Huyết Sắc

Chương 1




Chung viện trưởng cầm trong tay đơn xin nhậm chức để ra sau, hai tay run rẩy không thôi. Cho dù hai bàn tay đã gắt gao nắm chặt, nhưng vẫn không thể làm cho tay ông ngừng lại hành động này, làm cho người ngoài nhìn qua cũng hiểu nội tâm ông đang khẩn trương run rẩy. “Tôi không hiểu lắm…”

Ngay cả thanh âm cũng như thế, bởi vì căng thẳng mà khàn khàn, “Đại y sinh, vì cái gì mà đến nơi này nhậm chức?”

Không nên trách ông có loại phản ứng này. Đó là ông cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một vị bác sĩ xuất sắc tới cái bệnh viện bé nhỏ này mà nhậm chức… Sở dĩ hắn có thể hù chết những những người học vấn cao siêu, bất cứ trong chỗ đứng nào, cũng khiến cho toàn thế giới nghe danh. Mà số giải thưởng của hắn thì không đếm xuể… Mà bây giờ trước mắt ông chính là con người phi phàm ấy. Tựa vào ghế xoay một cái, Mục Nhiên trên mặt thản nhiên tươi cười, “Viện trưởng, người có cùng chí hướng, anh cứ coi tôi như những người khác đến nhậm chức đi.”

Chung viện trưởng không nói được lời nào chăm chú quan sát Mục Nhiên ngồi trước mặt ông, mặc đù ông không biết nữ sinh ngày nay thích mẫu đàn ông như thế nào, thế nhưng ông vẫn có thể khẳng định răng con người trước mắt tuyệt đối có sức hấp dẫn với mọi ánh nhìn. Mái tóc ngắn đen mềm mại, hàng lông mày rậm kiên định, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi vểnh hơi nhếch lên về phía người trước mắt, ngay cả vóc dáng hắn cũng thon dài, mạnh mẽ lại đầy ưu nhã—— nhìn hắn tựa như một loài miêu cao ngạo, mang theo một vẻ thần bí mị người, khiến cho những người nhìn hắn cảm thấy khó thở, bởi rung động. Hắn thả mình ngồi trên ghế, mang theo tiếng cười nhạt khách sáo. Làm cho Chung viện trưởng liên tưởng đến con hắc báo sinh sống trong rừng già bễ nghễ liếc nhìn tất cả mọi sinh vật mà khinh thường đầy tự phụ, nhưng lại càng làm cho người ngoài cảm thấy hắn rất có mị lực. Hắn trời sinh ra đã mang đầy chất vương giả, cao ngạo là do hắn sinh ra đã thế, tự phụ là do khả năng làm người khác phải khuất phục nghe theo. Hắn cười, người ta sẽ vì nụ cười ấy mà bị mê hoặc, cam tâm tình nguyện chịu phục vụ hắn dưới gối—— Hắn không thuộc về nơi này. Chung viện trưởng sau cùng cũng chỉ có thể kết luận như vậy. Một bệnh viện tâm thần nhỏ không tiếng tăm nằm ở ngoại ô, cho dù là người đã sinh ra và lớn lên tại nơi đây, nếu có người hỏi thăm thì cũng chỉ vừa lắc đầu vừa nói không biết. Mà muốn biết cái bệnh viện này nó nhỏ đến cỡ nào, chỉ cần vừa vào là có thể hiểu ngay ra bởi kết cấu của nó. Bệnh viện chỉ có mỗi ba vị bác sĩ, sáu vị hộ công kiêm y tá, thân là phó nhị viện trưởng, nhưng bọn họ trung bình đã ngoài bốn mươi lăm tuổi cả rồi. Bệnh nhân đương nhiên nhiều hơn so với công nhân viên chức, hai mươi ba người. Bình thường bệnh viện tịch mịch tưởng chừng như không có trên đời, ấy vậy mà hôm nay thật khác thường bởi vì…có một vị đại y tới nơi này. Về phần vị đại y này tài năng đến thế nào, chỉ viện trưởng mới biết. Mà chính do sự xuất hiện của vị đại y này làm cho cuộc sống bệnh viện thay đổi. Những công chức trong viện hầu hết là những phụ nữ đã có tuổi, đương nhiên không có nghi thức chào đón gì nhiệt liệt cả. Ngoài chợ, ai cũng coi hắn là người mới đến của bệnh viện nên đối với Mục Nhiên vô cùng hoan nghênh. Không quan tâm đến những lời hỏi thăm giúp đỡ của người ngoài, Mục Nhiên lấy lí do đi tham quan bệnh viện, từ chối ý tốt của mọi người, vội mang theo một chùm chìa khóa đến trước cửa các gian phòng bệnh đi tới đi lui. Nhìn trước nhìn sau không có ai, Mục Nhiên bước nhanh vào gian phòng bệnh tại tầng trệt. Hắn nhanh nhẹ đi lên lầu, căn bản không giống người mới tới đây chút nào. Mặc dù bệnh viện không lớn, nhưng phân loại bệnh nhân rất rõ ràng. Dù sao đây cũng là một bệnh viên chuyên khoa, mỗi một loại bệnh đều nghiêm ngặt phân chia(cấp độ bệnh điên í ạ >”

<). Cho dù có đến nơi đây vài lần thì cũng không thể thành thục như vậy được, những hành động của Mục Nhiên làm cho người ngoài không thể tưởng tượng nổi. Kiến trúc bệnh viện rất đặc sắc, những bệnh viện tâm thần khác thường để tránh cho bệnh nhân tâm thần có thể trốn thoát, ngay cả cửa sổ cũng cực kì nhỏ, khiến cho ấn tượng đầu tiên của người ngoài với những bệnh viện đó là mờ ám, đáng sợ và vô cùng trầm trọng. Nhưng riêng bệnh viện này là khác xa, từ đầu đến cuối hành lang, nơi nào cũng mở toang cửa sổ, trần làm bằng kính trong suốt, vì vậy ánh sáng chiếu rọi khắp lối đi, trong cũng như ngoài đều vô cùng sáng sủa, bên trong so với bên ngoài thì có phần mát mẻ hơn. Tốt nhất chính là thiết bị cách âm không để tiếng của bệnh nhân lọt ra bên ngoài, ngay cả tiếng bước chân ở ngoài cũng là cực nhỏ. Bởi vậy nơi này vô cùng yên tĩnh sáng sủa, đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ của Mục Nhiên. Bệnh viện tuy không lớn, nhưng Mục Nhiên đi một hồi lâu mới tới nơi. Lẳng lặng đứng trước phòng bệnh số 1017, Mục Nhiên nắm chặt chùm chìa khóa trong lòng bàn tay. Cuối cùng, Mục Nhiên hạ quyết tâm cầm lấy chùm chìa khóa, tìm số tương đồng với phòng bệnh Tìm được, có chút do dự run run cắm chiếc chìa khóa vào ổ, sau đó lấy hết sức vặn, “Két!”

một tiếng, cửa mở. Chiếc cửa sắt nặng nề mở ra phát ra thanh âm hơi lớn, Mục Nhiên nhìn con người đang ngồi chồm hổm ở góc tường, hai mắt trắng dã như mất hồn…. Tương ngộ Bọn họ nguyên bản không hề giống nhau chút nào. Hắn thì quá cao xa so với người ấy, ai được hắn chú ý đến quả là kẻ may mắn. Người còn lại như quỷ dữ dưới địa ngục, ai ai cũng e sợ muốn tránh xa. Đột nhiên, bọn họ trở thành giao điểm của hai đường thẳng song song—— Sắp khóc ra mặt lại vẫn muốn giả bộ tươi cười, cuối cùng chính là không nhịn được mà nước mắt chảy ròng ròng. Nhưng lại sợ hắn nhìn thấy, vội vàng xoay người đi. Mục Nhiên biểu tình không chút thay đổi, lòng hơi tê tê mà nghĩ: chỉ bất quá là bị từ chối thôi, có việc gì mà phải khóc thương tâm đến vậy? Không thể trách hắn vô tình được, một ngày hắn ít nhất cũng ba lần được tỏ tình, mười bảy năm đã bị đủ loại người tỏ tình làm hắn phiền lòng sinh ra phát ghét. Xuy! Chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm tình hắn ngày hôm nay. Lắc đầu đem buồn phiền trong lòng quên đi, nhưng không được. Mục Nhiên có chút khó chịu muốn rời khỏi nơi này. Bỗng nhiên, một chiếc giầy phi ra trước mặt hắn. “Sách, sách, sách! Mục đại thiếu gia ơi là Mục đại thiếu gia, màu lạnh vô tình chưa kìa! Chắc mấy cô nữ sinh hiền lành đã đều bị cái bộ dạng của anh làm cho khóc lóc kinh lắm nhỉ, anh tất nhiên chẳng thấy làm sao cả. Anh quả là khuôn mặt đẹp trai nhưng tâm lại thật lạnh lẽo, thật không biết cái vẻ ngoài của ngươi đã lừa được bao nhiêu người nữa.”

Mục Nhiên còn chưa kịp có phản ứng gì chiếc giày đã giáng xuống, lập tức thanh âm khàn khàn rõ ràng truyền tới tai hắn. Vô thức ngẩng đầu muốn biết người vừa nói là ai, nhưng ánh mặt trường sáng chói lọt qua ngọn cây chiếu vào làm đau nhức mắt, theo phản xạ, hắn nheo mắt lại, phải dùng tay che bóng mới có thể trông được thân ảnh đang ngồi trên cây kia. Như hiểu suy nghĩ của hắn, người ngồi thoải mái trên cây cao ba thước kia liền nhảy xuống. Thấy người đằng sau, trong đầu Mục Nhiên nghĩ ngay, người này không quan trọng lễ giáo, nhất định không phải chịu nhiều gò bó. Đúng vậy, đúng như Mục Nhiên suy nghĩ, trang phục người này mặc làm cho hắn cảm giác cậu ta không bị lễ giáo ràng buộc. Khuôn mặt đầy tự đắc mà tươi cười, tuy vẫn còn là học sinh nhưng đầu đã nhuộm màu mận chín tạp nham, trông cậu giống như con gà con, đầu tóc bù xù che khuất lỗ tai trên, cách ăn mặc làm cho người ta không may buột miệng mà chê trách. Bị quy định trường học ép buộc phải mặc giáo phục màu đen lạc hậu, nhưng cậu ta lại cư nhiên có thể ăn mặc tùy ý! Bảy chiếc khuy áo thì một khuy bị bung ra, lộ ra bên vùng trong chiếc áo sơmi, một khuôn ngực rắn chắc khỏe mạnh màu tiểu mạch không ràng buộc mà phơi bày ra ngoài. Ống quần kéo lên tới nửa, Mục Nhiên chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi chân trần của cậu ta. “Thế nào, Mục đại thiếu gia, nhìn thấy bề ngoài kẻ tiểu nhân có gì không vừa lòng sao?”

Thấy Mục Nhiên như đang đánh giá mình, cậu nam sinh nhảy từ trên cây xuống cười hi hi hỏi. Ngẩng đầu nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu ta, Mục Nhiên lạnh lùng nói: “Trèo cây cao lại không mang giày, sẽ ngã đau!”

Nam sinh ngẩn người ra, lập tức như bị điểm vào tiếu huyệt (huyệt cười) mà cười ha hả, “Ôi trời ạ! Ta rốt cuộc cũng biết Mục Nhiên hội trưởng hội học sinh được nhiêu người kính yêu là thế nào rồi! Trả lời thật là ngoài dự đoán a!”

Nam sinh ôm bụng cười cười to, cười đến nỗi cả khóe mắt cũng chảy nước mắt, cười đến mức xém chút nữa là lăn xuống đất, mà Mục Nhiên vẫn biểu hiện vô tình không động tĩnh, đứng một bên nhìn cậu nam sinh kia đang cười như phát điên. (ta cũng chả hiểu vì sao lại cười) Một hồi lâu, Mục Nhiên hoài nghi không hiểu lí do vì sao không giống bình thường coi như không khí mà quay đi. Nam sinh thoáng có ý ngừng cười, cậu ta dùng một tay xoa xoa bụng cười đáp, một tay lau khô nước mắt vì cười mà tràn ra, vì thở vẫn còn chưa ra hơi nên chỉ có thể gián đoạn mà nói: “Có thể, anh chỉ coi như một cơn gió thổi qua, nhưng tôi muốn nói cho anh nghe tên của mình. Bởi vì tôi muốn cùng anh trở thành bằng hữu, anh có nhớ hay không cũng chẳng quan trọng… Sau đó tôi sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt anh để nói tên mình, để anh sẽ không quên được. Tôi là Phương Thành, phương của tứ phương, thành của thành công —— “ “Hừm!”

Mục Nhiên hừ lạnh, không đồng tình lắm. “Anh sẽ nhớ tôi, anh nhất định phải nhớ kỹ tôi!”

Cậu ta lặp đi lặp lại như tuyên thệ. Mục Nhiên ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng mà kêu tên cậu: “Phương Thành, Phương Thành, Phương Thành —— “ Cậu dường như không để ý tới hắn, động một chút cũng không, như bị chắt đứt các dây thần kinh, giống một con rối, không có sự sống. Nhịn không được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt, muốn ngắm nhìn cậu một chút. Mà cậu vẫn như cũ không nhúc nhích, tùy ý hắn bài bố. Mái tóc khô vàng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng, đôi môi không có chút huyết sắc … “Phương Thành, có phải em không?”

Hắn hỏi, cậu cũng không đáp, bởi vì hiện tại cậu đã vô tâm. “Nhớ kỹ tôi không? Tôi là Mục Nhiên.”

Hắn giải thích, nhưng cậu không để ý tới, vì tình cảm của cậu giờ đây đã bị phủ đầy bụi. Nhìn ngắm khuôn mặt vô thần, Mục Nhiên không hiểu hưng phấn sao lại tươi cười, “Biết không? Phương Thành, tôi nghe được bọn họ nói em đã quên hết sạch quá khứ rồi, tôi thật là cao hứng, thực sự rất cao hứng, tôi dường như phảng phất nghe thấy ông trời nói với tôi rằng, cái người này ta đem hắn giao lại cho ngươi. Bởi vì … giờ em sẽ được tái sinh, trong lòng em sẽ không có người khác tồn tại nữa, em mới có thể thuộc về tôi, hoàn toàn thuộc về tôi. Mà từ hôm nay trở đi, tôi muốn tâm trí em duy nhất chỉ có thể đặt vào một người ——!”

“Ý của cậu là kể từ nay, cậu sẽ toàn quyền phụ trách bệnh nhân phòng 1017 ư?”

Chung viện trưởng không xác định mà hỏi lại Mục Nhiên đang ngồi trước bàn. “Đúng vậy.”

Mục Nhiên trả lời ông. Hiểu rõ bản thân không nghe sai, Chung viện trưởng nhướn lông mày, “Cậu có thể cho tôi biết nguyên nhân không?”

Tuy rằng Mục Nhiên thực lực rất tốt, nhưng nhượng cho một người mới nhậm chức về khoa tâm thần thực sự là một nhiệm vụ khó khăn, làm sao có thể chứng minh được gì? Mục nhiên hiểu ra liền cười, “Viện trưởng, ngài yên tâm. Tôi dù thế nào thì cũng là một bác sĩ có lí lịch từng trải, tôi sẽ không lấy bệnh nhân ra mà nói giỡn được đâu. Tôi sở dĩ xin ngài, thứ nhất tôi đã chuẩn bị rất tốt rồi, thứ hai tôi tin rằng sẽ thành công tuyệt đối.”

Là cái loại tự phụ cười như vậy, thế nhưng, hắn tuyệt đối có kinh nghiệm nên mới tự phụ! Chung viện trưởng trầm tư nhìn chằm chằm vào Mục Nhiên. Nhìn thấy biểu hiện trầm tư của Chung viện trưởng, Mục Nhiên cười lại càng thêm tự tin! “Được, chìa khóa phòng 1017 mà cậu muốn, tất cả đều ở chỗ này.”

Hộ sĩ Trương Di cầm trong tay một chùm chìa khóa giao cho Mục Nhiên. Cầm chùm chìa khóa đặt ở trên tay, trong mắt Mục Nhiên hiện lên một tia phấn chấn. Không thấy sự khác thường chợt lóe lên của Mục Nhiên, Trương Di nhịn không được mà càu nhàu: “Tiểu Mục a, tôi thật sự không hiểu cậu, cậu là một thanh niên tốt thế nào lại chạy đến cái tiểu y viện xa xôi này, mà lại còn là một bệnh viện tâm thần nữa. Cuối cùng lại muốn đi làm cái việc mà nhiều bác sĩ đã bỏ dở là trị liệu cho bệnh nhân tâm thần, cậu có phải đã xảy ra vấn đề rồi không? Nhớ kỹ mọi bác sĩ trẻ tuổi được phân công tới đây, cũng không chịu đựng nổi quá ba ngày, lập tức cuốn gói rời đi. Mà cậu này, tự nhiên tự chui đầu vào! Quái thật là!”

Mục Nhiên vẫn không nói không rằng chỉ cười nhẹ nghe Trương Di nói, kì thực trong lòng đang rất vội vã muốn rời đi để đi đến một nơi. Quên hết mọi việc bên ngoài, chỉ hết sức chăm chú ngắm nhìn, như vừa mới rơi vào mộng tưởng thế giới. Một thứ lành lạnh truyền tới mới làm hắn giật mình tỉnh mộng. Phiền nộ suy nghĩ không biết ai dám quấy nhiễu giây phút yên lặng hiếm có của hắn, thì có một người biểu hiện tươi cười xuất hiện trước mặt hắn. “Còn nhớ tôi không, Mục Nhiên? Tôi là Phương Thành, phương của phương viên trăm dặm, thành là thành tích!”

Tinh thần vẫn còn đang ngây ngốc, lúm đồng tiền như gió vụt biến trước mắt hắn —— Đưa mắt về phía bên cạnh, lẳng lặng hòa nước lạnh cho đầy… Mục Nhiên tay đang bưng một chậu nước âm ấm đi đến sau, khóa trái cửa. Đem chậu nước đặt xuống sàn nhà gần giường bệnh, Mục Nhiên đi tới con người không động tĩnh đang ngồi ở góc tường. “Phương Thành, để tôi lau người cho.”

Cậu không trả lời hắn, mà hắn cũng không mong mỏi gì việc cậu sẽ trả lời. Mục Nhiên cẩn cẩn dực dực mà đem bộ bệnh y rộng thùng thình mặc cho cậu, sắp xếp lại khăn trải giường bệnh hình chữ nhật màu trắng. Đầu tiên hắn mở hai ống tay áo lên —— là vì phòng ngừa bệnh nhân bỗng kích thích mà hành động, nên giữ hai tay áo lại cùng chỗ. Sau đó cởi quần áo và đồ dùng hàng ngày, Mục Nhiên nhìn thấy nửa người trên của cậu, trong mắt hàm chứa ý không muốn. Da dẻ trắng sáng, vì thiếu chất dinh dưỡng nên gầy trơ xương, cậu mặc kệ cho hắn làm gì thì làm như người mất hồn. Ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp chạm đến xương sườn, cuối cùng chuyển qua đôi tay tái nhợt không còn chút sinh cơ nào trên mặt, hắn thì thầm như thương lượng: “Phương Thành, Phương Thành, em sẽ tái sinh, tôi sẽ giúp em tái sinh! Mà khi tái sinh em chỉ là của một mình tôi sở hữu!!”

Thanh âm tuy nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều nẵng trĩu tâm tư. Vắt khô khăn mặt, sau đó hắn lau cho cậu, từ gương mặt đến cổ, đến xương quai xanh nhô lên khỏi vai, đến cơ thể gập ghềnh, rồi cả đôi chân gầy gò…Không có chỗ nào mà hắn không tỉ mỉ lau, động tác mềm mại không gì sánh được, dường như coi đây là một thứ bảo vật. Thong thả mà chăm chú cuối cùng cũng hoàn thành, Mục Nhiên giúp cậu thay y phục sạch sẽ, không hề khó coi chút nào, trông trắng như tuyết, mềm mai y hệt nhung tơ. Buổi chiều ấm áp, những ánh nắng lấp lánh như thủy tinh chiếu vào giường bệnh mà cậu đang an tĩnh nằm, mặc dù không nói gì, nhưng lúc này cậu thánh khiết tựa như thiên thần trên thiên đường. Nằm yên không hề nhúc nhích, chỉ bất quá như đang ngủ, hay là đang chờ đợi người đưa cậu tỉnh lại … Ngưng mắt nhìn cậu, Mục Nhiên nở nụ cười ôn nhu, “Phương Thành, như thế này trông em tốt hơn trước nhiều…”

Nói chưa hết, nhìn cậu mà mê muội, hắn cúi đầu ấn môi mình lên đôi môi không có lấy một tia huyết sắc mà hôn—— Mục Nhiên đang bưng một khay thức ăn đi trong y viện, y tá trưởng nay đã hơn năm mươi tuổi thấy vậy gọi hắn lại, “Tiểu Mục a, mang nhiều thức ăn vầy chắc chưa ăn a?”

“Không phải là cháu ăn, mà là cho bệnh nhân.”

Mục Nhiên mặt hướng nhàn nhạt cười đầy khách sáo. “Bệnh nhân ư?”

Hàng long mày y tá trưởng nhăn lại, “Có phải là bệnh nhân phòng 1017?”

“Đúng vậy.”

“Tên kia là bệnh nhân thì ăn được cái gì, chúng tôi trước đây đều tiêm dinh dưỡng cho cậu ta.”

Y tá trưởng hảo tâm chỉ rõ cho hắn, để hắn tránh uổng phí sức lực. Nhưng Mục Nhiên lại tự tin trả lời bà, “Y tá trưởng, bác yên tâm, cháu sẽ có biện pháp làm cậu ấy ăn được!”

“Như vậy a.”

Biểu tình của Mục Nhiên làm cho người khác rất dễ tinh tưởng hắn, vị y tá trưởng đã làm hộ sĩ nhiều năm cũng không ngoại lệ. Bà cho rằng Mục Nhiên nhất định có biện pháp mà bọn họ không nghĩ ra làm cho bệnh nhân tâm thần ăn uống được, “Cậu ta bất quá rất khó, bình thường tiêm dinh dưỡng vào còn có khả năng duy trì sinh mệnh, cũng không thể đảm bảo cho hắn khỏe mạnh. Đó là một đứa trẻ đáng thương, tôi đã tưởng cậu ấy sẽ chết đi.”

Y tá trưởng nói, nhịn không được thở dài đứng lên. Nghe bà nói như vậy, Mục Nhiên thâm trầm ánh mắt hiện lên một tia không hiểu, hắn hỏi:”

Y tá trưởng, bệnh nhân này ở bệnh viện, bác chính là hộ sĩ của hắn. Hắn từ khi nằm viện đến giờ—— có ai đến thăm hắn chưa?”

“Ai, cậu nói chưa dứt lời, làm tôi thấy thật nặng nề! Đại đa số bệnh nhân tâm thần đều bị kích thích nghiêm trọng hoặc nội trâm quá phận yếu đuối nên tinh thần mới có thể trở nên thất thường. Nhưng riêng bệnh nhân này, hắn lúc đầu là bởi vì não bộ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tụ huyết đọng lại không hoạt động nên tinh thần trở nên thất thường. Cậu ấy lúc vừa tới y viện trị liệu thì có chút bình thường mà nói chuyện được, thế nhưng không lâu sau một ngày đêm, có một vị nữ nhân tới thăm cậu ta, cũng không biết nói gì đó với cậu ấy, bệnh nhân này trở nên cuồng khiếu muốn đánh đập đông tây, chúng tôi phải dùng đủ mọi cách trấn tĩnh khiến hắn an tĩnh đợi cậu ta tỉnh lại thì —— thì dáng dấp hắn trở nên mất hồn mất phách. Nữ nhân kia lưu lại một chút rồi về và không thấy đến đây nữa. Hảo hảo một chàng trai như thế này, —— phí quá! Trở thành một người vô dụng, đứa trẻ này thật đáng thương a.”

Y tá trưởng giữ chức nhiều năm, cái dạng sinh ly tử biệt chưa từng thấy qua, nhưng nói xong những lời này viền mắt bà hơi đỏ. Thứ mà họ gọi là cuộc sống thật quá cay đắng bất quá người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Mặc dù bệnh nhân phòng 1017 không phải hài tử của y tá trưởng, hắn cũng không có chết đi. Nhưng hắn hiện tại cũng như người chết, so với chết thì cũng có gì khác biệt, bất quá một chỗ kế tiếp mặt đất, mà y tá trưởng một tâm thương xót luôn yêu thương bệnh nhân của y viện như thân nhân, đó cũng chính là nguyên nhân khiến tâm tư bà luôn khổ sở. Mục Nhiên vì lời của bà mà biểu hiện hơi lạnh, may là y tá trưởng vẫn chưa ngước lên nhìn người thanh niên cao hơn mình hai cái đầu này, bằng không bà sẽ bị sắc mặt hắn làm cho đông lại. “Y tá trưởng, vị nữ nhân đó nói cái gì bác có biết không?”

Y tá trưởng còn đang khổ sở không chú ý đến Mục Nhiên nói hết sức nghiêm túc. Y tá trưởng lấy tay lau khóe mắt rồi trả lời: “Tôi cũng không biết, cái vị nữ nhân kia đi rất vội vã. Tôi ngay cả hình dạng của cô ta cũng không nhìn rõ!”

“Như vậy a…”

Mục Nhiên nói nhảm, tay bỗng nhiên gắt gao nắm chặt khay thức ăn. Mục Nhiên đặt trên giường rồi tiến tới góc tường. Phòng bệnh độc nhất chỉ có một giường, sở dĩ Mục Nhiên chỉ có thể đặt khay ăn ở đó cho sạch sẽ còn hơn tại mặt đất. Hắn đi tới trước mặt cậu, đôi mắt cậu nhìn thẳng Mục Nhiên, nhưng dù cậu có nhìn hắn, có thể cũng không thấy, nhìn không được, con mắt đối với cậu mà nói, chỉ là trang sức. “Phương Thành, Phương Thành…”

Hắn không ngừng gọi tên, cho dù biết cậu sẽ không trả lời. Nhưng Mục Nhiên biểu hiện vẫn kiên trì, chống lại ánh mắt ảm đạm, ôn nhu nói với cậu: “Đã đến giờ ăn rồi, có đồ ăn em thích nhất là sùi cảo rau hẹ nấu với dấm chua này —— hơn nữa đây chính là món ăn sở trường của em, em đã làm cho tôi ăn, em có còn nhớ hay không?”

Nhìn mặt cậu trắng bệch một hồi lâu, ngay cả mí mắt cũng không động một chút, có thể nào kỳ vọng cậu sẽ trả lời không? Mục Nhiên cười tự giễu, hắn mong muốn hắn đã quên tất cả từ trước, cũng không nghĩ sẽ trở thành cái dạng này, không hề giống hắn. Bỏ không xong, chỉ có làm cậu tỉnh lại, làm trí nhớ của cậu trở lại, mới mãi thuộc về hắn. Đôi mắt đen láy của Mục Nhiên nhìn khuôn mặt vô thần kia một hồi lâu, chậm rãi kề sắt mặt cậu. Mặc kệ cậu có thể hay không cảm thụ được, mặc kệ cậu có thể hay không nghe thấy, Mục Nhiên dán môi hắn lên khuôn mặt băng lãnh, chuyển động chậm chạp trên khuôn mặt thon gầy thanh bạch, tới tai cậu, Mục Nhiên vươn đầu lưỡi liếm vòng quanh vành tai. Lỗ tai cậu bị hắn ướt át liếm từ phía sau, hắn dùng giọng trầm thấp nói vào tai: “Phương Thành, em đói bụng chưa, chúng ta ăn tối nào.”

Sau khi nói xong hắn ôm lấy cậu đứng lên, dùng tay khéo léo đặt cậu trên giường, lấy chiếc gối để ở phía sau, chậm rãi đưa cậu dựa vào. Sau đó Mục Nhiên cầm lấy khay thức ăn để bên cạnh, hắn nghiêng người ngồi xuống. Hết thảy mọi thứ đều đã làm xong, Mục Nhiên gắp lên một viên sủi cảo, tự mình cắn một nửa, tinh tế nhai kĩ không nuốt xuống, người hơi tiến về phía trướng, dùng tay nhẹ nhàng bài khai đôi môi khép kín, đem thức ăn trong miệng đưa đến miệng y. Hồi lâu, Mục Nhiên ngẩng đầu, không có bất luận cái gì ngôn ngữ, tiếp tục động tác vừa rồi, cứ như thế duy trì liên tục, cho đến khi cho rằng cậu đã no… Ánh mắt không hề có ánh sáng kia, cho dù Mục Nhiên cẩn thận tỉ mỉ mà vẫn không lộ một chút ít tia khác thường, một chút cũng không có, vẫn như ngay từ đầu nhin thấy cậu, ảm đạm đến chẳng khác gì tranh vẽ. Ánh mắt cứ như thế nhìn chằm chằm, đối với hắn vẫn yêu tha thiết, dường như còn có thể làm hắn mê muội. “Trời ạ, người kia chính là Phương Thành sao?”

Bỗng nhiên, một thanh âm động lên trong lòng hắn, làm hắn quay đầu về phía nam sinh bên cạnh. Một người lạ. Nghĩ vậy hắn không muốn để ý đến,đây là trường học sắp xếp chỗ ngồi, là nơi công cộng, hắn muốn đuổi người ta cũng không có biện pháp. Thì hắn là hội trưởng học sinh của trường—— chức vị này được các lão sư giao cho hắn. “Oa, mục nhiên! Bạn không nhận ra mình sao? Mình và bạn cùng lớp đó!”

Thanh âm ầm ĩ của vị nam sinh bất khả tư nghị kia lại vang lên. Không chịu nổi, hắn bắt đầu nói nên những thanh âm khàn khàn… “Ai, quên đi, quay về với chính nghĩa thì tính cách bạnh lạnh lùng được toàn bộ mọi người công nhận, mình nghĩ nếu có bạn học ngồi hai bên trái phải đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn, chắc bạn cũng không biết bọn họ là ai!”

Biết rõ thế thì câm miệng đi! Chân mày hắn chau lại. “Nói như vậy bạn không biết người kia là ai đúng không? Nói như vậy mình phải nhắc nhở bạn, ngươi kia là Phương Thành, là nam sinh luôn bị trường xử phạt như cơm bữa. Nghe nói hắn bị giữ lại trường vài lần ấy! Hắn là người như thế mà tiếp cận bạn thì đúng là tâm tư bất an, tám phần mười là đang nghĩ biện pháp trêu đùa bạn. Vậy nên, lon coca hắn đưa cho bạn ngàn vạn lần không thể uống, hắn có thể —— a ——!”

Không để nam sinh kia nói cho hết lời, hắn đột nhiên quát lên, liếc mắt nhìn nam sinh bộ dạng đang ngẩn người ra kia, trong lòng hắn hiện lên một tia hài lòng. Vì sao vẫn muốn uống nó? Bởi vì hắn ghét bị người khác điều khiển, đều không phải vì hắn đã tiếp nhận cậu ta….Không phải! “Cơn gió thổi qua trước mặt, Tôi không khỏi suy nghĩ, Có thể hay không cũng thổi qua khuôn mặt em, Thổi khắp thân thể em. Vì vậy, tôi hôn lên nó, Vu thị, như vậy có thể khả dĩ hôn em…”

Cậu ngủ, ngủ cũng như khi tỉnh, hay khi tỉnh giống như đang ngủ? Không quan trọng, bởi vì cậu hiện tại vẫn trong lòng hắn, tùy ý hôn lên khắp thân thể cậu, không phải trước, lặng lẽ mơ màng. Qua ánh trăng mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm của Mục Nhiên yên lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ bị hắn ôm vào ngực, nhớ kỹ từng chút trong đêm khuya tĩnh lặng, vô số lần bộc bạch. Chỉ bất quá, hắn lẩm bẩm mà hiện tại, hắn không chỉ có thể dùng chính miệng mình để nói, mà còn có thể ôm cậu vào lòng. Tuy rằng, cậu hiện tại không nghe được. Ngón tay thon dài của Mục Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, cậu hiện tại, được Mục Nhiên tỉ mỉ chăm chút, toàn thân cũng đã trở nên mập mạp hơn rồi. Chỉ là, thần sắc cậu, chính là không có lấy một tia huyết sắc. Mục Nhiên yên lặng nhìn song song, tay hắn di chuyển lên môi trên, đã bị hắn hôn đến ướt át, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt không hề rời đi, lần thứ hai kéo lại, Mục Nhiên khéo léo đặt một tay lên đầu, tay kia để tại thắt lưng, làm cậu càng thêm gần hắn, làm hắn dễ dàng có thể hôn cậu—— Hồi lâu mới chịu buông ra, nhưng hắn vẫn tiếp tục mà liếm, cho đến khi cảm thấy mỹ mãn, Mục Nhiên mới cười yếu ớt gắt gao ôm cậu vẫn chưa tỉnh lại. Đi vào giấc ngủ trước, hắn ghé vào lỗ tai y thủ thỉ: “Tôi yêu em, em là của tôi, vĩnh viễn là của tôi…”

Đây là lời tuyên bố, cũng là thệ ngôn, là sự thật. Bởi vì, hắn sẽ không một lần nữa ly khai. Mục Nhiên đặt cậu lên xe đẩy, đẩy cậu ra bên ngoài đi dạo, cả ngày bị nhốt một chỗ, ngay cả người bình thường còn đổ bệnh chứ là. Chung viện trưởng nhìn thấy Mục Nhiên đưa bệnh nhân ra ngoài, có chút hiếu kỳ, vì vậy đuổi theo hắn. “Mục Nhiên, cậu thế nào lại đẩy bệnh nhân ra ngoài?”

Mục Nhiên lễ phép cười với cấp trên, trả lời câu hỏi của ông. “Chung quy là bị nhốt trong phòng, người nào cũng có thể ngã bệnh. Sở dĩ tôi dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo, bên ngoài không khí tươi mát có lợi cho thân thể.”

“Ân.”

Chung viện trưởng gật đầu, ngẩng đầu hỏi lại, “Nói như vậy đúng là không sai, thế như cậu ta nói thế nào cũng là một bệnh nhân tâm thần, nếu như cậu ta đột nhiên lên cơn điên, thì cậu định làm sao?”

Mục Nhiên chậm rãi cước bộ, quay người lại với Chung viện trưởng mà nói: “Chung viện trưởng, ngài cho tôi là người làm việc không nghĩ đến hậu quả hay sao?”

Mục Nhiên hỏi ngược lại làm Chung viện trưởng nghẹn lời. Đích xác, Mục Nhiên bản thân làm cho người ta cảm thấy hắn rất tinh khôn. Huống chi là hắn đang ở bệnh viện trong thời gian này, hắn lại đem mọi chuyện đều làm được đến hoàn hảo phi thường, người khác không lo lắng sao cho được. “Vậy —— tôi bất quá hỏi thật thiếu suy nghĩ, những chuyện cậu làm đương nhiên rất yên tâm rồi!”

Buồn cười thật, ngay cả vị cấp trên còn sợ cả tên cấp dưới mới đến này. Bất quá, hắn nghĩ không ai bị Mục Nhiên nhìn chằm chằm thế này sẽ không cảm thấy tim đập loạn, huống gì bản thân Mục Nhiên vốn đã mang theo sự uy nghiêm, bất nộ tự uy. Ông thân là viện trưởng nhưng cũng là người, đương nhiên sẽ không phải là ngoại lệ. “Được rồi, Mục Nhiên, tôi nghe y tá nói cậu đối với bệnh nhân rất tốt a, cảm giác không giống như những bác sĩ khác đối đã với bệnh nhân. Cậu —— biết cậu ta đúng không?”

Chung viện trưởng hỏi có chút nơm nớp lo sợ, vì hiện tại sắc mặt Mục Nhiên có chút dị thường, làm người ta nhìn vào mà muốn quay đi bỏ chạy. Mục Nhiên trầm mặc, thấy Chung viện trưởng muốn phá vỡ đi bầu không khí quỷ dị này, hắn mới mở miệng: “Đúng vậy, cậu ấy cùng học cao trung với tôi.”

“Nga, nga, chẳng trách.”

Chung viện trưởng như bừng tỉnh, “Như vậy cậu tới nơi này cũng là vì nguyên nhân đó?”

“Đúng vậy.”

Mục Nhiên thẳng thắn thành khẩn. “Na…”

Nhìn Mục Nhiên tươi cười lãnh đạm, Chung viện trưởng không khỏi nghĩ, chung quy sau nụ cười kia cất giấu rất nhiều tâm sự. Muốn hỏi tiếp, nhưng cảm thấy hơi sợ, vì ông thấy ánh mắt Mục Nhiên có ý từ chối và hàn lãnh. Chung viện trưởng run lên một cái, lấy hết can đảm nói. Vội vàng nói ông có việc nên phải đi trước, cũng không hiểu vì sao thân là một bác sĩ giữ chức vụ cao trong y viện lại phải sợ hắn. Thân ảnh Chung viện trưởng biến mất trong tầm mắt, Mục Nhiên ngồi xổm xuống, người phía trước vẫn không hề có một tia động tĩnh, hắn chăm chú nhìn cậu. Thế nhưng, tuy cậu mở mắt, bóng dáng của hắn chiếu rọi vào trong mắt, nhưng cũng vẫn là mơ mơ hồ hồ. “Phương Thành, ngươi sở dĩ như vậy, có đúng hay không là đang trốn tránh gì đó? Là vị nữ nhân kia sao? Vị nữ nhân ấy cướp em khỏi tôi sao!”

Cậu, trước sau như một, không có chút động tĩnh, như một con rối không có sinh mệnh. Trong đôi mắt bi thương của Mục Nhiên hóa thành cừu hận, “Tôi sẽ điều tra ra, mặc kệ là kẻ nào đã làm em biến thành như vậy, tôi sẽ làm hắn phải hối hận không ngớt! Nếu là cô ta, tôi sẽ làm cô ta sống không bằng chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.