó học, không ngờ lại đứng bên ngoài xem người khác học….

Quảng Dã cụp mắt nhìn xuống người con gái vẫn đang cong cong mắt cười đến sáng lạn, dường như là rất vui vẻ, cảm xúc trong mắt thay đổi, chưa bao giờ Quảng Dã thấy cô ngốc như vậy.

Nói thêm vài câu nữa, cuối cùng Tang Lê đáp: “Vậy giờ mình lên phòng tìm dì Tống đây.”

Quảng Dã chỉ nhàn nhàn đáp một cậu, rồi rời đi trước.

Tang Lê đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho sạch hết mồ hôi, rồi sau đó mới đi lên phòng Tống Thịnh Lan.

Tống Thịnh Lan đang làm việc trong thư phòng, vừa nhìn thấy Tang Lê đến bà đã kêu cô đến ngồi, chú ý đến vết bầm ở đầu gối cô, vội vàng hỏi cô bị làm sao, Tang Lê chỉ nói là luyện múa ở trong phòng không cẩn thận bị đụng trúng chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả.

Tống Thịnh Lan nghe vậy liền bảo từ sau đừng tập luyện ở trong phòng nữa, có thể xuống dưới phòng khách hoặc là tìm chỗ nào rộng rãi để luyện, thuận miệng trò chuyện hỏi han mấy câu, bấy giờ Tống Thịnh Lan mới nói đến việc chính:

“Cháu cũng biết đó  trước đây dì vẫn luôn muốn tìm cho Quảng Dã một giáo viên để dạy thêm cho nó đúng không? Bây giờ thằng bé này cuối cùng cũng đồng ý rồi, thế nên dì định mời một gia sư về nhà dạy, sau đó dì lại nghĩ nếu đã mời gia sư  đến nhà dạy nó rồi, thì hay là Lê Lê cũng học cùng nó luôn đi? Có muốn đột phá điểm số chút không?”

Tang Lê ngơ ngác: “Cháu học cùng…..”

Tống Thịnh Lan dường như đoán ra được cái gì đó, vội nói: “Cháu không cần lo lắng Tiểu Dã, dì đã nói chuyện rõ ràng với nó rồi, nó sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cháu đâu, nếu mà cháu thấy không thoải mái thì dì sẽ mời cho mỗi đứa một gia sư riêng.

“Không đâu ạ, cháu không để ý đâu ạ,” nếu có thể học thêm, tất nhiên là Tang Lê rất vui, chỉ là cô vẫn luôn cảm thấy ngại khi để Tống Thịnh Lan tiêu tiền cho cô, nhưng cô lại đang rất phiền nào vì môn tiếng anh của mình, “Cháu đồng ý học thêm ạ, cháu cảm ơn dì Tống.”

Tống Thịnh Lan cười: “Đã hứa rồi nhé, không được rút lời đâu, để dì trao đổi lại với gia sư.”

Tang Lê đồng ý, không còn chuyện gì nữa cô xin phép Tống Thịnh Lan  rồi rời khỏi phòng.

Hơn 6 giờ tối, quản gia lên trên phòng mời Tống Thịnh Lan xuống dùng bữa tối, Tống Thịnh Lan tạm dừng công việc, đi ra khỏi thư phòng, khi vào thang máy, trùng hợp lại gặp Quảng Dã cũng đang ở trong đó.

Quảng Dã đứng dựa vào tường nhìn Tống Thịnh Lan, lơ đễnh hỏi: “Mẹ, Tang Lê nói sao?”

Tống Thịnh Lan cười: “Con quan tâm đến việc con bé có đồng ý hay không  làm gì?”

“……”

Quảng Dã đưa mắt nhìn sang chỗ khác, giơ tay sờ sờ tai, Tống Thịnh Lan ý cười càng đậm thêm, không chọc cậu nữa: “Được rồi, mẹ đã nói với Tang Lê rồi, con bé đồng ý rồi.”

Trước nay Quảng Dã chưa từng như này bao giờ, thế mà sáng sớm hôm nay lại đột nhiên tới tìm Tống Thịnh Lan, chủ động nói đồng ý để bà tìm gia sư về nhà dạy kèm, lúc đó Tống Thịnh Lan kinh ngạc đến rớt cả cằm, hỏi Quảng Dã đã chịu kích thích gì hay sao mà đột nhiên lại thay đổi chủ ý muốn học thêm, nhưng nam sinh lại vẫn mang một mặt cà lơ cà phất, không giải thích cũng không nói cho bà bất cứ lí do nào.

Thật ra lí do là gì thì trong lòng cậu vô cùng rõ ràng.

Có một cái lớp nâng cao là quá đủ rồi, cậu tuyệt đối không thể lại để cho Tang Lê với Lư Hạ Dương cùng đi học thêm được.

Nhưng mà nếu Quảng Dã đã đồng ý học thêm, thì Tống Thịnh Lan sao có thể không đáp ứng được, chỉ có sợ cậu đổi ý mà thôi, thế nên ngay lập tức nói sẽ đi mời gia sư về cho cậu, cho đến khi Quảng Dã nhàn nhạt nói một câu cuối cùng là muốn Tang Lê học cùng mình, Tống Thịnh Lan mới phát hiện ra được chút manh mối.

Thì ra lí do là Tang Lê.

Ra khỏi thang máy, Tống Thịnh Lan quay đầu nhìn Quảng Dã: “Nếu đã muốn học thêm thì cố mà học cho tốt, con nghiêm túc lên cho mẹ.”

Quảng Dã không nói gì.

“Còn nữa,” Tống Thịnh Lan mang ý cười trêu chọc, “Mẹ phát hiện bây giờ quan hệ của con với Lê Lê khá tốt đấy nhỉ?”

Như bị nói trúng tim đen, sắc mặt Quảng Dã hơi thay đổi, vài giây sau mới lên tiếng:

“Mẹ nghĩ nhiều rồi.”

Quảng Dã ra khỏi thang máy trước, trực tiếp đi đến phòng ăn, Tống Thịnh Lan bất lực thở dài một hơi.

Mặc dù nói bố mẹ là người hiểu con nhất, nhưng kể từ khi sự việc đó xảy, bức tường ngăn cách giữa Quảng Dã và bố mẹ ngày càng lớn, nhiều lúc bà cũng không biết rốt cuộc trong lòng Quảng Dã thật sự đang nghĩ gì.

Đương nhiên cũng có thể là do bà nghĩ nhiều rồi, đứa con trai của bà ngày nào cũng chỉ biết có xe mô tô với bơi lội, thì có lẽ đối với con gái cũng chẳng có tâm tư gì đặc biệt.

Nếu không chỉ cần dựa vào cái mặt đẹp không góc chết này của Quảng Dã, bà sớm đã phải lo lắng cậu ở trường yêu đương với 800 nữ sinh rồi.

Đi vào nhà ăn, Tang Lê, vừa tắm xong do đổ mồ hôi lúc luyện múa, cũng rất nhanh đã đi xuống, ba người ngồi lại ăn cơm, Tống Thịnh Lan nói với bọn họ:

“Về phần gia sư thì mẹ đã tìm được cho hai đứa rồi, mỗi tuần học hai buổi tối, mỗi buổi hai tiếng, thời gian cụ thể thì giáo viên sẽ tự chủ động trao đổi rồi sắp xếp với các con sau, lấy bài tập phụ đạo là chính, và đến thứ bảy sẽ là buổi  tổng quát các kiến thức căn bản và nâng cao, đến lúc đó hai đứa phải học riêng, bởi vì lực học của hai đứa đang bị chênh lệch.”

Tống Thịnh Lan quản lí tập đoàn, tiến độ công việc từ trước đến nay vẫn luôn rất cao, nhanh như thế đã sắp xếp ổn thoả cả rồi.

Tang Lê nhớ ra một chuyện: “Dì Tống, trong tuần này có một ngày cháu phải đến lớp nâng cao học, chắc phải đến 8 rưỡi mới về nhà được ạ.”

“Cũng đúng, dì nhớ rồi, vậy nếu trùng vào ngày đó thì phải làm sao? Hay là để Tiểu Dã học một mình?”

Quảng Dã lười biếng uống canh nốt bát canh, “Ngày hôm đó giáo viên đến muộn chút là được mà.”

“Vậy để mẹ đi hỏi thử xem. Tóm lại là bắt đầu học từ tuần sau, đến lúc đó hai đứa cùng lên phòng học tầng bốn học đi, có vấn đề gì thì cứ nói với mẹ.”

Quảng Dã không lên tiếng, biểu thị không có ý kiến, còn Tang Lê ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.



Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh chóng, hai ngày nghỉ đó cũng theo cơn mưa kia mà kết thúc.

Qua một đêm mưa rả rích, đến sáng ngày thứ hai đầu tuần, mưa đã tạnh rồi, nhiệt độ giảm xuống dưới 20 độ. Sau khi rời giường, Tang Lê ra ban công mở cửa, bầu không khí bên ngoài như là vừa được gột rửa qua một lần, từng chút từng chút hôn lên mặt Tang Lê, mang đến một cảm giác mát lạnh.

Cây sơn trà được trồng ở vườn hoa sau nhà đã nở hoa rồi, những bông hoa sơn trà màu trắng màu vàng phủ đầy những lông tơ, hoa mọc thành từng khóm và đang tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

Vươn vai một cái, Tang Lê đi vào phòng đánh răng rửa mặt.

6 rưỡi sáng, cô đã đến lớp, Lữ Nguyệt cũng đến rất sớm, hai người cùng ngồi lại cùng nhau nghe nhạc nói chuyện phiếm.

Qua một lúc, Lư Hạ Dương đi tới: “Tang Lê…”

Tang Lê kéo tai nghe xuống ngẩng đầu nhìn Hạ Lư Dương, Lư Hạ Dương nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện học thêm mình bảo hôm trước cậu nghĩ đến đâu rồi? Phải đăng kí nhanh lên nhé.”

Vừa đúng lúc, hôm nay Tang Lê cũng định nói với Lư Hạ Dương về chuyện học thêm này: “Mình không đăng kí nữa, mình tìm được giáo viên dạy thêm khác rồi.”

“Tìm được rồi ư? Ở trung tâm nào vậy?”

“Mình cũng không rõ nữa, là dì Tống tìm cho mình,” Tang Lê rất áy này “Thật ngại quá lớp trưởng, còn để cậu mất thời gian đi tìm hiểu giúp mình.”

Lư Hạ Dương gật đầu cười nhạt: “Đâu có, chuyện nhỏ thôi mà.”

Sau khi Lư Hạ Dương đi khỏi, Lữ Nguyệt mới nằm bò lên bàn, cong mày nói nhỏ với Tang Lê: “Mình cảm thấy lớp trưởng có vẻ rất thích cậu đấy.”

“……”

Tang Lê cạn lời: “Cậu bị Niệm Niệm dạy hư rồi.”

Lữ Nguyệt cười hi hi, qua một lúc Dụ Niệm Niệm cũng đến lớp, Tang Lê trở về chỗ ngồi của mình, rồi cùng Dụ Niệm Niệm đi lấy nước.

“Lê Lê, mình nghe nói thứ bảy tuần này vị giáo viên nước ngoài đó vẫn đến câu lạc bộ dạy đó, nếu mà cậu muốn đi xem, thì mình đi cùng cậu.”

Tang Lê xé gói lọc trà hoa nhài, “Thứ bảy tuần này mình phải học thêm rồi, không có thời gian đi.”

“Hả? Học thêm gì vậy?”

Tang Lê kể cho Dụ Niệm Niệm toàn bộ sự việc, chỉ duy không nhắc đến Quảng Dã, Dụ Niệm Niệm nói: “Vậy để sau này có thời gian rồi bọn mình lại đi, với cả nếu sau này mà câu lạc bộ có hoạt động miễn phí nào mình sẽ đưa cậu đến đó học múa.”

Tang Lê đồng ý.

Sau này có lẽ cô sẽ không thường xuyên đi nữa, dù sao cũng không đăng kí học, đứng bên ngoài xem cũng thấy rất ngượng….

Rót xong nước, hai người trở về lớp học, vài giây sau từ bồn rửa tay phòng bên cạnh, Tô Bách Tình bước ra, nhìn theo Tang Lê, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.



Sau khi về lớp, Tang Lê bắt đầu làm bài tập.

Vào tiết luyện đọc buổi sáng, thầy Bạch Nam cho cả lớp nghe lại phần nghe trong đề thi giữa kì lần trước, nghe xong thầy Bạch Nam bắt đầu nhận xét.

Bởi vì là kiểm tra khảo sát của toàn thành phố, nên tốc độ chấm không nhanh bằng thi ở trường, theo như dự đoán thì chấm xong bài rồi nhập kết quả thi vào hệ thống cũng phải mất khoảng một, hai ngày nữa.

Nhưng cho dù thành tích chưa có, thì bây giờ vẫn có thể chữa đề trước.

Trong hai tiết toán buổi sáng, Hoàng Lão Tà đã chữa xong đề thi toán, rồi để cả lớp dự đoán trước điểm của mình.

Điểm toán thường dễ dự đoán hơn các môn khác nhiều, bởi vì án đáp đều rất rõ ràng, đợi cả lớp tính điểm xong Hoàng Lão Tà hỏi: “Có bao nhiêu người cảm thấy bản thân sẽ được trên 140 điểm? Giơ tay lên cho tôi xem.”

Trong lớp, mọi người ai cũng đang liếc trái liếc phải, cuối cùng cũng có hai cánh tay giơ lên.

Một người là Lư Hạ Dương.

Cậu ta dự tính được khoảng 146 điềm.

Người còn lại là Tô Bạch Tình.

Nữ sinh vừa giơ tay, vừa nhàn nhạt nói: “Em tầm khoảng 142 điểm ah.”

Hoàng Lão Tà: “Rất tốt, để đạt được hơn 140 điểm ở kì thi lần này không phải chuyện dễ đâu….”

Hoàng Lão tà cũng nói thêm, lớp toán nâng cao sẽ căn cứ vào thành tích của lần thi này để chọn lại thành viên, bởi vì thành tích của lần thi này có giá trị hơn nhiều so với những lần thi trước đây, “Vẫn như cũ, mỗi lớp sẽ có hai bạn được vào lớp nâng cao, nếu mà theo như dự đoán của các em, ngoài hai bạn kia không có ai được trên 140 điểm nữa thì chắc là thầy sẽ chọn Bạch Tình với Hạ Dương vậy.”

Cư Na âm thầm giơ cho bạn cùng bàn của mình là Tô Bạch Tình một cái like: “Cuối cùng cậu cũng lấy lại được những thứ thuộc về mình rồi.”

Tô Bạch Tình cười, liếc mắt quét xuống bàn thứ hai từ dưới lên, đáy mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Tang Lê không giơ tay.

Rất nhiều người trong lớp đều phát hiện ra điều đó, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Thế nên lần trước Tang Lê chỉ là may mắn thôi sao? Cuối cùng thì danh sách người đến lớp nâng cao vẫn tới tay Tô Bạch Tình sao?

Dụ Niệm Niệm cũng vô cùng nghi hoặc, nhỏ tiếng quay sang hỏi Tang Lê: “Lê Lê, cậu tính điểm mình không được trên 140 hả?”

Tang Lê cắn nhẹ môi: “Có hai câu mình quên mất đáp án mình ghi lúc đó rồi, nên không dám khẳng định.” Cô vẫn là không nên giơ tay thì hơn, nhỡ may lúc có kết quả lại thấp hơn thì sẽ rất mất mặt.

Dụ Niệm Niệm cười giảo hoạt: “Lê Lê, mình vẫn hy vọng cậu có thể đến lớp nâng cao học, như thế mình sẽ cực kì tự hào về cậu.”

Tang Lê gõ nhẹ đầu Dụ Niệm Niệm: “Tự mình thi được thành tích tốt sẽ càng tự hào hơn.”

Dụ Niệm Niệm dẩu môi: “Thôi được rồi, môn toán của mình, mình tự hiểu nó tệ cỡ nào…”

……

Học xong tiết toán giống như đã trải qua một ngày dài đằng đẵng vậy, mọi người đều dành hết thời gian cho việc chữa và tính toán điểm số, nhưng may mà tiết thứ ba của buổi chiều là tiết thể dục, khoảng thời gian ít ỏi để mọi người thả lỏng tinh thần.  

Tan học sáu người cùng nhau đi xuống dưới tầng, Nhiếp Văn khoác vai Quảng Dã: “Ốc Tử nói mấy thằng con trai bên lớp cậu ta hẹn cậu đánh bóng hả, hay hôm nay đến chơi với bọn họ một trận không?”

Quảng Dã mầm mầm quả bóng rổ trên tay, “Tùy.”

“Trương Bác Dương, hôm nay cậu cũng phải đến đấy, lâu lắm rồi tôi không thấy cậu chơi bóng.”

Dụ Niệm Niệm đi phía trước cũng quay xuống nhướn mày với Trương Bác Dương: “Anh, chơi cho tốt vào, đến lúc đó tụi em đến xem anh chơi.”

Trương Bác Dương nghe mà nhức đầu, “Thôi khỏi, tôi… lâu lắm rồi tôi không đụng đến bóng.”

Nhiếp Văn nhướng mày: “Chả sao, đến lúc đó có người đến xem cậu đấu, nói không chừng cậu sẽ phát huy tốt hơn bình thường đấy.”

Đi đến sân thể dục, ba nam sinh đang định đi đến sân bóng rổ thì ủy viên thể dục Khang Hàng đi tới: “Tang Lê, Quảng Dã, hôm nay đến lượt hai cậu đi lấy dụng cụ học thể dục đấy.”

Hai người có số thứ tự gần nhau, thường sẽ bị xếp vào chung một nhóm để làm mấy việc này.

Tang Lê quay đầu đối mắt với Quảng Dã, thấy cậu muốn đi chơi bóng bèn nói: “Cậu đi chơi bóng rổ đi, mình có thể tự đi lấy.”

Dụ Niệm Niệm: “Đúng vậy, mình cũng có thể giúp Tang Lê một tay.”

Thế nhưng Quảng Dã vẫn đưa bóng rổ cho Nhiếp Văn, rồi xoay người bước đi, không phải sân bóng rổ mà hướng đến phòng dụng cụ, ngữ điệu không mặn không nhạt: “Nhanh lên.”

Tang Lê ngơ ra, chỉ có thể nhanh chân đuổi theo.

Hai người đi khỏi, Nhiếp Văn mới kinh ngạc nói: “Gì vậy trời?Trước đây có bao giờ thấy A Dã quan tâm mấy chuyện đi lấy dụng cụ này đâu? Thế mà hôm nay lại chủ động đi?”

Dụ Niệm Niệm ăn dưa, “Còn không phải vì Tang Lê cũng đi à?”

“Không thể nào, chắc là bởi vì hôm nay tâm tình của A Dã đang tốt thôi.”

Ở một bên khác, Tang Lê theo Quảng Dã vào phòng dụng cụ.

Tang Lê theo vào quét mắt qua một vòng, rồi nhìn sang Quảng Dã: “Vậy cậu đi lấy bóng chuyền với cầu lông đi, mình lấy bóng rổ với bóng bàn cho nhé.”

Nói là làm luôn, ngay sau đó Tang Lê chật vật kéo một chiếc xe đẩy bằng sắt qua, rồi bỏ từng quả bóng một vào xe, Quảng Dã nhìn theo: “Đợi cậu làm xong thì tan học rồi.”

“……”

Quảng Dã đi đến xách Tang lê sang một bên, “Cứ đứng ở cửa cho tôi, đọc cho tôi xem phải lấy bao nhiêu.”

Tang Lê ồ một tiếng, đứng ở cửa đọc số lượng từng cái một, Quảng dã rất khỏe, động tác cũng nhanh nhẹn, rất thành thạo bỏ toàn bộ dụng cụ cần thiết vào trong xe đẩy.

Sau đó Quảng Dã lại tự mình đẩy xe ra khỏi phòng dụng cụ,Tang Lê đi theo bên cạnh, tay chân thoải mái không phải làm gì cả.

Sau khi vào giờ học,cho cả lớp chạy bộ xong, giáo viên để cho mọi người tự do hoạt động, Quảng Dã đợi mấy đứa con trai để đi đánh bóng, còn Tang Lê, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt vẫn ngồi dưới gốc cây nói chuyện, thỉnh thoảng cũng nhìn ra sân bóng rổ theo dõi trận đấu của các nam sinh.

Từng đám mây trắng nhẹ nhàng trôi, bầu trời trở nên râm mát.  

Sân bóng rổ gần đó có rất nhiều người đang xem thi đấu, tiếng ồn ào huyên náo với những tiếng cổ vũ đan xem lẫn lộn.

Ba nữ sinh chơi bóng mệt rồi, giữa lúc ngồi nghỉ ngơi, đánh mắt sang xem các nam sinh đang đấu bóng rổ, Dụ Niệm Niệm không nhịn được cười: “Các cậu nói xem, mình còn tưởng là con mọt sách Trương Bác Dương đó chỉ biết học hành lên sân cũng cho đủ số lượng thôi, không ngờ chơi cũng hay phết đấy.”

Lữ Nguyệt cũng gật đầu: “Trương Bác Dương không thấp đâu, chắc chắn cậu ấy biết chơi bóng rổ.”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Quảng Dã đứng trong đó chiếm spotlight kinh, tiêu điểm của tụi con gái đó, đẹp trai quá đi mất.”

Tang Lê lắng nghe hai người kia nói, ánh mắt không kiềm chế được hướng ra phía sân bóng rổ.

Thân hình Quảng Dã cao gầy, cơ bắp dưới chân theo chuyển động cũng hiện ra rất rõ ràng, Quảng Dã là người chạy nhanh nhất, cũng là người nhảy cao nhất, không cần biết xuất hiện ở chỗ nào, cũng đều cực kì thu hút ánh nhìn của người khác.

Nửa tiếng sau, lớp 8 giành được nhiều điểm hơn nên dẫn trước.

Chỉ riêng một mình Quảng Dã thôi đã lấy được 20 điểm rồi, các nam sinh vô cùng ồn ào gào rú đòi lần sau nhất định không cho Quảng Dã đấu nữa, cho cậu làm trọng tài là ok. 

Từ sân bóng đi ra, mười mấy cậu con trai vừa đi vừa khoác vai nhau nói cười vui vẻ, cùng nhau đến siêu thị ở bên cạnh nhà ăn mua nước.

Từ siêu thị bước ra, Quảng Dã vặn nắp chai uống nước, từng giọt mồ hôi theo yết hầu nhẹ lăn xuống. 

Lúc trở về, mấy người đi xuyên qua những bóng cây ở trên con đường nhỏ.

Từ trên bờ hồ nhìn xuống mặt nước trong veo đang phản chiếu lại ánh nắng mặt trời lấp la lấp lánh, mấy người đi qua cửa hàng ven hồ. Trong cửa hàng, Tô Bạch Tình, Cư Na với tám chín cô bạn khác nữa ngồi quay lưng với bọn họ, đang nói chuyện…..

“Thật không vậy Bạch Tình, Tang Lê thế mà lại đến lớp vũ đạo của bạn cậu đứng ngoài học lỏm à?”

Âm thanh ở bên trong cứ thế truyền ra ngoài, cái tên đặc biệt đó bị Quảng Dã nghe được.

Cậu đè thấp hơi thở, bước chân nhẹ nhàng.

Trong quầy hàng, mấy nữ sinh không chú ý đến có một nam sinh đang ở đó, vẫn đang bát quái trò chuyện, Tô Bạch Tình ngồi ở giữa đám mỉm cười nhẹ:

“Mình cũng không biết nữa, là bạn mình chụp lại rồi gửi cho mình thôi, bạn mình nói học phí để được học với giáo viên dạy nhảy đó rất đắt, Tang Lê không đăng kí học mà lại ngồi bên ngoài phòng học xem suốt cả tiết đó, đây cũng là lần đầu mình nghe được loại chuyện như này đấy.”

Vài nữ sinh với Tô Bạch Tình cùng nhau cười đùa, vốn dĩ từ trước đến nay họ cũng không có hảo cảm gì với Tang Lê, họ đều cảm thấy Tang Lê chỉ đang giả vờ đơn thuần, Cư Na rất kinh ngạc:

“Còn có kiểu như này hả? Tang Lê này quả thật rất kì lạ, nhưng mà cậu ta múa cũng đẹp phết, bình thường chắc cũng có học một chút nhỉ??

Người bên cạnh khinh thường nói: “ Mình thấy là do cậu ta không có tiền, nói không chừng chút tài năng múa đó của cậu ta là do đi học lỏm từng tiết của người khác mà có đấy, không có tiền mà cũng giả vờ thanh cao, còn cướp đi vị trí cầm cờ của Bạch Tình nữa chứ.”

Tô Bạch Tình cười rộ lên, “Cầm cờ hay không mình không để ý, nhưng mà các cậu có nhớ khẩu ngữ tiếng anh của cậu ta không, toàn là giọng địa phương quê mùa.”

“Đúng đúng đúng! Tiếng anh phiên bản người nhà quê ha ha ha.”

“Mình nghe nói Tang Lê là chuyển từ nông thôn vùng núi lên đây học đó, các cậu không thấy điện thoại của cậu ta sao, tàn đến vậy rồi mà vẫn dùng, mình đã dùng cái loại đấy từ lúc còn học tiểu học rồi.”

Tô Bạch Tình cười lạnh: “Nếu mà cậu ta có tiền thì cũng chả đến nỗi phải đứng ngoài học lỏm như vậy, cũng không hiểu nổi tại sao trong khối có nhiều nam sinh chú ý đến cậu ta như vậy, một đứa nhà quê nghèo hèn…..”

Âm thanh còn chưa phát ra khỏi miệng, chợt có một bình nước đột nhiên bị ném quá, đập vào cạnh ghế cô ta đang ngồi, nước trong chai văng hết ra. 

Nụ cười giả tạo mang theo sự kiêu ngạo và kinh thường trên mặt Tô Bạch Tình bỗng nhiên đứt đoạn, doạ cô ta hét lên một tiếng, sau đó nghe thấy chuỗi âm thanh lạnh lùng mà phẫn nộ của Quảng Dã vang lên:

“Nói đủ chưa?”  

Lời của tác giả:

Lần này đại thiếu gia cáu thật rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.