Huyết Yên Kiếp

Chương 7: Tiếng trống thu hồn




Bảo là xế chiều sẽ về đến nhà, nhưng mãi đến hoàng hôn ngày hôm sau Chung Khứ Tầm mới về tới.

Vẻ mặt của Chung Khứ Tầm nặng như chì, lòng trĩu nặng ưu tư, về đến nhà nhưng cả buổi sau vẫn không hé răng nói nửa lời, chỉ ngồi bên bàn xuất thần nhìn mâm cơm cho đến khi nguội lạnh.

Nhậm Sương Bạch không nhìn rõ được thần thái của Chung Khứ Tầm, nhưng chàng hoàn toàn cảm nhận được tâm cảnh của y, cảm nhận được không khí nặng nề bao trùm gian nhà nhỏ. Chàng ngồi bên cạnh Chung Khứ Tầm, hai tay đặt trước mặt, im lặng chờ đợi.

Từ dưới bếp bưng tô canh đi lên, Chung Nhược Tự vừa tháo bỏ chiếc tạp dề vừa kinh ngạc nói :

- Ủa, ăn cơm đi chứ, hai người làm gì mà ngồi ngẩn ngơ ra như vậy?

Cầm đôi đũa lên, giọng Chung Khứ Tầm hầm hầm nói :

- Rượu đâu? Mang rượu lên đây!

Chung Nhược Tự dịu dàng nói :

- Đại ca à, đã lâu lắm rồi đại ca không uống rượu nữa kia mà? Sao bây giờ bỗng dưng đòi uống như vậy?

Giọng Chung Khứ Tầm nặng nề nói :

- Lòng ta đang phiền muộn, muội đừng hỏi lôi thôi!

Xong chàng quay sang Nhậm Sương Bạch nói :

- Nhậm lão đệ, ngươi cũng uống với ta vài chén đi!

Nhậm Sương Bạch hơi nhướng mày hỏi :

- Tiểu đệ uống được sao? Ý của tiểu đệ là uống rượu có ảnh hưởng gì đến việc dưỡng thương hay không.

Chung Khứ Tầm nói :

- Không sao, uống chút ít vừa để chống lạnh vừa làm cho máu huyết lưu thông dễ dàng hơn, không hại gì.

Chung Nhược Tự từ ở nhà dưới bưng hũ rượu đi lên, rượu nhà tự nấu, trông chiếc hũ sành, bên trong phải có đến hơn hai cân rượu. Bày hai chiếc chén nhỏ trước mặt hai người đàn ông, sau đó nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Chung Khứ Tầm rót đầy hai chén rượu nói :

- Nào, Nhậm lão đệ, chúng ta cạn chén!

Nhậm Sương Bạch ngửa cổ uống cạn, giơ ngang chiếc chén để thấy bên trong không còn giọt rượu nào.

Chung Khứ Tầm cũng bưng chén uống cạn, nói :

- Tửu lượng của Nhậm lão đệ khá lắm! Thêm một chén nữa đi!

Chung Nhược Tự xới xới cơm trong chén, nhíu mày nói :

- Đại ca, từ từ rồi hãy uống, ăn chén cơm lót dạ cái đã.

Chung Khứ Tầm chẳng nói chẳng rằng, gắp một miếng thịt gà luộc bỏ vào miệng nhai, thịt gà mềm thơm lựng nhưng chàng có cảm giác như nhai cỏ khô.

Nhậm Sương Bạch hớp một ngụm rượu nhỏ, đặt chén xuống, chậm rãi nói :

- Hình như Chung huynh gặp chuyện gì không vui?

Chung Khứ Tầm đặt đũa xuống :

- Nhậm lão đệ, ngươi thấy như vậy à?

Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :

- Không nhìn thấy, nhưng có thể cảm thấy được!

Chung Khứ Tầm vội nói :

- Ta thật sơ suất quá, Nhậm lão đệ!

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :

- Không có gì, Chung huynh đừng bận tâm.

Chung Khứ Tầm thở hắt ra một hơi dài, nói :

- Ngày hôm qua ta lên Bạch Dương trấn mua hàng, ta cảm thấy lần này có cái gì đó thật bất thường, mãi đến sau đó ta mới phát hiện ra có mấy tên hán tử ăn mặc rách rưới bám sát theo đuôi ta. Để tránh xảy ra việc lôi thôi không đáng có, ta giả vờ như không phát hiện ra chúng, mà âm thầm tìm cách cắt đuôi chúng. Đến khi ta đến bên hàng thịt thì, mẹ nó, lại thấy bốn năm tên hình tích khả nghi lẩn quẩn xung quanh, ta lập tức lấy số thịt đặt mua, lấy xe đi ngay. Quả nhiên không ngoài dự kiến của ta, bọn chó săn ấy cứ bám riết theo sau.

Chung Nhược Tự nhíu mày nói :

- Đại ca có nhận ra bọn người ấy không? Chúng có phải là người trong bang không?

Chung Khứ Tầm lắc đầu nói :

- Chẳng nhận mặt được tên nào cả, chẳng biết đó là lũ dòi bọ từ lỗ nẻ nào chui lên nữa.

Nhậm Sương Bạch giọng bình thản hỏi :

- Thế sau đó thì sao?

Chung Khứ Tầm nói :

- Sau đó, ta cứ đánh xe đi bừa, quanh quẹo lung tung khắp phố lớn hẻm nhỏ trong trấn, định cắt đuôi bọn chúng, nào ngờ càng lúc càng thấy nhiều kẻ khả nghi đường hoàng theo đuôi có, âm thầm bám theo có. Ta âm thầm xem xét, phải có đến trên dưới hai chục mạng chứ chẳng ít! Thấy tình thế càng lúc càng bất diệu, ta không dám theo đường thẳng về đây, mà theo hướng ngược lại ra khỏi trấn, quất lừa chạy bừa, cả bản thân ta cũng không biết mình đi đâu nữa, đến hơn bốn chục dặm đường mới coi như bỏ được bọn chúng ơ?

phía sau!

Chung Nhược Tự cằn nhằn nói :

- Vậy thì cũng phải về nhà chứ! Quá giờ không thấy đại ca về nhà, muội lo đến chết đi được!

Lại rót đầy chén rượu, Chung Khứ Tầm uống một hớp lớn, đặt chén xuống nói :

- Ta sợ khi vòng lại lỡ chạm mặt chúng, muốn cắt được đuôi chẳng phải dễ dàng gì, suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng ta quyết định cắm trại giữa nơi hoang vắng, ngủ lại một đêm, hôm nay ta chờ đến trưa thấy không có động tĩnh gì nữa mới yên tâm theo đường tắt quay về nhà.

Chung Nhược Tự mỉm cười nói :

- Đại ca, muội thấy đại ca nhạy cảm quá đấy thôi, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì bất thường.

Chung Khứ Tầm lắc đầu nói :

- Nhược Tự, việc trên giang hồ ta nghe nhiều thấy nhiều hơn muội, nếu nói là ngẫu nhiên thì làm gì có chuyện ngẫu nhiên liên tiếp xảy ra như vậy. Ta dám đoan chắc, đám người này đang cố theo đuôi để dò la nơi ẩn náo của huynh muội ta.

Chung Nhược Tự vẫn chưa chịu thôi, nói :

- Cứ cho là như vậy đi, nhưng bọn chúng có tới hơn hai chục người, tại sao chẳng chịu ra mặt chặn đường mà lại cứ bám theo sau như vậy để cuối cùng phải mất dấu? Muội thấy có thể là đại ca quá đa nghi, hoặc giả có sự hiểu lầm chi đó.

Chung Khứ Tầm đưa mắt nhìn Chung Nhược Tự một cái, trầm ngâm nói :

- Việc này bên trong tất còn rất nhiều điều chưa rõ ràng, ta không dám nói chắc vì sao mà chúng chỉ đi theo chứ không ra mặt chặn đường. Rất có thể chúng sợ nhận lầm người, cũng có thể chúng tự đánh giá thực lực chưa đủ, hoặc giả chúng sợ đả thảo kinh xà, nhưng một điều chắc chắn rằng chúng làm như vậy là có lý do, và không còn nghi ngờ gì nữa ta đã lọt vào tầm ngắm của chúng!

Chung Nhược Tự ngồi thừ người ra một lúc, sau đó thở dài nói :

- Nếu đại ca đã chắc chắn như vậy thì, chúng là ai mới được chứ?

Chung Khứ Tầm lắc đầu nói :

- Ta đã nói với muội rồi, ta không nhận ra chúng làm sao dám nói chắc chúng là ai, nhưng dù chúng là ai đi nữa, nhất định cũng có liên quan đến bọn phản nghịch ở Quỷ Mã bang!

Nhậm Sương Bạch nãy giờ ngồi yên nghe hai huynh muội Chung gia tranh luận, đến giờ mới lên tiếng nói :

- Nếu đã xảy ra việc bất thường như vậy, chúng ta không thể không đề phòng. Chung cô nương, lệnh huynh lo xa như vậy cũng không thừa đâu!

Chung Nhược Tự bỏ chén cơm ăn dở xuống, sắc diện lộ rõ nét âu lo, nói :

- Đại ca có chắc là đã thoát khỏi sự theo dõi của bọn người này chưa?

Chung Khứ Tầm ngập ngừng nói :

- Ta... ta nghĩ là đã thoát được...

Thần thái Nhậm Sương Bạch vẫn bình thản như không có việc gì xảy ra, ung dung cầm đũa gắp thức ăn, chậm rãi nói :

- Nếu không muốn tránh mặt chúng, việc này sẽ nhanh chóng có đáp án thôi. Chung huynh, huynh có ý định chờ để xem cuối cùng việc này sẽ diễn biến ra sao không?

Chung Khứ Tầm hiểu ý Nhậm Sương Bạch muốn nói gì, xoay xoay chén rượu trong tay, trầm ngâm nói :

- Nhậm lão đệ, theo ngươi thì việc này chúng ta nên ứng phó thế nào?

Hai tiếng “chúng ta” ở đây có thể hiểu là chỉ gồm Chung gia huynh muội, cũng có thể bao gồm luôn cả Nhậm Sương Bạch trong đó, cũng có thể Chung Khứ Tầm chẳng có hàm ý sâu xa gì, nhưng với Nhậm Sương Bạch mà nói, chàng có cảm giác mình không thể đứng ngoài trong việc này được.

Uống hết số rượu còn lại trong chén, Nhậm Sương Bạch gõ gõ ngón tay xuống bàn, chậm rãi nói :

- Nếu cứ chờ ở đây để xem thực hư ra sao, giả như địch nhân theo dấu đến đây, điều đầu tiên chúng ta cần phải biết là thực lực của chúng ta có đủ để đối phó với chúng không? Địch nhân dám đến, nghĩa là chúng đã có chuẩn bị, không nắm chắc phần thắng chẳng ai dại gì lấy tánh mạng ra để làm trò đùa. Bản lãnh của địch nhân ra sao, Chung huynh rõ hơn tiểu đệ rất nhiều, bằng vào sức lực của ba người chúng ta, Chung huynh thấy có đủ để đối phó với chúng không?

Chung Khứ Tầm gượng cười nói :

- Nếu Quỷ Mã bang dốc hết lực lượng đến đây, ta e rằng ba người chúng ta chẳng thể đối phó nổi. Quỷ Mã bang ngày trước vốn không hiếm hảo thủ, nghe đâu hai năm nay chúng không ngừng chiêu binh mãi mã, lực lượng hiện nay lớn đến độ nào còn chưa biết rõ...

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Nói như vậy nghĩa là chúng ta không đối phó nổi với chúng rồi, giờ tiểu đệ hỏi Chung huynh một câu, Chung huynh có nhịn được hay không?

Chung Khứ Tầm chưa hiểu hết ý tứ trong câu hỏi của Nhậm Sương Bạch, nhíu mày hỏi lại :

- Nhịn được thì sao mà nhịn không được thì sao?

Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :

- Nếu Chung huynh có thể tạm thời nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ thích hợp hơn để hành động thì chúng ta tránh mặt là thượng sách; bằng ngược lại, nếu Chung huynh không thể chịu đựng được thủ đoạn truy tận sát tuyệt của chúng thì cứ liều mạng dốc hết sức ra tranh phong với chúng cũng không phải là không được. Tiểu đệ biết, hai năm nay Chung huynh đã chịu giày vò đau khổ rất nhiều rồi!

Chung Khứ Tầm thở dài nói :

- Nhậm lão đệ, ý ngươi thì thế nào, ta muốn nghe ý kiến của ngươi! Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :

- Việc này phải do đích thân Chung huynh quyết định mới được, tiểu đệ chỉ có thể đứng sau lưng hỗ trợ mà thôi. Nói tóm lại, Chung huynh nói chiến thì chúng ta ở lại, Chung huynh nói tránh thì chúng ta cùng tránh.

Chung Khứ Tầm uống ực hết số rượu trong chén, dằn chén rượu xuống bàn nói :

- Chính vì ta còn đang lưỡng lự nên mới muốn nghe ý kiến của nhiều phía. Nhậm lão đệ, chắc ngươi cũng đã nhận thấy, sở dĩ huynh muội ta mai danh ẩn tánh ở cái nơi chó ăn đá gà ăn muối này cũng chính là vì mưu đại sự, hy vọng có thời cơ tốt để ra tay chấn chỉnh môn hộ, một là để rửa thù tuyết hận, hai nữa là lấy lại oai danh của Quỷ Mã bang ngày cũ. Ngặt vì thời cơ chưa đến, huynh muội ta buộc phải sống nhục chờ thời, nhưng bọn phản nghịch lại truy tận sát tuyệt, trảm thảo trừ căn. Tình hình này bảo ta phải trốn tránh chúng để tiếp tục trốn chui trốn nhủi, tiếp tục sống trong chuỗi ngày nhục nhã thì thật là quá khiếp nhược, quá vô dụng. Nhưng nếu quyết một trận sống còn với chúng thì hậu quả sẽ phơi thây nơi chốn hoang dã, để cho bọn phản nghịch ăn ngon ngủ yên, chẳng còn gì phải e ngại nữa. Với thực lực của chúng ta hiện thời, ta nghĩ chẳng có chút hy vọng nào để có thể lật ngược thế cờ, Quỷ Mã bang sẽ vĩnh viễn ở trong tay bọn sài lang ác thú, mối hận của đại đương gia sẽ không bao giờ rửa được. Nhậm lão đệ, ta không muốn làm một kẻ hèn nhát, càng không muốn làm một kẻ bất trí, vì nóng giận nhất thời mà làm hỏng đại sự, trở thành tội nhân của Quỷ Mã bang...

Nhậm Sương Bạch đặt tay lên bàn tay Chung Khứ Tầm bóp mạnh, nói :

- Tiểu đệ hiểu rồi, Chung huynh, nỗi lòng của Chung huynh, tiểu đệ đã thấu hiểu.

Chung Nhược Tự đến giờ mới chen lời :

- Sương Bạch ca, hy sinh phải có cái giá của nó, nếu hy sinh một cách vô ích thì thành ra kẻ ngu ngốc, tiểu muội thấy tình hình hiện thời, chúng ta nên tránh đi là thượng sách!

Nhậm Sương Bạch gật đầu, nói :

- Không sai, tại hạ cũng có ý đó. Hiện giờ, điều mà Chương Cư Nhân cùng bọn phản nghịch mong muốn là hiền huynh muội vì không nhịn được uất khí trong lòng, ra mặt liều sống chết với chúng, được như vậy chúng sẽ ăn mừng, từ nay sẽ chẳng còn lo hậu hoạn nữa!

Sắc diện Chung Khứ Tầm đầy vẻ mâu thuẫn, lẩm bẩm nói :

- Nói vậy cả hai ngươi đều tán thành việc trốn chạy?

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Chung huynh, nếu không đi, huynh sẽ được gì? Có thể giành lại được gì từ tay chúng?

Chung Nhược Tự tiếp luôn :

- Ngoại trừ mất thêm mấy mạng người, mất niềm hy vọng chấn hưng Quỷ Mã bang chúng ta chẳng được gì cả, chẳng giành lại được gì cả.

Nhậm Sương Bạch hướng mặt về phía Chung Khứ Tầm, giọng thành khẩn nói :

- Còn người còn của, chỉ cần giữ được rừng thì lo gì chẳng có củi đun, Chung huynh!

Chung Khứ Tầm im lặng một lúc lâu, cuối cùng cương quyết nói :

- Được, chúng ta sẽ tránh đi!

Chung Nhược Tự mỉm cười nói :

- Đại ca, đó mới là quyết định đúng đắn và dũng cảm! Vậy vấn đề còn lại là khi nào thì đi, đi về đâu?

Nhậm Sương Bạch chen lời :

- Việc không nên chậm trễ, đã quyết đi định đi thì phải đi ngay, đừng để chậm trễ mà nảy sinh thêm những rắc rối không đáng có!

Chung Khứ Tầm nói :

- Ta biết có một nơi có thể lánh tạm ít lâu, chỗ này ta vô tình phát hiện ra khi đi hái thuốc, chỗ rất bí mật, cũng ít người qua lại, ẩn thân ở đó rất an toàn.

Chung Nhược Tự vội vã đứng dậy nói :

- Chỉ cần có một nơi tạm nương náo một thời gian, hay dở gì từ từ tính nữa. Đại ca, muội đi thu xếp một ít đồ đạc, trời vừa sáng là chúng ta lập tức lên đường vào núi. Giờ thì Sương Bạch ca đi nghỉ ngơi một lát...

Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :

- Muốn đi thì phải đi ngay trong đêm, không thể chờ đến khi trời sáng được!

Quay nhìn Chung Khứ Tầm, Chung Nhược Tự hạ giọng hỏi :

- Đại ca thấy thế nào? Có cần phải gấp như vậy không?

Chung Khứ Tầm cả quyết gật đầu nói :

- Cứ làm theo ý Nhậm lão đệ, y nói có lý, việc không thể chậm trễ được!

Chung Nhược Tự không nói gì thêm, lặng lẽ đi ra nhà sau thu xếp đồ đạc.

Chung Khứ Tầm cũng đứng dậy nói :

- Nhậm lão đệ, ngươi ở đây chờ một lát, ta cũng đi chuẩn bị một ít thức ăn mang theo, đường núi khó đi, xe lừa không thể đi được, chắc là phải nai lưng ra mà vác thôi.

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :

- Không hề gì, đôi mắt tiểu đệ nhìn không rõ nhưng sức lực thì chẳng thiếu, mọi người cùng nhau gánh vác.

Chung Khứ Tầm bước ra cửa, đưa tay định đẩy cửa ra nhưng bỗng rụt nhanh trở lại, sắc diện ngưng trọng, đôi môi giật giật, chừng như đã phát hiện ra điều gì bất thường.

Nhậm Sương Bạch quay mặt ra cửa, hạ giọng nói :

- Chung huynh, hình như huynh đã phát hiện thấy điều gì đó?

Chung Khứ Tầm cũng hạ giọng thật thấp nói :

- Bên ngoài có người!

Nhậm Sương Bạch đứng dậy, nhẹ nhàng tiến ra cửa hỏi :

- Có bao nhiêu người?

Chung Khứ Tầm lắc đầu đáp :

- Nghe không rõ có bao nhiêu người.

Nhậm Sương Bạch nghiêng đầu lắng nghe một lúc, hơi nhíu mày nói :

- Quái lạ, sao chẳng nghe thấy gì cả!

Chung Khứ Tầm sợ rằng mình nghe lầm, hỏi lại :

- Nhậm lão đệ, lúc nãy ngươi có nghe thấy gì không?

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Tiểu đệ cũng có nghe thấy tiếng động lạ, giống như là tiếng y phục bọc gió, nhưng cũng giống như tiếng lá rơi.

Chung Khứ Tầm gật đầu nói :

- Vậy thì phải rồi, nhưng tại sao bây giờ lại chẳng thấy động tĩnh gì cả?

Nhậm Sương Bạch trầm ngâm nói :

- Nếu người ta đứng yên và bế hô hấp thì chẳng có bất kỳ tiếng động nào phát ra cả!

Chung Khứ Tầm nghiến răng nói :

- Để ta ra ngoài xem thử! Nhậm Sương Bạch khoát tay nói :

- Không nên, địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, chẳng cần phải vội vã, chúng đã đến đây rồi chẳng sợ chúng không ra mặt thể hiện mục đích, nếu không chúng đến để làm gì?

Chung Khứ Tầm gật đầu nói :

- Nói cũng phải.

Nhậm Sương Bạch quay người, giơ tay khẽ phất một chưởng, ngọn đèn dầu để trên bàn lập tức tắt phụt, Chung Nhược Tự đang ở nhà sau, chừng như cũng đã phát hiện thấy điều bất thường, đèn ở nhà sau cũng liên tiếp tắt hết, cả gian nhà chìm ngập trong bóng tối.

Bên ngoài vẫn lặng trang, gió núi thổi qua làm lá khô tung bay tạo nên tiếng xào xạc, không khí nặng nề đến nghẹt thở, tưởng chừng như ngàn vạn quỷ ảnh chập chờn lẩn quất đó đây, tiếng lá khô xào xạc trở thành tiếng ma kêu quỷ hú.

Chung Khứ Tầm nghiến răng nói :

- Bọn chó má này chẳng biết đang làm trò gì đây!

Nhậm Sương Bạch đưa một ngón tay lên môi nói :

- Mặc kệ chúng, cứ chờ xem chúng sẽ làm gì!

Trong bóng tối có một bóng đen di động, Chung Nhược Tự từ nhà sau đi ra, hai cánh mũi Nhậm Sương Bạch phập phồng, chàng đã ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người Chung Nhược Tự, chẳng cần lên tiếng hỏi chàng cũng biết ai đang đi tới.

Lần ra đến cửa, Chung Nhược Tự hạ giọng hỏi :

- Đại ca, bọn quỷ quái nào mò đến vậy?

Chung Khứ Tầm nghiến răng nói :

- Hiện thời thì chưa biết tình hình bên ngoài thế nào, cũng không biết chúng là quỷ quái phương nào, nhưng chắc chắn một điều là có người đang ẩn núp bên ngoài theo dõi chúng ta!

Chung Nhược Tự đưa cây lang nha bổng cho Chung Khứ Tầm, thì thầm nói :

- Binh khí của đại ca đây!

Chung Khứ Tầm quay lại đón lấy cây lang nha bổng, hỏi :

- Muội tử, binh khí của ngươi đã sẵn sàng chưa?

Chung Nhược Tự gật đầu nói :

- Ngọn thất tiết tiên của muội đã sẵn sàng!

Chung Khứ Tầm hạ giọng dặn dò :

- Không được hành động bừa bãi, mọi việc đều phải nghe theo hiệu lệnh của ta và Nhậm lão đệ.

Song mục Chung Nhược Tự sáng rực trong bóng đêm, khẽ gật đầu nói :

- Muội hiểu rồi, đại ca!

Xảy đâu nghe vang lên những âm thanh quái dị, âm thanh nghe trầm trầm nặng nề và vô cùng đơn điệu, tựa như những tiếng động gõ thẳng vào tâm khảm người nghe. Âm thanh nghe như phát ra từ nơi xa thẳm tận trong lòng đất, lại nghe như rần rần ở ngay dưới chân. Càng nghe càng có cảm giác như đó không là những tiếng động nữa mà như lời chú đầy ma lực, giữa đêm thanh vắng, có thể nghe rõ cả tiếng mạch đập, tiếng động hòa với tiếng mạch đập làm nhịp tim cũng trở nên rộn ràng rối loạn, từng tiếng từng tiếng một xoáy thẳng vào tim, ngực nặng như muốn vỡ ra.

Chung Khứ Tầm chừng như đã phát hiện ra điều gì đó, thở hổn hển nói :

- Tiếng trống! Là tiếng trống...

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Đúng là tiếng trống, nhưng tiếng trống này mang đầy tà khí, tiếng trống trùng với nhịp tâm mạch...

Trong khi đó thì tiếng trống vẫn cứ chậm rãi đều đều vọng vào, tiếng trống âm âm xuyên qua màn đêm dày đặc càng làm cho nó thêm phần ngụy dị kỳ bí, tạo cho người nghe một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Tung, tung, tung, tung, tung, tung tung...

Chung Khứ Tầm đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, nghiến răng trèo trẹo nói :

- Đúng là thứ không dám nhìn mặt người, chỉ biết núp trong bóng tối hý quỷ lộng thần!

Sắc diện Nhậm Sương Bạch vẫn băng lạnh, trầm giọng nói :

- Trầm tĩnh nào, Chung huynh, hãy giữ cho đầu óc thật tỉnh táo trầm tĩnh!

Chung Nhược Tự cũng bắt đầu mất bình tĩnh, nói :

- Muội... muội cảm thấy nghẹt thở, như có một tảng đá lớn đè lên ngực, muội chỉ muốn chạy ra ngoài... Sương Bạch ca, đây có phải là yêu thuật không...

Nhậm Sương Bạch vẫn trầm lặng như bàn thạch, trầm giọng nói :

- Đây không phải là yêu thuật, Chung cô nương, chẳng qua người ta lợi dụng các đặc tính của âm luật và tiết tấu, phối hợp với hoàn cảnh để tạo nên ảo giác mà thôi. Người này có thể là thiện về âm vận học, biết cách lợi dụng âm thanh để khống chế tâm trí người khác!

Tiếp đó, tiếng trống bắt đầu tăng nhịp, mỗi lúc một nhanh hơn, tiếng tung tung xoáy vào tai nghe như tiếng vạn mã tề phi, giẫm nát tâm thần của ba người trong nhà.

Chung Nhược Tự bắt đầu rên rỉ, hơi thở nghe cũng nặng nề hơn, nói :

- Khó chịu quá, muội... muội hết chịu đựng nổi rồi...

Chung Khứ Tầm cũng thở hổn hển nói :

- Tổ mẹ nó, ta ra ngoài đó quyết một trận sinh tử với chúng!

Hai tay Nhậm Sương Bạch nắm chặt bả vai huynh muội Chung gia, trầm giọng nói :

- Muốn đánh bại địch trước tiên phải làm cho địch mất tinh thần, đối phương đang rất muốn làm cho chúng ta tâm thần náo loạn, ý chí lụn tàn, sau đó mới ra tay tàn sát, nếu giờ này nhị vị nóng nảy xông ra ngoài đó, há chẳng phải là trúng kế của đối phương sao?

Chung Nhược Tự run rẩy nói :

- Nhưng... thứ tiếng trống này thật đáng sợ, Sương Bạch ca, không biết nó còn kéo dài đến bao giờ...

Hơi trầm ngâm một thoáng, Nhậm Sương Bạch đáp :

- Theo tại hạ nghĩ thì tiếng trống không thể kéo dài được lâu, Chung cô nương, đối phương đánh trống để làm cho chúng ta siêu hồn lạc phách, bản thân hắn cũng phải tập trung tinh thần, dùng nội lực để đạo dẫn âm thanh, đây là việc làm hao tổn rất nhiều công lực, tiếng trống không thể giết người, chỉ làm cho địch nhân điên đảo thần hồn, một khi hắn cho rằng mục đích đã đạt được thì sẽ dừng tay.

Chung Khứ Tầm nghiến chặt răng nói :

- Muội tử, lời của Nhậm lão đệ chí lý, chúng ta phải cố gắng nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn đến cùng!

Chung Nhược Tự nhắm nghiền đôi mắt, nói như đang ngủ mê :

- Muội sẽ cố nhẫn nhịn ...

Tiếng trống kéo dài thêm một lát nữa rồi bỗng dưng im bặt, tiếng trống biến mất một cách rất đột ngột, cũng giống như khi nó xuất hiện vậy, không hề có một dấu hiệu nào báo trước là nó sẽ im bặt, sau khi im bặt cũng không nghe thấy bất kỳ dư âm nào còn vang trong không khí, tựa như nó chưa hề phát ra trước đó.

Tiếng trống chấm dứt, không gian trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó, sự tĩnh lặng đè nặng lên vạn vật, đè nặng lên tâm khảm của ba người.

Ở trong nhà, ba người hầu như có thể nghe thấy cả tiếng trái tim nhảy thình thịch trong lồng ngực người kia.

Bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói cực kỳ âm trầm :

- Chung Khứ Tầm, ngươi không dám ra à?

Nhậm Sương Bạch hạ thấp giọng hỏi :

- Chung huynh, có nghe ra là giọng của ai không?

Chung Khứ Tầm lắc đầu nói :

- Giọng nói nghe rất lạ, ta dám chắc chưa bao giờ nghe qua giọng nói này!

Giọng âm trầm bên ngoài lại vang lên :

- Đã là phúc thì chẳng phải là họa, đã là họa thì trốn cũng vô ích, Chung Khứ Tầm, món nợ giữa ngươi và Chương Cư Nhân cũng đã đến lúc phải thanh toán cho dứt điểm, chui rút ở trong đó chẳng phải là biện pháp hay để giải quyết mọi chuyện, đường đường là tam đương gia của Quỷ Mã bang ngày trước, hào khí ngày xưa không lẽ đã tiêu mất hết rồi?

Chung Khứ Tầm nghiến răng nói :

- Tổ mẹ nó, đồ chó má, dám nói năng với ta như vậy!

Nhậm Sương Bạch đã có quyết sách, chậm rãi nói :

- Chung huynh ra mặt đi, tiểu đệ sẽ ở bên trong trợ trận, khi cần thiết thì cả Chung cô nương cũng cứ ra mặt, chẳng có gì phải e ngại!

Chung Khứ Tầm giơ cao cây lang nha bổng, thế như chảo dầu sôi, nói :

- Được! Ta ra ngoài đó giáp mặt hắn, để coi hắn có tài ba đầu sáu tay gì cho biết!

Giọng nói bên ngoài vẫn âm trầm vang lên, ý mỉa mai càng lúc càng nặng :

- Chung Khứ Tầm, ngươi sợ ta người nhiều thế mạnh, mai phục trùng trùng chờ ám toán ngươi sao? Thôi được, nói để ngươi được rõ, ngươi chẳng cần phải sợ như vậy, ngoài này chỉ có một mình ta, cũng chẳng có mai phục nào cả!

Hừ một tiếng nặng nề, Chung Khứ Tầm đẩy cửa bước ra ngoài, lớn bước đi thẳng đến giữa sân, dưới ánh trăng sao mờ ảo, quả nhiên chỉ thấy duy nhất một bóng đen đổ dài xiên xiên dưới đất.

Gió đêm thoảng qua, cành cây lay động xào xạc, ánh trăng mờ đi, cảnh vật càng làm cho kẻ đứng bất động giữa sân tăng thêm vẻ ma quái.

Chung Khứ Tầm cố vận mục quan, chú mục nhìn đối phương. Người này ước chưa đầy bốn mươi tuổi, trên gương mặt gầy đét khô đen là một cặp chân mày hình chữ “bát” ngược, hai mắt ti hí nhưng thật dài phát ra hai luồng tinh quang như mắt rắn, dưới chiếc mũi nhọn hoắc nhô cao lên là cặp môi cực mỏng, hai khóe mép cụp xuống như lúc nào cũng có thể biến thành nét giận.

Người này mặc chiếc hắc bào rộng thùng thình, vạt áo phất phơ trong gió, lại thêm nước da đen đúa, trông y chẳng khác nào quỷ Vô thường trong truyền thuyết.

Đối phương cũng chú mục quan sát Chung Khứ Tầm, hai người đứng đối diện nhau một lúc lâu, người kia mới lạnh lùng hỏi :

- Ngươi là Chung Khứ Tầm?

Chung Khứ Tầm sa sầm nét mặt, nói :

- Hỏi câu này ngươi không cảm thấy quá thừa sao?

Song mục của người kia mở to lên rồi đột ngột híp lại, ánh mắt lạnh lùng và vô cùng sắc bén, giọng âm lạnh nói :

- Ta là Thi Tâm Ngấn, “Thâu Hồn Cổ” Thi Tâm Ngấn!

Chung Khứ Tầm bỗng cảm thấy tay chân lạnh toát, một luồng hơi lạnh chạy dài từng đợt trong xương sống, cái tên Thi Tâm Ngấn chàng đã nghe nói đến từ lâu. Những lời truyền ngôn về tên sát thủ xuất thân từ “Thiên Hạt hội” ở quan ngoại này nhiều vô kể. Theo lời đồn đãi, người này lòng dạ sắt đá, cả thân thích họ hàng cũng chẳng thèm nhận, hành nhân xử thế vô cùng tàn khốc, cá tánh ngang ngạnh đến lạ lùng, là một nhân vật rất khó đối phó, đồng thời võ công của y lại tuyệt cao. Cũng theo lời đồn, họ Thi muốn giết người nào thì kể như người đó chỉ còn mỗi một việc là phải lo chuẩn bị hậu sự, Thi Tâm Ngấn xưa nay chưa từng thất thủ bao giờ.

Thi Tâm Ngấn hơi ngẩn mặt lên, chậm rãi nói :

- Xem thần thái ngươi thì có lẽ ngươi đã biết ta là nhân vật thế nào rồi mặc dù xưa nay chúng ta chưa từng gặp nhau!

Chung Khứ Tầm bất giác điên tiết, quát :

- Không sai, Thi Tâm Ngấn, ta biết rõ ngươi là hạng người nào, ngươi là một tên đồ tể khát máu không hơn không kém!

Sắc diện Thi Tâm Ngấn bình thản như không, gật đầu nói :

- Người ta phải sống thật như bản chất vốn có của mình thì cuộc sống mới tự tại, chẳng cần phải mang bộ mặt giả để làm lẫn lộn trắng đen, làm như vậy chỉ tổ mệt mình mệt người. Không sai, ta chính là một tên đồ tể, đó chính là nghề của ta, người ta cũng nên có một cái nghề để sống!

Chung Khứ Tầm nghiến răng nói :

- Ai bảo ngươi tới đây?

Đôi mày Thi Tâm Ngấn hơi dựng ngược lên, lạnh lùng nói :

- Không ai có tư cách “bảo” ta cả, Chung Khứ Tầm, ngươi phải nói là ai “mời” ta đến mới phải!

Chung Khứ Tầm lạnh lùng buông gọn :

- Ai?

Gương mặt Thi Tâm Ngấn chẳng chút biểu cảm, nói :

- Câu hỏi của ngươi quá thừa, ngươi thử nghĩ xem, trên thế gian này còn có ai muốn ngươi phải chết nữa? Với Quỷ Mã bang mà nói, ngươi còn sống ngày nào là họ còn canh cánh mối lo ngày ấy, ngươi như cái gai trong mắt, không nhổ bỏ đi làm sao có thể ăn ngon ngủ yên được? Đó gọi là nhổ cỏ không trừ căn, gió xuân thổi trở mình sống dậy...

Chung Khứ Tầm nghiến răng nói :

- Quả không ngoài dự đoán của ta, chính là bọn chúng!

Thi Tâm Ngấn chậm rãi nói :

- Công việc của ta đêm nay là phải giết hai người, một là ngươi, hai nữa là muội muội ngươi Chung Nhược Tự, ngươi hiện giờ đã ở trước mặt ta, thế còn muội muội ngươi?

Trán Chung Khứ Tầm nổi gân xanh quát :

- Chờ khi giết được ta rồi đi tìm nàng cũng chưa muộn!

Dường như trên thế gian này chẳng còn việc gì có thể khiến cho Thi Tâm Ngấn động thất tình lục dục, gương mặt y từ đầu đến cuối cứ như là được chạm bằng đá hay bằng gỗ chứ chẳng phải là da thịt con người. Thi Tâm Ngấn chậm rãi nói :

- Y thị không dám ra mặt ư? Thật ra thì y thị có ra mặt hay không cũng như nhau thôi, đêm nay là đêm cuối của hai huynh muội ngươi.

Chung Khứ Tầm cười lạnh nói :

- Đừng tự đánh giá mình quá cao như vậy, Thi Tâm Ngấn, thiên hạ chẳng có việc gì là chắc chắn cả!

Thi Tâm Ngấn ngước mặt nhìn trời, chậm rãi nói :

- Nếu thời gian còn kịp, ta còn một cái hẹn nữa, Chung Khứ Tầm, chúng ta giải quyết nhanh đi thôi!

Khẩu khí của “Thâu Hồn Cổ” Thi Tâm Ngấn tràn đầy tự tin và cũng rất điềm đạm, đối với hắn, dường như mọi việc đều đã được an bày, người mà hắn muốn giết tất phải chết, chưa động thủ đã biết trước kết cuộc, có vẻ như đây là thiết luật đã thành thói quen, không gì có thể thay đổi được.

Có bóng người xuất hiện, Chung Nhược Tự từ sau cánh cửa chậm rãi bước ra, nàng đến cạnh Chung Khứ Tầm thì dừng lại, sắc diện băng lạnh chú mục nhìn Thi Tâm Ngấn.

Đưa mắt nhìn Chung Nhược Tự từ đầu đến chân một lượt, Thi Tâm Ngấn chậm rãi nói :

- Cô nương chắc là Chung Nhược Tự?

Chung Nhược Tự hừ lạnh nói :

- Ngươi không thấy câu hỏi này là thừa sao? Nếu không phải là Chung Nhược Tự, bổn cô nương chẳng tội gì phải nhìn mặt hạng người như ngươi!

Xoa xoa hai tay vào nhau, Thi Tâm Ngấn hài lòng nói :

- Rất tốt, đến đủ cả hai người thì càng dễ hành động, ta ghét nhất là đi giết người mà còn phải tìm tìm kiếm kiếm, vừa tốn công vừa chẳng nên tích sự gì!

Chung Nhược Tự đưa mắt nhìn huynh trưởng, tay phải đưa lên sờ cán ngọn thất tiết tiên quấn quanh hông.

Thi Tâm Ngấn lui lại một bước, đứng chẳng thành tư thế gì cả, lạnh nhạt nói :

- Để khỏi mất thì giờ, nhị vị cứ đồng loạt động thủ đi, chạy đông đuổi tây chỉ mất công chứ chẳng ích gì!

Chung Khứ Tầm nghiến răng quát :

- Truy đông đuổi tây à? Mẹ nó, Thi Tâm Ngấn, ngươi nói ai chạy ai đuổi? Huynh muội ta nào phải hạng người chỉ biết nhắm mắt chờ ngươi phát lạc!

Thi Tâm Ngấn cười nhẹ nói :

- Chung Khứ Tầm, việc này cũng giống như đánh cờ vậy, có người chỉ nhìn thấy một nước, nhưng có người lại nhìn thấy trước bốn năm nước. Việc trong thế gian, có người chờ sự việc đến trên đầu mới hay, nhưng có người thì đã thấy sự việc từ khi nó còn chưa xảy ra, ta và nhị vị khác nhau chính là ở chỗ này!

Chung Khứ Tầm nghiến chặt răng, giơ lang nha bổng ngang trước ngực, dằn từng tiếng nói :

- Chớ có ngang nhiên hỗn xược với ta, nghe giọng lưỡi ngươi như cầm chắc phần thắng trong tay, ta không tin ngươi chỉ đến có một mình!

Thi Tâm Ngấn cất tiếng cười, tiếng cười của y nghe âm âm lành lạnh, quái dị hết chỗ nói :

- Thi mỗ mà cũng cần đến trợ thủ sao? Chung Khứ Tầm, nói như vậy là ngươi biết chưa hết về ta rồi. Chẳng cần phải nhiều lời, chút xíu nữa thôi ngươi sẽ được biết.

Chung Nhược Tự chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng bước xéo đi mấy bước tạo thành thế chân vạc, đây là một vị trí tương đối thuận lợi để có thể cùng Chung Khứ Tầm liên thủ công địch. Chung Khứ Tầm cũng ngầm vận đủ nội lực, song thủ nắm chặt lang nha bổng, chỉ cần đối phương khẽ cử động là lập tức xuất chiêu tấn công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.