Huyết Sắc Bình Minh

Chương 19




“Tình huống có biến, trước khi thông tin khôi phục vẫn tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, tất cả mọi người nâng cao cảnh giác!”

Mười ngón tay triền lên dây thừng, phi đao màu bạc trượt ra khỏi tay áo bị ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, Winnie liếc mắt ra hiệu cho một đội viên, hất cằm về phía cửa, “Cậu dẫn đầu, chú ý an toàn.”

Thân hình người kia cao lớn khôi ngô, bắp thịt cuồn cuộn rắn chắc, vừa nhìn đã biết là đội viên loại hình lực lượng am hiểu cận chiến, lúc này lập tức hiểu ý, rút chuỷ thủ đề phòng đi về phía cửa.

Một đội viên khác lấy trong balo một máy móc dùng để phát hiện tia hồng ngoại, quay đầu lại ăn ý làm một thủ thế theo sau. Winnie gật đầu ngầm đồng ý, trầm giọng nhắc nhở, “Mau chóng phân tích ra kết quả.”

Cận chiến, kỹ thuật, viễn trình từng loại, Bạch Dực ở trong lòng phân tích chức năng của các thành viên, lại căn cứ vào ngoại hình của mỗi người để ước định tố chất thân thể, cuối cùng mới bắt đầu suy nghĩ về vị trí của mình trong đoàn đội.

“Cậu nhất định phải bảo đảm luôn ở bên cạnh tôi,” Winnie nở nụ cười, nhưng âm thanh cực kỳ nghiêm túc, cô lắc lắc dao nhỏ trong lòng bàn tay nói: “Loại vũ khí này có thể công kích trong vòng bán kính 2.5 mét, trong khu vực này tôi có thể bảo đảm an toàn cho cậu.”

“Ừm.” Rút chuỷ thủ ra, Bạch Dực đuổi theo sau hai đội viên kia, Winnie đi cuối.

Cậu biết rõ năng lực hiện tại của mình, xử lí xác sống bình thường không thành vấn đề, nhưng tình huống trước mắt —— phi hành khí mới rời đi không bao lâu đã bị chặn tín hiệu, đây rõ ràng là cạm bẫy đã được bố trí từ trước, dưới màn đêm toà thành chết này như mở rộng vòng tay, chực chờ con mồi rơi vào cạm bẫy.

Cảm giác ngột ngạt quái đản lấp kín trái tim, hết thảy đều gợi nhớ cho cậu về lần làm nhiệm vụ vào đêm tuyết rơi kia.

Giáo đường vắng lặng mấy trăm năm, màu sắc thuần trắng đã biến mất, khắp nơi chỉ toàn là mùi mốc meo.

Từ gác chuông trên mái nhà nhìn xuống, sàn nhà đã bị sụp đổ hơn một nửa, từ nơi này có thể nhìn thấy tầng dưới có hai con xác sống đang du đãng, đội viên to con trực tiếp nhảy xuống một đao thu thập sạch sẽ, giơ tay làm thủ thế hạ xuống.

Độ cao khoảng 3 mét, không có vấn đề, Bạch Dực thả người nhảy xuống, lấy tư thế nửa quỳ một đầu gối chạm đất vững vàng rơi xuống.

Winnie theo sát phía sau, nhắm về phía đầu của Bạch Dực đập một cái, “Tôi nói lại lần nữa, cậu nhớ cho kỹ, không được tự ý hành động!”

Đội trưởng tiểu Bạch: “…”

Sức mạnh của Huyết tộc nào cũng cực kỳ khủng bố, cho dù Winnie không dùng sức thì Bạch Dực vẫn như cũ cảm thấy phần gáy suýt nữa đã bị đập ra cái lỗ, xương sọ gần như bị nứt.

Lính kỹ thuật sau khi hạ xuống đã dùng máy móc điều chỉnh thử lại lần cuối, mười ngón tay của hắn như bay lượn trên bàn phím. Winnie ra hiệu cho mọi người đứng tại chỗ đợi lệnh, chắc là muốn chờ kết quả phân tích kết cấu của kiến trúc nơi này.

Mấy phút sau, lính kỹ thuật nói: “Đã có kết quả, thượng uý.”

Hắn giơ màn hình lên trước mặt Winnie, ấn nút bấm, một hình ảnh không gian 3D của thánh viện trong nháy mắt bắn r@, cũng gần như cùng lúc đó, mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Nguyên bản giáo đường theo kiến trúc Gothic có kết cấu cũng không phức tạp, khiến người ta khϊếp sợ là căn cứ thần bí ẩn giấu dưới lòng đất. Sâu dưới lòng đất hơn một trăm thước là một không gian có kết cấu chằng chịt. Lông mày Bạch Dực nhăn chặt, nếu như đây là kiếp trước ai có thể nghĩ tới, bên dưới thành thị bình thường không có gì khác lạ lại có thể thần không biết quỷ không hay chế tạo ra một công trình khổng lồ dưới lòng đất như vậy!

Nó như một toà lâu đài tồn tại mấy trăm năm, lại đột nhiên bị vệ tinh bắt lấy tín hiệu, giống như là cố ý bỏ đi lớp nguỵ trang, đường hoàng xuất hiện trước mặt người đời.

“Lối vào mật thất dưới lòng đất ở phía trước, vị trí cụ thể phải đi xuống mới có thể biết.” Lính kỹ thuật chỉ vào điểm đỏ được đánh dấu trên hình ảnh 3D, “Chúng ta nhất định phải đi qua một đoạn trên mặt đất, rồi từ thang lầu tiến vào mật thất, số lượng xác sống ngoài sân không rõ, khi chúng ta xuất hiện nhất định sẽ hấp dẫn càng nhiều xác sống, phải tốc chiến tốc thắng, không thể tham chiến.”

Winnie gật gật đầu, trầm tư trong chốc lát, nhìn về phía tên đô con, “Cậu bảo hộ Bạch, không cần chiến đấu, chỉ cần gϊếŧ zombie gần người, xuyên qua sân ngoài trực tiếp vào mật thất dưới lòng đất.” Sau đó nhìn về phía lính kỹ thuật, “Cậu yểm hộ.”

Lính kỹ thuật đã thu hồi máy móc, rút ra chuỷ thủ sắc bén.

Hai người: “Rõ, thượng uý!”

“Winnie, tôi không phải tên rác rưởi cần bảo vệ, tôi có thể ——”

“Đây là mệnh lệnh, cậu mau thu hồi chuỷ thủ đi!” Thấy Bạch Dực bất động, Winnie tiến tới đẩy chuỷ thủ của cậu vào trong vỏ, “Nơi này có tôi và hai binh lính cải tạo, không cần một quân giáo sinh động tay. Bạch, tôi biết cậu có năng lực giải quyết xác sống, nhưng tôi không thể để cho cậu có khả năng bị cảm nhiễm, phải biết rằng liên minh đối với virus D vẫn bó tay như cũ!”

Chính mình có thể chiến đấu lại nhất định phải trở thành gánh nặng trên vai người khác!

Cậu rất muốn phản bác Winnie, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian để tranh luận, cho nên cậu chỉ có thể trầm mặc…

Bạch Dực không nói nữa, Winnie xua tay đồng thời tiêu sái xoay người, “Chúng ta đi.”

Sau khi biết rõ nơi cần phải đến, tiểu tổ nhanh chóng hành động, ba bóng người đều nhanh đến mức khó có thể tin nổi, gặp phải mặt đất có lỗ thủng lập tức nhảy xuống, gác chuông vốn không cao, không tới một phút bọn họ đã đến tầng dưới cùng.

Xác sống ngoài sân không quá nhiều, so với thân thủ nhanh nhẹn của đội viên đặc chiến đội, nhân loại tang hoá cứ như đứng bất động, bọn họ gần như dễ dàng tiến vào mật thất dưới lòng đất.

Cửa lớn rỉ sét loang lổ ở phía sau khép kín, bên ngoài vẫn có xác sống kiên nhẫn va chạm, mật thất đen kịt, tiếng va chạm hỗn hợp với tiếng gầm nhẹ vang vọng thật lâu trong thông đạo.

Tên đô con thả Bạch Dực xuống, mọi người phân biệt mang lên kính nhìn ban đêm, nơi này từng là một nơi tham quan của giáo đường, giờ khắc này lại quỷ dị không nói nên lời. Hàng ngàn, hàng vạn khối xương cốt của nhân loại được khảm nạm trên vách tường, dưới lớp kính ban đêm từng bộ xương khô ố vàng toả ra khí tức lạnh lẽo âm trầm.

Đại khái là lo lắng Bạch Dực sẽ sợ hãi, Winnie nắm lấy bả vai cậu để an ủi.

Bạch Dực hoàn toàn không hứng thú với xương của người chết, giờ khắc này bắp thịt toàn thân căng chặt, mỗi một tế bào đều bắt đầu đề phòng, dưới lớp kính con mắt cậu sáng như đuốc, chầm chậm quan sát mỗi một góc xung quanh, sau đó vòng quanh đi về nơi sâu xa càng tối tăm hơn.

Cậu có một cảm giác đang bị theo dõi, điều này khiến cậu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Lính kỹ thuật lại lấy máy móc ra một lần nữa, lần thứ hai xác nhận vị trí, chỉ vào một nơi tối tăm nói: “Đi về phía trước, cuối chỗ ngoặt thứ ba, rất gần, lối vào bị xương cốt niêm phong.”

Tên đô con vẫn như cũ đi ở phía trước, Bạch Dực bị Winnie kéo lại bên người, lính kỹ thuật bọc hậu. Sau khi đến chỗ ngoặt cuối cùng, đường đi phía trước bị đóng kín, Bạch Dực đưa tay lên thăm dò, quả nhiên có gió!

“Cậu đứng phía sau.” Winnie nhấc cổ áo kéo cậu về phía sau, giơ cổ tay lên nhìn quang não một chút.

Tín hiệu vẫn cứ bị che đậy, thông tin bị tắt nghẽn —— Bạch Dực biết rõ cô đang do dự cái gì, công trình dưới lòng đất tuyệt đối không tầm thường, tất cả hậu quả đều là ẩn số, lúc này nên báo cáo tình huống cho đội trưởng và chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Oanh ——!

Xa xa truyền đến tiếng vang thật lớn, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau nơi âm thanh truyền tới, không lâu sau lại vang lên tiếng thứ hai.

Âm thanh như vậy tuyệt đối không phải xác sống phổ thông có thể phát ra được, có cái gì đó đang nỗ lực phá cửa để vào trong, hơn nữa nó vô cùng to lớn!

Trái tim trong lồng ngực đột nhiên co rút nhanh chóng, Bạch Dực đã rất lâu không cảm nhận được cái cảm giác này, những người khác đều đang đề phòng nhìn quái vật khổng lồ kia, một mình cậu xoay người nhìn về phía bộ xương được khảm nạm trên vách tường.

Toàn bộ mật thất đều đang rung động, tro bụi và xương vỡ ào ào rơi xuống đất.

“Mọi người còn không hiểu sao?” Những tiếng nổ vang lên liên tiếp, âm thanh của Bạch Dực không lớn nhưng lại dị thường rõ ràng, cậu giơ tay mò vào một đầu lâu không trọn vẹn, từ trong viền mắt đen ngòm cảm nhận được có gió thổi, “Có người muốn chúng ta đi vào, Winnie, cô căn bản không có sự lựa chọn khác.”

Giống như đang khen ngợi cậu thấu hiểu chân tướng, phương tiện chiếu sáng trong mật thất đột nhiên sáng lên.

Bạch Dực gỡ kính nhìn ban đêm xuống, quay đầu nhìn về phía Winnie, khoé môi lộ ra một ý cười nhạc nhẽo, “Bản thân nhiệm vụ lần này đã là một mồi nhử, nếu như có thể sống trở lại, tôi nghĩ cần phải nhắc nhở cấp trên, tổ ong có lẽ đã không an toàn.”

Vẻ mặt Winnie nghiêm lại, không chớp mắt nhìn Bạch Dực, qua một lúc lâu mới thở dài nói: “Bất luận có tình huống gì, cậu nhất định không thể tách khỏi tôi.” Giọng nói có hơi sa sút, cô rút chuỷ thủ bên hông ra, cánh tay dài vung lên, tường xương lập tức chia năm sẻ bảy sụp xuống.

Xương khô nát đầy đất, lộ ra đường hầm phía sau. Winnie đưa chuỷ thủ cho Bạch Dực, “Lúc tôi không thể bảo vệ cậu thì cậu có thể tự bảo vệ lấy mình.”

“Kỳ thực tôi cũng có thể bảo vệ cô,” Bạch Dực tiếp nhận chuỷ thủ của Winnie, vỗ vỗ bả vai cô, đáy mắt u ám không có chút nào sợ hãi, trầm giọng ra lệnh: “Lính kỹ thuật, lập tức phân tích kết cấu lòng đất, nếu đối phương muốn chúng ta đi vào, như vậy trong một thời gian có lẽ sẽ an toàn, đại gia không cần buông cảnh giác, đi thôi.”

Sau khi tiến vào ám đạo mọi thứ đều thuận lợi, nhưng bọn họ đã đi vào hành lang sáng sủa một lúc lâu. Dưới lòng đất một thành thị có hệ thống điện lực đã hư hỏng hơn trăm năm, nhưng toà căn cứ này vẫn tồn tại khiến người ta phải chậc lưỡi.

Cả lối đi đều được xây dựng bằng một hợp kim kiểu mới, mặt ngoài bóng loáng, nhìn bằng mắt thường không thấy bất kỳ đường nối nào, nhưng chỉ có một màu trắng khiến thị giác của mọi người bắt đầu mệt nhọc, Bạch Dực thỉnh thoảng nhắm mắt lại giảm bớt sự chua sót của thuỷ tinh thể.

Lính kỹ thuật phía sau bỗng nhiên kêu một tiếng, Bạch Dực dừng bước lại, xoay người hỏi: “Làm sao vậy?”

“Rất kỳ quái, mọi người không cảm thấy quá thuận lợi sao?” Lính kỹ thuật nhìn hình ảnh kết cấu, sau đó đi tới hành lang phía bên phải, gõ gõ bốn phía trên vách kim loại, “Nơi này nên là một ngã ba mới đúng…”

Thùng thùng ——

Thanh âm này! Bạch Dực ngẩn ra, bước nhanh tới, ở trên mặt tường kia bắt đầu tìm tòi.

Tuy rằng nhìn qua không có gì khác nhau, nhưng đoạn tường này rõ ràng có lối đi khác, mặt ngoài có một màng mỏng sền sệt, có lẽ là do không thường tiếp xúc với không khí gây ra.

“Sao vậy, Bạch?” Winnie hỏi.

“Đối phương lên kế hoạch rất hoàn mỹ, lính kỹ thuật, thu hồi máy móc lại đi.” Bạch Dực thở dài, trên mặt khá là bất đắc dĩ, tại mặt tường khác biệt gõ gõ phát ra tiếng thùng thùng, cậu đưa cho Winnie một ánh mắt sâu xa.

Người sau mở to hai mắt, “Rỗng!”

“Không sai, nơi này nguyên bản nên có một con đường, ngay ở phía sau bức tường này. Lúc trước chúng ta đều xem qua hình ảnh lập thể, căn cứ phía dưới có kết cấu vô cùng phức tạp, nhưng sau khi đi vào lại không gặp một lối rẽ nào.” Cậu lần lượt nhìn ba đội hữu, trên mặt mọi người đều lộ vẻ tỉnh ngộ, “Những chỗ rẽ kia có lẽ đã bị người chặn lại.”

“Đối phương muốn dẫn chúng ta đến nơi nào đó.” Winnie rùng mình, chắc chắn nói: “Không được, nơi này thật sự quá nguy hiểm, chúng ta nhất định phải theo đường cũ trở về.” Vừa dứt lời lập tức kéo cánh tay Bạch Dực.

Bạch Dực trở tay kéo lại, mạnh mẽ giữ vai Winnie lại, đè cô lên tường, “Tuyệt đối không thể trở về, cô bình tĩnh ngẫm lại đi, đối phương đến hiện tại cũng không có xuất hiện, chứng tỏ bọn họ phi thường tự tin, tôi sợ là phía sau có thể càng nguy hiểm hơn so với phía trước.”

Hiểu rõ tình trạng hiện tại, trong lòng Winnie rõ ràng, cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Bạch, cậu còn chưa hiểu rõ về virus D, nhân loại bình thường bị cảm nhiễm sẽ không cứu được, tôi không thể ——”

“Cô quá lo lắng sợ tôi sẽ bị thương, điều này sẽ ảnh hưởng đến sức phán đoán của cô!” Bạch Dực trực tiếp đánh gãy cô, “Huống hồ, tôi thật sự không vô dụng như vậy, bốn người tạo thành một tiểu tổ cùng hành động, anh ta cũng không sắp xếp thêm người thứ năm vào, Hill Vison cũng tính thêm sức chiến đấu của tôi vào trong.”

“Anh ta tin tưởng tôi! Winnie…” Bạch Dực không kìm lòng được cong khoé miệng, “Ít nhật cô cũng nên tin tưởng đội trưởng của mình.”

Ánh mắt dao động Winnie từ từ bình tĩnh lại, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cười cười lắc đầu, “Tôi tin tưởng ngài ấy, xin lỗi, tôi xác thực… quá lo lắng cho cậu, tôi…”

Bạch Dực buông tay ra, ra hiệu không cần nói, “Đã làm lỡ quá nhiều thời gian, tiếp tục đi thôi.”

Thời gian trôi qua sắp được hai tiếng, hành lang sáng choang tựa hồ còn phải đi rất lâu mới tới phần cuối. Bỗng nhiên, Winnie đưa tay ngăn Bạch Dực lại, hơi nheo mắt, “Đến rồi.”

“Hơn nữa có rất nhiều.” Tên đô con bổ sung, lính kỹ thuật rút chuỷ thủ ra.

Thính lực của Huyết tộc và binh khí cải tạo gấp mấy chục lần nhân loại bình thường, ba người đồng thời tiến vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, xem ra sắp có phiền phức không nhỏ rồi đây.

Hành lang vang lên tiếng bước chân dày đặc, chốc lát sau có một số lượng xác sống lớn đồng thời vọt tới, tốc độ của bọn nó ít nhất gấp đôi so với xác sống trên mặt đất, hơn nữa lại to lớn hơn nhiều.

Cảm thấy hơi kỳ quái…

Trong lòng Bạch Dực chấn kính, rút chuỷ thủ ra nhanh chóng nắm chặt.

Lẽ nào đối phương đã hết kiên nhẫn rồi?

Thời gian cấp bách, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, bốn người phân tán trong phạm vi gần, mỗi người đều gia nhập chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.