Người dịch: RaiT ~
Vương Mãnh lúc này cười hì hì nói với Yến Thập Tam: "Ha ha, hắc, huynh đệ, ta biết ngươi không gì làm không được, không gì không hiểu, thiên hạ đến trên trời, Cửu Thiên Thập Địa, Lục Đạo Bát Hoang không ai bằng, dung mạo ngươi anh tuấn tiêu sái..."
- "Có gì thì nói đi, đừng ở đó mà vuốt mông ngựa, thủ pháp vuốt mông ngựa của ngươi thật là thấp kém không chịu nổi." Yến Thập Tam lắc đầu nói.
Vương Mãnh không khỏi kề vai sát cánh, cười hì hì nói ra: "Ta hiểu rồi, huynh đệ ngươi thông thuộc cổ tịch thiên hạ, thủ đoạn đào bảo vật không ai sánh bằng, hắc, hắc, không biết ngươi có thể kiếm giùm ta một bảo vật giống như "Ngư Ngao Thái Hư" của ngươi không?"
Yến Thập Tam không khỏi xem xét hắn một chút, nói ra: "Ngươi đây là đang nằm mơ giữa ban ngày đi, ngươi coi người trong thiên hạ mắt đều bị mù sao mà đều đem bảo vật coi như phế vật? Loại bảo vật phi hành cấp bậc như "Ngư Ngao Thái Hư", rất nhiều nơi đều có đạo thống truyền thừa, ngươi thật sự cho rằng hậu đại bọn hắn từng người đều là kẻ không biết nhìn hàng."
- "Mà nếu thật có bảo vật như vậy, ta có thể đạt được, thì cũng phải theo thứ tự, ngươi nói có đúng hay không, ta phải đưa cho sư phụ trước." Yến Thập Tam giang tay ra, nghiêm túc nói.
- "Trẻ con dễ dạy." Chu Ngân Tuyết đối với thái độ đồ đệ mình mười phần hài lòng.
Vương Mãnh không khỏi lầm bầm nói ra: "Ngươi đây là gặp sắc vong nghĩa, ách, không, không, không..." Hắn vừa nghĩ tới lời của mình có không đúng, hắn vội vàng ngậm miệng lại, vạn nhất Chu Ngân Tuyết nổi đóa, thì nàng chỉ cần một ngón tay là có thể tiêu diệt hắn.
- "Đến, đến, đến, tiên trưởng, ngươi đến đây nhìn một chút bảo vật của ta như thế nào, bảo vật này chính là ta từ cấm địa Vương gia đời thứ ba có được, tuyệt không thể tả, ngươi chỉ cần đưa ta ba trăm mai hồn phủ huyết tủy, liền bán cho ngươi, như thế nào?"
- "Hoa Nam phủ bất thế chi bảo, cửu thiên thần ngọc, chỉ bán với giá một viên Thiên tôn huyết tủy, ai đi ngang qua, đừng bỏ qua..."
- "Huyết dược Tâm Điền Cảnh, tên là Tam Diệp Phi, bán giá ổn thỏa, tám ngàn mai mệnh thổ huyết tủy, giá cả đã cực kì phải chăng, không có nơi đâu tiện nghi hơn."
...
Yến Đô Cổ Thành, một thành lớn như thế, hàng rong nhiều vô số kể, thanh âm gào to càng là không ngừng, có lừa đảo, cũng có người thành thật, muôn hình muôn vẻ, đủ loại kiểu dáng...
Yến Đô Cổ Thành cực lớn, bốn người Yến Thập Tam cũng không sốt ruột, thời gian có rất nhiều, cho nên chậm rãi đi dạo, ngày đầu tiên, bọn Yến Thập Tam cũng không có mua được bảo vật gì, đương nhiên, Vương Mãnh là ngoại lệ, Vương Mãnh mua rất nhiều thứ, bất quá, đồ vật hắn mua được, đều không có tác dụng gì tốt.
Như là tôn cổ đỉnh năm mươi vạn năm trước, chén dạ quang ba mươi vạn năm trước... Những cổ vật này, đối với phàm nhân mà nói, có giá cả hù chết người, nhưng, đối với tu sĩ mà nói, không tính là cái gì.
Dạng mua sắm điên cuồng như Vương Mãnh, để ba người Yến Thập Tam bọn họ thấy nghẹn họng nhìn trân trối, ở trong nhóm, chỉ có một nữ tử, đó chính là Chu Ngân Tuyết, bất quá, Chu Ngân Tuyết thân là nữ tử, lại đối với mua sắm không có hứng thú lắm, ngẫu nhiên mua một hai kiện nhỏ chơi, Yến Thập Tam vì nàng trả tiền, hắn làm đệ tử, chính là nhàn nhạt nói ra: "Một vài đồ nhỏ mà thôi, đây là việc mà đệ tử nên làm."
Nhìn dáng vẻ phong khinh vân đạm của Yến Thập Tam, Chu Ngân Tuyết chỉ là cười cười.
Bốn người Yến Thập Tam đều là người trẻ tuổi, bên người lại không có trưởng bối cùng đi, lại thêm việc bốn người bọn họ cũng không giống công tử một đại phái cho nên, bốn người bọn họ tại trong mắt một vài gian thương chính là dê béo.
- "Bốn vị tiên trưởng, xin dừng bước, tiểu đạo cùng bốn vị tiên trưởng hữu duyên. Tiểu đạo xuất thân từ Bắc Thiên, chính là xuất thân từ một đạo quán nhỏ, tên là Tử Yên Quan, mặc dù đạo quán chúng ta nhỏ, nhưng, có trăm vạn năm truyền thừa. Hiện tại đạo quán chúng ta đã xuống dốc, nên có ý định bán chí bảo lô Tử Yên. Tiểu đạo gặp bốn vị tiên trưởng chính là tiên khí bừng bừng, cùng tiểu đạo hữu duyên, bảo vật này ta tiện nghi bán cho bốn vị tiên trưởng." Có gian thương nhòm thấy bốn người bọn họ, ra vẻ đạo mạo, nói đến mây đằng sương mù.
- "Thật?" Vương Mãnh một lòng đào bảo, vừa nghe thấy lời ấy, không khỏi hai mắt sáng lên, vội nói với Yến Thập Tam: "Huynh đệ, để hắn đem bảo lô lấy ra nhìn xem."
- "Không cần cầm bảo lô." Yến Thập Tam lắc đầu, nói ra: "Đạo trưởng, ngươi nói đúng mấy điểm, bất quá, ngươi tìm nhầm người. Không tệ, nhân tộc đúng hoàn toàn chính xác có môn phái tại Bắc Thiên dừng chân, mà rất may mắn để ngươi nói đúng, Bắc Thiên đích thật là có Tử Yên Quan, mà ngươi còn nói Tử Yên Quan rất nhỏ. Nhưng, có một chút ngươi lại không biết, đó là tại trăm vạn năm trước, Tử Yên Quan là danh dương thiên hạ, quán chủ bọn hắn chính là một vị Thiên Tôn nghịch thiên vô cùng, vả lại đạo thống Tử Yên Quan rất sâu! Với lại, chí bảo của Tử Yên Quan cũng không phải là Tử Yên Lô!" Yến Thập Tam cười một cái nói.
Vị đạo trưởng này, nghe được Yến Thập Tam nói, không khỏi biến sắc, hắn tại Yến Đô Cổ Thành lăn lộn thật lâu, không biết có bao nhiêu tu sĩ trẻ bị hắn lừa váng đầu, bởi vì hắn biên soạn ra cố sự này rất chân thực! Cho nên, lừa rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi, thậm chí là tu sĩ thế hệ trước cũng phảo váng đầu.
- "Gặp được cao nhân, thất kính." Đạo sĩ này bị vạch trần liền bái một cái, rời đi.
Đương nhiên, đem bốn người Yến Thập Tam coi như dê béo không chỉ một hai người, có tiểu thương vừa thấy được bống người Yến Thập Tam, liền lập tức kéo Vương Mãnh lại, hắn giữ chặt Vương Mãnh, bởi vì Vương Mãnh vừa nhìn liền biết là loại dễ bị lừa.
Cho nên, có tiểu thương giữ chặt Vương Mãnh, thần thần bí bí, thấp giọng nói ra: "Tiên trưởng, ta có một bảo vật, ngươi muốn nhìn một chút không?"
- "Bảo vật gì?" Vương Mãnh vừa nghe đến bảo đã muốn điên rồi, một lòng nghĩ muốn tại tòa thành cổ này kiếm được bảo vật, giống Yến Thập Tam "Ngư Ngao Thái Hư".
- "Là bản mệnh bảo binh mà vị Thủy Tổ Linh Lung Cổ Triều sử dụng, một kiện vô địch quyền trượng, không biết tiên trưởng có hứng thú không? Đương nhiên, giá cả không ít, cái này dù sao cũng là đồ vật vô địch!" Tiểu thường nói đầy mơ hồ, vô cùng thần bí.
Yến Thập Tam cười cười, nói ra: " Bản mệnh bảo binh Thủy Tổ Linh Lung Cổ Triều không phải là quyền trượng, có muốn ta kể cho ngươi hình dáng bảo binh đó không?"
Nghe được lời người bán hàng rong, Yến Thập Tam nở nụ cười, trên thế giới này, chỉ sợ không có người so với hắn hiểu rõ đồ vật Linh Lung Cổ Triều hơn.
Kẻ bán hàng rong biết gặp cao nhân, không còn dám nhiều lời, thè lưỡi, vội vàng bỏ chạy.
- "Ngươi làm sao lại biết nhiều như vậy?" Chu Ngân Tuyết nhàn nhạt nhìn thoáng qua nói.
Yến Thập Tam muốn nói, Chu Ngân Tuyết bỗng gật đầu nói ra: "Ta hiểu rồi, ngươi là từ bên trên cổ tịch nhìn thấy."
- "Sư phụ nếu đã biết vậy thì không thể tốt hơn." Yến Thập Tam cười cười, cũng không chút hoang mang.
Chu Ngân Tuyết không khỏi nghiêm túc nhìn Yến Thập Tam một chút, trong nội tâm nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng hiện tại hoàn toàn nhìn không thấu Yến Thập Tam, hắn tựa như một đoàn sương mù, không ai có thể giải khai.
- "Đừng xem nữa, chúng ta đi những cửa hàng kia xem thử một chút đi, nói không chừng có thể mua được đồ vật vừa ý. Những người bán hàng rong này, hoặc là hàng thật giá thật, hoặc là hàng giả, ngươi nghĩ nhặt được bảo vật, căn bản là rất khó!" Yến Thập Tam cuối cùng đối Vương Mãnh nói.
Bên trong bốn người bọn họ, Vương Mãnh mới là người mua sắm chủ lực, mà Yến Thập Tam cùng Tả Hoa thậm chí là Chu Ngân Tuyết, đều là lấy đây làm việc giải sầu là chính, bọn hắn chỉ mua nếu như gặp được đồ thích hợp.
Bốn người bọn họ tiếp tục đi hai ngày, bọn hắn không còn đi xem những gánh hàng rong nữa, mà là vào một vài tiệm đại môn phái mở ra.
Ở trong quá trình này, Yến Thập Tam dự định bán đi mấy bình Cự Linh Đan, trên thực tế, ở trên thị trường, Cự Linh Đan tuyệt đối có thể bán được ở giá cao, điểm này, chính Yến Thập Tam cũng vô cùng rõ ràng.
- "Không cần đâu, trong tay ta vẫn còn đủ tiền." Thấy Yến Thập Tam có ý nghĩ bán đi một chút Cự Linh Đan, Chu Ngân Tuyết liền ngăn ý nghĩ của hắn, lạnh nhạt nói.
Cuối cùng, Yến Thập Tam đành phải bỏ đi suy nghĩ bán Cự Linh Đan! Trên thực tế, nếu Yến Thập Tam muốn huyết tủy, hắn có thể hướng Lục Vô Ông đưa cho, hắn lần này nghĩ muốn bán đi một ít Cự Linh Đan, là muốn tích lũy ít tiền, vì Chu Ngân Tuyết kiếm một vài đồ vật vừa ý.
Bất quá, Yến Thập Tam bọn hắn cũng không phải quá xui, rốt cục, đến ngày thứ tư, bốn người Yến Thập Tam đi vào một bảo điếm tương đối nhỏ, bọn hắn rốt cục tìm được bảo vật.
- "Bốn vị tiên trưởng, muốn mua gì sao? Tiểu điếm của ta tuy nhỏ, nhưng các loại bảo vật đều rất đa dạng!" Vừa thấy có khách, một lão bản lập tức náo nhiệt chào hỏi.
Bốn người Yến Thập Tam quan sát một chút, Vương Mãnh coi trọng một kiện bảo tháp cấp Mệnh Thổ, không khỏi tâm động, hỏi: "Tháp này bao nhiêu tiền?"
So sánh với đám hàng rong bên ngoài, những cửa hàng chính quy này, trên cơ bản là không bán hàng giả!
- "Ha ha, ha ha, nếu như tiên trưởng ngươi muốn, rẻ hơn một chút, năm vạn mai huyết tủy mệnh thổ!" Lão bản béo ị nói.
Vương Mãnh vừa nghe thấy lời ấy, không khỏi nhảy dựng lên, như bị người làm thịt vậy, lớn tiếng nói ra: "Năm vạn mai huyết tủy mệnh thổ, sao ngươi không đi cướp cho rồi? Vật như vậy cũng có giá này? Ngươi đang nói đùa hả?"
- "Tiên trưởng, thật sự là cái giá này, ta nhập hàng giá đã là bốn vạn tám, không có ý kiếm lời nhiều đâu." Lão bản ra vẻ cực kì đàng hoàng.
Vương Mãnh cùng hắn trả giá, hơn nửa ngày, cuối cùng giảm tới ba vạn tám, rốt cuộc giảm không được nữa, Vương Mãnh đành phải bỏ qua, cái giá tiền này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không đáng, đành phải lầm bầm nói ra: "Ta cuối cùng cũng hiểu việc buôn bán của ngươi vì sao lại vắng khách như vậy, dạng gian thương như ngươi, có người đến mua ngươi đồ vật, mới gọi là quái lạ!"
Người lão bản này cũng không thèm để ý, cười hì hì, hòa khí sinh tài.
- "Lão bản, thanh kiếm này bán thế nào?" Lúc này, Yến Thập Tam cuối cùng mở miệng, coi trọng một thanh bảo binh Linh Trì Cảnh, từ bề ngoài nhìn, xấu đến muốn chết, liền minh bạch đây là hàng tiện nghi rẻ tiền.
Vương Mãnh, Tả Hoa thậm chí là Chu Ngân Tuyết cũng không khỏi chấn động! Đều vội vàng đi qua, bởi vì đây là lần đầu Yến Thập Tam chủ động mở miệng muốn một đồ vật.