[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca

Chương 45: Rời đi




Không khí trong Hogwarts càng ngày càng áp lực, bởi vì Umbridge. Mà dạo gần đây nàng nhúng tay vào chuyện của đội Quidditch, bao gồm quyền lợi cấm đoán đội viên《 sắc lệnh giáo dục thứ hai mươi lăm》, làm Ngu Đạt cũng cảm thấy trên người nàng che dấu không nổi kiêu ngạo.

Tại lễ đường lúc ăn cơm, nhìn đến đội trưởng của đội Gryffindor bày ra biểu tình tức giận, suy sụp, ngay cả Ngu Đạt đều thay nàng khó chịu. Cô nương đáng thương này một lúc mất đi ba cái đội viên, mà một cái đội bóng tổng cộng liền có mười cái đội viên thôi.

Buổi tối thứ bảy, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã rơi, Ngu Đạt cau mày nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bông tuyết không có dấu hiệu dừng lại một chút nào, Ngu Đạt đối với kí ức mùa đông năm trước rất mơ hồ, thời điểm đó cậu đại đa số thời gian đều thực mờ mịt, không làm rõ được mình tại sao sẽ xuất hiện tại cái chỗ này.

Chẳng qua, cậu còn nhớ rõ mùa đông năm đó, đọ dày của tuyết thực dễ dàng vượt qua một thước Anh.

Nhìn đến thời tiết hôm nay, Ngu Đạt phỏng chừng đây cũng là một cái mùa đông ẩm ướt.

Đoạn thời gian gần đây, bởi vì tuyết rơi còn có trận đấu của Gryffindor cùng Slytherin đi đến cuối cùng, những trận đánh nhau giữa hai cái học viện cũng giảm xuống rất nhiều, mà ngay cả Poppy • Pomfrey nữ sĩ cũng có thời gian mời cậu cùng ở trong phòng làm việc uống trà chiều, thực hiện mong muốn trước kia của nàng.

Ngu Đạt hiện tại không thế nào đi ra ngoài loạn lung lay, bởi vì cậu chán ghét Umbridge lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện ở trong trường học, có mấy lần sau thời gian cấm đi lại ban đêm vào buổi tối cậu đi trên hành lang đụng tới mụ vu bà này, mụ còn đặt ra nghi vấn hỏi cậu nửa ngày, thật sự là rất làm người ta chán ghét.

Tuy rằng cậu không một mình rời trường học đi đến Hogsmeade, bất quá ngẫu nhiên cũng có thể tại bên ngoài thư viện nghe được mọi người thảo luận sự tình cửa hàng Davish and Banges lại một lần nữa mở của.

Lynn đem cửa hàng kinh doanh thực tốt, còn làm hoạt động khuyến mại nhân dịp cửa hàng mở cửa, hấp dẫn đông đảo học sinh đến mua.

Buổi tối, trên bàn cơm, cậu gặp được giáo sư động vật học thần kì trở lại sau hai tháng khai giảng —— bán người khổng lồ Rubeus • Hagrid.

Lần đầu tiên nhìn đến hắn, Ngu Đạt lắp bắp kinh hãi, người kia cho dù là ngồi ở ghế ăn cơm, cũng cao hơn so với người bình thường đứng lên, mà khi hắn đứng lên thì cậu có cao gấp đôi bây giờ đi chăng nữa thì cũng không cao bằng hắn.

Ngu Đạt kính sợ nhìn người to con này, không biết song thân của hắn là như thế nào bắt đầu một đoạn thần kỳ nhân duyên.

Tháng mười hai, tuyết rơi càng nhiều, trên mặt đất chất đống một lớp tuyết thật dày.

Bên trong tòa thành Hogwarts đã bắt đầu trang trí cho lễ giáng sinh, cách một đoạn tường sẽ được treo lên những quả tròn màu trắng cùng những cành lá được trang điểm bởi những trang sức xinh đẹp.

Ngu Đạt ôm hai quyển sách, xuyên qua từng tầng từng tầng thang lầu, muốn tới thư viện ở tầng năm trả sách, lại đi ngang qua một cái hành lang thì nghe thấy âm thanh Umbridge rống to.

Mà cùng mụ đối thoại là Minerva • McGonnagal.

Ngu Đạt lông mày nhíu lại, dừng bước, hướng về địa phương tranh cãi ầm ĩ đi đến.

“… Biến mất không thấy! Năm người! Vô duyên vô cớ!” Umbridge hướng về phía giáo sư McGonnagal ồn ào.

Giáo sư McGonnagal ôm cánh tay, giống như sắp sửa mất hết kiên nhẫn nói: “Ta đã nói rồi, đây là bởi vì phụ thân bọn họ bị thương, vào bệnh viện!”

“Chỉ sợ ta chưa nghe nói qua, ” Umbridge nói, “Đêm qua, không bất luận kẻ nào nói với ta.”

“Ta, mới là, bọn họ viện trưởng.” Giáo sư McGonnagal đỏ mặt lên, Ngu Đạt nghĩ đây tuyệt đối là bởi vì sinh khí.

“Ta thật xin lỗi, thân mến, Bộ Pháp Thuật giao cho ta quyền lợi này, biết mỗi một đệ tử hướng đi cùng an toàn, đều là chức trách của quan điều tra như ta.” Umbridge thực không thành ý lộ ra một cái biểu tình xin lỗi.

“Như vậy ngươi hiện tại đã biết, bọn họ đi bệnh viện, không là bất luận cái gì địa phương.” Giáo sư McGonnagal hít sâu, khắc chế xúc động lấy ra đũa phép nguyền rủa mụ phù thủy trước mặt này.

“Được rồi, theo ngươi đã nói, người bị thương là Arthur • Weasley —— tuy rằng không biết hắn như thế nào sẽ ở buổi tối, vẫn là tại trong Bộ Pháp Thuật bị thương —— chính là Harry Potter đi vào trong đó làm gì?” Umbridge thanh âm ngọt nị hỏi.

Giáo sư McGonnagal hô hấp đều dừng lại, sau đó nàng khô cằn nói: “Harry Potter đi quan sát Weasley tiên sinh là hiệu trưởng cho phép, đặc biệt cho phép.” Nàng cường điệu.

“Ta không thể lý giải, ” Trong ánh mắt của Umbridge lộ rõ vẻ nghi hoặc, thật giống như nàng vẫn là một cái thiếu nữ thiên chân vô tà, “Trò ấy vì cái gì muốn đi? Chuyện này đâu có liên quan gì đến trò ấy đâu?”

Mà Ngu Đạt ở bên cạnh đứng, trong ngực ôm thư, đã vì tin tức mà cậu nghe được mà kinh ngạc không thôi.

Arthur • Weasley tiên sinh cư nhiên bị thương.

Giáo sư McGonnagal giả vờ nở nụ cười một chút: “Ta nghĩ đây là bởi vì Harry Potter tiên sinh cùng Weasley gia thân thiết giống như là người một nhà.”

Umbridge không nói lời nào, hai người trầm mặc đối diện nhau, mụ tựa hồ là đang xem xét xem những lời đó là thật hay giả.

“Được rồi, một ngày nào đó ta sẽ làm rõ ràng.” Mụ giơ lên cổ, cao khí ngang xoay người đi mất.

McGonnagal nhìn bóng dáng của mụ, tựa hồ là muốn mắng một ít lời thô tục, chính là giáo dưỡng của nàng không cho phép nàng thô lỗ như vậy, vì thế nàng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.

“Giáo sư McGonnagal.” Ngu Đạt đi tới.

“A, là Ngu tiên sinh.” McGonnagal miễn cưỡng xả một chút khóe miệng, muốn cho biểu tình của nàng không cứng ngắc khó coi như vậy nữa.

“Thật xin lỗi, ta vừa rồi ở bên kia nghe được.” Ngu Đạt ngón tay một chút đi ra khẩu, “Thanh âm của các ngài có chút lớn. Xin hỏi là Arthur • Weasley tiên sinh nằm viện? Hắn làm sao vậy?”

“A.” Giáo sư McGonnagal mở to hai mắt nhìn nhìn cậu, chậm rãi nói: “Hắn… Bị thương.”

Nói xong cái này, nàng liền ngậm miệng lại, không nguyện ý nói tỉ mỉ thêm.

Ngu Đạt hiểu được nàng cẩn thận, trong trường học là địa phương công khai không thích hợp bàn luận chuyện này. Dù sao đây tựa hồ là sự tình bên trong của hội Phượng Hoàng.

Ngu Đạt lo lắng trả sách, khi về lại không hồi ký túc xá, ngược lại là bái phỏng văn phòng Snape.

“Như thế nào? Luyến tiếc rời đi trường học?” Snape nhướng mày hỏi cậu.

“Cái gì?” Ngu Đạt mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, “Không phải, cũng không đúng. Hogwarts là một cái địa phương làm người ta lưu luyến, nhưng là em không phải vì chuyện này lo lắng. Em nghe nói Weasley tiên sinh bị thương, ngài biết không?”

“Arthur • Weasley?” Snape lập lại một lần, “Là điều gì khiến cậu nghĩ ta nên biết chuyện này.”

“…” Ngu Đạt nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút trả lời: “Có lẽ là bởi vì ngài có vẻ như là không gì không biết?”

“Vậy đại khái là ảo giác của cậu.” Snape mím môi, hắn buông xuống tay đang chống cằm, nói: “Thật đáng tiếc, ta cũng không biết chuyện này.”

Ngu Đạt cũng muốn hỏi một chút hiệu trưởng, nhưng là lại cảm thấy đây tựa hồ là có vẻ cậu quá mức tò mò. Chính là bởi vì Molly • Weasley đối cậu thực tốt, vì thế cậu lo lắng vị tiên sinh thuộc nhà Weasley này.

Thời gian ở Hogwarts ngắn ngủi mà phong phú, Ngu Đạt chính là mới hiểu có một góc của cái tòa thành thần bí này, đáng tiếc cậu không có thời gian tiếp tục ở lại cái địa phương tràn ngập thần bí này, ngày nghỉ lễ Giáng Sinh đến.

Ngu Đạt bị Dumbledore từ phòng làm việc của hiệu trưởng đuổi về số 1 quảng trường Grimmauld.

“Hoan nghênh!” Sirius Black đứng ở cửa nhà hoan nghênh cậu, thấy hai người xuất hiện, Sirius lại đây ôm lấy cậu.

“Cậu khỏe không? Sirius?” Ngu Đạt đưa tay ôm lại hắn.

“Không tính rất không xong.” Sirius vui sướng nói.”Giáo sư.” Hắn hướng về lão hiệu trưởng chào hỏi.

Lão hiệu trưởng rung rung râu mép, “Ta còn muốn trở lại trường học, các học sinh lập tức phải ngồi trên xe lửa, hiệu trưởng của bọn họ hẳn là ở trong trường học.”

Cụ hướng về phía Ngu Đạt nở nụ cười một chút, nói rằng: “Ta nghe Severus nói, tình trạng học tập độc dược của cậu rất nhanh, các loại phối phương của năm cấp cậu cũng đã nắm giữ. Mà chế tác cao cấp độc dược cậu cũng hoàn thành một phần ba. Này thực tốt, không thể không nói, cậu không hổ danh là luyện kim thuật đại sư ở thế giới của các cậu.”

Ngu Đạt đối với sự Cam Tuyền ngợi của vị lão nhân này cảm thấy chột dạ, ấp úng nói: “Không, ta chẳng qua là bởi vì có ‘Quy luật’ trợ giúp nên mới nhanh như vậy nắm giữ.”

Nếu không là bởi vì kĩ năng hệ luyện kim của hệ thống trò chơi làm bừa, cậu cũng không thể nhanh như vậy liền nắm giữ nhiều phối phương độc dược như vậy.

“Mặc kệ nói như thế nào, cậu có thể trợ giúp Severus chia sẻ một phần tinh lực rất lớn.” Ánh mắt màu lam của Dumbledore ôn hòa nhìn cậu, “Ở học kì tiếp theo, chỉ sợ hắn không nhiều thời gian như vậy tiếp tục việc dạy học của các cậu, hắn còn có chuyện càng trọng yếu hơn phải làm.”

“Sự tình gì?” Sirius hỏi, “Ta có thể giúp đỡ sao? Ta đã tại đây đợi đủ lâu! Ta không thể cái gì cũng mặc kệ như thế này.”

“Bộ Pháp Thuật bây giờ còn không hủy bỏ lệnh truy nã của cậu, tương phản, Fudge hiện tại đem người mất tích đều tính ở trên đầu của cậu. Chỉ cần cậu bị mọi người phát hiện, lần này sẽ không đơn giản như tiến vào Azkaban, Giám ngục Azkaban sẽ trực tiếp cho cậu một cái hôn. Kiên nhẫn chút, Sirius. Sẽ tốt thôi.” Dumbledore khuyên.

“Snape muốn làm chuyện gì?” Ngu Đạt hỏi, cậu nghĩ không ra sau lễ Giáng Sinh Snape sẽ bận rộn như thế, dù sao cậu giúp trợ hắn chia sẻ ngao chế một phần phối phương độc dược cấp thấp, hắn hẳn là thanh nhàn một ít mới đúng.

“Hắn phải dạy Harry Bế quan Bí thuật.” Dumbledore nói.

“Cái gì?” Ngu Đạt cùng Sirius đồng thời nói.

Chẳng qua thanh âm Sirius trực tiếp vượt qua cậu.

“Bế quan Bí thuật là cái gì?” Ngu Đạt nghi vấn.

“Vì cái gì Harry muốn học tập cái này?” Sirius thoạt nhìn thực khó chịu, vi con đỡ đầu của hắn thế nhưng cũng bị đối thủ dạy cho cái loại phép thuật mới lạ lại phi thường khó học này. “Cái gia hỏa vì Voldemort bán mạng kia, hắn không đáng tin, ta lo lắng Harry sẽ chết ở trong tay của hắn. Hắn ước gì vì chủ tử của hắn báo thù, ta thật không biết hắn là như thế nào lấy được tín nhiệm của ngài.”

“Không cần trẻ con như vậy, ” Dumbledore nhìn Sirius liếc mắt một cái, “Severus đã là người của chúng ta, hắn tuyệt đối có thể tin.”

“Harry vì cái gì muốn học cái này… Bế quan Bí thuật?” Ngu Đạt nói.

“Vi phòng ngừa đầu óc của trò ấy bị Voldemort xâm lấn.” Dumbledore trả lời.

REVIEW 46

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.